Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 1 - Chương 23: Chuyện lương thiện




Edit: Krizak

Beta: akirasuzaku

Tần Nguyệt là bào muội duy nhất của Mạc Vũ Hạo, so với hắn nhỏ hơn gần mười tuổi. Khi Tần Nguyệt còn trong tã lót, thì hắn đã ôm Tần Nguyệt tản bộ vui đùa trong cung. Về sau, Tần Nguyệt ra cung tịnh dưỡng, một năm chỉ có thể ở trong cung gần một tháng, vì thế hắn đối với muội muội này càng quý trọng dung túng cưng chiều, như vậy mới dưỡng ra một Tần Nguyệt tính cách không sợ trời không sợ đất, một chút cũng không có phong phạm của công chúa.

Tính tình Tần Nguyệt Hoàng đế nắm rõ như lòng bàn tay, nàng chắc chắn sẽ không chịu thiệt về bản thân mình, đương nhiên Hoàng đế cũng không tin Tần Nguyệt thật sự thất thân cho tiểu tử Vu gia, nhất định là Tần Nguyệt lại rảnh tay quậy phá, mới nháo thành tình trạng ngày hôm nay. Mà hắn cũng đang cần lão cáo già Vu Thái úy làm chút việc, nên cũng dễ dàng thuận theo tình huống.

Tần Nguyệt sớm có ý tứ với Sở Tụ hắn cũng biết, chỉ là không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ nói ra “Không phải Sở Tụ sẽ không lấy chồng, không thì xuất gia làm ni phụng dưỡng chư Phật” loại này.

Chuyện khác còn có thể từ từ nói, nhưng là chuyện này làm cho Hạo ta có chút khó xử.

Nếu là Tần Nguyệt thích, thì ban Sở Tụ làm phò mã của nàng, còn về Sở Tụ chắc cũng không ghét bỏ gì Tần Nguyệt. Tất nhiên, nếu như thế cũng chính là cắt đứt chút tư niệm của Hạo ta với Sở Tụ. Thiên hạ rộng lớn, muốn dạng người gì mà lại không có, đừng nói một người Sở Tụ, mười người thì hắn cũng có thể tìm ra.

Chẳng qua, thiếu niên thân thể đơn bạc, một dạng thanh phong tề vũ đi đến trước mặt hắn, hắn thật sự không muốn giao cậu cho Tần Nguyệt. Tuy rằng hiện tại hắn không có dự định đem Sở Tụ thu vào hậu cung, nhưng là vẫn có thể làm một Dịch khanh giúp hắn trị bình thiên hạ. Mặc dù như vậy, nghĩ đến Sở Tụ trở thành phu quân người khác, cho dù là trượng phu của muội muội chính mình, hắn vẫn cảm thấy có chút không chịu được.

Trong lòng Hoàng đế khẽ thở dài, nếu đã không muốn người khác đạt được cậu, vậy thì đừng để người khác đạt được đi!

Sở Tụ buông Tần Nguyệt, đem nàng đỡ lấy, ôn nhu nói, “Tần Nguyệt, đừng khóc!” Một bên cậu lấy ra khăn lụa lau lệ giúp nàng, một bên lại mất tự nhiên rời khỏi cái ôm của Hoàng đế.

Vốn đang có thể cảm nhận được độ ấm trên người Sở Tụ, hương hoa đào thản nhiên lướt nhẹ nhập vào mũi, chính là, trong chốc lát, đã bị Sở Tụ né tránh. Đôi mắt thâm sâu của Hoàng đế hiện lên một tia mất mát, những dấu vết ấy đều rơi vào mắt của Tần Nguyệt.

“Muội đang làm cái gì? Không phải trẫm đã đáp ứng muội, như thế nào lại còn muốn tìm chết?”

“Hoàng huynh, Nguyệt nhi từ nay về sau như thế nào còn có thể làm người, còn không bằng để cho ta chết đi, huynh xem, vừa rồi ngay cả nô tài còn khi dễ, chê cười ta.” Tần Nguyệt nghẹn ngào, nước mắt đã bắt đầu tuông rơi, từng giọt từng giọt trân châu lăn dài hai bên má, hốc mắt phiếm hồng, mặt lộ ra thần sắc đến mười phần thương tâm.

