Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 59: 59: Hoàn Chính Văn





Sau đó, Sở Cửu Ca không bao giờ muốn nhớ lại những năm tháng luyện ngục cực khổ đó nữa, cậu đã dùng sự kiên trì cả đời mình và cuối cùng cũng sống sót dưới sự dẫn dắt của giáo sư Từ.

Cậu thật sự ngưỡng mộ mình gần chết!
Cậu không dám điên cuồng như Kỷ Triệu Uyên để bào chữa cho mình, chỉ trình tự hóa sau khi cảm ơn thầy cô bạn bè mới tìm một nơi không có ai để chân thành cảm ơn bản thân và Kỷ tiên sinh yêu quí của cậu.

Kết quả cuối cùng cũng tạm được, giờ sự nghiệp đại học của cậu chỉ còn một lễ tốt nghiệp và chia tay trận bóng là có cái kết viên mãn.

Kỷ Triệu Uyên đã sắp xếp kỳ nghỉ của mình trước hai tuần, chăm chút kiểu tóc, mặc vest chỉnh tề đến dự lễ tốt nghiệp của Sở Cửu Ca, còn phối một chiếc khăn tay hình trái tim trên túi.

Sở Cửu Ca cười, "Cục cưng ơi, ngày chúng ta kết hôn anh cũng đâu mặc trang trọng như vậy đâu."
Vẻ mặt Kỷ Triệu Uyên nghiêm túc, giơ tay sữa mũ cử nhân cho cậu, "Bởi vì hôm nay em sẽ tốt nghiệp."
Theo ý kiến của Kỷ Triệu Uyên, lễ tốt nghiệp mới là buổi lễ đón tuổi mới thật sự.

Từ nay về sau các thiếu niên phải bước vào xã hội đầy chông gai và nguy hiểm, tất cả đều chỉ có thể dựa vào bản thân và sự cô đơn mà thanh xuân bỏ lại.

Sở Cửu Ca nắm chặt tay Kỷ Triệu Uyên, để hai chiếc nhẫn dính chặt lấy nhau, "Trước kia em đã trải qua lễ tốt nghiệp rất nhiều lần, tốt nghiệp tiểu học, cấp hai rồi cấp ba, tốt nghiệp đoạn tình cảm ngây ngô.

Sau này em sẽ còn nhiều lần tốt nghiệp nữa, chẳng hạn như tốt nghiệp tại một chức vị nào đó, hay tốt nghiệp từ sự thất bại giữa các mối quan hệ cá nhân."
Cậu nhìn đôi mắt Kỷ Triệu Uyên, đột nhiên muốn hôn lên chúng, "Nhưng em yêu anh sẽ không bao giờ tốt nghiệp."
Một tay Kỷ Triệu Uyên ôm Love, một tay khác thì nắm chặt tay Sở Cửu Ca không muốn buông ra.

Anh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.


Sở Cửu Ca cười nhìn anh, "Anh muốn nói gì thì nói đi chứ."
Kỷ Triệu Uyên nổi một lớp da gà từ cằm đến tai, đỏ cả vành tai, "Tôi cũng yêu em."
Sự ăn ý giữa những người yêu với nhau thật đáng yêu mê người, Sở Cửu Ca nhìn vào mắt anh, làm sao cậu có thể không biết rằng anh cũng có suy nghĩ giống mình.

"Em không nghĩ là câu đó," Sở Cửu Ca nhướng mày hài hước, "Những khi anh ngại mới có phản ứng như vậy."
Kỷ Triệu Uyên mím môi, ánh mắt anh đảo qua khán phòng đông đúc, cúi người nhỏ giọng nói bên tai Sở Cửu Ca: "Đợi đến lúc không còn ai, tôi muốn hôn em."
"Được," Đáy mắt Sở Cửu Ca tràn ngập ý cười ấm áp, "Em cũng muốn thế."
Bước tiếp theo như chạy đuổi bắt, từng sinh viên bước lên bục giảng, viện trưởng hoặc hiệu trưởng xoay tua cho họ [1], rồi trao cho họ bằng chứng nhận.

Sở Cửu Ca bị nhấn chìm giữa đội ngũ, bị đám đông ép về phía trước.

Hiệu trưởng bắt tay cậu, giữa lòng bàn tay dày rộng truyền đến sự chúc mừng.

Luôn có những người lý tưởng không chết, luôn có những người không mệt mỏi hành tẩu trên đường, người nghề giáo chúc mỗi một đứa trẻ tiền đồ như gấm, không tiếc nuối cũng không hối hận.

Sở Cửu Ca bị bầu không khí này lây nhiễm, cho đến khi ngồi trở lại vị trí của mình hồi lâu mà trong lòng cậu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Khi tiến hành đến thủ tục thứ ba thì cậu bắt đầu thấy chán, nghe những bài diễn thuyết vô cùng vô tận của lãnh đạo và bài đọc diễn văn của sinh viên đại diện, điều này khiến cậu không nhịn được nhớ tới Kỷ Triệu Uyên, người cũng đã từng tỏa sáng không kém trong buổi lễ tốt nghiệp, sau đó quay đầu nhìn.

Kỷ Triệu Uyên không ở phía sau khán phòng, có lẽ anh đã ra ngoài chờ.

Cậu nhớ rằng mình phải hôn Kỷ Triệu Uyên cho nên càng thêm thất thần.

