Sau khi đưa mẹ vào giường ngủ, tự tay đắp chăn cho bà, biết chắc bà đã ngủ
say, Uông Ngữ Đạt mới lặng lẽ rời khỏi phòng, đi vào phòng khách.
Trên ban công cửa sổ, một người đàn ông đang dựa người vào tường, gương mặt
lộ vẻ trầm mặc.
Người đó chính là chồng cũ của cô, Viên Thiếu Tề.
Nếu như có thế, cô hy vọng anh sẽ không bao giờ xen vào cuộc sống của cô nữa,
nếu cô đủ kiên nhẫn chắc đã có thể cự tuyệt anh bước vào cuộc sống riêng của cô
và người thân.
Cô không muốn để anh nhìn thấy cô lúc này, không muốn phát hiện ra ánh nhìn
thương hại trong mắt anh, bởi vì cô không cần, bởi vì cô không bao giờ hối hận
với sự lựa chọn trước đây của mình.
“Mẹ em ngủ chưa?” Nghe tiếng bước chân nặng nề của cô , anh quay đầu lại
nhìn.
Đôi môi cô miễn cưỡng nở nụ cười, “Vâng, bà ngủ rồi, Cảm ơn anh đã đưa hai mẹ
con em về.”
Anh không lên tiếng, chỉ yên lặng chăm chú nhìn cô.
Cô bị anh nhìn không tự nhiên chút nào, âm thầm thở đều lấy lại bình tĩnh.
“Anh muốn uống chút gì không? Trong nhà chẳng có gì để mời, trà nóng được
không?”
Anh gật đầu.
Cô đi vào căn bếp nhỏ hẹp, tối mù, pha một bình trà Ô Long, rót gần đầy vào
hai cái chén.
Trong lúc làm, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt phía sau lưng làm
cho sống lưng cũng cảm thấy nóng ran.
Mấy phút sau, cô nhẹ nhàng trở lại phòng khách, đưa cho anh tách trà nóng,
bản thân cũng chậm rãi đưa chén trà lên miệng, nhâm nhi từ tốn, cốt để trấn áp
tâm tư đang xáo trộn của mình.
“Anh nhất định là có rất nhiều điều muốn hỏi em đúng không?” Cô đưa mắt nhìn
anh, mệt mỏi vì phòng vệ, quyết định chủ động tấn công.
Anh vẫn trầm mặc như cũ, duy chỉ có cốc nước khẽ run lên, tiết lộ cảm xúc
đang dâng lên trong lòng anh.
Cô chu môi chế giễu anh cũng như tự giễu chính mình. “Em cũng chẳng giấu anh
làm gì. Sau khi ly hôn với anh, gia đình em không những bị phá sản mà còn xảy ra
một số chuyện khác nữa.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Giọng anh khàn khàn, ngón tay giữ chặt quai chén.
Mắt cô thẫm lại, cố nhớ lại những hồi ức đau lòng. “Chuyện có lẽ nên bắt đầu
từ anh trai em. Công ty của ba em sau một thời gian rơi vào khủng hoảng rồi cũng
phá sản. Kỳ thực là do anh em đánh bạc bên ngoài, nợ môt khoản lớn, đã ký giấy
nợ nhưng không dám nói với ba mà lén lút thâm hụt công quỹ, công ty bỗng chốc
tiêu tan, rồi cũng dẫn đến việc đóng cửa. Anh em biết mình đã gây ra tội lớn,
không dám đối diện với sự thật này, trong đêm tối đã trốn ra nước ngoài, bố em
rất tức giận liền lái xe ra sân bay đuổi theo, không may xảy ra tai nạn trên
đường…” Cô bỗng nhiên im bặt, thốt không nên lời.
Nhưng anh đã phát hiện ra nỗi đau trong lời nói của cô. “Bố em… đã mất rồi
sao?”
“…Phải.” Mất một lúc lâu sau, cô mới từ từ ngẩng đầu và tiếp tục. “Mẹ em
không chịu đựng nổi những tai họa cứ liên tiếp giáng xuống, trong vòng hai năm
liên tiếp bị đột quỵ ba lần, có thể là vì vậy mà não bộ đã bị tổn thương sâu
sắc. Bác sĩ chẩn đoán bà bị mắc bệnh đãng trí Alzermer của người già.”
“Vậy, những năm gần đây, chỉ một mình em chăm sóc mẹ thôi sao?” Anh run giọng
hỏi.
“Đúng vậy.” Cô im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng mặt lên và gượng cười.
“Mấy năm nay, chỉ có hai mẹ con em nương tựa vào nhau mà sống.”
Anh không nói nên lời, kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt sẫm lại chứa đựng những tia
sáng bất định.
“Chắc hẳn anh cho rằng em xứng đáng bị như vậy lắm đúng không ?” Cô tự giễu
bản thân, “Nếu như năm xưa, em không ly hôn với anh thì có lẽ đã không phải trải
qua những chuyện này một mình, có thể anh cho rằng đây chính là báo ứng cho việc
em đã rời bỏ anh…”
“Anh không nghĩ như vậy!” Anh ngắt lời cô một cách dứt khoát.
Cô ngạc nhiên nhìn thấy biểu hiện vô cùng phiền muộn của anh, biết anh rất
giận vì suy nghĩ của cô cho rằng anh là một kẻ hẹp hòi.
Có thể vậy, có thể thực sự cô đã hiểu lầm anh, nhưng cô không tin, trong lòng
anh không bao giờ có ý định trả thù… Nhưng tất cả những điều đó giờ đây không
còn quan trọng nữa.
