Lão Nhị Là Ông Chủ

Chương 3




Edit: Kate

Phàn Sở Ngữ đã ở nhà Hạ Tử Kình ba ngày.

Việc này nghĩ như thế nào cũng không có khả năng phát sinh, kết quả nó lại  đã thật xảy ra, làm cho cô suy nghĩ cả buổi đều không hiểu vì sao có thể biến thành như vậy?

Ngày đầu tiên bởi vì nhà bị trộm, mới có thể ở nhà anh; Ngày hôm sau bởi vì tan tầm quá muộn, không có thời gian dọn dẹp lại nhà, chỉ có thể ở lại nhà anh; Ngày thứ ba cùng ngày thứ hai lý do giống nhau, sau đó chính là hôm nay.

Hôm nay là thứ Bảy, không giống hai ngày ngày đầu tiên, theo lý thuyết cô nên ở nhà dọn dẹp lại phòng ở mới đúng, kết quả, cô vì sao còn ngồi ở trong phòng khách nhà anh chờ ăn món “la tống canh” sở trường của anh đâu?

Thấy một đại nam nhân lại là người lãnh đạo trực tiếp của cô, mặc tạp dề trong phòng bếp vì cô nấu ăn, cảm giác thật sự tò mò, kì quái. Nhưng cho dù kỳ quái, trong lòng cô lại không biết vì sao nổi lên cảm giác hoài niệm. Bởi vì trước khi ba ba sinh bệnh, cũng từng như vậy mặc tạp dề, đứng ở tại phòng bếp nấu đồ ăn này nọ cho mẹ cùng cô ăn.

Nói thực ra tay nghề của ba ba đương nhiên không như mẹ như vậy hảo, cho nên mỗi lần ba ba xuống bếp, cô đều có loại “Làm ân” cảm giác, nhưng là mẹ lại cười tủm tỉm khen ba ba nấu đồ ăn thật ngon.

Lúc ấy cô chỉ cảm thấy vị giác của mẹ nhất định có vấn đề, không nghĩ nhiều lắm, hiện tại hồi tưởng lại cô mới phát hiện, thì ra đó là một loại tình cảm vợ chồng, là ba ba đối mẹ, cũng là mẹ đối ba ba biểu hiện tình yêu.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi thương tâm một chút, ngơ ngác nhìn hình ảnh nam nhân kia trong phòng bếp bận rộn……Lão bản vì cô xuống bếp, đại biểu ý nghĩa chẳng lẽ cũng là một loại…… Yêu?

Cô không tự chủ được cả người run lên, cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, phát hiện trên cánh tay lông tơ dựng đứng, nổi đầy da gà.

Đây là cảm giác gì? Cô hỏi chính mình.

Khủng bố sao?

Cô suy nghĩ, không phải vậy.

Đó là ghê tởm sao?

Cũng không đúng.

Chính là…… Chính là cảm giác…… Cô cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tựa như đột nhiên bị điện giật giống nhau, ngay từ đầu là kinh hách, sau lại phát hiện không có việc gì lại cảm thấy bất khả tư nghị, đầu còn có điểm choáng váng.

Tóm lại, không biết là cảm giác gì là được rồi.

Đột nhiên trong lúc đó cảm thấy hơi phiền, cô đem hình đang vẽ vo thành một cục quăng vào thùng rác, một lần nữa lại lấy ra tờ giấy khác vẽ tiếp.

Lão bản nói cho cô, cảnh sát mỗi ngày có rất nhiều vụ án lớn nhỏ như vậy, hy vọng bọn họ vì cô tìm về chiếc nhẫn bị trộm chỉ sợ rất khó, ngồi chờ nhu vậy cùng khẩn cầu ông trời phù hộ, bọn họ tốt hơn là nên làm chút gì đó.

Cho nên, anh hỏi cô có thể vẽ ra đồ vật bị mất không, càng chi tiết càng tốt. Có lẽ có thể sử dụng phương thức truyền đơn treo giải thưởng, theo hiệu cầm đồ hoặc cửa hàng bạc tìm trở về vật bị mất.

