Lạc Đường

Chương 5: Không thể trở về, không thể quên




Từ nhỏ đến lớn, chỉ có bốn người đàn ông đã từng hôn tôi (không tính bố tôi), theo thứ tự là anh Mẫn Huy, bạn trai thời cao trung, Triệu Quốc Thuần, và tiểu quỷ trước mặt này.

Anh Mẫn Huy hôn tôi chỉ là biểu hiện của tình cảm anh em, mà sau mười tuổi cũng không còn hôn tôi nữa.

Bạn trai thời cao trung hôn tôi là vì anh ta yêu tôi.

Triệu Quôc Thuần cưỡng hôn tôi là muốn chứng minh tôi cự tuyệt sự theo đuổi của anh ta chỉ là cố làm ra vẻ thanh cao (Cũng vì thế mà anh ta phải trả một cái giá rất nghiêm trọng ----bị tôi đánh mạnh một quyền vào bụng, đau đến mức đứng không vững té xuống cầu thang, kết quả là bị gãy chân phải nằm bệnh viện một tháng).

Mà người cuối cùng cũng chỉ là tiểu quỷ mới mười bốn tuổi, cậu ta hôn tôi chỉ là để báo thù tôi trêu chọc cậu ta mà thôi! Phỏng chừng tính tình cũng giống với Khánh Bồi dùng ếch làm tôi sợ.

Cậu ta mỉm cười nói với tôi: "Vẻ mặt này mới giống một nữ hài tử. Ngừơi thô bạo như vậy, sợ là sau này sẽ không gả đi được." Giọng điệu đúng là không chút che giấu vẻ đắc ý.

Tôi đờ đẫn nhìn cậu ta, trong lòng tính toán, là nên đánh cho cậu ta một trận, hay là cứ coi như một đứa trẻ đang đùa giỡn với mình, lờ đi là được rồi.

Không đợi tôi cân nhắc xong, tiểu tử này lại có thể vung bím tóc chạy lấy người!

Thôi, tôi hà tất phải quá tích cực với một đứa nhỏ! Hôm nay tình cờ gặp Doãn Thập Tứ chỉ do trùng hợp, nếu bọn họ đã biết tôi là nữ, về sau cũng không thể đi chung nữa rồi. Dù sao cũng không hẹn gặp lại, muốn tính sổ cũng không có cơ hội, tôi cần gì phải suy nghĩ cho mệt đầu? Không bằng trở về phòng ngủ thì hơn.

Cuộc sống về sau trôi qua rất yên bình, rốt cuộc tôi cũng không hề gặp lại huynh đệ nhà Doãn Thị, Lý Hạo thì ngẫu nhiên vẫn chạm trán bọn họ. Nhưng cậu ta chỉ ở kinh thành được hai tháng, trường học ở phủ vừa mở cửa liền bị cha gọi về Thịnh Kinh. Sau khi Lý Hạo đi, về cơ bản thì tôi không ra cổng chính cũng chẳng tới cổng trong.

Mỗi buổi sáng vẫn đến thư phòng báo danh như thường lệ, rốt cuộc sau này tôi cũng không chịu được sự tàn độc của nền giáo dục thế kỷ thứ mười tám liền để Tây Tịch tiên sinh họ Lưu kia kể chuyện lịch sử vào buổi trưa, buổi chiều sẽ để ông ấy và Khánh Bồi nghiên cứu văn bát cổ(*). Lưu phu tử này bàn luận về cổ nhân thì quả thật là một người trung niên tích cực, có thể tán dóc từ tam hoàng ngũ đế đến trước Minh Sùng Trinh, nước miếng bay tứ tung mà kể ra toàn thể tên các vị quân vương quần thần từ mấy ngàn năm trước đến mấy lần. Bất kể là sáng hay chiều, Khánh Bồi đều ngủ gà ngủ gật, tôi lại nghe vô cùng hứng thú mới mẻ.