Cô u buồn liếc mắt nhìn anh.” Nếu em cho anh biết em hoàn toàn không hối hận
vì sự lựa chọn năm xưa thì liệu anh có tin hay không? Thật sự, nếu nói hối hận
thì em chỉ thấy nuối tiếc một điều rằng lúc trước lẽ ra không nên cùng anh bỏ
trốn và phản bội lại gia đình.”
Toàn thân anh rung động. “ Em hối hận … khi kết hôn với anh?”
“Cũng không phải hối hận.” Cô nhỏ giọng. “Chỉ là sau khi bố qua đời, em bỗng
nhớ lại ngày thơ bé bố đã yêu thương em như thế nào, nhớ lại việc em quyết định
lựa chọn ở bên anh đã khiến ông đau lòng biết nhường nào, em chỉ cảm thấy … mình
thật bất hiếu, đã không hiểu lòng cha mẹ, em … thật có lỗi với ông ấy.”
Nói đến đây, cô không nén nổi sự nghẹn ngào, những giọt mước mắt không ngừng
rơi xuống như ánh sao băng trong đêm, từng giọt từng giọt, làm tan chảy trái tim
anh.
Anh cảm nhận được nỗi thống khổ của cô, trong lòng dâng lên một nỗi niềm chua
xót đến nghẹt thở.
“Con chúng ta … không may mất đi, đúng không?” Anh khẽ hỏi.
Cô nghe vậy, toàn thân rung động, hàng lông mày kinh ngạc ngước lên, anh và
cô nhìn nhau không rời, ánh mắt như ngưng đọng.
“ Là mẹ em nói cho anh biết, bà nói lúc mất đứa bé, em đã khóc như mưa, không
ăn không ngủ được đến nỗi nôn liên tục.”
Giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, lăn dài trên má cô, rơi xuống vỡ thành
hàng ngàn ánh sao nhỏ.
Anh biết mình đã đoán đúng, khóe mắt cũng đỏ hoe, ánh mắt như thiêu đốt.
Anh đi về phía cô và giang rộng cánh tay ôm cô vào lòng. “ Tại sao khi đó
không nói cho anh biết sự thật? Tại sao lại để anh hiểu lầm em?”
“Bởi vì … em đã quá mệt mỏi. » Cô khóc nức nở tâm sự. “Bởi vì khi mất đi đứa
con, em mới thực sự hiểu ra rằng, mình có lỗi với ba mẹ biết nhường nào, vì tình
yêu em đã quay lưng lại với gia đình, nhưng, nhưng…”
“Nhưng dù là như vậy em cũng không đến được với hạnh phúc.” Anh đau khổ tiếp
lời. “Em không hề có hạnh phúc khi ở bên anh mà chỉ nhận lấy thiệt thòi
thôi.”
“Không phải như vậy, em không thiệt thòi, không phải vậy…” Cô phủ nhận lý
luận của anh, bật khóc nức nở. “Em chỉ cảm thấy … chúng ta không thích hợp mà
thôi, hai người yêu nhau không nhất định phải hợp với nhau.”
Cho nên cô mới quyết định chia tay anh?
Viên Thiếu Tề ôm cô, lòng đầy thương cảm, thân thể cô mỏng manh, yếu ớt khiến
trái tim anh vừa xót xa vừa dằn vặt, vì sao khi đó anh lại không biết trân trọng
cô?
Bàn tay anh trìu mến vuốt ve gò má cô, những giọt nước mắt vừa ấm nóng vừa
lạnh lẽo của cô khiến anh hoang mang lo sợ, một cảm giác ân hận giày vò bản thân
dâng lên trong lòng.
“Anh thật có lỗi, Ngữ Đạt.” Anh khẽ hôn lên gò má đang giàn giụa nước mắt của
cô.
Cô vẫn run rấy không ngừng, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng đẩy anh
ra. “Anh đừng như vậy.”
“Ngữ Đạt?” Anh ngây người nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại cự tuyệt sự thân
mật dịu dàng của anh.
“Em nói với anh những điều đó hoàn toàn không phải muốn anh thương hại, cũng
không muốn anh phải xin lỗi, chỉ là em muốn nói với anh bây giờ em càng lúc càng
hiểu ra một điều, rằng, một khi đã lựa chọn thì không có quyền hối hận”. Cô dừng
một chút, khóe môi hồng như nụ hoa khẽ đón từng giọt nước mắt như mưa lăn xuống.
“Với bất cứ sự lựa chọn nào đi nữa, dù là tốt hay xấu, đều chỉ có thể dũng cảm
đối mặt, đời người điều quan trọng nhất chính là không bao giờ có cơ hội để làm
lại lần thứ hai.”
“Vì thế, mãi mãi cũng không có cách nào để xác định chính xác sự lựa chọn năm
xưa là đúng hay sai, tựa như một người đang lạc vào mê cung, mỗi một lần đứng
trước sự lựa chọn, cũng đều là đứng ở ngã ba đường, quyết định thế nào ảnh hưởng
rất lớn đến con đường sau này.
Trước khi đến đích thì sao có thể dễ dàng phán xét đúng sai?
Chỉ có thể đi tiếp, không thể ngoảnh đầu lại.
… Anh hiểu không?”
Anh gật đầu.
Anh hiểu, cô đang nói với anh, quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi, dù có hối tiếc
cũng không có cách nào để cứu vãn.
