Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Chương 7: Chương 7





Kỉ Khuynh Nhan thấy tiểu thái giám ngây ngốc nhìn mình, liền giúp hắn phủi quần,“Nhớ rõ về sau thấy ta không cần phải quỳ, ta nhận không nổi.”
Nói xong, cười cười xoay người, mang theo Ngọc Điệp đi đến nơi khác trong hoa viên.
Gần tối, một tiểu thái giám đưa lệnh bài xuất cung cho thủ vệ kiểm tra, thuận lợi đi ra.
Xoay người, nhìn hai cánh cửa nặng nề trong thời gian ngắn đã đóng ngay trước mặt mình, Kỉ Khuynh Nhan một thân tiểu thái giám rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười.
Nàng tự do rồi sao?
Nàng thật sự đào tẩu khỏi nơi mà nam nhân kia giam cầm nàng sao?
Bị nhốt lâu lắm rồi, bây giờ được tư do lại giống như mơ, thật không dám tin, một khối kim bài nho nhỏ thế mà có uy lực thật lớn! Nắm chặt kim bài mà nàng thừa dịp giúp tiểu thái giám phủi quần áo trộm được, nội tâm nàng nhiệt huyết sôi sục, khó có thể kìm nén được sự kích động.
Thu lại sự hưng phấn, nàng tựa hồ như cơn gió, như muốn chạy trốn khỏi nơi địa ngục này.
Thời điểm nàng chạy khỏi cung, mang theo không ít vàng bạc, còn có tên hỗn đản Triệu Nguyên Thừa kia vì muốn nàng vui nên cho nàng rất nhiều trang sức quý giá.
Trước tiên tìm một tiệm may, mua một bộ nam trang để thay, đem vàng bạc đổi thành ngân phiếu, rồi lên kế hoạch để rời khỏi kinh thành.
Bởi vì sắc trời đã có chút tối, nếu muốn suốt đêm rời kinh thành chỉ sợ không có phương tiện, vẫn là tìm quán trọ để nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng mai tìm cơ hội rời đi có vẻ an toàn hơn…
Không được! Theo như những gì nàng biết về Triệu Nguyên Thừa, bây giờ chỉ sợ hắn đã phát hiện nàng đã rời hoàng cung, nếu hắn phái quân lính ra cung đi tìm, quán trọ lớn nhỏ trong kinh thành là mục tiêu hàng đầu.

Xem ra đi tìm nơi nghỉ tại quán trọ thật là một hành động nguy hiểm! Kỉ Khuynh Nhan một bên cân nhắc trong lòng, một bên bước nhanh về phía trước.
Đột nhiên, tay nàng bị giữ lấy, nàng hoảng sợ, nhìn lên thì thấy một gương mặt ước chừng bốn mươi, năm mươi.
Đối phương mặt bôi phấn trắng như bức tường, tay cầm khăn lụa cười không ngừng với nàng.
“Vị công tử này chớ đi a, nếu đã đi qua Túy Tiên Lâu, không vào uống hai chén chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
Kỉ Khuynh Nhan nhướng mày, lại nhìn về phía trước xem xét, trên cửa có một tấm biển rành mạch viết “Túy Tiên Lâu” ba chữ lớn được sơn màu vàng kim.
Lại nhìn sang bốn hướng, một đám cô nương trang điểm xinh đẹp đang kiếm khách nhân đi qua Túy Tiên Lâu.
Thì ra là kỹ viện.
Chẳng lẽ tú bà này tưởng nàng là nam nhân, đem cô nương cô nương xinh đẹp nào đó nhét vào trong lòng nàng, muốn kiếm bạc của nàng?
Như thế cũng thật tốt, dù sao ngủ ở quán trọ rất nguy hiểm, chi bằng vào kỹ viện nghỉ chân.
Triệu Nguyên Thừa phái truy binh cho dù có nghĩ nát óc, sẽ không nghĩ đến một nữ nhânsẽ vào kỹ viện ngủ trọ?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không khỏi sinh ra vài phần thắng lợi thoải mái.
Tú bà thấy Kỉ Khuynh Nhan mặc tơ lụa, dung mạo thanh tú tuấn mĩ, cực kỳ giống công tử nhà giàu, chắc sẽ mang theo rất nhiều bạc trong thắt lưng..

