Nghe Vương Chủ Bộ kể chuyện, Lục Thất gật đầu nói:
- Hóa ra ngài và Triệu Huyện Thừa là quan hệ hợp tác, Ngưu Huyện Úy là thế lực của ngài. Vậy Triệu Huyện Úy là thế lực của Ngưu Huyện thừa rồi.
Vương Chủ Bộ gật đầu nói:
- Đúng vậy, Ngưu Huyện Úy là cháu họ của Triệu Huyện Thừa, hắn ta luôn có ý bài xích ta. Kẻ cướp Trần phủ lần này chính là hắn ta cấu kết, mục đích là muốn bài trừ ta ra khỏi thế lực ủng hộ của và đoạt lấy tiền của của ta. Ở Trần phủ có một kho bạc của ta, chuyên dùng để tích trữ của cải. Đó là nơi cung cấp bạc của ta hàng năm đưa tới kinh thành, một khi mất đi rồi, ta rất có thể sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc.
Lục Thất ồ lên một tiếng gật đầu, hỏi:
- Tiền cung cấp hàng năm có nhiều không?
Vương Chủ Bộ khẽ thở dài:
- 15000 lượng, mười ngàn là trực tiếp đưa cho Nhị công tử, năm ngàn là chuẩn bị cho quản sự trên dưới phủ Thượng thư. Nếu quản sự bên trên không chuẩn bị tốt sẽ có lời hãm hại đấy.
Lục Thất cau mày nói:
- 15000 lượng, con số rất lớn đầu là từ hai phố đấy sao?
Vương Chủ Bộ bình thản nói:
- Hai phố bây giờ chỉ có thể gom góp được bảy, tám ngàn lượng về cho ta. Ta không thể quá mức bạc đãi Ngưu Huyện Úy và cấp dưới được, không đủ chỉ có thể chỉ nghĩ cách kiếm đủ, quả thực là rất khó.
Lục Thất nghe xong thầm nghĩ là rất khó khăn. Điều này quả thực là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, tôm là người dân bình thường, chỉ có thể gặm đất sống qua ngày. Quan lại triều đình tham lam như vậy, Đường quốc không loạn mới là lạ.
- Thiên Phong, ngươi đang nghĩ gì thế?
Vương Chủ Bộ ôn tồn hỏi.
Lục Thất liền đáp:
- Ta đang nghĩ đại quan triều đình ăn cấp dưới quá độc ác.
Vương Chủ Bộ vừa nghe đã thấy vui vui, lắc đầu nói:
- Quan triều đình chi tiêu lớn, ta đưa 15000, họ còn chê ta không cố gắng đấy.
Lục Thất nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu, lòng tham không đáy nha.
Vương Chủ Bộ tiếp tục nói:
- Thiên Phong, Triệu Huyện Úy rắp tâm bài xích ra đã thành xu hướng tâm lý bình thường rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện vô cùng tri âm. Nếu ngươi không muốn phiêu lưu đắc tội với quan quyền, có thể rút lui, ta tuyệt đối không có gì trách cứ ngươi.
Lục Thất nghe xong hơi giật mình, cười nói:
- Trọng thúc yên tâm, phú quý chỉ có thể tìm trong gian khó. Ta tất nhiên đồng ý kết thân rồi, sẽ đồng lòng với trọng thúc. Nếu có một ngày trọng thúc bị trục xuất đi, ta cùng lắm thì cả đời phải rời khỏi Thạch Đại. Tóm lại, ta ủng hộ trọng thúc không có tổn thất gì nhiều lắm, ngược lại còn có được nhiều lợi ích. Ngoài ra, việc cứu viện Trần phủ ta đã đắc tội với Triệu quyền quan rồi.
Vương Chủ Bộ nghe xong động lòng nói:
- Thiên Phong, ngươi nghĩ chuyện như thế là có quyết đoán. Nếu có cơ hội, ngươi nhất định sẽ thăng chức rất nhanh.
Lục Thất liền nói:
- Trọng thúc quá khen, ta cũng không giấu gì trọng thúc. Thiên Phong căn bản không có lòng dạ nào gia nhập huyện Thạch Đại. Mong muốn nhập sỹ của Thiên Phong là ở trong quân, nhưng cơ hội trong quân cũng phải chờ đợi, cho nên Thiên Phong đang nặng lòng chấn hưng gia tộc Lục Thị. Mà việc chấn hưng Lục Thị cần phải dựa vào quan tước, vì vậy Lục Thất nguyện dựa vào trọng thúc.
