Kẻ Mạo Danh

Chương 74




Arnold Pearson đang bận rộn trao đổi với trợ lý của mình khi thẩm phán Hackett hỏi lớn tiếng, “Ông đã sẵn sàng cho gọi nhân chứng tiếp theo chưa, ông Pearson?”

Pearson đứng dậy. “Vâng, thưa ngài thẩm phán. Tôi xin cho gọi Sir Hugo Moncrieff.”

Alex chăm chú quan sát kỹ Sir Hugo trong khi ông ta bước vào phòng xử án. Đừng bao giờ xét đoán quá hấp tấp về một nhân chứng, bố anh đã dạy anh điều này từ thuở mới vào nghề, nhưng lần này thì rõ ràng Hugo đang mất bình tĩnh. Ông ta lấy một chiếc khăn tay từ túi áo ra lau trán từ trước khi tới chỗ bục nhân chứng.

Nhân viên của tòa dẫn Sir Hugo lên bục nhân chứng, đưa cho ông ta một cuốn Kinh thánh. Nhân chứng đọc lời tuyên thệ được viết sẵn trên một tấm bảng để trước mặt mình, sau đó ngước mắt nhìn lên phía hành lang dành cho công chúng, tìm kiếm người mà ông ta ước gì sẽ đứng ra làm chứng thay mình. Ông Pearson dành cho ông ta một nụ cười khích lệ khi nhân chứng đã nhìn xuống dưới tòa.

“Sir Hugo, đề nghị ngài cho tòa biết tên, địa chỉ để đưa vào biên bản.”

“Sir Hugo Moncrieff, Manor House, Dunbroath, Scotland.”

“Sir Hugo, để bắt đầu, tôi xin phép được hỏi lần cuối cùng ngài gặp cháu mình, Sir Nicholas Moncrieff, là khi nào?”

“Vào ngày cả hai chúng tôi tham dự tang lễ của bố nó.”

“Ngài có điều kiện trò chuyện với cháu mình vào sự kiện đáng buồn đó không?”

“Thật bất hạnh là không,” Hugo nói. “Có hai giám thị của nhà tù giám sát cháu tôi, họ nói chúng tôi không được nói chuyện với nó.”

“Ngài có quan hệ ra sao với cháu mình?” Pearson hỏi.

“Thân tình. Tất cả chúng tôi đều yêu quý Nick. Nó là một chàng trai tốt, cả gia đình đều cho rằng nó đã bị đối xử không công bằng.”

“Vậy là không có bất cứ cảm giác đố kỵ nào khi ngài và anh trai biết anh ấy được thừa kế phần lớn gia sản từ bố ngài.”

“Tất nhiên là không,” Hugo nói. “Nick đương nhiên sẽ thừa kế tước vị khi bố nó qua đời, cùng với toàn bộ lãnh địa của gia đình.”

“Như thế chắc hẳn đối với gia đình sẽ là một cú sốc khủng khiếp khi biết người thân của mình đã treo cổ tự sát trong tù, và một kẻ mạo danh đã chiếm đoạt vị trí của anh ấy.”

Hugo cúi xuống một lát, trước khi lên tiếng, “Đó là một đòn trí mạng với Margaret, vợ tôi, cũng như bản thân tôi, nhưng nhờ vào sự chuyên nghiệp của lực lượng cảnh sát và sự ủng hộ của bằng hữu và gia đình, dần dần chúng tôi cũng tìm được cách chấp nhận thực tế.”

“Hoàn hảo,” Sir Matthew thì thầm.

“Sir Hugo, ngài có thể xác nhận việc Trưởng giáo dòng Garter đã khôi phục quyền thừa kế tước vị gia đình cho ngài chứ?” ông Pearson hỏi, lờ đi lời bình luận của Sir Matthew.

“Có, tôi có thể, thưa ông Pearson. Các giấy tờ chứng thực được gửi cho tôi cách đây vài tuần.”

