Kẻ Mạo Danh

Chương 75




“Bố có hình dung được Munro sẽ xử sự ra sao khi đối chất với Pearson không?” Alex hỏi.

“Một con bò tót già đời đối đầu với một tay matador già đời,” Sir Matthew đáp. “Kinh nghiệm và sự sắc bén sẽ cho thấy chúng quan trọng hơn lời buộc tội, vì thế bố cần phải đặt cược vào Munro.”

“Vậy khi nào con sẽ giơ tấm vải đỏ ra trước mặt con bò tót này?”

“Con sẽ không làm điều đó,” Sir Matthew nói. “Con nhường lại vinh dự này cho tay matador. Pearson sẽ không thể chống lại được sự thách thức, và hiệu quả đem lại sẽ còn lớn hơn khi nó xuất phát từ chính bên nguyên.”

“Tất cả đứng dậy,” người mõ tòa hô lớn.

Sau khi mọi người đã yên vị, ngài thẩm phán quay về phía bồi thẩm đoàn nói. “Chúc quý vị một buổi sáng tốt lành, thưa các thành viên bồi thẩm đoàn. Hôm qua, quý vị đã lắng nghe ông Pearson trình bày toàn bộ cáo trạng của bên nguyên, và đến lúc này bên bị sẽ có cơ hội đưa ra lời biện hộ. Sau khi đã trao đổi với cả hai bên, tôi sẽ đề nghị quý vị loại bỏ một trong các tội danh, cụ thể là tội danh lừa đảo chiếm đoạt lãnh địa của gia đình Moncrieff ở Scotland. Sir Hugo Moncrieff đã xác nhận thực tế không phải như vậy, đồng thời cũng xác nhận theo đúng ước nguyện của của bố ông, Sir Alexander, lãnh địa đã được chuyển sang cho Hội bảo tồn di tích lịch sử Scotland quản lý. Tuy vậy, bị cáo vẫn phải đối diện với các tội danh nghiêm trọng khác, về những tội danh này chính các vị, và chỉ có các vị, mới là người được giao trách nhiệm đưa ra phán quyết.”

Ngài thẩm phán mỉm cười hiền hòa với bồi thẩm đoàn trước khi chuyển sự chú ý sang Alex. “Ông Redmayne, mời ông cho gọi nhân chứng đầu tiên của mình,” ông nói với giọng điệu tôn trọng hơn nhiều so với hôm trước.

“Xin cảm ơn ngài thẩm phán,” Alex nói, đồng thời đứng lên khỏi chỗ ngồi. “Tôi xin cho gọi ông Fraser Munro.”

Việc đầu tiên Munro làm khi ông bước vào phòng xử án là mỉm cười với Danny đang ngồi trên ghế bị cáo. Ông đã tới Belmarsh thăm anh năm lần trong sáu tháng vừa qua, và Danny biết ông cũng đã có vài cuộc trao đổi cùng Alex và Sir Matthew.

Một lần nữa, không có hóa đơn thanh toán nào được yêu cầu cho những gì ông đã làm. Tất cả các tài khoản ngân hàng của Danny đã bị phong tỏa, vì vậy tất cả những gì anh có là khoản mười hai bảng một tuần anh được trả cho công việc thủ thư nhà tù, một món tiền thậm chí còn chưa đủ để trả tiền taxi cho Munro đi từ câu lạc bộ Caledonian tới Old Bailey.

Fraser Munro bước lên bục nhân chứng. Ông mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen và quần kẻ sọc, một chiếc áo sơmi trắng và đeo một chiếc nơ lụa màu đen. Trông ông giống một quan chức của tòa hơn một nhân chứng, đem đến cho ông uy thế từng có ảnh hưởng lớn tới không ít bồi thẩm đoàn Scotland. Ông hơi nghiêng người cúi chào trước khi đọc lời tuyên thệ.

“Xin ông vui lòng cho biết tên và địa chỉ để đưa vào biên bản,” Alex nói.

“Tên tôi là Fraser Munro, cư trú tại số 49 phố Argyll, Dunbroath, Scotland.”

“Nghề nghiệp của ông là gì?”

“Tôi là một luật sư của Tòa án tối cao Scotland.”

“Liệu tôi có thể nói ông là cựu chủ tịch Hiệp hội luật gia Scotland?”

