Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 123: Anh Có Thể Ở Bên Tôi Được Không





Nửa giờ sau, Cao Dương đỡ Cố Giao Giao mềm nhũn đi ra.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, "Để cô ấy ngồi ở phía trước."
Cao Dương cung kính gật đầu, giúp Cố Giao Giao xoay người lại, mở cửa ghế phụ, rồi đẩy Cố Giao Giao vào.

Cố Giao Giao mặt đỏ bừng, cố gắng duy trì tư thế bình thường, quay người lại nói với Mục Duyên Đình, "Tứ gia, thực xin lỗi, đã muộn như vậy rồi...!còn làm phiền anh...!chỉ là tôi, tôi thực sự không biết người có ý định bất lợi với mình là ai, cho nên...!cho nên càng không dám để bộ dạng này trở về Cố gia, đành phải, làm phiền tới anh."
Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, "Ừ", và nói với người lái xe, "Trở về Cẩm Viên."
Cao Dương ngồi bên cạnh anh và liếc sang nhìn, chỉ thấy anh đã dựa vào băng ghế sau và nhắm mắt lại.

Rốt cuộc, lời nói mắc kẹt trong cổ họng không thể nói ra.

Chiếc Maybach màu đen đang phóng nhanh trên đường, Cố Giao Giao đang ngồi phía trước, mặt cô ta bắt đầu lộ ra dược tính, ánh mắt mê ly, cơ thể không tự chủ được mà vặn vẹo, tiếng rên rỉ khó chịu phát ra từ cổ họng.

“A…” Cố Giao Giao hai tay giữ chặt dây an toàn, quay lại nhìn Mục Duyên Đình, "Tứ gia, tôi, tôi không thể chịu đựng được nữa, anh có thể giúp tôi tìm một khách sạn, rồi...!giúp tôi thuê một căn phòng?"
Mục Duyên Đình đột nhiên mở mắt ra nói, “Dừng xe."
Vừa dứt giọng nói, xe liền dừng ở ven đường.

Trên thực tế, người lái xe đã muốn làm điều này từ lâu, nếu việc này cứ tiếp tục, anh ta sợ rằng anh ta sẽ thực sự lái xe chạy xuống mương.

Mục Duyên Đình phân phó Cao Dương, “Hai người đổi vị trí cho nhau."
Cao Dương: Ngay từ đầu, anh đã cảm thấy không thích hợp khi đặt một người phụ nữ bị trúng mị dược bên cạnh tài xế.

Cao Dương xuống xe, đem Cố Giao Giao, người đang ngồi ở ghế phụ vốn đã không tự chủ được mà nhét vào băng ghế sau.

Vì bị đánh thuốc mà Cố Giao Giao mà hai mắt mê ly, cả cơ thể nóng bừng, khi nhìn thấy Mục Duyên Đình, cô ta liền ngồi dậy và dán người lên.

Cô ta vặn vẹo thân thể, vừa định đến gần Mục Duyên Đình, hai tay liền bị Mục Duyên Đình siết chặt.

Mục Duyên Đình một tay nắm lấy hai tay Cố Giao Giao, xoay người cô ta lại, để cô ta dựa lưng vào anh, rồi nhanh chóng tháo cà vạt của anh bằng tay còn lại, trói hai tay Cố Giao Giao ra sau lưng.


Giọng anh nhàn nhạt, “Kiên nhẫn một chút, lát nữa tới Cẩm Viên sẽ có thuốc giải."
Cố Giao Giao không ngờ loại thuốc này lại mạnh như vậy, cô ta nếu biết sẽ không uống với liều lượng như bình thường.

Cả người sắp mất kiểm soát, nếu trong lúc mơ mơ màng màng nói ra lời không nên nói hoặc làm điều gì đó không nên làm, kia sẽ mất nhiều hơn được.

May mắn thay, Cao Dương đã đưa cô ta từ ghế phụ ra ghế sau, nếu không, trong vài phút nữa, cô ta có thể lao vào người tài xế đang lái xe vì dược tính của thuốc phát tác.

Nhưng dần dần ý thức của cô càng ngày càng yếu đi, dục vọng của cơ thể cô ta đã lên đến đỉnh điểm, trong mắt cô ta thoáng hiện lên một tia tính toán.

Trong trường hợp này, cô ta cũng chỉ có thể đánh một canh bạc.

Vì anh sẵn sàng cứu cô tối nay, nghĩa là địa vị của Tiểu Phúc Tử ở trong lòng anh vẫn rất cao.

