Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 7: Chương 7




Khi Miêu Thuật đưa tôi đến trước mắt mẹ anh ta, tôi sâu sắc cảm nhận được bốn chữ chân lý ‘Nhân sinh như diễn’. Chỉ là cuộc sống của tôi sao lại mẹ nó biến thành trò khôi hài vừa máu chó vừa lâm ly thế này?
Chẳng qua nghĩ lại, chuyện cũng tốt, tôi cái gì cũng không làm liền có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của Miêu Thuật.
Tôi từ bên cạnh Miêu Thuật xông lên trước kích động bắt lấy tay bà ấy liều mạng lắc: “Dì à, ngài khỏe chứ ngài khỏe chứ…” Bà ấy mang theo biểu tình phiền chán rút tay mình về dùng khăn tay chà chà, hiển nhiên là tôi vừa mới khẩn trương nên ra mồ hôi tay nhiều lắm.
Sau khi nghe giọng tôi bà ấy cũng hơi ngây người, tiện đà nhìn về phía Miêu Thuật, “Đây là … Bạn gái con?”
Miêu Thuật gật gật đầu đi qua cho mẹ mình một cái ôm hôn nhiệt tình, mẹ anh ta ở trong lòng anh ta ngước lên khuôn mặt tươi cười, sao mà tôi thấy ngán kinh như vậy.
Miêu Thuật lại kéo tôi đến trước mắt bà, “Bạn gái con, Dư Thắng Nam.”
Mẹ ruột anh ta quả nhiên không phải hiền lành, dùng khóe mắt kẹp tôi, sau đó mở miệng hỏi rõ Miêu Thuật: “Con trai, con … nghiêm túc?”
Miêu Thuật không lên tiếng, tôi cười giành đáp: “Dì, tuyệt đối nghiêm túc, Miêu Thuật anh ấy yêu cháu cho tới bây giờ không giống như yêu bất kỳ người con gái nào khác…”
Nói xong bà đây tự thấy thiếu chút nữa ói ra, Miêu Thuật lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, cùng ói.
Trong thoáng chốc ánh mắt Miêu phu nhân có chút u oán. Bà ấy hẳn là cái loại phụ nữ trung niên dị thường để ý sức nặng của mình trong cảm nhận của con trai, điểm này, từ nụ cười nở hoa trên mặt khi bà ấy nhìn Miêu Thuật kia dễ dàng có thể nhìn ra được.
“Cha mẹ Dư tiểu thư công tác ở đâu?” Đồ ăn còn chưa bày lên đâu, Miêu Thuật mẹ anh ta đã bắt đầu đề ra câu hỏi vòng thứ nhất, giống y tình tiết máu chó của phim truyền hình, ngay cả lời kịch cũng không mảy may bóp méo.
Tôi cười nói: “Ba cháu lái xe vận tải, mẹ cháu không có làm việc.”
Ánh mắt Miêu phu nhân càng thêm lạnh như băng. Tôi thờ ơ cười cười, dù sao bịa chuyện nói nhảm lại không phạm pháp.
Lúc này, Miêu phu nhân vẻ mặt sầu khổ đã muốn bắt đầu chống cái trán, đột nhiên nàng lại ngẩng đầu hỏi: “Không biết Dư tiểu thư học ở đâu? Anh quốc? Mỹ quốc?”
“Trung Quốc.” Tôi trả lời đặc biệt vang dội.

Miêu Thuật sặc một ngụm nước trong cổ, dường như liều mạng cố nén cười.
Tôi không kiêu ngạo không siểm nịnh vẫn cùng vị bà mo Diêu này nóng bỏng nói chuyện với nhau. Tôi đầy mặt tươi cười, bà ấy đã kề cận sụp đổ, rốt cục vỗ bàn, đứng lên nói với Miêu Thuật: “Càng lúc càng không ra gì!” Sau đó day day huyệt thái dương nói, “Tôi không thoải mái đi trước.”