“Đúng vậy, thưa ông.” Một điều mà Danny chưa từng biết.

“Và ông là một Công dân danh dự của thành phố Edinburgh?”

“Đúng là tôi có được vinh dự đó, thưa ông.” Một điều nữa Danny không biết.

“Ông Munro, ông có thể vui lòng trình bày rõ với tòa mối quan hệ giữa ông và bị cáo không?”

“Tất nhiên, ông Redmayne. Cũng giống như bố tôi trước đây, tôi đã có vinh hạnh được làm đại diện pháp luật cho Sir Alexander Moncrieff, người đầu tiên mang tước hiệu.”

“Và ông cũng là đại diện cho Sir Nicholas Moncrieff?”

“Đúng vậy, thưa ông.”

“Và ông cũng là người đảm nhiệm các công việc liên quan tới pháp lý cho thân chủ của mình trong khi ông ấy đang tại ngũ, và sau đó khi thân chủ của ông ở trong tù?”

“Vâng. Ông ấy vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại cho tôi trong khi đang ở trong tù, nhưng phần lớn công việc của chúng tôi được tiến hành thông qua trao đổi thư tín thường xuyên.”

“Ông có tới thăm Sir Nicholas khi ông ấy ở trong tù không?”

“Không. Sir Nicholas dứt khoát yêu cầu tôi không làm vậy, và tôi tôn trọng ý nguyện của ông ấy.”

“Ông gặp ông ấy lần đầu tiên khi nào?” Alex hỏi.

“Tôi biết ông ấy hồi nhỏ, khi ông ấy lớn lên ở Scotland, nhưng trước lần ông ấy quay về Dunbroath dự tang lễ của bố mình, tôi đã không gặp ông ấy suốt mười hai năm.”

“Ông có cơ hội nói chuyện với ông ấy vào dịp đó không?”

“Chắc chắn rồi. Hai giám thị của nhà tù đi giám sát đã tỏ ra rất thông cảm, và họ cho phép tôi trao đổi riêng với Sir Nicholas trong vòng một giờ.”

“Và lần tiếp theo ông gặp lại thân chủ của mình là vào bảy hay tám tuần sau đó, khi ông ấy tới Scotland ngay sau khi được thả ra khỏi nhà tù Belmarsh.”

“Đúng thế.”

“Ông có lý do nào để tin rằng người đến gặp ông khi đó không phải là Sir Nicholas Moncrieff không?”

“Không, thưa ông. Tôi mới chỉ gặp mặt ông ấy có một giờ trong suốt mười hai năm trước đó, và người đàn ông bước vào văn phòng của tôi không chỉ giống Sir Nicholas, mà còn mặc đúng những trang phục đã mặc lần trước khi chúng tôi gặp nhau. Người này cũng có trong tay tất cả thư từ chúng tôi đã trao đổi trong suốt thời gian trước đó, và đeo chiếc nhẫn vàng có cẩn hình con dấu của gia đình, cũng như một sợi dây chuyền bạc và chiếc chìa khóa mà ông nội ông ấy đã cho tôi xem vài năm trước.”

“Vậy người đàn ông đó, xét về mọi mặt, chính là Sir Nicholas Moncrieff?”

“Với mắt thường thì đúng vậy, thưa ông.”

“Hồi tưởng lại lúc đó với những gì ông đã biết hiện tại, liệu ông có bao giờ nghi ngờ rằng người ông vẫn tin là Sir Nicholas Moncrieff thực ra chỉ là một kẻ mạo danh không?”

“Không. Trong mọi lúc, anh ta luôn cư xử một cách lịch thiệp và dễ mến, một điều hiếm gặp với một chàng trai trẻ như vậy. Thực ra anh ta khiến tôi nhớ lại ông nội anh ta hơn bất cứ thành viên nào khác của gia đình.”

“Bằng cách nào cuối cùng ông biết được thân chủ của mình trên thực tế không phải là Sir Nicholas Moncrieff, mà là Danny Cartwright?”

“Sau khi anh ta bị bắt và buộc những tội danh đang được tranh tụng tại phiên tòa này.”

“Ông Munro, liệu tôi có thể khẳng định để đưa vào biên bản rằng kể từ ngày hôm đó, trách nhiệm quản lý gia sản của gia đình Moncrieff đã được giao lại cho ông không?”

