Hoa đã ở trong lòng mình rồi.
"Vậy à?" Ý cười của Thời Ý chậm rãi tràn ra từ đáy mắt, rõ ràng là vui vô cùng, nhưng giọng điệu lại vẫn khắc chế đến mức bình thản.
Phó Tư Điềm cũng không vạch trần, nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Nói rồi, cô chọc chọc lên mu bàn tay Thời Ý đang để trên phần da thịt dễ nhột của mình, dáng vẻ nhu mì xin tha.
Thời Ý cưng chiều Phó Tư Điềm không hết, dịch tay ra, không cầm nổi lòng mà xoa nhẹ tóc trên trán cô, ngồi thẳng người, buông tha cho cô.
"Vậy mẹ cậu ở đâu?" Cô ấy hỏi.
Phó Tư Điềm cũng về lại chính giữa chỗ ngồi, trả lời: "Khách sạn kế bên dinh thự Bách Nam."
"Không ở cùng với ba dượng cậu sao?"
Phó Tư Điềm lắc đầu: "Không, bà ấy đến một mình. Ba dượng mình đi công tác rồi."
"Vậy sao bà ấy lại không ở với cậu?" Lúc trước chẳng phải còn bảo phải ở lại chung cư để tiếp bọn họ hay sao?
Phó Tư Điềm như nhìn ra thắc mắc của Thời Ý, rũ đôi mắt có chút ảm đạm nói: "Có thể là... bà ấy sợ mình lại ngủ sofa."
Nhà chung cư của cô quá nhỏ, chỉ có một chiếc giường. Lần trước lúc Giang Tuyết Mân ngủ lại chỗ cô, cô đã nhường giường cho Giang Tuyết Mân, bản thân mình thì ngủ sofa. Giang Tuyết Mân hỏi cô mấy lần, nếu không thì ngủ cùng nhau đi, cô nói không sao, từ chối. Mùa đông lạnh lẽo, ngày hôm sau cô bị cảm.
Từ lần đó về sau, Giang Tuyết Mân không còn qua đêm ở Hải Thành nữa.
Đôi mắt Thời Ý thật sâu, mềm giọng dỗ dành: "Có thể không ngủ sofa."
Phó Tư Điềm ghé mắt nhìn cô ấy.
Thời Ý chân thành hỏi: "Mẹ cậu có để ý nếu đến nhà chúng ta ở không? Phòng cho khách nhà chúng ta có giường cũng có điều hòa, chỉ cần trải giường là được." Ba chữ "Nhà chúng ta", Thời Ý nói rất tự nhiên.
Đôi mắt Phó Tư Điềm lấp lánh, có rung động cũng có chần chừ, "Có được không?"
Thời Ý bật cười. Cô ấy giả vờ không vui liếc Phó Tư Điềm, hỏi lại cô: "Nhà của con gái mình, có gì mà không được?"
"Miễn là mẹ cậu bằng lòng."
Phó Tư Điềm ngẩn người.
Giọng điệu Thời Ý bình thường: "Nhà chúng ta có bốn phòng, một phòng ngủ, một phòng sách, một phòng cho khách, và cả một phòng ngủ phụ còn trống, sau này trang trí, cậu hỏi xem mẹ cậu thích phong cách gì."
"Nhà của con gái bà ấy ở Hải Thành, vĩnh viễn có một phòng giữ lại cho bà ấy. Hoan nghênh bà ấy trở về ở bất cứ lúc nào." Cô ấy nhìn vào mắt Phó Tư Điềm, nhẹ nhàng bâng quơ.
Cổ họng Phó Tư Điềm thô ráp, ngay cả mũi cũng có chút chua xót.
Cái người này, sao luôn có thể thản nhiên mà nói ra mấy lời êm tai thế kia vậy.
Cô không quan tâm những người đang xếp hàng bên lối đi nhỏ có nhìn thấy hay không, nghiêng người ôm lấy Thời Ý, gác đầu lên vai cô ấy, thấp giọng lẩm bẩm: "Thời Nhất Nhất..."
Thời Ý ngẩn ra, mặt mày không khỏi nhu hòa lại, áp sát cằm vào cô, cười khẽ: "Ơi?"
Âm thanh Phó Tư Điềm mềm mại như dòng nước chảy từ đáy lòng ra: "Sao cậu lại tốt như vậy..."
Thời Ý nhướng mày: "Hôm nay cậu mới phát hiện?"
Phó Tư Điềm vùi vào vai cô ấy lắc đầu, lời nói mang theo gió xuân: "Không phải. Là mỗi ngày đều có phát hiện mới."