“Vậy ngài có thể đồng thời xác nhận lãnh địa tại Scotland, cũng như ngôi nhà ở London và các tài khoản ngân hàng tại London và Thụy Sĩ đều đã được chuyển lại cho gia đình quản lý không?”

“Tôi e là không, ông Pearson.”

“Tại sao vậy?” thẩm phán Hackett hỏi.

Sir Hugo có vẻ hơi lúng túng khi quay về phía thẩm phán. “Đó là do chính sách của cả hai ngân hàng không xác nhận quyền sở hữu trong khi vẫn còn một vụ tranh tụng có liên quan đang diễn ra, thưa ngài thẩm phán. Họ đều cam đoan với tôi quá trình chuyển quyền sở hữu sẽ được thực hiện với phía nắm quyền sở hữu hợp pháp ngay sau khi vụ án này đi đến hồi kết và bồi thẩm đoàn đã đưa ra được phán quyết.”

“Ngài đừng lo,” ngài thẩm phán nói, đồng thời dành cho nhân chứng một nụ cười động viên. “Sự thử thách dành cho ngài sắp đi đến hồi kết rồi.”

Sir Matthew đứng dậy đúng vào khoảnh khắc đó.”Tôi xin lỗi phải ngắt lời ngài thẩm phán, nhưng không biết có phải câu trả lời ngài dành cho nhân chứng cũng có nghĩa là ngài đã có quyết định cuối cùng với vụ án này rồi chăng?” ông hỏi với nụ cười hiền hòa.

Đến lượt ngài thẩm phán tỏ ra lúng túng. “Không, tất nhiên là không, Sir Matthew,” ông trả lời. “Tôi chỉ muốn nói cho dù kết quả phiên tòa này ra sao, cuối cùng thời gian dài chờ đợi của Sir Hugo cũng sẽ đi đến hồi kết.”

“Tôi vô cùng biết ơn, thưa ngài thẩm phán. Thật nhẹ nhõm khi được biết ngài vẫn chưa đưa ra quyết định trước khi bị cáo được có cơ hội biện hộ cho mình.” Ông ngồi trở lại chỗ.

Pearson trừng mắt nhìn Sir Matthew, nhưng đôi mắt ông già đã nhắm lại. Quay sang nhân chứng, ông ta nói, “Sir Hugo, tôi xin lỗi vì ngài đã phải trải qua một thử thách không mấy dễ chịu, nhất là khi đây hoàn toàn không phải lỗi của ngài. Nhưng cần phải làm cho bồi thẩm đoàn hiểu những thiệt hại và đau khổ mà bị cáo Daniel Cartwright đã gây ra cho gia đình ngài. Như ngài thẩm phán đã làm rõ, thử thách đó cuối cùng cũng đã sắp đi tới hồi kết.”

“Tôi không dám chắc là vậy,” Sir Matthew nói.

Một lần nữa Pearson tảng lờ câu chen ngang. “Tôi không còn câu hỏi nào nữa, thưa ngài thẩm phán,” ông ta nói trước khi trở về chỗ.

“Từng lời vừa rồi đều đã được chuẩn bị trước,” Sir Matthew thì thầm, hai mắt vẫn khép. “Hãy dẫn kẻ khốn kiếp đó vào một con đường dài tối tăm, và khi hắn ta ít ngờ đến nhất, cho hắn một nhát dao vào đúng tim. Bố có thể hứa với con, Alex, sẽ không ai phải đổ máu, dù là xanh(1) hay đỏ.”

“Ông Redmayne, tôi xin lỗi phải ngắt lời ông,” ngài thẩm phán nói, “nhưng ông có định thẩm vấn nhân chứng này không?”

“Có, thưa ngài thẩm phán.”

“Bắt đầu đi, con trai. Đừng quên hắn mới là kẻ muốn thoát ra khỏi chuyện này,” Sir Matthew thì thầm trong khi nặng nề ngồi trở lại chỗ của mình.

