Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 124: Tôi Muốn Trở Thành Hải Tặc Nữ Vương





Khi Mục Duyên Đình nghe thấy lời của người quản gia, mặt anh bất giác trầm xuống.

Anh luôn biết rằng Hứa Niệm An có vẻ ngoài lạnh lùng và mềm yếu, nhưng thực chất lại có tính khí bướng bỉnh hơn bất kỳ người phụ nữ nào.

Chính vì lý do này mà anh đã không làm theo gợi ý của Cao Dương mà đưa Cố Giao Giao đến khách sạn hoặc những nơi khác mà đưa cô ta trở lại Cẩm Viên.

Anh nghĩ, đặt Cố Giao Giao dưới mí mắt của Hứa Niệm An, cô sẽ cảm thấy yên tâm.

Không ngờ, cô ấy vẫn âm thầm bỏ đi.

Cao Dương từ bên cạnh thì thầm, “Thưa tiên sinh, ngài có muốn tôi đuổi theo đem Hứa tiểu thư về không?”
Giọng nói của Mục Duyên Đình nhàn nhạt lạnh lùng, “Không cần!"
Cao Dương sợ hãi co người lại, thầm nghĩ, Hứa tiểu thư này vị dấm cũng quá lớn đi, ông chủ vì cô đã có thể làm loại chuyện này, cô như vậy lại vô cớ gây rối, đây là chọc cho ông chủ sinh khí không phải sao?
Đang suy nghĩ thì Mục Duyên Đình đã nhanh chóng bước xuống lầu, lạnh lùng buông một câu, "Tôi tự mình đuổi theo!”
Cao Dương và quản gia chưa kịp phản ứng thì một tiếng động cơ xe thô bạo đã từ bên ngoài biệt thự phát động âm thanh.

Cao Dương: …………….
Nguyên lai ngài nói không cần là tự mình đuổi theo.

Quản gia nhìn lên lầu, sau đó nhìn ra ngoài, mỉm cười nói với Cao Dương, "Tương lai tiên sinh là một người đàn ông tốt, rất yêu vợ."
Cao Dương: Không, không, không chỉ là yêu vợ mà anh còn phải là một người quản vợ nghiêm khắc trong tương lai.

Chiếc Maybach màu đen đang phóng nhanh trên đường, Mục Duyên Đình một tay cầm vô lăng, tay kia bấm số gọi Hứa Niệm An.

Không được kết nối.

Mục Duyên Đình liếc nhìn màn hình điện thoại đang dần mờ đi, sắc mặt u ám tối sầm lại.

Một chân ga nhấn xuống, thân xe đen kịt giống như yêu tinh dưới bức màn đêm, trong bóng tối lướt qua nhanh chóng, đi thẳng đến căn hộ của Khương Sơ Tình ở trung tâm thành phố nơi Hứa Niệm An ở.

Mà Hứa Niệm An lúc này đang ở trong xe taxi, đột nhiên nói với tài xế phía trước, “Chú tài xế, phiền chú ghé vào một quán bar gần đây."
Người tài xế có chút bối rối, "A, không về nhà sao? Sao lại đi quán bar? Tôi nói này cô gái nhỏ, dù có cãi nhau với bạn trai, cô cũng không thể mượn rượu để giải sầu.

Hơn nữa, nơi như quán bar lại là chốn hỗn mang, thật sự không thích hợp với một cô gái như cô."
Hứa Niệm An thực sự chỉ muốn ra ngoài yên lặng một chút, nhưng cô không ngờ, chú tài xế taxi quá cằn nhằn.

Cô xoa xoa cái đầu đang phát đau của mình rồi hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh thổi qua.

Chiếc taxi nhanh chóng dừng lại trước một quán bar.

Sau khi thanh toán, Hứa Niệm An đi vào quán bar, tìm một một góc vắng vẻ và ngồi xuống.

Không biết có phải chú tài xế cố ý hay không, quán bar đưa cô đến là một quán bar sạch sẽ, tuy cũng là một loại quán bar nhưng không có hỗn loạn như quán bar bình thường.