Giọng cười Thời Ý càng rõ rệt hơn.
"Viên đạn bọc đường đây à?" Cô ấy lại cố ý hỏi.
Phó Tư Điềm xấu hổ ão não. Rõ ràng cô thật lòng như vậy cơ mà. Cô ngẩng đầu định dỗi hờn cô ấy, bất ngờ, ngay khi cô ngẩng đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý lại dùng trán chạm nhẹ vào trán cô, nhìn vào mắt cô, giọng nói hơi trầm xuống: "Nói thêm nữa đi."
Trong mắt cô ấy chứa đựng nước mùa thu: "Mình thích nghe."
Ngoài cửa sổ máy bay, là bầu trời quang đãng xanh thẳm như ngọc bích cách mặt đất 30.000ft. Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý, lại cảm thấy mình đã nhìn thấy một phong cảnh còn tươi đẹp hơn cả bầu trời.
*
Sau khi xuống máy bay, Phó Tư Điềm gửi lời mời cho Giang Tuyết Mân trước, không để bọn họ thấp thỏm quá lâu, Giang Tuyết Mân đồng ý nhanh chóng, lông mày Phó Tư Điềm nhảy lên vẻ vui mừng, Thời Ý cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Sáng mai cô ấy có cuộc họp, không biết có kịp qua Nam Nguyên ăn trưa không, vì vậy bèn hẹn với Phó Tư Điềm hai giờ rưỡi chiều sẽ đến thẳng Nam Nguyên đón cô cùng đi ra sân bay. Phó Tư Điềm không có ý kiến khác.
Một giờ rưỡi chiều ngày kế tiếp, Thời Ý về nhà thay quần áo, thay độ đồ tây khí chất quá mạnh mẽ ra, chọn một bộ áo sơmi cùng quần tây chững chạc mà lại không mất đi nhu hòa, sau đó đúng hẹn đi đến nhà hàng Nam Nguyên, đón Phó Tư Điềm ra sân bay.
3 giờ 20 phút, Giang Tuyết Mân vừa đến gần lối ra, đã nhìn thấy cô con gái vô cùng nổi bật trong đám đông cùng với một cô gái trẻ đứng bên cạnh nhưng không hề lép vế chút nào.
Chững chạc lạnh lùng, đứng bên cạnh Lai Lai, một nhu một cương, ngược lại lại là cảnh đẹp ý vui. Giang Tuyết Mân nghĩ thầm.
Bà vừa đi vừa vẫy tay với hai người, Phó Tư Điềm nhìn thấy, cũng vẫy tay lại với bà, cười nhẹ.
Thời Ý ngay lập tức phản ứng lại, tầm mắt cố định trên người Giang Tuyết Mân, nở một nụ cười ôn hòa với bà.
Giang Tuyết Mân nhận ra, gật đầu lại với Thời Ý một cái.
Thời Ý nghĩ, quả nhiên Tư Điềm giống mẹ hơn.
Hình như cô ấy đã từng nghĩ như vậy từ lúc nhỏ. Nhưng cô ấy và Giang Tuyết Mân có duyên gặp mặt không được mấy lần, quá nhiều năm trôi qua rồi, mặt mũi đã sớm mờ nhạt. Mà nay vừa thấy, cảm giác này liền rõ ràng hơn.
Thoạt nhìn Giang Tuyết Mân không quá bốn mươi, mặc váy liền áo thanh lịch, tóc vén, làn da trắng ngần, mỉm cười, tướng mạo đẹp đẽ, khí chất rất giống với Tư Điềm, dịu dàng nhã nhặn, khiến người ta nảy sinh sự thân thiết.
Trong lúc suy nghĩ, Giang Tuyết Mân đã đến bên cạnh.
"Mẹ." Phó Tư Điềm nhẹ nhàng gọi.
"Con chào dì." Thời Ý nở một nụ cười khéo léo, chào hỏi theo, vươn tay thật tự nhiên nói: "Con cầm giúp dì."
Trên tay Giang Tuyết Mân cầm mấy túi quà tặng, là quà cưới định tặng cho Phó Tư Du.
Bà vội vàng xua tay, cười từ chối: "Không cần đâu, mấy món nhỏ nhỏ này cũng không nặng."
Thời Ý kiên trì: "Không sao ạ, vậy vừa khéo con xách để lên ghế phó lái luôn."
Phó Tư Điềm cười nhìn bọn họ, không nói chen vào.
Giang Tuyết Mân không thể từ chối nhã ý, bèn buông tay đưa túi đồ cho Thời Ý.