“Sir Hugo,” Alex bắt đầu nói, “ngài vừa nói với tòa rằng mối quan hệ của ngài với cháu mình, Sir Nicholas Moncrieff, là một mối quan hệ gần gũi - thân tình là từ tôi nghĩ ngài đã dùng để mô tả mối quan hệ đó - và hẳn ngài sẽ trò chuyện cùng ông ấy tại tang lễ của bố ông ấy nếu không bị nhân viên của nhà tù cản trở.”

“Phải, đúng là vậy,” Hugo nói.

“Cho phép tôi hỏi ngài, vào thời điểm nào ngài bắt đầu khám phá ra trên thực tế cháu ngài đã chết, chứ không phải đang sống tại ngôi nhà ở The Boltons như ngài vẫn tin cho tới khi đó?”

“Vài ngày trước khi Cartwright bị bắt,” Hugo nói.

“Có nghĩa là chừng một năm rưỡi sau tang lễ tại đó ngài đã không được phép trò chuyện với cháu mình?”

“Phải, tôi nghĩ là vậy.”

“Trong trường hợp đó, Sir Hugo, tôi buộc phải hỏi ngài trong khoảng thời gian mười tám tháng đó ngài và cháu mình, một người ngài vốn có quan hệ rất gắn bó, trò chuyện với nhau qua điện thoại?”

“Nhưng điều đáng nói chính là ở chỗ đó, hắn không phải là Nick,” Hugo nói, có vẻ rất hài lòng về chính mình.

“Không, đó không phải là ông ấy,” Alex đồng ý.”Nhưng ngài vừa nói với tòa ngài chỉ biết được sự thật chỉ ba ngày trước khi thân chủ của tôi bị bắt.”

Hugo ngước nhìn lên hành lang dành cho công chúng, hy vọng tìm thấy sự chỉ dẫn. Đây không phải là một trong những câu hỏi Margaret đã dự kiến trước và bảo ông ta cần trả lời ra sao. “Thôi được, cả hai chúng tôi đều có cuộc sống rất bận rộn,” ông ta nói, cố gắng tự tìm ra lối thoát. “Cháu tôi sống ở London, trong khi phần lớn thời gian tôi sống tại Scotland.”

“Theo như tôi biết, ở Scotland hiện người ta cũng đã có điện thoại,” Alex nói. Một tràng cười vang lên trong phòng xử án.

“Thưa ông, người đã phát minh ra điện thoại chính là một người Scotland,” Hugo mỉa mai nói.

“Càng có lý do để nhấc một chiếc điện thoại lên,” Alex khơi gợi.

“Ông đang muốn ám chỉ điều gì?” Hugo hỏi.

“Tôi không định ám chỉ điều gì cả,” Alex trả lời. “Nhưng liệu ngài có thể phủ nhận thực tế là khi cả hai người tham gia một cuộc bán đấu giá tem tại Sotheby’s ở London vào tháng Chính năm 2002, và sau đó khi ngài lại trải qua mấy ngày tiếp theo tại Geneva trong cùng khách sạn với người mà ngài vẫn tin là cháu mình, ngài đã không hề tìm cách nói chuyện với anh ta?”

“Nó đáng ra phải tìm đến tôi chào hỏi,” Hugo cao giọng nói. “Đó là chuyện có đi có lại, ông biết đấy.”

“Có lẽ thân chủ của tôi không muốn nói chuyện với ngài vì biết quá rõ ngài có mối quan hệ như thế nào với cháu mình. Có lẽ thân chủ của tôi biết rằng ngài không hề viết một từ hay nói chuyện một lời với cháu mình trong suốt mười năm qua. Có lẽ ông ấy biết cháu ngài căm ghét ngài, và chính bố đẻ của ngài - cũng là ông nội ông ấy - đã gạch tên ngài khỏi di chúc của mình?”

“Tôi thấy rõ ông đã quyết định coi trọng lời nói của một tên tội phạm hơn của một thành viên trong gia đình.”

“Không, Sir Hugo. Tôi đã biết tất cả từ chính một thành viên trong gia đình.”

“Ai?” Hugo hỏi một cách thách thức.

