Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 19: Giải độc




Nụ hôn này, vừa bá đạo, vừa nóng bỏng, hôn đến mức Phượng Khuynh Thành không thở nổi, giơ tay chống lên ngực Quân Vũ Nguyệt, nghiêng đầu, mơ mơ màng màng lười biếng, "Ta......"

"Ngươi làm sao vậy?" Quân Vũ Nguyệt hỏi, áp chế cảm giác khác thường trong lòng.

Hắn chỉ muốn nhìn một chút, nữ tử này, vào giờ phút này, có thể nói những điều gì?

Nói thật hay, có thưởng, còn nói khó nghe, hừ hừ, nhất định trừng phạt!

Phượng Khuynh Thành nghiêng đầu, mị dược đã sớm xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, toàn thân, trừ khí nóng, khó chịu, Phượng Khuynh Thành hoàn toàn không thể tìm lại suy nghĩ của mình, càng thêm không lấy lại được sức lực.

Mờ mịch nhìn Quân Vũ Nguyệt, ha ha cười vài tiếng, "Ta khó chịu, tại sao ngươi vẫn chưa cởi áo, Âu Dương cho ngươi bạc, gọi ngươi tới phục vụ bản cô nương, cũng không phải là gọi ngươi tới bày trò thanh cao......"

Quân Vũ Nguyệt vừa nghe những lời này của Phượng Khuynh Thành, thì biết rõ Phượng Khuynh Thành coi hắn như tiểu quan tốn tiền mời về từ kỹ quán, trong cơn giận dữ, quả đấm siết chặt đến mức vang lên tiếng răng rắc, tung ra một quyền, xoa gương mặt tuyết trắng mềm mại của Phượng Khuynh Thành, đánh vào trên chăn, giường run lên, hồn Phượng Khuynh Thành vẫn chưa về, thân thể bất ngờ vươn lên, lúc Phượng Khuynh Thành cho là, rốt cuộc cũng được thỏa mãn, thân thể bịch một tiếng rơi vào trong nước.

Nước có chút lạnh lẽo, cả người Phượng Khuynh Thành nóng rực, thân thể được xoa dịu, lý trí trở lại không ít, cố gắng suy nghĩ chuyện một chút, Phượng Khuynh Thành kinh hãi, nhất thời hiểu rõ tình cảnh của mình.

Tâm tư hơi đổi, bình tức tĩnh khí, mặc cho thân thể từ từ chìm xuống.

Quân Vũ Nguyệt đứng ở bên cạnh bể tắm, cho là Phượng Khuynh Thành bùm bùm mấy cái, sẽ hô cứu mạng gì đó, ai biết, nàng lại chậm rãi chìm xuống.

Quân Vũ Nguyệt hoảng sợ, không để ý cởi áo, bùm một tiếng nhảy xuống bể tắm, kéo Phượng Khuynh Thành đang chìm xuống lên.

"Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết......"

Nhưng mà, Phượng Khuynh Thành không trả lời hắn, sắc mặt đã trắng bệch.

Quân Vũ Nguyệt không khỏi rối loạn, giơ tay lên kiểm tra hơi thở của Phượng Khuynh Thành, cảm thấy Phượng Khuynh Thành còn hô hấp, hơi thở mong manh, hét lớn, "Người đâu, đi gọi Thư Mộ Bạch tới!"

Kéo mấy cái, xé rách xiêm áo của Phượng Khuynh Thành, vừa đặt nàng cả người trần truồng trên giường lớn, liền kéo chăn gấm đắp lên, cảm thấy không ổn, lại kéo một cái chăn gấm khác trên giường đắp lên, còn thuận tay buông rèm che xuống.

Từ đầu đến cuối, không có nhìn thân thể trắng noãn không tỳ vết của Phượng Khuynh Thành!

Lúc Thư Mộ Bạch đi tới, thấy Quân Vũ Nguyệt đứng ở bên giường, khẽ ngẩn người, xiêm áo trên người ướt nhẹp nhỏ nước, kinh ngạc không thôi, lại thấy rèm che được buông xuống, một cánh tay trắng thuần mảnh khảnh lộ ra, Thư Mộ Bạch liền mở miệng hỏi, "Ngươi ở trong nước, ngay cả xiêm áo cũng không cởi, liền làm người ta?"