Miêu Thuật nhanh chóng theo lên, “Mẹ, con tiễn mẹ.”
“Không cần.” Nói xong vung tay rời khỏi phòng bao.
Đối mặt vị bà mo biết cắn người người này, tôi còn chưa có phát lực thì đã thoải mái hoàn thành nhiệm vụ Miêu Thuật giao cho tôi, thật sự là thật đáng mừng.
Lúc này, trong phòng còn lại hai người là tôi và Miêu Thuật.
Tôi nói: “Người phụ nữ sát thủ như tôi người gặp người thích hoa gặp hoa nở như vậy, làm người khác chán ghét là một chuyện không dễ dàng cỡ nào.” Nói xong tôi liếc mắt nhìn Miêu Thuật một cái, nhịn không được hỏi, “Cả gan hỏi một câu, anh… Làm như vậy rốt cuộc vì sao?”
Miêu Thuật mang theo ý cười giảo hoạt, “Cô không nên hỏi đến, biết ít là tốt nhất.”
Tôi đảo cặp mắt trắng dã, “Vậy thử hỏi tôi còn có công việc gì phải làm nữa? Hình như mục đích đã đạt được rồi?”
Miêu Thuật bình tĩnh nói: “Cuối tuần đến nhà tôi, đến lúc đó, cô sẽ biết chỗ khó ở đâu.” Nói xong, anh ta quay đầu nhìn tôi đề nghị nói: “Tôi cảm thấy cô vừa mới biểu hiện rất mất tự nhiên.”
“Tôi tối hôm qua còn cố ý bày ra phương án tác nghiệp cho mình, tôi là theo hướng đơn thuần ngây thơ, ngài không thấy sao?” Tôi nghiêm túc nói.
Anh ta cũng nghiêm túc nhìn tôi, “Ngây thơ không thấy đâu, nhược trí thật ra nhìn rõ.”
Tôi: “…”
**********************
Nói là cuối tuần, kỳ thật trong nháy mắt đã hùng hùng hổ hổ đến ngày.

Khi Miêu Thuật đưa tôi đến trước mặt một tòa nhà lớn xa hoa hủ bại, tôi nhất thời sợ ngây người, “Đây… Là nhà anh?”
Miêu Thuật nhếch khóe miệng không nói chuyện. Lúc này, cửa lớn chậm rãi mở ra, một dì trung niên tươi cười đầy mặt ra nghênh đón, “Tam thiếu, đang chờ ngài ăn cơm đấy.”
Tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng. Công tử thiếu gia? Dường như khiến cho trở lại xã hội cũ vạn ác.
Miêu Thuật quay đầu nói: “Vị này là dì Mạnh.”
Tôi vừa kêu một tiếng “Mạnh” ngay cả chữ dì còn chưa nói ra khỏi miệng, liền phát hiện hòa ái mỉm cười của dì Mạnh đã muốn đông lại ở khóe miệng, lễ phép lại lạnh nhạt. Vì thế, tôi cũng lười cùng bà ấy khách sáo, đem chữ “Dì” nuốt xuống.
Khi tôi đứng ở đại sảnh nhà Miêu Thuật, nhất thời cảm thấy mình nhỏ bé tựa như hạt gạo nhỏ. Căn phòng lớn như vậy, gọi người cũng phải dùng máy khuếch đại âm thanh nhỉ?
Nhà anh ta phong cách trang trí rất Trung Quốc, vật trang trí ngoài tranh chữ còn có bộ sô pha nặng nề cứng rắn lạnh lẽo kiểu Trung Quốc nhìn xem tôi có chút buồn bực trong lòng, thậm chí có một loại cảm giác xuyên không trở lại xã hội cũ.
“Cháu trai ta khó được dịp trở về ăn cơm, cô động tác nhanh nhẹn một chút được không? Làm có chút chuyện mà chậm quá, cô muốn ta chết sao?” Lúc này đột nhiên có một thanh âm từ nhà ăn bên kia truyền đến.
