Tống Ngật sững sờ.
Ông nghĩ tới bảy phần, tám phần, thậm chí là chín phầ, cũng không nghĩ tới mười phần.
Lục Nghiêu kiên định nói: "Hiệu trưởng Tống, em có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của mình, tuyệt đối không lấy mạng người ra đùa."
Cho nên, nếu không phải chắc chắn 100%, hắn sẽ không dễ dàng ra tay. Đây là nghiệp chướng, nếu không thành công, sẽ bị thứ quỷ này phản công, chỉ sợ Chử Thời cũng sẽ mất mạng. Bởi vậy, cho dù bây giờ Lục Nghiêu cũng có thể thử một lần, nhưng hắn không biết thử. Hắn muốn chờ, chờ một tháng sau, sau khi năng lực của bản thân tăng lên.
Tống Ngật cảm thấy chấn động, không khỏi có nhiều cảm tình với Lục Nghiêu, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ không tin.
Lục Nghiêu giải thích: "Hiệu trưởng Tống, em hiểu thầy đang lo lắng cái gì. Cho dù qua một tháng, tiến bộ của em có lớn đi chăng nữa, cũng không thể hơn hiệu trưởng Tống, thậm chí e rằng không bằng đám người Lương Hạo Đông. Nhưng loại bỏ nghiệp chướng cũng không nhất định cần sức rất mạnh."
Con mắt Tống Ngật giật giật. Ý là hắn có biện pháp. Giống với việc muốn di chuyển một tảng đá lớn, mấy người sức lực lớn vô cùng có lẽ cũng không khiêng nổi, nhưng một người gầy sử dụng đòn bẩy là đã có thể nhẹ nhàng khiêng lên.
Tống Ngật chợt nghĩ đến phương pháp hắn dùng để hiện ra tình huống thật của Chử Thời vừa rồi, thì im lặng.
Ông chẳng quan tâm phương pháp của Lục Nghiêu là cái gì, ông chỉ quan tâm cháu ngoại của mình được cứu rồi.
Ông nhìn Lục Nghiêu, chắp tay ôm quyền, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, "Chỉ cần Lục thiếu gia có thể cứu A Thời, bất luận Lục thiếu gia có yêu cầu gì, Tống mỗ đều đồng ý!"
Giọng điệu này giống như chuẩn bị bỏ cả tính mạng của mình. Chử Thời kinh hãi, giữ chặt ống tay áo của Tống Ngật, "Ông ngoại!"
Cậu liên tục lắc đầu, trong mắt đều là vẻ không đồng ý.
Tống Ngật vỗ tay Chử Thời, nói tiếp: "Lục thiếu gia đi từng bước đến hiện tại, đang mưu tính thứ gì, không ngại nói thẳng!"
Lục Nghiêu có chút dở khóc dở cười, cảnh tượng này sao giống như mình là cường hào ác bá vậy?
"Hiệu trưởng Tống, mọi người hiểu lầm rồi. Tôi chỉ muốn liên minh với nhà họ Tống."
Liên minh?
Tống Ngật dừng lại. Ông đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, nhưng không hề nghĩ tới chuyện này.
Lục Nghiêu đảo mắt, đúng vậy, liên minh. Không phải phụ thuộc, không phải thần phục, mà là liên minh. Ngang hàng với nhau, trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của đối phương.
Lục Nghiêu muốn tìm kiếm chỗ dựa là nhà họ Tốn, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép hắn cúi đầu để bản thân vào thế bị động. Cho nên, hắn muốn trở thành bạn đồng minh.
"Em biết, lấy tình hình hiện tại của em và nhà họ Tống, bất kì mặt nào, em cũng không đủ tư cách. Lời này có chút ngông cuồng. Nhưng có câu nói gọi là đừng khinh thiếu niên nghèo. Hiệu trưởng Tống, mặc dù bây giờ em thế đơn lực cô, nhưng em sẽ không vĩnh viễn thế đơn lực cô."