Vương Chủ Bộ nghêm mặt nói:
- Thiên Phong, nói tới mức độ này, ngươi và ta cũng xem như là tri tâm. Ta thực lòng nói cho ngươi biết, tình cảnh hiện nay của ta đang ở thế yếu. Triệu Huyện Úy rất có thể đã liên kết với Tôn Huyện Lệnh rồi. Điều đó có nghĩa là sự hợp tác giữa ta và Triệu Huyện Úy đã xuất hiện lỗ hổng lớn rồi. Trong việc điều quân tiêu diệt thổ phỉ lần này, ta đã ý thức được nhược điểm của mình. Ta không thể điều động được 200 quan binh dưới hạt Triệu Huyện Úy. Tương tự nếu đổi lại là Ngưu Huyện Úy, ta cũng không thể điều động được quan binh dưới hạt Ngưu Huyện Úy.
Lục Thất hơi sững người lại, gật đầu nói:
- Binh tùy tướng chuyển, trọng thúc là Chủ Bộ quan văn không có quyền thống lĩnh trực tiếp, Huyện Úy lại là tướng trực tiếp thống lĩnh quân đội. Nhưng, trọng thúc có chỗ dựa vững chắc ở kinh thành, Ngưu Huyện Úy dám phản lại sao?
Vương Chủ Bộ lạnh nhạt nói:
- Ngưu Huyện Úy là cây cỏ đầu tường, càng là cái đồ vá áo túi cơm tham lam háo sắc, chỉ cần có người tặng hắn ta người đẹp vàng bạc, cái gì hắn ta cũng đồng ý, huống hồ hắn ta chính là con chó của Triệu Thị. Nếu bỏ ta đầu nhập vào Triệu Huyện Úy, ta có chỗ dựa cũng không làm gì được hắn.
Lục Thất ồ lên một tiếng, lại hỏi:
- Trọng thúc, Triệu Huyện Thừa có thái độ thế nào?
Vương Chủ Bộ lạnh lùng nói:
- Triệu Huyện Thừa là lão hồ ly. Giữa ta và Tôn Huyện Lệnh thì nghiêng về phía ta. Dù sao ta là cấp dưới, lão ta cũng có thể dùng tư thái của người cấp trên. Nếu Tôn Huyện Lệnh đắc thế, lão ta sẽ phải nhún nhường ba phần. Nhưng, lão ta rất xảo quyệt, khi ta thật sự thất thế không những không giúp đỡ ta, ngược lại còn ném đá xuống giếng.
Lục Thất nghe Vương Chủ Bộ nói quả đúng là tiền đồ có thể xấu đi. Điều này nếu Ngưu Huyện Úy phản lại y có thể đơn lực cô lập rồi. Kết cục tất nhiên là bị tước quyền biến thành cái thùng rỗng, một khi đã mất thế, chỉ có thể chán nản mà rời khỏi huyện Thạch Đại.
- Trọng thúc có đối sách gì chưa?
Lục Thất hỏi.
Vương Chủ Bộ liền nói:
- Huyện Thạch Đại có 500 quan quân chính quy, 24 nha dịch, 36 cai ngục. Trong đó cai ngục và nha dịch ở huyện cùng đảm nhiệm chức vụ, có 60 quan bình ở huyện nha nghe dùng. Tiêu diệt thổ phỉ lần trước ta dẫn theo 50 quan binh chính là nha binh, còn có 40 quan binh lần lượt chiếm giữ giáo trường huấn luyện ngoài thành, hơn 400 quan binh còn lại nắm trong tay Tả Hữu Huyện Úy lần lượt phân bố ở huyện thành.
Dừng lại một chút, y tiếp tục nói:
- Ta tới huyện Thạch Đại đã 8 năm rồi. Tám năm qua nửa số công vụ của nha huyện do ta xử lý. Vì vậy 1/3 nha dịch và cai tù là tâm phúc của ta, 60 tên nha binh cũng có thể nghe theo sự điều động của ta, chỉ có quan binh thuộc quản lý của Tả Hữu Huyện Bộ là ta không thể điều động. Nhưng hai huyện úy đều có quyền điều động binh lính, cai ngục và nha dịch rời nha làm việc, vì vậy một khi Ngưu Huyện Úy phản lại, trong huyện nha người có thể nghe mệnh lệnh ta rất ít.
Vương Chủ Bộ nói tới đây dừng lại, nhìn Lục Thất rồi nói tiếp:
- Vì vậy ta muốn phân chia bộ phận binh quyền trong tay tả hữu Huyện Úy.
Lục Thất gật đầu im lặng lắng nghe, Vương Chủ Bộ nghiêm mặt nói:
- Bốn cửa thành của thị trấn mỗi cửa có 52 quan quân bảo vệ, ta sẽ dùng nạn thổ phỉ hung hăng ngang ngược, vì để bảo vệ sự bình yên của thành xã, có thể kịp thời viện binh tiêu diệt thổ phỉ và bảo vệ mùa màng của nông dân, đem 52 quan quân ở cổng thành phía tây quy về sự quản lý của ngươi, cùng với 20 quan quân ở giáo trường phía tây ngoài thành cũng thuộc sự quản lý của ngươi. Cổng thành đông và thao trường phía đông thuộc sự quản lý của Tống Huyện Úy. Sáu mươi nha binh của huyện nha thuộc sự quản lý của Lôi Huyện Úy. Ngoài ra xung quanh trung tâm thị trấn trong vòng 600m lập một trung tâm buôn bán mới, quy thuộc trách nhiệm trị an của Lôi Huyện Úy.