Cô đột nhiên ngốc, sửng sốt một chút, rốt cục nhớ lại nguyên nhân vì sao mình lại ở đây, là vì muốn thảo luận chuyện này!

Về phần canh, bởi vì con người phải ăn cơm đi, cho nên…… Liền thuận tiện nấu.

Tâm tình đột nhiên lại tốt lắm, cô cẩn thận miêu tả thiết kế hoa văn trên nhẫn, còn viết chú thích ở bên cạnh, tăng dấu hiệu nhận dạng.

“Vẽ xong rồi sao?”

Tiếng của anh đột nhiên xuất hiện ở phía trên, cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lắc đầu nói:“Còn chưa xong.”

“Lát nữa lại vẽ tiếp, ăn cơm trước.” Anh nói.

“Được.” Cô gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy cùng anh đi đến bàn ăn, bởi vì trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn rất thơm đã sớm làm cho cái bụng đói của cô lên tiếng biểu tình, nước miếng tràn ra.

Không nghĩ tới trên bàn ăn ngoài “la tống canh” vừa mới nấu xong, thế nhưng còn xuất hiện thêm món  hấp và nướng, cô nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc không thôi.

“Lão bản, anh làm sao có thể có hấp, nướng?” Cô thốt ra, hỏi xong mới phát hiện chính mình hỏi cái vấn đề ngu ngốc, bởi vì hai món hấp, nướng kia sẽ không là —

“Tôi dùng ma thuật biến ra.”

Lúc anh trả lời cô đang há hốc miệng, lập tức không tự chủ được bật ra một tiếng cười,“Ha ha……”

Hạ Tử Kình giật mình nhìn cô, có chút ngạc nhiên vì cô thình lình bật ra tiếng cười, còn có cô cười có điểm quái dị.

Anh vừa rồi là thuận miệng nói ra một câu nhàm chán, nhưng nếu là “nhàm chán” thì đâu có gì buồn cười, nhưng cô lại nở nụ cười? Cười  không thể ngừng?

Này thật là…… Nên nói cái gì đây? Chỉ có thể nói, mặc kệ là cái gì phép thuật, đều rất thần kỳ!

Đột nhiên ý thức được tầm mắt của anh  mở to, Phàn Sở Ngữ xấu hổ thu hồi tiếng cười, lộ ra một chút ngại ngùng xin lỗi anh.

“Thực xin lỗi, lão bản.” Cô cúi đầu, bộ dáng giống như đã làm sai việc gì.

“Tôi không biết là em có cái gì cần xin lỗi, nếu thật sự có, cũng là bình thường cười quá ít. Em cười rất đẹp, tiếng cười cũng rất êm tai, nên cười nhiều một chút.” Anh ôn nhu nói.

Phàn Sở Ngữ nhìn anh, hơi hơi ngây ngẩn cả người.

“Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Ngồi xuống ăn cơm nha.” Anh cười nói.

“Nha, hảo.”

Cô vẫn có chút ngốc, cảm thấy mấy ngày nay lão bản giống như có điểm không giống bình thường, đặc biệt ôn nhu cùng thân thiết.

Tuy rằng mọi người nói anh bình thường đều cùng mọi người hòa đồng ở chung, nhưng ngẫu nhiên vẫn có một loại khoảng cách cảm giác, nhưng là mấy ngày nay, cái loại cảm giác này một lần cũng không xuất hiện.

Cô có cảm giác anh muốn cùng cô kéo gần khoảng cách…… Không biết có phải chính cô suy nghĩ nhiều quá?

“Ăn ngon không?” Anh cười tủm tỉm hỏi cô.

“Ăn ngon.” Cô gật đầu nói, chân thành nhận xét,“ Hấp, nướng đạt đầy đủ tiêu chuẩn như ở ngoài tiệm, canh cũng vậy.”

“Nếu như em thích, về sau em muốn ăn, tôi lúc nào cũng thể làm cho em ăn.” Anh mỉm cười nói.

