Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 1 - Chương 22: Tiệc đình hôn tại cung điện Ánh Sáng




Vào đêm tổ chức lễ Đính hôn, một vầng trăng lạnh lẽo lơ lửng trên bầu trời ngập đầy tuyết trắng bị vài phiến mây mỏng manh che lấp đi gần nửa. Vườn hoa trong cung đã sớm bị màu tuyết tinh khôi bao phủ. Trong hoàng cung, những ngọn đèn đã được thắp lên, ánh đèn hòa chung với ánh sáng của tuyết, của trăng, của đèn đuốc ngoài kia, nối liền thành một dải, mênh mông tới tận chân trời, giống như dải ngân hà vắt ngang bầu trời rộng lớn.

Sau khi tuyên thệ trước tế đàn, Freyr trở thành đại tế ti chủ trì nghi lễ, thực hiện “Lời thề trói buộc” cho hai chúng tôi. Ma pháp này có tác dụng khá mạnh, chỉ cần một trong hai người có một kẻ “vượt rào” là người còn lại sẽ biết ngay lập tức, còn có thể xảy ra phản ứng cộng hưởng. Nói cách khác, nếu sau này Loki có dám lăng nhăng xằng bậy với một con ranh nào đó, thì cảnh tượng âu yếm của hai người ấy sẽ lập tức xuất hiện trong đầu tôi, vài giây sau đó, nếu tôi phát điên lên hoặc là nghĩ không thông mà làm gì dại dột, Loki cũng sẽ làm chuyện tương tự.

Tuy Loki là người đưa ra yêu cầu dùng “Lời thề trói buộc”, nhưng đối với tôi – người vừa đính hôn với hắn – mà nói, đây quả thực là một xiềng xích rất đỗi ngọt ngào.

Người đến người đi, tất cả đều khoác trên mình những bộ trang phục thanh tao nhã nhặn, túm tụm với bạn bè, thấp giọng nói cười. Buổi tiệc hôm nay chẳng hề thua kém so với tiệc sinh nhật mừng Loki tròn sáu mươi tuổi. Trái ngược với sự kinh ngạc và sợ hãi bởi Hỏa thần thức tỉnh ngày hôm đó, bầu không khí hôm nay rất đỗi yên ả, vui tươi.

Loki vẫn đang ở đằng kia, nói chuyện gì đó với Freyr. Giống tôi, hắn cũng phủ một màu trắng ngần từ đỉnh đầu tới gót chân, bao gồm quần áo, giày, găng tay, ngay cả hoa tai màu đỏ cũng đã đổi thành một viên kim cương lấp lánh. Chỉ có mái tóc kia là vẫn giữ nguyên màu đỏ hoa hồng rực rỡ đến ngất ngây.

Tôi rất thích mái tóc của hắn, tuy là màu nóng, nhưng lại hơi xoăn, có chút bồng bềnh, tóc cũng rất dày, nên chỉ cần hắn khẽ mỉm cười là lại toát lên khí chất vô cùng điềm đạm. Đặc biệt là đám tóc mai, đuôi tóc có chút rối bù, ngang ngược chẳng chịu vào nếp, như ẩn như hiện, làm nổi lên vành tai trắng ngần, khiến gương mặt hắn lại càng thêm hấp dẫn.

Lúc này, Loki đang quay nghiêng mặt với tôi, vừa nghe Freyr nói vừa gật đầu phụ họa, nói vài câu… Sau đó hắn liếc thấy tôi, liền nói thêm vài câu nữa với Freyr, rồi bước về phía bên này.

Tôi lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.

“Em cứ nói rằng từ nhỏ đã ước làm ma đạo sư, nhưng cái chức vị này xem ra không hợp với em cho lắm”, hắn dịu dàng cười với tôi.

Chẳng hiểu hắn nói gì, tôi nghiêng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ nhất của mình để nhìn hắn.