Cố Giao Giao hai tay bị trói lại, cô chỉ có thể tiếp cận Mục Duyên Đình bằng cách lùi dần về phía sau một chút, nhỏ giọng than thở, "Tứ gia, tôi thật khó chịu..."
Giọng nói của Mục Duyên Đình lạnh lẽo, đạm mạc, "Nếu thật sự không thể chịu đựng được hết con đường này, tôi chỉ có thể để Cao Dương làm cô đổ một ít máu, nỗi đau có lẽ sẽ khiến cô bình tĩnh một chút."
“Tứ gia...” Cố Giao Giao bắt đầu khóc.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Mục Duyên Đình, tiếng khóc từ từ ngừng lại.

Sau một tiếng rưỡi, chiếc Maybach màu đen lái vào Cẩm Viên.

Hứa Niệm An nghe thấy tiếng động, từ trên lầu chạy xuống.

Cô vừa vặn gặp quản gia đang đi ra ngoài liền thản nhiên hỏi, “Quản gia, Mục tiên sinh đã về sao?”
Quản gia nhìn thấy Hứa Niệm An đi xuống, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, “Đúng vậy, là tiên sinh đã về, nhưng...”
Nhưng, tiên sinh trong ngực ôm một nữ nhân.
“Nhưng sao?" Hứa Niệm An định hỏi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mục Duyên Đình đang ôm một nữ nhân, bước nhanh vào biệt thự với vẻ mặt lạnh lùng.


Đầu tiên anh liếc nhìn Hứa Niệm An đang đứng trên cầu thang, sau đó hỏi quản gia bên cạnh, “Quản gia, ông đã chuẩn bị xong thuốc giải chưa?”
Quản gia, "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, thưa ngài."
Mục Duyên Đình ôm Cố Giao Giao bước nhanh lên tầng hai, lúc đi ngang qua Hứa Niệm An, anh nói nhỏ, "Chuyện này anh sẽ giải thích cho em sau.”
Hứa Niệm An có thể nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ trong vòng tay anh.

Cố Giao Giao, người đang nằm trong vòng tay của Mục Duyên Đình, ở một nơi mà người khác không thể nhìn thấy, đã nở nụ cười đắc thắng đối với Hứa Niệm An.

Sắc mặt cô ta đỏ bừng, vừa nhìn là biết đã trúng mị dược.

Trúng mị dược, không đi tìm bác sĩ lại đi tìm Mục Duyên Đình đầu tiên.

Và Mục Duyên Đình không những không từ chối mà còn tự mình đưa người vào Cẩm Viên.

Ngay cả khi Hứa Niệm An biết rằng Cố Giao Giao đã cứu Mục Duyên Đình khi anh ấy còn nhỏ, Cố Giao Giao là một sự tồn tại đặc biệt trong trái tim anh ấy bây giờ, nhưng điều này không có nghĩa là Hứa Niệm An sẽ không nghĩ nhiều khi nhìn thấy cảnh này.

Cao Dương đi theo Mục Duyên Đình phía sau, nói nhỏ với quản gia, “Lát nữa cho người chuẩn bị một bộ quần áo cho Cố tiểu thư."
Khi bước đến Hứa Niệm An, Cao Dương muốn nói điều gì đó, nhưng anh cảm thấy ông chủ đã nói rồi, anh nói thêm thì hơi thừa, ngược lại để ông chủ tự mình giải thích thì tốt hơn.

Sau một giây dừng lại, anh chỉ khẽ gật đầu với Hứa Niệm An, rồi theo bước của Mục Duyên Đình lên tầng hai.

Hứa Niệm An định thần lại, quay người đi theo.

Cửa phòng ngủ bị đóng một tiếng “rầm" trước mặt Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An cảm thấy cánh cửa trong trái tim cô dường như đã bị hung hăng mà đóng lại.

Cô không biết căn phòng bên trong cánh cửa kia đã xảy ra chuyện gì, càng không biết đến lúc nào Mục Duyên Đình mới đi ra khỏi căn phòng đó.


Khi điện thoại di động reo lên, cô đã ngồi trên taxi.

Cô biết rằng Mục Duyên Đình đang gọi, nhưng cô không trả lời.

Cô cũng biết Mục Duyên Đình sẽ không làm gì với Cố Giao Giao, không phải vì Cao Dương có mặt, ngay cả khi Cao Dương không có ở đó, nếu Mục Duyên Đình muốn làm gì Cố Giao Giao, anh đã làm từ lâu rồi, anh sẽ không phải đợi đến khi Cố Giao Giao bị đánh thuốc.