Trong quán bar cũng có rất nhiều cô gái, nhiều cô còn là sinh viên, ăn mặc bình thường, hầu như không thấy phụ nữ trang điểm đậm.

Trên sân khấu phía trước, có một cô gái trẻ đang ôm cây đàn và cúi đầu hát một bài hát tiếng Anh không rõ.

Giai điệu rất buồn và sâu lắng.

Nó vừa vặn hợp cho tâm trạng hiện tại của Hứa Niệm An.

Cô nhìn xuống menu rượu trên bàn, chọn một ly cocktail rất nữ tính trong đó.

Cô không phải loại phụ nữ quậy phá bên ngoài, trước khi uống còn liếc nhìn nồng độ cồn trên chai.

Đèn trong quán hơi mờ, tuy hơi cận nhưng khi vẽ tranh cô ấy hầu như không đeo kính.

Cô cầm chai rượu nhẹ nhàng nói, "380… 3,8 độ?"
Nhiều loại cocktail bán trong siêu thị đều đạt mức độ này, Hứa Niệm An không nghĩ nhiều về nó, vì vậy cô mở một chai và cầm chai rượu uống.

Một nam nhân viên đi ngang qua nhìn thấy trước mắt cảnh tượng này, nội tâm: ………
Cô gái rất hào sảng, rượu 38 độ mà cầm chai uống.

Hứa Niệm An uống một ngụm lớn, mùi vị không hề khó chịu, giống với rượu hoa quả cô uống ngày thường.

Chỉ là vị ngọt hơi yếu.

Hứa Niệm An ngẩng đầu lên và ngậm một ngụm lớn.

Sau khi đặt chai rượu xuống, cô nhận ra rằng mình đã uống hết một nửa chai đầy.

Đầu bắt đầu phát trướng.

Cô nheo mắt và nhìn lên ánh sáng trên đầu.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
Kể từ khi nào, mối quan hệ của cô và Mục Duyên Đình dần thay đổi.

Rõ ràng lúc đầu, cô cũng giống như Cố Giao Giao, đều trúng mị dược và được Mục Duyên Đình cứu.

Phần mở đầu giống nhau, ngoại trừ việc cô bị Mục Duyên Đình ném vào thùng xe như một con búp bê rách nát, nhưng Cố Giao Giao đã được chính anh đưa về Cẩm Viên.

Khi nghĩ đến đây, Hứa Niệm An chỉ cảm thấy tức ngực muốn chết, cô ngẩng đầu lên và cầm chai rượu uống tiếp, nhưng chưa uống đã thì chai rượu đã cạn sạch.

Cô đưa tay ra và chạm vào một chai khác.


Lưu loát mở nắp chai, ngẩng đầu lên và uống một ngụm lớn.

Nhưng trong lòng buồn phiền cũng không vì uống rượu mà giảm bớt.

Tất cả quá khứ cô cùng với Mục Duyên Đình được tái hiện lại rất rõ ràng trong tâm trí.

Rõ ràng ban đầu cũng chỉ là thỏa thuận, muốn bỏ ra 100 triệu mua thân thể của cô, cô đối với anh cũng muốn tránh liền không kịp, nhưng tại sao bây giờ lại quan tâm đến anh như vậy?
Nếu đổi lại là nửa năm trước, cô tình nguyện bên cạnh Mục Duyên Đình xuất hiện một người phụ nữ khác, để lấy đi sự chú ý của anh và để anh không quấy rầy mình.

Nhưng bây giờ, cô biết rằng Mục Duyên Đình không liên quan gì đến Cố Giao Giao, mà chỉ đơn giản là đáp lại lòng tốt của cô ta, nhưng cô vẫn không thể không nghĩ về nó, để ý nó, ghen tị và thậm chí tức giận không thể giải thích được.

Ngay cả bản thân cô cũng biết rằng việc sinh khí này là không thể giải thích được, nhưng cô không thể kiểm soát được bản thân.

