Editor: Sênh Ca
Muốn tìm khách ở vũ trường không khó, nhưng muốn tìm khách bị bệnh hoa liễu (HIV) thì phải mất chút công sức. Nhưng nếu bạn dám bỏ tiền, vậy việc này cũng không còn khó khăn nữa.
"Mẫn tỷ, ai đặc tội chị thế?" Thất Nguyệt tìm một người chuyên môn chạy chân ở Bách Nhạc Môn, gọi là Tiểu Lượng Tử, muốn cậu tìm một khách bị bệnh hoa liễu, hơn nữa còn yêu cầu bệnh càng nghiêm trọng càng tốt. Tiểu Lượng Tử vừa nghe, lập tức biết cô muốn làm gì. Tìm loại khách này, chắc chắn không phải chuẩn bị cho chính mình. Cậu ở phòng khiêu vũ đã lâu, loại chuyện này cũng thấy rất nhiều. Nữ nhân đấu đá, có đôi khi thảm còn hơn chết.
Hiện tại, Thất Nguyệt ở Bách Nhạc Môn xem như tốt số. Cô đàn dương cầm rất tốt, lại xinh đẹp, còn biết ngoại ngữ, tuy rằng tính cách hơi lạnh lùng, không yêu ai, cũng không bồi khiêu vũ, nhưng không biết vì sao, rất nhiều khách đều rất ưa thích cô. Mỗi ngày đều có lễ vật được mang đến tặng cô, nối liền không dứt, hết hoa lại đến giỏ trái cây,... Thậm chí còn có thiếu gia ngoại quốc của Ngân hàng Pháp quốc ngày nào cũng đến nghe cô đàn dương cầm, không biết tiếc tiền là gì, mỗi lần tặng đều là lẵng hoa, lúc nào cũng kêu gào muốn lấy Thất Nguyệt làm vợ. Nhưng nhân gia cô lại không cho người ngoại quốc kia một sắc mặt hòa nhã, thật đúng là kì quái.
"Cái này cậu không cần biết, chỉ cần làm tốt, tôi sẽ không bạc đãi cậu." Thất Nguyệt đưa mười đồng cho Tiểu Lượng, nói.
"Ai u! Mẫn tỷ, làm việc cho chị sao có thể nhận tiền a? Nếu để bọn Tiểu Ngũ biết được nhất định sẽ chạy đến tranh giành với em a. Mẫn tỷ vừa xinh đẹp, lại có văn hóa, mọi người đều nói chị người tốt số nhất Bách Nhạc Môn chính là chị a. Chị gọi em làm việc cho chị, chính là cho Tiểu Lượng Tử em mặt mũi, em đương nhiên phải chạy nhanh đi làm." Tiểu Lượng Tử là kiểu người gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, người chết cũng có thể bị cậu nói sống lại.
"Được rồi, đừng có ở đây nói mấy lời nịnh nọt làm gì, mau đi làm việc đi." Thất Nguyệt nhìn cậu làm mặt quỷ, hơi cười cười, nói
"Mẫn tỷ, chị cười lên thật đẹp. Không phải trong sách vở có câu quay đầu mỉm cười gì gì đó sao, chắc chắn là để ca ngợi Mẫn tỷ. Chị yên tâm, em sẽ làm tốt, ở Bách Nhạc Môn này em không gì không biết, ngày mai là có rồi a." Tiểu Lượng Tử vỗ ngực đảm bảo.
Thất Nguyệt biết tất cả đều bởi vì mình vận khí tốt mới có thể có loại đãi ngộ này, vũ nữ bình thường muốn nhờ những người này làm việc, đưa tiền chưa chắc họ đã làm. Bọn họ không thiếu mười đồng hai mươi đồng, có khi gặp được khách ra tay hào phóng, cầm mũ đi treo cũng được mấy chục đồng tiền boa.
Người chạy chân cần nhất là thể lực. Bọn họ từ nhỏ đã đến đây học việc, đến năm mười sáu mười bảy tuổi mới được trả lương. Từ nhỏ đến lớn đã làm rất nhiều việc, học xem sắc mặt người khác, nếu không sao có thể kiếm miếng ăn.
Chờ bọn họ lớn hơn, nếu có năng lực, có thể giống như A Trịnh đang làm Đại Ban, cũng xem như hết khổ.
- ------
Quả nhiên, ngày hôm sau, Thất Nguyệt vừa tới, Tiểu Lượng Tử đã làm mặt quỷ gọi cô.
Đã tìm được khách, kỳ thật rất nhiều vũ nữ đều biết người này, phàm là người biết đều không chịu tiếp hắn kiếm tiền. Người này là thương buôn hàng da, kiếm được không ít tiền, nhưng bệnh đường sinh dục có cả một đống. Vũ nữ bị bệnh hoa liễu đều không tránh khỏi liên quan đến hắn. Người như vậy lại đặc biệt háo sắc, còn có tật xấu, người bị hắn nhắm trúng đều bị hắn bất chấp tất cả bám riết, ai thấy hắn cũng đều tránh nhanh.
Việc tốt vừa nói liền thành công, nghe đến người tiếp hắn là hoàng hoa khuê nữ, hắn liền cao hứng đáp ứng, trả hai trăm đồng.
Thất Nguyệt nói với hắn, cô chỉ cần một trăm, một trăm còn lại cho Tiểu Lượng Tử làm phí chạy chân. Cô nói với hắn, tìm vài người, ngày mai đến nhà cô đón Lý Dược Nhi.
