Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Chương 87: Phiên ngoại hai đại thần phát thanh viên cùng đồ Đệ tay tàn phế (2)




Editor: Gấu Lam

Diệp Dịch phiền muộn không có kéo dài bao lâu, hắn nhìn một chút thời gian, liền biết Tiếu Thanh Sơn bên kia bị cắt điện.

Không thèm đếm xỉa đến một đám trong phòng trực tiếp dò hỏi mấy câu y chang "Diệp tổng làm sao vẽ chuyện lại muốn thu đồ đệ", Diệp Dịch đóng phát sóng trực tiếp.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, trên tủ đầu giường còn để một chiếc đèn bàn, đèn màu vàng chiếu sáng lên khung ảnh bên cạnh, chiếu đến bầu không khí thiếu niên nở nụ cười càng rực rỡ hơn.

Diệp Dịch lấy ra khung ảnh, ngắm Tiếu Thanh Sơn trong hình ngây ngô non nớt cười cười.

Ba năm qua đi, cậu lớn lên càng đẹp mắt, nhưng vẫn như cũ đáng yêu như vậy.

Điện thoại di động rung rung một chút, Diệp Dịch mở điện thoại di động, hình nền vẫn là bức ảnh Tiếu Thanh Sơn, có chút mơ hồ.

Thanh niên mặc quân huấn nhiều màu sắc, đội mũ, môi hồng hào cắn quả dưa hấu đo đỏ, quai hàm hơi nhô lên, như chú sóc nhỏ.

Trong tin nhắn, nhân viên công tác phát sóng trực tiếp Trêu Mèo tiểu Hà gửi cho hắn tin tức: "Diệp tổng, ngài đêm nay đang làm cái chuyện từa lưa gì vậy, có người ở diễn đàn treo ngài sao, nói ngài mù thao tác đánh loạn, hầm cả người mình."

Diệp Dịch đáp trả: "Không, tôi theo ghi chép đồ sát"

Người chơi sau khi giết chết bên trận doanh phe địch, một cột [ trận doanh ] sẽ ghi chép tình huống, Diệp Dịch cứ dựa theo ghi chép mặt trên một đao một tiểu bằng hữu.

Tiểu Hà: "..."

Diệp Dịch: "Sấm sét hay mưa, đều là ân vua."

Tiểu Hà cả giận nói: "Ngài còn tiếp tục đúng không?! Nói đi, cái Tiếu Trúc kia là ai, đồng học của ngài sao? Cậu ta làm sao không cùng ngài chọn cùng một chiến tuyến?"

Diệp Dịch suy nghĩ một chút, sờ sờ mũi: "Đó là bạn trai tôi, tuy rằng tạm thời còn chưa đuổi tới tay."

Tiểu Hà trầm mặc một lát: "Bạn trai???"

Tiểu Hà: "Ngài để tôi từ từ..."

Sau đó không lâu, tiểu Hà nói: "Tôi điều tra một chút, hiện tại bán hủ cũng có thị trường, ngài muốn truy đối tượng liền đi truy đi, thế nhưng lúc phát sóng trực tiếp thời điểm đừng quá rõ ràng, chừa cho mấy thẳng nam của ngài một chút không gian sinh tồn!"

Diệp Dịch nhàn nhạt nói: "Cái gì bán hủ? Ta nghiêm túc."

Tiểu Hà: "Trọng điểm là câu sau kia!"

Diệp Dịch: "Tôi tận lực đi."

Tắt điện thoại di động, Diệp Dịch lấy hai tay gối đầu, nhìn hư vô trên trần nhà một chút.

Cậu cũng không chán ghét chính mình đi, nếu không tại sao tìm Giang Bích Hà tìm hiểu tin tức về hắn...

Vậy tại sao sau khi cậu chuyển trường, dần dần liền cùng mình xa cách?

Diệp Dịch nặn nặn mi tâm, tắt đèn bàn ngủ.

Buổi sáng thứ tư năm nhất trống tiết.

Đây vốn là chương trình học năm thứ hai đại học, Tiếu Thanh Sơn khi chọn khoa cũng có xét tín dụng, cùng khoa năm nhất của cậu cũng không xung đột, học nhiều môn cũng tốt, nên thật ra sáng ngày kế, phải rời giường sớm, cậu không thể ngủ một giấc đến buổi trưa.

Nhưng muôn vàn lý do, đều chẳng qua là vì che lấp sự thực"Diệp Dịch cũng tới học môn này".