“Cháu ngài, Sir Nicholas Moncrieff,” Alex đáp.

“Nhưng ông thậm chí còn không biết nó.”

“Không, tôi không hề biết cháu ngài,” Alex thừa nhận.”Nhưng khi đang ở trong tù, nơi ngài chưa từng đến thăm hay gửi một lá thư cho ông ấy trong suốt bốn năm trời, cháu ngài đã viết đều đặn nhật ký mỗi ngày, nội dung của cuộc nhật ký đã tiết lộ nhiều điều.”

Pearson đứng bật dậy. “Thưa ngài thẩm phán, tôi buộc phải phản đối. Những cuốn nhật ký mà đồng nghiệp của tôi vừa đề cập đến mới chỉ được đệ trình lên bồi thẩm đoàn một tuần trước, và mặc dù trợ lý của tôi đã làm hết sức mình để xem qua từng dòng nhật ký này, cần phải biết tập nhật ký này bao gồm hơn một nghìn trang.”

“Thưa ngài thẩm phán,” Alex nói, “trợ lý của tôi đã đọc qua từng từ của tập nhật ký đó, và để tòa tiện theo dõi, ông đã lọc ra những đoạn mà sau này có thể chúng tôi sẽ muốn bồi thẩm đoàn chú ý đến. Không thể nghi ngờ về tính hợp thức của tài liệu này.”

“Tài liệu này rất có thể hợp thức,” thẩm phán Hackett nói, “nhưng tôi không hề thấy chúng thích hợp ở đây. Người đang bị xét xử không phải là Sir Hugo, và mối quan hệ của ông với cháu mình không phải là trọng tâm của phiên tòa này, vì vậy tôi đề nghị ông chuyển sang câu hỏi khác, ông Redmayne.”

Sir Matthew giật nhẹ áo con trai. “Tôi có thể trao đổi một chút với trợ lý của mình được không?” Alex hỏi ngài thẩm phán.

“Nếu ông thấy cần,” thẩm phán Hackett trả lời, vẫn còn dè chừng sau cuộc chạm trán mới rồi cùng Sir Matthew. “Nhưng làm ơn khẩn trương cho.”

Alex ngồi xuống. “Con đã ghi được điểm cho mình rồi, con trai,” Sir Matthew thì thầm, “và trong bất kỳ trường hợp nào đi nữa, những dòng quan trọng nhất trong tập nhật ký cần dành lại cho nhân chứng tiếp theo. Thêm vào đó, ông già Hackett đang tự hỏi liệu có phải ông ta đã đi quá xa và để chúng ta có đủ lý lẽ để yêu cầu xử lại hay không. Ông ta sẽ muốn tránh không cho chúng ta cơ hội đó bằng mọi giá. Đây là lần cuối cùng ông ta xuất hiện tại Tòa án Tối cao trước khi nghỉ hưu, và ông ta không muốn người ta nhớ đến mình về một phiên tòa bị mang ra xử lại. Vì thế khi con tiếp tục, hãy nói con chấp nhận quan điểm của ngài thẩm phán mà không đặt ra bất cứ câu hỏi nào, nhưng vì rất có thể con sẽ cần phải viện dẫn tới một số phần trong tập nhật ký trong các diễn biến tiếp theo của phiên tòa, con hy vọng rằng người đồng nghiệp bên nguyên sẽ thu xếp thời gian để xem qua một số đoạn nhật ký mà trợ lý của con đã đánh dấu sẵn để ông ta tiện tìm hiểu.”

Alex đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói, “tôi xin chấp nhận quan điểm của ngài thẩm phán mà không đặt ra thêm câu hỏi nào, nhưng vì rất có thể tôi sẽ cần phải viện dẫn tới một số đoạn trong tập nhật ký vào một thời điểm muộn hơn trong phiên tòa này, tôi chỉ có thể hy vọng người đồng nghiệp của tôi sẽ thu xếp được thời gian cần thiết để đọc qua vài dòng đã được đánh dấu trước để ông tìm hiểu.” Sir Matthew mỉm cười. Ngài thẩm phán cau mày, trong khi Sir Hugo tỏ ra băn khoăn không hiểu.

