Kẻ Không Theo, Chết!

Chương 20




Cả đời này của Trương La, chuyện mà ông ta hối hận nhất chình là vào nhà họ La, nhưng à, chuyện công ta cảm thấy may mắn nhất, cũng chính là vào nhà họ La.

Đầu tiên ông hận chính mình u mê không chịu tỉnh ngộ, nhưng sau đó ông lại chưa bao giờ hối hận vì đã gặp một người phụ nữ kiên cường như vậy.

Trước khi vào nhà họ La, ông là một người buôn bán hoa không có danh tiếng gì tại Trấn Thanh Lan, mua hoa bán hoa, lấy vợ sinh con, những ngày nhàn nhã như thế đã chấm dứt vào lúc La Vạn Buông cố ý tổ chức một hôn lễ long trong tưng bừng như vậy vào khoảng thời gian tiêu điều ảm đạm đó.

Mà ông ta, chỉ là một người buôn bán hoa nho nhỏ không được chú ý tới trong ngày hôn lễ đó, (dđlqđ) cũng vì không ai để mắt đến ông, cho nên trong ngày hôn lễ, ông được xếp ngồi vào vị trí phía sau, gần ngay cánh cửa chính thật lớn màu đỏ thắm của nhà họ La.

Sau khi đốt pháo mừng, trong âm thanh náo động của mọi người, ông cũng đứng lên theo những người khác, thấy được Quách Anh đang được hai bà lão đỡ hai bên đi tới.

Ông ta cũng nghe được rất nhiều những tin đồn về vị phu nhân trẻ tuổi này của nhà họ La. Là học sinh đại học ở ngoài trấn, nhà cửa sa sút không thể làm gì hơn là phải gả cho nhà họ La cũng đang suy yếu, có năng lực, lại rất thông minh lanh lợi, nghe nói rằng khi còn học ở trường đại học cũng có học qua tiếng nước ngoài.

Đúng như vậy, cô ấy mặc áo dài sườn xám màu đỏ cổ điển được thêu hoa văn hình long phượng trong mây, bởi vì việc đi lại, cho nên sườn xám hơi ngắn làm lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết, trên chân đang mang một đôi giày thêu rất tinh xảo giống như một đôi giày thêu mỹ nghệ, viên trân châu Nam Hải cũng run rẩy theo nhịp bước của cô ấy, mà trong thời khắc đó, đột nhiên Trương La cũng nảy sinh ra một loại tình cảm ham muốn mà trước nay chưa từng có, bởi vì đôi mắt cá chân trắng như tuyết đã tôn lên màu đỏ tươi, lần đầu tiên trong đời có cảm giác mà trước nay chưa bao giờ có đó là muốn có một người phụ nữ đến như vậy.

Chỉ tiếc rằng lúc đó mọi thứ đã muộn màng, cô ấy đã gả cho người khác làm vợ, mà ông ta cũng đã cưới người phụ nữ khác.

Có lẽ, cho tới tận bây giờ Quách Anh cũng chưa bao giờ chú ý tới ông ta, (d/đ/lê/quý/đôn) nhưng loại dục vọng thầm kín của Trương La lại có thể mãnh liệt như những con sóng lớn, cho dù có ngăn cản thế nào cũng không được.

Không ngờ sau một năm, một loạt kỳ tích xuất hiện, làm sự nghiệp của nhà họ La cũng phát triển không ngừng, có người nói là do cưới được một người con dâu tài giỏi, con dâu trưởng của nhà họ La có quan hệ tốt với chị em bạn dâu trong nhà thì không nói đi, cô ấy còn có thể giúp đỡ chồng mình, tuy thân thể cô ấy hơi bất tiện, nhưng vẫn luôn ở trong nhà giúp đỡ chồng mình là La Vạn Buông quản lý sổ sách, đóng góp ý kiến xử lý công việc, mỗi lần có thay đổi gì trong buôn bán thì người đầu tiên mà nhóm thương nhân khen ngợi lại chính là Quách Anh, sau đó thì mới đến La Vạn Buông.