Tiếu Thanh Sơn uống sữa đậu nành xong ném ly giấy vào thùng rác, tiến vào phòng học, lựa chọn chỗ vách tường, ngồi ở hàng thứ ba đếm ngược.

Cách thời gian lên lớp còn sớm, phòng học trống rỗng.

Học sinh năm thứ hai đại học đều thành kẻ già đời, đạp lên tiếng chuông tiến vào phòng học hoặc là đến muộn một hai phút đều là thái độ bình thường, không như sinh viên đại học năm nhất mới vừa vào học ôm ấp lòng kính nể đối với đại học, mỗi khóa đều ít nhất đến trước một khắc.

Tiếu Thanh Sơn rút ra bài thi múa bút thành văn, bên trong dư quang, một đồng học mặc đồ đen ngồi ở bên cạnh cậu.

Tiếu Thanh Sơn cũng không ngẩng đầu lên, yên lặng hơi di chuyển cái mông, đến gần tường thêm một tấc.

Đồng học cũng hướng về cậu chen một tấc.

Tiếu Thanh Sơn nghiêng đầu đi tùy ý thoáng nhìn, tay nhất thời run lên, bút ở trê

bài thi vẽ ra đường thẳng thật dài.

Diệp Dịch.

Diệp Dịch ngày hôm nay trùm áo sơ mi rộng rãi màu đen, lộ ra xương quai xanh, trên cổ đeo một cái xích bạc, tao trong tao khí.

Ánh mắt hắn thâm thúy, môi mỏng tựa như cười mà không phải cười.

Tiếu Thanh Sơn bỏ ra một lời bắt chuyện: "Diệp học trưởng."

"Không phải, là A Dịch." Con ngươi đen của Diệp Dịch nặng nề, "Em gọi lạ lẫm thế làm gì?"

Tiếu Thanh Sơn: "... A Dịch."

Diệp Dịch mỉm cười: "Khanh Khanh."

Diệp Dịch dựa vào càng gần hơn, nhìn chằm chằm tay trái bó thạch cao của Tiếu Thanh Sơn.

Một kỳ nghỉ ngắn ngủi thôi, cậu đã bị thương?

Diệp Dịch cau mày: "Tay em là chuyện gì xảy ra?"

Ánh mắt của hắn nóng rực, Tiếu Thanh Sơn biệt nữu mà rụt lại vai: "Lật Miêu..."

Diệp Dịch nhướn mày.

Lớp 9 một ngày nào đó, Cẩm thành hiếm thấy hạ xuống một hồi tuyết.

Mà bọn họ cũng chính là vào lúc này nhặt được Sói Xám cùng Lật Miêu — -- -- Huskies cùng một con mèo hoa viền đen.

Sói Xám bị hắn mang về nhà, còn Lật Miêu thì giao cho Tiếu Thanh Sơn.

Tiếu Thanh Sơn chậm rãi tự thuật: "Nó bị cắt đản đản mà vẫn thích chạy loạn nhảy loạn, lúc nghỉ hè nhảy lên tủ quần áo, nhảy xuống liền ngã vào cánh tay của ta —— nó hiện tại đã 11 cân(?), còn coi mình là con mèo con, anh hiểu đó."

(?): 1 cân =0.5 kg

Gân xanh trên thái dương Diệp Dịch thình thịch mà nhảy, thở dài một hơi.

Tiếu Thanh Sơn yêu thích Lật Miêu cực kì, hắn cũng không tiện nói lời gì nặng.

Tiếu Thanh Sơn bổ sung tiếp: "Nó hiện tại biết sai rồi, khi "Nhảy lầu" cũng không dám hướng nơi có người."

Diệp Dịch hỏi: "Tay của em... Còn đau không?"

Tiếu Thanh Sơn cười nói: "Sớm đã hết đau, tuần sáu này liền đi bệnh viện kiểm tra."

Diệp Dịch: "Vậy thì tốt."

Nói chuyện phiếm xong đề tài này, Diệp Dịch cũng không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng khi phát sóng trực tiếp hắn có thể nói đủ thứ vô nghĩa, nhưng đối mặt Tiếu Thanh Sơn, đại não hắn cùng đầu lưỡi thật giống như bị rỉ sắt, nửa ngày đều tìm không ra một đề tài.