Họ chỉ có thế dũng cảm bước tiếp về phía trước.
Anh khép hàng mi, mỉm cười phiền muộn. “Anh hiều
Nói dối! Anh hoàn toàn không hiểu!
Nếu như hiểu .. anh sẽ không bao giờ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt cô,
nếu như thật sự hiểu thì không nên gan lỳ xen vào cuộc sống của cô hết lần này
đến lần khác.
Nếu không phải muốn gây khó khăn cho cô thì vì sao khi cô cố ý đuổi, anh vẫn
làm như không có chuyện gì, cố tình mang đến một túi bánh bao mua ở cửa hàng mà
cô thích ăn nhất? Dùng hương vị thơm ngon và nóng hổi của bánh bao dụ dỗ vị giác
của cô, còn tranh thủ sự ủng hộ của mẹ cô.
Đáng tức nhất là, mẹ cô lại rất thích anh!
Mỗi lần gặp anh là mẹ cô lại nở nụ cười vui vẻ, luôn miệng gọi Bánh Bao này
nọ, trong mắt của bà, anh là anh chàng bánh bao đáng yêu nhất, có anh xuất hiện
là sẽ có đồ ăn ngon.
Hôm nay, cô vừa dạy xong lớp piano tại nhà, ra khỏi căn phòng tập đàn nhỏ,
ngạc nhiên khi nhìn thấy anh xuất hiện trong phòng khách, cô không khỏi tức
giận.
“ Sao anh lại tới nữa?” Cô chất vấn một cách bực dọc, giọng điệu đe dọa làm
cho cô bé học sinh hiền lành lo sợ nhìn cô.
Nhưng anh thì chỉ cười một cách mãn nguyện không thèm để ý, để tay lên môi ra
dấu với hàm ý. “Nhỏ giọng một chút, đừng làm học sinh của em hoảng sợ.”
“Anh…” Cô tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, nhưng vì sợ ảnh hưởng cho hình
tượng của mình trước mặt học sinh nên đành phải nhẫn nhịn sự phẫn nộ đó lại,
nhìn cô bé 14 tuổi trước mặt thản nhiên cười. “Vi Vi, mau về đi, nhớ chiều thứ
bảy lại đến học nhé.”
“Vâng, em biết rồi.” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu. “ Em chào cô.”
“Chờ một chút!” Viên Thiếu Tề gọi cô bé, đưa cho một cái túi giấy. “Bánh bao
cửa hàng này rất ngon, bé mang về một ít cho người nhà nếm thử nhé.”
Nụ cười ấm áp của anh đầy quyến rũ, ngay lập tức chiếm được cảm tình của cô
bé, làm trái tim non nớt choáng váng. “Cám ơn chú … ah anh ạ.”
Cô bé gọi anh là anh.
Viên Thiếu Tề hết sức hài lòng với cách xưng hô này, hướng ánh mắt đắc ý về
phía Uông Ngữ Đạt.
Cô nheo mắt lại, với túi bánh bao đấy anh không chỉ mua chuộc mẹ và dì Bảo mà
ngay cả học sinh của cô anh cũng không tha, chẳng lẽ trêu đùa tình cảm của cô
anh thấy rất vui sao ?
“Vi Vi, tạm biệt.” Cô cất tiếng nói lãnh đạm có ý muốn đuổi vị khách đang đắc
ý kia.
Cô bé hiểu ý, len lén nhìn Viên Thiếu Tề một lần cuối, lưu luyến mãi mới miễn
cưỡng rời đi.
Uông Ngữ Đạt tiễn cô bé ra đến cửa, nhẹ nhàng xoay người, đôi lông mày nhướng
lên đầy bất mãn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Anh đứng đối diện nhìn cô cười, nụ cười thực sáng đến rạng rỡ như ánh mặt
trời, đúng là đồ xấu xa mà, cười đến nỗi khiến cho cô nhất thời không biết theo
ai, phải vất vả lắm mới tìm lại được tiếng nói.
“Anh cười đủ chưa?” Cô trừng mắt nhìn anh, đôi môi anh đào cong lên đầy thách
thức, biểu hiện quyến rũ như thế này ngay cả cô cũng chưa từng phát hiện.
Tim anh một thoáng sai nhịp, choáng váng vài giây mới từ từ tiến về phía cô,
đưa ra một túi giấy chứa đầy bánh bao.
“Ăn không?”
“Không ăn!” Cô lúng túng ra mặt.
“Nhanh ăn đi, để lạnh ăn sẽ không ngon đâu!”
“Em nói không ăn là không ăn mà!”
“Ngữ Đạt, mau ăn đi con.” Dì Bảo từ phòng bếp đi ra, bưng tới một bình trà
nóng với mấy cái chén. “Con dạy học từ sáng, trưa ăn cũng không thật ngon miệng,
nhất định là đói lắm phải không? Ngồi xuống uống ngụm trà đi.”
“Con cám ơn dì.” Uông Ngữ Đạt đỡ lấy chén trà, đưa lên miệng nhâm nhi. “Mẹ
con đâu rồi?”
“Đang ăn bánh bao ở bên kia.” Dì cười, tay chỉ hướng bàn ăn.
Uông Ngữ Trăn nhìn qua bên đó, chỉ thấy mẹ mình đang ngồi khoanh chân trên
ghế, vui vẻ ôm khư khư cái bánh bao nhân thịt, trên bàn còn mấy đĩa thức ăn thơm
ngon khác.