“Đúng thế, thưa ông Redmayne. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận tôi đã không thể điều hành việc kinh doanh thường kỳ với cùng sự nhạy bén như Danny Cartwright đã luôn thể hiện.”

“Có đúng không khi nói rằng tình hình tài chính của gia sản này hiện tại đang vững chắc hơn nhiều so với vài năm trước đây?”

“Không nghi ngờ gì nữa. Tuy nhiên, quỹ tín dụng đã không thể duy trì được cùng mức tăng trưởng kể từ khi ông Cartwright bị đưa trở lại nhà tù.”

“Ông Munro, tôi thành thật hy vọng,” ngài thẩm phán chen vào, “rằng ông không định cho rằng điều đó làm giảm nhẹ mức độ nghiêm trọng của các tội danh?”

“Không, thưa ngài thẩm phán, tôi không hề có ý đó,” Munro nói. “Nhưng theo năm tháng, dần dần tôi đã khám phá ra hiếm khi có thứ gì đó hoàn toàn đen hay trắng, mà thường chỉ là các sắc độ xám đậm nhạt khác nhau mà thôi. Cách diễn đạt ngắn gọn tốt nhất mà tôi có thể tìm ra, thưa ngài thẩm phán, là được phục vụ Sir Nicholas Moncrieff đúng là một vinh dự, và được làm việc với ông Cartwright quả là một đặc ân. Cả hai đều là những cây sồi cứng cỏi, cho dù được trồng ở những khu rừng khác nhau. Nhưng biết làm sao được, thưa ngài thẩm phán, theo cách này hay cách khác chúng ta đều phải trả giá cho việc bị cầm tù bởi xuất thân của chính mình.”

Sir Matthew mở cả hai mắt ra nhìn chăm chú vào người đàn ông ông thầm ước được làm quen sớm hơn.

“Bồi thẩm đoàn không thể không nhận ra, thưa ông Munro,” Alex nói tiếp, “rằng ông luôn dành cho ông Cartwright sự tôn trọng và ngưỡng mộ sâu sắc. Nhưng cùng với ghi nhận đó, rất có thể họ sẽ cảm thấy khó lòng lý giải nổi tại sao cũng chính con người đó lại can dự vào một âm mưu lừa đảo bất chính như vậy.”

“Tôi đã đặt ra câu hỏi đó không biết bao nhiêu lần trong sáu tháng vừa qua, ông Redmayne, và đi đến kết luận là mục đích duy nhất của ông ấy chắc chắn phải nhằm tranh đấu với một sự bất công còn lớn hơn nhiều mà -”

“Ông Munro,” ngài thẩm phán nghiêm giọng cắt lời nhân chứng, “như ông hẳn biết rõ, đây không phải là địa điểm hay thời điểm thích hợp để bày tỏ quan điểm cá nhân của ông.”

“Thưa ngài thẩm phán, tôi rất biết ơn ngài về sự chỉ dẫn,” Munro nói, quay sang đối diện với ngài thẩm phán, “nhưng tôi đã tuyên thệ sẽ nói ra toàn bộ sự thật, và tôi đoán ngài cũng không mong muốn tôi làm khác đi?”

“Không, tôi không hề có ý đó, thưa ông,” ngài thẩm phán gằn giọng, “nhưng tôi nhắc lại, đây không phải là nơi thích hợp để thể hiện những quan điểm như vậy.”

“Ngài thẩm phán, nếu một người không thể trình bày những cảm nhận chân thành của mình tại Tòa Đại hình, có lẽ ông có thể cho tôi biết nơi có nào khác mà tại đó anh ta có thể tự do nói lên những gì anh ta tin là sự thật hay không?”

Một tràng vỗ tay hoan hô vang lên từ phía khu vực công chúng.

“Tôi nghĩ đã đến lúc chuyển sang câu hỏi khác, ông Redmayne,” thẩm phán Hackett nói.

“Tôi không còn câu hỏi nào khác cho nhân chứng này, thưa ngài thẩm phán,” Alex nói. Ngài thẩm phán có vẻ như trút được gánh nặng.

