Khách Làng Chơi Không Tìm Vui

Chương 3: Chương 3





Tục ngữ nói rất hay, lần một sinh lần hai quen.

Lần hai quen nên Quy Lan không cần Vương Nam dẫn đường, áo sơ mi trên người hiện ra hoa văn màu lam nhạt rõ ràng chứng tỏ nàng đã tới, cũng được cho phép vào lãnh địa người kia.

Mặc dù Quy Lan thật sự không muốn, đêm hè không khí trong căn phòng kia dù không bật điều hòa cũng lạnh đến lạ thường, tối tăm như ngục tối, yên ắng tựa như gắn ống giảm thanh.

Gõ cửa hai cái mang tính chất tượng trưng, trực tiếp đẩy cửa vào, thoáng chút lại rơi vào cảnh tượng tối qua.

Bởi vậy Quy Lan tin chắc trong phòng có người —— chẳng qua ẩn trong bóng tối thôi.

Lúc này, ngay cả chút xíu ánh đèn cũng không có, Quy Lan ba cái bật đèn lên, dưới ánh sáng bỗng phản chiếu ra một bóng người, giống như máy chiếu phim đột nhiên bật lên, người kia giống như hình ảnh ngưng động ngồi xuống ghế vậy.

"Giả thần giả quỷ." Quy Lan thấp giọng oán giận một câu, ở trong căn phòng yên tĩnh run rẩy cũng đã phiêu tán đi, muốn cản cũng không cản được.

Người trên ghế vẫn không chút nhúc nhích.

Đối với khách có thái độ ác liệt như vậy vẫn là lần đầu thấy, ai bảo cô vừa thấy cô ta một bộ thờ ơ lại không giận ra được, chỉ có thể trách không khí.

"Này, chỉ cần một nửa thôi, quá nhiều rồi.

Đại khái sẽ không có người thứ hai hiền lành như tôi vậy đâu, thương hại người tiêu tiền như nước cô thế.

Tiền boa cũng không cho như vậy."
"Ngay hôm nay đi."
"Cũng được." Quy Lan vô cùng sảng khoái đáp lại một tiếng, không khách khí chút nào.

Lâm Dật Nhân đầu cũng không quay lại, cánh tay gác lên tay vịn trên ghế, mười ngón tay đan lại, là một tư thái thường gặp khi suy tư.

Lưng thon gầy uốn cong dựa vào ghế, có mấy phần mệt mỏi.

Quy Lan cảm thấy khác thường, dè dặt từng chút thò đầu ra, chỉ tiếc tầm mắt không nhìn xa được, chỉ thấy viền tai trái của cô ta trong suốt dưới khúc xạ ánh sáng, không thấy được vẻ mặt trên gương mặt kia là gì.: "Cô —— có tâm sự?"
"Đừng ồn."
"Nha." Quy Lan gật đầu, do dự một phen, một dạng muốn nói lại thôi: "Thực ra, tôi còn có một vấn đề muốn hỏi."

Tự nhìn tự nói ra: "Tại sao cô...!không tìm trai bao?"
"...!Im miệng." Lâm Dật Nhân gằng ra hai chữ.

"Không phải chỉ hỏi chuyện thôi sao, thái độ ác liệt như vậy, cô đúng là không nói nỗi."
"Im miệng, hoặc là ra ngoài."
"Ra ngoài thì ra ngoài!" Lâm Dật Nhân nước lạnh cũng phóng ra một lửa không lý do, Quy Lan khoan thai xoay người, tiếng giày cao gót đạp xuống sàn vang lên.

"Khoan đã." Lâm Dật Nhân đứng lên, bình tĩnh nhìn Quy Lan: "Để quần áo lại."
"Khốn kiếp! Trả lại cho cô! Ai thèm chứ!" Quy Lan giật căn áo sơ mi ra, tựa hồ nghe được tiếng mấy nút áo vinh quang còn lại hi sinh vang lên, hung tợn ném áo sơ mi lên giường.

Áo ngực màu đen không giấu được khung cảnh đầy đặn vô cùng sinh động, hai vòng trăng tròn gộp lại, một mảnh trăng lưỡi liềm trắng sáng, thật là một phen cảnh trí mê hồn.

Quy Lan trừng mắt với Lâm Dật Nhân một cái, vẫn cao ngạo bước đi, giống như gà đá đấu thắng vậy.

Tay đặt trên nắm cửa, nắm cửa lành lạnh khiến Quy Lan có chút chần chừ.

Lâm Dật Nhân chậm rãi đi tới, cũng không quá gần, tựa vào tường nhìn cô, sắc mặt nghiêm lạnh, khi nghe tin tức mới thời sự cũng chưa chắc nghiêm túc như vậy.

"Khốn kiếp!" Quy Lan đợi mấy giây, bước chân của người kia nửa bước cũng không chịu động thêm nữa, sau đó dứt khoát làm bộ như không thấy liếc mắt qua.

