Kiều Nữ Lâm gia

Chương 7




Năm con ngựa chạy nhanh ra khỏi cửa thành nam, thẳng tới ngoại ô.

Ở giữa là một con ngựa màu trắng, cổ ngẩng cao, hình thể tuấn mỹ, là ngựa quý khó được. Không chỉ có ngựa xinh đẹp, mà kỵ sĩ trên lưng ngựa cũng có phong cách hơn người, xinh đẹp vô cùng.

Ngườii này dĩ nhiên chính là Lâm Đàm rồi.

Bốn người còn lại đều cưỡi ngựa khỏe màu đen, lông ngựa lóe sáng, bốn chân mạnh mẽ, nhìn qua hết sức dễ xem, tướng mạo, vẻ mặt của bốn người trên lưng ngựa đều có nét riêng. Người trung niên theo sát ở bên cạnh Lâm Đàm thì thon gầy, người này chính là người mà Lâm Đàm xưng là Lương thúc, họ Lương tên Đống, là vị cao thủ võ lâm. Ngoài ra đều là thanh niên dáng người khôi ngô, vạm vỡ uy mãnh, là hộ vệ Lâm gia, tên Lâu Phương, Lâu Chương và Lâu Lan.

"Cũng không biết Tô tiên sinh bị thương thế nào, chúng ta mau chút đi!" Lâm Đàm nói to, chỉ ngại con ngựa chạy chậm.

"Giục ngựa bay nhanh, cho dù là trên đất bằng phẳng rộng rãi, cũng có nguy hiểm." Giọng điệu Lương Đống bình thản, trong lời nói lại chứa ý khuyến cáo, "Dù thuật cởi ngựa cao siêu, cũng cần luôn cẩn thận để ý, nếu không, sẽ không an toàn."

Lâm Đàm vui lên trong lòng, "Lương thúc là đang nhắc nhở ta. Hắn rõ ràng muốn nói, thuật cởi ngựa của ngươi không mấy giỏi, địa thế nơi này lại không tốt, cao thấp bất bình, cưỡi nhanh vậy làm cái gì? Rất nguy hiểm có biết hay không? Lương thúc à, ý của thúc ta hiểu, tình của thúc ta cũng nhận, nhưng thúc lại không nói rõ là không cho ta chạy nhanh. Vậy ta liền tiết kiệm chút chuyện, làm như không nghe thấy rồi, hì hì."

Lâm Đàm phóng ngựa bay nhanh, vọt tới phía trước nhất.

Lương Đống cau mày, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, theo sát bên cạnh Lâm Đàm.

Đoàn người rất nhanh tới trước khách điếm Đồng Phúc mà Tô sư gia tạm thời nương thân.

"Đại công tử, Lương gia, ba vị tráng sĩ." Trong khách điếm có một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đi ra, tự mình đến dắt ngựa cho Lâm Đàm, "Đại công tử, Lương gia, Tô sư gia được hương dân gần đây phát hiện giúp đưa tới, lão hủ thấy Tô sư gia bị thương, vừa cho người đến nha môn báo án, vừa mau thay hắn mời đại phu, may mắn thương thế cũng không đáng lo, đại phu băng vết thương cho hắn xong liền đi, nói không cần lo lắng."

"Thương lão bản có lòng." Lâm Đàm khách sáo cảm tạ ông.

Thương lão bản hết sức khiêm tốn khách sáo, "Lâm đại nhân thanh liêm như gương sáng, năm trước ta bị bọn vô lại lường gạt, may mắn nhờ vào Lâm đại nhân chủ trì công đạo, lão cảm kích vô cùng. Bây giờ giúp Tô sư gia chính là báo đáp Lâm đại nhân, không phải là bổn phận của ta sao?"

Lâm Đàm lại khen ngợi Thương lão bản mấy câu, sắc mặt Thương lão bản vui mừng, luôn nói không có gì.

Trước cửa khách điếm có chiếc xe ngựa dừng đó, bánh xe màu đen, sườn xe bằng gỗ thiệt, tạo hình tuyệt đẹp, cửa sổ nhỏ nhắn xinh xắn hai bên buồng xe được mở ra, tranh hoa điểu điêu khắc chung quanh trông rất sống động, giống như đúc, sức sống dồi dào, trước xe có treo màn gấm đỏ thắm viền chỉ váng, trong sựẻ tráng lệ lại lộ ra vẻ phong tình uyển chuyển hàm xúc phong lưu của Giang Nam.

