Lâu Rồi Không Gặp

Chương 36




Trình Dịch Hòa đứng ở cửa phòng bệnh trống rỗng sững sờ vài giây, sau đó vội chạy đi hỏi y tá mới biết Trình Tiến đã làm thủ tục xuất viện cho Trình Lâm.

Lúc đó lửa giận của Trình Dịch Hòa từ lòng bàn chân chạy thẳng lên thiên linh cái, nếu như lúc này Trình Tiến đứng ở trước mắt Trình Dịch Hòa, chắc chắn Trình Dịch Hòa sẽ đánh chết hắn.

Rõ ràng bác sĩ đã kiến nghị phải tiếp tục quan sát một quãng thời gian, sao mới mấy ngày bỗng nhiên lại xuất viện? Ghê tởm hơn chính là, cũng không chào hỏi một câu.

May là trước đây lúc Trình Dịch Hòa nói chuyện phím với Trình Tiến tình cờ có hỏi qua chỗ Trình Tiến đi làm, đó là một công trường ở Tây khu hoa viên. Trình Dịch Hòa dò tìm đường, rồi chạy xe đi tìm.

Một tiếng sau, Trình Dịch Hòa đã đến cửa công trường, hỏi thăm Trình Tiến, tùy tiện ghi danh rồi đi vào tìm.

Một đường đi vào trong, Trình Dịch Hòa phát hiện điều kiện nơi này tệ hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Công trường khá lớn, có 4 tòa lầu cao đang thi công, thỉnh thoảng sẽ có xe chở đất ầm ầm ầm chạy qua, làm nên một trận bụi bặm đầy trời, tầng cao nhất đang đổ bê tông, tất cả mọi người đều vội vàng, khắp nơi là tiếng máy nổ thật to. Căn bản không thích hợp bệnh nhân an dưỡng.

Lúc Trình Dịch Hòa tìm tới Trình Tiến, hắn đang đội nón bảo hiểm làm theo lệ kiểm tra an toàn cho công trình, cuối mùa thu khí trời mát mẻ vẫn toát ra một đầu mồ hôi.

Cũng không biết là độ tồn tại của Trình Dịch Hòa quá mạnh, hay là lòng Trình Tiến vốn có quỷ, lúc Trình Dịch Hòa mới vừa đứng cách Trình Tiến không xa Trình Tiến liền phát hiện ra anh.

Lúc đó Trình Tiến đang cùng đồng nghiệp nói chuyện, nhìn thấy Trình Dịch Hòa trên mặt liền lóe lên hoang mang rất rõ ràng.

Trình Dịch Hòa không nói, cứ như vậy hai tay đút túi, mặt trầm như nước đứng tại chỗ. Sau lưng Trình Tiến chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nói với đồng nghiệp vài câu rồi cầm sổ ghi chép an kiểm đưa cho đồng nghiệp chạy tới.

Đứng ở trước mặt Trình Dịch Hòa, Trình Tiến không thể nói lưu loát, cảm thấy chính mình đuối lý, đôi mắt chớp loạn, không dám nhìn Trình Dịch Hòa: “Anh.. Anh họ, anh.. anh.. đã đến rồi?”

Trình Dịch Hòa lười cùng hắn hàn huyên, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Trình Lâm đâu?”

Trình Tiến nói: “Ở ký túc xá.”

Trình Dịch Hòa nhắm mắt lại, tay còn trong túi quần nắm chặt thành nắm đấm, chầm chậm buông ra, cật lực kềm chế kích động muốn đánh người, dùng cằm ra hiệu nói với Trình Tiến: “Dẫn đường. Anh muốn mang em ấy đi.”

Trình Tiến lại do dự nói: “Anh họ, anh đã vì anh của em làm đủ nhiều rồi, thật.”

Chẳng biết vì sao, Trình Dịch Hòa chợt nhớ tới hoàn cảnh năm đó muốn từ nơi Lý Nguyên mang Trình Lâm đi, sắc mặt khó có thể hình dung. Ngừng lại một chút, nói: “Phiền phức hay không phiền phức, em nói không tính. Trình Lâm nên do ai tới chăm sóc, chỉ có anh mới có thể quyết định. Rõ ràng?”

Kỳ thực Trình Tiến không hiểu lô-gich này nơi nào đến, thế nhưng hắn nhát gan không dám phản kháng Trình Dịch Hòa, do dự mười mấy giây, vẫn quay người đi trước dẫn đường.

Hai người đi xuyên qua công trường đầy cát bụi đến khu ký túc xá cho nhân công.

Vì đây chỉ là nơi ở tạm thời cho nên ký túc xá đều do những tấm ván gỗ ép dựng lên tạm bợ.