Khi Alex trở về chỗ ngồi, Sir Matthew cúi người lại gần thì thầm, “Bố thực sự hơi cảm thấy thương hại cho Arnold đáng mến. Ông ta chắc hẳn đang bị giằng co giữa việc chấp nhận đối mặt với đối thủ tầm cỡ này và chấp nhận nguy cơ bẽ mặt, hay chấp nhận né tránh hoàn toàn và để lại cho bồi thẩm đoàn một ấn tượng hấp dẫn đến mức chắc chắn họ sẽ dùng để đãi chuyện cho cháu chắt ở nhà.”

Ông Munro không hề tỏ ra nao núng trong khi nhìn chằm chằm đầy cương quyết vào Pearson, người đang bận bịu trao đổi với trợ lý của mình, cả hai đều lộ rõ vẻ bối rối.

“Tôi không hề muốn hối thúc ông, ông Pearson,” ngài thẩm phán nói, “nhưng ông có định thẩm vấn nhân chứng này không?”

Pearson đứng dậy còn chậm chạp hơn thường lệ, cũng không hề đưa tay kéo tay áo thụng hay chạm vào bộ tóc giả. Ông ta nhìn xuống danh sách câu hỏi đã phải mất trắng cả dịp cuối tuần để chuẩn bị, và thay đổi ý định.

“Có, thưa ngài thẩm phán, nhưng tôi sẽ không làm phiền nhân chứng lâu.”

“Chỉ cần đủ lâu thôi, tôi hy vọng là vậy,” Sir Matthew lẩm bẩm.

Pearson tảng lờ câu bình phẩm và nói, “tôi thực sự không hiểu nổi, thưa ông Munro, tại sao một người sắc sảo và giàu kinh nghiệm về luật pháp như ông lại không hề nghi ngờ, dù chỉ trong thoáng chốc, rằng thân chủ của mình là một kẻ mạo danh.”

Munro gõ ngón tay lên thành bục nhân chứng, và đợi một khoảng thời gian mà ông cảm thấy mình được phép. “Dễ lý giải thôi, thưa ông Pearson,” cuối cùng ông lên tiếng. “Danny Cartwright luôn hoàn toàn đáng tin cậy, mặc dù tôi phải thừa nhận có một khoảnh khắc duy nhất trong suốt hai năm của mối quan hệ giữa hai chúng tôi mà ông ấy đã để mất cảnh giác.”

“Và đó là thời điểm nào?” Pearson hỏi.

“Khi chúng tôi đang trò chuyện về bộ sưu tập tem của ông nội ông ấy và tôi đã bóng gió nhắc để ông ấy nhớ lại đã tham dự lễ khai mạc triển lãm trưng bày bộ sưu tập đó tại Học viện Smithsonian tại Washington DC. Tôi rất ngạc nhiên thấy ông ấy không có vẻ gì nhớ ra dịp đó, một điều tôi không tài nào hiểu nổi, vì ông ấy chính là thành viên duy nhất của gia đình Moncrieff nhận được giấy mời.”

“Ông đã không hỏi ông ấy về việc này sao?” Pearson hỏi.

“Không,” Munro nói. “Tôi cảm thấy làm thế không thích hợp tại thời điểm đó.”

“Nhưng nếu ông nghi ngờ, cho dù chỉ trong thoáng chốc, rằng người đó không phải là Sir Nicholas,” Pearson vừa nói vừa chỉ về phía Danny, nhưng không hề nhìn về phía anh, “chắc chắn ông phải có trách nhiệm điều tra việc đó chứ?”

“Tôi không cảm thấy như thế vào thời điểm đó.”

“Nhưng người đàn ông này lúc đó đang thực hiện một mưu đồ lừa đảo ghê gớm nhằm vào gia đình Moncrieff mà ông gắn bó như một thành viên.”

“Tôi không hề nhìn nhận như thế,” Munro đáp.

“Nhưng vì ông là người giám sát gia sản của gia đình Moncrieff, rõ ràng ông phải có bổn phận tố cáo Cartwright về hành vi lừa đảo của hắn.”

“Không, tôi không cho rằng đó là bổn phận của tôi,” Munro bình thản đáp.

“Ông không thấy đáng lo ngại sao, ông Munro, khi người đàn ông này nghiễm nhiên đến sống tại ngôi nhà của gia đình Moncrieff ở London trong khi hắn ta không hề có quyền làm như vậy?”