Càng nghĩ về điều đó, càng giận Mục Duyên Đình, càng giận bản thân.

Trên một chiếc bàn cách đó không xa, ba người trẻ tuổi ăn mặc như học sinh đang ngồi, sớm không biết đã nhìn Hứa Niệm An bao nhiêu lần rồi.

Một người trẻ tuổi mặc áo len xanh đậm nói với hai người ngồi cùng bàn, “Này, nhìn cô gái phía sau, có đẹp không?"
Hai người cùng bàn quay đầu nhìn về phía sau, với ánh mắt kinh ngạc, đồng thời ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, “Oa, tiểu tiên nữ."
Người trẻ tuổi áo len xanh sẫm cười thấp giọng hỏi, "Chẳng lẽ là người của trường chúng ta?”
“Làm sao có khả năng, nếu trong trường chúng ta có một tiểu tiên tử xinh đẹp như vậy, sớm đã trở thành hoa hậu giảng đường rồi."
“Dù là trường nào đi chăng nữa, các cậu không nghĩ rằng cô ấy chỉ có một mình sao? Chúng ta muốn hay không đi chào hỏi một cái."
"Ừ, tại sao không."
Ba người trẻ tuổi nói xong, mỗi người cầm một chai bia trên tay, bước đến bàn của Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An đã say khướt, nhìn thấy ba chàng trai to lớn đi về phía cô.

Cô một tay chống má, liếc mắt nhìn bọn họ, mơ hồ nói, “Tiểu ca ca?”
Ba thanh niên liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc: cư nhiên là một bộ mặt mộc.

Tiểu tiên nữ không trang điểm, thật sự rất hiếm.

Sau khi yên vị, người trẻ tuổi mặc áo len xanh sẫm hỏi, "Tiểu tiên nữ, cô đến từ trường nào vậy?"
“Trường học?" Hứa Niệm An híp mắt lặp lại, lắc đầu, “Tôi không đến trường đã lâu rồi.

Đã lâu rồi, đã lâu..." cô giơ chai rượu trong tay, “Nào, uống thôi!"
………
Mục Duyên Đình lái xe tới căn hộ với tốc độ nhanh nhất, anh nhìn lên cửa sổ căn hộ,
Quả nhiên, bên trong sáng đèn.


Anh thở phào nhẹ nhõm, cùng đôi chân dài đi về phía thang máy.

Chỉ sau khi bấm chuông cửa, không phải Hứa Niệm An mở cửa cho anh, mà là Khương Sơ Tình, chủ nhân chân chính của căn hộ này.

Khương Sơ Tình vừa mở cửa, nhìn thấy Mục Duyên Đình đứng ở bên ngoài, cô giật mình hỏi, "Mục tiên sinh, sao anh đến muộn vậy?"
Vẻ mặt Mục Duyên Đình bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, “Khương tiểu thư, làm phiền cô, gọi An An ra ngoài giúp tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
“An An?" Khương Sơ Tình khẽ cau mày, "Cậu ấy chưa về căn hộ.

Không phải cậu ấy đi cùng anh sao?"
"Mẹ, dì An An tới đây sao?” Tiểu Thiên Dục nghe thấy tiếng nói liền vui vẻ chạy đến, nhưng nhìn thấy Mục Duyên Đình đang đúng ở cửa với vẻ mặt nhăn nhó.

Tiểu Thiên Dục lập tức vui mừng trở lại, “Chú Mục, là chú Mục.”
Mục Duyên Đình đối mặt với đứa trẻ, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Chào Thiên Dục."
Giọng Tiểu Thiên Dục lảnh lót, “Chào chú Mục."
Khương Sơ Tình âu yếm sờ đầu Tiểu Thiên Dục, lại nói với Mục Duyên Đình, "Mục tiên sinh, An An không có tới nơi này, các người…” Khương Sơ Tình ngập ngừng hỏi, “Cãi nhau à?"
Trong lòng cô tưởng tượng ra cảnh Hứa Niệm An tranh cãi với Mục Duyên Đình.