(*)Nguyên là chỉ một thể loại văn trong khoa cử thời Minh - Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngặt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người. Gồm 4 đoạn, mỗi đoạn hai vế, tất cả có tám vế)

Về sau nữa thì Lưu phu tử lại báo cáo với cữu cữu về chuyện của Khánh Bồi, kết quả là tôi đã bị yêu cầu làm lớp phó học tập và phụ trách tác phong kỷ luật của Khánh Bồi. Không tệ, quản lý biểu đệ này cũng không khó, bây giờ cậu ta thấy tôi như chuột thấy mèo vậy. Tôi cũng không quan tâm cậu ta có viết văn bát cổ tốt hay không (thật ra thì căn bản tôi cũng không hiểu), chỉ gọi cậu ta phải đọc thuộc bài vở mỗi ngày (ngày hôm sau kiểm tra không thuộc thì phạt chép năm mươi lần), cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Cuối tháng mười âm lịch, Bắc Kinh rơi trận tuyết đầu tiên. Trước kia tôi rất thích tuyết phương Bắc, một vùng mênh mông trắng xóa, vô cùng dày. Đi trên đó còn có thể vang lên tiếng "Xịch, xịch", nhà tôi ở phương Nam không thể thấy được tuyết như thế này. Tuyết ở phương Nam giống như nước đá, rơi xuống đất liền tan chảy, cho dù tuyết rơi nhiều cũng khó có thể tích đến nửa thước.

Tôi không ra ngoài vào ngày lạnh, thời đại này cũng không có áo lông giữ ấm, mặc dù trong phòng cũng không có máy sưởi, nhưng phương Bắc lại đốt lò than để làm nóng giường đất, chung quy cũng được thoải mái. Mỗi ngày ở trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng đùa ngịch tuyết trong sân, phần lớn thời gian đều dành để ngủ.

Cuộc sống nhàm chán cứ trôi qua hoang phí như vậy, thoáng cái đã qua một năm. Điều duy nhất tôi thấy hứng thú với năm này chính là có thể ăn uống thả cửa, những cảnh tượng náo nhiệt khác không xem cũng không sao. Năm sau, mợ nhắc nhở tôi kỳ tuyển tú sắp tới, bắt đầu dạy tôi một vài quy củ tiến lùi. Lễ tiết trong cung rất rườm rà, vừa quỳ vừa dập dầu, có phải là bái Phật đâu! Tôi cứ coi là luyện tập thể thao, tiến vài bước lui vài bước, quỳ một lần bái vài cái...Mặt khác thì nhớ kỹ phải ít nói, cúi đầu (cái này không thành vấn đề, đóng vai người câm càng dễ dàng).

Nói về quy định tuyển tú này, cần phải bội phục người sáng lập ra nó! Có thể bá đạo đến mức này cũng thật không dễ nha! Tất cả nữ tử của Bát Kỳ phải từng bước từng bước để mặc cho thành viên hoàng thất chọn nạc kén mỡ, đầu tiên là hoàng đế và tôn thất, còn thừa lại mới cho phép tự thành gia thất. Thân phận cao quý thì không cần phải nói, có tư sắc, thoạt nhìn hiền lành hòa nhã về cơ bản thì không có phần của nam nhân khác!

Tôi cũng chẳng hề lo lắng cho vận mệnh của mình, chẳng qua là tuyển chọn vợ bé cho kẻ khác (dựa vào xuất thân của Lý Hàm muốn làm phu nhân chính thất của hoàng tộc chỉ sợ là không thể). Khác nhau ở chỗ là ai, không được tuyển là kết quả tốt nhất, vui vẻ tự do. Lúc tôi đến thế giới này toàn bộ đều là một trò chơi, chắc chắn trò chơi sẽ có lúc kết thúc, tựa như mỗi lần chơi đùa của tôi lúc trước.

Cuối tháng hai, sinh nhật của phúc tấn Dụ Thân Vương, ngoại trừ thân quyến của bọn họ (phỏng chừng thân thích của nhà này không phải là hoàng thân thì cũng là quốc thích), còn mời một vài quan viên trong triều và các mệnh phụ đến phủ ăn mừng. Vị Dụ Thân Vương này là thủ túc gắn bó với hoàng đế, thuở nhỏ rất tân thiết với vua, lại lập được công trạng, luôn được hoàng đế tin cậy (nếu không thì làm sao cả sinh nhật của vợ cũng dám làm ầm ĩ đến vậy).

