Lãng Mạn Của Anh

Chương 16




 
Chương 16
 
Đường về nhà yên tĩnh vô cùng, Thẩm Nam một mực cười,nụ cười kia rất có thâm ý, Chu Túy Túy cũng không muốn tìm hiểu.
 

Cô chăm chú lái xe, nhìn xe chạy trên đường.
 
Giữa trưa, người trên đường cũng không nhiều, hơn nữa hôm nay là ngày làm việc.
 
Nhưng điều tốt duy nhất là, thời tiết mấy ngày hôm nay tốt hơn nhiều, làm cho người ta thoải mái. Chu Túy Túy cũng giống vậy, cô về nơi này lâu như vậy, bây giờ mới cảm thấy thư thái hơn một chút.
 
Có ánh nắng, mặc dù không giống cổ trấn, nhưng chí ít vẫn làm cho người ta thấy thoải mái.
 
Khi sắp lái xe về đến nhà, Thẩm Nam đột nhiên mở miệng nói chuyện.
 
"Mẹ gọi điện đến."
 
Bàn tay đang nắm vô lăng của Chu Túy Túy nắm chặt hơn, ừm một tiếng: "Ồ."
 
Thẩm Nam liếc nhìn người bên cạnh một cái: "Bảo chúng ta tối nay về nhà ăn cơm, muốn đi không?"

 
Chu Túy Túy im lặng một hồi, "Đi."
 
Đã về rồi mà không đến, căn bản nói không được. Hơn nữa mẹ Thẩm từ trước đến giờ đối với chuyện của hai người đều không làm ra chuyện gì quá đáng, làm nhiều hơn ngược lại là bản thân Chu Túy Túy, sau khi kết hôn với Thẩm Nam thì đi hai năm không về, lần này quay về, cũng không đi thăm bọn họ.
 
"Được."
 
Thẩm Nam cúi đầu, nhắn tin cho mẹ Thẩm.
 
Chu Túy Túy liếc nhìn siêu thị bên cạnh, trực tiếp chuyển làn, lái xe vào.
 
Hai người một trước một sau mà đi dạo siêu thị, nghĩ đến sức khỏe của Thẩm Nam, Chu Túy Túy một mình đẩy xe, chậm rãi nhìn, thật ra cô không biết chọn hoa quả thế nào, cũng không biết mẹ Thẩm thích ăn gì. Cho nên khi cô nhìn hàng hoa quả bày la liệt trước mắt, im lặng.
 
Thẩm Nam nhìn qua, chính là cảnh này.
 
Anh nhìn cô gái đang đứng, khi thấy ánh mắt mê mang của cô, khẽ cười: "Sao vậy?"
 
"Mẹ anh, bọn họ thích ăn trái cây gì?"
 
Thẩm Nam cúi đầu, nhìn một vòng sau đó trực tiếp lấy táo bỏ vào trong xe, sau đó lại lấy một hộp ô mai, quất, và rất nhiều đồ linh tinh.
 
Chu Túy Túy: "....."
 
Thẩm Nam là tính chuyển nhà hả?
 
Sau khi mua hoa quả xong, hai người về nhà.
 
Về đến nhà, Thẩm Nam cầm dâu tấy vào bếp, bắt đầu rửa.
 
Chân mày Chu Túy Túy giật giật, nhìn về phía người đàn ông kia: "Anh mua dâu tây... Không phải là muốn mang về nhà sao?"
 
Thẩm Nam đứng trong phòng bếp, dáng người cao ngất liếc mắt nhìn cô: "Không phải."
 
"....."
 
Chu Túy Túy ồ một tiếng, quay người ra khỏi phòng bếp.
 
Cô đến phòng bếp thu dọn đồ mang đến nhà Thẩm Nam, tự dưng có cảm giác căng thẳng, luôn có cảm giác sắp ra chiến trường.
 
Lúc trước cô gặp mẹ Thẩm mấy lần. Thật ra ấn tượng của Chu Túy Túy với ba mẹ Thẩm không tốt lắm, bởi vì hôn nhân của cô và Thẩm Nam... là nấc thang để ba mẹ cô bò lên trên. Hơn nữa cô và Thẩm Nam có thể quen nhau, là do bà nội.
 
Bà nội của Chu Túy Túy và Thẩm Nam quen biết, lúc đó Chu Túy Túy đang bị người nhà ép xem mắt hết lần này đến lần khác, mà Thẩm Nam bên này, cũng đã đến tuổi, ba Thẩm cũng luôn muốn anh kết hôn, dù sao thì nghề quân nhân như bọn họ, nguy hiểm cao, người nhà luôn nghĩ, có thể kết hôn sớm một chút, chí ít cũng sẽ an tâm hơn, có thể để Thẩm Nam chuyển nghề.
 
Kết quả không ngờ được, sau khi kết hôn với Chu Túy Túy, Thẩm Nam vẫn không chuyển nghề như cũ, ngược lại bị điều đến một nơi xa hơn.
 
Nghĩ đến, Chu Túy Túy không nhịn được mà bật cười.
 
Chu Túy Túy đang cười, Thẩm Nam bưng một đĩa ô mai đi ra, đặt trên bàn nhỏ trước mặt cô.
 
