Editor: Sênh Ca
Trưa hôm sau, Lý Dược Nhi mang vẻ mặt tái nhợt trở về nhà. Tóc cô ta hỗn độn, cánh môi đã bị cắn nát. Vừa về đến nhà liền chạy vào trong phòng khóc rống.
Lý Dược Nhi nhớ rõ, buổi tối Lý mẫu đưa cho cô ta một cốc sữa bò, nàng uống xong liền té xỉu. Sau đó, cô ta tỉnh lại trong đau đớn, vừa hé mắt đã thấy một tên đàn ông lớn lên giống như heo đang nằm đè lên người nàng, ra sức động thân.
Thật sự đau muốn chết, Lý Dược Nhi ra sức giãy dụa kêu to, đối phương lập tức đánh cô ta một bạt tai, "Lão tử bỏ ra nhiều tiền để chơi mày, giả trang trinh tiết liệt nữ cho ai xem! Mẹ nó, nếu mày không phải thấy là nữ sinh, lão tử thà bỏ ra năm mươi đồng cũng đã có thể mua một con nha đầu dưới nông thôn.".
Mặc kệ Lý Dược Nhi có kêu khóc thế nào cũng không thay đổi được gì ngoại trừ bị đánh thêm. Cuối cùng thật sự sợ bị đánh, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn phối hợp với đối phương.
"Dược Nhi, uống chút cháo đi." Lý mẫu cẩn thận bước vào, trên tay bưng một chén cháo trắng nóng hổi, vành mắt đỏ ửng, nói.
"Uống?! Uống cái gì mà uống! Hại chết con rồi, bây giờ lại đến đây?! Mẹ là mẹ thân sinh của con, sao mẹ có thể bắt con làm, làm..." Lý Dược Nhi nói không ra lời, vùi đầu vào trong chăn khóc rống.
"Dược Nhi, không phải mẹ, đây là chủ ý của tỷ tỷ con. Tiểu Phong không có tiền đóng học phí, mẹ cũng hết cách rồi. Cầu xin con, mẹ thật sự không còn cách nào khác." Lý mẫu khóc lóc cầu xin, bà ta vừa nói xong, oán hận trong lòng Lý Dược Nhi giảm đi rất nhiều, lại nghĩ đến Lý Mẫn Nhi, cả người liền phẫn hận đến phát run.
Từ trên giường nhảy dựng lên, phi như bay ra ngoài.
Trong phòng, Thất Nguyệt đang tự thu dọn đồ đạc, cô đã tìm được chỗ ở mới, thời gian còn lại chỉ cần bàng quang xem diễn, thuận tiện quạt gió thổi lửa một chút là được.
Kỳ thật cô cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có vài bộ quần áo, dùng một cái bọc nhỏ là xong.
"Lý Mẫn Nhi! Đồ tiện nhân! Tao với mày có thù oán gì, sao mày có thể hại tao như thế." Đúng lúc này, Lý Dược Nhi đá văng cửa phòng, cánh tay vươn ra, muốn túm lấy đầu Thất Nguyệt lôi về phía cô ta.
Thất Nguyệt nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay cô ta, vặn ra sau lưng, sau đó ấn cả người cô ta xuống giường. Lý Dược Nhi không thể động đậy, lập tức chửi ầm lên, cũng không thèm giả trang bộ dạng tiểu bạch liên hoa nhút nhát sợ sệt nữa, đem tất cả những gì thô tục ngày thường không dám nói mắng Thất Nguyệt.
"Gào to lên, nữa đi! Để hàng xóm đều biết Lý gia Nhị tiểu thư đêm qua ra ngoài tiếp khách a." Thất Nguyệt cũng không tức giận, cười hì hì nói.
Quả nhiên, Lý Dược Nhi lập tức im bặt, quay đầu căm hận nhìn Thất Nguyệt.
"Cho cô uống thuốc mê không phải tôi, là mẫu thân đại nhân thân ái của cô. Mà cõng cô đem đi cũng không phải tôi, là đệ đệ thân ái của cô. Thậm chí đến tiền tôi cũng không cầm. Cô phát điên với tôi làm gì? Hảo hảo cùng mẫu thân và đệ đệ tương thân tương ái đi. Tiện thể nói cho cô biết, tên đàn ông đêm qua có bệnh về đường sinh dục, tự mà lo cho bản thân đi." Thất Nguyệt đẩy Lý Dược Nhi ngã xuống giường, hừ một tiếng, xách theo bọc quần áo của mình rời đi.
Lý Dược Nhi ngồi trên giường, răng va vào nhau lập cập. Bệnh đường sinh dục! Sẽ không, cô ta sẽ không mắc loại bệnh này! Sao có thể? Lý Dược Nhi sợ hãi, cả người run rẩy không ngừng.