Đâu chỉ có chút ngông cuồng, quả thật ngông cuồng không có giới hạn. Nế đổi thành bất kì một người trẻ nào nói ra những lời này, sợ là Tống Ngật muốn chỉ thẳng mặt của kẻ đó mắng không biết vị trí, mơ mộng quá đẹp. Nhưng đối mặt với Lục Nghiêu, ông có một loại dự cảm kỳ diệu - hắn có thể, hắn sẽ làm được!
"Đương nhiên, vào lúc em vẫn không thể có được tư cách đứng trên vị trí bạn đồng minh, em cũng không cần nhà họ Tống thực hiện nghĩa vụ liên minh một mình. Lấy trước mắt mà nói, em có thể giúp thầy giải quyết vấn đề của Chử Thời, mỗi tháng cho các người Thiên Manh Lưu Hỏa phù, ba tờ cao phối bản, ba mươi tờ thấp phối bản."
Hắn dừng lại một chút, giải thích: "Hiện tại mọi người đã biết cao phối bản. Thấp phối bản, uy lực có lẽ bằng một nửa cao phối bản."
Tống Ngọc An:...
Một nửa cũng rất tốt! Sao ở trong miệng Lục Nghiêu lại có vẻ như chê thấp phối bản vậy? Hơn nữa, bây giờ trên thị trường ít phù triện kiểu mới, Lục Nghiêu vừa ra tay lại nhiều như vậy, chẳng lẽ giống như cha nói, hắn chính là đại sư phù triện thần bí kia?
Lục Nghiêu không rảnh quan tâm suy nghĩ của Tống Ngọc An, nói tiếp: "Đương nhiên, em sẽ lần lượt cho ra nhiều loại sản phẩm mới khác, cũng sẽ cho nhà họ Tống một phần. Bất kể là phù triện hay là đan dược."
Vẻ mặt Tống Ngật lóe lên, "Cậu cần nhà họ Tống làm gì?"
Lục Nghiêu cười, không hổ là gia chủ.
"Trước mắt nhà họ Tống không cần làm gì cả. Nhưng sau này, lúc em và nhà họ Lục hoặc gia tộc khác xảy ra xung đột, đứng ở phe em là được."
Đứng ở phe em... là được? Chuyện này sao có thể chỉ là đứng ở phe em trên mặt chữ.
Nhất là, nhà họ Lục...
Nghĩ đến tình huống hiện nay của nhà họ Lục, Tống Ngật hoàn toàn hiểu được. Nhưng gia tộc khác...
Lục Nghiêu phòng ngừa chu đáo, để phòng ngộ nhỡ hay là có tính toán gì?
Ánh mắt Tống Ngật trầm xuống.
Lục Nghiêu cũng không vội, mặc cho ông suy nghĩ. Dù sao đây không phải chuyện đơn giản. Nếu như hắn và gia tộc khác xảy ra xung đột, nhà họ Tống đứng ở phe hắn, như vậy cũng sẽ đứng ở phe đối lập với gia tộc khác. Mà gia tộc khác này đương nhiên bao gồm bốn gia tộc lớn. Đây chính là bốn gia tộc lớn.
Một phút, hai phút, ba phút sau. Tống Ngật có đáp án, "Được! Nhà họ Tống đồng ý!"
Lục Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, ba phút, khá nhanh. Hắn vốn tưởng Tống Ngật ít nhất phải cân nhắc tầm mười phút đó!
Cuộc nói chuyện có thể nói chủ và khách đều vui vẻ. Lục Nghiêu để chú Bình chuẩn bị cơm trưa phong phú, mờingười nhà họ Tống ăn, tự mình tiễn ba người họ ra cửa.
Trước khi đi, Tống Ngật để Tống Ngọc An mang Chử Thời lên xe trước, rớt lại hai bước nói với Lục Nghiêu: "Một tờ Thiên Manh Lưu Hỏa cuối cùng mà cậu bán bây giờ ở trong tay hiệp hội phù triện. Bọn họ đang nghiên cứu, đồng thời đã để mắt tới cửa hàng của cậu. Mặc dù cậu đã động tay chân, nhưng đám người kia trong hiệp hội phù triện đều không đơn giản. Có lẽ trong một thời gian ngắn bọn họ không phá được, nhưng sẽ không mãi không phá được."