“Không, tôi không hề cảm thấy lo ngại,”

“Chẳng lẽ ông không hề kinh hoàng khi nghĩ đến việc kẻ lạ mặt này giờ đây đang nắm giữ gia tài của gia đình Moncrieff mà ông đã toàn tâm toàn ý trông coi thay mặt gia đình suốt nhiều năm qua?”

“Không, thưa ông, tôi không hề thấy kinh hoàng trước ý nghĩ đó.”

“Nhưng sau đó, khi thân chủ của ông bị bắt với các tội danh trong đó có giả mạo và lừa đảo, không lẽ ông không cảm thấy mình đã có phần xao nhãng trong việc thực thi bổn phận của mình sao?” Pearson hỏi.

“Tôi không yêu cầu ông khuyên bảo tôi về việc liệu tôi có xao nhãng hay không với bổn phận của mình, ông Pearson.”

Sir Matthew mở một mắt. Ngài thẩm phán vẫn cúi gằm mặt xuống.

“Nhưng người đàn ông này đã đánh cắp tiền bạc của gia đình, nếu muốn sử dụng một cách diễn đạt nữa của người Scotland, và ông đã không làm gì để ngăn chặn chuyện đó,” Pearson nói, giọng mỗi lúc một cao hơn.

“Không, thưa ông, ông ấy không hề đánh cắp tiền bạc của gia đình và tôi cảm thấy tin tưởng rằng Harold Macmillan lần này cũng sẽ đồng ý với tôi. Thứ duy nhất Danny Cartwright đã đánh cắp, ông Pearson, là họ của gia đình.”

“Hẳn là ông có thể giải thích với tòa,” ngài thẩm phán nói sau khi đã bình tâm trở lại sau đợt công kích trước của ông Munro,”tình trạng khó xử về mặt đạo đức mà giờ đây tôi phải đối diện với giả thiết của ông.”

Ông Munro quay sang đối diện với ngài thẩm phán, hiểu rõ mình đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt tại phiên tòa, kể cả viên cảnh sát đang gác cửa. “Ngài thẩm phán không cần phải bận tâm về bất cứ điều khó xử nào về mặt đạo đức, vì tôi chỉ quan tâm tới sự đúng đắn về phương diện luật pháp của vụ án này.”

“Sự đúng đắn về phương diện luật pháp?” thẩm phán Hackett dò hỏi một cách thận trọng.

“Vâng, thưa ngài thẩm phán. Ông Danny Cartwright là người thừa kế duy nhất gia tài của gia đình Moncrieff, bởi vậy tôi không thể hiểu nếu có thì ông ấy đã vi phạm điều luật nào.”

Ngài thẩm phán ngả người ra sau, mừng thầm vì đã nhường cho Pearson trở thành người bị lún mỗi lúc một sâu vào bãi lầy Munro bày ra.

“Ông Munro, ông có thể giải thích với tòa ý ông muốn nói được không?” Pearson hỏi với giọng gần như nói thầm.

“Thực ra chuyện này rất đơn giản, thưa ông Pearson. Sir Nicholas Moncrieff đã quá cố có làm một di chúc trong đó để lại mọi thứ cho Daniel Arthur Cartwright sống tại số hai mươi sáu đường Bacon, London E3, với ngoại lệ duy nhất là một khoản trợ cấp hàng năm mười nghìn bảng mà ông dành cho người lái xe cũ của mình, ông Albert Crann.”

Sir Matthew mở nốt mắt còn lại, không rõ nên tập trung vào theo dõi Munro hay Pearson.

“Và di chúc này đã được soạn thảo và có nhân chứng chứng kiến theo đúng luật định?” Pearson hỏi, cố xoay xở tìm đường rút.

“Bản di chúc được Sir Nicholas ký trong văn phòng của tôi vào buổi chiều hôm diễn ra tang lễ của bố ông. Ý thức được sự nghiêm trọng của tình huống cũng như trách nhiệm của mình, với tư cách là người quản lý tài sản của gia đình - như ông đã luôn nhắc nhở, ông Pearson - tôi đã đề nghị các chánh giám thị Ray Pascoe và Alan Jenkins làm nhân chứng khi Sir Nicholas ký tên với sự có mặt của một thành viên khác từ công ty luật của tôi,” Munro quay về phía ngài thẩm phán. “Tôi đang có trong tay bản gốc, thưa ngài thẩm phán, nếu ngài muốn xem qua.”