Đồng học lục tục tiến vào phòng học, thầy giáo cũng kẹp giáo án cùng tài liệu giảng dạy đứng ở trên bục giảng, hình chiếu lóe lên, PPT hiện ra.

Thầy giáo ở trên bục giảng có nề nếp giảng bài, học sinh dưới bục giảng cũng có nề nếp mò cá(?), mọi người ai cũng không trở ngại ai.

Làm xong một mặt bài thi, Tiếu Thanh Sơn lặng lẽ liếc mắt nhìn Diệp Dịch.

Dưới hầu kết của cậu, xích bạc ở dưới ánh đèn lóe ánh sáng, đem tầm mắt của người câu xuống, rồi lại đem tất cả che ở trong áo sơ mi màu đen.

Dây xích cùng xương quai xanh, lại không có vẻ nương khí, quanh thân vẫn như cũ còn quấn khí thế đại lão mạnh mẽ, khí tức nam tính tăng cao.

Diệp Dịch tùy ý chống đỡ mặt, mí mắt cụp xuống, trọng điểm thầy giáo nói chỉ dùng bút tùy ý vẽ hai lần.

Mí mắt hắn vừa nhấc, con ngươi gái màu đen xanh dường như trực tiếp đem Tiếu Thanh Sơn đang nhìn lén bắt tại trận.

Hắn nhếch môi nở nụ cười: "Nhìn anh làm gì?"

Tiếu Thanh Sơn cúi đầu, lỗ tai có chút hồng: "Em nhìn bục giảng."

Diệp Dịch thờ ơ nói: "Há, vậy anh tự mình đa tình."

Hắn trực tiếp nhìn chằm chằm Tiếu Thanh Sơn, mãi đến tận đem gò má trắng nõn kia nhiễm phải một tầng đỏ ửng mỏng manh, mới hài lòng thu tầm mắt lại.

Thật muốn hôn em ấy.

Diệp Dịch xoay chuyển bút, không tâm tư gì nghe giảng bài.

Tiếu Thanh Sơn trước khi chuyển trường, bọn họ hôn qua một lần —— chỉ là ngẫu nhiên, hai mảnh môi sát cùng nhau, rất nhanh liền tách ra.

Nhưng xúc cảm này vừa mềm vừa non, Diệp Dịch ở vô số đêm khuya tỉnh mộng, mang theo dục vọng tình triều.

Từng người đều cất giữ tiểu tâm tư, hai tiết khô khan rất nhanh liền qua. Diệp Dịch học năm thứ hai, khoa chung cùng khóa chuyên ngành đều nhiều hơn, thu thập sách giáo khoa khác thay đổi phòng học.

Tiếu Thanh Sơn sáng sớm không có lớp, ngồi ở vị trí đầu, chờ Diệp Dịch dịch ra ngoài trước.

Diệp Dịch nắm lên cặp sách, chỉ đeo một bên, đứng lên, mắt nhìn xuống Tiếu Thanh Sơn.

Hắn nói: Anh lên lớp đây."

Tiếu Thanh Sơn: "Ừm..."

Diệp Dịch dùng đầu lưỡi đỉnh lên trên đỉnh ngạc, quay người đi ra phòng học.

Bóng lưng hắn xa dần phòng học, Tiếu Thanh Sơn lúc này mới xoay xoay người lại, lưng buông lỏng, lưng cúi xuống rất nhanh như đường mạch nha hòa tan, vùi đầu trong hai cánh tay xây phòng tuyến cách ly.

Vốn là muốn hỏi anh ấy buổi trưa có muốn cùng nhau ăn cơm hay không.

Lông mi Tiếu Thanh Sơn buông xuống, hai gò má nóng bỏng.

Buổi tối, Tiếu Thanh Sơn theo thường lệ đăng nhập game, tiểu nhân xuất hiện ở địa điểm bị đứt mạng.

Cậu ngược lại không chú ý sau khi tài khoản của mình sáng lên, tại kênh thế giới nhấc lên phong ba, mãn tâm mãn nhãn đều bị mấy dòng【 Người chơi [ Nhất Diệp Thanh ] thân thỉnh thêm ngài làm bạn tốt 】 chiếm cứ.

Thời gian cắt điện còn sớm, lần này cũng không có bạn cùng phòng bất ngờ đi ngang qua quấy rối cậu, Tiếu Thanh Sơn đắc ý mà nhấn "Xác nhận", trong khung hảo hữu trống rỗng xuất hiện một ảnh chân dung duy nhất.