Alex quay lại tập trung sự chú ý vào nhân chứng, trong lúc này đang chốc chốc lại phải rút khăn lau trán.

“Sir Hugo, liệu tôi có thể khẳng định rằng ý nguyện của bố ngài, như đã được thể hiện rõ ràng trong bản di chúc của ông ấy, mong muốn lãnh địa của gia đình tại Dunbroad được chuyển giao cho Hội bảo tồn di tích lịch sử Scotland kèm theo một khoản tiền đủ để sửa sang bảo quản.”

“Tôi cũng hiểu như vậy,” Hugo thừa nhận.

“Vậy ngài hẳn cũng sẽ xác nhận Daniel Cartwright đã tuân thủ đúng ý nguyện đó, và hiện tại lãnh địa đang nằm dưới quyền quản lý của Hội bảo tồn di tích lịch sử Scotland,”

“Phải, tôi có thể xác nhận chuyện này,” Hugo trả lời có vẻ hơi miễn cưỡng.

“Gần đây ngài đã thu xếp được thời gian tới thăm ngôi nhà số mười hai The Boltons và kiểm tra hiện trạng của nó chưa?”

“Có, tôi đã ghé qua. Tôi không thấy có nhiều khác biệt lắm so với trước kia.”

“Sir Hugo, ngài có muốn tôi gọi điện cho bà quản gia của Cartwright để bà có thể mô tả với tòa một cách cực kỳ sống động về tình trạng của ngôi nhà khi lần đầu tiên bà được thuê tới đó làm việc không?”

“Không cần thiết phải làm thế,” Hugo nói. “Có thể ngôi nhà phần nào đã bị sao nhãng, nhưng như tôi đã nói rõ từ trước, tôi sống phần lớn thời gian ở Scotland, và hiếm khi tới London.”

“Trong trường hợp đó, Sir Hugo, chúng ta hãy chuyển qua tài khoản của cháu ngài tại ngân hàng Coutts ở phố Strand. Ngài có thể cho tòa được biết có bao nhiêu tiền trong tài khoản đó vào thời điểm xảy ra cái chết bi kịch của ông ấy không?”

“Làm sao tôi biết được?” Hugo gay gắt đáp lại.

“Vậy cho phép tôi giúp ngài, Sir Hugo,” Alex nói, lấy một bản in tình hình tài khoản ngân hàng từ trong một cặp tài liệu ra. “Chỉ hơn bảy nghìn bảng.”

“Nhưng việc hiện tại trong tài khoản đó có bao nhiêu tiền thì có ý nghĩa gì?” Sir Hugo vặn lại với giọng đắc thắng.

“Tôi không thể không đồng ý với ngài,” Alex nói, lấy ra một bản in tình hình tài khoản thứ hai. “Kết thúc giờ giao dịch hôm qua, tài khoản đó có số dư hơn bốn mươi hai nghìn bảng một chút.” Hugo vẫn chăm chú nhìn lên khu vực dành cho công chúng trong khi lau trán. “Bây giờ, chúng ta sẽ xem xét đến bộ sưu tập tem mà bố ngài, Sir Alexander Moncrieff, để lại cho cháu nội, Nicholas.”

“Cartwright đã lén lút bán đi sau lưng tôi.”

“Sir Hugo, tôi cho rằng anh ta đã bán nó đi ngay trước mũi ngài.”

“Tôi sẽ không bao giờ đồng ý bán đi một thứ mà gia đình luôn coi như một tài sản thừa kế vô giá.”

“Tôi không rõ ngài có cần một chút thời gian để cân nhắc lại câu nói vừa rồi hay không,” Alex nói. “Tôi đang có trong tay một tài liệu pháp lý do luật sư của ngài, ông Desmond Galbraith, thảo ra trong đó đồng ý bán bộ sưu tập tem của bố ngài với giá năm mươi triệu đô la cho một ông Gene Hunsacker sống tại Austin, Texas.”