“Ma đạo sư cần khả năng nhẫn nại rất cao, công việc thần kim tượng lại thích hợp với những người có chút bốc đồng nhiệt huyết, thế nên anh nghĩ cái vị trí thần kim tượng này vẫn hợp với em hơn.”

Tôi nhìn hắn đăm đăm một lúc lâu, đột nhiên ngộ ra hắn đang ám chỉ điều gì. Đêm qua… Cảm giác mặt mình sắp “cháy đen thui”, tôi giả bộ chẳng thèm để ý, lấy tay xoa xoa má, sau đó nhìn ra chỗ khác: “Chắc vậy”.

Loki lại nở nụ cười cực kỳ vô tội, thuần khiết đến kinh người: “Anh biết vợ sắp cưới của anh lúc nào cũng nóng vội, thế nhưng mong em nhẫn nại đến lúc bữa tiệc kết thúc, được không?”.

“Anh… Sau ngày hôm nay đừng hòng tôi ngủ với anh.”

“Thật không?” Loki sán lại, nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi: “Vậy em phải hứa với anh, đừng giống hôm qua, nhào hẳn lên đùi anh, còn luôn miệng giục anh mau mau một chút…”. Tôi lập tức bịt miệng Loki, nhưng hắn lại nở nụ cười ác ý, sau đó mút mút ngón tay tôi.

Tôi rụt tay về như điện giật. Đúng lúc này, có người đứng sau lưng Loki nhỏ giọng nói: “Loki điện hạ, khách quý từ Jotunheim đã tới rồi.”

Loki xoay người lại, lập tức khôi phục bộ dạng cao quý, ôn hòa: “Tốt, mời họ vào đi”.

Cái gã đó trở mặt còn nhanh hơn chong chóng.

Quả nhiên, quan hệ giữa Loki và những Người khổng lồ rất tốt. Một nhóm Người khổng lồ cao lớn, mặc trang phục cực kỳ hoa lệ, nối tiếp nhau bước vào điện, có cả Quốc vương Jotunheim cùng vài người con trai, con gái, cả cha mẹ của Loki cũng tới. Những người này vừa bước vào điện, rất nhiều Thần tộc Tinh linh có chút gầy gò lập tức biến thành người tí hon.

Tôi không hiểu được ngôn ngữ của bọn họ. Cha mẹ Loki cũng chẳng phải đôi đũa lệch như người ta đồn đại. Chí ít Hải thần Njord vẫn cao hơn vợ ông chút xíu. Ông liếc mắt nhìn tôi, sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Loki, rồi đột nhiên bật cười ha hả: “Quả nhiên là cô gái mà con trai ta đã chọn, rất đẹp, nhìn qua cũng thông minh lanh lợi lắm”.

Loki nói chuyện vui vẻ với những Người khổng lồ, tôi thì giao lưu tình cảm với cha hắn. Một lúc sau, Loki dẫn những Người khổng lồ ấy tới chỗ ngồi, chỉ còn một cô gái Khổng lồ có mái tóc màu lửa đỏ rực đứng lại không theo. Cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn tôi từ đầu tới chân một lượt: “Cái vóc người này khác gì đám nít ranh chưa phát dục, mặt cũng còn non lắm. Thật không hiểu nổi tại sao Loki lại thích cô?”.

Tôi vẫn nhớ người này, là Sigyn, cô vợ cuối cùng trong kiếp trước của Loki. Tôi nhìn cô ta trong chốc lát, cũng đành im lặng… So với cô ta, thì người người nhà nhà đều là ranh con chưa phát dục.

“Đúng là tuổi của tôi nhỏ một chút, vừa hay là Loki nhìn cũng không quá trưởng thành, thế nên đi với nhau không sợ người ta tưởng là mẹ dẫn con trai đi dạo phố.”

Mặt Sigyn tái mét: “Đúng là Loki nhìn còn rất trẻ, nhưng bất kể ở Jotunheim hay ở tộc Vanir toàn đám con trai ẻo lả của các người, anh ấy luôn là người đàn ông gợi cảm nhất, hoàn toàn không giống với đứa con nít như cô. Cô lấy gì mà đòi đứng bên cạnh anh ấy”.