“Lại nói, Viên thiếu gia cũng thật có lòng, không chỉ mang bánh bao, ngay cả
mấy món kho mà mẹ con thích nhất cũng mang đến, bà ấy được ăn thỏa thích
rồi.”
Tuy nhiên, Uông Ngữ Đạt lại thấy mất hứng, cô ảo não mím môi, vì sao ngay cả
dì cũng nói thay cho gã đàn ông lừa đảo này?
Dì không những không nhìn ra biểu tình miễn cưỡng của cô, ngược lại còn cười
nhiều hơn, bỏ cả tạp dề, lau sạch hai tay. “Không còn việc gì dì về trước đây,
Viên thiếu gia cũng tặng dì mấy hộp điểm tâm của khách sạn, dì muốn nhân lúc còn
nóng thì nên mang về cho bọn trẻ ăn.”
“Dì đợi con một chút.” Uông Ngữ Đạt trở về phòng, lấy trong ngăn kéo ra một
phong bao tiền lương đã chuẩn bị từ trước, thận trọng đưa cho dì. “Dì vất vả
rồi, về sau con sẽ thuê thêm người trợ giúp cho dì.”
Đây là những lời cảm ơn cô vẫn nói hàng tháng.
Dì mỉm cười, bà biết đó đều là những lời cảm ơn chân tình, bàn tay ấm áp xoa
xoa đầu cô như vẫn thường làm với con mình, sau đó ghé sát vào tai cô, khẽ thì
thầm.
“Ngữ Đạt, dì vì thương con mới nói với con điều này … Viên thiếu gia thật sự
là người tốt, dì thấy cậu ấy so với cái cậu Thái Duệ An kia còn ổn định hơn
nhiều, con liệu mà nắm cho chắc vào.”
“Dì!” Cô nghe vậy vừa sợ vừa thẹn. “Con với anh ấy không phải …loại quan hệ
như dì nghĩ đâu”.
“Vậy mối quan hệ đó là gì?”
Dì cười bằng mắt, dấu hỏi trong đầu dường như đã được khai sáng.
Cô không trả lời, xấu hổ hai má nóng bừng lên.
Dì cười thành tiếng, không trêu chọc cô nữa liền nói lời tạm biệt rồi tất tả
bước ra cửa, để lại cô một mình với Viên Thiếu Tề … Không đúng, còn có mẹ cô
nữa.
Uông Ngữ Đạt đã lấy lại được sự bình tĩnh, nhanh nhẹn xoay người, nhưng người
đó đã không còn ở trong phòng khách nữa mà đang ngồi đối diện với mẹ cô ở bàn
ăn, cười cười nói nói.
Không biết anh lại đang nói hươu nói vượn những thứ gì với mẹ cô nữa?
Cô nhanh chóng để ý nghĩ lo lắng của mình trôi qua, vội vàng đi tới, bà Uông
thấy con gái, liền vui vẻ vẫy tay.
“Đạt Đạt, Đạt Đạt, Bánh Bao nói muốn đưa chúng ta đi tắm suối nước nóng!”
“Cái gì?” Cô sững người, ngạc nhiên nhìn về phía Viên Thiếu Tề.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cô, anh vẫn điềm nhiên như cũ, môi mấp máy.
“Anh vừa mời mẹ đến khách sạn Xuân Duyệt trên vịnh Bạch Sa để nghỉ ngơi.”
Anh nói dối!
Dối trá.
Thừa biết rằng cô sẽ cự tuyệt lời mời cùng anh đi du lịch, anh đã thông minh
bắt đầu từ mẹ cô, kéo bà vào cuộc, ba hoa chích choè về du thuyền, khơi dậy sự
thích thú của bà, đến nỗi la hét đòi đi tắm nước nắng vào kỳ nghỉ tới cho bằng
được.
Cô không lay chuyển được, đành phải gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, anh lái xe tới đón hai mẹ con cô, đầu tiên đi xe ra bờ biển
Bắc Hải hóng gió, giữa trưa ghé vào một quán hải sản ăn trưa, chiều tối nghỉ lại
khách sạn Xuân Duyệt.
Anh là phó chủ tịch của tập đoàn, đương nhiên được đãi ngộ đặc biệt, mẹ con
cô cũng vì thế mà được thơm lây, khách sạn chuẩn bị cho cô nghỉ tại phòng sang
trọng hàng đầu, cửa sổ hình vòm, màu xanh thẳm của nước biển thu hết vào trong
tầm mắt.
Trong phòng còn có một phòng tắm riêng, bán lộ thiên, nhưng vẫn đủ kín đáo,
vừa có thể tận hưởng ánh nắng mặt trời, bao quanh là một màu xanh lá cây của mấy
chậu cây cảnh, gợi cảm giác bình yên và tỏa hương.
Bà Uông tiến vào phòng, ngay lập tức nằm ngả trên chiếc giường đệm mềm mại,
lăn qua lăn lại, vừa cười vừa nói, ngây ngô như một đứa trẻ.
Nhìn mẹ vui sướng như vậy, Uông Ngữ Đạt dù lòng đầy miễn cưỡng thế nào cũng
chỉ biết gượng cười. Cô nhìn về phía Viên Thiếu Tề, cắn môi, không thể không tỏ
vẻ cảm kích.
“Cám ơn anh, mẹ em … bà ấy dường như rất vui vẻ.”
Viên Thiếu Tề chớp chớp mắt. “ Chỉ cần em hài lòng là tốt rồi.” Anh nói
chuyện khẩu khí như thể chỉ cần cô nói một tiếng cảm ơn thì tất cả những điều
này đều xứng đáng.