“Cho dù đúng thế đi nữa,” Hugo nói, “tôi cũng chưa từng nhìn thấy một xu trong số tiền này, bởi vì chính Cartwright là kẻ rốt cuộc đã bán bộ sưu tập cho Hunsacker.”

“Thân chủ của tôi có làm thế thật,” Alex nói, “với giá năm mươi bảy triệu rưỡi đô la - nhiều hơn mức ông thương lượng thành công đến bảy triệu rưỡi.”

“Tất cả chuyện này là gì vậy, ông Redmayne?” ngài thẩm phán hỏi. “Cho dù thân chủ của ông đã trông coi gia sản của Moncrieff tốt đến đâu đi nữa, ở điểm khởi đầu anh ta vẫn đánh cắp tất cả những thứ này. Không lẽ ông đang cố cho rằng thân chủ của ông vẫn luôn có ý định trả lại tài sản này cho những người chủ sở hữu hợp pháp chăng?”

“Không, thưa ngài thẩm phán. Tuy nhiên, tôi đang nỗ lực chứng minh rằng có lẽ Danny Cartwright không hẳn là một kẻ xấu xa như bên nguyên muốn tất cả chúng ta tin. Thực ra, nhờ vào năng lực quản lý của thân chủ tôi, Sir Hugo sẽ giàu có hơn nhiều so với những gì ông dám trông đợi.”

Sir Matthew thầm cầu nguyện.

“Không đúng!” Sir Hugo nói. “Tình hình của tôi sẽ trở nên tồi tệ đi rất nhiều.”

Sir Matthew mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy. “Cuối cùng cũng có Chúa trên Thiên đường,” ông thì thầm. “Cừ lắm, con trai.”

“Tôi hoàn toàn không thể hiểu được,” thẩm phán Hackett nói. “Nếu có tới bảy triệu rưỡi đô la nhiều hơn so với dự kiến của ngài trong tài khoản, Sir Hugo, tại sao ngài có thể nói là tồi tệ đi?”

“Bởi vì mới đây tôi vừa ký một thỏa thuận có ràng buộc pháp lý với một bên thứ ba, người này chỉ sẵn sàng cung cấp chi tiết về những gì đã xảy ra với cháu tôi nếu tôi chấp nhận chia tay với hai mươi lăm phần trăm tài sản của mình.”

“Ngồi xuống, không nói gì hết,” Sir Matthew thì thầm.

Ngài thẩm phán lớn tiếng kêu gọi mọi người giữ trật tự, và Alex đợi đến khi phòng xử án đã im lặng trở lại trước khi đưa ra câu hỏi tiếp theo.

“Ngài đã ký thỏa thuận đó lúc nào, Sir Hugo?”

Hugo lấy một cuốn nhật ký nhỏ ra khỏi túi áo, lật giở các trang cho tới khi tìm ra ghi chú mà ông ta muốn tìm. “Ngày hai mươi hai tháng mười năm ngoái,” ông ta nói.

Alex kiểm tra các ghi chép của anh. “Một ngày trước khi một quý ông rất chuyên nghiệp nào đó liên hệ với Chánh thanh tra Fuller để dàn xếp một cuộc gặp mặt tại một địa điểm nào đó.”

“Tôi không hiểu ông đang nói gì,” Hugo nói.

“Tất nhiên là không rồi,” Alex nói. “Ngài làm sao có thể biết được những gì đã diễn ra sau lưng mình. Nhưng tôi buộc phải hỏi ngài, Sir Hugo, sau khi đã ký thỏa thuân đồng ý chia tay với hàng triệu bảng trong trường hợp gia tài của gia đình ngài được hoàn lại, về thứ quý ông rất chuyên nghiệp này đã mang ra để đổi lấy chữ ký của ngài.”

“Ông ta cho tôi biết cháu tôi đã chết từ hơn một năm trước, và vị trí của cháu tôi đang bị chiếm giữ bởi một kẻ mạo danh, chính là kẻ lúc này đang ngồi trên ghế bị cáo.”