Trình Tiến dẫn Trình Dịch Hòa lên lầu hai, Trình Dịch Hòa luôn trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vợ em đâu?”

Trình Tiến không ngờ Trình Dịch Hòa lại đột nhiên hỏi Chu Tiểu Linh, kỳ quái quay đầu lại nhìn Trình Dịch Hòa, mới nói: “Cô ấy làm bán hàng ở thương trường gần đây, cũng có ký túc xá riêng. Thong thả cũng tới thăm em một chút.”

Trình Dịch Hòa hừ lạnh một tiếng, nói: “Tại sao đột nhiên đưa Trình Lâm xuất viện cũng không nói cho anh biết một tiếng. Trong hai người là chủ ý của người nào?”

Trình Dịch Hòa trong lòng suy đoán, tám chín phần mười là Chu Tiểu Linh gây ra, nhưng anh nghi hoặc, nếu Chu Tiểu Linh cho Trình Lâm là một gánh nặng, hiện giờ anh nguyện ý tiếp nhận, tại sao trái lại không liên hệ với anh?

Trình Dịch Hòa không nghĩ ra nguyên cớ, Trình Tiến cũng không chuẩn bị trả lời, hắn móc ra chìa khóa, mở cửa túc xá.

Trình Dịch Hòa đi theo phía sau vào nhà, chỉ thấy một cái phòng nhỏ không tới mười mét vuông, trong phòng có vài cái giường tầng bằng sắt đã gỉ sét, giống như lúc Trình Dịch Hòa học cấp ba đã ngủ. Trên đất chất đống một ít tạp vật, bởi vì ở công trường nên trong phòng tràn ngập một mùi tanh nồng của đất.

Trình Lâm ngồi ở trên giường nhỏ đáng thương lau nước mắt.

Trình Dịch Hòa nhói lòng, nhanh chân đi tới, nửa quỳ bên cạnh Trình Lâm, ôn nhu hỏi: “Lâm Lâm, làm sao vậy? Tại sao ngồi ở chỗ này khóc?”

Rốt cục gặp được một người sống, Trình Lâm như người chết chìm nắm giữ được nhánh cây cuối cùng, ôm chặt tay Trình Dịch Hòa, nghẹn ngào nói: “Ba ba, ba ba, xin đừng giam giữ con.”

Trình Tiến đứng ở phía sau Trình Dịch Hòa, thở dài nói: “Anh hai, anh hồ đồ rồi, đấy là anh họ, không phải ba ba.”

Trình Dịch Hòa một tay ôn nhu an ủi tấm lưng gầy gò của Trình Lâm, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Tiến, đuôi mắt như đao, quả thực hận muốn xuống tay xẻo hắn một tầng thịt: “Biết em ấy hồ đồ rồi, em còn đem một mình em ấy nhốt ở đây!?”

Trình Tiến giải thích: “Bên này nguy hiểm, thả anh ấy ra ngoài một mình càng không yên lòng. Hơn nữa anh của em lúc thường không như vậy, cũng là tình cờ.”

Trình Dịch Hòa quát lên: “Em bớt cãi chày cãi cối!”

Trình Dịch Hòa lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị làm Trình Lâm hoảng sợ cả người run lên, ngay sau đó ôm lấy đầu hét lên một tiếng, rơi nước mắt, miệng không ngừng lập lại: “Không.. Xin đừng giam giữ con, xin đừng giam giữ con…”

Thấy Trình Lâm như thế này Trình Dịch Hòa lòng như đao cắt, ôm lấy Trình Lâm an ủi: “Không sợ, không sợ, không phải la em….”

Trình Tiến lại không có mắt tưới dầu lên lửa, nói: “Anh họ, anh của em phát bệnh sẽ sợ người lạ, anh đừng hù anh ấy.”

“Lúc em ấy không nhận ra em, lẽ nào em lại là người xa lạ?!” Trình Dịch Hòa mạnh mẽ đè lửa giận bốc lên, từng chữ như từ trong hàm răng đi ra ngoài.

Trình Lâm còn run run trong lòng Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa dùng sức đỡ Trình Lâm đứng lên. Ngay sau đó, Trình Dịch Hòa mới phát hiện, bên hông Trình Lâm có buộc vào một sợi dây thừng to bằng ngón tay, một đầu khác cột vào đầu giường.

Trình Dịch Hòa quả thực muốn rách cả mí mắt, khó có thể tưởng tượng những năm qua Trình Lâm phải trải qua những chuyện như vậy, sinh hoạt không bằng con vật!

Một khắc kia, Trình Dịch Hòa cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, không để ý đi dụ dỗ Trình Lâm, lập tức giơ quả đấm lên, xoay người lại mạnh mẽ đánh vào mặt Trình Tiến.