"Tiểu Ý trưởng thành rồi, vẫn xinh đẹp lễ phép như vậy." Bà khen một câu tự đáy lòng.
Mấy năm nay, Giang Tuyết Mân từng giao thiệp với muôn hình muôn vẻ kiểu người. Bà cảm giác được, trên người Thời Ý có một sự khoan khoái sạch sẽ rất hiếm có giống với Lai Lai. Bà rất thích.
Thời Ý nhận lấy túi đồ, ngoan ngoãn đáp: "Dì mới là xinh đẹp hơn so với trước kia đó ạ."
Giang Tuyết Mân liếc mắt nhìn Phó Tư Điềm một cái, trêu ghẹo: "Con dạy đó hả?"
Phó Tư Điềm không hiểu: "Cái gì ạ?"
Giang Tuyết Mân chớp chớp mắt: "Có vẻ không còn ngay thẳng như trước nữa, trước đây làm gì biết nói mấy lời gạt người thế này."
Phó Tư Điềm ngẩn người, không khỏi thấp giọng cười lên.
Thời Ý hiếm có khi đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích: "Con nói thật mà dì."
Giang Tuyết Mân cười rạng rỡ, "Dì biết, dì đùa với con thôi, nếu không buồn cười thì cho dì xin lỗi."
Tâm trạng vốn dĩ có chút căng thẳng của Thời Ý tan đi rất nhiều, cũng cười, trả lời: "Không có ạ, buồn cười."
Giang Tuyết Mân mỉm cười, nhìn nét mặt tươi cười long lanh của Phó Tư Điềm bên cạnh, đáy lòng mềm mại, đổi đề tài.
Vì thời gian không còn sớm, nên ba người quyết định đi thẳng đến nhà chú rể, sau đó cùng đến dinh thự Bách Nam, buổi tối tham dự tiệc cưới xong rồi cùng về nhà.
Trên đường đến nhà Tống Vũ, Thời Ý lái xe, Phó Tư Điềm ngồi ghế sau với Giang Tuyết Mân, ba người tán gẫu suốt dọc đường. Thời Ý và Phó Tư Điềm vốn không tính là người nói nhiều, nhưng Giang Tuyết Mân rất khéo nói, lại còn rất dí dỏm, bà không gặng hỏi bất kỳ chuyện gì liên quan đến tình cảm của hai người, trái lại là hỏi Thời Ý rất nhiều về sự thay đổi, phát triển của Thân Thành sau này, động thái trong ngành nghề của Thời Ý cùng với phương hướng phát triển trong tương lai, bầu không khí thoải mái đến không ngờ.
Đến nhà Tống Vũ, ba người cùng gặp Phó Tư Du trong phòng tân hôn, trò chuyện với Phó Tư Du một lúc, sau đó đi theo đoàn chuyển qua dinh thự Bách Nam, ngồi ở hiện trường hôn lễ đợi sân khấu bắt đầu.
Sáu giờ, hôn lễ bắt đầu, người dẫn chương trình đọc diễn văn, cô dâu chú rể bước vào sảnh tiệc trong hoa tươi và những tiếng vỗ tay.
Giao tiếp với cô dâu chú rể, cha mẹ phát biểu, cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, từng bước một, đâu vào đấy.
Ba người Thời Ý, Phó Tư Điềm và Giang Tuyết Mân ngồi chung một bàn, im lặng dự lễ dưới sân khấu, chân thành chúc phúc.
Thẳng đến phân đoạn cô dâu tung hoa, dưới sân khấu bắt đầu xôn xao.
Người dẫn chương trình kêu gọi các bạn nam bạn nữ chưa có gia đình đang ngồi trong sảnh đừng ngại ngùng, hãy dũng cảm đi lên sân khấu đón nhận phần hạnh phúc được truyền lại này.
Phó Tư Điềm không nhúc nhích, chỉ cong mắt cười nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên sân khấu.
Thời Ý bỗng nhiên kề sát lại, nói nhỏ bên tai Phó Tư Điềm: "Cậu không đi sao?"
Lỗ tai Phó Tư Điềm nhạy cảm, kinh ngạc quay qua nhìn Thời Ý, Thời Ý cong môi, trong mắt hàm chứa sự giảo hoạt, cũng không biết là đang nghiêm túc hay đang trêu cô.
Lỗ tai Phó Tư Điềm từ từ đỏ lên, cô do dự nhìn đám người đã xếp thành một hàng chờ cướp hoa trên sân khấu, che mặt, ngượng ngùng nói: "Thôi, mình ngại lắm."
