Khát Khao Khôn Cùng

Quyển 2 - Chương 1




Gia Ngạn ôm túi tiền vào lòng. Vừa vội bước đến nhà Tiếu Mông vừa thử gọi điện thoại, chuông vang nửa ngày mà vẫn không ai bắt máy, biết chắc là Tiếu Mông không có nhà mới an tâm bước vào.

Ngày đó đi cậu quên mang trả lại chìa khoá nhà, hiện tại thật tiện, có thể vô thanh vô tức bước vào, đặt chìa khóa rồi đi.

Thang máy vừa khởi động, đột nhiên cậu cảm thấy choáng váng, phải lấy tay dựa vào tường mới có thể ổn định lại.

Nhất thời có điểm uể oải, ngẩn người nhìn xuống những vết kim tiêm trên tay. Mới bán máu một lần mà đầu óc cứ quay cuồng, thật khiến người ta mệt muốn chết.

Cậu liều mạng kiếm tiền, là đơn thuần chỉ nghĩ sẽ nói rõ mọi chuyện.

Những người khác nhìn cậu thế nào cậu cũng không để ý. Duy chỉ có Tiếu Mông, cậu không muốn bị hắn khi dễ.

Thật cẩn thận mở cửa đi vào, không biết thế nào lại có chút chột dạ, không dám bước mạnh. Đi tới bàn trà trong phòng khách, cậu cảm giác có điều gì không ổn, lại ôm chặt cái bọc hơn. Dù sao khó khăn lắm mới kiếm ra được chỗ tiền này, nhưng đặt ở đâu bây giờ?

Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra phòng ngủ là hợp lý nhất, cân nhắc kỹ càng, tốt nhất là để chìa khoá với tiền dưới gối, sau đó viết một tờ giấy để lại là được.

Nên viết như thế nào đây? Vừa nghĩ cậu vừa đẩy của phòng ngủ.

Tiếu Mông vô cùng khó chịu, mơ mơ màng màng ngủ, người mệt mỏi muốn chết, chỉ cảm thấy trong chốc lát như lơ lửng giữa không trung, trong chốc lát lại như có tảng đá lớn đè trong ngực, thở không ra hơi.

Mơ mơ màng màng thấy Gia Ngạn đẩy cửa tiến vào, còn ngồi ở bên giường cúi đầu mỉm cười nhìn hắn.

Biết chỉ có thể là mơ, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, nhưng cánh tay vẫn bắt lấy thân thể gầy gò của người ấy, nhưng chỉ bắt lấy một khoảng không vô định.

Giật mình tỉnh giấc, trừng mắt nhìn trần nhà nửa ngày, hắn tính lại ngủ thêm một giấc nữa.

Chớp mắt lần nữa vẫn thấy đó là Gia Ngạn, lại liều lĩnh vươn người, lúc này mới thật sự bắt được cậu.

Bắt được sẽ chết cũng không chịu buông, sợ một khi tỉnh rồi người ấy sẽ tan biến theo giấc mộng.

Tiếu Mông tiếp tục kêu “Gia Ngạn , Gia Ngạn…”, lần này giấc mơ như có phần chân thật, làm cho hắn không kiềm được lòng mà chảy nước mắt.

Gia Ngạn ngay cả trong mộng cũng làm hắn sinh khí, vẻ mặt kinh hoảng như muốn chạy trốn, nếu là mộng, hắn cũng chẳng ngại cái gọi là tự tôn, bao nhiêu nhu nhược đều phơi bày, hắn khóc: “Gia Ngạn, Gia Ngạn. . . . . .”

Bệnh không nhẹ, lại chẳng ai chiếu cố, một khi đã bắt đầu thì chẳng ngừng được. Một phen nước mũi một phen nước mắt, nói lại hỗn loạn bừa bãi, mặt dày mày dạn dây dưa với Gia Ngạn trong mộng hơn nửa ngày, mới mơ hồ ngủ lại.