Vào lúc đó, cho dù đi bất cứ đâu, trên đường lớn hay trong ngõ nhỏ, Trương La đều có thể nghe được người khác bàn tán về Quách Anh, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác rất tự hào không thể định nghĩa rõ ràng, giống như rất tự hào về người yêu trong lòng mình có thể được mọi người tán thưởng đến như vậy.

Rốt cuộc, cơ hội của ông ta cũng đã đến, nhà họ La muốn mướn vài người chăm sóc cây cảnh, bởi vì những năm gần đây sự nghiệp của nhà họ La phát triển huy hoàng, cho nên bọn họ cần mướn người chăm sóc hoa về để xây dựng và trang trí lại nhà cửa vườn tược đã cũ rích của bọn họ.

Ông ta thấy được giấy thông báo tuyển người, tính toán trong lòng thật lâu, (d,đ,l,q,đ) đêm đó về nhà đóng cửa hàng hoa lại, mặc kệ vợ mình mắng chửi như thế nào, ông ta coi như không hiểu, chỉ đem toàn bộ sổ sách giao cho bà ta, lại giao toàn bộ gia đình của mình cho vợ xử lý.

“Nếu tôi trở về, thì cửa hàng vẫn là của tôi. Còn nếu tôi không trở về, vậy thì em cứ coi như tôi đã chết rồi.” Đối với đôi giày thêu ba tấc bó lấy đôi bàn chân kia, ông ta đã yêu say đắm đến điên cuồng, vì vậy không do dự dẹp bỏ việc buôn bán của mình để vào ở nhà họ La, làm một người trồng vườn nho nhỏ.

Đúng, chỉ như vậy ông ta có thể tự tay mình trang trí biệt viện của Quách Anh, viện Yên La.

‘Ngọc thụ quỳnh chi tác yên la’ (Quỳnh: dịch nghĩa câu này là ‘cành vàng lá ngọc rũ yên la’), dưới bàn tay chăm sóc tỉ mỉ của ông ta, tuy có nhiều loại hoa không thể sánh với trong thơ, nhưng cũng không thua kém nhiều lắm.

Người phụ nữ kia thì luôn bận rộn với công việc, hình như tình cảm của cô ấy và La Vạn Buông cũng không được tốt lắm. Quanh năm suốt tháng, Quách Anh luôn nhốt mình trong phòng nhỏ kia, chỉ có đôi lúc cô ấy được người khác đỡ đi dạo xung quanh biệt viện.

Dường như tình trạng đi đứng của cô ấy không được tốt lắm, khi không có ai bên cạnh thì dáng đi của cô ấy trên đường hết sức kỳ quái, (d-đ-lê-quý-đôn) nhưng điều làm cho ông ta cảm thấy tiếc nuối nhất, đó chính là cô ấy cũng chưa từng mang lại đôi giày thêu đã làm cho ông ta say mê chìm đắm kia.

Cô ấy thích mặc âu phục, mang giày da bò, mặc váy dài phủ xuống, hay là khoác áo lông chồn trong ngày mùa đông giá rét, được người làm đẩy xe lăn vòng quanh trong sân để cho cô ấy ngắm hoa mai.

Mà trong lúc ông ta cứ yên lặng đứng bên cạnh cô ấy như vậy đã vài năm, thì cái người vô dụng được gọi là chồng của cô ấy lại liên tục tìm tới viện của người phụ nữ khác.

Bây giờ đã là thời đại mới, đã không còn tập tục tam thê tứ thiếp như lúc xưa, tuy vậy, rất nhiều thôn trấn nhỏ xa xôi lại vẫn cố chấp duy trì những tập tục xấu đã ngàn năm qua của Trung Quốc.

Người phụ nữ mà La vạn buông thật sự yêu tên là Đồng Liêu Liêu, nhu nhược giống như một con chim non không chịu nổi gió sương, chỉ cần người khác khẽ đụng vào thì sẽ vị vỡ tan thành nhiều mảnh.

Đúng là khi cô ta cười thì xinh đẹp mê hoặc đến nỗi trời đất cũng xoay chuyển, cây cỏ cũng tràn đầy sức sống hơn, mà người vô dụng đang nắm quyền nhà họ La là La Vạn Buông lại sử dụng tiền bạc do vợ mình đã khổ cực hết lòng hết dạ cố gắng kiếm về để làm cho người phụ nữ này nở nụ cười.