Phàn Sở Ngữ thiếu chút nữa bị sặc.

Mấy ngày nay anh luôn đột nhiên nói ra những câu nói ám muội, không rõ ràng, làm cho cô càng lúc càng khó có thể bình tâm.

Lúc trước cô cảm thấy anh là trêu đùa cô, chỉ vì xem phản ứng của cô, cho nên cô đều cho đó là trò đùa, nhưng trải qua mấy ngày nay sớm chiều ở chung, cô càng lúc càng hoài nghi anh là chân thành đi.

Trọng điểm là, nếu cô đối với anh không có cảm giác gì, cô chỉ cần giống như trước như vậy, tiếp tục xem như đó là anh trêu cô, không có gì phiền não. Nhưng là, hiện tại cô lại bắt đầu để ý việc này, hơn nữa càng lúc càng chú ý anh……

Thực thảm, cô rốt cuộc là thời điểm nào bắt đầu cải biến cái nhìn đối với anh đâu? Cô vừa ăn vừa nghĩ.

Vài ngày trước, cô không phải còn cho rằng anh quá tốt bụng, tốt đến mức ai đến cũng không cự tuyệt, quá mức đa tình lại hoa tâm, cho nên cô mới có thể không thích anh, không phải sao?

Như vậy hiện tại đâu? Mới qua vài ngày ngắn ngủn mà thôi, anh liền thay đổi sao?

Không, anh không thay đổi, người thay đổi hẳn là cô đi. Vấn đề là, rốt cuộc là nguyên nhân nào làm thay đổi cái nhìn của cô dành cho anh?

Anh ôn nhu, thân thiết, chăm sóc sao?

Không đúng, hẳn không phải đơn giản ở ngoài mặt như vậy.

Ở công ty nhiều năm như vậy, thân là trợ lý thư ký của anh, cô vẫn nghĩ đến chính mình đối với lão bản hiểu biết không có chín phần cũng có bảy, tám phần, kết quả cũng là mười phần sai.

Quen biết anh lâu như vậy, cô cũng không biết anh còn có thể xuống bếp, đồ ăn nấu rất ngon, cũng không biết sau khi đi làm về, việc đầu tiên anh làm là tắt điện thoại di động, càng không biết anh thích đọc sách, mà không phải giao tế xã giao.

Anh ở công ty cùng ở nhà bộ dáng — nên nói là tính cách đi, quả thực có thể nói là hai người khác nhau.

Nếu anh ở trong công ty biểu hiện khéo léo, “lưỡi xán hoa sen” (đây là điển cố “thiệt xán liên hoa” chỉ những người có tài ăn nói)  đơn thuần chỉ là vì công tác, mà ở nhà, bộ mặt yêu gia đình kia mới là bản tính của anh, cô đại khái biết chính mình vì sao phiền não như thế rồi.

Bởi vì người mà cô luôn chờ đợi, chính là nam nhân giống như anh khi ở nhà vậy, muốn cô như thế nào không động tâm?

Phàn Sở Ngữ đột nhiên cả người cứng đờ, bị ý nghĩ của chính mình làm kinh hãi.

Cô vừa rồi thật sự suy nghĩ “Động tâm”  hai chữ này sao? Không thể nào? Anh là lão bản nha!

Tim đột nhiên đập nhanh, có chút khẩn trương, nhịn không được lén nhìn anh đang ngồi ở đối diện cô, không ngờ lại đúng lúc cùng anh bốn mắt gặp nhau.

“Ách, này hấp nướng canh uống rất ngon.” Cô khẩn trương, vội vàng nói thế nhưng đem “la tống canh” nói sai thành hấp nướng canh, lời vừa ra khỏi miệng, cô xấu hổ muốn chui xuống đất.

Ô ô, cô đang làm sao nha?

“Của tôi ý tứ là…… Ách, la tống canh uống rất ngon.” Cô đỏ mặt vội vàng sửa lại.

“Tôi biết.” Hạ Tử Kình  nén cười nói.