Nguyên lai là bà nội Miêu Thuật đang răn dạy dì, nghe thấy thanh âm bà cụ rất hung dữ, tôi nhất thời có chút khẩn trương.
Không đến hai giây, tôi liền thấy một cụ già chống quải trượng từ nhà ăn bên kia đi tới. Miêu Thuật nghênh đón, cụ già thân hình nhỏ nhắn mặt mày hớn hở vỗ vỗ Miêu Thuật, “Thằng cháu chết toi, mấy ngày không trở về thăm ta rồi.”
Miêu Thuật ôm vai bà nội nhìn tôi nói: “Bà nội, đây là bạn gái cháu, Dư Thắng Nam.”
Tôi cười tiến lên đón, “Cháu chào bà nội.”
Bà nội Miêu nghiêm túc nhìn tôi vài giây, đột nhiên hỏi: “Quen biết lão Tam nhà chúng ta đã bao lâu rồi?”
“Lão Tam?” Tôi có chút mơ hồ.

Miêu Thuật chỉ chỉ chính mình, tôi “à” một tiếng liền phản ứng lại. Tôi nói: “Một tuần.”
Bà nội Miêu ngẩn ra, tôi bổ sung, “Chúng cháu nhất kiến chung tình…”
Bà nội Miêu biểu tình thực nghiêm túc nhìn tôi, “Có dự định sinh con không?”
Tôi hơi sửng sốt, hoả tốc đem ánh mắt cầu cứu bắn về phía Miêu Thuật, Miêu Thuật một bộ vẻ mặt không đếm xỉa đến, để cho tôi tự dựa vào chính mình.
Dù sao chỉ là làm cho người nhà bọn họ chán ghét tôi mà thôi, thế này còn không dễ dàng. Tôi cố ý khó xử nói: “Sinh con dáng người sẽ biến dạng.”
Bà nội Miêu đem tôi quét một lần từ dưới lên trên, khinh thường nói: “Dáng người cô hiện tại cũng không thấy chỗ nào tuyệt đẹp đâu?”
Tôi: “…”
Lúc này Miêu Thuật muốn cười lại không dám cười bộ dạng đặc biệt đáng đánh đòn. Tôi trong lòng âm thầm tự an ủi mình, may mắn tôi không phải bạn gái Miêu Thuật thật sự, bằng không đêm nay mang đến cho mình bao nhiêu nghĩ lại mà kinh, đau xót nhớ lại đây?
Bà nội Miêu lại cau mày hỏi: “Cha mẹ làm gì?”
Mẹ cậu ông ngoại của tôi, kẻ có tiền cũng quá yêu thích hỏi nghề nghiệp cha mẹ người ta đi?
Tôi nói: “Mẹ cháu lái xe vận tải, ba cháu không có làm…”
Miêu Thuật đột nhiên hắng giọng ngắt lời tôi, tôi vội sửa miệng: “Ba cháu lái xe vận tải, mẹ cháu không có việc làm, ha ha …”
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng nhận ánh mắt ghét bỏ của bà nội Miêu, không nghĩ tới bà lão lại thả lỏng chân mày, “Tốt, không phải thiên kim tiểu thư nuông chiều từ bé rất tốt, về sau cô tới làm công việc trong nhà đi…”
“Cháu?” Tôi nhịn không được chỉ chỉ vào mũi mình.
Lúc này bà nội Miêu đột nhiên gõ gõ quải trượng hướng nhà ăn bên kia, sung sức mười phần hô: “Chưa có cơm sao, ngươi muốn bà già này đói chết à?” Tôi ở trong lòng đột nhiên đồng tình với dì Mạnh vừa mới lạnh nhạt tôi.
Lúc này, bà nội Miêu đột nhiên tiến lên lôi kéo tay tôi, “Đi, đi ăn cơm.”
Chúng tôi đi đến nhà ăn, nhìn thấy một phụ nữ trung niên quấn tạp dề đầu đầy mồ hôi bưng đồ ăn đi ra, tôi phát sinh hoảng sợ.