"Cười gì?"
 
Chu Túy Túy nhướng mày, nhìn về phía Thẩm Nam: "Cười chuyện lúc trước, ba mẹ anh hẳn rất ghét tôi, không áp chế để anh chuyển nghề."
 
Thẩm Nam im lặng hồi lâu, không lên tiếng.
 
***
 
Hai người cứ một đứng một ngồi như vậy, hồi lâu sau, Thẩm Nam mới chỉ trái cây trước mặt: "Ăn dâu tây đi."
 
Chu Túy Túy rũ mắt, nhìn dâu tây xinh đẹp mọng nước, trong lòng rung động không nói thành lời.
 
Cô hơi ngừng lại, vẫn cầm một quả dâu tây lên bắt đầu ăn.
 
Thẩm Nam thuận thế ngồi bên cạnh cô, cách một khoảng không xa, hai người ngồi rất gần, dường như có thể nghe được tiếng hít thở sâu của đối phương, miệng nhỏ của cô cắn dâu tây, có sự căng thẳng không nói lên lời.
 
"Anh..... Không có chuyện gì làm hả?"
 
Thẩm Nam lười biếng mà nhìn cô: "Có."
 
Chu Túy Túy dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn về anh, như đang nói, anh có chuyện sao không đi làm... tại sao còn ngồi cạnh tôi làm gì.
 
Giây tiếp theo, Thẩm Nam trả lời nghi hoặc cho cô.
 
"Em."
 
"Tôi cái gì?"
 
Thẩm Nam nâng mí mắt mà nhìn cô chằm chằm, bật cười một tiếng, cong khóe môi: "Chuyện của tôi."
 
Gắn cả câu vào là---
 
Chuyện của tôi, là em.
 
Có liên quan đến em.
 
Chu Túy Túy nghe, trong nháy mắt kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Nam, có chút khó tin nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì? Muốn nói cái gì?"
 

Thẩm Nam nhếch môi, nóng bỏng nhìn cô: "Chu Túy Túy."
 
"...."
 
Âm thanh của anh rất nhẹ nhàng, làm cho người ta không nghe ra cảm xúc gì, nhưng tự nhiên, Chu Túy Túy lại cảm giác rất áp bách, luôn cảm giác lời tiếp theo mà Thẩm Nam muốn nói.... Là lời cô không muốn nghe, hoặc là không muốn trả lời.
 
Thẩm Nam im lặng nhìn cô hai giây, cầm một quả dâu tây đưa lên miệng cô, ung dung hỏi: "Em không hiểu hay là giả vờ không hiểu?"
 
Chu Túy Túy: "...."
 
Chu Túy Túy nuốt dâu tây, đứng dậy muốn đi, nhưng sau khi đứng lên, cô lại cảm thấy tại sao phải như vậy, có cái gì mà cô phải sợ, người cần sợ, không phải là Chu Túy Túy cô, được không?
 
Chu Túy Túy cúi đầu, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, nhướng mày, "Anh nói ai không hiểu?"
 
Chu Túy Túy khẽ cười một tiếng, cong eo dựa gần Thẩm Nam nhắc nhở: "Đội trưởng Thẩm, là anh biểu đạt không rõ ràng."
 
Thẩm Nam bị cô trả đũa tức đến bật cười.
 
Anh cũng không phải không biết tính cách và năng lực của Chu Túy Túy, nhìn bộ dáng kia, không hề giống với không biết, cũng không giống với việc nghe không hiểu bản thân đang nói cái gì. Thẩm Nam khẽ "Xì" một tiếng, trực tiếp ép người xuống: "Chu Túy Túy."
 
Chu Túy Túy cong môi cười, nhướng mày bỏ tay của Thẩm Nam ra: "Còn có một chuyện, nếu như anh muốn nói chuyện vừa rồi ở bệnh viện với tôi, không cần đâu."
 
Cô nhún vai, cố làm ra vẻ tự nhiên: "Cho dù anh là chồng không có tình cảm gì của tôi, người con gái khác mơ ước anh, tôi cũng sẽ cảnh cáo, không chỉ là nhằm vào hai y tá nhỏ kia."
 
"Càng không phải là ghen."
 
Cô có chút giấu đầu hở đuôi.
 
"Vậy sao?" Ngữ khí của Thẩm Nam nhẹ nhàng.
 
"Không có tình cảm?"
 
".... Đúng vậy." Chu Túy Túy nhếch mày, trong mắt đều là vui vẻ hỏi lại: "Không phải sao?"
 
Trong mắt của Thẩm Nam phản chiếu lại hình ảnh của người con gái trước mặt, trên mặt cô tràn đầy nụ cười, ý cười xinh đẹp mê người, nhưng Thẩm Nam biết giờ phút này, trong lòng người con gái ấy, đều là suy nghĩ xấu xa.
 
Anh híp mắt, đánh giá người con gái trước mặt, vừa muốn nói chuyện, điện thoại của Chu Túy Túy lại vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc.
 
Chu Túy Túy ngừng một lát, nhìn về phía Thẩm Nam: "Tôi nghe điện thoại."
 
Cô vừa nói, đi thẳng về phòng mình.
 
Thẩm Nam nhìn, mím môi tức đến bật cười.
 