Tại sao lại cứ muốn đối xử với cô tốt như vậy chứ?
Trái tim cô không tự chủ được khẽ xao động, muốn hỏi anh cho rõ ràng nhưng
lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Còn anh, như nhìn thấu sự khó xử của cô, nở nụ cười mà tựa như không cười
trên môi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau bất động, mỗi người một tâm sự, không gian xung
quanh mơ hồ cũng im bặt.
Đột nhiên, giọng nói hồ hởi của bà Uông phá vỡ không gian yên tĩnh đến khó
thở ấy. “Đạt Đạt, Đạt Đạt, nhanh lên, mẹ muốn đi tắm, mẹ muốn ngâm mình trong
nước nóng!” Bà hăng hái tiến lại, kéo con gái đi về phía cửa phòng. “Ở đấy có
một cái bồn tắm lớn lắm.!”
“Nhưng …” Uông Ngữ Đạt bất an ngoái đầu nhìn lại.
Viên Thiếu Tề hiểu được sự do dự của cô, cười nhẹ. “Hai người cứ đi tắm nước
nóng đi, từ từ thư giãn, anh ra ngoài một lát.”
“Bánh Bao cũng cùng đi tắm nước nóng đi!” Bà Uông nhiệt tình mời.
“Như vậy sao được?” Uông Ngữ Đạt nghe vậy, xấu hổ phản đối.
“Vì sao không được?”
“Anh ấy là đàn ông mà mẹ.” Hai má cô ửng hồng.
“Cũng phải.” Bà Uông như sực nhớ ra đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân. “Vậy xin
lỗi Bánh Bao nhé, cháu đành phải đi chơi một mình vậy.”
“Không sao, cháu thế nào cũng được ạ.” Viên Thiếu Tề mỉm cười, vẫy tay, quay
người đi, trả lại không gian riêng tư cho hai mẹ con.
Sau khi anh rời đi, Uông Ngữ Đạt giúp mẹ cởi quần áo, rồi sau đó đi vào phòng
tắm, ngâm mình trong nước nóng, làn hơi nước bốc lên từ bồn tắm, hai mẹ con nhìn
nhau cười, tận hưởng cảm giác khoan khoái.
“Có vui không mẹ?” Uông Ngữ Đạt hỏi.
Bà Uông không trả lời, chỉ vui vẻ ngân nga hát vang, tận hưởng thế giới riêng
của mình.
Cảm nhận được sự vui sướng của mẹ, Uông Ngữ Đạt không nén nổi cảm xúc, cô
muốn cười, nhưng trong khóe mắt lại thấy cay cay.
Từ sau khi cha cô qua đời, mẹ luôn buồn bã, ưu phiền, bà luôn khóa mình trong
phòng một mình.Sau khi bị tai biến, bà đã mắc chứng bệnh đãng trí, cô không dám
mạo hiểm đưa bà đi du lịch, sợ rằng xảy ra những việc ngoài ý muốn.
Nhưng tới hôm nay, không ngờ vì lời mời bắt ép của Viên Thiếu Tề, mẹ cô lại
được tận hưởng một kỳ nghỉ vui vẻ đầu tiên sau bao nhiêu năm như vậy, hơn nữa
nhờ anh giúp đỡ để ý tới bà, áp lực của cô cũng vì thế mà giảm đi nhiều, chí ít
cũng không sợ khi cô không để ý tới mẹ, bà sẽ chạy linh tinh đi mất, hoặc là để
xảy ra tai nạn gì, hay gây rắc rối cho người khác.
Được cùng mẹ ngâm mình trong bồn nước, tận hưởng niềm hạnh phúc trên thế giới
này, cô thực sự nên cám ơn anh.
Chỉ là cô không hiểu, vì sao anh lại đối xử quá tốt với hai mẹ con cô như
vậy? Lẽ nào chỉ là để chứng minh anh của bây giờ không còn là kẻ tay trắng như
năm xưa nữa?
Liệu anh có còn hận cô, hận gia đình cô? Nhưng cứ cho là vẫn còn rất căm hận,
thì anh việc gì phải đối xử tốt với mẹ cô như vậy? Rất nhiều người khi nhìn thấy
người già mắc chứng đãng trí, phản ứng đầu tiên đều là tránh xa, nhưng anh lại
tình nguyện ở bên mẹ con cô, cô thực sự cảm thấy rất khó lý giải.
Rốt cuộc anh muốn làm gì….?
“Đạt Đạt, nóng quá! “
Tiếng gọi hốt hoảng của mẹ đánh thức dòng suy nghĩ mông lung của Uông Ngữ
Đạt.
Cô sợ hãi, chỉ thấy mẹ đang nhảy tanh tách trong bồn tắm, một chân thò vào
bồn nước lạnh ở bên cạnh, lạnh tới mức kinh hãi hét lên.
“Lạnh quá, lạnh quá!” Bà Uông hét lên “Sao lại như vậy chứ?”
Cô không nín được cười, đứng lên đỡ lấy người mẹ. “Mẹ, mẹ cẩn thận một chút,
từ từ thôi.”
Cô dìu mẹ, ngâm mình trong dòng nước nóng, thúc đẩy sự tuần hoàn máu, sau khi
toàn thân cảm thấy thực sự thoải mái, mới từ từ đứng dậy, khoác lên mình bộ quần
áo tắm phù hợp do khách sạn cung cấp.
Đúng lúc đấy có tiếng chuông cửa, cô bước ra mở, đó là hai cô nhân viên
massage.