Tỉnh lại lần nữa hắn thấy trên trán mình có một mảnh khăn ướt, đọng lại trên cổ họng khô đắng là chút nước, cả người đều thoải mái không ít.

Trong đầu Tiếu Mông dâng lên một cảm giác khác lạ, biểu tình hơi si ngốc.

Có người đã tới.

Giúp hắn đặt túi chườm đá lên trán, giúp hắn lau thân thể, thay quần áo, đun cho hắn bình nước nóng, tấm chăn trên người cũng không rớt xuống, tất cả là nhờ có Gia Ngạn.

Nói đúng là, chính mình như chết đi sống lại, vài ngày cũng chưa tắm rửa, một màu vàng vàng bẩn bẩn ở trên giường, một thân lôi thôi, còn trùm chăn lại khóc sướt mướt . . . . . Đều đã bị thấy được?

“. . . . . .”

Này, cái này quên đi, vấn đề là người kia đâu?

Tiếu Mông lòng như lửa đốt, nghĩ càng lúc càng nóng, quên chính mình là bệnh nhân không có sức, định đứng dậy.

Kết quả đương nhiên là có thể tưởng tượng, liền “ngã gục” xuống giường, đang căm tức, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng mở cửa, nghĩ chắc là Gia Ngạn “làm xong chuyện tốt” tính rời đi, gấp gáp như là nước sôi đến nơi, chỉ hận chính mình không thể làm gì ngoài việc nằm trên giường.

Vừa tức vừa vội, ánh mắt trở nên tức giận, nếu có khí lực hắn thật muốn hô lớn một tiếng “Ta chết !” gọi Gia Ngạn quay lại.

Đáng thương cho dù nghĩ muốn mở miệng kêu, yết hầu cũng chỉ có thể phát ra chút âm thanh nho nhỏ ! ! Gia Ngạn là quỷ mới có thể nghe thấy…

Trong lòng càng cảm thấy tức giận, giương mắt thấy bên giường là bình hoa, cũng không quản giá bao nhiêu cố gắng đưa tay đẩy xuống.

Tiếng vỡ vang lên, quả nhiên không đến ba giây, liền thấy nam nhân vẻ mặt sợ hãi chạy vào, trên trán có chút mồ hôi, liên tục hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”

Gia Ngạn cùng nam nhân sắc mặt khó coi đang nằm trên giường nhìn nhau vài giây, có chút tức giận .

Cậu đến chỉ để trả tiền, mà sao cái phòng ngủ lại chẳng khác cái nhà xác , còn bị Tiếu Mông kia làm cho loạn cả lên, thực sợ hãi.

Vốn nên vui sướng mà ác miệng mắng một câu “Thật xứng đáng”, sau đó nghênh ngang mà đi mới phải, nhưng bản chất cậu là người tốt nên vẫn do dự. Chưa từng thấy Tiếu Mông yếu đuối như thế, còn nước mắt lưng tròng khẽ mấp máy kêu tên mình, thế nhưng lại chẳng biết nên làm thế nào.

Nghe Tiếu Mông lặp đi lặp lại mỗi tên cậu, trông bộ dạng khổ sở, không ngừng nói “Không phải như vậy đâu” mà nắm lấy tay cậu, còn nói mê sảng điều gì đó, đáng thương muốn chết, cậu không thể nào mặc kệ nam nhân này mà đi .

Lấy hết sức lực đi tắm cho nam nhân không khác gì thi thể này, ngoài việc sốt cùng với thể lực suy yếu xem ra cũng không có gì đáng lo, tính ra ngoài mua vài thứ số đồ, kết quả nghe một tiếng động kinh người, lại còn bị Tiếu Mông gắt gao nhìn.

“Làm sao vậy?” Tiếu Mông không nói lời nào, cậu cũng không dám hỏi lại lần nữa. Vẫn không thấy Tiếu Mông trả lời, có chút bối rối, liền ngồi xổm xuống thu nhặt những mảnh vỡ.

“Tôi nấu một ít cháo trắng, lát nữa cậu có thể ăn.” Thu xong rồi đứng dậy, lại gần Tiếu Mông, cảm thấy chính mình nhiều chuyện.