Giang Tuyết Mân nghe thấy, đại khái đoán được các cô đang nói cái gì, nhưng không tham gia vào, vờ như không nghe thấy gì mà nhìn chăm chú lên sân khấu.
"Còn ai muốn lên nữa không ạ, đừng ngại, hôm nay cướp được hoa, sang năm người đứng ở chỗ này truyền lại hạnh phúc chính là bạn." Người dẫn chương trình vẫn còn đang khuấy động bầu không khí tại hiện trường.
Thời Ý thấy phản ứng của Phó Tư Điềm quá đáng yêu, kéo tay cô, sóng mắt bềnh bồng, tâm tư đùa vui dần biến thành nghiêm túc. Cô ấy nói: "Không sao, vậy để mình đi."
Nói rồi, cô ấy kéo ghế ra muốn đứng lên.
Trên sân khấu đã sắp bắt đầu.
Chú thím, mẹ, Tiểu Ngư đều có mặt, Thời Ý đi lên có ý gì, tất cả mọi người đều sẽ biết. Phó Tư Điềm vừa ngọt ngào vừa mắc cỡ, mặt đỏ vô cùng, vội vàng ôm cánh tay Thời Ý lại, nói: "Thôi đừng."
Thời Ý tạm dừng động tác lại, chần chừ nhìn Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm cắn môi, dời mắt đi, thấp giọng nói: "Hoa..."
"Đã ở trong lòng mình rồi."
Tiếng lòng Thời Ý lay động, ngắm nhìn sườn mặt ửng màu hoa đào của cô, trái tim ngay lập tức căng tràn lên, rồi lại trống rỗng đi. Là một loại khát vọng không thể chờ được.
Nếu như món quà cầu hôn kia có thể chế tác nhanh hơn chút thì tốt rồi. Cô ấy không đợi nổi đến sang năm nữa.
Nhưng mà không được, chuyện cả đời chỉ có một lần, cô ấy muốn cho Phó Tư Điềm những điều tốt nhất.
Thời Ý thu lại động tác muốn đứng dậy, sờ sờ tay Phó Tư Điềm, ánh mắt bất đắc dĩ mà lại cưng chiều.
Giang Tuyết Mân ngồi bên cạnh Phó Tư Điềm, chứng kiến hết toàn bộ quá trình, vết chân chim nơi đuôi mắt hằn sâu hơn, tỉnh bơ nhấp một ngụm rượu vang hòng che đậy nụ cười.
Hôn lễ liên tục đến tám giờ mới kết thúc, Thời Ý thân là người có xe không uống rượu, giúp Phó Tư Du đưa mấy vị khách khứa ở xa về khách sạn, gần chín giờ mới quay lại dinh thự Bách Nam đón Giang Tuyết Mân và Phó Tư Điềm.
Lúc về đến nhà, đã hơn chín giờ rưỡi.
Phó Tư Điềm xót hai người Giang Tuyết Mân cùng Thời Ý phải bôn ba cả ngày, nhường bọn họ tắm trước, lát nữa nghỉ ngơi sớm.
Thời Ý nghĩ mình đi tắm trước, Phó Tư Điềm muốn dẫn Giang Tuyết Mân sang phòng tắm dùng cho khách để tắm, xác nhận vật dụng tắm rửa với bà, nếu Giang Tuyết Mân có gì muốn nói với cô cũng tiện, bèn không từ chối.
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn đợi cô ấy tắm xong đi ra, Giang Tuyết Mân mới bắt đầu tắm, Phó Tư Điềm theo ngay sau Giang Tuyết Mân, vào phòng tắm ở phòng ngủ chính cùng lúc bắt đầu tắm.
Nào ngờ đợi đến khi cô ấy tắm xong đi ra, Phó Tư Điềm cũng đã vào phòng tắm cho khách từ sớm, chào đón cô ấy, chỉ có Giang Tuyết Mân tắm rửa xong thay áo thun mặc ở nhà, dù bận rộn vẫn ung dung ngồi chờ cô ấy trong phòng khách.
Giang Tuyết Mân ngồi trên sofa, đang cầm một chiếc ly dùng một lần uống nước, nghe thấy tiếng bước chân, bà quay đầu qua, nhìn thấy là Thời Ý bèn cười hiền hòa, trong mắt lộ ra ý tứ bảo Thời Ý đi qua.
Đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau kể từ khi gặp mặt.
Lông mi Thời Ý khẽ run, cũng nở nụ cười, đi qua.