Nếu không phải sớm biết Tần Nguyệt đang diễn trò, Sở Tụ cũng có khả năng sẽ như Vu Thái úy, Vu hiền phi cảm thấy Vu Văn Thanh thật sự làm chuyện không bằng súc sinh. Vô luận là như thế nào Vu gia đều phải xin lỗi công chúa, bộ dạng công chúa như vậy, đều là lỗi của Vu Văn Thanh.

Thậm chí đến cả Vu Văn Thanh cũng bắt đầu hoài nghi, chính mình thực sự vấy bẩn công chúa? Tuy rằng đôi khi nàng cũng thật điêu ngoa, nhưng mà bộ dạng nàng khóc đến lê hoa đái vũ như bây giờ đúng thật khiến nam nhân động lòng thương tiếc.

“Hoàng thượng!” Vu Thái úy bi thương mở miệng. Sau khi cúi chào Hoàng đế liền hướng công chúa làm đại lễ, “Công chúa! Là nghiệt tử có lỗi với người, đối với Văn Thanh, người muốn xử muốn giết tùy người, chính là, lão thần chỉ có một đứa con này,….”

Tần Nguyệt rưng rưng xấu hổ nhìn Vu Thái úy, sợ hãi nói, “Thái úy đại nhân thỉnh ngài bình thân, nếu không phải do bản cung ham chơi cũng sẽ không chọc tới Văn Thanh ca ca, cũng sẽ không làm ra sự tình này, muốn trách cũng là trách bản cung. Chính là, Văn Thanh ca ca cũng có sai, cư nhiên, cư nhiên…” Tần Nguyệt xấu hổ cùng tức giận nói không ra lời, và mọi người ở đây cũng đều biết nàng muốn chỉ cái gì, “Hoàng huynh trị tội y cũng là quốc pháp, Thái úy đại nhân ngài nếu muốn cầu tình, bản cung cũng sẽ không nghe!”

“Tần Nguyệt muội muội, tỷ tỷ chỉ có một đệ đệ, muội nên giơ cao đánh khẽ tha cho hắn đi! Tỷ tỷ sẽ quỳ xuống cho ngươi!” Vu hiền phi cũng sớm biết tính tình Tần Nguyệt tùy hứng, lại rất được Hoàng Thượng sủng ái, chưa từng chịu qua ủy khuất nào, lần này đệ đệ nàng gây chuyện, muốn bảo hộ hắn cũng có nhiều khó khăn.

Thấy Tần Nguyệt không hề phản ứng với lời cầu xin của nàng, Vu hiền phi đành lại đem hy vọng giao phó trên người Hoàng đế, “Hoàng Thượng, nô tì hậu hạ ngài đã nhiều năm, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, ngài xem nô tì cũng đã tận tâm hết lòng, ngài vẫn là tạm tha Văn Thanh đi! Hoàng Thượng! Ngài tạm tha hắn đi!”

Mắt thấy một vị quý phi xinh đẹp lộng lẫy gương mặt đẫm lệ, thanh thanh nghẹn ngào như thế, Sở Tụ cũng mềm lòng không ít. Lại nhìn Tần Nguyệt, nàng vẫn không hề phản ứng, chỉ lo nức nở không thành lời.

Vu Văn Thanh thấy phụ thân cùng tỷ tỷ hèn mọn xin cầu, trong lòng phẫn uất, nói ra một câu, “Đại trượng phu sinh tử có mệnh, đã làm sẽ không sợ chết!” Nhưng mà, lại bị phụ thân hắn trừng, không thể làm gì khác đành phải thu liễm loại ý niệm ấy trong đầu, mặt mày hối ý quỳ xuống đất.