Không có tình cảm?
 
***
 
Người gọi đến là Thu Thu, báo cáo chuyện quán rượu cho Chu Túy Túy. Cô bé căn bản mỗi buổi trưa đều gọi điện đến, hai người nói mấy chuyện vụn vặt linh tinh.
 
"Chị! Chị ăn cơm chưa?"
 
Chu Túy Túy cười một tiếng, liếc mắt nhìn thời gian: "Mới mười một giờ, còn chưa ăn, em ăn chưa?"
 
"Cũng chưa luôn." Thu Thu buồn rầu nói: "Chị, khi nào chị mới về, em nhớ chị quá."
 
Chu Túy Túy hơi kinh ngạc, đột nhiên hỏi: "Thu Thu, muốn đến thành phố lớn chơi không?"
 
Thu Thu hơi ngừng lại, nghe xong lời Chu Túy Túy nói thì vô cùng kinh ngạc: "Em cũng có thể lên thành phố chơi sao?"
 
Chu Túy Túy cười, ngồi xuống ghế trên ban công, ừ một tiếng: "Sao lại không thể đến? Bây giờ chắc quán rượu không bận, nếu như em muốn đến, chị sẽ mua vé máy bay cho em."
 
Thu Thu có chút rối rắm.
 
Cô bé muốn đi. Thu Thu chưa từng ra khỏi cố trấn, thật ra rất tò mò thế giới bên ngoài, trước khi đến cổ trấn, Thu Thu sống trong một vùng núi hẻo lánh, Chu Túy Túy đi du lịch gặp phải, liền dẫn cô bé ra, đến cổ trấn sinh sống.
 
"Đến đi." Chu Túy Túy khẽ cười: "Tạm thời chị không thể trở về, em không nhớ chị sao?"
 
Chu Túy Túy dùng phép khích tướng!
 
"Quán rượu có bọn Lâm Mộc là được rồi, đến đây chơi vài ngày rồi về." Chu Túy Túy khẽ nói: "Chị dẫn em đi Disney mà em vẫn thích."
 
Thu Thu mới 18 tuổi, ước mơ chỉ là được đến khu Disney chơi một ngày, cô bé cũng muốn được làm công chúa nhỏ một lần.
 
"Được!" Thu Thu hưng phấn đồng ý.
 
Trước khi ngắt điện thoại, Chu Túy Túy hỏi thăm tình hình của mọi người trong quán, sau đó lướt app đặt vé máy bay cho Thu Thu, lại gửi tin nhắn cho mấy nhân viên khác, bảo bọn họ đưa Thu Thu ra sân bay.
 
Vé máy bay, là mấy ngày sau.
 
....
 
Sau khi mua xong, Chu Túy Túy biếng nhác ngồi trên ban công.
 
Tự nhiên, có chút không muốn về phòng khách, ở cùng người đàn ông làm cô hít thở không thông kia.
 
Chu Túy Túy giơ tay xoa mi tâm, nghĩ nếu như không phải cuộc điện thoại của Thu Thu mới vừa rồi ngắt đứt... Thẩm Nam muốn nói cái gì.
 
Là có, hay là không đây?
 
Chu Túy Túy không biết, cũng không hiểu rõ. Thật ra quen biết Thẩm Nam lâu như vậy, cô vẫn không quá hiểu được tính cách của anh, có những lúc anh trầm mặc, cô căn bản không hiểu anh đang nghĩ gì. Chu Túy Túy nhìn người khác rất chuẩn, dường như chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được trong lòng họ đang nghĩ cái gì, nhưng Thẩm Nam...
 
Cô nhìn không hiểu, cũng đoán không ra.
 
Người đàn ông này thật sự làm cho người ta nhìn không thấu, nhưng càng là như vậy, dường như càng kích thích suy nghĩ và khát vọng nào đó của cô.
 
***
Sau khi ăn trưa, đợi đến buổi chiều, 4h30 hai người đi về nhà ba mẹ của Thẩm Nam.
 
Nhà của Thẩm Nam ở đại viện, người bình thường không vào được.
 
Khi Thẩm Nam lái xe đến cổng, lính trực ban rất kinh ngạc, ánh mắt sáng rực nhìn anh, liên tục kêu lên: "Anh Nam đã về!"
 
Người trong viện này đều biết Thẩm Nam, con trai trong nơi này, coi như đó là một truyền kỳ. Con trai của thủ trưởng Thẩm, nhưng từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, Thẩm Nam chưa bao giờ dựa vào gia thế, cho dù là lúc mới làm lính hay là sau đó, thậm chí anh vì tự mình rèn luyện, cố ý chọn một nơi rất hoang vu, một lần đi chính là mấy năm.
 
Cũng từ lúc đó, tên tuổi của Thẩm Nam truyền khắp đại viện.
 
Mọi người đối với anh, là kính nể và ngưỡng mộ, thậm chí không ít người còn xem Thẩm Nam là mục tiêu phấn đấu. Trong đại viện này, uy tín của anh rất cao.

 
Thẩm Nam khẽ cười với người nọ: "Ừ."
 
Trở lại nơi quen thuộc, tâm tình của Thẩm Nam không tệ.
 