“Có thể không tiếc lời khen ngợi một người đàn ông không thuộc về mình như thế, tấm lòng của tiểu thư Sigyn thật rộng rãi, mời tiểu thư vào trong điện ngồi nghỉ đi thôi.”

Sigyn càng điên tiết hơn, bộ ngực tròn căng cũng run lên bần bật: “Không biết xấu hổ. Odin không còn nữa, liền chạy đi quyến rũ chồng người khác. Không hiểu sao Loki lại để ý tới cái thứ đàn bà như cô”.

“Tiểu thư, có phải trước lúc tới đây cô có uống vài ly rượu, nên giờ bắt đầu nói năng lộn xộn không?”

Cô ta còn chưa mở miệng nói tiếp, một giọng nói hơi khàn đã vang lên phía sau: “Tiểu thư Sigyn không biết Loki có sở thích đi nhặt giày cũ[1] của Odin sao? Chỉ cần là đồ của Odin thì hắn đều muốn cướp, cô nghĩ hắn si mê Frigg thật đấy à?”.

[1] Nguyên văn: 破 鞋 (pò xié), nghĩa là đôi giày cũ đã đi đến nát cả ra. Thường được dùng để chỉ hạng đàn bà lăng loàn, quan hệ với những người đàn ông khác ngoài chồng mình, dùng với ý mắng chửi.

Là Gullveig. Cô ta nâng ly rượu, đưa tay vuốt ve mái tóc bồng bềnh, đứng trước mặt chúng tôi: “Huống hồ, vị tiểu thư Ena đây không phải là Frigg, chỉ có cái mặt giống mà thôi. Frigg đã sớm đi đời rồi”, nói xong câu cuối cùng, cô ta sải bước bỏ đi.

So với sự ghen ghét đố kỵ của Sigyn, một câu nói tưởng như hời hợt của Gullveig lại khiến tôi bứt rứt không yên. Vốn định hỏi cô ta thêm vài câu nữa, nhưng cô ta cũng giống như Loki, chắc chắn sẽ không cho tôi một câu trả lời đúng mười phần sự thật. Sigyn đột nhiên như nghe thấy tin mừng, chạy đuổi theo Gullveig – tình địch trong quá khứ – để hỏi rõ ràng, lòng tôi lại càng bất an.

Đúng lúc này, có người vỗ vai tôi. Tôi xoay người lại, thấy vị mỹ nữ tóc vàng đang cười tủm tỉm trước mặt, tôi suýt hét ầm lên, lao tới ôm chầm lấy cô nàng: “Shia! Tớ nhớ cậu quá”.

“Chỗ này đông người, là cô dâu xin chú ý hình tượng, chú ý hình tượng.” Shia đẩy tôi ra, sau đó giả bộ bực mình cau mày nhăn mặt: “Thời gian trôi nhanh quá, ngay cả cái đồ gái ế ngốc xít vạn năm như cậu cũng sắp kết hôn rồi”.

“Kết hôn? Chúng tớ đâu đã nghĩ xa thế…” Làm ơn quên luôn cái lời cầu hôn kích động của Loki đi nhé.

“Chưa định kết hôn? Vậy đừng trách tớ không nhắc nhở cậu trước, cậu vốn dốt đặc cán mai về mấy chuyện này…” Nói đến đây, Shia đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó sán lại thì thầm: “Ai ngờ được đi loăng quăng lại đạp trúng mỏ vàng như vậy chứ, cũng nên nghĩ xem phải làm thế nào để cầm cho chặt đấy”.

Tôi nhìn cô nàng đăm đăm, mắt chớp chớp.

“Bó tay với cậu luôn. Nhưng theo quan điểm của Shia này thì có lẽ Loki yêu cậu thật lòng đấy, đã muốn có thì lập tức kết hôn đi thôi.”