Ông ta đã mua cho người phụ nữ đó nhiều thứ, nào là đàn dương cầm, quần áo, thậm chí tại đại hội cổ đông của công ty hàng năm, muốn dành một ít cổ phần của công ty cho người phụ nữ không có liên quan gì.

Trong khi đó Trương La lại vụng trộm trốn ở sát vách, nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Quách Anh, cùng mười ngón tay đang nắm chặt lại với nhau.

Quả thật Quách Anh rất quan tâm La Vạn Buông, đáng tiếc, La Vạn Buông lại chưa từng quan tâm tới Quách Anh.

Người phụ nữ này quá mạnh mẽ, (d/đ/l/q/đ) cho nên làm cho người ta có một cảm giác cô ta không cần bất cứ ai bảo vệ che chở cho mình.

Lần đó, bởi vì La Vạn Buông điên cuồng yêu cầu, nhưng hầu hết vẫn là nhận được sự từ chối. Sau khi bị từ chối, La Vạn Buông càng lúc càng chán chường thất vọng, cả ngày cứ ở trong viện của Đồng Liêu Liêu, hầu hết những thứ cần dùng trong thời gian đó đều được đưa đến tận nơi ở của bọn họ, mà Quách Anh giống như là một quân cờ đã được tận dụng tối đa, hay nói cách khác là mở rộng công nghiệp hóa trong sản xuất, ra sức bảo vệ ranh giới nhà họ La, mở ra những lĩnh vực mới.

Đêm hôm đó, trời đổ tuyết rất lớn, Trương La lén lút đi vào trong viện Yên La, đứng yên lặng trong sân thật lâu, cũng chưa từng nghĩ sẽ đứng cùng một chỗ lâu như vậy với người phụ nữ mà mình yêu thích.

Quả thật như vậy, cửa gỗ bị đẩy ra, cô ấy mặc áo lông khoác lông chồn, một mình gian nan cực khổ, cố gắng lắm mới đi được tới chỗ hành lang gấp khúc, lại nhìn thấy ông ta.

Cô ấy quấn khăn quàng vào trên cổ, hầu như có thể che khuất được cả khuôn mặt (ddlqđ). Một đôi mắt trong suốt như ngọc thạch đen lẳng lặng nhìn ông ta.

Cô ấy nói: “Trương La, tôi biết anh thỉnh thoảng vẫn đứng ở đó.”

Ông ta đỏ mặt, một người đàn ông đã hơn ba mươi vẫn còn có thể luống cuống tay chân như một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

Cô ấy còn nói rằng: “Trương La, quay về đi, viện Yên La không chào đón anh đâu.”

Những lời này của cô ấy đã làm ông ta hoàn toàn bi thương, nhưng trong miệng vẫn cứng rắn hỏi: “Vậy chẳng lẽ vẫn hoan nghênh ông La sao?”

Quách Anh nghe xong, mắt hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: “Trương La, vậy anh đứng ở đây muốn nói với tôi chuyện gì?”

Lúc đó, câu hỏi này làm cho ông ta bối rối, ông ta hơi ngước đầu lên, ngẩng cao đầu nhìn người phụ nữ luôn ở trên cao đang đứng trước mặt mình, ông ta nói: “Tôi ngưỡng mộ em.”

Ngưỡng mộ em, vẫn luôn dõi theo em từ đoạn thời gian nhìn thấy mắt cá chân trắng tinh mang theo đôi giày thêu đỏ như máu, hay vẫn luôn dõi theo khi em là một người khôn khéo đầy năng lực cho đến lúc hiện tại là một người phụ nữ cô độc tịch mịch. Quách Anh, tôi ngưỡng mộ em. Thời điểm đó, trong xã hội vẫn theo phong trào coi trọng những người có học, mà dung mạo của Trương La lúc đó lại rất đàng hoàng, thân hình cao lớn, tuy không nho nhã bằng La Vạn Buông, nhưng vẫn là một người đàn ông tuấn tú. (Quỳnh: đáng lẽ không nói, nhưng bức xúc quá, toàn là đàn ông đáng khinh -_-)

Ông ta đang đứng trong tuyết, vào lúc đêm khuya yên tĩnh này, bày tỏ tình yêu của mình.