Đáng tiếc là không ai cho cậu cơ hội được trao nụ hôn này, ngay khi buổi lễ kết thúc, cậu còn chưa kịp thay áo cử nhân đã bị đồng đội kéo đến phòng tập.

Khi họ đến nơi, khán giả đã ngồi đông đủ, Sở Cửu Ca gửi tin nhắn cho Kỷ Triệu Uyên, nói anh trực tiếp đến đây.

Trận bóng tạm biệt đã là truyền thống cũng là buổi lễ của sinh viên tốt nghiệp, từ nay về sau bọn họ sẽ bước vào xã hội, tất cả những ngỗ ngược, độc đoán, ngây thơ, bốc đồng sẽ mãi ở lại đây.

Các bảng điểm trên sân đều được dừng lại, và mọi người đều cố gắng thi đấu hết mình cho đến khi tận hứng mới thôi.

Các cầu thủ mỉm cười với nhau, nhìn theo quả bóng chạy tới.

Trái bóng rổ lướt qua họ mang theo những lời chúc phúc và tiếc nuối.

Sở Cửu Ca đột ngột dừng ngoài vạch ba điểm, nhảy lên ném bóng vào rổ, từ cổ tay đến ngón tay cậu không ngừng run lên.

Kết thúc trận đấu, anh em bóng rổ ôm nhau chào tạm biệt, bàn tay run rẩy của cậu vẫn chưa dừng lại.


Bởi vì —— cuối cùng cũng có khán giả đặc biệt đang xem.

Kỷ Triệu Uyên nhìn Sở Cửu Ca chăm chú, trong ánh mắt anh là ảo ảnh như vạn năm.

Anh là biển lặng, mà Sở Cửu Ca là dòng nước xoáy trong đó.

Nước biển bao quanh dòng xoáy, rồi ngoan ngoãn bị nó nuốt chửng.

Khoa học cần chứng minh, nhưng tình yêu không cần.

Kỷ Triệu Uyên có thể chắc chắn rằng, người trước mặt là mối tình đầu cũng là tình yêu chân thành nhất của anh.

Sở Cửu Ca đứng ở trung tâm sân bóng rổ trống, nhìn Kỷ Triệu Uyên qua các hàng ghế.

Sau khi những tiếng ồn xôn xao tan biến, chỉ còn lại một dải ruy băng màu hiu quạnh, ngay khi gió thổi qua, nó sẽ co lại và cuộn về phía góc, con đường ấy cuối cùng chỉ còn cảm giác hoang vắng.

Nhưng thật kỳ lạ, Sở Cửu Ca không hề cảm thấy buồn, cậu chỉ muốn cười, cậu vui vẻ cực kỳ.

Oscar Wilde từng viết: "Hoa trên núi tàn rồi lại nở, tháng sáu năm sau sen vàng sẽ nở sáng như giờ đây.

Vào một tháng nữa, bách hợp sẽ nở những đóa hoa tím như những vì sao, năm này qua năm khác, lá xanh nâng đỡ những ngôi sao tím.

Nhưng thanh xuân của chúng ta sẽ mãi mãi rời đi.

Khi bạn hai mươi tuổi, nhịp tim bạn vui vẻ ngần ấy, giờ lại trở nên mỏng manh yếu ớt."
Sở Cửu Ca muốn nói cho Oscar Wilde rằng ông sai rồi, là tình yêu đã cứu vớt chúng ta từ vũng bùn, là tình yêu giúp chúng ta học được cách nhìn lên bầu trời đầy sao.

Năm cậu hai mươi tuổi, cậu đã gặp được một người, khi ấy nhịp tim đã đập vì vui vẻ, trong lòng bùng lên niềm say mê chưa từng có, mà tình yêu đến giờ vẫn chưa hề giảm bớt.


Mà hôm nay, Kỷ Tiên Sinh mà cậu gặp ôm một con mèo trắng tên là "Love", đến tham gia trận bóng tạm biệt của cậu.

Không còn gì có thể tốt hơn thế này!
Cậu đi lên bậc thang, mỉm cười bước tới chỗ Kỷ Triệu Uyên, mỗi bước đi của cậu đều như trút bỏ một lớp bản ngã cũ, đợi tới khi họ đối mắt nhau, gẫn gũi tới mức chạm tới linh hồn, và nụ hôn đã khắc sâu vào tâm can.

Họ giống như hai thỏi nam châm không hoàn chỉnh, được định sẵn là hút sâu vào nhau, từ đó không bao giờ chia lìa.

Anh còn thiếu gì, em sẽ đền bù cho, đây là vẻ ngoài đẹp nhất của tình yêu.

⟪ Hoàn chính văn ⟫
Tác giả có lời muốn nói:
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đánh ra rồi lại xóa hết.
Tôi thật là vui khi viết được câu chuyện của mình, còn quen được nhiều bảo bối nhỏ đáng yêu siêu tốt tình, không còn chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện này!
Câu chuyện này trước khi đặt bút thuộc về tôi, nhưng giờ nó đã thuộc về các đóa hồng mọi người
Nếu sự nở rộ của nó có thể đem tới dũng khí và tình yêu cho mọi người thì tôi đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ, moa moa.

Chú thích:
[1] Xoay tua – một loại nghi thức khi sinh viên đại học tốt nghiệp và trao bằng.

Quá trình chính là trưởng khoa hoặc lãnh đạo cấp trường chuyển tua của mũ học tập của sinh viên từ phải sang trái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.