Lính trực ban liếc nhìn người bên cạnh hỏi: "Vị này là?"
 
Thẩm Nam cong môi cười, gật đầu nói: "Vợ của tôi."
 
Nghe vậy, cậu lính trực ban khó tin mà nhìn Chu Túy Túy, trong nháy mắt mặt đỏ bừng: "Chào chị dâu!"
 
Chu Túy Túy: "....."
 
Chu Túy Túy dở khóc dở cười mà gật đầu: "Chào cậu."
 
Thuận lợi tiến vào, Chu Túy Túy lúc này mới cảm nhận được áp lực và cảm giác áp bức. Nhà cô mặc dù có tiền, nhưng lại không có thế lực. Đây cũng chính là lý do tại sao lúc đầu ba Chu muốn Chu Túy Túy điên cuồng đi xem mắt, để củng cố sự nghiệp gia đình. Nhà bọn họ có tiền, nhưng lại không thể so sánh cùng với gia đình của Thẩm Nam.
 
Cô đã đến đại viện hai lần, một lần là sau khi kết hôn với Thẩm Nam quay lại đây, một lần là gặp mặt ba mẹ Thẩm Nam trước khi kết hôn.
 
Đây là lần thứ ba.
 
Chu Túy Túy đảo mắt nhìn quanh, cảm giác căng thẳng hơn.
 
Thẩm Nam dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Căng thẳng?"
 
"Có chút."
 
Thẩm Nam cười khẽ một tiếng, mở cửa xuống xe: "Không có gì phải căng thẳng, còn có tôi."
 
Ánh mắt Chu Túy Túy khẽ lóe lên, rung động trong lòng rõ ràng hơn. Tròng mắt cô lóe lên, hé miệng trả lời một tiếng: "Tôi biết."
 
Hai người xuống xe, Thẩm Nam cầm trái cây lên, dắt tay cô tiến vào nhà.
 
Tay Chu Túy Túy lạnh như băng, khi Thẩm Nam nắm lấy, rũ mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
 
Hai người đến cửa nhà, dì Trần liền kinh ngạc hô lên: "Phu nhân, A Nam dẫn vợ về rồi."
 
"...."
 
Một loạt tiếng bước chân, khi Chu Túy Túy ngẩng đầu, vừa vặn thấy mẹ Thẩm từ trên lầu đi xuống, ánh mắt mang theo ý cười nhìn bọn họ, khi thấy hai người nắm tay, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
 
"Về rồi à."
 
"Vâng."
 
Mẹ Thẩm trực tiếp bỏ qua Thẩm Nam, nhìn Chu Túy Túy: "Túy Túy, mau đến đây ngồi, cảm giác về nhà thế nào?"
 
Chu Túy Túy hơi sững sờ, không nghĩ mẹ Thẩm sẽ nhiệt tình với mình như vậy. Cô cảm thấy có chút không thích ứng, nhưng cũng rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của mẹ Thẩm: "Khá tốt, ở đây người và xe rất nhiều, không khí không quá tốt."
 
Nghe vậy, mẹ Thẩm bật cười: "Đúng vậy, phong cảnh và không khí ở cổ trấn rất tốt đúng không?"
 
"Vâng."
 
Mắt mẹ Thẩm sáng lên, có chút mong đợi: "Hy vọng có cơ hội đến đó thăm thú."
 
Chu Túy Túy sững lại, vội nói: "Mẹ, lúc nào mẹ muốn đi đều có thể, bên đó thật sự không tồi."
 
"Được." Mi mắt mẹ Thẩm mang theo ý cười nhìn cô: "Vậy lần sau mẹ dành thời gian, mẹ và ba sẽ đến đó thăm, nhân tiện thăm quán rượu nhỏ của con."
 
Nói đến đây, Chu Túy Túy nhìn quanh một vòng: "Ông nội và ba đâu rồi ạ, con mang rượu qua cho hai người."
 
Đây là lúc về đã chuẩn bị xong, lúc đó nghĩ nếu không về nhà của Thẩm Nam, thì để cho mình uống. Nhưng nếu như về, thì mang tặng ông nội và ba Thẩm.
 
Rượu Chu Túy Túy tự mình ủ, mùi vị khá được, nồng đậm, vừa miệng, vị rất sảng khoái, không làm cho người uống thấy không thoải mái.
 
Mẹ Thẩm cười: "Vậy sao, ông nội đang ở trên lầu, hai đứa lên chào ông đi, ba con lát nữa mới về." Nói rồi, mẹ Thẩm nói: "Đi đi, mẹ xuống dưới phòng bếp giúp dì Trần."
 
Chu Túy Túy nghĩ nghĩ: "Con cũng đi giúp dì Trần, Thẩm Nam đi là được."
 
Nhận mệnh lệnh của vợ mình, Thẩm Nam liếc mắt nhìn Chu Túy Túy một cái, thấp giọng nói: "Phòng bếp có mẹ và dì Trần là được rồi, ông nội nhớ em lắm."
 
Chu Túy Túy: "...."
 
Sau khi nhìn hai người lên lầu, mẹ Thẩm mới xoay người vào bếp.
 
***
 
Trên lầu, khi ông nội Thẩm nhìn thấy hai người xuất hiện, vẫy vẫy tay với Chu Túy Túy: "Xuy Xuy, mau qua đây."
 