“Lệ Trân à, không phải ta nói con, làm cơm vĩnh viễn lề mề, chuẩn bị hơn nửa ngày vẫn là khẩu vị của lão Tam, bà già ta đây thật sự là cho con mặt mũi mới ăn .”
Không nghĩ tới bà mo biết cắn người sửa hẳn bộ dáng điêu ngoa ngày thường, gật đầu cười làm lành, “Vâng, mẹ, lần tới con sẽ làm nhanh hơn.”
Giờ này khắc này, tôi quả thực sợ ngây người. Tôi nhấn trái tim nghĩ, đây là mộng là mộng, nhất định là mộng.
Tôi hoảng sợ nhìn về phía Miêu Thuật, anh ta tựa hồ sớm thấy nhưng không thể trách, vẻ mặt rất bình tĩnh. Tôi rốt cục có thể lý giải vì sao mẹ ruột Miêu Thuật yêu thích gây tai họa cho người ngoài như vậy, thì ra đây là ở trong nhà bị áp bách đến tâm linh vặn vẹo sinh ra khuynh hướng biến thái. Trong nháy mắt, tâm tình tôi tốt đến một độ cao không thể bay tới.
Gia đình này già trẻ kỳ quái, thật sự là khác hẳn với người thường. Lúc này, mẹ Miêu Thuật lau mồ hôi đỡ bà nội Miêu ngồi xuống, bà nội Miêu vẫy tay ý bảo tôi cũng ngồi xuống, tôi liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Lúc này bà mo Diêu hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, “Trưởng bối còn chưa có ngồi xuống, cô đã ngồi trước, gia giáo đâu hả?”
Tôi vội đứng lên, sau khi đợi bà ấy cởi tạp dề ngồi xuống, tôi mới một lần nữa ngồi xuống.
Lúc này bà nội Miêu trừng mắt nhìn con dâu mình một cái, “Hiện tại biết thuyết giáo, thời điểm con vừa gả vào còn không phải một chút quy củ cũng không có…”
Diêu Lệ Trân vẻ mặt ủy khuất nhìn mẹ chồng mình, “Mẹ…”
Ăn được bữa cơm này tôi thiếu chút nữa thắt ruột, bà cụ Miêu mẹ chồng nàng dâu loại phương thức ở chung cực đoan này thật sự là làm cho tôi xấu hổ không biết nên ứng phó như thế nào.
Bà cụ Miêu hơn tám mươi tuổi ánh mắt lại sáng ngời dị thường, trở mình một cái dường như có ngay một bụng chủ ý. Coi thái độ của bà cụ đối với tôi, tôi thật sự không cảm giác bà cụ yêu thích gì mình, trái với người xa lạ là tôi, bà cụ dường như càng vui thích dạy dỗ con dâu mình, nhất là trước mặt mọi người, cũng chưa từng cho đối phương một chút thể diện. Mà con dâu của bà, Diêu Lệ Trân cũng chính là mẹ ruột Miêu Thuật lại sửa đổi kiêu ngạo ương ngạnh ở quá khứ, điển hình của một con dâu nhỏ tâm phục khẩu phục ở dưới chân bà cụ Miêu.
Cơm vừa ăn xong, bà cụ Miêu đứng dậy liền lôi kéo tay tôi nói: “Đi, nha đầu, theo ta tản bộ.”
Bà cụ Miêu dẫn tôi tới sân phơi lầu hai, biểu tình nghiêm túc nhìn tôi nói: “Cô không phải loại hình lão Tam nhà chúng ta thích…”
Tôi mỉm cười hỏi lại: “Vậy anh ấy thích loại hình như thế nào ạ?”
Miêu lão thái thái nhướng mày đứng đắn nói: “Cao ráo, xinh đẹp.”
Tôi: “…”
Bà cụ Miêu thấy tôi không lên tiếng, đột nhiên lại phủ lên một chút ý cười, “Có phải lão Tam cố ý tìm cô đến lừa bịp ta hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.