"Hãy bớt sàm ngôn đi, bắt mạch cho nàng!" Quân Vũ Nguyệt lạnh lùng nói một tiếng, quay đầu.

Thư Mộ Bạch cười, "Cô nương này chắc chắn có sắc đẹp tuyệt trần, Tử Thư vì nàng muốn chết muốn sống, bây giờ tên khốn Quân Vũ Thường kia còn đánh đến khó phân thắng bại với Long Nhất, ngay cả cái người này phàm tâm bất động (*) này, cũng không nhịn được động thủ, ngay cả xiêm áo cũng không cởi, liền làm người ta......" Thư Mộ Bạch nói xong, dừng một chút, mới tiếp tục nói, "Vũ Nguyệt, các ngươi ở trong bể tắm làm chuyện kia sao?"

(*Có thể hiểu là không có tình cảm của con người phàm trần)

"Không nói lời nào, không ai coi ngươi là người câm, bắt mạch cho nàng, bắt mạch xong, cút nhanh lên!"

Quân Vũ Nguyệt thẹn quá thành giận, Thư Mộ Bạch cũng không quan tâm, dùng chân kéo cái ghế rồi ngồi xuống, bắt mạch cho Phượng Khuynh Thành, "Ah......" Rống một tiếng, chân mày nhíu lại.

"Thế nào?" Quân Vũ Nguyệt hỏi.

"Đều nói Long Sinh Cửu Tử (*), chín con mỗi người mỗi sở thích, thủ đoạn của Quân Vũ Thường quá hèn hạ rồi, không chỉ cho nàng uống Nhuyễn Cân Tán, mị dược, còn hạ độc!" Thư Mộ Bạch nói xong, lắc đầu một cái.

(*Tính cách khác nhau: Truyền thuyết thời xa xưa, một con rồng sinh được chín con, hình dạng và tính cách của chúng không giống nhau, ví với việc anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính)

"Độc, có thể giải?" Quân Vũ Nguyệt hỏi, giọng nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tình gì.

"Thế gian có độc Thư Mộ Bạch ta không giải được sao?" Thư Mộ Bạch nói xong, nhíu mày, ngay sau đó xoay chuyển chủ đề, "Nhưng mà, ngươi phải tự thân tự lực, giải mị dược ở trên người nàng, Quân Vũ Thường cho nàng uống, dùng trong Hoa Lầu, những ma ma đó vì ép buộc cô nương mới sử dùng loại thuốc hạ lưu này, trừ cùng nam tử ~, không còn hiểu gì, nhưng mà, ngươi cũng có chừng mực, người đã tích chứa tinh hoa hơn hai mươi năm, cô nương người ta thân thể nhỏ, không chịu nổi!"

"Cút ~" Diễn đàn L "; ê Q #$% Uý Đ &* Ôn

"Đi ngay, đi ngay, không quấy rầy ngươi làm chính sự đâu ~" Thư Mộ Bạch nói xong, đứng lên, yêu muội cười một tiếng với Quân Vũ Nguyệt.

Sau đó cười đùa hí hửng rời đi.

Đợi sau khi Thư Mộ Bạch rời đi, tẩm điện, cửa cũng được Thư Mộ Bạch tiện tay đóng lại, trong đại điện, trừ tiếng hít thở của hai người, không còn gì.

Quân Vũ Nguyệt đứng ở trước giường, mắt lạnh nhìn cánh tay nhỏ bé trắng thuần mảnh khảnh.

Trong đầu, nghĩ tới, đã từng thề sau khi bắt được nàng, muốn róc xương lóc thịt, chặt nàng làm trăm mảnh, sau đó, Thư Mộ Bạch lại nói, cách trả thù tốt nhất, chính là Dĩ Bỉ Chi Đạo, Hoàn Thi Bỉ Thân.