“Không, cảm ơn ông, ông Munro. Với tôi lời nói của ông là đủ,” ngài thẩm phán đáp.

Pearson ngồi sụp xuống băng ghế dành cho luật sư, hoàn toàn quên bẵng mất câu, “Không còn câu hỏi nào khác, thưa ngài thẩm phán.”

“Ông có muốn thẩm vấn lại nhân chứng này không, ông Redmayne?” ngài thẩm phán hỏi.

“Chỉ một câu hỏi thôi, thưa ngài thẩm phán,” Alex nói. “Ông Munro, Sir Nicholas có để lại gì cho chú mình, Hugo Moncrieff, hay không?”

“Không,” Munro nói. “Không một xu.”

“Không còn câu hỏi nào khác, thưa ngài thẩm phán.”

Những tiếng thì thào cố kìm nén bắt đầu rì rầm vang lên khắp phòng xử án khi Munro bước xuống bục nhân chứng, đi tới bắt tay bị cáo.

“Thưa ngài thẩm phán, tôi không rõ có thể trao đổi với ngài về một điểm liên quan tới luật được không,” Alex yêu cầu trong khi Munro rời khỏi phòng xử án.

“Tất nhiên, ông Redmayne, nhưng trước hết tôi sẽ phải cho bồi thẩm đoàn tạm ra ngoài. Các thành viên của bồi thẩm đoàn, như các vị vừa nghe, luật sư bên bị yêu cầu được thảo luận một điểm liên quan tới luật với tôi. Rất có thể điểm này không có liên quan gì tới phiên tòa hiện tại, nhưng nếu có, tôi sẽ thuật lại đầy đủ khi các vị quay lại.”

Alex ngước nhìn lên hành lang dành cho công chúng đang đông chật người trong khi bồi thẩm đoàn ra ngoài. Cái nhìn của anh dừng lại ở một phụ nữ trẻ hấp dẫn mà anh phát hiện ra luôn ngồi ở góc trong cùng của hàng ghế đầu tiên mỗi ngày kể từ khi phiên tòa bắt đầu. Anh có ý sẽ hỏi Danny xem cô gái này là ai.

Một lát sau, người mõ tòa đến gần băng ghế và nói, “Mọi người đã ra hết, thưa ngài thẩm phán.”

“Xin cảm ơn, ông Hepple,” ngài thẩm phán nói. “Tôi có thể hỗ trợ gì cho ông, ông Redmayne?”

“Thưa ngài thẩm phán, sau những bằng chứng ông Munro đáng kính đưa ra, bên bào chữa cho rằng không cần phải biện hộ về các tội danh thứ ba, thứ tư và thứ năm, cụ thể là việc chiếm giữ ngôi nhà ở The Boltons, hưởng lợi từ việc bán bộ sưu tập tem, và dùng séc rút tiền từ tài khoản tại ngân hàng Coutts. Chúng tôi đề nghị các tội danh này được xóa bỏ, bởi vì thật khó lòng lấy cắp thứ gì đó vốn đã thuộc về chính mình.”

Ngài thẩm phán cân nhắc trong vài phút về đề xuất này trước khi trả lời, “Ông đã ghi được một điểm chính đáng, ông Redmayne. Ông nghĩ thế nào, ông Pearson?”

“Tôi cảm thấy mình cần chỉ ra, thưa ngài thẩm phán,” Pearson nói, “rằng mặc dù rất có thể đúng bị cáo là người thụ hưởng theo di chúc của Sir Nicholas Moncrieff, không có gì cho phép chứng minh bị cáo đã biết điều này vào thời điểm thực hiện những hành động đó.”

“Thưa ngài thẩm phán,” Alex đáp trả ngay lập tức, “thân chủ của tôi biết rõ về sự tồn tại của bản di chúc của Sir Nicholas, cũng như ai là người được thụ hưởng trong bản di chúc đó.”

“Làm sao có thể như vậy được, ông Redmayne?” ngài thẩm phán hỏi.

