Hồng Lục

Chương 20: Ngoại truyện 2: Hách thúy thúy trốn làm bài tập bị tính sổ




“Hách Đồng Quang, muộn thế này còn về nhà à? Mai thứ hai, có hai tiết lúc sáng sớm đấy.”

Nhóm người họ đi đến thành phố bên cạnh tham gia thi đấu, lúc quay về đã là 8h tối.

Một đồng đội khác cười nói: “Cậu không biết à, nhà cậu ta có một học sinh lớp 12, ngày ngày phải về dạy thêm.”

“Thảm thật, may mà tôi không có em trai em gái gì.”

Hách Đồng Quang đeo cặp vẫy tay chào bọn họ, ra khỏi cổng trường bắt một chiếc taxi về nhà.

Năm đó anh nộp hồ sơ đại học, giáo viên và bố mẹ đều không hiểu nổi, rõ ràng có thể học ngôi trường càng tốt hơn, tại sao lại chọn trường đại học trong vùng. Họ không khuyên được, chỉ có thể cười trêu đùa anh, nói không ngờ Hách Đồng Quang lại là người không xa được gia đình.

Lúc đó anh liên lạc với bên tuyển sinh của trường, bên đó nói nếu như anh đến, sẽ cho học bổng 20 vạn (Editor: tầm 700 trịu ấy quý zị). Anh hỏi có thể đổi thành qua hai năm nữa hạ điểm cho em gái trúng tuyển không. Người ta nói không có cái quy định này, nhưng có thể dàn xếp, nói chỉ gần Hách Thúy Thúy qua được điểm chuẩn trúng tuyển thấp nhất, thì nhất định sẽ đỗ.

Anh biết Hách Thúy Thúy không đặt tâm tư vào việc học, nhưng không còn cách nào, lôi cô cô còn có thể bay lên một chút, bỏ mặc cô, cô có thể trực tiếp rơi xuống động không đáy.

Mà bởi vì anh quản lý cô quá nhiều, cô bây giờ càng ngày càng sợ anh, nói chuyện cũng hận không thể cách xa tám trượng, làm anh vừa giận vừa bực.

Anh về nhà đã 9h, bố mẹ không ngờ hôm nay anh còn về, “Con về sao không nói một tiếng? Ăn tối chưa?”

Hách Thúy Thúy đang ngồi xem TV với bố mẹ, nhìn thấy anh, vừa kinh hoàng vừa chột dạ, quả quýt trong tay cũng thả xuống không ăn nữa.

“Con ăn bánh mì trên đường rồi, không đói.”

“Như vậy sao được? Mẹ làm cho con bát mì, ăn xong rồi ngủ.” Mẹ vừa nói vừa đi xuống bếp.

Anh vừa đi tới chỗ sô pha, Hách Thúy Thúy bỗng nhảy dựng lên, “Bố con đi ngủ đây!”

“Ừ ừ, được, ngủ sớm một chút.” Bố thuận miệng đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tivi.

Anh ngồi lên tay vịn của ghế sô pha, mắt nhìn tivi, lỗ tai lại nghe động tĩnh trên lầu, Hách Thúy Thúy vào phòng “rầm rầm” hai tiếng, đây là đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Anh quen cửa quen nẻo lên lầu, đi ngang qua phòng cô, bắt đầu xem bài tập tuần này của cô. Quả như dự đoán.

Có vài đề để trống, chắc hẳn là đợi ngày mai đến trường chép bài. Chọn vài câu điền vào, nhưng anh nhìn thoáng là biết làm qua quýt. Lại mở cặp cô xem thử, vé xem phim, phiếu mua hàng, xèng chơi game, đồ dùng học tập…

Lộn xà lộn xộn vừa nhìn là biết thành quả chơi bời hai ngày.

“Răng rắc”, cửa mở ra, cô mặc váy ngủ màu hồng phấn, chụp một cái mũ sấy tóc màu trắng, ngơ ngác nhìn anh.

Anh quơ quơ bài tập trong tay lên, “Anh đi hai ngày, em quậy hai ngày hả?”

Cô đứng im không dám đến, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.”

“Nói to lên!”

Cô tỏ vẻ thấy chết không sờn, “Lâu lắm rồi em không có ra ngoài chơi!”

“Ban ngày học, tối cũng học, chủ nhật còn bị anh trông! Em nhịn muốn chết rồi! Còn học nữa em phát điên mất!”

“Em lại đây đã.” Anh nói.

Hách Thúy Thúy trừng mắt, như muốn nói anh định làm gì nào.

“Anh có nói không cho em chơi không? Không phải anh nói là, em làm xong bài tập là có thể đi chơi sao?”

Ngón tay để sau lưng của Hách Thúy Thúy bắt đầu xoắn lại với nhau, hơi có ý nhận sai, nhưng ngoài miệng chưa chịu phục, “Vậy, đợi em làm xong thì chẳng còn thời gian ra ngoài chơi rồi…”

“Đây là vấn đề sắp xếp thời gian của em.” Anh đếm bài tập của cô, “6 bài chưa làm, giơ tay ra.”

Cô run rẩy giơ tay phải ra.

“Tay trái.” Đánh tay phải là cô có thể công khai không làm bài tập rồi.