Chiếc xe ngựa này Lâm Đàm và Lương Đống đều biết, là xe ngựa của Tô sư gia.

Sườn xe hoàn hảo không chút tổn hại, ngay cả màn gấm đỏ thắm cũng còn tốt.

diễn!đàn?lê!quý!đôn

"Nhìn không giống như là cướp tiền." Lâm Đàm quay một vòng ở chung quanh xe ngựa, trầm ngâm nói.

Lương Đống cũng tới ngó qua, nói: "Quả thật không giống."

Tô sư gia ở trong phòng thượng đẳng của khách điếm, Lâm Đàm và Lương Đống đi vào thăm.

Căn phòng nhỏ sạch sẽ, một chiếc giường lớn để ở góc phòng, trên giường có một nam tử ước chừng hơn 50 tuổi, sắc mặt hơi vàng, để chòm râu ngắn thưa ngồi đó, cánh tay ông bị thương, dùng vải trắng bọc, tinh thần có vẻ cũng không tệ lắm, bị thương không nặng, nhưng, vải trắng lại có vài chỗ có máu rỉ ra, ông cũng chịu tội rồi.

Nhìn thấy Lâm Đàm đi vào, trên mặt ông hiện ra vẻ tức giận, hừ một tiếng, nghiêng đầu.

Lâm Đàm thản nhiên đi tới trước giường, cười nói: "Không phải ngài đã bói tỉ mỉ, tính lại tính, mới tính đến lên đường lúc đầu giờ Mẹo hôm nay sao? Thế nào, mới ra khỏi cửa thành, liền bị tặc nhân cướp." Ánh mắt rơi vào trên cánh tay bị thương của ông, vẻ mặt ghét bỏ, "Không chỉ bị cướp, còn bị thương, chảy máu. . . ."

"Ngươi nói đủ chưa?" Tô sư gia thở phì phò quay đầu, trợn mắt nhìn, "Tuổi không lớn, nói gỡ không ít, thật là om sòm!"

Lâm Đàm sờ mũi một, "Ta chỉ nói đôi câu lời thật, ngài liền thẹn quá thành giận? Thật là không có phong độ."

Tô sư gia khinh thường, "Hừ, lúc nào thì Tô Phất Y ta để ý phong độ chó má này? Ta từ trước đến giờ chỉ để ý lý, không quan tâm mặt mũi!"

Tô Quý mặt mũi thật thà đi tới, thận trọng cầm cái tô màu nâu, "Nhị thúc, ngài nên uống thuốc rồi."

Tô sư gia dùng tay áo bịt mũi, "Mùi gì thế, khó ngửi chết! Thôi, ta cũng không có gì đáng ngại, thuốc này không cần uống... A Quý, ngươi đổ nó đi."

Tô quý kinh hãi, "Đổ đi? Nhị thúc, ngài. . . . Ngài không thể giấu bệnh sợ thầy. . . ."

Lâm Đàm cầm lấy chén thuốc từ trong tay Tô Quý ngửi một, "Cũng khó trách ngài không chịu uống... ngửi liền thấy rất đắng."

Tô Quý ở bên rất muốn dậm chân, "Đại công tử, nhị thúc ta vốn không muốn uống thuốc, ngài không giúp khuyên nhủ, ngược lại. . . . Ngược lại. . . . . ."

Lâm Đàm cầm chén thuốc nói, "Phất Y tiên sinh, ngài thay ta tính tính toán toán, ta đổ chén thuốc này vào bồn hoa nào, thì hoa sẽ nở đẹp hơn?"

Trên bệ cửa sổ trong phòng dưỡng hai chậu hoa cúc, một chậu trắng thuần, một chậu màu tím nhạt.

Sắc mặt Tô sư gia biến đổi mấy lần, giận đùng đùng vươn tay, "Đưa đây!" Lâm Đàm tươi sáng cười một tiếng, theo lời chuyển chén thuốc trong tay tới.

"Tuyệt đối đừng đập." Tô Quý lo lắng nhìn, đưa hai tay ra, chắp tay cầu khẩn.

Tô sư gia ngó cũng không thèm ngó một, giơ chén lên, uống một hơi cạn sạch thuốc.