“Cậu trở về làm gì?”

“A, tôi mang chìa khoá đến trả.”

Tiếu Mông sắc mặt có điểm tiều tụy trở nên càng khó coi, không hề lên tiếng.

“Hay là cậu nên đi bệnh viện xem sao. Nhất định phải ăn thứ gì đó, trước uống một ít nước cháo, sau đó tôi giúp cậu kêu xe đến chở đi” rồi nhìn thằng vào nam nhân, “Tôi đi một lát.”

“Cậu thật đúng là có lòng” Tiếu Mông mấp máy, dù bình thường chẳng nói với thái độ như vậy bao giờ. Nói thẳng ra thì nghe chẳng có gì tốt lành cả, “Còn có cái gì mà ngươi không quản nữa? Thật nhiều chuyện.”

Gia Ngạn không nói gì, cũng không nghĩ muốn cùng hắn đấu võ mồm. Xoay người đến phòng bếp, bưng bát cháo mà cậu vừa nấu mà nói: “Ăn trước đi.”

Tiếu Mông vẫn không nhúc nhích.

Gia Ngạn chờ một hồi lâu mà hắn vẫn không có phản ứng, khó tránh được mà tức giận: “Cậu ăn xong rồi tôi sẽ không quản chuyện của cậu nữa.”

Tiếu Mông khoát tay liền đem bát cháo cậu nấu đập tan xuống đất.

Gia Ngạn ngây người một lúc lâu, xoay người tính toán đi thu dọn đống hỗn độn, đang muốn phát điên lên, lại nghe hắn nhỏ giọng nói: “Tôi không ăn, cậu sẽ quản tôi sao?”

Gia Ngạn giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tiếu Mông nhếch miệng, hơi thở dồn dập biểu tình khó chịu, mặt nóng tới mức ửng hồng, trên trán không biết có phải là do hắn sinh khí hay không mà chỗ đá tan chảy thành nước, túi chườm cũng đã sớm bị dẹp qua một bên.

Thấy hắn như vậy, Gia Ngạn sợ hãi đứng lên, không còn lòng dạ nào mà nói, đặt lên trán nam nhân một chiếc khăn khác: “Vẫn là đi bệnh viện đi, bằng không ăn trước rồi tôi sẽ mua thuốc về . . . .”

“Cậu thích tôi không?” Tiếu Mông không nhìn cậu, lại nghe giọng mình như có phần run run.

Quả thực chỉ khi bệnh mới khiến hắn nói ra những câu có vẻ uỷ khuất .

Giúp hắn lau đi mồ hôi và những giọt nước đá tan, Gia Ngạn bỗng giật mình kinh ngạc, do dự một hồi lâu mới nói: “Chúng ta là bằng hữu.”

Đoán trước được nam nhân này sẽ từ chối khiến cho Châu Mẫn không khỏi cười buồn …

Cười xong liền khôi phục cái tính chua ngoa trào phúng: “Ngươi vẫn là thật sự thành thực. Sẽ không vì kẻ bệnh tật hôm nay mà nói đôi câu giả vờ được sao ?

Châu Mẫn. . . .

Gia Ngạn bối rối kêu lên một tiếng làm Châu Mẫn xoay người, đưa lưng về phía cậu.

“Châu Mẫn.”

Làm thế nào cũng đều bị né tránh. Nam nhân này khi có bệnh cũng khó chịu như lúc bình thường, như thế nào cũng không chịu cho cậu chăm sóc.

“Không khiến phải cậu quan tâm.” Châu Mẫn nói một cách lạnh lùng. Hắn lúc này lại càng trở nên kiêu ngạo .

Gia Ngạn thấy hắn ngay cả trên gân xanh trên trán đều nổi lên, không biết làm thế nào cho phải, lấy hết cam đảm đưa tay chạm vào nam nhân nằm trên giường thử thăm dò, rồi ôm lấy lưng hắn.