Chu Túy Túy cười, mà Thẩm Nam ở bên cạnh bị bỏ qua, bất đắc dĩ mím môi.
 
Chu Túy Túy đến gần, ngồi bên cạnh ông nội Thẩm, nhờ vào ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào nhìn: "Ông nội đang làm gì vậy?"
 
"Hai năm không gặp Xuy Xuy, lại gầy rồi." Ông nội Thẩm duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, thấp giọng hỏi: "Có phải không chịu ăn uống cẩn thận không?"
 
Chu Túy Túy lắc đầu, trong mắt có chút chua xót: "Không phải, con ăn uống tốt lắm."
 
Ông nội Thẩm hừ lạnh một cái, quay đầu nhìn về phía Thẩm Nam đang đứng tại chỗ: "Thằng nhóc thối kia còn đứng đó làm gì? Còn không mau lấy cái gì cho ta và Xuy Xuy ăn?"
 
Thẩm Nam: "....."
 
Anh nhìn về phía lão ngoan đồng đang muốn tách mình ra, vâng một tiếng: "Con xuống tầng lấy chút hoa quả."
 
Sau khi người đi rồi, Chu Túy Túy mới nhìn ông nội Thẩm cười: "Ông nội, có phải ông cố ý bảo Thẩm Nam đi không?"
 
Ông nội Thẩm liếc mắt nhìn, duỗi tay nhéo lỗ mũi cô một cái: "Nghịch ngợm."
 
Chu Túy Túy cười, rất vui vẻ.
 
Chu Túy Túy cũng không biết tại sao, ở cùng ông nội Thẩm vui hơn bất cứ ai, có lẽ là do ông nội Thẩm mang lại cho cô một loại cảm giác an toàn đặc biệt, ông và bà nội giống nhau, đối xử với cô rất tốt, luôn muốn tốt cho cô. Hoặc có lẽ, ở chỗ của ông nội Thẩm, cô tìm được cảm giác cưng chiều của ông nội mình.
 
Khi Chu Túy Túy còn rất nhỏ, thật ra sống cùng ông bà nội. Trước 5 tuổi đều là như vậy.
 

Chỉ là thời gian cô nhìn thấy ông nội rất ít, lúc đó ông nội Chu Túy Túy làm quân nhân, không làm đến vị trí của ông nội Thẩm, nhưng cũng không quá thấp, ông rất rất bận, nhưng chỉ cần có thời gian là sẽ chơi cùng Chu Túy Túy, cô muốn cái gì, ông nội đều thỏa mãn cô.
 
Cho nên, cho dù chỉ sống cùng ông nội mấy năm, nhưng ấn tượng vẫn sâu sắc như cũ. Đến bây giờ, vẫn có thể tưởng tượng lại từng cái một.
 
Cũng bởi vì quan hệ của ông nội, từ nhỏ Chu Túy Túy có một loại kính phục với cảnh sát và quân nhân. Bọn họ là người dễ thương nhất thế giới, mặt dù nghiêm túc, nhưng cũng có trái tim dịu dàng nhất.
 
Cho nên ban đầu khi bà nội giới thiệu Thẩm Nam, Chu Túy Túy mới không kháng cự như vậy.
 
Suy nghĩ,  Chu Túy Túy nhìn ông nội Thẩm trước mặt, cười: "Ông nội, ông muốn gì với con ạ?"
 
Ông nội Thẩm nhìn cô một cái: "Về nhà đến bệnh viện thăm ba mẹ con chưa?"
 
"Vâng."
 
"Nói gì?"
 
Chu Túy Túy hé miệng, không biết nên nói thế nào.
 
Ông nội Thẩm cười hiền hòa một cái, chân thành nói: "Túy Túy, nếu như không muốn đi, vậy thì chúng ta không đi." Ông khẽ nói: "Trước khi bà nội con qua đời đã nói với ta, bà ấy lo lắng nhất chính là khúc mắc của con, sợ rằng quan hệ của con với ba mẹ càng ngày càng căng thẳng."
 
Chu Túy Túy cụp mắt, nhìn bàn cờ trước mặt, không lên tiếng.
 
Quả thật là như vậy, quan hệ của cô và ba mẹ, càng ngày càng căng thẳng, không thể nào khá hơn được.
 
Trừ khi bọn họ thay đổi, hoặc là mình thay đổi. Nhưng rất khó, có thể nói khó hơn so với lên trời.
 
Nhiều năm như vậy, Chu Túy Túy cũng không phải không biết tính cách của ba mẹ mình, bọn họ cố chấp không nói đạo lý, chỉ cần có lợi cho bản thân, bọn họ sẽ làm, bây giờ không làm gì cô, mặc cho cô đến cổ trấn, là bởi vì còn kiêng kỵ nhà của Thẩm Nam.
 
Ông nội Thẩm khẽ cười, "Ông ấy à, cũng không nói con cái gì, bên ba mẹ thỉnh thoảng đến thăm là được rồi, còn lại làm gì mình thích là được."
 
"Vâng."
 
"Nhưng mà...." Ông nội Thẩm liếc nhìn cô một cái: "Chỗ Thẩm Nam, hai đứa là chuyện gì vậy?"
 