Quách Anh nghe xong, ánh mắt hơi giao động, ngồi ở trên ghế dài trên hành lang gấp khúc, đối mặt với đống tuyết, nơi Trương La đang đứng, nói với ông ta: “Anh lại đây.”

Trương La đến gần, khóe môi cô ấy gợi lên, nhìn ở dưới chân Trương La, khom lưng, tháo dây buộc trên đôi giày da bò, kéo ra một chút, làm lộ ra phân nữa bàn chân trắng như ngọc.

Trương La không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt của Quách Anh cũng trở nên lạnh lùng: “Anh thích cái gì ở tôi?”

“Hả?”

Cô ấy chậm chạp cởi một chiếc giày, mà trong cuộc đời này, Trương La cũng sẽ không bao giờ quên được cái mà ông ta đã nhìn thấy.

Dưới ánh trăng trắng bệch, trên nền tuyết trắng sáng, gót chân của cô ấy trắng mịn như ngọc, nhưng phần trước lại không có một ngón chân nào, một vết sẹo thật to, thật ghê rợn, được bao lại trong một miếng vải trắng, để cô ấy có thể mang được giày mỗi ngày.

Quách Anh nở nụ cười lành lạnh, giọng nói mang theo một hơi thở tuyệt vọng: “Trương La, anh thật ngu ngốc, ai sẽ thích một người phụ nữ đáng sợ như vậy chứ?”

Ông ta đứng tại chỗ, không thể động đậy, (dđlêquýđôn) trong đầu vẫn quay cuồng với hình ảnh mới vừa nhìn thấy.

Mà cô ấy chỉ cười: “Trương La, ba tấc của đôi giày thêu đỏ kia, mỗi tấc đều được đều nhuộm đầy máu.” Đến cuối cùng, cô ấy còn nói: “Tôi biết anh là ai, tôi cũng biết rõ sự cảm thông của anh đối với tôi, nhưng người tôi yêu là La Vạn Buông, đã yêu từ rất lâu rồi. Đồng Liêu Liêu lại không chịu vì anh ấy mà chặt bỏ đôi chân, nhưng tôi chấp nhận. Tôi cũng chưa bao giờ hối hận cả.”

Quách Anh càng ngẩng cao đầu hơn: “Đúng như anh đã nói, nếu chúng ta đến với nhau cũng không có gì sai, nhưng nếu như thế thì có gì khác biệt với hai người đê tiện ở viện bên cạnh chứ? Hãy quên những gì mà anh đã thấy ngày hôm nay đi, tôi sẽ cho người thanh toán tiền công cho anh, hãy mang theo bí mật này, quay trở về cùng với vợ mình sống thật hạnh phúc đi.”

Dứt lời, cô ấy mang giày vào, chuẩn bị trở về phòng.

Nhưng ông ta đã gọi tên cô ấy, giọng nói cũng run rẩy, ông ta đã nói: “Không sao hết, Quách Anh, tôi không sợ, tôi chỉ muốn chờ đợi bên cạnh em.”

Cô ấy dừng lại, bật cười to, nhưng tiếng cười lại trầm thấp như một tiếng thở dài.

Mà ông ta lại giống như bị ma nhập, ông ta đã nói: “Tôi không muốn chỉ làm một người trồng hoa, chỉ một mình em đã quá mệt mỏi, hãy để cho tôi giúp em. Tôi có thể tính sổ sách, ít nhất có thể trở thành một người quản lý đáng tin cậy của em.

Quách Anh đứng quay lưng lại với ông rất lâu, (d,đ,le,quý,đôn) rốt cuộc cũng nói: “Tôi sẽ cấp cho anh một gian phòng, hãy đưa vợ và con của anh vào ở đó, phải cố gắng làm việc.”