Lâm Đàm giễu cợt: "Thì ra ngài tính đi tính lại, chén thuốc này không cho hoa cúc trắng, cũng không cho hoa cúc tím, mà là nên đến trong bụng ngài sao?" Tô sư gia quay mặt sang không để ý tới nàng, Lâm Đàm sờ cằm, lầm bầm lầu bầu, "Ừ, ta cảm thấy đây là lần chính xác nhất mà ngài tính được từ xưa đến nay, chén thuốc này đổ thật đúng chỗ."

Lương Đống luôn lặng yên đứng ở cửa, đến lúc này, cũng nhịn không được, lộ ra nụ cười.

Tô sư gia ngửa đầu lên trời, dửng dưng, không để ý ai.

Tô Quý thấy nhị thúc hắn vui vui vẻ vẻ uống thuốc, liền mừng rỡ, vội vàng tiến lên nhận lấy chén thuốc, dâng viên mứt hoa quả lên, "Nhị thúc, thuốc quá đắng rồi, ngài ăn chút ngọt."

Tô sư gia trừng mắt liếc hắn một, lấy mứt hoa quả, bỏ vào trong miệng.

Lâm Đàm tùy ý ngồi xuống ở mép giường, "Ai, sao lại gặp tai kiếp, nói ta nghe với, cho ta mở rộng tầm mắt." Trên mặt Tô sư gia lộ ra vẻ mặt quái dị, "Đang đi trên đường liền bị cướp, không có gì đặc biệt."

Lâm Đàm cảm thấy có cái gì không đúng, "Phất Y tiên sinh, ngài làm phụ tá cho cha ta nhiều năm, tự mình tra hỏi không biết bao nhiêu vụ án, tự nhiên quen thuộc quá trình tra án. Lúc này ta hỏi ngài vì sao gặp tai kiếp, có phải ngài nên nói cho ta biết gặp tai kiếp khi nào, ở chỗ nào, giặc cướp có bao nhiêu người, khẩu âm gì, chỗ nào đặc biệt. . . ."

Tô Quý không có ánh mắt ở bên cạnh nói chêm, "Khẩu âm của vùng khác đó."

Tô sư gia giận đùng đùng trừng mắt liếc hắn một.

Tô Quý rụt cổ, xấu hổ cúi đầu.

"Khẩu âm vùng khác?" Lâm Đàm nhướng mày.

"Đúng." Cơn giận còn sót lại của Tô sư gia chưa hết, lại trợn mắt nhìn Tô Quý hai lần, mới miễn cưỡng nói: "Bọn họ có bảy tám người, tất cả đều dùng khăn đen che mặt, mặt thì không thấy được, âm thanh lại nghe được rõ ràng, bọn họ nói mấy lời giang hồ, còn nói. . . . . Còn nói. . . . ." Gương mặt vàng vọt của Tô sư gia lại đỏ ửng.

Tô Quý chôn đầu thấp hơn.

Lâm Đàm đứng lên, dạo bước trong phòng, "Thúc cháu hai người sáng sớm bắt đầu ra thành, lúc ấy nên là người đi đường thưa thớt, nhưng khi hai người ra khỏi thành, sắc trời đã sáng lên, cũng không phải thời điểm tốt để cướp tiền; hai người đi cũng không coi là xa, còn chưa tới nơi xa như U Tích, cũng không phải chỗ tốt để cướp tiền; nhưng hai người cố tình lại bị cướp. . . . Đối phương rốt cuộc muốn gì chứ? Nếu muốn cướp tiền. . . ."

Ánh mắt nàng rơi vào trên người Tô sư gia, khóe miệng giật giật, "Khối ngọc bội của ngài trị giá mấy lượng bạc, lại giắt bên hông, dễ thấy như vậy, bọn họ lại để lại cho ngài, thì chắc không muốn cướp tiền rồi? Xe của ngài cực kì hoa lệ, bọn họ cũng không cần."

"Nếu muốn báo thù, vậy cũng không đúng, bọn họ có bảy tám người, hai người chỉ có hai thúc cháu, nếu bọn họ muốn báo thù, thì không chỉ bị thương cánh tay, còn Tô quý bình yên vô sự."

"Không phải cướp tiền, không phải báo thù, vậy vì cái gì chứ ? Chẳng lẽ là. . . . . ?"

Lâm Đàm quay đầu nhìn về phía Tô sư gia, trong đôi mắt có rất nhiều ý chế nhạo.

Gương mặt Tô sư gia đỏ rồi lại trắng, hết trắng rồi đỏ, tức giận thổi râu.