Phàn Sở Ngữ thật sự xấu hổ đến sắp tử rớt, nhưng là không khí im lặng sẽ chỉ làm cho tình hình tệ hơn, vì thế cô cứng rắn buộc chính mình tìm đề tài nói chuyện phiếm để che dấu xấu hổ.

“Lão bản, anh làm sao có thể nấu mấy thứ này? Là sở thích sao?” Cô hỏi.

“Một phần có thể xem là sở thích không?” Hạ Tử Kình hợp tác trả lời, không vạch trần cô.

“Như thế nào là một phần?”

“Bởi vì lúc ta học trung học là lão ba bắt ta xuống bếp nấu cơm, lúc đó ta thật ghét việc này. Sau này công tác quan hệ xã hội, ta tham gia rất nhiều hoạt động kết giao bằng hữu với không ít người, trong đó có những đầu bếp nổi tiếng, mới có hứng thú nhờ bọn họ chỉ cho vài món. Nhưng ta thủy chung không có cách nào quên được cảm giác chán ghét xuống bếp lúc học trung học, cho nên mới nói chỉ có một phần.”

“Vì sao ba anh bắt anh nấu cơm? Mẹ anh đâu?” Phàn Sở Ngữ tò mò hỏi.

“Mẹ ta ngồi ở trong phòng khách chờ ăn cơm nha.”

Cô kinh ngạc ngây người.

“Lão ba của ta là đại biểu sủng thê nam nhân, mỗi lần thấy mẹ ta lộ ra vẻ mặt không muốn nấu cơm, sẽ xung phong nhận việc nấu cơm, sau đó bốn huynh đệ chúng ta sẽ gặp phải tai ương, ai cũng trốn không thoát, một đám bị kêu vào phòng bếp  để hỗ trợ. Cho nên, không chỉ có ta mà chúng ta huynh đệ bốn người ai cũng từng phải nấu cơm.” Anh giải thích thêm.

Phàn Sở Ngữ nghe xong hai mắt trợn lên, tưởng tượng ra hình ảnh kia. Bất quá hấp dẫn cô nhất không phải là huynh đệ bọn anh như thế nào bị bắt ép mà là tình cảm của cha mẹ anh.

“Ba mẹ anh…… Bọn họ thực yêu nhau?” Cô hỏi anh.

“Không chỉ yêu nhau, bọn họ căn bản là ghê tởm thêm buồn nôn mũ n!” Hạ Tử Kình làm một bộ biểu tình chịu không nổi nói.

“Bọn họ hiện tại ở đâu?”

“Hưởng tuần trăng mật lần thứ n đi.” Anh đảo cặp mắt trắng dã.“Đều là lão phu lão thê hơn 30 năm, thật không biết bọn họ muốn hưởng tuần trăng mật đến khi nào?”

“Anh không biết là như vậy rất tuyệt sao, lão bản?” Phàn Sở Ngữ tràn ngập hâm mộ hỏi anh.

“Đối với cha mẹ ta là rất tuyệt, mỗi ngày ân ân ái ái, như keo như sơn, khoái hoạt giống như thần tiên, nhưng đối chúng ta bốn đứa con mà nói, một chút cũng không tốt.” Anh thở dài nói.

“Vì sao?”

“Bởi vì buồn nôn nha.”

Phàn Sở Ngữ nhịn không được bật cười.

“Buồn cười sao? Nếu em ở cùng bọn họ, mỗi ngày xem bọn họ ghê tởm lôi kéo nói chuyện yêu đương, em tuyệt đối cười không nổi.” Anh vẻ mặt đứng đắn nói.

“Có lẽ sẽ không.” Cô cười lắc đầu nói.“Ba mẹ tôi, bọn họ khi còn sống cũng thực ân ái, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn nha.”

“Bọn họ sẽ hôn nhau trước mặt em sao?” Anh hỏi cô, không dấu vết dụ dỗ cô nhiều lời chút chôn dấu ở trong lòng nhớ lại.

“Khi bọn họ cho rằng tôi không chú ý.”

“Nhưng ba mẹ ta xem chúng ta như không khí, muốn hôn liền hôn. Ân!”