Diệp Dịch đánh xong trận đấu, liền nhìn thấy Tiếu Thanh Sơn đã thông qua thân thỉnh bạn tốt của mình, nhếch miệng nở nụ cười.

Tiếu Thanh Sơn còn đang vụng về đánh tiểu quái giao nhiệm vụ, trên màn ảnh một trận kim quang chợt lóe, hắc bào [ Nhất Diệp Thanh ] liền xuất hiện ở bên cạnh hắn.

【 Tiếu Trúc này đến tột cùng là thần thánh phương nào, Diệp tổng tại sao đối với cậu ta quan tâm như vậy? 】

【 Chỉ có tôi muốn biết mặt của cậu là nặn thế nào sao? Mỹ nhan thịnh thế a thảo, tôi điên cuồng đoạn ảnh( aka sceenshot) rồi! 】

【 Đóng cọc một chỗ à, đích thật là người mới, làm tôi nhớ hồi ức chính mình bị tiểu quái vây đánh thật thống khổ... 】

【 Tôi muốn nhìn đại thần đánh, không muốn nhìn ngài mang người mới đâu!!! 】

【... Tôi ngày ngày xem Diệp tổng phát sóng trực tiếp, trên lầu đi ra chịu đòn!!! 】

【 Các vị tái kiến, tôi đi vây xem chơi game đây! 】

Diệp Dịch chờ Tiếu Thanh Sơn làm xong nhiệm vụ bái sư, điều chỉnh bàng thuộc tính nhân vật của hắn, ngón tay ở trên bàn phím tung bay.

[ Nhất Diệp Thanh ]: Tôi mang cậu đánh phó bản, như vậy thăng cấp nhanh hơn.

Mặc bạch trang rách nát [ Tiếu Trúc ] trả lời thập phần thận trọng: Được, cảm tạ.

Vừa giống như cảm thấy được chính mình quá lạnh nhạt, mấy giây sau, cậu liền gừi tới một biểu tình [ mắt long lanh ].

Diệp Dịch nở nụ cười, mang theo Tiếu Thanh Sơn đi tới vị trí phó bản.

Trước hang đá một con ngựa cao lớn dừng móng phát ra ánh sáng xanh.

Trên người ngựa trắng ngồi hai người, nam nhân mặc hắc y phiền phức đem thanh niên mặc bố y bình thường ôm vào trong lòng, hai người cách nhau rất gần.

Tiếu Thanh Sơn kéo gần màn hình lại, cách một tấm áo, hoảng hốt dĩ nhiên sinh ra ảo giác chính mình cùng đang Diệp Dịch ngồi chung.

Hắn ôm hông của mình, hơi thở đánh vào trên gáy cậu...

"Ba" một tiếng.

Dư Minh Hàn cầm chén nước tay run một cái, mặt nước lắc lư.

Hắn nghi ngờ nói: "Thanh nhi, ngươi làm gì vậy?"

Tiếu Thanh Sơn bưng nửa bên mặt của mình, lạnh nhạt nói: "Có con muỗi."

Dư Minh Hàn gật gật đầu: "Vậy à, thứ tháng 5 phải trải qua mà, cái cửa lưới của chúng ta hở ra một cái động rồi, ngày khác gọi hậu cần để bọn họ tới đổi một chút."

Tiếu Thanh Sơn vẫn là lần đầu tiên tiến vào phó bản, cũng không biết nên làm những thứ gì, tay chân luống cuống, ngoan ngoãn đi theo phía sau Diệp Dịch, như cô vợ nhỏ.

Quyển sách trên đỉnh đầu NPC từ hợp lại biến thành mở ra, mang ý nghĩa nhiệm vụ đã bị lĩnh.

[ Nhất Diệp Thanh ]: Theo sát ta.

Quái vật bên trong phó bản đều đẳng cấp cao hơn so với Tiếu Thanh Sơn, dưới cái nhìn của cậu đều hung ác cực kỳ, cần phải đánh bạc toàn bộ hồng bình trong túi trang bị của cậu đi liều cá chết lưới rách, nhưng đối với Diệp Dịch nhân vật mãn cấp tới nói, chính là một bó cải thìa.

Hắn một đao một con, thi thể quái vật xếp thành núi nhỏ, cũng rớt ra một đống lớn vật phẩm cùng tiền tài.