“Vậy ngài đã phản ứng ra sao trước thông tin khó lòng tin nổi này?”

“Thoạt đầu tôi cũng không tin,” Hugo nói, “nhưng sau đó ông ta đưa cho tôi xem một số bức ảnh của Cartwright và Nick, và tôi buộc phải thừa nhận hai người rất giống nhau.”

“Tôi thấy thật khó tin, Sir Hugo, rằng chỉ chừng đó là đủ để một người thông minh như ngài chịu chia tay với hai mươi lăm phần trăm gia tài của gia đình mình.”

“Không, chừng ấy là chưa đủ. Ông ta cũng đưa cho tôi những tấm ảnh khác để chứng thực cho lời nói của mình.”

“Những tấm ảnh khác?”

“Phải. Một trong số chúng chụp chân trái của bị cáo, cho thấy rõ một vết sẹo ở ngay phía trên đầu gối chứng minh người này là Cartwright chứ không phải cháu tôi.”

“Chuyển chủ đề,” Sir Matthew thì thầm.

“Ngài đã nói với tòa, Sir Hugo, rằng người đã yêu cầu ngài phải đổi hai mươi lăm phần trăm tài sản hợp pháp của mình lấy những thông tin kể trên là một quý ông chuyên nghiệp?”

“Vâng, gần như chắc chắn là vậy,” Hugo nói.

“Có lẽ đã đến lúc, Sir Hugo, để ngài nói ra tên của quý ông chuyên nghiệp này.”

“Tôi không thể làm thế,” Hugo nói.

Một lần nữa, Alex lại phải đợi cho tới khi ngài thẩm phán lập lại trật tự trong phòng xử án trước khi có thể hỏi câu tiếp theo. “Tại sao lại không?” ngài thẩm phán hỏi.

“Hãy để Hackett làm việc đó,” Sir Matthew thì thầm. “Hãy cầu nguyện để ông ta không tự đoán trước ra được quý ông này là ai.”

“Bởi vì một trong những điều khoản của thỏa thuận,” Hugo nói, đồng thời lấy khăn lau trán, “là trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng không được tiết lộ tên của ông ta.”

Ngài thẩm phán Hackett đặt chiếc bút đang cầm xuống bàn. “Giờ hãy nghe tôi nói, Sir Hugo, và nghe thật cẩn thận. Nếu ngài không muốn bị khởi tố vì tội chống đối lại tòa và một đêm trong xà lim để giúp trí nhớ ngài phục hồi, tôi khuyên ngài nên trả lời câu hỏi của ông Redmayne, và cho tòa biết tên quý ông chuyên nghiệp đã yêu cầu hai mươi lăm phần trăm gia sản của ngài trước khi sẵn sàng chứng tỏ bị cáo là kẻ mạo danh. Tôi đã nói đủ rõ chưa?”

Hugo bắt đầu run bần bật. Ông ta ngước nhìn lên khu dành cho công chúng, và thấy Margaret gật đầu. Ông ta quay lại phía ngài thẩm phán và nói, “Spencer Craig QC.”

Gần như lập tức tất cả mọi người có mặt trong phòng xử án bắt đầu nhao nhao đồng thời mở miệng.

“Con có thể ngồi xuống được rồi, con trai,” Sir Matthew nói, “bởi vì bố nghĩ đây chính là thứ mà ở khu Danny sống người ta gọi là ra một lúc hai cú thôi sơn. Giờ đây ngài thẩm phán đáng kính của chúng ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho phép con triệu tập Spencer Craig ra trước tòa, tất nhiên trừ trường hợp ông ta muốn có một phiên xử lại.”

Sir Matthew nhìn sang bên và thấy Arnold Pearson đang nhìn con trai ông. Ông ta cũng đang làm điệu bộ nhấc một chiếc mũ tưởng tượng lên.

“Hoan hô, Alex,” ông ta nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.