Quy Lan cúi đầu nhìn nhìn thân thể trần trụi của mình, nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn không thể dùng lực mở cánh cửa kia ra.

Tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt người kia lại áp tới, giống như một mảng mây đen áp sát tới.

Bỏ đi.

Một người nếu không quan tâm tính mạng của mình, ở trước mặt cô ta dùng cái chết để cầu mạng sống cũng vô dụng.

"Thôi đi, đừng quậy nữa." Lâm Dật Nhân thấy tay Quy Lan từ từ buông xuống, khóe miệng hiện ra một vệt ý cười, đến gần hai bước, đưa tay về phía người kia, dựng cái bậc thang.

Quy Lan không đáp lại tay người kia đưa tới, trong lòng có chút buồn phiền, dựa vào cửa phiền muộn không lên tiếng.

Gương mặt trước mắt này, vẫn có mấy phần xa lạ.


Mọi người đều nói tướng do tâm sinh, cô gái này lông mày tinh tế, khóe mắt cong cong, mi mắt cũng ôn nhu lại không chút trở ngại cô ta ung dung không vội cùng ở nơi cao cao.

"Nếu cô muốn tiếp tục quậy, tôi không ngại." Lâm Dật Nhân không nhiều kiên nhẫn cứ vậy chờ Quy Lan chịu thua ngoan ngoãn đưa tay ra, dứt khoát co trở về, "Trái lại kêu cô tới, chẳng qua ngại nhà quá yên lặng thôi."
Quy Lan làm như thật, gật gật đầu: "Ừ, đoán chừng với tính khí này của cô cũng không tìm được —— ách, tình nhân." Quy Lan trong một lúc không biết nên nói "nam nhân" hay "nữ nhân", nhìn Lâm Dật Nhân một dạng nghiêm trang, con mèo hiếu kỳ cào cấu trong lòng gây ngứa ngáy.

"Cô vẫn thật là...!Thôi bỏ đi." Lâm Dật Nhân đành chịu cười một tiếng, lại khoanh tay, bả vai vốn thon gầy lại lộ vẻ hẹp đi, nhưng lại vẫn giữ được chiếc áo sơ mi ngay ngắn.

Nhìn nữ nhân chỉ mới hơn hai mươi mấy tuổi, nhưng có tiền như vậy, lại không phải con nhà giàu đời thứ hai, thì là tính toán đủ đường mới có thể thăng tiến.

Mà một người trẻ tuổi, nếu thăng tiến hết cấp, khắp nơi cẩn thận, từng bước tính toán, vốn là rất đáng thương.

Càng đáng thương hơn, khi đây là một cô gái trẻ tuổi.

Quy Lan an ổn lại.

Cõi đời này, ai đáng thương hơn ai chứ? Đáng thương nhất không nhất định là người nghèo.

Đổi khăn trải giường rồi? Quy Lan liếc về phía giường một cái, khăn trải giường từ màu xám nhạt biến thành màu đen xanh lam ô vuông, chăn cũng đổi bộ mới.

"Chỉ là đúng lúc thay để giặt." Lâm Dật Nhân phát hiện tầm mắt của Quy Lan đặt trên giường, lại sợ có thêm một trận đấu miệng với người kia, nên đơn giản thêm một câu.

Mà Quy Lan phát hiện ra, trong tròng mắt tầng băng kia lộ ra, rõ ràng là cất giấu dao phẫu thuật.

"Đúng rồi, cô làm gì?" Tuổi trẻ tài cao, quạnh quẽ.

"Giống như tên vậy.

Lang thang không nghề ngỗng." Lâm Dật Nhân tùy ý đáp.

Quy Lan có cảm giác trí thông minh mình bị sỉ nhục.


Lang thang không nghề ngỗng? BMW? Gọi gái? Lừa con nít à?
Bỗng nhiên, một tiếng nhạc du dương vang lên, ưu nhã phá vỡ sự tĩnh lặng không tự nhiên này.

Quy Lan kinh ngạc, còn là bài hát cũ - Thượng Hải.

"Một người, hay là hai người, quan hệ gì đến cô chứ?" Lâm Dật Nhân kề sát điện thoại lên tai, ánh mắt mông lung.

Lúc khóc, lúc tức giận, lúc hận, thì cười chính là loại tự ngược cực lớn, cực kỳ mạnh mẽ quá đáng.

Lâm Dật Nhân đang cười, thanh âm tức giận có chút cố chấp, cố nén ánh mắt tịch mịch, nhưng cô ấy đang cười.

Quy Lan sửng sốt.

Cất điện thoại, Lâm Dật Nhân hướng về phía vách tường lặng yên không nói, dường như muốn bị hút vào mảnh trắng kia, đôi mắt đen nhánh che đi một sự tầng xám xịt.