“Là phó giám đốc cử chúng tôi tới.” Hai cô nhân viên vui vẻ giải thích. Sau
khi được sự đồng ý của cô, hai người họ tiến hành chu trình mát xa SPA trị liệu
toàn thân cho hai mẹ con.
Lúc bắt đầu, bà Uông bị cù tới mức cứ cười suốt không ngừng, Uông Ngữ Đạt lo
lắng cô nhân viên sẽ bị mẹ dọa cho sợ, nhưng hình như hai người họ sớm đã được
chuẩn bị sẵn tâm lý, vẫn tỏ ra rất kiên nhẫn, dần dần, tận hưởng sự xoa bóp nhẹ
nhàng, mềm mại, khéo léo dưới đôi bàn tay của cô nhân viên, bà Uông ngủ thiếp đi
một cách ngon lành.
“Cám ơn hai cô.” Sau khi kết thúc việc xoa bóp mát xa, Uông Ngữ Đạt định trả
tiền boa thì hai người họ lắc đầu, mỉm cười từ chối.
Cô lại một lần nữa mắc nợ Viên Thiếu Tề.
Chờ tới khi hai nhân viên mát xa đi hẳn, Uông Ngữ Đạt mới thở phào nhẹ
nhõm.
…
Ráng chiều hoàng hôn phủ đầy bầu trời, ở một góc của khuôn viên khách sạn,
trong bể bơi lộ thiên, một người đàn ông đang bơi lội trong làn nước xanh trong,
tư thái như một con rồng nước.
Anh chính là Viên Thiếu Tề, đã bơi trong nước hơn nửa tiếng đồng hồ, phong
thái bơi đẹp trai hào hoa của anh thu hút sự chú ý của mấy cô gái trong khách
sạn, nấp sau khóm cây xanh mướt, nhìn trộm thân hình cân đối tuyệt mỹ của
anh.
Anh không hề hay biết, vẫn tận hưởng niềm vui giản đơn nho nhỏ của mình, anh
không hiểu sao mình lại như vậy, chỉ biết là trong lòng trào dâng một tình cảm
mãnh liệt, chỉ chực muốn vỡ tung.
Gần đây, hầu như người nào nhìn thấy anh, cũng đều nói anh đẹp trai, phong độ
hơn nhiều, ngay cả anh bạn thân Kiều Khôn cũng trêu ghẹo anh liệu có phải đang
chìm đắm trong bàn tay ma thuật của tình ái?
Là vì tình yêu sao?
Anh đang yêu sao?
Câu hỏi này, anh không chỉ tự hỏi bản thân mình một lần, mà đáp án tự nó mỗi
ngày lại càng trở nên rõ rệt hơn.
Anh xoay người, bơi nốt lượt cuối cùng, cuối cùng cao hứng nằm ngửa mình trên
mặt nước, tận hưởng sắc trời một cách ung dung tự tại.
Đột nhiên một cặp chân dài thon thả chắn mất tầm nhìn của anh, theo đó là một
giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
“Anh bơi vui thật đấy!”
Viên Thiếu Tề dụi mắt, đứng thẳng người trong làn nước, anh kéo cao kính bơi,
nhìn thấy người con gái mà anh không ngờ sẽ tình cờ gặp ở nơi này.
“Hiểu Tuyên? Sao em lại tới đây?”
“Em gọi điện thoại cho thư ký của anh, cô ấy nói hôm nay anh đi nghỉ ở đây.”
Lưu Hiểu Tuyên ngồi xổm xuống, buồn rầu nhìn anh. “Sao anh muốn nghỉ ngơi mà
cũng không nói cho em một tiếng? Em có thể đi cùng anh mà.”
Anh vốn dĩ không cần cô đi cùng.
Viên Thiếu Tề lãnh đạm quan sát cô. Cô tự tin mặc một bộ bikini làm lộ rõ các
đường cong trên cơ thể, phong cách gợi cảm thu hút sự chú ý của những người đàn
ông xung quanh, chỉ có anh là không chút động lòng.
“Thư ký của anh hẳn là cũng nói cho em biết hôm nay anh muốn được ở một
mình.” Vô tình hay cố ý, anh nhấn mạnh.
Cô lại như không hiểu ý tứ của anh, ánh mắt nhấp nháy. “Chúng ta đã lâu không
gặp nhau kể từ sau hôm vũ hội hóa trang ấy rồi, tối nay cùng ăn cơm đi. Em vừa
nói chuyện với quản lý khách sạn rồi, ông ấy hứa sẽ dành cho chúng ta một
bàn.”
“Tối nay anh có kế hoạch khác rồi.” Anh từ chối lời đề nghị của cô, một tay
chống lên lan can bể bơi, nhún một cái nhảy lên trên thành bể, nhặt khăn tắm vắt
lên vai.
“Kế hoạch gì?” Lưu Hiểu Tuyên đi theo sau anh. “Anh có cuộc họp, phải mời cơm
khách? Hay… có hẹn với người con gái khác?” Câu nói cuối cùng được thốt ra với
giọng điệu lạnh như băng.
Anh thoáng chốc đứng khựng lại, quay đầu nhìn, nhận thấy vẻ giận dỗi trên
gương mặt Lưu Hiểu Tuyên, anh chợt hiểu ra. “Vậy ra là em đã biết.”
“Quản lý khách sạn nói với em anh đi cùng một cô gái trẻ và mẹ cô ta. Cô gái
đấy là ai?” Cô hỏi không khách khí.