Tiếu Thanh Sơn đi theo phía sau hắn, cậu cũng không phải vú em, đi ra ngoài chạm tiểu quái mình càng bị đánh chết, tác dụng duy nhất chính là cúi người xuống nhặt đồ vật.

Thập phần thích hợp với cậu · người chơi tay tàn phế.

Chẳng được bao lâu, trang bị của cậu liền đầy.

Khi đang dùng một ngón tay chậm rì rì đánh bàn phím, Tiếu Thanh Sơn đột nhiên cảm giác thấy có phải là dùng âm thanh giao lưu dễ hơn một chút, nhưng lập tức cậu liền dẹp bỏ ý nghĩ này.

Cậu và Diệp Dịch quen thuộc như vậy, kỳ thực ngữ âm dù biến âm thanh không chuẩn, Diệp Dịch cũng nhận được cậu.

Thời điểm đó coi cậu là anh em, đây chẳng phải là cái được không bù được cái mất sao.

Diệp Dịch dẫn cậu, là đại thần mang người mới, tình cảm bình thường, đáng giá ban phát cờ thưởng.

Cậu tiếp cận Diệp Dịch, lòng mang ý đồ xấu, muốn đuổi người đàn ông đó tới tay, yêu qua mạng, từ thế giới giả lập làm đến thế giới hiện thực, từ giao đấu đầu lưỡi đến súng thật kiếm thật ở trên giường.

Thế nhưng...

Diệp Dịch tại sao bỗng nhiên liền coi trọng nhân vật nhỏ như cậu?

Tay Tiếu Thanh Sơn gõ lên bàn phím bỗng nhiên nặng nề như bị treo bao cát.

Không không không, chỉ là trò chơi dạo này không có hoạt động gì, Diệp Dịch gần đây quá rỗi rãnh, mới có thể rút ra khoảng thời gian đến phát triển một chút sự nghiệp sư đồ, hắn không phải cũng nói sao, "Lúc hoàn thành nhiệm vụ vẫn có vài nhiệm vụ sư đồ rất khó chịu".

Bọn hắn bây giờ chỉ là sư đồ bình thường mà thôi!

Đem ý nghĩ bậy bạ vứt ở một bên, Tiếu Thanh Sơn gõ tin nhắn gửi đi.

[ Tiếu Trúc ]: Sư phụ, túi trang bị của tôi đầy rồi.

[ Nhất Diệp Thanh ] dừng lại bên bước ngược đãi tiểu quái, click giao dịch, đem một cái túi trang bị lớnhơn đưa cho tiểu đồ đệ.

Chờ Tiếu Thanh Sơn nhận lấy ba lô, hắn hỏi: "Trong túi của cậu đều xếp vào cái gì?"

Tiếu Thanh Sơn chiếu vật phẩm miêu tả đánh chữ: "Vải vóc rách, đông cung đồ, sách hướng dẫn..."

[ Nhất Diệp Thanh ]:...

Cậu nhặt đều là một ít rác thải, Diệp Dịch uyển chuyển nói: "Phó bản này không có vật gì tốt, cậu đừng lượm."

"Ồ." Tiếu Thanh Sơn làm bé ngoan đem những thứ đó đều ném, liền ủy khuất nói, "Không nhặt đồ vật ta làm sao kiếm tiền?"

Diệp Dịch hỏi: "Trên người cậu còn bao nhiêu tiền?"

Tiếu Thanh Sơn thành thực trả lời: "Chín văn đồng."

Diệp Dịch trầm mặc một lát, trả cho cậu một câu "???", thật giống không dám tin tưởng trên thế giới lại còn có người chơi nghèo như vậy.

Làm xong nhiên vụ thôn tân thủ ít nhất phải có mấy khối bạc đi, tiền đồng là cái quỷ gì???

Tiếu Thanh Sơn ngượng ngùng nói: "Tiền đều cầm mua thuốc."

Diệp Dịch nhớ tới trên tay hắn có thạch cao, trước mắt hiện lên hình ảnh thê lương: Tiếu Thanh Sơn quần áo lam lũ bị quái vật hung thần ác sát đuổi chạy khắp nơi, nước mắt uông uông, vô cùng đáng thương.

Hắn nhất thời trong lòng đau xót, nhét cho Tiếu Thanh Sơn 999 kim, hào khí vân thiên:

"Không đủ lại tìm tôi."