“Hả, cậu nói là có em bé á?”

Shia nhìn tôi một lúc, sau đó cười tủm tỉm mà gật đầu: “Cái này cậu tự đi mà hỏi Loki, lần này bạn không rảnh giải thích nữa đâu… Thật ra hôm nay tớ đến đây, còn một mục đích nữa, là để cắt đứt triệt để với một người”.

Lúc này, tiếng giày cao gót vội vã nện xuống sàn nhà, âm vang một góc cung điện, Sigyn không thèm để ý tới hình tượng, cuống cuồng chạy đến chỗ Loki, túm lấy tay hắn, lớn tiếng chất vấn: “Anh thực sự không để ý? Dù cô ta có là đồ tái tạo? Loki, anh điên rồi!”.

Tiếng nói cao chót vót của nàng thu hút ánh mắt tò mò của tất cả mọi người.

Gullveig đang đung đưa một chiếc ly đế cao, ung dung bình tĩnh đứng bên cạnh bàn ăn, cười nhạt.

Loki vội vã liếc mắt nhìn tôi, sau đó mới nở nụ cười rất dịu dàng với Sigyn: “Ta rất ghét đám phụ nữ cứ thích gân cổ lên mà nói, rất đau tai, cũng rất khó nghe, lại càng ghét bị đám phụ nữ không có chút quan hệ gì với mình lẵng nhẵng làm phiền”.

Dẹp êm Sigyn không phải chuyện gì khó khăn. Quả nhiên, Loki chỉ cần dùng một câu châm chọc đã khiến cô ta im miệng. Thế nhưng, ánh mắt lạnh lùng của hắn lại hướng thẳng về hướng Gullveig đang đứng. Gullveig mở to hai mắt, lùi về phía sau một bước, suýt nữa thì va đổ bàn ăn.

Tôi bị chuyện này làm cho đầu óc choáng váng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình là một sinh mệnh được tái tạo. Dù sao tôi cũng có người thân, có tình cảm và tư tưởng hoàn toàn độc lập.

Thế nhưng, từ trước tới nay, vô số chủ thần khi nhìn thấy tôi, không hoảng hốt thì cũng kinh ngạc đến sững người. Ngay cả Thor cũng không ngoại lệ. Tôi vẫn cứ nghĩ họ giật mình vì mái tóc đen của tôi thôi.

Vậy nên, có lẽ chuyện tôi giống Frigg, là thật.

Cả trái tim đột nhiên trở nên trống rỗng. Tôi vịn lên một góc ghế tựa người vào cây cột La Mã vững chãi trong đại điện. Shia nhìn tôi, có vẻ rất lo lắng, định nói gì đó nhưng rồi lại chần chừ không mở miệng. Tôi im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhìn cô nàng, cười có chút chua xót: “Tớ… Không giống ai cả, đúng không?”.

“Ena…” Ánh mắt của Shia ánh lên vẻ đau lòng, cô nàng nắm lấy tay tôi: “Cậu là Ena, chỉ là Ena mà thôi. Đừng để ý tới mấy lời khiêu khích của đám phụ nữ đó”.

Tôi đột nhiên nhớ đến bức họa mà Loki kẹp trong quyển sách nọ, thậm chí chẳng dám đoán xem người đó là ai.

Đến lúc tôi ngẩng đầu lên, Loki đã “xử lý” xong Sigyn, bước tới cạnh tôi. Shia nháy mắt mấy cái với tôi, sau đó bỏ ra chỗ khác.

“Đừng để ý tới bọn họ. Đối với chuyện trong quá khứ, ta không định nhớ lại làm gì”, Loki cầm tay tôi, dịu dàng mà kiên quyết: “Ta không thể thay đổi quá khứ, cũng không bắt em phải tin ta. Thế nhưng ta có một câu muốn nói với em: Hôm nay, người đính hôn với ta là em, sau này người cùng ta sống suốt đời cũng chỉ có thể là em, người khác đừng mơ thay thế”.