Dường như cậu cũng có chút quan hệ xâu xa với dòng dõi quý tộc Ưu Long của thiên hoàng nên được xếp vào hàng ngũ được mời. Mợ tất nhiên là muốn đi, ngoài ra lại còn mang theo đại biểu muội và tôi. Ban đầu tôi cũng không hiểu, cho dù là con gái, đưa cháu gái theo làm gì chứ? Về sau nghĩ lại, có lẽ là năm nay tôi và đại biểu muội đều sắp dự tuyển, thứ nhất là mang theo ra ngoài tiếp xúc với xã hội, thứ hai là để tạo quan hệ với các phu nhân tôn thất.

Vì việc này, mợ còn đưa đến một a hoàn có chuyên môn trang điểm cho tôi. Tôi an vị mặc cho các cô ấy hí hoáy làm việc, khoảng chừng một giờ sau, cuối cùng cũng búi tóc xong, lại nửa giờ sau, mặt cũng được trang điểm xong. Thay một chiếc áo khoác lông gấm màu xanh nhạt thêu hoa ngọc lan và đường vân hình bươm bướm, Hồng Nguyệt Nhi đưa gương tới để tôi nhìn diện mạo của chính mình.

"Tiểu thư xem, thật đẹp có phải không?" Cô nàng cười khanh khách nói.

Nói thật, có lẽ mắt thẩm mỹ xưa và nay quá khác nhau, tôi không hề cảm thấy bản thân mình trong gương xinh đẹp. Phấn trên mặt quá trắng, môi quá đỏ, dùng quá nhiều dầu dưỡng...Mà màu sắc hoa văn của quần áo trên người mặc dù đẹp, nhưng lại quá rộng rãi, hoàn toàn không thể phô bày được đường cong phụ nữ. Nhìn loại phong cách trang phục này của phụ nữ Mãn Thanh, thật không tưởng tượng được sẽ cải tiến được kiểu sườn xám thanh nhã quyến rũ ở thời đại dân quốc như vậy.

Tôi khẽ cười, nói: "Được rồi, hóa trang cho ta giống con nít quá."

Hồng Nguyệt Nhi "phì" cười: "Thật chưa thấy chủ nhân nào giống như tiểu thư! Ngày thường ăn mặc trang điểm còn không bằng chúng ta, cả lỗ tai cũng đã bị lấp, người lại sợ đau nên không xuyên nữa, giờ cả một cái khuyên tai cũng không thể đeo rồi."

Tôi cười cười không đáp. Nghĩ rằng, nếu cứ theo xu hướng ăn mặc của mình, còn không bị người ta nói ăn mặc quái dị sao? Thôi, tôi của trước kia sẽ không có cái hứng thú đó, tùy ý thôi.

Cô nàng lại đi tới sửa sang ống tay áo cho tôi, lải nhải: "Lại nói, bộ dáng của tiểu thư vài năm nay thay đổi rất nhiều, càng ngày càng đẹp ra, trước kia rất giống với thiếu gia! Chẳng trách người ta nói long phượng song sinh cũng không giống nhau!"

"Em vừa nói cái gì!" Lời của cô ấy chạm đến mỗi dây thần kinh của tôi, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

Hồng Nguyệt Nhi thấy vẻ mặt tôi chợt biến đổi, không biết mình nói gì sai, khẩn trương nhìn chằm chằm tôi: "Long phượng song sinh không giống..."

Tôi ngắt lời, nói: "Không phải câu này, câu trước."

"Câu trước? A, là nói lúc trưởng thành người không giống thiếu gia..." Sắc mặt cô ấy trắng bệch, sợ những lời này sẽ làm tôi tức giận.