Lâm Đàm nghĩ đi nghĩ lại, ôm bụng cười lăn lộn, "Chẳng lẽ là cướp sắc? Thật sự là cướp sắc?" Nàng cười đến đứng không vững, ngồi xuống ghế dựa, nín cười xem xét khuôn mặt cháy vàng, chòm râu lưa thưa của Tô sư gia, "Phất Y tiên sinh, những giặc cướp này thật là. . . . Ánh mắt độc đáo . . . ."

Không chỉ Lâm Đàm cười đến đau bụng, cả Lương Đống cũng quay lưng lại, bả vai co rúm, hiển nhiên thật sự nhịn không được, quay về phía tường cười trộm.

Tô sư gia vỗ giường thật mạnh, "Cười cái gì, có gì đáng cười! Đại Lang ta cho ngươi biết, Tô Phất Y ta tinh thông Chu Dịch, quẻ của ta không bao giờ sai, ta tính hôm nay giờ Mẹo ra khỏi thành, đã nói lên giờ này ra khỏi thành nhất định là tốt nhất, lành nhất!" Ông xấu hổ khác thường, mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: "Ta không có coi sai ! Nếu không phải sáng sớm nay ta ra khỏi thành, sao gặp phải chuyện này? Nếu không gặp phải chuyện này, ta làm sao lại biết, làm sao biết. . . . . ."

"Biết cái gì?" Lâm Đàm cười dài nhìn ông.

Tô sư gia lại tức tối không chịu nói.

Lương Đống dịu dàng nói: "Lần này đại công tử tiến đến, thứ nhất là thăm hỏi tiên sinh, đón ngài trở về thành, thứ hai là muốn tra rõ chuyện này, lùng bắt giặc cướp. Tô tiên sinh, mong rằng ngài hãy kể ra hết, để ta hiệp trợ đại công tử tra án cũng được hiểu rõ."

Tô sư gia tức giận nói: "Tra cái gì? Có gì mà tra! Không phải là có một đám cướp không có mắt cũng không có đầu óc cướp sai xe. . . ." Ông tức giận đằng đằng mà nói, thấy ánh mắt tỏa nụ cười của Lâm Đàm, không khỏi có chút nhục chí, liền ngưng.

"A, thì ra là có người cướp sai xe." Lâm Đàm sáng tỏ.

Tô sư gia trợn mắt nhìn Lâm Đàm vài lần, buồn buồn nằm vật xuống, "Người bị thương muốn nghỉ ngơi, những người không có phận sự xin cứ tự nhiên." Lâm Đàm cố ý cười nói: "Ai, ta đặc biệt tới đón ngài trở về thành, nếu như ngài có thể lên đường, vậy thì chúng ta trở về đi, như thế nào?" Tô sư gia hừ một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Lâm Đàm cười cười, nháy mắt với Lương Đống, Tô Quý, ý bảo bọn họ đi ra ngoài với mình.

Đến bên ngoài, Tô sư gia không có ở trước mắt, Tô Quý mới có lá gan nói chuyện, nhỏ giọng kể với Lâm Đàm, "Bản lĩnh của bảy tám người này cực tốt, ngăn chúng ta lại xong liền ném ta ra ngoài, mông ta chạm đất, mặc dù nhìn không đau, nhưng đến nay mông vẫn còn đau! Bỏ qua ta, bọn họ liền từ trong buồng xe bắt nhị thúc ta ra, thấy nhị thúc ta, bọn họ đều ngây người, một đại hán vạm vỡ kêu thất thanh: ‘Không phải nói giai nhân mười sáu à, sao lại là lão già họm hẹm!" Tiếng kêu của hắn rất lớn, Nhị thúc ta nghe được, ta cũng nghe được. . . . . ."

"A Quý, ngươi đi đâu vậy? Cút vào cho ta!" Trong phòng truyền ra tiếng mắng của Tô sư gia.

"Dạ, tới ngay, tới ngay đây!" Tô Quý cuống quít xoay người muốn đi về, trước khi đi dồn dập nói: "Bọn họ có khẩu âm kinh thành cũng có khẩu âm Tứ Xuyên, hùng hùng hổ hổ, nói bị người ta lừa rồi, sáng sớm đã chờ ở chỗ này, uổng phí hơi sức. Một tên mặt đen muốn giết thúc cháu ta cho hả giận, lại bị một thanh niên bên cạnh quát, không cho hắn gây chuyện, nhưng nam tử mặt đen kia tức giận trong lòng, vẫn cho nhị thúc ta một đao, mắng ông ấy xấu xí. . . . . ."