Anh thè lưỡi làm biểu tình ác cảm, làm cho cô nhịn không được cười lên. Lão bản lộ ra tính trẻ con thật đáng yêu.

“Còn có, bọn họ ngồi ở trên sô pha cũng dính cùng một chỗ sao?” Anh lại hỏi.

“Có đôi khi.”

“Có đôi khi thì tính làm gì? Ba mẹ ta căn bản là trẻ sinh đôi kết hợp.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, làm cho trên mặt cô tươi cười càng thêm sáng lạn.

“Bọn họ còn có nắm tay sao?” Anh hỏi lại.

“Đương nhiên.”

“Mười ngón tay đan vào nhau, sau đó đột nhiên đem tay đối phương  đưa lên môi hôn?”

“Mười ngón tay đan vào nhau thì có, nhưng động tác phía sau thì……” Có điểm buồn nôn.

“Ba mươi mấy năm qua, mỗi ngày đều kêu anh yêu- em yêu sao?”

“Có lẽ kia chính là thói quen.”

“Ba mẹ em cũng có loại thói quen này?”

“Ách, bọn họ thường dùng tên gọi đối phương.”

“Xem đi.” Anh vừa nói vừa làm ra một bộ mặt thật xem thường, làm cho cô nhịn không được cười lên.“Nói ngắn lại,” Anh kết luận.“Ba mẹ ta thật sự là khoa trương, cho nên chúng ta bốn huynh đệ mới nỗ lực như vậy làm cho chính mình trở nên mạnh mẽ, cố gắng độc lập kiếm tiền, ngay khi có thể liền chuyển ra bên ngoài sống, miễn cho sớm hay muộn cũng có một ngày bị bọn họ làm cho buồn nôn mà chết.”

Nói xong trong lòng anh hơi run lên sợ hãi, làm cho Phàn Sở Ngữ hoàn toàn không ngăn chặn được trên mặt tươi cười.

“Anh không cần khoa trương như vậy, lão bản.” Cô vừa cười vừa nói, càng lúc càng muốn gặp cha mẹ anh.

“Tất cả đều là sự thật, tuyệt không khoa trương. Lần sau gặp bọn họ em sẽ biết.”

“Tôi có thể gặp bọn họ sao?” Cô hai mắt sáng ngời.

“Đương nhiên, tục ngữ nói con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, em lại không xấu, đương nhiên gặp được.”

Không nghĩ tới anh trả lời như vậy, Phàn Sở Ngữ cảm thấy hơi xấu hổ, lại có chút thẹn thùng ngại ngùng, không biết nên như thế nào nói tiếp, đành phải cúi đầu tiếp tục chuyên tâm ăn cơm.

Hạ Tử Kình phát hiện phản ứng của cô thật sự thay đổi, lúc trước chỉ cần anh mở miệng nói với cô lời nói có chút ái muội, phản ứng của cô đều là “Lão bản, anh không cần nói giỡn” cô nghiêm túc sửa đúng ngôn từ, bắt đầu từ khi nào thì phản ứng của cô lại biến thành “Xấu hổ mà không đáp”?

Là anh tưởng tượng quá nhiều sao?

Không, hẳn là không phải, bởi vì tai của cô đều đỏ!

“Phàn Sở Ngữ, em muốn trở thành bạn gái của anh không?” Thấy thế anh nắm chắc cơ hội hỏi cô, biểu tình chân thành, thanh âm trầm thấp, ánh mắt thâm thúy, tin tưởng không ai nghĩ lời anh nói là đùa giỡn.

Phàn Sở Ngữ cảm thấy giật mình, bị cả kinh không biết làm sao.

Đây là lần thứ hai anh nói với cô những lời này. Lần trước cô có thể coi đó là vui đùa, hoàn toàn là việc không đáng lo, nhưng lần này lại không phải như vậy.

Làm sao bây giờ? Tim của cô vì sao đập nhanh như vậy? Nếu cứ như vậy cô không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ nha! Nhanh lên đập chậm lại chút……

“Em nói như thế nào?” Anh hỏi cô.

