Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 21




“Mạc Mạc, chúng ta đích thị là đang đi về hướng Nam sao? Thế nào càng đi càng lạnh vậy?” Nam nhân thân mặc áo lông, trên cổ còn choàng thêm một cái đuôi hồ ly, hai tay không dắt ngựa mà khép chặt trong tay áo ngồi trên ngựa than vãn.

Lườm y một cái, đáng tiếc ánh mắt xem thường dưới sa mạo không thể truyền được tới.

“Đường là ngươi dẫn, ngươi nói này có phải phương Nam hay không! Ngươi lại thật sự lạnh thành như vậy sao?”

“Đúng nha, buổi tối càng lạnh hơn. Ai, giường ấm lại không chịu, đại mùa đông này, một người ngủ thế nào cũng thấy lãnh a!” Than thở lớn tiếng như vậy giống như chỉ sợ người khác nghe không được.

“Ngươi nói ai là giường ấm?” Thanh âm lạnh như băng theo từng cơn gió buốt bắn về phía nam nhân đang được bọc như một cái bao vải.

“Đương nhiên là tiểu sinh ta kẻ hèn mọn này! Mạc Mạc nha, ngươi buổi tối thật sự không cần ta giúp ngươi ấm giường sao? Cho dù là làm ấm chân cũng được.” Đại nam nhân sáp lại gần bày ra mị tiếu, vẻ mặt mong mỏi cùng khát vọng.

“Ngươi để cho ta dùng huyết hồn đem lời kia của ngươi sửa chữa một chút, ta sẽ đồng ý.” Sờ tay vào ngực.

“Nha! Mạc Mạc, ngươi xem có khách ***! Thật không nghĩ tới một hương thôn tiểu trấn vậy mà cũng có khách ***! Ta đi trước xem có còn phòng hảo hạng không. Giá!” Nam nhân hét mã một tiếng, nhanh như chớp chạy trốn.

Mạc Nhiên nhìn bóng lưng của y, sau một lúc lâu, khì khì một tiếng bật cười, lập tức biến thành ngửa mặt lên trời cười to. Tên ngốc này!

Lúc Bách Lý Mạc Nhiên đi vào khách ***, liếc mắt một cái liền thấy một tên đại ngốc đang cùng chủ quán tranh luận cái gì đó, trong ngực của y còn ôm chặt một… tiểu quỷ?

Gia khỏa này, lại đi bênh vực kẻ yếu sao? Dọc đường đi liền không nhìn thấy y rảnh rang qúa! Huyết Hồn ta sao lại tìm một người thích quản nhàn sự, lòng tràn hiệp nghĩa mang theo bên người chứ? Gặp quỷ!

“Mạc Mạc, ngươi đã đến rồi! Ngươi qua giúp ta phân xử đi. Chủ quán này hảo không có lương tâm, thế nhưng đại mùa đông đem một hài tử sinh bệnh đuổi đi! Ngươi nói hắn có bao nhiêu thiếu đạo đức!”

“Đại gia, ngài nói cũng không thể nói như thế. Chúng ta nếu thật sự thiếu đạo đức, cũng sẽ không để đứa nhỏ này không có tiền còn ở trong *** đến mười ngày. Mà nó bệnh này càng kéo dài càng nghiêm trọng cũng không thấy tốt lên, chúng tay đây là khách *** chú trọng chính là cát lợi, cũng không thể để cho nó chết ở trong *** đi? Chúng ta cũng là không có cách nào khác! Đại gia ngài thấy nó đáng thương thì chữa khỏi bệnh cho nó rồi giao tiền phòng ra a!” Chưởng quầy há miệng nói, nói đến sau đã đem trách nhiệm đổ lên trên người Cổ Tiểu Mộc.

“Hai gian phòng hảo hạng, nâng thùng nước nóng vào cho ta.” Ở trên quầy bỏ lại một khối bạc vụn, phân phó chủ quán.

“Vâng, khách quan ngài bên này thỉnh.” Chưởng quầy vừa thấy bạc, lập tức cúi đầu khom lưng hướng Mạc Nhiên bày ra khuôn mặt tươi cười.

“Mạc Mạc, tại sao hai gian? Một gian là được rồi nha?” Tiểu Mộc ôm chặt tiểu hài tử, đi theo phía sau khó hiểu hỏi.

Không để ý đến y, xoay người đi vào một gian phòng hảo hạng chủ quán mở ra, vừa mới tiến vào đã trở tay muốn đóng cửa.

“Mạc Mạc! Ngươi sao lại không để ý tới ta?!” Nhanh chóng vươn ra đại cước giữ lại cửa.

Quay đầu trở lại, “Đại hiệp, đêm nay ngươi cùng tiểu quỷ này ngủ ngon! Vừa đúng lúc để nó giúp ngươi ấm giường!” Một cước hướng bắp chân nam nhân đang ngăn trở việc đóng cửa đá một cái.

“Ngô, đau… Mạc Mạc, ngươi xem đứa nhỏ này thật đáng thương, lại sinh bệnh…”

“Ta quản nó chết sao!” Lúc ta giống nó bệnh nặng sắp chết sao không thấy ngươi đáng thương ta!

“Ngươi quản một lần được không? Coi như tích âm đức thôi.”

“Quản một lần? Đây đã là lần thứ mấy?! Ngươi rốt cuộc muốn ta giúp ngươi quản bao nhiêu cái một lần? Ân?”

“Mạc Mạc, cầu ngươi! Ngươi lại quản lần này nữa thôi, để ta giúp ngươi xoa bóp chân, thắt lưng rồi rửa chân cho ngươi được không?” [khôn thế, muốn ăn đậu hũ thôi chứ gì =))]

” Thêm để ta cắn ngươi hai mươi cái. Tử nhân, không được lộ cái mặt khóc tang như vậy!”