“Con mẹ mày Trình Tiến, mày có phải là người hay không!? Trình Lâm có lỗi gì với nhà mày? Mày lại đối với em ấy như vậy!”

Trình Tiến bị Trình Dịch Hòa một quyền đánh vào mắt biến thành màu đen, theo quán tính lùi về sau vài bước, ngã vào cửa: “Anh họ, em cũng không đành lòng, nhưng khi anh của em phát bệnh, em căn bản không đè ép được anh ấy, chỉ có thể sớm dự phòng như vậy.”

“Được rồi!” Trình Dịch Hòa chưa từng nghe qua những lời lẽ sai trái như vậy, lại một lần nữa bị tức bể phổi, nhanh chân chạy đến đè Trình Tiến ngã xuống đất, những nắm đấm như mưa rơi mạnh mẽ nện xuống người Trình Tiến.

Trình Tiến không dám đánh lại chỉ ôm đầu không ngừng giãy dụa tránh né, còn cố giải thích: “Anh họ, anh chưa chăm sóc người bệnh tâm thần anh không biết tình huống như thế nào!”

“Nếu mày đối với anh mình có chút để tâm sẽ không đối với anh mình như vậy!” Trình Dịch Hòa nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu như lúc này trong tay có một cây đao, chỉ sợ sẽ ngàn đao bầm thây Trình Tiến.

Lúc trong nhà đang náo loạn thì Chu Tiểu Linh cầm thức ăn trưa bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Trình Tiến bị người đánh, cô hoảng hốt mấy giây, tiện tay lấy khúc cây bên cạnh cửa đánh vào lưng Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa đánh người đến điên cuồng, một tay nắm lấy một đầu khác của khúc cây, dễ dàng làm cho Chu Tiểu Linh ngã xuống đất.

Lúc này Chu Tiểu Linh mới nhìn rõ người đánh là Trình Dịch Hòa, cô vứt bỏ cái cây, nhào tới ôm cánh tay Trình Dịch Hòa: “Giữa hai anh em có gì không nói được, đừng động tay động chân”

Chu Tiểu Linh như thuốc cao da chó dính bên người, Trình Dịch Hòa dùng sức mấy lần đều quăng không ra, cả giận nói: “Sau này có phải là anh em hay không cũng rất khó nói!”

Dựa vào Chu Tiểu Linh yểm trợ, Trình Tiến giãy dụa trốn đến góc tường: “Anh họ, anh đừng giận, đây thực sự là chuyện không có cách giải quyết.”

Trình Tiến tránh ra, Trình Dịch Hòa rảnh tay, dùng sức đẩy Chu Tiểu Linh ra, hung dữ đi về phía Trình Tiến: “Không có cách nào? Vậy thì nhốt Trình Lâm lại? Người ta nuôi một con chó còn tốt hơn thế!”

Chu Tiểu Linh bị Trình Dịch Hòa xô ngã ngửa trên mặt đất, ngay sau đó cô lại ôm lấy chân Trình Dịch Hòa, nói: “Anh họ! Nếu như không làm như vậy thì Trình Lâm sẽ mất tích giống như lần trước, lại vào bệnh viện, đây không phải là càng phí tiền?”

Trình Dịch Hòa chưa bao giờ biết thương hương tiếc ngọc là gì, anh bị ôm không bước đi được, liền một cước đá vào vai Chu Tiểu Linh: “Cút ngay!”

Chu Tiểu Linh bị đạp lộn nhào, trời đất quay cuồng, liếc mắt nhìn về phía Trình Lâm đang khóc lóc, rốt cục biết được lửa giận của Trình Dịch Hòa từ đâu mà đến, lung tung hô: “Anh họ đừng tiếp tục đánh người, Trình Lâm bị anh dọa càng điên hơn!”

Trình Dịch Hòa theo bản năng quay đầu lại, thấy Trình Lâm trốn ở chân giường khóc, anh như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu. Trình Dịch Hòa đầy người phẫn nộ nhất thời tan thành mây khói, anh bình tĩnh lấy lại lý trí, thấy nói chuyện với bọn họ không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Trình Dịch Hòa dùng sức hít một hơi, rồi chậm rãi thở ra, trầm mặc nhanh chân đi về phía Trình Lâm, cúi đầu mở dây thừng bên hông Trình Lâm ra.

Chu Tiểu Linh và Trình Tiến hai mặt nhìn nhau, Trình Tiến nói: “Anh họ muốn mang Trình Lâm đi.”

Chu Tiểu Linh hai mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra băn khoăn: “Anh họ, cái này không được đâu? Chăm sóc Trình Lâm vốn là trách nhiệm của en và Trình Tiến nếu như vậy sẽ cho anh thêm phiền toái.”