Thất Nguyệt vừa đi vừa nhớ lại, cũng trong chính căn phòng ấy, Lý Dược Nhi điềm đạm đáng yêu vừa khóc vừa nói với Lý Mẫn Nhi, "Tỷ tỷ, cầu xin chị, chị mắc cái loại bệnh đường sinh dục, vạn nhất để đệ muội (em dâu) biết thì phải làm sao? Sao chị có thể ích kỷ như vậy, sao không suy xét vì Tiểu Phong? Cầu xin chị, chị mau đi đi, tìm một chỗ ở khác, chờ hết bệnh rồi quay về, được không?" Lý Dược Nhi vĩnh viền đều thiện lương như vậy, săn sóc như vậy, quan tâm đệ đệ cùng mẫu thân. Trong mắt người khác, cô ta giống như đóa sen nước không nhiễm bụi trần, mà chị cô ta, giống như hồ sen đầy bùn đất, bị cô ta dẫm đạp dưới chân, không chỉ bị hút khô dinh dưỡng mà còn bị ghét bỏ.
Bây giờ, người nhiễm bệnh là cô ta, không biết cô ta có còn vô tư xuy xét vì đệ đệ của mình nữa hay không, khiến bản thân cô phải lưu lạc đầu đường.
Thất Nguyệt chỉ thuê một phòng ở, tiền tích cóp của cô còn phải dùng cho những khoản khác. Đối với cô, có nhà để ở là tốt rồi.
"Lý Mẫn Nhi, có người tìm!" Vương đại mụ ở trong sân hô to.
Trong viện có năm sáu hộ gia đình, bởi vì Thất Nguyệt luôn ra ngoài buổi tối, mọi người đều biết cô làm nghề gì, chê cười cô, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ hòa thuận.
"Ai thế?" Bây giờ đang là sáng sớm, Thất Nguyệt vừa rửa mặt xong, còn chưa kịp chải đầu, cô cũng không nói với ai nơi ở của mình, sao lại có người tìm cô.
Thất Nguyệt vừa mở cửa liền thấy James mang theo một người, đứng trong viện. Bởi vì hắn là người ngoại quốc, hàng xóm đều đẩy cửa xem náo nhiệt, sau đó khe khẽ bàn luận.
Thất Nguyệt sửng sốt, dùng tiếng Pháp hỏi "Sao anh biết tôi ở đây?".
Người trong tiểu viện không nghĩ tới một vũ nữ còn có thể nói tiếng nước ngoài, bắt đầu nghị luận. Thất Nguyệt cũng không để ý tới những người này, mấy bác gái trong viện đều ưa thích mấy chuyện bát quái tầm thường, hôm nay lại có thêm đề tài mới.
Thất Nguyệt thấy James có chút quẫn bách, hắn vẫn không quen ở Thượng Hải, lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm hắn. Thất Nguyệt mời hắn vào phòng, mà người phiên dịch đi theo thức thời đứng đợi ở ngoài.
"Kella, chỗ ở của nàng thật đơn sơ." James vừa vào phòng liền kinh ngạc nói, sau đó mới biết mình lỡ lời, sợ Thất Nguyệt xấu hổ, len lén nhìn cô.
"Tôi cảm thấy không sao cả, có thể là ở là được." Thất Nguyệt hoàn toàn không để bụng, sau đó tùy ý buộc tóc lên, thấy James cẩn thận nhìn mình liền hỏi, "Sao anh tìm được chỗ này?".
James thấy Thất Nguyệt không tức giận, âm thầm thở phào, tiếp tục nói, "Nàng tìm phòng ở có liên quan đến nghiệp vụ trong công ty, nên nhân viên nói với tôi.".
Thất Nguyệt nghĩ nghĩ, hẳn là nhân viên trong công ty muốn lấy lòng hắn, cố ý hỏi thăm chỗ ở rồi nói cho James. Cô hỏi, "Tìm tôi có việc gì sao?".
"Đúng vậy, tôi sắp về nước, lần này tới là để thị sát ngân hàng, bây giờ đã xong, phải rời đi. Kella thân ái, em có đồng ý gả cho tôi, cùng tôi đến nước Pháp sống chứ? Tôi xin thề, sẽ đối xử tốt với em. Gả cho tôi nhé." James vừa nói vừa quỳ một chân xuống đất, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, đôi mắt lấp lánh nhìn Thất Nguyệt chờ mong.
Thất Nguyệt nhìn biểu tình trong mắt người đối diện, do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên định lắc đầu.
"Vì sao?" Trong mắt James tràn đầy thống khổ, hắn thật sự nghiêm túc, nhưng người hắn yêu không thích hắn.
"James, anh hiểu tôi sao?" Thất Nguyệt nói.
"Đương nhiên, Kella. Tôi đương nhiên hiểu em, em là thiên sứ mỹ lệ thiện lương, là món quà Thượng Đề ban xuống." James nhiệt tình chờ đợi nhìn Thất Nguyệt.
"Không, James, anh không hiểu tôi. Mấy ngày trước tôi vừa đem em gái lên giường khách làng chơi." Thất Nguyệt nói, ngữ khí nhàn nhạt không chút dao động, chỉ như nhàn nhạt trần thuật.
"Không có khả năng! Kella, em không cần vì từ chối tôi mà bôi nhọ chính mình. Em thiện lương như vậy, sao có thể làm ra chuyện đó." James có chút kích động đứng lên, hai tay run rẩy lôi kéo Thất Nguyệt.
- ------
▶ Lải nhải time: t vừa mới đào hố một bộ xuyên nhanh - hệ thống khác, hài nha các nàng, nếu thích có thể bơi qua đọc ủng hộ 💋💋💋 sorry vì tiến độ chậm, tuần sau sẽ bù chương phúc lợi.