Lục Nghiêu khẽ giật mình, cười khẽ. Dứt khoát bỏ cửa hàng. Trải qua cuộc nói chuyện hôm nay, có lẽ Tống Ngọc An sẽ còn nghi ngờ, nhưng hiển nhiên Tống Ngật đã xác định chủ cửa hàng chính là hắn, vị đại sư phù triện thần bí kia.
Đây là đang nói cho hắn biết, không thể khinh thường hiệp hội phù triện. Nếu như hắn còn không muốn bị người ngoài biết, vậy thì cần sắp xếp cho sớm.
Lục Nghiêu cười khẽ, "Cảm ơn hiệu trưởng Tống, em đã biết!"
** ** ** **
Nhà họ Tống
Sau khi Chử Thời ngủ rồi, Tống Ngật và Tống Ngọc An đi thư phòng.
Tống Ngật nhìn Tống Ngọc An cười nói: "Có phải con cảm thấy rất kỳ lạ ta vì sao đồng ý với Lục Nghiêu, còn đồng ý sảng khoái như vậy không?"
"Con biết cha vì A Thời, nhưng con chỉ sợ Lục Nghiêu toan tính quá lớn!"
Tống Ngật lắc đầu, "Ta vì A Thời, nhưng không hoàn toàn là vì nó. Chỉ cần A Thời có thể sống sót, cha bằng lòng trả giá mọi thứ. Nhưng chỉ có cá nhân cha, không bao gồm nhà họ Tống. Đồng ý với Lục Nghiêu, là vì cậu ta có thể cho cha vốn liếng. Còn toan tính quá lớn..."
Tống Ngật cười ra tiếng, "Kẻ này không phải là vật trong ao!"
Hôm nay, biểu hiện của Lục Nghiêu biết tròn biết méo, lời nói cũng tiến dần lên, nhìn có vẻ không chút kiêng kị, nhưng thật ra giữ lại rất nhiều. Đồng thời hắn nhất định còn có một loại đòn chí mạng nào đó, có thể bảo đảm hắn còn đường lui dưới tình huống nhà họ Tống thua cuộc.
Tống Ngọc An đảo mắt, do dự nói: "Cha không sợ đến lúc đó hắn sẽ để nhà họ Tống chúng ta đối đầu với bốn gia tộc lớn sao?"
Tống Ngật nhìn sang, "Con sợ sao?"
Tống Ngọc An kiên định nói: "Không sợ!"
Nhưng không sợ không có nghĩa là nhất định phải đối đầu!
Tống Ngật thở dài: "Con cảm thấy quan hệ giữa chúng ta và bốn gia tộc lớn bây giờ thế nào?"
Tống Ngọc An sững sờ, lâm vào trầm tư. Cho dù có quan hệ thông gia với nhà họ Chử là một trong bốn gia tộc lớn, nhưng quan hệ giữa bọn họ và bốn gia tộc lớn cũng không tốt.
Mỗi gia tộc trong bốn gia tộc lớn đều có gốc mấy trăm năm huyền học, xem thường những người đổi nghề giữa chừng như bọn họ là một, quan trọng hơn là nhà họ Tống có được học viện huyền học. Việc này rõ ràng là đang cướp người mới với Thiên Huyền.
Thiên Huyền Thiên Xu, thật ra điểm khác nhau lớn nhất không ở chỗ vùng miền, không ở chỗ danh vọng, mà ở chỗ bản chất.
Thiên Huyền luôn nằm trong khống chế của bốn gia tộc lớn, có lịch sử trăm năm, là nơi bốn gia tộc lớn bồi dưỡng con cháu và thu nạp thế lực. Tốt nghiệp từ Thiên Huyền, tám mươi phần trăm nếu không phải con cháu bốn gia tộc lớn, thì sẽ phụ thuộc vào bốn gia tộc lớn, trở thành đệ tử hoặc thuộc hạ.