Tuy rằng sinh bệnh, nhưng để thoát khỏi vòng tay của nam nhân gầy gò ấy cũng chẳng có gì khó.

Song Châu Mẫn vẫn không động đậy, trong lòng dâng lên chút cảm giác thật thương tâm.

Nam nhân tràn đầy lo lắng, nói như sợ hắn bị tổn thương: “Cậu . . . là một người rất quan trọng với tôi.”

Châu Mẫn “Hừ” một tiếng, chỉ đơn giản nhắm mắt lại không nói gì.

Bởi vì phát sốt nên bản thân thật khó kiềm chế, như muốn khóc .

Có thể trở thành người quan trọng của cậu.

Cũng tốt .

“ Châu Mẫn” ,Gia Ngạn từ phòng bếp đi ra, chùi cái tay ướt vào quần, khẽ xoa xoa chóp mũi, “Chén đã rửa sạch rồi, tôi về đây.”

Nam nhân trên giường đầu tiên không nói gì, giả vờ ngủ say. Chờ Gia Ngan đi tới hắn mới khẽ vùi người vào chăn, bày ra một bộ dạng thật khó chịu, mặt nhăn nhó khẽ kêu rên.

“Cậu vẫn chưa khoẻ sao?” Gia Ngạn sờ vào trán hắn, “Hơi nóng một chút, nhưng không sao, nếu hôm nay uống thuốc đúng giờ sẽ nhanh khỏi thôi.”

Nam nhân tựa hồ “chẳng để ý” tới cậu, phi thường bất mãn , lập tức ra vẻ thống khổ mà lầm bầm.

“Cậu sao rồi, thật sự rất khó chịu lắm àh?” Gia Ngạn bị hắn doạ tới toát cả mồ hồi, “Hay là đi bác sĩ, đi liền bây giờ đi.”

“Không cần.” Bệnh nhân kia dứt khoát nói.

Gia Ngạn thở dài. Trời cũng sắp tối, cả ngày áp lực như vậy mà cũng chẳng được nghỉ ngơi, làm cậu có chút mệt mỏi. Châu Mẫn phát sốt, nếu chịu đi bệnh viện một chuyến, chịu uống thuốc hay tiêm thì sớm đã chẳng có chuyện gì.

Nam nhân kia cố tình cố chấp, khuyên như thế nào cũng không đi bệnh viện, hắn khẽ “Hừ” một tiếng rồi trở mình rụt cổ lại.

Gia Ngạn bụng làm dạ chịu, đành phải hạ bản thân chiếu cố hắn. Cũng không có gì vất vả lắm, cái làm Gia Ngạn phiền não chính là này người bệnh càng bệnh càng khó hầu hạ, lại không chịu an phận.

Uống thuốc xong, Châu Mẫn cảm thấy tinh thần mình khá hơn, bắt đầu giở trò rờ rẫm khi cậu không để ý, song lại còn trưng ra cái bộ dạng vô tội đại loại như “Tôi cũng đâu muốn”, “Tôi đâu có cố tình đâu” . Gia Ngạn bị sờ nhiều lần cũng không biết nói gì mà chỉ nghĩ thầm, dù bị rờ một hai cái cũng chẳng sao, thế nên từ đầu đến cuối vẫn chẳng nói câu nào.

Hơn nữa bệnh nhân này thật sự rất “suy yếu”. Vào lúc Gia Ngạn không có ở đó, hắn sẽ như một xác chết nằm ườn ra giường, không thèm tự lấy nước cũng chẳng gọi đồ ăn. Chỉ biết chờ Gia Ngan đẩy cửa vào, Châu Mẫn hấp hối dùng ánh mắt thảm hại chỉ trích sự “thất trách” của cậu.

Làm hại Gia Ngạn càng ngày càng cảm thấy tội lỗi, cậu cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho hắn, thật sự rất “tàn nhẫn”. Thậm chí cậu rất sợ mình lỡ lời nói ra câu gì khiến hắn không vừa lòng, tên kia sẽ đói chết hay bệnh chết lúc nào không hay.