Tôi lại lo lắng một chuyện khác, cau mày nói: "Đem gương lại đây cho ta." Hồng Nguyệt Nhi nắm lấy lưng kính thủy tinh tráng men có hoa văn hình mây trên bàn đưa cho tôi.

Tôi cầm tấm gương, quan sát tỉ mỉ người trong gương. Cô gái có một đôi mắt hạnh rất to, hai mí rất sâu, lông mày dài đậm thẳng tắp hơi nhếch lên, môi hình thoi, lúc này đang mím môi----loại vẻ mặt này từng bị anh Mẫn Huy nói thoạt nhìn rất lãnh đạm hà khắc. Diện mạo của Lý Hàm là như vậy sao? Cố gắng nhớ lại năm năm trước, còn nhớ mắt cô bé tròn xoe, mặt mày khá cân đối, lông mày cong như lưỡi liềm, môi nhỏ mà mỏng, chỉ có cái mũi không khác gì lắm so với bây giờ. Hai khuôn mặt khác nhau như vậy, dù thế nào cũng không phải cùng một người!

Thảo nào! Thảo nào Khánh Bồi không dám thừa nhận đã từng gặp biểu tỷ, thảo nào vừa thấy mặt cậu và mợ đều nói bộ dáng của tôi không giống lúc trước, thảo nào Doãn Thập Tứ nói tôi và Lý Hạo không giống huynh đệ...Chỉ có bản thân tôi, lúc nào cũng nhìn thấy khuôn mặt của người này, vẫn không hề phát hiện ra sự thay đổi chậm chạp mà vĩ đại này. Tôi vẫn cho là cơ thể này của Lý Hàm, chỉ có suy nghĩ là kí ức của Cao Lăng, cho nên bất cứ lúc nào linh hồn cũng có thể rời khỏi nàng, trở lại thế giới ban đầu. Nhưng hiện tại, cả dung mạo của Cao Lăng cũng đã bắt đầu xâm nhập vào thân thể này, bỗng nhiên tôi chợt phát hiện ra, tôi có thể vĩnh viễn bị ông trời vứt bỏ trong vết nứt không gian này!

Tôi không biết mình bị nhét vào xe ngựa như thế nào, tiến vào Dụ Vương phủ ra sao. Chỉ nhớ bị mợ nắm tay, đi qua vài cánh cửa, cuối cùng chen chúc trong đám nữ nhân làm lễ chúc thọ phúc tấn Dụ Thân Vương. Rất xa chỉ thấy quý phụ nhân đã không còn trẻ ngồi trên ghế chủ vị, trên mặt mang theo nụ cười ung dung quý phái, tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.

Tiết mục tiếp theo cũng không phải tiệc tối, đợi trong chính phòng không bao lâu liền có hạ nhân dẫn chúng tôi đi đến dãy ghế ngồi dành cho khách nữ ở bên phải sân khấu. Người chúc thọ đến từng đợt, đương nhiên không thể chen chúc cả trong chính phòng. Ba người chúng tôi cùng một vị mệnh phụ và cháu gái cùng vào nhập tiệc, trên bàn đã sớm bày các loại trái cây bánh ngọt. Sau khi ngồi vào chỗ liền có người dâng trà lên. Mợ và vị phu nhân kia hiển nhiên là biết nhau, vừa ngồi xuống đã hàn huyên tâm sự.

Chỗ ngồi của khách nam được bố trí ở bên trái sân khấu, cũng giống như bên khách nữ, đều dựa sát vào bên kia sân khấu, hơi lệch hướng ra ngoài. Sân khấu ở giữa bàn tiệc hai bên tạo thành chữ "人". Ngồi ở chỗ chúng tôi, có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mịt của các vị khách nam đối diện. Giữa lúc ngơ ngẩn, nghe được mợ tôi hỏi vị phu nhân kia: "Tỷ có biết hai vị đang nói chuyện với Đông đại nhân bên kia là ai không? Hình như đều là hoàng tử?"

Vị phu nhân kia nhẹ giọng trả lời: "À, người lớn tuổi bên trái chính là thế tử của Dụ Thân Vương, bên phải là Thập Tứ a ca của vạn tuế gia. Ta cũng chỉ gặp qua một lần, xa như vậy nhìn cũng không rõ, nhìn thân hình tuổi tác đó chắc là phải."