“Em tin”, tôi nắm tay Loki, ngẩng đầu cười tủm tỉm: “… Anh nói gì em cũng sẽ tin vô điều kiện”.

Trong giây phút ấy, không biết có phải do ánh đèn rực rỡ quá không mà con mắt của Loki đột nhiên sáng bừng đến lạ kỳ.

Hắn ôm lấy gương mặt tôi, đang định hôn xuống, thì phía ngoài cửa cung điện đột nhiên lóe lên những tia sáng bạc.

Shujin đứng chính giữa, bên cạnh hắn là Hoder và Thor, phía sau có một hàng quỷ tượng, một hàng phục ma quan và hai hàng hắc kỵ sĩ. Thế nhưng hắn chỉ dẫn Thor và Hoder, thêm mấy gã tùy tùng đi vào trong điện, ba hàng Thần tộc Aesir còn lại đều đứng chờ ngoài cửa.

Loki híp mắt, kéo tôi ra sau lưng, bước lên trước hai bước: “Hoan nghênh những người bạn tới từ tộc Aesir”.

Cung điện Ánh Sáng đột nhiên rơi vào im lặng.

Shujin dường như không thấy có gì bất ổn, khóe miệng vẫn đọng nụ cười lạnh lẽo, thong thả bước vào. Hoder và Thor đi bên hắn, cũng mang vẻ mặt thản nhiên, hờ hững.

Bọn họ bước qua tấm thảm mừng màu đỏ thẫm, mặt đất lát đá hoa cương, tiếng bước chân quẩn quanh trong từng ngóc ngách của cung điện. Cuối cùng hắn đứng trước mặt tôi và Loki, nụ cười có chút dịu dàng hơn: “Chúc mừng hai vị”.

“Cảm tạ”, Loki bình thản trả lời, nhưng bàn tay của hắn siết lấy tay tôi, rất chặt.

Tình cảnh có chút khó xử. Đúng lúc này Freyr vội bước ra hòa giải: “Nếu chúng ta cùng tộc Aesir đã hóa thù thành bạn, vậy thì mọi người cũng đừng khách khí làm gì, mau hưởng thụ buổi tiệc vui vẻ tối nay thôi. Bệ hạ Shujin, đại nhân Thor, mời sang bên này”.

Hoder liếc Freyr một cái, chẳng nói lời nào, sau đó dẫn hai gã tùy tùng bước sang một góc.

“Ừ. Đi tận hưởng một chút đi”, Shujin đuổi mấy gã tùy tùng sau lưng đi, sau đó quay đầu lại, vỗ vai Loki: “Đối xử với vị hôn thê của ngươi tốt một chút”.

“Chuyện ấy không cần ngài nhắc nhở.” Thân người Loki gần như che khuất tôi, bàn tay lại càng siết chặt hơn.

Rất rõ ràng, Shujin cũng phát hiện Loki có chút bất thường. Hắn nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó cởi áo khoác ném cho tùy tùng, một mình đi tới ghế dành cho chủ tọa tộc Aesir, nghỉ ngơi chốc lát.

Sau khi yên vị, Shujin ngồi một lúc lâu rồi nâng ly rượu vang đỏ chậm rãi nhấm nháp, đám tùy tùng bên cạnh im lặng như tượng đá. Nhưng chỉ một lúc sau, có một cô gái trẻ tộc Vanir sau khi lượn qua lượn lại trước mặt hắn vài vòng, đã quyết định tới gần bắt chuyện.

Tôi vẫn nghĩ Shujin là một vị đế vương nghiêm túc, lạnh lùng như núi tuyết nghìn năm, vậy mà cô gái kia nói chưa được mấy câu, hắn đã gật đầu, sau đó dịu dàng tiếp chuyện.