Chu Túy Túy sững lại, nhìn ông nội trước mặt.
 
"Ông nội!" Chu Túy Túy nũng nịu kêu lên.
 
Ông nội Thẩm cười một cái, cầm chén trà đưa lên miệng nhấp một ngụm: "Ông nội còn hiểu Thẩm Nam hơn con, nó không phải là một người xúc động."
 
Chu Túy Túy a một tiếng, bĩu môi: "Con cũng không phải!"
 
Nghe vậy, ông nội Thẩm cho cô một ánh mắt sâu xa, "Phải không?"
 
Cũng may Thẩm Nam lên giải cứu Chu Túy Túy, cô nhìn người đàn ông mới xuất hiện, vội nói: "Hai người nói chuyện đi ạ, con xuống dưới giúp đỡ."
 
Nói xong, như có tật giật mình mà chạy như một làn khói.
 
Thẩm Nam nhìn, nhíu mày nhìn về phía ông nội như một con hồ ly già: "Ông nội, ông nói gì với cô ấy vậy?"
 
Lời vừa dứt, ông nội Thẩm liền ném một quân cờ về phía Thẩm Nam, tức đến thở hổn hển, tiếp tục mắng một câu: "Thằng nhóc thối, hai năm không về, có phải đã quên mất ông nội rồi không."
 
Thẩm Nam: "...."
 
****
 
Trong phòng bếp, Chu Túy Túy vừa đi đến cửa phòng, liền nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong truyền ra.
 
Dì Trần đang cúi đầu thái rau, mẹ Thẩm đang xào rau, tiếng dầu mỡ xì xào truyền đến lỗ tai.
 
Dì Trần nhìn về phía mẹ Thẩm, cười tủm tỉm nói: "Phu nhân, tôi còn tưởng ngài sẽ không cho Túy Túy sắc mặt tốt chứ."
 
Dẫu sao mấy ngày trước mẹ Thẩm về nhà sắc mặt vô cùng kém, còn oán trách với thủ trưởng Thẩm các loại chuyện từ rõ ràng vợ Thẩm Nam vẫn ở đây, nhưng ngay cả Thẩm Nam bị thương cũng không biết, từ chỗ này nói đến cái khác. Tóm lại, trong lời nói đối với Chu Túy Túy cũng không phải rất hài lòng.
 
Mẹ Thẩm nhìn thức ăn trong nồi, rũ mắt ừ một tiếng: "Tôi cũng muốn, nhưng thằng con bao che người nhà kia không cho."
 
Trước khi hai người về nhà, Thẩm Nam còn cố ý gọi điện cho mẹ Thẩm, nói vài câu.
 
Dì Trần khẽ cười, nhìn mẹ Thẩm: "A Nam nói cái gì?"
 
Mẹ Thẩm hừ lạnh một cái: "Tên nhóc thối kia nói tôi phải đối xử với vợ nó tốt một chút, còn nói cái gì mà Túy Túy ở nhà không nhận được tình thương ấm áp, không thể gả đến nhà chúng ta rồi còn chịu uất ức." Nói đến đây, mẹ Thẩm lại tức giận: "Tôi là bà mẹ chồng độc ác sao, nhìn tôi giống người sẽ làm cho Túy Túy bị uất ức sao?"
 
Dì Trần nghe vậy, bật cười: "Đương nhiên không phải, phu nhân là người hiền lành." Bà nghĩ rồi lại bổ sung: "Thiếu gia cũng lo lắng cho Túy Túy, tuy là Túy Túy không hoàn mỹ, nhưng thật ra cũng là một cô bé lương thiện." 
 
Bà tiếp xúc với Chu Túy Túy hai lần, cũng thường nghe thấy tên cô từ trong miệng của Thẩm lão gia. Cho nên hiểu rõ Túy Túy hơn mẹ Thẩm một chút.
 
Mẹ Thẩm cười một cái: "Cả hai đứa, cả năm không về, chả ra làm sao."
 
Nói xong, bà lại thở dài nói tiếp: "Thật ra mặc dù tôi không vừa ý Túy Túy, nhưng cũng không phải quá không vừa ý, nó muốn đến cổ trấn thì đến, không có chuyện gì, sức khỏe của hai người tôi cũng không sao, không cần con dâu phải kè kè chăm sóc, nhưng chị nói xem, Thẩm Nam bị thương.... Nó vẫn còn đi dạo vui chơi, cái này...."
 
Làm ba mẹ, đều đau lòng con của mình.
 
....
 
Nghe đến đây, Chu Túy Túy im lặng lui ra.
 
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đi về phòng khách.
 
Cô không biết Thẩm Nam thuyết phục ba mẹ như thế nào, nhưng cho dù là khi bọn họ kết hôn, hay là bây giờ, Thẩm Nam luôn có năng lực thuyết phục ba mẹ. Nếu như không phải hôm nay không cẩn thận nghe thấy, Chu Túy Túy nghĩ, chuyện này, cả đời này Thẩm Nam đều sẽ không nói với cô.
 
Nghĩ vậy, Chu Túy Túy ngẩng đầu nhìn nắng chiều chạng vạng tối, mặt trời ngả về tây, bầu trời đẹp không thể tả.
 