“Chờ một chút, tim của tôi đập nhanh quá, hiện tại không có cách nào suy nghĩ.” Bởi vì quá bối rối, cô không nghĩ ngợi liền thốt ra, hoàn toàn không biết mình nói cái gì, cho đến nghe thấy tiếng anh cười, cô mới bất tri bất giác đỏ mặt.

Ông trời, cô rốt cuộc đang làm sao vậy? Thật sự là cái đại ngu ngốc!

“Anh hiện tại thật cao hứng.” trên mặt tràn đầy tươi cười, anh nói.

Cô đỏ mặt, không nói gì nhìn anh. Anh là sợ cô còn chưa đủ xấu hổ sao? Làm sao lại nói như vậy?

“Em có biết vì sao không?” Anh hỏi cô.

Nếu trước mắt có cái động, Phàn Sở Ngữ thề, mình thật sự chạy vào.

“Bởi vì em muốn suy nghĩ lời đề nghị của anh, không giống như những lần trước liền trực tiếp cho đó là trò đùa.” Xem vẻ mặt của cô xấu hổ đến không thể chống đỡ, Hạ Tử Kình chuyên chú nhìn cô, ôn nhu nói cho cô đáp án.

Phàn Sở Ngữ kinh ngạc nhìn anh, thế này mới bừng tỉnh nhận ra anh vì việc như vậy mà vui vẻ? Làm cho cô không hiểu cũng có chút vui vẻ.

Cô nhìn anh, nhịn không được mở miệng hỏi:“Lão bản, anh là chân thành sao?”

“Anh vừa mới nói em không coi đó là trò đùa, nhưng em lại đi hỏi anh như vậy?” Anh nhăn mày, biểu tình hờn giận, có chút bị thương.

“Thực xin lỗi, tôi không có ý đó.” Cô nhanh chóng lắc đầu xin lỗi.“Tôi chỉ là…… Tôi không xác định…… Tôi…… Anh……” Aiz~, cô rốt cuộc muốn nói cái gì đây?

“Em không xác định cái gì?” Anh ôn nhu hỏi cô.

Cô hít sâu một hơi, một lần nữa sắp xếp lại suy nghĩ sau đó nói,“Tôi không hiểu vì sao.” Cô nghiêm túc nhìn anh nói.

“Cái gì vì sao?”

“Anh có nhiều bạn gái như vậy, hơn nữa mỗi người đều so với tôi xinh đẹp, sành điệu, hiện đại trong đó còn có không ít là danh môn khuê tú, danh viện thục nữ, vì sao anh muốn tôi làm bạn gái của anh? Tôi cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất của anh, không phải sao?” Cô phân tích, sau đó dừng lại tò mò nhìn anh, chờ anh giải đáp nghi hoặc khó hiểu  của cô.

“Thứ nhất, anh không có bạn gái.” Anh nhìn cô nghiêm túc nói.“Những nữ nhân này, phần lớn là vì công việc mới cùng xuất hiện, là đối tác, không phải bạn gái.”

“Huống hồ, nếu anh thực sự có đối tượng, hoặc là đối với một vài người đặc biệt tốt, em cho rằng mọi người còn có thể hòa bình ở chung mà không gây nên tình cảnh tranh dành tình nhân hỗn loạn sao? Là trợ lí thư kí của anh, em phải biết sự khác nhau giữa hai việc mới đúng.”

“Thứ hai, bạn gái của anh cũng không phải tham gia thi hoa hậu, vì sao nhất định phải tuyển bên ngoài, bối cảnh tốt nhất? Người có thể làm cho anh xúc động, làm cho anh vui mừng, làm cho anh buồn chính là người anh cần, mà người đó, anh xác định chính là em.”

“Anh như thế nào có thể xác định?” Cô hỏi anh.

“Bởi vì anh thích em đã thật lâu.” Anh nhìn cô, ôn nhu nói.