Toàn tâm toàn ý chiếu cố Châu Mẫn vài ngày, tên kia ngoại trừ thích cố ý gây chuyện hay nói lầm bầm thì bây giờ tinh thần cũng đã khá hơn rồi. Gia Ngạn thì ngược lại, người gầy đi, quầng mắt còn thâm cả lại.

Cho nên đêm nay cậu quyết định về nhà ngoan ngoãn đánh một giấc ngon, bằng không thật sự chống đỡ không nổi. Mấy hôm trước thấy bộ dạng sống đi chết lại của Châu Mẫn đã khiến cậu rất sợ không dám để Châu Mẫn ở đây một mình vì sợ hắn nửa đêm nhức đầu hay có gì đó trở nặng. Vì vậy cậu đã phải trải chăn dưới giường Châu Mẫn ngủ đỡ. Cơ mà ngủ được thì không nói đi, suốt đêm cậu toàn bị Châu Mẫn làm cho tỉnh giấc. Cũng chính vì vậy mà mỗi ngày Gia Ngạn tỉnh dậy đều hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng.

“Cậu không sao chứ?” Thấy Châu Mẫn cau mày khó chịu, Gia Ngạn đành phải xác nhận lần nữa.

Châu Mẫn “suy yếu” kia “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ hắn thật suy yếu, qua một hồi lại nói: “Đau đầu”.

Gia Ngạn liền đi tìm chai dầu gió, xoa hai bên đầu , giúp hắn nhẹ nhàng day day thái dương.

“Cậu phải về à?”

Câu hỏi này mang hàm ý rất khó chịu.

“Ừ, ngủ dưới sàn không tốt lắm, dù ngủ mãi cũng chả an giấc được” Gia Ngạn xoa bóp xong thì thu tay về. Tên đàn ông kia dù mang bệnh, dù không thoải mái, vẻ mặt méo mó nhưng vẫn rất đẹp trai. Gia Ngạn đến gần hắn như vậy, không chịu được đành tán thưởng thầm vài tiếng.

“Vậy lên giường ngủ đi.”

Gia Ngạn chần chờ một chút, muốn nói từ chối nhưng ánh mắt Châu Mẫn nhìn mình có phần “ngây ngô” hơn nữa còn có phần “coi nhẹ” khiến cậu nghĩ mình đã quá nhỏ nhen rồi.

Đang lúc do dự, Châu Mẫn lại “rộng lượng” nói thêm “Chật một chút, nhưng tôi không ngại đâu”

Gia Ngạn đành phải cười nhận sự “rộng lượng” của hắn “Ừ, cám ơn.”

Thật cẩn thận leo lên nằm bên cạnh Châu Mẫn. Sau khi tắt đèn nhắm mắt lại, mặt cậu ngay lập tức nóng lên. Mùi hương tươi mát thoảng trong không khí phòng, bên cạnh là hơi thở đàn ông nhàn nhạt và cảm giác tấm nệm phía dưới lưng này đều khiến cậu những kí ức quen thuộc ập về.

Châu Mẫn xoay người, tay chạm vào cậu. Trong nháy mắt, khoảng thời gian trước đã qua tràn về lòng. Hai người mê man xích lõa hôn nhau, rồi cả hình ảnh Châu Mẫn cầm lấy thắt lưng cậu cứ thế di chuyển … Gia Ngạn thật sự muốn quên đi những hình ảnh này, nhưng điều đó chỉ khiến cậu nhớ lại càng nhiều những động tác trêu đùa của Châu Mẫn. Mặt cậu cơ hồ đã muốn bốc cháy cả lên.

Gia Ngạn xấu hổ, bối rối hồi lâu rồi trở mình vài lần mới miễn cưỡng đưa mình vào giấc ngủ.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm thấy trên mặt mình có gì đó nong nóng, cọ vào rất ngứa. Trong lòng cậu nghĩ mình đang ở tầng hầm, đó chắc chắn là ruồi bọ gì đó thế nên cậu mơ hồ đưa tay vẫy vẫy vài cái để đuổi thứ đó đi. Nhưng có điều thứ đó đuổi cách nào cũng không được thế nên cậu đành dùng thêm sức đánh nó một phát.