“Vợ cũ của anh.” Anh trả lời ngắn gọn, dứt khoát.
“Cái gì?” Lưu Hiểu Tuyên kinh hãi. “Anh đã từng kết hôn?”
“Phải”
“Khi nào? Ly hôn bao lâu rồi? Vì sao bây giờ hai người lại ở cùng một chỗ? Có
phải cô ta cố bám lấy anh không chịu buông tha không?”
“Chuyện của anh không liên quan gì đến em.” Anh không thích cái cách cô chất
vấn anh như vậy.
“Tại sao lại không liên quan đến em?” Lưu Hiểu Tuyên không đồng tình, bĩu
môi. “Anh biết rõ em đối với anh…” Cô bỗng dưng dừng lại, thẹn thùng liếc mắt
nhìn anh. “Đáng ghét!”
Nếu là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ bị cái nhìn hờn dỗi ấy của cô hớp hồn
làm cho hồn xiêu phách lạc, nhưng anh chỉ đáp lại với vẻ mặt thờ ơ, bằng thái độ
lịch sự, xa cách đã xác định rõ mối quan hệ của hai người. “Hiểu Tuyên, anh chỉ
xem em như một người bạn thôi.”
Mặt cô thoáng biến sắc.
Sao lại có thể như vậy? Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở Luân Đôn, cô đã âm
thầm thích anh, tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh, nỗ lực thể hiện hết nét duyên
dáng, nữ tính của mình để chinh phục anh, vậy mà anh không động lòng một chút
nào với cô sao?
“Anh nói dối!” Lưu Hiểu Tuyên cúi mặt xuống, giận dữ buộc tội anh.
“Anh không nói dối.” Anh rất bình tĩnh.
“Anh nói dối, nói dối, nói dối mà!” Cô không tin! Anh sao có thể không có một
chút cảm tình nào với cô được chứ? Cô rất xinh đẹp, gia thế lại tốt, bao nhiêu
người đàn ông tranh nhau muốn có được cô, anh dựa vào cái gì mà coi thường cô?
“Viên Thiếu Tề, anh dám xúc phạm tôi, có tin tôi nói với cha tôi đuổi việc anh
không!”
Anh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Còn cô cũng ngay lập tức thấy hối hận, cô
không muốn dùng thủ đoạn này để uy hiếp anh, cô chỉ là quá xúc động mà thôi.
“Nếu hội đồng quản trị vì việc này mà đuổi việc tôi, tôi cũng không phản
đối.” Anh lạnh lùng nói nhanh.
“Không, Viên Thiếu Tề, em xin lỗi, em không phải có ý đó…” Cô luống cuống,
bàn tay trắng trẻo vội vàng níu lấy tay anh, trong lúc hai người giằng co, cô
nhất thời mất thăng bằng, cả người lảo đảo như muốn ngã.
Đúng lúc đó, Viên Thiếu Tề kịp thời giang rộng cánh tay, đỡ vòng quanh eo,
kéo cả người cô về phía mình.
Cô toàn thân choáng váng, hết hồn ôm chặt lấy anh, anh muốn đẩy ra, cô lại
như bạch tuộc giữ chặt không tha, hai người cứ đứng mãi trong tư thế thân mật mờ
ám ấy.
Cảnh tượng này rơi trọn vào trong tầm mắt của Uông Ngữ Đạt, khiến cô bàng
hoàng đứng lặng, sau đó cất tiếng cười lạnh lùng.
Thanh âm của tiếng cười châm biếm vang đến bên tai Viên Thiếu Tề, anh quay
đầu lại, phát hiện ra cô, nhất thời giật mình.
Đáp lại cái nhìn của anh là sự im lặng, nhưng chỉ một ánh mắt thoáng qua của
cô cũng chứa đựng cả ngàn lời nói, nặng nề hướng về phía anh.
Thấy cô nhẹ nhàng xoay người, anh bất chấp phong độ của một người đàn ông, cố
sức đẩy người phụ nữ đang quấn lấy mình ra, nhanh chân đuổi theo cô.
“Ngữ Đạt, chờ đã!”
Cô không để ý tới anh.
“Ngữ Đạt!”
Anh bắt kịp cô tại cây cầu theo phong cách Nhật Bản bắc qua ao sen, ôm lấy
người cô từ phía sau.
“Anh buông ra!” Cô tức giận giãy giụa.
Anh quyết không để yên, hai cánh tay siết mạnh, đem cô khóa chặt trong vòng
tay. “Hãy nghe anh nói.”
“Nói gì nữa?” Cô cười lạnh nhạt. “Anh đuổi theo em đến đây làm gì? Không sợ
làm bạn gái anh tức giận sao?”
Anh nghe ra dư vị hờn ghen trong câu nói ấy, không khỏi mỉm cười, thận trọng
tuyên bố. “Hiểu Tuyên không phải bạn gái của anh.”
Cô hừ mạnh, hiển nhiên là không tin.
“Anh biết cô ấy ở Luân Đôn, lúc ba cô ấy – cũng chính là chủ tịch tập đoàn
Xuân Duyệt, muốn mời anh ăn tối, đấy là lần đầu tiên anh và cô ấy gặp nhau. Sau
này khi anh về Đài Loan, cô ấy vẫn thường tìm cơ hội mời anh ăn cơm hoặc dự
tiệc, nhưng anh đảm bảo, anh chỉ coi cô ấy như một người bạn, ngoài ra không có
ý gì khác.”