Thật ra giống như ở đây, cũng khá đẹp. Chỉ là trước đây cô chưa từng nhận ra.
 
Chu Túy Túy khẽ cười, cúi đầu nhìn về một bên.
 
Sau khi quay người, Chu Túy Túy định quay về, vừa mới xoay người, liền nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa, người đàn ông ấy quay lưng lại với ánh nắng, hai tay đút túi quần dựa vào cây, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía này.
 
Cô hơi ngừng một lát, ngẩng đầu đi đến.
 
"Sao anh lại ra đây?"
 
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cô: "Ở bên trong bức bối?"
 
"Vẫn tốt."
 
Chu Túy Túy nói: "Đến giờ cơm rồi?"
 
"Sắp."
 
Hai người quay người đi về, buổi tối ba Thẩm cũng về, ông là người ít nói, khi nhìn thấy hai người cũng chỉ cười nói một câu: "Cũng tốt."
 
Sau đó, cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm, trong lòng Chu Túy Túy có tâm sự, ăn không nhiều.
 
Sau khi ăn xong, ngồi với mọi người một lát, Thẩm Nam liền nói muốn về.
 
Mẹ Thẩm kinh ngạc nhìn hai người một cái: "Không ngủ ở nhà?"
 
Thẩm Nam gật đầu: "Tối nay không ngủ ở nhà, không chuẩn bị gì cả."
 
Mẹ Thẩm mím môi, cau mày: "Mẹ đã chuẩn bị giường cho hai đứa rồi."
 
....
 
Mấy người im lặng, đột nhiên, Chu Túy Túy nhìn mẹ Thẩm: "Mẹ, con ngủ ở đây."
 

Mấy người còn lại: ???
 
Mọi người kinh ngạc nhìn cô, có chút khó tin. Ngay cả Thẩm Nam cũng nhìn cô mấy lần: "Em nói gì?"
 
Chu Túy Túy ngồi trên ghế sa lon không động, nhỏ giọng hỏi mẹ Thẩm: "Mẹ, tối nay con có thể ngủ ở nhà không?"
 
Mẹ Thẩm thụ sủng nhược kinh (được cưng chiều mà kinh sợ), vội nói: "Đương nhiên được rồi! Phòng của hai đứa để trống rất lâu, mấy ngày trước mẹ vừa giặt chăn phơi màn, thu dọn cho hai đứa, con muốn ngủ thật là vừa hay."
 
Chu Túy Túy cong môi, rất vui vẻ: "Vâng, cảm ơn mẹ."
 
Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Nam, anh bất đắc dĩ ngồi xuống lần nữa.
 
Ba Thẩm liếc nhìn một cái: "Thẩm Nam, đến thư phòng với ta một chuyến."
 
"....."
 
****
 
Thẩm Nam vừa ra khỏi thư phòng liền đụng phải mẹ Thẩm.
 
"Cô ấy đâu?"
 
Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn anh: "Thằng nhóc thối."
 
Thẩm Nam dở khóc dở cười, sờ sờ mũi nói: "Mẹ."
 
"Trong phòng con."
 
"Vâng." Thẩm Nam nói "Cảm ơn mẹ."
 
Mẹ Thẩm biết anh đang cảm ơn cái gì, nghĩ nghĩ, nặng nề nói một câu: "Nếu đã là vợ chồng, vậy thì sống cho tốt, đừng giống trước đây, vui vẻ qua ngày mới đúng."
 
"Vâng."
 
Thẩm Nam lên lầu về phòng, khi anh mở cửa tiến vào, Chu Túy Túy không ở bên trong. Ngay sau đó, Thẩm Nam liền nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
 
Cô đang tắm.
 
Thẩm Nam ngừng lại, nghĩ đến người đang ở trong phòng tắm, hầu kết chuyển động, cúi đầu ho một tiếng, móc bao thuốc trong túi ra, hút một điếu để bản thân bình tĩnh lại.
 
Một tay của anh nắm lan can, đợi Chu Túy Túy tắm xong đi ra nhìn thấy người, hơi sững sờ một chút.
 
"Anh vào từ lúc nào vậy?"
 
Thẩm Nam không lên tiếng, cúi đầu, nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.
 
Chu Túy Túy chỉ quấn một cái khăn tắm, cứ đứng thẳng như vậy trước mặt anh, xương quai xanh trắng nõn mê người, trên đầu còn có nước đang nhỏ xuống, theo làn da trắng nõn một đường chảy xuống, rơi vào dưới khăn tắm, rơi vào mỹ cảnh mê người.
 
Ánh mắt Thẩm Nam trầm hơn, hầu kết chuyển động: "Sao em không mặc đồ?"
 
Chu Túy Túy cúi đầu, nhướng mày nhìn bộ dáng của mình bây giờ: "Em không có đồ ở nhà anh."
 
Thẩm Nam nghiêng mắt, đi về phía tủ quần áo: "Mặc đồ của anh trước, không ghét bỏ chứ?"
 
"Không sao."
 
Thẩm Nam vừa mới mở tủ đồ, Chu Túy Túy liền đi đến, một mặt đầy nụ cười xấu xa: "Đội trưởng Thẩm."
 