Phàn Sở Ngữ cuối cùng cũng biết cái gì gọi là “Tim đập như trống”,  đó là một loại phản ứng không thể khống chế, tim không những đập dồn dập, lỗ tai ong ong, cả người nóng lên, mà đầu cũng có  choáng váng.

Anh thích cô từ lâu? Làm sao có thể? Đừng nói cô một chút cảm giác đều không có, chỉ sợ trong công ty cũng không có ai có thể đoán được?

“Lão bản……”

“Anh nhớ đã nói với em sau khi tan tầm không được gọi anh là lão bản.” Anh ngắt lời cô.

“Nhưng không gọi lão bản, anh muốn gọi là gì?” Cô trầm tĩnh một chút, do dự nhìn anh hỏi.

“Cái này tùy thuộc vào đáp án của em.”

“Đáp án?”

“Em nguyện ý làm  bạn gái của anh sao? Phàn Sở Ngữ!”

Cô lẳng lặng nhìn anh, biết chính mình đã vì anh động tâm, nhưng không thể xác định hai người bọn thật sự thích hợp?

“Mẹ ta kém ba ta 20 tuổi,” Cô do dự một hồi, nói với anh,“Không chỉ có chênh lệch  trên con số mà còn diện mạo bên ngoài, tóc của ba ta rất sớm liền trắng xoá, mà mẹ ta lại thanh xuân như cô gái. Nhưng mẹ ta lại tuyệt không để ý, còn luôn đối với người hiểu lầm bọn họ là cha và con gái mỉm cười sửa lại: Anh ấy là lão công của tôi.”

“Từ khi ta bắt đầu có nhậ thức, hai người bọn họ liền vẫn thực ân ái, luôn hướng đối phương mỉm cười, cho dù không nói lời nào cũng biết đối phương suy nghĩ cái gì, có một loại  cảm giác hạnh phúc cùng ăn ý mà không ai có thể xen vào. Cho tới nay, ta nhìn bọn họ ở chung yêu nhau, mưa dầm thấm đất, đối với tình yêu cùng hôn nhân cũng có những chờ mong hơn người bình thường.” dừng lại một chút, cô nhìn anh nói:“Tôi nói như vậy, anh hiểu không?”

“Em là lo lắng anh sẽ không đạt được chờ mong của em sao?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu.

“Nói là lo lắng anh, tôi càng sợ chính mình bởi vì chờ mong nhiều lắm hoặc lòng tham quá mức, mà biến thành một người không thể ở chung, cuối cùng làm cho chúng ta tan rã trong không vui.” Cô nghiêm túc nói.“Hơn nữa anh lại là lão bản của công ty, nếu sau này cùng anh chia tay, tôi cũng không có khả năng lại tiếp tục đi làm ở công ty, đến lúc đó cuộc sống sẽ biến thành một đống hỗn loạn, tôi không muốn như vậy.”

“Còn chưa bắt đầu em đã nghĩ chuyện chia tay sao?” Hạ Tử Kình cười khổ.

“Thực xin lỗi.” Cô sửng sốt một chút, lập tức xin lỗi.

“Chúng ta sẽ không chia tay.” Anh kiên định nói cho cô.“Nếu em lo lắng, chúng ta có thể trực tiếp kết hôn.”

“Cái gì?” Phàn Sở Ngữ sợ hãi kêu lên một tiếng, thật sự bị dọa.

Cô có nghe lầm không? Kết hôn?

“Nếu em lo lắng chúng ta chia tay, làm cho em ngay cả công tác cũng không còn, cuộc sống một đống hỗn loạn, như vậy chúng ta có thể trực tiếp kết hôn. Bởi vậy, nếu kết quả thật sự là chia tay, ít nhất em còn có phụng dưỡng phí có thể bảo đảm cuộc sống không lo.” Vì làm cho cô yên tâm, anh nguyện ý cho cô bảo đảm trực tiếp nhất.

“Chỉ cần kết hôn em sẽ không ly hôn.” Cô vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm chỉnh nói rõ.

“Thực khéo, anh cũng vậy.” Anh nhếch miệng cười.