Tôi ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, không phải là Doãn Thập Tứ sao! Hóa ra huynh đệ bọn chúng là hoàng tử. Tôi lại thấy chẳng sao cả (đã sớm đoán được hai người này không đơn giản), nếu nói cho Lý Hạo, không biết cậu ta sẽ giật mình thế nào nữa! Đang nghĩ ngợi, đã thấy Thập Tứ cũng nhìn về phía bên này, nhiều người như vậy, lại cách xa như thế, chắc là cậu ta không nhận ra tôi. Nhận ra thì sao, tại sao phải sợ cậu ta chạy đến chỗ bàn của khách nữ làm loạn chứ?

Sau khi khách và chủ ngồi vào chỗ, tuồng hát bát đầu. Màn thứ nhất là "Quý phi túy tửu", tôi xem vai đào này hóa trang rất xinh đẹp, cũng hiền lành ngồi tại chỗ. Màn thứ hai là nhạc "leng keng xùng xèng" diễn cảnh đánh giết nhau, vốn lòng tôi đã phiền nên không xem được nữa, vì thế viện cớ đi tiểu tiện chạy ra ngoài.

Thoát khỏi sự kính cẩn dị thường của hạ nhân vương phủ, một mình lén lút đi dạo trong vườn hít thở không khí, dọc đường ghi nhớ cột mốc cảnh vật, đỡ phải đến lúc đó không tìm thấy đường về bàn tiệc. Phía trước là một mái đình xây trên hồ nước nhỏ, vô cùng đẹp đẽ mới lạ. Tôi từ từ bước thong thả đi tới, đến vị trí chính giữa thì đứng lại, dựa vào cây trụ xanh biếc nhìn rừng đào trước mặt.

"Nhìn gì vậy?" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên phía sau, tôi cả kinh run lên.

Thập Tứ đến trước mặt tôi, nói: "Sao thế, không nhận ra ta sao?"

Biết ngươi đúng là tai họa! Tâm tình của tôi hôm nay không tốt, sợ sẽ không khống chế được tính khí nóng nảy của bản thân, vẫn là không nên dây dưa với cậu ta. Dằn lòng lui về phía sau hai bước nói: "Hóa ra là Thập Tứ gia? Tất nhiên là nhận ra."

"Vậy cô trốn xa vậy làm gì? Lý Hạo thế nào rồi?" Cậu ta nói xong lại đến gần thêm một chút.

Tôi lại lui một chút kéo dài khoảng cách giữa tôi và cậu ta, ứng phó nói: "Đệ ấy ở nhà rất tốt, phiền ngài quan tâm!"

"Thật không giống những lời của cô nói nha!" Cậu ta nhíu mày nói, "Mấy tháng không gặp, cô lại có chút bộ dáng nữ nhi rồi."

Tôi hừ lạnh trong lòng, chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói chuyện.

Hôm nay Thập Tứ mặc quần áo đỏ bạc như ý có thêu hoa văn hình mây, bên hông buộc dây lụa vàng sáng. Quái, tại sao lại cảm thấy màu vàng này rất chói mắt. Trước kia cho dù trông thấy cô gái nào ăn mặc giống như quả chanh cũng không cảm thấy làm người ta khó chịu như vậy.

Cậu ta bắt được cây quạt lụa có bức mỹ nhân trên tay tôi, nói: "Không thích hợp với cô." Cây quạt là lúc xuất môn Hồng Nguyệt Nhi nhét vào tay tôi, dường như là vì nhiều lúc tay tôi có những cử chỉ động tác không giống thục nữ cho lắm.

Tôi dùng sức rút ra, không ngờ lại bị cậu ta tiến thêm một bước nắm cổ tay tôi, tay kia của cậu ta nắm lấy cằm tôi, một giây sau nụ hôn ấm áp liền ấn lên, như chuồn chuồn lướt qua môi tôi.