Tiếng mắng của Tô sư gia càng gấp, Tô Quý không dám nói nhiều nữa, vội vã vái chào, chạy nhanh đi.

Lâm Đàm và Lương Đống bèn nhìn nhau cười.

Thì ra giặc cướp muốn cướp một vị giai nhân mười sáu, có lẽ vì chiếc xe ngựa của Tô sư gia có màn che tươi đẹp hoa lệ, làm cho người ta hiểu lầm, Tô sư gia mới bị cướp.

Giặc cướp cướp sai người, nói cách khác, bọn họ vốn tính toán chặn cướp một nữ nhân ngồi xe ngựa ra khỏi thành cùng giờ, cùng địa điểm với Tô sư gia. Có thể ngồi xe ngựa tốt vậy, nàng kia chắc hẳn không giàu cũng quý, như vậy, vì sao nàng ta phải sáng sớm ra cửa? Hà cớ gì chỉ có một chiếc xe ngựa? Chuyện này có vẻ rất quái dị.

Ngoài khách điếm có mấy bộ khoái đi tới.

Bộ khoái cầm đầu họ Chử tên Lộc, nhận ra Lâm Đàm, vội xuống ngựa hành lễ, "Đại công tử ngài đã tới, thật tốt, thuộc hạ đang có chuyện quan trọng hồi bẩm." Từ trong ngực lấy hai viên bi bằng vàng ra cung kính trình lên, "Thúc cháu Tô sư gia đã bị tập kích cách nơi này hai ba dặm, thuộc hạ đi tra xét, trên đất có thể nhìn thấy dấu chân ngựa lộn xộn, vết bánh xe, còn có mấy vết máu. Vết máu không nhiều lắm, chắc do cánh tay Tô sư gia bị thương rồi chảy xuống. Trong bụi cỏ dưới sườn núi thì phát hiện cái này."

Lâm Đàm nhận lấy nhìn xem, "Vàng ròng sao? Có vẻ bọn giặc cướp này rất xa hoa. Lương thúc, người xem." Liền đưa cho Lương Đống.

Lương Đống cầm viên bi vàng nhìn cẩn thận, trầm ngâm nói: "Thế gian có rất nhiều người dùng bi làm đạn, nhưng hòn đạn dùng vàng ròng làm thành, ta chỉ từng nghe nói một người. . . ." Ánh mắt Lâm Đàm sáng lên, "Là ai?" Lương Đống cau mày, "Là một gã người trong giang hồ, người đó là con nhà giàu, xa xỉ thành tánh, xưa nay thích tiêu xài, hao hết gia sản rồi, thì đến Trung vương phủ làm môn khách."

Giặc cướp có khẩu âm kinh thành, môn khách vương phủ, hòn đạn bằng vàng. . . . .

Chuyện này thật phức tạp.

Lương Đống trả viên đạn vàng lại cho Chử Lộc, nói: "Đại công tử ở chỗ này với Tô tiên sinh, ta mang huynh đệ Lâu Phương đi qua kiểm tra một phen, sau đó liền trở về."

Lâm Đàm gật đầu, "Làm phiền Lương thúc."

Chử bổ đầu vội lấy lòng: "Lương gia, ta dẫn đường cho ngài." Lương Đống gật đầu, lên ngựa với đám người Lâu Phương, Lâu Chương, liền đi.

Tô Quý mặt ủ mày ê đi ra, "Xin lỗi, đại công tử, nhị thúc ta còn giận dỗi. . . ." Lâm Đàm không nhịn được cười một tiếng, "Không sao, tính tình của ông ấy ta còn không biết sao? Qua một lát là tốt. Ngươi cẩn thận hầu hạ, ta đi ăn tô mì. Chờ ta trở lại, bảo đảm ông ấy sẽ trời quang trăng sáng."

Gần khách điếm này có một quán bán mì nhỏ, quán mặc dù đơn sơ, nhưng mì thịt bò lại ngon. Khi A Đàm đi ngang qua, mặc dù không đói bụng, cũng muốn đi ăn một chén.

Tô Quý quy củ nói, "Dạ, đại công tử."

Lâm Đàm cười cười, đi ăn mì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.