Có thể được vị đế vương đứng đầu tộc Aesir lên tiếng trả lời, đây đương nhiên là một chuyện khiến người ta hưng phấn không thôi. Nhưng cô gái kia phản ứng cũng hơi quá khích, hai gò má đỏ bừng, đứng ngồi không yên, tay cũng lớ ngớ không biết để đâu cho phải.

Cha của Loki gọi hắn, thế là hắn bảo với tôi, anh đi một lúc sẽ về.

Tôi liếc mắt nhìn về phía Shujin, bên cạnh hắn lại có thêm vài cô gái. Hiển nhiên các nàng quen kiểu nói chuyện với Shujin, vừa vỗ tay vừa cười giòn giã, cố bày ra vẻ mặt đáng yêu ngoan ngoãn, hỏi hắn vài câu. Tôi thậm chí còn nghe được âm thanh nũng nịu của một cô nàng: “Tiếng Aesir bệ hạ nói thật sự rất du dương, nghe êm tai quá. Em thích tiếng Aesir nhất trên đời”.

Tiếng Aesir rất du dương. Thích tiếng Aesir nhất trên đời.

Vừa nghe câu đó, hơi thở của tôi đột nhiên trở nên dồn dập, tức đến độ muốn lật bàn.

Lúc này, có hai cô gái tộc Aesir đi vòng qua tấm màn đỏ sau lưng tôi, mấy câu thì thầm bay tới bên tai tôi: “Bệ hạ lúc ở Asgard làm gì có ai dám tới gần. Phụ nữ tộc Vanir đúng là danh bất hư truyền, vừa thấy đàn ông có tiền có thế là đã rối rít đưa lên tận cửa. Cũng chẳng nghĩ lại xem người đó có phải là kẻ đã giết cả nhà bọn họ hay không”.

Dây thần kinh lý trí của tôi cuối cùng cũng đứt phựt.

Tôi chấn chỉnh khí thế, sau đó bước tới trước mặt Shujin cùng đám con gái kia: “Đi về”.

Shujin ngẩng đầu nhìn tôi. Đám con gái kia vẫn hoàn toàn không để ý, vây quanh Shujin, thỏ thẻ những lời ngọt ngào nũng nịu. Tôi hít sâu một hơi, sau đó cao giọng nói lại: “Có nghe thấy không, đi về”.

Lúc này, bọn họ đã nhận ra sự có mặt của tôi. Vài người lộ ánh mắt khiếp sợ, nhưng có một cô gái trẻ tầm ba lăm, ba sáu tuổi cao giọng trả lời: “Về? Về đâu?”.

“Về chỗ ngồi của Thần tộc Vanir.”

“Chị à, chị đang phân biệt chủng tộc đấy, cái này không được tốt lắm đâu. Huống hồ cung điện lớn nhường này, vốn chuẩn bị để mọi người tụ hội với nhau mà.” Cô nàng lại liếc nhìn tôi bằng đôi mắt quyến rũ đưa tình, bàn tay đặt lên đùi Shujin: “Hơn nữa, chị đã có gia đình rồi, còn có ý với bệ hạ sao?”.

Shujin liếc mắt nhìn bàn tay trắng trẻo mịn màng kia, sau đó nắm lấy bàn tay ấy, nhấc một ly rượu trên bàn lên: “Rượu này hương vị rất thuần, thử một chút xem sao”, sau đó ngồi xích vào bên trong một chút.

Chi tiết nhỏ này không bị bất cứ người nào bỏ qua. Cô nàng vô cùng xấu hổ, ngửa đầu uống một hớp rượu: “Tưởng là gả được cho người có quyền có thế là giỏi lắm sao, cứ dọn dẹp hết đám tình nhân của người ta đi rồi hãy nói, sống an phận một chút, đừng có ngày đêm nghĩ ngợi lung tung”.

Tôi cầm một ly rượu lên, nện xuống mặt bàn, rượu trong chén văng hết lên bộ váy hồng nhạt của cô nàng.