Chỉ là cùng quái vật đứng một cục đánh nhau, Tiếu Thanh Sơn đem trò chơi chơi thành hiệp đấu chế nghĩ thầm: A Dịch đối đồ đệ thật tốt...

Rất nhanh liền đến thời điểm đánh boss, [ Tống phu nhân ] trang bị bgm(?) quỷ dị ra trận, đuôi cáo lay động đến lay động đi, còn có một con boss ẩn giấu [ Tiểu quỷ rơi xuống nước ] đang thiêu đốt trong phòng.

(?):BGM thực sự là tên viết tắt của Nhạc nền. Dịch là nhạc nền. Nói chung, nó đề cập đến nhạc nền được sử dụng để điều chỉnh không khí trong phim truyền hình, phim hoạt hình và chương trình, có thể thể hiện cảm xúc rõ ràng hơn.

[ Nhất Diệp Thanh ] đem nó dẫn ra, đánh hai cái hưởng chỉ, âm thanh lanh lảnh xuyên thấu qua ống nghe đụng vào màng tai Tiếu Thanh Sơn, một mảnh hỏa diễm đột nhiên thiêu đốt, cũng bốc cháy từ màn hình tiến vào trong lòng Tiếu Thanh Sơn.

Bất kể là trò chơi hay là hiện thực, Diệp Dịch vĩnh viễn chói mắt như vậy.

Đương nhiên, chính mình cũng rất ưu tú là được rồi.

Tiếu Thanh Sơn chống đỡ mặt, trấn định mà lượm một binh khí thích hợp cho cậu.

Dư Minh Hàn cau mày, lòng mang ưu sầu mà thu hồi tầm mắt.

Thanh nhi cười đến vui vẻ như vậy, không phải là yêu qua mạng đi...

Diệp Dịch lại mang Tiếu Thanh Sơn quét phó bản mấy lần, [ Tiếu Trúc ] một buổi tối giống như ngồi máy bay trực thănglên tới hơn 70 cấp.

Đại đa số thời gian, đều là Diệp Dịch yên lặng ở phía trước đánh quái, hai người trò chuyện cũng không nhiều, nhưng bọn họ lại kỳ dị mà cảm thấy một loại bầu không khí yên tĩnh.

[ Tiếu Trúc ]: Ký túc xá sắp cắt điện, tôi thoát đây.

[ Nhất Diệp Thanh ]: Cậu đi ngủ sớm một chút, ngày mai vẫn là 7 giờ rưỡi sao?

Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ một chút, mới phản ứng được Diệp Dịch đang hỏi cậu ngày mai có lên game hay không.

[ Tiếu Trúc ]: Buổi tối ngày mai có tiết.

[ Nhất Diệp Thanh ]: [ gạt lệ ]

Tiếu Thanh Sơn cười cười, không thể nào tưởng tượng được bộ dáng Diệp Dịch gạt lệ.

[ Tiếu Trúc ]: Sáng sớm 7 giờ rưỡi ngược lại là có thời gian.

[ Nhất Diệp Thanh ]: Vậy không gặp không về. =w=

Nhìn cái icon nho nhỏ kia, khóa miệng Tiếu Thanh Sơn ý cười càng sâu.

Ngày thứ hai, trong túc xá ba người hỏng mất phát hiện Tiếu Thanh Sơn cư nhiên sáng sớm 7 giờ rưỡi bò lên chơi game!

Ở ý túc xá nam là hiện tượng cỡ nào khó tin nổi chứ, ngươi có thể chạy đến Internet trong quán đi nấu suốt đêm, thế nhưng dậy sớm (đối sinh viên mà nói trước chín giờ rời giường đều là dậy sớm), impossible(?)!

(?): Không có khả năng.

Hơn nữa cậu còn cười đến đầy mắt đều là liễm diễm thu thủy, khóe mắt đuôi lông mày đều là tình, nói không có tình huống ném đi, bọn họ kiên quyết không tin!

"Thanh nhi, ca không phải cố ý đả kích cậu ha, mọi người đều là thanh niên tốt thế kỷ mới lướt internet, internet ngày nay, mọi người đều biết, chuyện yêu qua mạng như vậy, suy nghĩ kĩ mới làm, nói không chắc người cùng cậu yêu đương móc ra so với cậu còn lớn hơn đó?!" Dư Minh Hàn tận tình khuyên nhủ mà khuyên nhủ.

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Editor: Dạ, DMH nói chỉ có đúng, quả thật là lớn hơn thật:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.