Bởi vì cô nhớ rõ Mục Duyên Đình đã nói gì với cô lúc cô bị đánh thuốc.

Anh ấy thích phụ nữ tỉnh táo.

Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể thuyết phục bản thân mình không quan tâm.

Khi nghĩ đến Cố Giao Giao là sự hiện diện đặc biệt trong trái tim của Mục Duyên Đình, Hứa Niệm An cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên ngực mình.

Sau khi điện thoại reo vài lần, nó tự động cúp máy.

Tài xế taxi liếc nhìn Hứa Niệm An qua gương chiếu hậu, cười hỏi, “Cô gái đang cãi nhau với bạn trai à?"
Hứa Niệm An sờ sờ mặt mình, tay ướt sũng, không biết từ lúc nào, nước mắt chảy ròng ròng.

Tại sao từ khi gặp Mục Duyên Đình, một người chưa từng khóc bao giờ lại đột nhiên phát triển tuyến lệ?
Hứa Niệm An tự giễu cười, "Không phải, tôi chỉ nghĩ bạn trai của tôi quá tốt và được quá nhiều cô gái thích, tôi mới tức giận."
Tài xế taxi nhìn Hứa Niệm An thích thú, "Ồ, bạn trai tốt là điều tốt.

Khi hai người ở bên nhau, tin tưởng nhau là điều quan trọng nhất, nếu không khi kết hôn sẽ không còn tin tưởng và sinh ra đủ thứ nghi ngờ.

Sống cuộc đời đó thật mệt mỏi biết bao."
Hứa Niệm An mỉm cười, nhìn ngang qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không nói gì.

Cẩm Viên.

Mục Duyên Đình ném thuốc cho Cao Dương, với giọng lạnh lùng, “Đưa cái này cho cô ấy uống.”
Cao Dương cầm thuốc và liếc nhìn Cố Giao Giao, người đã hôn mê, nói với vẻ xấu hổ, "Thưa tiên sinh, cô ấy đã hôn mê.


Tôi làm thế nào để cho cô ấy uống thuốc."
Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, "Làm cho cô ấy tỉnh lại."
Cao Dương, “……”
Làm một cẩu độc thân thâm niên, anh ta thực sự không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ.

Cao Dương đưa tay ra vỗ nhẹ vài cái vào mặt Cố Giao Giao, "Này, Cố tiểu thư, dậy đi, tỉnh lại."
Mục Duyên Đình từ bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, một lúc sau, anh mới chậm rãi phun ra một làn khói thuốc, lạnh lùng nói, "Cậu không thể đánh thức cô ấy như thế này."
Cao Dương vẻ mặt đau khổ hỏi, “Tôi phải làm sao."
Mục Duyên Đình cắn tàn thuốc, liếc nhìn cái cốc trên tủ.

Cao Dương hiểu ý, ngay lập tức cầm cốc nước tạt vào khuôn mặt của Cố Giao Giao.

Cố Giao Giao thực sự từ từ tỉnh dậy.

Cao Dương vội nói, “Cố tiểu thư, tôi xin lỗi, tôi không có cách nào khác mới ra hạ sách này.

Đây là thuốc giải.

Cô nên uống trước đi."
Cố Giao Giao u oán liếc nhìn Mục Duyên Đình đang đứng hút thuốc.

Lấy cốc nước và đưa thuốc giải cho vào miệng uống.

Thấy cô đã uống thuốc, Mục Duyên Đình quay người bước ra ngoài, "Tối nay tôi sẽ bảo hai người nữ giúp việc đến bồi cô."
Cố Giao Giao do dự một lúc, nhẹ giọng hỏi, “Tứ gia, tối nay anh có thể ở bên tôi được không?"
Mục Duyên Đình cầm điếu thuốc, chậm rãi phun ra khói, lạnh lùng để lại ba chữ, “Không thể được."
Nói xong liền cùng Cao Dương rời khỏi phòng ngủ.

Đóng cửa lại, Cao Dương cười nói, "Cũng may, tiên sinh nhắc nhở tôi tạt nước, nếu không tôi thật sự không biết nên làm thế nào để đánh thức cô ấy."
Mục Duyên Đình liếc anh một cái, “Tôi không có nói cậu tạt nước, tôi chỉ muốn nói, nếu cậu cho cô ấy uống thuốc với nước, cô ấy sẽ tự mình nuốt xuống."
Cao Dương, "……”
Lúc này, quản gia bước tới nói, "Thưa tiên sinh, Hứa tiểu thư đã đi rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.