Trình Dịch Hòa chán ghét, không có tiếp lời, thấp giọng nói với Trình Lâm: “Lâm Lâm, đừng sợ, cùng anh về nhà.”

Trình Lâm hai tay gắt gao nắm lấy mạn giường, run rẩy nói: “Không…”

Trình Dịch Hòa thấp giọng dỗ vài câu, Trình Lâm không hề bị lay động, trước sau chỉ nói một chữ “Không”.

Trình Tiến thấy Trình Dịch Hòa không khuyên nổi, nhân tiện nói: “Anh họ, anh chớ miễn cưỡng anh của em, anh thật mang anh ấy đi, chăm sóc không được đâu.”

Chu Tiểu Linh mạnh mẽ nhéo Trình Tiến một cái, Trình Tiến cả giận nói: “Em nhéo anh làm gì!?”

Trình Dịch Hòa ôm đầu Trình Lâm không cho cậu nhìn thấy dáng dấp bất chấp của mình, hai con mắt nguy hiểm híp lại, lành lạnh nói: “Hai người cút ra ngoài.”

Trình Tiến còn muốn nói cái gì, bị Chu Tiểu Linh lôi kéo cánh tay túm ra cửa.

Trình Dịch Hòa động viên vỗ vỗ sau gáy Trình Lâm, trầm mặc vài giây, ôn nhu hỏi: “Lâm Lâm, tại sao không muốn đi với anh họ? Người nơi này đối với em không tốt một chút nào.”

Trình Lâm vẫn cứ run rẩy nói: “Không…”

Trình Dịch Hòa nghiêng người ngăn trở ánh mắt bên ngoài, đem Trình Lâm ôm vào trong ngực, không ngừng ôn nhu vuốt ve sau lưng Trình Lâm, suy nghĩ một phút chốc, mới thì thầm hỏi: “Tại sao không? Em nói cho anh biết, chuyện như vậy sau này cũng sẽ không phát sinh.”

Trình Lâm bởi vì gào khóc, bây giờ còn đang thở dốc, Trình Dịch Hòa cũng không giục cậu mau nói chuyện, kiên trì yên tĩnh chờ.

Sau mấy phút, Trình Lâm mới thấp giọng nói: “Không muốn giam giữ em.”

Trình Dịch Hòa trong lòng hơi động, nếu Trình Tiến đã nói như vậy, xem ra nhất định là có người đã làm như vậy rồi để lại cho cậu bóng ma trong lòng, liền hỏi: “Ai nhốt em?”

Lần này Trình Lâm trả lời rất nhanh: “Ba ba.”

Trình Dịch Hòa: “Tại sao nhốt em?”

Trình Lâm không nói lời nào rào rào rơi lệ.

Trình Dịch Hòa lau nước mắt Trình Lâm, nói: “Ngoan, đừng khóc, em nhìn xem ba ba em không ở nơi này, không ai dám nhốt em, đúng hay không?”

Biểu tình Trình Lâm khó có thể tin được, cậu cẩn thận mà sợ hãi lén lút nhìn bốn phía, xác nhận không có ai, chui đầu vào lồng ngực Trình Dịch Hòa run rẩy thúc giục: “Vậy chúng ta đi mau.”

Trình Dịch Hòa dùng sức ôm lấy Trình Lâm, chẳng biết vì sao, đầu óc toả nhiệt hỏi: “Anh là ai?”

“Anh họ.” Trình Lâm nói không có chút gì do dự.

Tuy rằng rõ ràng ký ức Trình Lâm hỗn loạn, e rằng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Trình Dịch Hòa vẫn kích động đầu ngón tay đều khẽ run. Ngay sau đó hôn vào trán Trình Lâm một cái, ôm Trình Lâm sãi bước đi ra ngoài.

Trình Tiến còn muốn cản đường, Chu Tiểu Linh lại đẩy hắn ra, gấp gấp nói: “Anh họ, lúc Trình Lâm nằm viện hóa đơn nộp anh có còn giữ không? Ai nha, cái đó không thể bỏ, hiện tại chánh sách quốc gia tốt, có thể chi trả hết mấy vạn đó.”

Trình Dịch Hòa cũng không để ý tới cô, hỏi Trình Tiến: “Quyền giám hộ Trình Lâm ở chỗ của em?”

Trình Tiến sững sờ gật gật đầu.

Trình Dịch Hòa nói: “Tìm thời gian em tới chỗ của anh chuyển quyền giám hộ cho anh, khi đó em thuận tiện lấy đơn nộp tiền là có thể trở về lấy tiền lại. Lúc đó tiền là của hai người.”

Trình Tiến nói: “Như vậy sao được…”

Trình Dịch Hòa nhàn nhạt nói: “Cho là phí những năm này hai người cực khổ chăm sóc Trình Lâm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.