Dám cãi nhau với Mục Duyên Đình, gia chủ của Mục gia, Khương Sơ Tình đã âm thầm cho Hứa Niệm An một ngón tay cái trong lòng.

Giọng nói gợi cảm của Mục Duyên Đình phun ra hai chữ "Không có", anh lấy điện thoại di động ra và gọi lại cho Hứa Niệm An.

Điện thoại nhanh chóng được nhấc máy, giọng nói lười biếng của Hứa Niệm An từ đằng kia truyền đến, "Xin chào!”
Mục Duyên Đình nghe thấy cô không sao, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhàn nhạt hỏi, “Em đang ở đâu?”
Hứa Niệm An nhìn quanh, suy nghĩ một hồi, cô thật sự không nghĩ ra hiện tại đang ở đâu, liền nói vào điện thoại, "Em sẽ không nói cho anh biết."
Sau đó, để tránh đối phương hỏi lại, cô vội vàng cúp điện thoại.

Mục Duyên Đình ngơ ngác nhìn điện thoại di động bị ngắt, răng đau nhói.

Khương Sơ Tình liếc nhìn Mục Duyên Đình một cách thận trọng, ngập ngừng hỏi, “Hay là, tôi sẽ gọi cho cô ấy?"
Mục Duyên Đình không từ chối.

Khương Sơ Tình trở lại phòng khách, từ trên sô pha lấy điện thoại di động ra, đồng thời một bên tiếp đón Mục Duyên Đình, "Mục tiên sinh, đừng đứng ở cửa, vào đây trước đi."
Mục Duyên Đình nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, bước vào.

Khương Sơ Tình cầm điện thoại di động của mình lên và gọi ngay cho Hứa Niệm An, lần này cô ấy vẫn kết nối nhanh, Khương Sơ Tình vừa để tai vào điện thoại.

"Uy?! Em đã nói không nói cho anh, không nói cho anh, còn hỏi! Có phiền hay không?" Giọng điệu không kiên nhẫn.

Khi Khương Sơ Tình nghe thấy giọng điệu này, xong rồi, cô nương này đã uống quá nhiều.

Khương Sơ Tình ngẩng đầu liếc nhìn Mục Duyên Đình, thấy trên mặt anh ta không có biểu hiện gì khác ngoại trừ thờ ơ, cô mạnh dạn nói, "An An, mình là Sơ Tình.

Nói cho mình biết cậu đang ở đâu.

Bây giờ mình tới đón được không?”
Im lặng một lúc bên kia mới nói, "Không biết đây là đâu, nhưng mình nói cho cậu biết, ở đây có ba tiểu ca ca dễ thương, lại còn đẹp trai nữa, hì hì…”
Khương Sơ Tình, "...!"
Cô ấy thật sự không cần chuẩn bị, đi nhặt xác của Hứa Niệm An sao?
Khương Sơ Tình nuốt nước miếng, nói dưới áp lực khủng khiếp, “An An, cậu không biết không quan hệ.


Cậu đưa điện thoại cho tiểu ca ca bên cạnh làm cho cậu ta nói cho mình biết, hiện tại cậu đang ở đâu, có thể chứ?”
Ai mà biết đề nghị này ngay lập tức bị Hứa Niệm An từ chối, "Không được, tiểu ca ca sẽ cho rằng mình muốn trốn, chúng ta làm sao có thể chơi tốt được?"
Khương Sơ Tình: Đây là một kiểu cho bạn trai độ nón xanh sao?
Cô cảm thấy rất cần thiết phải đi nhặt xác của Hứa Niệm An.

Mục Duyên Đình quay người rời khỏi căn hộ, trong khi sải bước, anh bấm điện thoại của Cao Dương, "Định vị cho tôi vị trí hiện tại của Hứa Niệm An.

Ngay lập tức.”
Cao Dương có thể nghe thấy giọng điệu tức giận của Mục Duyên Đình, không dám chậm trễ, sau khi cúp điện thoại, anh lập tức tìm người định vị Hứa Niệm An bằng vệ tinh.