“Mạc Mạc… Ngươi liền như thế thích cắn ta?” Ô ô, Mạc Mạc cắn người rất đau nha!

“Không muốn thì thôi!”

“… Được rồi, xuất tiền chính là lão Đại, ngươi trước tiên gọi chủ quán thỉnh đại phu đi.”

Sau bữa cơm, Tiểu Mộc ngồi ở trên giường, một bên giúp Mạc Mạc xoa bóp chân một bên chú ý quan sát hài tử mới vừa uống thuốc nằm ngủ xong.

“Mạc Mạc, ngươi xem nó ngủ giống như không an ổn lắm. Tiểu tử này miệng thực chặt, cái gì cũng không chịu nói. Chúng ta cứu nó, nó cũng liền một câu cảm ơn đều không có, thật sự là hài tử kỳ quái. Đối người phòng bị quá nặng.”

Thoải mái tựa vào trong lòng nam nhân, đem chân đặt trên đùi y, híp mắt thuận miệng nói: “Nhớ đem nó ôm đến cách vách đi, ngươi nếu không muốn quay lại cũng có thể.”

“Hắc hắc, ta lát nữa liền ôm nó qua. Mạc Mạc, ngươi xem nó dường như giống hài tử nhà giàu có không? Tuy rằng bởi vì bệnh mà hai má hóp vào, nhưng y phục nguyên liệu vải cũng không phải là nhà bình thường mua được. Hơn nữa, ta đoán nó rất có thể tập võ qua, ngươi nhìn bàn tay nó, kia rõ ràng cho thấy cầm kiếm lâu dài lưu lại dấu vết.” Xoa bóp lại sờ sờ, thừa dịp người không chú ý tiện thể tiếp tục nhu hai cái.

“Ngươi muốn quản nhà sự cũng được,nhưng đừng quên chính sự ta nói cho ngươi! Ta hỏi ngươi, Thiên Nhất Trang ở nơi nào?” Lúc nam nhân đang lén lút, ở trên bàn tay y nhéo một cái, liếc mắt nhìn y cảnh cáo.

“Ở Từ Châu. Ngươi hỏi Thiên Nhất Trang làm gì?”

“Đương nhiên là tìm lão tiểu tử Tăng Triêu Tu [cái tên…] kia *** sổ! Huyết Hồn ta cũng không phải là để người khác trêu đùa! Hắn tính là cái gì? Dám hạ cái gì mà Thiên Nhất Lệnh rách nát đòi đuổi bắt ta! Nhục này không tiêu, khó mà bình ổn mối hận trong lòng ta!” Nháy mắt, lời nói Mạc Nhiên đã tràn ngập sát khí.

“Ngươi… là Huyết Hồn? Ngươi muốn giết Tăng Triêu Tu?” Đột nhiên, một âm thanh run rẩy vang lên.

“Tiểu quỷ, nguyên lai là ngươi không có ngủ? Sao lại hỏi cái này? Ngươi nhận thức Tăng Triêu Tu sao?” Nhanh chóng dùng chăn bông đem mình cùng nửa thân trần của người trong lòng bao lấy, miễn cho dạy hư tiểu hài tử.

Tiểu quỷ chừng mười một mười hai tuổi, chậm rãi nắm lấy tay, gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Nhiên tóc dài phi tán mở miệng nói: “Ngươi là… Huyết Hồn?”

“Là ta. Ngươi cùng ta có cừu oán? Tiểu quỷ!” Lạnh lùng liếc mắt nó một cái.

Cắn môi lắc đầu, trong mắt toát ra hận ý: “Ngươi cũng muốn giết Tăng Triêu Tu sao? Nếu ngươi chịu giết hắn, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi! Cũng có thể giúp ngươi xoa bóp thắt lưng, kỳ cọ rửa chân…”

Nhếch lên khóe môi, dùng cánh tay đẩy đẩy nam nhân phía sau, “Uy, có nghe thấy không? Đại đầu gỗ! Có người muốn đoạt việc làm của ngươi kìa!”

“Tiểu quỷ, lại nói, ngươi tại sao muốn giết Tăng Triêu Tu? Hắn chính là chiêu bài (người đại diện) của bạch đạo a!” Vẻ mặt cười nhạo, Mạc Nhiên hiển nhiên không có đem Thiên Nhất Trang để ở trong lòng.

“Hắn… giết cha ta. Ta tận mắt thấy…” Thiếu niên một bên nhớ lại một bên nói quá trình phụ thân đã bị hại.

Chờ Tiểu Mộc đem hài tử ôm đến cách vách đi ngủ trở lại, Mạc Nhiên hai mặt lộ ra lợi quang, nhìn y nói: “Ta không muốn trì hoãn thêm nữa. Từ ngày mai chúng ta bắt đầu một ngày một đêm liền đi.”

Ngồi trên mép giường, Tiểu Mộc nói: “Mạc Mạc, bây giờ còn chưa xác định đứa nhỏ kia nói có đúng là thật hay không…”

“Cho dù là giả, ta cũng phải tìm hắn!”

“Mạc Mạc, chuyện này chúng ta vẫn là bàn bạc kỹ sẽ tốt hơn, Tăng Triêu Tu dù sao cũng là đứng đầu ẩn hình (người đứng ngầm đằng sau) trên bạch đạo, muốn vạch trần hắn…”

“Ta không cần cái gì chứng cứ, ta chỉ cần giết hắn là được rồi!”

“… Ngươi dể ta hảo hảo ngẫm lại…” Trong mắt nam nhân lần đầu tiên toát ra vẻ do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.