"Bốp", là tiếng cán quạt lụa bị tôi bẻ gẫy.

Lần đầu tiên, tôi tha thứ cho cậu ta là trẻ con còn xúc động, nhưng không có nghĩa là cậu ta có thể hết một tới hai làm ra loại chuyện này.

Tôi giận quá hóa cười, híp mắt nhìn Thập Tứ. Cậu ta lại không biết nụ cười này có ý nghĩa gì.

Trong lúc cậu ta đang nghi ngờ loại phản ứng này, đang ngẩn người nhìn chằm chằm tôi, tôi dùng sức đẩy cậu ta một cái. Con lươn của hành lang trên cầu vốn đã thấp, tôi lại đoán chắc sức lực và phương hướng, ngay lập tức cậu ta liền lật xuống lan can, "bùm" một tiếng rơi vào hồ nước.

Hồ nước rất nông, chỉ là khí trời đầu xuân, nước lạnh như đòi mạng. Thập Tứ đứng trong nước ngang ngực, sắc mặt trắng bệch rất khó coi. Tôi vẫn cười, ghé nửa người lên lan can, hỏi: "Có mát không?"

"Thập Tứ đệ!"

"Thập Tứ đệ!"

Có hai người ở gần đây nghe được động tĩnh chạy lại, dường như là huynh đệ của cậu ta. Tôi thu lại nụ cười đứng dậy rời đi, trước lúc đi ném cây quạt đã gẫy thành hai đoạn, nói: "Ngài nói đúng, thật không thích hợp với tôi!"

Vừa mới xuống cầu liền gặp Thập Tam, tôi chỉ khẽ gật đầu lúc lướt qua cậu ta.

Bên kia, vở kịch trên đài vẫn còn đang tiếp tục. Tôi làm như không có việc gì ngồi lại, đầu có hơi đau nhức, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, vẫn chống đỡ được đến lúc tàn tiệc.

Rốt cuộc cũng về đến nhà, bọn a hoàn giúp tôi tẩy trang rửa mặt chải đầu. Tôi ngơ ngác nhìn người trong kính, đường nét ngũ quan đã không khác bộ dạng của tôi lúc mười mấy tuổi là mấy, giữa trán lại có chút bóng dáng của Lý Hàm, rốt cuộc nàng là ai? Là tôi? Đúng, đương nhiên là tôi, cũng không còn là Cao Lăng.

Ở thế giới ban đầu, tôi có tất cả, người thân, học thức, tiền tài, lý tưởng, còn có tương lai. Cũng từng cho rằng, trên đời này không có gì tôi muốn mà không được. Ngạo mạn, hai mươi bảy năm tự cho là đúng, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ mất đi toàn bộ. Nếu như muốn tôi tiếp cuộc sống của Lý Hàm, tôi thà rằng không cần có kí ức của Cao Lăng, chỉ làm tiểu thư Lý gia đơn thuần cũng là hạnh phúc rồi.

"Tiểu thư, tay cô nóng quá!" Hồng Nguyệt Nhi nắm tay tôi kêu lên.

Tôi muốn đứng lên, lại phát hiện thân thể nặng nề khác thường, đầu choáng váng mờ mịt, toàn bộ cơ thể đều tựa vào Hồng Nguyệt Nhi và tiểu a hoàn Xuyến Vân dìu đỡ mới có thể đứng vững được. Tôi khẽ động khóe miệng nở nụ cười: "Không có gì, ngủ một lát sẽ tốt thôi!"

Họ vội vàng đỡ tôi nằm xuống, đắp chăn giúp tôi. Toàn thân tôi nóng như lửa đốt, lại cảm thấy hơi nóng đều đã tan ra bên ngoài hết, phủ lên hai tầng chăn gấm vẫn thấy lạnh đến phát rin, càng không ngừng toát mồ hôi lạnh. Chỉ nghe thấy Hồng Nguyệt Nhi vội la lên với Xuyến Vân: "Nhanh đi xin phu nhân mời lang trung đến, nói tiểu thư bệnh nặng, nhanh đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.