Quân Vũ Nguyệt vén rèm che lên, còn chưa kịp hoàn hồn, bên hông chợt bị ôm lấy, trong nháy mắt người cũng bị đẩy ngã ở trên giường, hai mắt Phượng Khuynh Thành ửng hồng, đè ở trên người hắn.

Lúc Quân Vũ Nguyệt còn kinh ngạc, Phượng Khuynh Thành nhanh chóng cúi người, cắn cổ của hắn, hơi đau, lại mang theo một dòng điện, lan ra khắp toàn thân, sau đó từ từ chuyển thành ~.

"Ưmh......"

Ánh mắt Quân Vũ Nguyệt thay đổi mấy lần, từ lạnh lùng, trong suốt, đến u tối.

Nữ tử này, rốt cuộc là từ chỗ nào học được bản lĩnh trêu người này......

Quân Vũ Nguyệt vừa định mở miệng, Phượng Khuynh Thành lại chê xiêm y bằng gấm của hắn cản trở, tay nhỏ bé cởi lung tung, vừa kéo vừa xé.

"Đủ rồi......" Diễn đàn L "; ê Q #$% Uý Đ &* Ôn

Quân Vũ Nguyệt quát.

Có thể động tình của Phượng Khuynh Thành hoàn toàn không nghe lọt, dùng sức muốn cởi cởi bộ xiêm áo cản trở này đi.

Khi da thịt thân cận, thân thể trần trụi tiếp xúc, làn da như mỡ đông, giống như bạch ngọc thượng đẳng, vừa sờ sẽ không kìm lòng được nghiện! Quân Vũ Nguyệt cứng rắn run rẩy.

Sau đó lật người, dựa vào cảm giác, cùng Phượng Khuynh Thành sóng nước giao hòa.

Phượng Khuynh Thành vùi ở phía dưới Quân Vũ Nguyệt, mềm mại giống một cái hồ Xuân Thủy, đôi mắt sáng híp lại, đôi môi đỏ mọng mấp máy, dung nhan tuyệt sắc giống như anh túc, làm cho người ta không kìm hãm được hãm sâu vào trong đó.

Cộng thêm mị dược quấy phá, Phượng Khuynh Thành càng thêm lớn mật, tay nhỏ bé ở trên người Quân Vũ Nguyệt, quạt gió thổi lửa.

"Vũ Nguyệt......"

Một tiếng này nỉ non, không kìm hãm được, lại yêu mị một cách thần kỳ.

Đang luật động Quân Vũ Nguyệt ngẩn ra, tuy biết nàng vốn vô tâm, ngay sau đó lại cúi người xuống thấp dụ dỗ, "Kêu một tiếng nữa......"

Phượng Khuynh Thành lắc đầu một cái, ha ha ha nở nụ cười, tay trắng nhẹ giơ lên ~

Không phải cố ý trêu đùa, lại càng khắc vào xương.

"Yêu tinh này, xem Bổn vương thu thập ngươi......"

Tẩm điện, bên trong, tiếng thở dốc, tiếng ngâm nga, tiếng giường lớn ken két vang lên, không dứt bên tai, cho đến khi trời sáng.

Sau khi giải xong mị dược, thân thể Phượng Khuynh Thành mệt rã rời liền ngủ mê man, giống như một con mèo được ăn no, vùi ở trong ngực Quân Vũ Nguyệt, Quân Vũ Nguyệt vẫn chưa từng ngủ, cử động này của Phượng Khuynh Thành, khiến Quân Vũ Nguyệt nhìn, thỏa mãn lại thoải mái.

Tâm tư hơi đổi, đứng dậy, đi tới tẩm điện, một góc, nhẹ tay ấn xuống, chỉ chốc lát sau, cầm một vật trở lại, phóng người lên giường, bàn tay chạy loạn ở sau lưng Phượng Khuynh Thành, trên mặt thoáng qua sự do dự, ngay sau đó trở nên kiên định, sau đó ánh sáng chợt lóe, trong nháy mắt biến mất không còn tung tích......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.