Bên này, Khương Sơ Tình nhìn thấy Mục Duyên Đình trầm mặt rời đi, lập tức nói với Tiểu Thiên Dục, “Mau mặc quần áo đi.”
Tiểu Thiên Dục vẫn cầm Transformers trong tay, ngơ ngác hỏi, “Mẹ, sao lại mặc quần áo? Không phải rửa mặt rồi đi ngủ sao?"
"Dì An An của con đang gặp nguy hiểm." Khương Sơ Tình nói, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo khoác lông vũ, khoác lên người.

Lúc này, mặc dù mặc áo khoác lông vũ có hơi khoa trương, nhưng chiếc mũ trên áo khoác có thể che đi khuôn mặt, cô mang theo Tiểu Thiên Dục ra ngoài, không thể để phóng viên nhìn thấy.

Năm phút sau, cuộc gọi của Cao Dương đến, "Thưa tiên sinh, Hứa tiểu thư đang ở trong một quán bar ở gần trường đại học trong thành phố.

Tôi đã gửi địa chỉ đến điện thoại di động của ngài, hơn nữa đã cùng chủ quán bar chào hỏi qua.

Nhưng ngài cũng đừng lo lắng, đây là một quán bar nổi tiếng sạch sẽ và môi trường rất tốt.

Nói chung, học sinh các trường xung quanh đều rất thích ăn uống ở đây."
Những lời nói của Cao Dương không làm dịu đi nỗi lo lắng của Mục Duyên Đình, anh ta chỉ nhàn nhạt ừ một cái, đạp mạnh chân ga.

Bên trong quán bar, Hứa Niệm An uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong chai, ánh mắt hướng về phía trước mặt ba người trẻ tuổi nói nhỏ, "Nói cho các cậu một bí mật, tôi không phải cái gì tiểu tiên nữ, tôi muốn trở thành hải tặc nữ vương."
Ba người trẻ tuổi không hẹn mà cùng giơ ngón tay cái lên, "Có chí khí.”
Hứa Niệm An nhướng mày, lại mở một chai rượu rồi giơ lên cao, "Vì Ultraman một lần nữa đánh ngã tiểu quái thú, cụng ly! Vì ba linh thú các cậu cụng ly!”
Ba người trẻ tuổi: ……...!
Không theo kịp suy nghĩ của tiểu tiên nữ chút nào.

Tuy nhiên, ba chàng trai đã cùng nhau nâng chai bia để thể hiện sự tôn trọng, uống trước vì kính.

“Xin lỗi, cô ấy không uống được nữa.”
Hứa Niệm An đưa chai rượu lên miệng, đột nhiên bị người giật lấy.

Hứa Niệm An ngẩng đầu liếc mắt nhìn, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, cô đột nhiên vỗ vai người trẻ tuổi ngồi bên cạnh đầy hứng thú, đồng thời lớn tiếng kêu lên, “Các cậu mau mau đến xem, ba ba các cậu đến rồi kìa!"
Mục Duyên Đình mặt trầm như nước, cúi xuống ôm Hứa Niệm An đang còn đang hưng phấn ôm vào lòng, không thèm nhìn ba người trẻ tuổi đang kinh ngạc vì sự ra đi ngoài đột ngột của anh.

Khoảnh khắc Mục Duyên Đình quay đi với Hứa Niệm An trên tay.

Người trẻ tuổi mặc áo len xanh đậm đột nhiên nói, "Này, vị này, anh là ai? Anh biết cô ấy sao?"
Mục Duyên Đình quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta.

Đối phương bị anh liếc mắt một cái, nuốt nước miếng nói nhỏ, "Nếu là người nhà của cô ấy, anh có thể mang cô ấy đi, nếu không...”
"Tôi là bạn trai của cô ấy." Mục Duyên Đình trầm giọng nói.

Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của ba người phía sau, anh nhanh chóng ôm Hứa Niệm An bước ra khỏi quầy bar.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.