Tiểu Lượng Tử vui mừng, một trăm đủ để cậu phải mất công kiếm vài tháng, bây giờ vừa có, liền có cái đảm bảo tiền học ở trường. Ngay lập tức, cậu hứa sẽ làm việc thỏa đáng, không để Thất Nguyệt thất vọng.
Tối hôm sau, một chiếc xe kéo cùng vài người đi đến Lý gia, đứng trước đại môn. Lý mẫu yên lặng mở cửa, để Lý Ngọc Phong cõng Lý Dược Nhi đi ra, run rẩy đưa Lý Dược Nhi vào trong tay Tiểu Lượng Tử.
Tiểu Lượng Tử khinh thường nhìn hắn, không nói gì, đem Lý Dược Nhi vào trong xe kéo rồi quay người rời đi.
Nhìn xe kéo rời đi, hai chân Lý Ngọc Phong mềm nhũn, quỳ xuống đất, bụm mặt khóc. Từ nhỏ hắn đã thân thiết với Nhị tỷ nhất, cuối cùng Nhị tỷ cứ như vậy bị hắn bán đi.
"Nhị tỷ, thật xin lỗi." Lý Ngọc Phong nhỏ giọng khóc, một lúc sau, sợ hàng xóm thấy, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong nhà.
Hắn không muốn làm vậy, nhưng hắn không thể không làm như thế. Hắn chịu đủ rồi, khoảng thời gian này, bạn học đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, mỗi ngày về nhà đều phải ăn lá cây luộc (chắc là rau luộc), mỗi ngày đều nghe âm thanh thấp hèn của Lý mẫu cầu xin Lý Mẫn Nhi.
Đối với Đại tỷ Lý Mẫn Nhi, khi còn nhỏ hắn luôn sùng bái nàng. Lý Mẫn Nhi xinh đẹp, ôn nhu, hơn nữa học rất tốt. Hắn còn nhớ rõ, lúc nàng đàn dương cầm, hắn và Lý Dược Nhi đứng bên cạnh lắng nghe. Khi đó, đại tỷ thật cao quý, bạn học nhìn thấy hắn đều hâm mộ, sùng bài hắn có được người chị như thế.
Nhưng sau này, Lý Mẫn Nhi đi làm vũ nữ, mỗi ngày ăn mặc váy Hoa Kỳ giá rẻ, trên mặt trang điểm dày cộp, mỗi ngày trở về cả người đều đầy mùi rượu. Hắn biết đại tỷ đều vì kiếm tiền cho gia đình, nhưng hắn chưa bao giờ chịu khổ, không biết cuộc sống không có tiền sẽ như thế nào. Hắn luôn cho rằng làm người phải có cốt khí, không thể vì nghèo hèn mà thay đổi. Mà trong mắt hắn, Lý Mẫn Nhi là vì không muốn chịu khổ nên tự mình hạ thấp bản thân, là đồ tiện nhân.
Nhưng đến một ngày, hắn lại tự tay đẩy người chị thứ hai của mình vào địa ngục, chỉ vì trước kia hắn chưa bao giờ để ý đến tiền bạc. Thời điểm sung sướng, hắn có thể mở miệng "dù nghèo cũng không thay đổi", nhưng bây giờ, hắn chịu không nổi. Hắn muốn đi học thật tốt, sau này kiếm thật nhiều tiền, để Lý Mẫn Nhi hối hận vì đã đối xử với hắn như vậy. Hắn không bao giờ muốn trải qua cuộc sống như thế này nữa.
Buổi tối, lúc Thất Nguyệt trở về, Lý Ngọc Phong vẫn còn ngồi ngốc trong viện.
Thất Nguyệt khinh thường cười cười, lấy tiền từ trong túi, ném về phía Lý Ngọc Phong, "100 đồng đại dương, đếm rõ ràng đi, đây là tiền mày bán Nhị tỷ bảo bối của mày đấy!"
Lý Ngọc Phong bị túi tiền kích thích, ngẩng phắt lên, hai mắt đỏ rực, gào thét, "Lý Mẫn Nhi, đều tại cô, là cô hại Nhị tỷ. Là cô! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Một ngày nào đó, tôi sẽ giết cô!"
"Hừ! Tao làm hại? Nghe Tiểu Lượng Tử nói, là mày cõng nó đấy!" Nói đến đây, Thất Nguyệt phì cười.
"Tao liều mạng với mày." Lý Ngọc Phong bị kích thích, mất đi lý trí, nhào về phía Thất Nguyệt.
Lúc Thất Nguyệt tiến vào nhiệm vụ, hắn đã đánh không lại, bây giờ thì càng không.
Lý Ngọc Phong vừa vọt tới, Thất Nguyệt liền nghiêng người tránh đi, duỗi tay bắt lấy cánh tay Lý Ngọc Phong, mượn lực ném hắn qua vai. Lý Ngọc Phong ngã trên mặt đất. Thất Nguyệt lập tức nhảy lên, ấn đầu gối lên lưng hắn, tay nắm chặt tóc hắn, đập mạnh đầu hắn xuống đất đến khi đầu hắn chảy đầy máu mới buông tha.
Lý Ngọc Phong bị đập đến choáng váng, trước mắt đều là máu đỏ tươi, bất động nằm trên đất.
Thất Nguyệt cảm thấy mỹ mãn, liền đứng dẫy vỗ vỗ hai tay, nói:
"Phế vật."
Cô xoay người nhặt ví trên đất, phủi phủi vài cái, vui vẻ huýt sáo về phòng.
Không lâu sau liền nghe thấy tiếng khóc của Lý mẫu ngoài viện, cảm giác nguyên chủ đang vui sướng. Những gì nguyên chủ đã phải chịu, cô sẽ đòi lại từng cái từng cái.