Nhìn anh đang tìm thước kẻ, cô lập tức xuống nước, “Huhu anh ơi em sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ…”

Khuôn mặt trắng mịn vừa mới được hun trong hơi nước, cùng với đôi mắt tròn trong suốt, đôi môi cắn hồng hồng, so với anh đào còn mệ người hơn. Anh tàn nhẫn đánh vào lòng bàn tay cô một cái, cô lập tức ôm tay khóc lớn, “Ối huhuhu…”

Vừa khóc vừa ngoái đầu nhìn ra bên ngoài xem có ai không, mũ sấy tóc lệch đi do khóc, lộ ra mái tóc ướt đen nhánh, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Mẹ bưng tô mì trong ánh mắt kỳ vọng của cô, đặt bát xuống chỉ nói, “Ngoan nào, mau làm bài tập đi, anh cáu rồi kìa.”

Hách Thúy Thúy nhõng nhẽo, đưa tay ra tỏ vẻ đáng thương, “Anh đánh con.”

Mẹ thổi thổi vào lòng bàn tay cô, “Có đói bụng không, chuẩn bị bữa khuya cho con nhé?” Sau đó nói với anh, “Đừng đánh em nó nữa, mau để con bé làm bài tập, làm xong sớm ngủ sớm, mai còn phải đi học đấy.”

“Con biết rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi.”

Để mẹ ra ngoài, quay đầu nhìn Hách Thúy Thúy đáng thương, anh còn chưa đến gần, cô đã bắt đầu gào khóc, định nhào lên giường, “Anh muốn ép em đến chết phải không, em chết sớm là được chứ gì huhuhu…”

Anh ném thước kẻ đi rồi ôm lấy cô, ngửi ngửi hương thơm trên người cô, “Em ngoan nào, đợi em thi đại học xong, anh đưa em ra ngoài chơi. Em muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó được không?”

Hách Thúy Thúy phồng mũi, “Em còn muốn mua đồ…”

“Mua. Cái gì cũng mua cho em.”

“Vậy em còn muốn ngủ nướng mỗi ngày…”

“Được…”

“Anh không được quản này quản kia nữa…”

“Được thôi…”

Nói ra rất nhiều yêu cầu, Hách Thúy Thúy cuối cùng cũng ấm ức làm bài tập, Anh còn nói, “Đến phòng anh làm.”

“Vì sao?”

“Anh thấy em ở đây căn bản không có để tâm.” Bàn học rồi đồ dùng học tập của cô toàn là mấy cái ba lăng nhăng, cô có thể chơi với chúng nó cả tiếng đồng hồ.

11h đêm, Hách Thúy Thúy còn đang làm bài tập, trên bàn học đặt một tách cà phê giúp cô nâng cao tinh thần, Anh dựa vào đầu giường đọc sách, rõ ràng có hơi buồn ngủ, chuẩn bị đi tắm một cái cho tỉnh táo.

Cẩm đồ ngủ đi qua Hách Thúy Thúy, liếc mắt nhìn tiến độ của cô, “Còn hai bài nữa, cố lên.”

Nhưng đợi anh tắm xong ra, Hách Thúy Thúy đã không chống đỡ nổi mà gục xuống bàn ngủ mất tiêu. Mũ sấy tóc rơi xuống đất, tóc cô cũng gần khô, trải trên lưng như tấm lụa.

Cánh tay trắng mịn đè lên bài tập kia, nét bút cuối cùng như sắp phi lên trời. Trong lòng anh nghĩ còn lại một bài, sáng sớm mai có lẽ có thể làm xong, tha cho cô đi ngủ vậy.

Anh nghĩ thế, nhưng cũng không đánh thức cô, mà ngồi lên cái ghế bên cạnh. Gần đây cô gầy đi rồi, có lẽ là do áp lực học hành quá lớn.

Mặt gầy hơn, eo cũng nhỏ, lúc nãy anh ôm cô, cảm thấy eo còn có một nắm, chân cũng gầy rồi…

Anh nhìn hai đùi trắng nõn dưới váy ngủ, nhất thời hơi thất thần. Cô ngủ rất lộn xộn, một bên ngồi mỏi đổi sang bên kia, chân cũng duỗi ra, váy lại càng cuốn lên trên, giờ chỉ miễn cưỡng che được bắp đùi.

Đêm khuya vắng người, cô không đề phòng như vậy, ngủ rất ngọt ngào, như đóa hoa tỏa hương, dụ dỗ ngời ta đến hái.

Anh nhớ lại cảm xúc vừa mới trong lòng, ngọn lửa h@m muốn từng tầng từng tầng bùng lên, khiến anh có chút làm liều.

Trước giờ nhiều nhất anh chỉ mới dám đối với hình của cô, đặt ở nơi âm u nhất dưới đáy lòng, ý nghĩ xấu xa nhất, nhưng bây giờ, thế mà anh lại dám đối với người trước mặt…

Cô cứ mê người như vậy. Muốn hôn môi cô, muốn vuốt v3 cơ thể cô, muốn đôi mắt cô chỉ nhìn anh, muốn cô vẫn nghe lời anh…

Ánh mắt anh mê ly, ảo tưởng mọi thứ với cô, cầu mong cô đừng tỉnh lại, không nên để cô thấy được một mặt xấu xí này của anh.

Nhưng lúc anh đang buông thả, đột nhiên một suy nghĩ to gan hiện ra. Nếu như bây giờ cô đột nhiên tỉnh lại, sẽ như thế nào? Cô sẽ gào thét, mắng anh là bi3n thái? Hay là xấu hổ giả vờ như cái gì cũng không thấy?

Vậy còn anh? Có phải có thể nói rõ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.