“Thật có lỗi”, tôi thờ ơ nói, “Váy áo dơ rồi, về nhà thay đi”.

Cô ta trợn mắt nhìn tôi, thậm chí còn chưa kịp lau vết rượu loang trên váy, hai mắt đã đẫm lệ nhìn Shujin. Hắn mỉm cười, khẽ gật đầu: “Về nhà thay đồ rồi lại đến đi. Tiểu thư Ena đây chắc cũng không cố ý đâu”.

Cô ta đứng dậy, uất ức bật khóc, sau đó rời khỏi chỗ ngồi.

“Các cô còn ai muốn về nhà thay áo nữa không?”

Tôi vừa thốt ra câu này, cả đám con gái kia đều đứng bật dậy, có người oán hận, có người sợ hãi, rồi đều đi cả.

“Đã quấy rầy bệ hạ rồi”, sau khi để lại câu này, tôi cũng rời đi.

Liếc nhìn Loki, hắn vẫn đang nói chuyện với cha mẹ.

Tôi ngồi bên ngoài cửa ngách, ngây người nhìn khu vườn ngập trong tuyết trắng.

Rõ ràng là một ngày cực kỳ quan trọng, cực kỳ hạnh phúc, vì sao tôi chẳng thấy vui gì cả?

“Lấy Loki, chắc áp lực rất lớn”, một giọng nói vang lên từ phía sau.

Tôi quay đầu lại, thấy Shujin đang đứng trên bậc thang. Hắn không mặc áo khoác, nhưng vóc dáng vẫn cường tráng vô cùng, trên cổ có đeo một sợi dây kề sát xương quai xanh, hoàn toàn không giống một người đã hơn hai trăm tuổi. Tôi còn chưa kịp đáp lời, hắn đã bước xuống cầu thang, ngồi cạnh tôi: “Vừa đính hôn hoặc mới kết hôn đều thế cả, một thời gian nữa sẽ tốt lên thôi”.

“Thứ cho tôi vô lễ, nhưng bệ hạ chưa kết hôn, lại chẳng chung tình, thế nên không có tư cách nói mấy câu này.”

Shujin bật cười: “Thì ra cô cũng biết chút ít về ta”.

Đứng nơi này, tuy không nhìn thấy cảnh sắc bên dưới tòa thành, nhưng vẫn có thể thu vào tầm mắt vạn ánh đèn khuya dưới mặt đất Vanaheim. Một lát sau, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, tuyết rất nhỏ, rất nhẹ, xoay tròn buông mình xuống, rồi lại lập tức bị lớp tuyết dày dưới đất cùng bóng đêm vô tận của vương đô nuốt chửng.

Shujin móc một sợi dây chuyền từ trong ngực ra, mặt dây chuyền là một con bướm màu vàng kim rực rỡ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, con bướm vàng tỏa ra từng tia sáng nhạt nhòa.

“Đúng là ta đã từng có rất nhiều phụ nữ”, Shujin nhìn con bướm, khẽ thì thầm, “Thế nhưng, dù là người đàn bà xinh đẹp quyến rũ đến đâu đi chăng nữa, cũng đều chẳng sánh bằng một khoảnh khắc của nhiều năm về trước, ta cùng nàng ngồi trên thảm cỏ, nhâm nhi một tách trà chiều”.

Hoa tuyết loạn bay, rơi trên vai, đậu trên bờ mi của hắn. Ánh sáng phản quang trên bông tuyết chiếu vào đôi mắt đen thâm thúy của Shujin, ánh mắt vốn thăm thẳm như vực sâu đột nhiên trở nên trong trẻo đến lạ kỳ. Trong chớp mắt ấy, vị đế vương luống tuổi ấy bỗng thoát xác trở thành một cậu thiếu niên đang ôm ấp nhớ nhung về mối tình đầu.

Hắn nhìn con bướm màu vàng kim, như thể đang nhìn người con gái lần đầu tiên cho hắn biết thế nào gọi là rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.