"Nói." Âm thanh của Thẩm Nam rất trầm, giống như cố ý áp xuống.
 
Chu Túy Túy trực tiếp đóng tủ quần áo lại, đi đến trước tủ đồ, chui qua, đứng trước mặt Thẩm Nam, ngẩng đầu nhìn anh: "Có phải anh sợ em mặc như vậy?"
 
Thẩm Nam không lên tiếng, hơi rũ mắt nhìn người con gái trong ngực mình chăm chú, cô cứ như vậy mà dựa vào tủ đồ, hai tay anh còn ở bên cạnh, giống như là giam cầm cô lại vậy.
 
Chu Túy Túy quan sát sắc mặt của anh, mắt khẽ xoay chuyển, nhướng mày: "Anh thừa nhận đi."
 
"Hử?" Thẩm Nam cúi đầu, cong eo gần sát mặt cô hơn một chút.
 
Chu Túy Túy hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm này, khiêu khích Thẩm Nam: "Anh thừa nhận đi.... Anh sợ em mặc như vậy?:
 
Thẩm Nam liếc mắt nhìn một nửa cảnh xuân hiện ra phơi phới kia, hừ lạnh một cái: "Phải không?"
 
"Không phải sao?"
 
Thẩm Nam không thể nhịn được nữa, trực tiếp kéo người qua, lấy một bộ đồ ném qua cho cô: "Đi thay!"
 
Chu Túy Túy: "....."
 
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam không hề kích động, nhún vai một cái cầm quần áo đi vào phòng tắm, sau khi thay xong, Chu Túy Túy nhìn mình trong gương, cười.
 
Cô đi ra, dựa vào cửa nhìn về phía Thẩm Nam, cong môi cười hỏi: "Thẩm Nam, anh không cố ý chứ?"
 
Nghe vậy, Thẩm Nam ngẩng đầu nhìn qua, vừa nhìn.... theo bản năng chửi thề một tiếng.
 
Chu Túy Túy không mặc quần mà anh đưa cho, chỉ mặc một cái áo T-shirt, áo T-shirt không dài không ngắn, khó khăn mà che lại phần đùi.
 
Anh nhìn, chân mày giật giật một cái: "Quần đâu?"
 
"Mặc không vừa." Chu Túy Túy nói: "Không phải anh không biết em rất gầy."
 
Thẩm Nam: "....."
 
Cái gì gọi là bê đá đập chân mình, đây chính là như vậy.
 
Chu Túy Túy không thèm quan tâm anh, cười nhạo một cái trực tiếp đi tới mép giường, tìm máy sấy tóc, âm thanh ù ù vang lên, ồn đến tâm trí của Thẩm Nam, anh khụ một tiếng, lấy quần áo ở bên cạnh đi vào phòng tắm.
 
Người vừa đi, sự nghịch ngợm trong mắt Chu Túy Túy nhìn thấy rõ ràng.
 
Cô đã nghĩ thông suốt rồi. Cho nên phải thử hết sức.
 
....
 
Không lâu sau, Thẩm Nam ra ngoài, tùy tiện lau đầu, lúc này Chu Túy Túy đã nằm trên giường nghịch điện thoại rồi.
 
Ánh mắt Thẩm Nam trầm trầm mà nhìn, vén chăn lên chui vào.
 
Hai người đều không nói chuyện, qua một lúc, Chu Túy Túy khẽ dịch về phía Thẩm Nam, dùng chân đụng bắp chân Thẩm Nam, đối diện với ánh mắt của anh, Chu Túy Túy hoàn toàn không sợ hãi, trừng mắt lại hỏi: "Đội trưởng Thẩm, anh vẫn chưa trả lời vấn đề lúc nãy của em."
 
"Vấn đề gì?" Anh giả ngu.
 
Giữa mày Chu Túy Túy đều là ý cười xấu xa, ý xấu từng cái từng cái, cong eo tới gần trước mặt Thẩm Nam: "Anh sợ em mặc giống lúc nãy, bởi vì anh sợ mình không nhịn được."
 
Ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Nam nhìn cô mấy giây, đột nhiên bật cười. Có chút tự giận mình nói: "Vậy thì đã sao?"
 
Chu Túy Túy đắc ý cười: "Không làm sao." Cô nói, liền trèo xuống khỏi người Thẩm Nam, vừa trèo vừa nói: "Chỉ là có chút đắc ý, không nghĩ tới vóc dáng của em vẫn có tác dụng, không ngờ rằng đội trưởng Thẩm cũng... A..." Lời còn chưa nói hết, Chu Túy Túy đột nhiên hét lên, bất ngờ không kịp đề phòng, lại một lần nữa bị anh đè dưới người.
 
Chu Túy Túy hơi sững sờ một chút, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh...." Ánh mắt của Thẩm Nam sâu thẳm, là kiểu sâu không thấy đáy, khi nhìn Chu Túy Túy, vô hình làm cho cô cảm giác tim đập rộn ràng.
 
Hình như đùa quá mức rồi.
 
"Anh muốn làm gì?"
 
"Hửm?" Thẩm Nam nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Trong ánh mắt ấy, có chiếm hữu, có xâm lược, nhàn nhạt hỏi: "Em nói xem."

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.