Hoàng đế thấy ái phi cùng lão thần khổ sở cầu xin, cuối cùng cũng coi như mềm lòng. Nâng Vu hiền phi trên đất đứng dậy, kêu thái giám tổng quản cấp lên khăn lụa mà cẩn thận lau lệ giúp nàng, trấn an ái phi rồi mới nói với muội muội bên cạnh, “Tần Nguyệt, về sau muội muốn làm gì, trẫm đều sẽ xem xét kỹ lưỡng, muội nhìn xem hiền phi tỷ tỷ đều đã như vậy, liền tha Văn Thanh đi! Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra, cho dù xử tử Văn Thanh, mọi việc cũng không thể vãn hồi. Nghe lời hoàng huynh, về sau muội muốn thế nào, huynh đều đáp ứng!”

“Hừ!” Tần Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, quay sang tựa đầu vào lòng sở Tụ, mới rầu rĩ mở miệng, “Huynh nói phải giữ lời, chuyện muội muốn gả cho Sở Tụ, huynh phải đáp ứng!”

“Dịch khanh một chút thành tựu còn chưa có, chờ thêm vài năm trải nghiệm, thì sẽ ban hôn cho các ngươi!” Hoàng đế mở lời, nghĩ đến vài năm sau, Sở Tụ cũng đã trở thành thanh niên khôn lớn, tâm tư suy nghĩ cũng sẽ thay đổi.

Tần Nguyệt biết chính mình nên chừng mực, nếu không chuyện này sẽ bị lộ. Thế nhưng ngữ khí vẫn có chút bi phẫn mà nói, “Làm theo ý tứ của hoàng huynh đi! Nguyệt nhi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!”

Thấy Sở Tụ cũng muốn buông nàng để đi ra, nàng liền mềm giọng nói, “Sở Tụ, ngươi lưu lại với ta chốc lát được không?”

Sở Tụ tự nhiên sẽ hướng hoàng đế xin chỉ thị. Mặc dù hoàng đế lúc này cũng không muốn Sở Tụ cùng Tần Nguyệt quá thân cận, nhưng nghĩ đến hai người bọn họ cũng không thể làm ra chuyện gì, nên gật đầu ưng thuận.

Công chúa đã mở lời, Vu Thái úy, Vu hiền phi đương nhiên một phen mang ơn mang nghĩa, Vu Văn Thanh cũng bị lão cha buộc phải hành lễ bồi tội, một bộ cảm động rơi nước mắt không thôi.

“Truyền thái y, một chút nữa sẽ đến xem cho muội!” Hoàng đế cuối cùng cũng xuất môn, khi đi ra còn quay đầu liếc mắt nhìn Sở Tụ một cái, bắt gặp vẻ mặt sủng nịch quan tâm nhìn Tần Nguyệt, trong lòng tựa như uống rượu đắng mà hậm hực ly khai.

Mắt thấy mọi người đều rời đi, Tần Nguyệt mới thu lại bộ dạng đau khổ.

“Xem ngươi còn dám không coi ai ra gì!” Tần Nguyệt vung tay áo, hừ một tiếng ngồi vào tháp thượng.

“Ngươi làm như vậy cũng thật quá phận! Hắn không phải chỉ là cưỡi ngựa va vào ngươi thôi sao? Ngươi lại hủy danh để đối phó với hắn, có chỗ nào đáng giá!” Sở Tụ đối với Tần Nguyệt dám yêu dám hận, có ân báo ân, có oán báo oán cũng không quá tán thành, cậu chỉ luôn tin tưởng vào lẽ phải.

Nhìn đến Tần Nguyệt cũng vừa một phen rơi lệ, khuôn mặt đều đã lấm lem, liền lấy khăn lụa thấm ướt đưa cho nàng, “Lau đi!”

“Hừ! Ngươi đồ ngốc tử! Ta cũng không muốn nói cùng ngươi!” Tần Nguyệt lấy khăn lau mặt, “Tối hôm qua hắn muốn đối với ta gây rối, nếu như ta không thông minh, đẩy cung nữ đến bên hắn, ngươi nghĩ rằng ta còn không thực sự bị hắn hủy sao!”