Mà Thiên Xu ngoài mặt cầm quyền chính là nhà họ Tống, thật ra phía sau là quốc gia. Bốn gia tộc lớn quyền thế quá lớn, không ít người đã tiến vào hệ thống quân chính, thêm nữa chiếm hơn phân nửa giang sơn Huyền Môn. Việc này khiến quốc gia kiêng kị. Nếu cứ phát triển tiếp như vậy, có lẽ quốc gia này sẽ biến thành bốn gia tộc lớn rồi hay không?
Thiên Xu là vì đánh vỡ cục diện này nên mới thành lập. Tống Ngật cũng gánh vác trách nhiệm này. Nhưng mục tiêu này hiển nhiên gánh nặng đường xa, ba mươi năm qua mặc dù cũng có chút hiệu quả, nhưng vẫn không đủ.
Đối với điểm ấy, trong lòng nhà họ Tống và bốn gia tộc lớn biết rõ, cho nên dù ngoài mặt hòa thuận, nhưng đều đề phòng nhau. Quan hệ này tốt chỗ nào?
"Con cho rằng nhiều thế gia như vậy, vì sao Lục Nghiêu lại chọn trúng nhà họ Tống chúng ta?"
Tống Ngọc An giật mình, "Ý cha là hắn cố ý?"
"Nhất định hắn đã điều tra nhà họ Tống rồi. Không phải khoe chứ, gia phong và cách làm người của nhà họ Tống ta, đáng để hắn đánh cược một lần. Đương nhiên, còn có một điểm quan trọng hơn. Chỉ sợ hắn đã phát hiện mục đích chân chính của Thiên Huyền Thiên Xu và quan hệ vi diệu của chúng ta và bốn gia tộc lớn. Sau khi tính toán kỹ lưỡng, hắn lựa chọn chúng ta. Cũng là đang nói cho chúng ta biết, hắn có cùng ý nghĩ với chúng ta."
"Cùng ý nghĩ với chúng ta?"
Tống Ngật gật đầu, "Nếu không hắn sẽ không nhắc đến nhà họ Lục, sau đó cố ý nhắc đến gia tộc khác. Hắn và bốn gia tộc lớn cũng không có thù hận gì."
Tống Ngật cười, suy nghĩ chợt trôi về phương xa, "Lúc trước Lục Thiên Chiếu và Bùi Tuyết cũng thiên về quốc gia. Bọn họ là trụ cột của cục điều động đặc biệt. Đáng tiếc..."
Vẻ mặt Tống Ngật tối xuống, cảm thấy đau buồng và đáng tiếc sâu sắc thay cho quốc gia khi mất đi hai đại tướng này. Chẳng mấy chốc, sắc mặt của ông đã thay đổi, trang nghiêm, "Những thứ này tạm thời không vội. Con đi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta đi Kinh Đô!"
"Đi Kinh Đô? Cha, cha muốn..."
Tống Ngọc An mở to hai mắt.
Trong mắt Tống Ngật lóe ra hàn quang, dường như có thể giết chết người, ông vỗ một chưởng lên bàn đọc sách!
"Khoản nợ này, là lúc tính toán với nhà họ Chử! Nếu không sẽ tưởng nhà họ Tống chúng ta dễ ăn hiếp!"
Tống Ngọc An nắm chặt nắm đấm, tính chứ! Nhất định phải tính! Không chỉ phải tính, mà phải tính lớn!
Về phần em gái Tống Ngọc Ninh...
Tròng mắt Tống Ngọc An xẹt qua sắc thái không rõ. Nếu như em gái nghĩ thông suốt rồi thì dẫn cô ta về, nếu đến mức này, em gái còn không hiểu, như vậy nhà họ Tống chỉ coi như chưa từng có tiểu thư này!