Nghi ngờ, tò mò, cũng nhếch miệng cười một tiếng, Quy Lan tiến tới đỡ lấy vai của Lâm Dật Nhân, ấn cô ta xuống ghế: "Cô vậy mà lại thích Thượng Hải bài cũ nhiều năm đó!"
"Vẫn hay." Lòng không được yên.

"Tôi sẽ hát Thiên nhai ca nữ, muốn nghe chứ?"
"Diễn gì mà Sắc giới đi."
Quy Lan ngớ ra, sau đó Phì bật cười, cười tới ngửa người về phía sau, không kìm được phải ngồi trên giường, dùng hai cánh tay để phía sau chống giường.

Lâm Dật Nhân nhíu nhíu mày, mặc cho Quy Lan cười thế nào, bản thân mình thu lại thần sắc nổi lên, miệng mím một cái, trầm lặng.

Quy Lan khóe mắt quan sát Lâm Dật Nhân trưng ra mặt lạnh băng băng kia, càng cảm thấy thú vị.

Cô ta còn biết nói đùa, vẫn còn khởi sắc lắm!
Thật có thể nói là: "Nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả đẩu lượng" (人不可皃相,海水不可鬥量: Người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán, cũng như nước biển không thể dùng đấu mà đong.

Ý là sự thành bại, giàu nghèo của một người không thể nhìn từ vẻ bề ngoài mà đánh giá được.

Trong truyện dùng để diễn tả ý khác, còn giải nghĩa trên là ý chính.)
"Cười đủ chưa?" Lâm Dật Nhân lạnh phừng phừng nói ra một câu.

"Cười đủ rồi." Quy Lan hít một hơi, ngồi ngay ngắn lại, tầm mắt đặt trên mười ngón tay đang đan nhau của Lâm Dật Nhân.

"Cô còn có thể nói đùa được, vậy tôi có thể trực tiếp hỏi chứ."

"Ừ."
"Cô dùng tôi để chọc giận bạn gái cô." Quy Lan nói một câu trần thuật.

Cô rõ rõ ràng ràng nghe được, tiếng bên đầu bên kia điện thoại, là giọng nữ.

"Nghỉ ngơi đi." Lâm Dật Nhân nhếch môi, tự mình đứng lên tới, "Đừng quên tắm rửa trước." Nói xong, không cho những lời này có cơ hội có phân nửa ý khác, tự mình đi ra ngoài.

Cửa "lạch cạch" khép lại, Quy Lan nhìn vách tường trắng toát lóa ánh đèn sáng choang, ánh mắt tối lại, thật giống như cũng bị nhiễm sự cô tịch và âm u của nơi này.

Gọi điện thoại lần nữa trong căn phòng tĩnh lặng, ở bên cửa sổ hành lang nhìn xuống xe cộ qua lại không dứt, không bao lâu, Vương Nam tới.

Vương Nam đưa chìa khóa cho Lâm Dật Nhân, lại đưa thêm một điếu thuốc.

Lâm Dật Nhân đều nhận hết: "Tại sao cậu lại tới? Còn không nghỉ ngơi đi?"
"Cô chủ."
"Ở công ty gọi Lâm tổng, ở bên ngoài gọi cô chủ, lúc không có người gọi tên.

Đây chính là quy củ do chính cậu đặt ra, sao giờ lại tự thân phá bỏ chứ? Chẳng lẽ gần đây tớ thật sự ngày càng khó nói chuyện?" Lâm Dật Nhân nhớ tới Quy Lan kia một dáng khổ cay hận sâu, không khỏi lắc lắc đầu.

"Ban đầu nếu như không phải là cậu, tớ còn không biết lăn lộn ở đâu nữa." Vương Nam đốt lên khói, nhưng không rút lại, "Thoáng một cái mà mọi người đều già rồi."
"Bạn học cũ, không có chuyện đừng kích tình, tăng thêm phiền não."
"Phiền não chính là cậu." Vương Nam chỉ chỉ về căn phòng nơi xa, "Đúng là tớ càng ngày càng không hiểu nổi cậu."
Lâm Dật Nhân không nói lời nào.

"Nếu không có chuyện kia, cậu và Triệu Trăn hẳn là vẫn tốt.

Bất kể có kết quả thế nào, cũng phải có đáp án.

Hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, chớ nên làm chút chuyện hồ đồ, dằn vặt lẫn nhau."
"Cậu cảm thấy đây là chuyện hồ đồ?" Lâm Dật Nhân hỏi ngược lại.

Vương Nam chần chờ một chút: "Không chỉ có hồ đồ, còn ấu trĩ nữa."
Lâm Dật Nhân cười, hạ mắt xuống, đèn nê ông đỏtím đều thu vào trong mắt: "Sẽ không còn có thêm chuyện ấu trĩ này nữa đâu."
==============
p/s: Năm mới sắp đến, chúc mọi người 1 năm vui vẻ thành công.

^^.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.