Sở Tụ nghe xong lời này, sửng sốt một chút mới nói, “Ngươi làm việc đúng là lỗ mãng, hắn như thế nào có thể vô duyên vô cớ mạo phạm ngươi? Còn có, cung nữ kia thì làm sao bây giờ?”

“Thực ra ta chỉ cho hắn thử một chút dược, ai ngờ hắn lại hung tính quá độ! Ta vốn cũng không nghĩ tới sự tình sẽ thành như vậy! Hơn nữa, ta nhìn tới hắn một chút hứng thú cũng không có, toàn thân đều là thịt, cũng không giống như ngươi…” Tần Nguyệt thấy chình mình nói lố, lập tức vòng vo, “Cung nữ kia ngươi cũng không cần lo lắng, nàng chỉ mong được làm tiểu thiếp của Vu Văn Thanh, sau vài ngày, ta sẽ đem nàng đưa cho hắn!”

Sở Tụ thấy Tần Nguyệt chính là một nha đầu bốc đồng, còn chính cậu lại luôn mềm lòng với nữ hài tử, vừa mới có chút giận nàng cũng liền tiêu tan, “Ngươi đúng là làm cho người lo lắng!”

“Nha! Sở Tụ! Ngươi đã đáp ứng thú ta thì phải nhớ kỹ biết không? Ta vẫn là lần đầu tiên được người ta thú a!” Tần Nguyệt nhìn chằm chằm Sở Tụ, trên mặt còn mang theo ý cười.

“Đến lúc đó, nếu ngươi coi trọng người khác, muốn được tái giá, ta cũng không miễn cưỡng ngươi!” Sở Tụ thầm nghĩ ở nơi này cậu hẳn cũng khó gặp được người trong lòng, nếu như có Tần Nguyệt làm bạn cũng sẽ không quá nhàm chán. Cậu đến với Tần Nguyệt đều là yêu thương che chở, bao dung như biểu muội.

“Việc kia, ta thấy ngươi khi biết Vu Văn Thanh đối với ta này nọ, ngươi cũng không có một chút lo lắng!” Tần Nguyệt rầu rĩ, có chút dỗi Sở Tụ mà nói.

“Ta vừa đến, thấy bộ dạng kia của ngươi, biết là không có việc gì nên cũng không quá lo lắng!” Sở Tụ cười cười, “Công lực diễn trò của ngươi cũng coi như tuyệt hảo, bất quá, ngươi lừa ta nhiều lần như vậy, ta cũng sẽ không dễ dàng mắc lại!”

“Xem ra ta còn phải cố gắng!” Tần Nguyệt làm ra một bộ dáng buồn rầu.

Chỉ là, trong chốc lát, nàng lại thoải mái nở nụ cười, “Aiz! Ngươi cũng nhìn thấu! Lúc trước mỗi lần bị hoàng huynh vạch trần ta đều thấy phiền, nhưng là ngươi thì cũng tốt! Ngươi không thấy bộ dạng Vu hiền phi sao, bị ta làm cho sợ hãi! Mỗi lần như vậy đều ở trước mặt hoàng huynh làm ra bộ dạng thương cảm, trong cung này, ta cũng không muốn thấy nàng!”

Sở Tụ lắc đầu, không biết nói cái gì cho phải, tính ra, chuyện của phi tần nương nương trong cung cũng không liên quan gì đến cậu.

“Không biết hoàng huynh muốn làm thế nào với Vu gia!” Tần Nguyệt thì thào tự nói, lại hơi hơi cười.

“Hoàng thượng còn không phải có tính toán của người!” Sở Tụ nói.

Hoàng đế không xử tội Vu Văn Thanh, xem như là ban ơn cho Vu Thái úy, đương nhiên cũng là muốn Vu Thái úy vì hắn làm việc.

Sở Tụ rời đi Lãm Nguyệt cung, trời cũng đã qua tháng ba, trong gió cũng đã thoang thoảng mang theo vị đạo mùa hè.

Có một số việc không thể ngăn cản, chỉ đành có thể đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.