Khi nghe thấy tiếng ruồi bọ kia “A” một tiếng thì cũng đã tỉnh cả người. Vừa mở mắt thì thấy Châu Mẫn bên trên mình, một tay bụm mặt, vẻ mặt quái dị, tay kia còn đặt trên lưng cậu.

Gia Ngạn ngốc vài giây mới hiểu được, nhất thời giận đến phát run “Anh làm gì thế?”

Châu Mẫn bị bắt quả tang tại trận. Hắn nhíu mày, không phủ nhận mà chỉ đơn giản áp toàn thân của mình đè lên Gia Ngạn khiến cậu không đường thoát. Bị hắn ngang ngược chen vào giữa hai chân khiến cậu bắt đầu hốt hoảng. Khi chiếc áo bị cởi đi, tay Châu Mẫn bắt đầu không ngừng vuốt ngực Gia Ngạn khiến cậu càng thêm kích động. Cậu vội vã dùng hết sức bình sinh của mình giãy dụa, muốn thoát khỏi Châu Mẫn.

Vì cả hai đều là đàn ông, Gia Ngạn liều mạng phản kháng khiến Châu Mẫn cũng chẳng làm được gì. Hắn bệnh đã lâu, sức lực cũng chưa khôi phục lại vậy nên Gia Ngạn thành công thoát khỏi hắn.

Người đàn ông không có được thứ mình muốn nên khuôn mặt lộ vẻ mất mác, sau một hồi im lặng, không biết có phải vì không “ăn vụng” được nên hốc mắt đỏ lên hay không, chỉ biết rằng hắn càng ra sức dấn tới.

Nhìn hắn mang bệnh trong người, thậm chí còn là dạng bệnh tới sắp chết thế nhưng lại dùng điệu bộ cường bạo người khác đến hơi thở cuối cùng, kiên trì không thôi, tinh thần này thật là đáng khen ngợi.

Đối mặt với loại cường bạo ốm yếu điềm đạm đáng yêu này, Gia Ngạn cũng không nỡ ra tay đánh hắn, chỉ có thể miễn cưỡng cuộn người thành một đống.

Cuối cùng là Gia Ngạn mặt mày đỏ bừng chân trần nhảy từ giường xuống, chạy trốn tới vách phòng đóng cửa lại, trận hỗn chiến tới đây mới kết thúc.

Ngày hôm sau tỉnh giấc, sự uất ức đêm đó vẫn chưa nguôi. Cậu vất vả chăm sóc hắn đến độ khiến mình sinh bệnh luôn, thế mà Châu Mẫn còn dám đem cậu làm “loại đồ vật” đó.

Thật muốn bỏ đi cho xong, không thèm để tâm đến cái người lấy oán trả ơn kia nữa. Nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn là mềm lòng, cậu đi nấu chút cháo rồi bưng đến gõ cửa phòng Châu Mẫn.

Cửa không khóa, và tên đàn ông kia nằm trên giường cuộn mình thành một đống, cũng không rõ là đã ngủ chưa. Gia Ngạn cẩn thận đến gần, nhìn khuôn mặt lộ ra khỏi lớp chăn. Người đàn ông ấy mím môi, mắt rũ xuống nhìn có chút đáng thương.

“Tôi làm điểm tâm”, Gia Ngạn còn giận chút chút, thái độ cũng không nhiệt tình lắm “Anh tự ăn đi. Nếu không thoải mái thì đi bệnh viện. Tôi sẽ không đến nữa đâu.”

Châu Mẫn lẳng lặng nằm, không hé môi. Gia Ngạn thấy hắn vẫn cứ kỳ quặc như vậy, càng thêm thất vọng mà đưa cháo mới múc từ nhà bếp tới trước mặt hắn “Ăn đi. Đây là lần cuối cùng tôi quản việc của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.