Nhìn thấy phản ứng của anh, Phàn Sở Ngữ không hiểu anh rốt cuộc chân thành hay nói giỡn, chỉ có thể nhăn mày, không nói gì nhìn anh.

“Kỳ thật không cho phép ly hôn là gia huấn của nhà anh.” Hạ Tử Kình giả thích thêm.

“Gia huấn?” Phàn Sở Ngữ sửng sốt.

“Ba mẹ anh như vậy ân ái, em cho rằng bọn họ có thể đồng ý cho con mình đem chuyện kết hôn thành trò chơi sao?” Anh lắc đầu, tự hỏi tự đáp nói:“Đương nhiên không có khả năng, cho nên chỉ cần kết hôn sẽ không thể ly hôn, đây là Hạ gia gia huấn.”

Cô trừng mắt nhìn, nội tâm có chút lý giải lại cảm thấy có chút bất khả tư nghị.

“Nhưng nếu hôn nhân không hạnh phúc thì sao?” Cô hỏi anh.

“Cho nên trước khi kết hôn chính mình phải mở to hai mắt, để tay lên ngực tự hỏi, xác định sẽ không hối hận, bởi vì sẽ không thể có hối hận đường sống.” Anh nói.

“Nếu cuối cùng kết quả vẫn là li hôn?” Cô hỏi anh.

“Đoạn tuyệt quan hệ cùng Hạ gia, bao gồm phụ tử, mẫu tử cùng huynh đệ.” Anh nghiêm túc nói.

Phàn Sở Ngữ kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối.“Vậy anh còn tùy tiện mở miệng nói muốn kết hôn?”

“Anh không có tùy tiện mở miệng. Cho tới nay, anh đều nói với em anh là chân thành, vừa rồi cũng nói anh xác định người anh muốn lấy là em. Nếu đều đã xác định, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, mà hiện tại chính là đem thời gian rút ngắn một chút mà thôi.”

Anh nói được đạo lý rõ ràng, nhưng Phàn Sở Ngữ lại chỉ có một ý tưởng, đó là — rất thái quá!

Như thế nào mới vài phút trước anh hỏi cô có nguyện ý làm bạn gái của anh không, hiện tại đã nhảy lớp nói chuyện kết hôn?

“Em muốn như thế nào? Muốn trực tiếp kết hôn không?”

“Không cần.” Cô hai mắt trợn lên, lập tức lắc đầu, hoàn toàn không muốn hại anh cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ.

“Nghĩa là em muốn hẹn hò trước sao?” Hạ Tử Kình hai mắt sáng lên.

Phàn Sở Ngữ cúi đầu lo lắng, đột nhiên có loại cảm giác không trâu bắt chó đi cày. Tuy rằng cảm giác kia chỉ có một chút ít.

Nhưng nói thật, nếu bởi vì lo lắng sợ hãi liền lùi bước, cô chỉ sợ tương lai sẽ hối hận không kịp, bởi vì cô không thể phủ nhận chính mình tựa hồ, giống như…… Đối với anh động tâm.

Hơn nữa lần này cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô động tâm, đơn giản vì cô lấy tình yêu của ba mẹ làm hình mẫu, tiêu chuẩn rất cao.

Thử đi! Cô nói cho chính mình, dù sao khó được động tâm, hậu quả nghiêm trọng nhất, cùng lắm là đổi công tác một lần nữa mà thôi, không có gì phải sợ, không phải sao?

Cô hít sâu một hơi, dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chính thức gật đầu nói:“Được, em nguyện ý cùng anh hẹn hò.”

“Như vậy từ giờ trở đi, sau khi tan tầm, em sẽ kêu anh là anh yêu đi.” Hạ Tử Kình vui vẻ nhếch miệng nói.

Cô thoáng chốc cứng đờ, cả người giống như bị sét đánh, sợ tới mức không thể động đậy.

“Nếu không, gọi anh là lão công cũng được, anh không ngại em gọi anh như vậy.” Anh nháy mắt, càng cười càng vui vẻ.

Phàn Sở Ngữ chống đỡ không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.