“Anh … đảm bảo với em làm gì?” Nghe những lời giải thích của anh, mọi tức
giận của cô dường như tiêu tan hết, thân thể cứng nhắc cũng dần trở nên mềm mại,
không kháng cự cái ôm của anh. “Em cũng có là gì của anh đâu.”
“Em là vợ cũ của anh!” Anh buồn rầu nhấn mạnh, biết rằng cô luôn luôn muốn
phân định rạch ròi mối quan hệ của hai người.
“Vợ cũ … cũng không có nghĩa gì cả.” Cô thì thầm, tiếng nói càng lúc càng
nhỏ, mềm mại tựa như làn nước mùa xuân thấm dần vào ngực anh.
Anh không tự chủ được, vô thức cúi đầu kề sát mặt cô, mái tóc ướt đẫm chạm
vào đôi tai mẫn cảm của cô, nhỏ từng giọt như nước mưa theo đường cong gương mặt
xuống đến cổ, chảy xuống lớp áo phía trong.
Những tia nắng yếu ớt cuối ngày đang chìm dần về hướng tây, cắt ngang hình
ảnh anh và cô đứng trên cầu, đầy mê hoặc trên nền trời xanh bao la, đẹp tựa như
một bức tranh thuộc trường phái ấn tượng.
Anh bất kể đến người qua đường, đôi môi không an phận cắn cắn sau cổ cô, hít
lấy hương thơm gợi cảm tỏa ra từ cô.
Cô run lên từng hồi, hơi thở dồn dập, tâm thần bấn loạn.
“Nói thật cho anh biết, Ngữ Đạt, em với anh chàng Thái Duệ An kia kỳ thực chỉ
là bạn thôi đúng không?” Anh tự tin hỏi, âm điệu khàn khàn như kéo theo trái tim
cô.
Cô âm thầm cắn môi. “Anh đã biết rồi?”
“Là dì Bảo nói với anh.” Anh cười nhẹ giọng. “Dì nói Thái Duệ An không phải
là bạn trai em, hai người chỉ là đối tác làm ăn thôi, dì còn nói, Thái Duệ An
thực sự rất có cảm tình với em, cho nên muốn anh phải cố gắng nhiều hơn.”
“Dì ấy … nói bậy bạ cái gì đó?” Cô xấu hổ lắc đầu quầy quậy, nói nhỏ phản
đối. “Muốn anh cố gắng cái gì chứ?”
“Bởi vì dì biết …” Anh dừng lại.
Cô cũng nín thở theo.
Anh bỗng nhiên xoay người cô lại, đối mặt với anh, ánh mắt sâu thẳm phản
chiếu gương mặt đang hoảng sợ của cô.
“Ngữ Đạt, những lời này anh vốn đã ấp ủ trong một thời gian dài, anh cảm thấy
bây giờ đã đến lúc nói ra, cơ hội đã chín muồi, quan trọng là, anh cần phải
chứng minh cho em thấy rằng anh làm được, cho nên…”
“Rốt cuộc anh muốn nói điều gì?” Cô đột ngột ngắt lời anh, tâm tư rối bời,
bứt rứt không yên.
“Anh muốn nói là…” Anh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm. “Lấy anh
đi!”
Cô quá đỗi kinh ngạc, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, ngây ngốc nhìn anh.
“Lấy anh nhé, Ngữ Đạt.” Anh càng nói càng nồng nhiệt. “Mình kết hôn
thôi!”
Cô nhìn anh trân trối. “Anh … điên rồi!”
“Anh rất nghiêm túc!” Anh nắm đôi tay đang run rẩy của cô, đưa lên môi hôn
đầy che chở.
“Anh …” Cô thốt nhiên im lặng, không biết phải nói gì. Lời cầu hôn của anh
đến quá đột ngột, không báo trước, cô không có thời gian chuẩn bị tâm lý, cũng
chẳng dám nuôi hy vọng xa vời.
Sau một hồi dài im lặng, cô cuối cùng cũng cất tiếng nói sâu kín tự đáy lòng,
cánh môi giật giật, câu nói mà đến ngay cả cô cũng không thể ngờ. “Đây là lần
đầu tiên … anh cầu hôn em.”
Cô đang phản đối sao? Hay là đang làm nũng? Cô u ám nhớ lại cuộc hôn nhân
nhiều năm trước mà cha cô đã muốn cô từ bỏ, chỉ tại cô đã sớm phụ thuộc vào anh,
đau khổ quyết đấu tranh đến cùng, thậm chí còn sẵn sàng bỏ trốn cùng anh.
Cô không có nổi một chiếc nhẫn cầu hôn, chỉ nhận được một cái nhẫn nắp lon
tiện tay nhặt trên đường mà thôi. Hơn nữa, khi đó vẫn là cô chủ động bám lấy
anh.
Là cô chủ động, là cô mặt dày quyết đi theo anh đến tận chân trời góc biển …
Vừa nghĩ tới đây, Uông Ngữ Đạt bỗng nở nụ cười, nụ cười đầy hàm ý vừa tự chế
giễu vừa đau xót, làm Viên Thiếu Tề chấn động cả người, anh kinh ngạc nhìn cô,
một nỗi lo lắng không thể diễn tả được bằng lời chiếm lấy tâm trí anh.
Phải một lúc sau, rốt cuộc nụ cười buồn của cô cũng phá tan thần kinh đang
căng lên như dây đàn của anh, chỉ có một chút thương cảm mơ hồ thoáng trên bờ
môi… “Em không đồng ý.”