Cứ như vậy, ông ta đã có thể ở lại bên cạnh Quách Anh, nhìn người phụ nữ này từ từ trưởng thành, trở nên sắc bén, càng ngày càng lạnh nhạt, nhưng càng ngày lại càng kiên cường. 

Nghe nói La Vạn Buông rất ít khi ở lại đó qua đêm, nhưng một tháng sẽ luôn có một hai lần.

Quách Anh coi chuyện đó thật bình thường, ngày hôm sau cũng không có biểu hiện gì vui mừng hay ai oán, cứ như vậy, hai người giống như người qua đường, nhưng không thể không làm bộ thân mật trước mặt mọi người.

Cho đến một ngày, vô tình ông ta đi ngang qua viện của Đồng Liêu Liêu, lại nghe được giọng nói lo lắng của người phụ nữ kia, giọng nói không lớn, nhưng ông ta lại có thể nghe được rõ ràng.

Cô ta nói: “Vạn Buông, anh không thể tìm người phụ nữ kia để đòi tiền, vậy chúng ta làm sao mà đi? Làm sao bỏ trốn?”

La Vạn Buông vội vàng át tiếng cô ta: “Anh sẽ đi mượn người khác, đi ngay bây giờ!”

Cứ như vậy, ông ta đã phá vỡ một âm mưu đã được La Vạn Buông và Đồng Liêu Liêu chuẩn bị từ rất lâu, ông ta liền vội vàng nói cho Quách Anh biết.

Người phụ nữ đó nhìn những móng tay dài của mình, ngồi trong một góc tối mà ánh sáng không tới được, trầm mặc rất lâu, rốt cuộc cũng nói: “Tôi biết rồi, Trương La. Cảm ơn anh.”

Ông ta cuối người vái chào, chuẩn bị đi ra, cô ấy đã nói: “Trương La, tôi đã mang thai rồi.”

Chuyện cũ cũng dừng ở đây, rốt cuộc Trương La cũng định thần lại từ trong hồi ức, ánh mắt lạnh lùng của cô gái trước mặt làm cho ông ta không để ý mà nhớ lại những tháng ngày tuổi trẻ đã mất đi, ông ta nhìn ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ trước mặt, bật cười lên thật to, ông ta nói: “Cô gái nhỏ, những thứ này đều là của những kẻ không chịu nghe lời, bất quá cô sẽ rất nhanh giống như bọn họ vây.”

Rõ ràng những thứ trong mấy chiếc hòm trên mặt tường thủy tinh đông lạnh chính là những xác chết, (d.đ.lê.quý.đôn) bởi vì lâu ngày đã bị phân hủy, mặc dù được ngâm trong phóc-môn nhưng vẫn không thể giảm đi mùi tanh tưởi.

Mạc Doanh Doanh cố gắng nhịn xuống sự ghê tởm đang dâng lên trong ngực, cuối cùng thì Trương La cũng không đứng sau lưng của cô nữa, cô đã có thể tự mình mở dây thừng đang trói mình được rồi. Cô thận trọng nói chuyện với Trương La: “Giết người là vi phạm pháp luật, huống hồ gì ông giết tôi cũng phải nói cho tôi biết lý do là gì đúng không?” Vì để có hiệu quả chân thật hơn, giọng nói của cô cũng run rẩy theo.

Lần này Trương La lại đứng dậy, đi đến bức tường đối diện với cô, kéo ra một tấm vải đen khác: “Đây chính là nguyên nhân, tất cả những người nhìn thấy nó, đều phải chết.”

Vào trong giây phút đó, những tiếng bước chân lộn xộn truyền vào, hai bóng người cũng từ từ đi tới.

Tay Trương La cầm lấy con dao thép, nhìn theo bóng người đàn ông xuất hiện dưới ánh đèn, (dđlqđ) cặp mắt đào hoa phong lưu đa tình nhìn ông với ý cười như có như không, đôi môi mỏng cong lên: “Lão Trương, ông trói vợ của tôi lại, tôi chỉ đành phải bắt nạt cháu gái nhỏ của ông vậy.”

Mà người bị anh chế ngự trong ngực, đúng là Trương Tú Chi với vẻ mặt kinh hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.