“Thưa ngài thẩm phán, trong khi ngồi tù Sir Nicholas có ghi nhật ký hàng ngày, như tôi đã chỉ ra trước đây. Ông ấy ghi lại trong đó mọi chi tiết về bản di chúc của mình một ngày sau khi trở lại Belmarsh sau khi dự tang lễ bố mình.”

“Nhưng điều đó không hề chứng mình Cartwright biết được những ý nghĩ riêng tư của ông ấy,” ngài thẩm phán chỉ ra một nghi vấn.

“Tôi sẽ hoàn toàn nhất trí với ngài, thưa ngài thẩm phán, nếu sự thực không phải là chính bị cáo đã chỉ ra những đoạn có liên quan trong nhật ký cho trợ lý của tôi xem xét,” Sir Matthew gật đầu.

“Trong trường hợp này,” Pearson nói gỡ bí cho ngài thẩm phán, “bên nguyên không có gì phản đối việc xóa bỏ các tội danh kể trên khỏi cáo trạng.”

“Tôi rất biết ơn sự can thiệp của ông, ông Pearson,” ngài thẩm phán nói, “và đồng ý rằng đó là giải pháp thích hơp. Tôi sẽ thông báo việc này với bồi thẩm đoàn khi họ quay lại.”

“Xin cảm ơn ngài thẩm phán,” Alex nói. “Tôi rất biết ơn ông Pearson về sự trợ giúp của ông trong vấn đề này.”

“Tuy vậy,” ngài thẩm phán nói, “tôi tin chắc ông không cần tôi phải nhắc lại, ông Redmayne, rằng tội danh nghiêm trọng nhất, tội vượt ngục trong khi đang bị giam giữ, vẫn được giữ nguyên trong cáo trạng.”

“Tôi hoàn toàn ý thức được điều này, thưa ngài thẩm phán,” Alex nói.

Ngài thẩm phán gật đầu. “Vậy tôi sẽ cho gọi bồi thẩm đoàn quay lại để thông báo cho họ diễn biến mới này.”

“Còn một vấn đề có liên quan, thưa ngài thẩm phán.”

“Vấn đề gì vậy, ông Redmayne?” ngài thẩm phán đặt bút xuống hỏi.

“Thưa ngài thẩm phán, theo chứng cớ của Sir Hugo Moncrieff, chúng tôi đã cho triệu tập ông Spencer Craig QC ra trước tòa với tư cách nhân chứng. Ông đã đề nghị ngài thẩm phán thông cảm vì hiện tại ông đang biện hộ tại một phiên tòa cũng diễn ra tại tòa nhà này, và chỉ có thể trình diện trước ngài thẩm phán vào sáng ngày mai.”

Một số phóng viên vội vã chạy ra ngoài phòng xử án để gọi điện về cho ban tin tức của họ.

“Ông Pearson?” ngài thẩm phán nói.

“Chúng tôi không có kháng nghị nào, thưa ngài thẩm phán.”

“Cảm ơn ông. Khi bồi thẩm đoàn quay trở lại, sau khi đã thông báo cho họ hai diễn biến vừa rồi, tôi sẽ giải tán bồi thẩm đoàn trong phần còn lại của ngày hôm nay.”

“Xin theo như ý ngài, thưa ngài thẩm phán,” Alex nói, “nhưng trước khi ngài làm những việc đó, tôi có thể thông báo trước để ngài biết một thay đổi nhỏ trong quá trình biện hộ diễn ra ngày mai được không?” Một lần nữa ngài thẩm phán lại đặt bút xuống và gật đầu.

“Thưa ngài thẩm phán, chắc ngài cũng rõ có một truyền thống đã được thừa nhận tại các tòa án Anh cho phép trợ lý của một luật sư tiến hành thẩm vấn một trong các nhân chứng trong một phiên tòa để họ thu thập thêm kinh nghiệm và có cơ hội phát triển sự nghiệp của mình.”

“Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý ông muốn nói gì, ông Redmayne.”

“Vậy thì với sự chấp thuận của ngài, thưa ngài thẩm phán, trợ lý của tôi, Sir Matthew Redmayne, sẽ đại diện cho bên bào chữa khi chúng tôi thẩm vấn nhân chứng tiếp theo, ông Spencer Craig.”

Những phóng viên còn nán lại giờ cũng đổ dồn ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.