Lục Thất nghe xong liền nói:
- Trọng thúc nghĩ bỏ ra vài thương phí cửa hàng để lôi kéo Lôi Huyện Úy.
Vương Chủ Bộ lắc đầu nói:
- Lôi Huyện Úy tâm cao khí hẹp, khi tới thì xem thường ta. Ta làm như vậy là để lấy lòng trấn an hắn ta, chủ yếu là dùng hắn ta đạt được mục đích phân chia binh quyền, có Lôi Huyện Úy làm lá chắn để ngươi tiếp nhận phòng ngự cổng phía tây thuận lợi hơn.
Lục Thất gật đầu nói:
- Làm như vậy rất hay. Nếu thành công, trọng thúc phía đông có Tống Huyện Úy ủng hộ, tây có ta nghe lệnh, tên Triệu Huyện Úy đó có gây loạn cũng hơi khó một chút.
Vương Chủ Bộ lắc đầu nói:
- Thiên Phong, ngươi sai rồi. Ta làm như vậy chủ yếu là nhằm vào Ngưu Huyện Úy. Mấy năm nay Ngưu Huyện Úy và Trần Hổ không hài lòng về lợi ích của ta. Đặc biệt là Trần Hổ và Triệu Huyện Úy bình thường uống rược thưởng hoa với nhau. Ban đầu ta đề bạt trọng dụng Trần Hổ, từ đó đến nay Trần Hổ không biết ơn mà lại phản bội lại, cũng may Trần Hổ đã bị giết chết ở ngoài thành rồi, đã giải quyết được nguy cơ tiềm ẩn trong lòng ta.
Lục Thất nghe thế bỗng giật mình, không biết Vương Chủ Bộ nói những lời này không phải là đã phát hiện ra điều gì rồi chứ?
Vương Chủ Bộ nói tiếp:
- Thiên Phong, ta sẽ chia cho ngươi cổng tây, mục đích là cảnh cáo Ngưu Huyện Úy, để hắn ta biết ta đã cách xa hắn ta vẫn có binh sử dụng. Ngoài việc nắm quyền quản lý cổng tây ra, ngươi còn phải tiếp tục huấn luyện trăm binh dũng đó. Nếu có một ngày Ngưu Huyện Úy không nghe theo hiệu lệnh của ta, binh tướng dưới sự quản lý của ngươi sẽ là đội quân đầy sinh lực của huyện cho ta sử dụng.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Trọng thúc yên tâm, binh tướng về dưới sự quản lý của ta sẽ luôn sẵn sàng nghe theo hiệu lệnh của ngài. Dù là ta có việc không ở đó, các binh dũng đầu mục cũng sẽ nghe theo lệnh của trọng thúc.
Vương Chủ Bộ vui vẻ gật đầu, Lục Thất chần chừ một chút lại nói:
- Trọng thúc, nếu sau này ngài dùng binh dũng hành sử huyện chính, Thiên Phong đề nghị ngài thưởng cho binh dũng đầu mục đảm nhiệm cấp Võ Tán quan. Ví dụ như lần này tiêu diệt thổ phỉ binh dũng Vương Đạo kịp thời thăm dò tình hình thổ phỉ, binh dũng Đỗ Mãnh và Lãnh Nhung lần lượt chém chết năm tên thổ phỉ, ngài có thể mượn việc tiêu diệt thổ phỉ lập công lớn, bổ nhiệm họ làm Bộ Nhung phó úy cấp thấp nhất của Võ Tán quan, ba người bọn họ thân làm quan, cộng thêm ân tình đề bạt của ngài, dù có đối mặt với sự đe dọa của tả hữu huyện úy, họ cũng vẫn dũng cảm chấp hành mệnh lệnh của ngài. Nếu chỉ là thân phận binh dũng bình thường, họ đã thấy quan binh bình thường đều không dám động tới.
Vương Chủ Bộ vừa nghe xong bỗng ngẩn người ra, Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Trọng thúc, ý kiến này của Thiên Phong là tuyệt đối không có ý gì đâu.
Vương Chủ Bộ định thần lại, liền nói:
- Ngươi nói quá đúng, ta suýt nữa bỏ lỡ cơ hội chiếm được lòng quân lần này.
Nói xong liền đứng dậy đi tới án, cầm bút lên viết một bức thư, sau đó đặt lên án, xoay người bước ra phía cửa dặn dò một chút. Lục Thất thấy ngoài cửa có bóng dạng của một người phụ nữ, nghĩ là Vương Nhị phu nhân đã tới.