Lại thấy đôi mắt đẹp của tiểu công tử nhìn Túy Tiên Lâu, càng hiểu lầm là nàng đối với cô nương có dâm mĩ ý tưởng, vội vàng gọi mấy cô nương xinh đẹp đưa công tử vào trong.
Vài tiểu cô nương bị gọi thấy Kỉ Khuynh Nhan tuấn mĩ vô song, dáng người tiêu sái, xung quanh như có hào quang rực rỡ, một dám đều bày ra tư thế quyến rũ, muốn cho vị công tử này chú ý.
Kỉ Khuynh Nhan thuở nhỏ lớn lên ở giữa quan trường(chế độ quan liêu hành chính), thường xuyên cùng phụ thân ra vào hoàng cung Thương Việt, lại bị gả cho thái tử Thượng Quan Sâm, đối với mọi việc của xã hội đã gặp qua không ít..
Cho dù là nơi trăng hoa này, nàng cũng từng thừa dịp phụ thân không chú ý, mang theo mấy nha hoàn thân cận giả nam trang đến vài lần.
Giờ phút này gặp một đám cô nương tưởng chiếm được ưu ái của mình, liền bày ra mấy phần cao quý ngồi ngay ngắn trước bàn, lộ ra tươi cười mê người.
Gương mặt nàng ngày thường vốn độc nhất vô nhị, nay giả thành nam tử, càng tăng thêm mấy phần cao quý cùng tuấn mĩ.
Các cô nương ở Túy Tiên Lâu khó có dịp được nhìn thấy tiểu công tử khí chất cao quý như vậy, càng cố gắng thể hiện chính mình.
Kỉ Khuynh Nhan cố ý đè giọng, lấy ra cốt phiến(cái quạt) một bên quạt một bên nói: “Bản công tử rất tò mò tài nghệ của các vị tỷ tỷ ở đây, không biết các vị tỷ tỷ có thể cho bản công tử mở rộng tầm mắt không?”
Các cô nương ở Túy Tiên Lâu muốn hấp dẫn khách nhân, đều từng khổ công học cầm kỳ thi họa để giành được tình cảm của khách, nay vị tiểu công tử này có nhiều vàng bạc, ai cũng cố gắng để có được tiền.
Kỉ Khuynh Nhan kêu bàn rượu và thức ăn, giả công tử cao quí thưởng thức các cô nương đánh đàn, xướng khúc, có mấy người không chỉ tinh thông âm luật, khiêu vũ, lại còn một tay vẽ, một tay viết chữ rất điêu luyện, làm cho nàng không khỏi cảm thán những cô nương phải lưu lạc nơi phong trần này, chỉ có thể ở trong này bị nam nhân chà đạp, đồng thời cũng nghĩ ngày mai nên đào tẩu như thế nào.
Nếu hôm qua Triệu Nguyên Thừa không thấy nàng, hôm nay lại không tìm được người, như vậy ngày mai khẳng định hắn sẽ phong tỏa cửa thành, phòng thủ chặt chẽ, chân dung của nàng cũng sẽ được đem ra, nàng giả nam trang nhất định ra khỏi kinh thành cũng sẽ gặp trở ngại.

Không biết Thương Việt bây giờ như thế nào?
Nghe nói sau khi Thượng Quan Sâm chết thì người phù hợp để kế vị chỉ có hoàng đệ thứ mười lăm năm nay bảy tuổi
Vì sao Triệu Nguyên Thừa nâng một đứa trẻ nhỏ như vậy lên ngôi vị hoàng đế, mục đích quá rõ ràng, hắn muốn lấy lý do vua trẻ đăng cơ, sai khiến đại thần Kim Thịnh vào triều phụ tá, cứ như vậy, vài năm sau Thương Việt liền hoàn toàn trở thành một phần của Kim Thịnh.
Như vậy nàng còn có thể trở về Thương Việt sao? Trở về thì phải làm sao đây? Phụ thân nàng đã chết, nàng đã không còn nhà.
Nghĩ đến đây, hận ý trong lòng Kỉ Khuynh Nhan đối với Triệu Nguyên Thừa tăng thêm vài phần.
Âm thầm đau khổ, lại nghe cách đó không xa truyền đến một trận rối loạn, chỉ thấy hai cô nương mĩ mạo quỳ gối trước một thân tử (màu tím) y nam nhân khóc lóc cầu xin tha thứ.
Tử y nam nhân kia xem chừng khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, dáng dấp rất khá, nhưng ánh mắt lại tà khí và lỗ mãng.
Cũng không biết hai cô nương kia nói gì, tử y nam tử mặt biến sắc, liền giơ tay tát một cô nương.
“Ai, Yên nhi cùng Vân Nhi thực xui xẻo, đêm nay lại không trốn thoát khỏi Tào công tử hung ác, nham hiểm.”
Kỉ Khuynh Nhan có chút tò mò kéo cô nương bên cạnh, tay chỉ công tử vừa đánh người kia,
“Người kia là ai ? Hắn như vậy khi dễ cô nương đó, các ngươi không có người trông coi sao?”
“Công tử ngài không biết, kia là Tào công tử tên Tào Kim Hạo, cha là đương triều tả thừa tướng, muội muội là quý phi nương nương, quyền cao chức trọng, cho dù ở trong Túy Tiên Lâu đánh người thì cũng không dám đắc tội với công tử của Tào gia.”
Nàng thấy tiểu công tử đối với chuyện này hứng thú, liền nhỏ giọng nói: “Không gạt công tử, cô nương ở đây cũng không thích hầu hạ Tào công tử, vì hắn thường đem các cô nương đánh thương tích đầy mình, có người xui xẻo, còn bị hắn đánh chết trên giường.”
Nàng nghe xong, không khỏi nhăn mày. Tào Kim Hạo lại dám làm như vậy?

Tào lão nhân kia ở buổi thọ yến (sinh nhật) của Triệu Nguyên Thừa đem “Non sông vĩnh trú” ra diễn là muốn làm nàng xấu mặt trước mọi người..
Tào Kim Linh kia ở trong hậu cung duy ngã độc tôn(*), lại nhiều lần gây phiền toái cho nàng, khiến người khác chán ghét.
(*):Chê kẻ tự đề cao, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý
Không nghĩ tới Tào Kim Hạo này cũng chẳng tốt hơn, còn thích đánh chết kỹ nữ.
Nghĩ đến đây, trong lòng tăng thêm vài phần bất mãn, liền thấp giọng phân phó cô nương bên người vài câu, đối phương vội vàng gật đầu, liền lấy giấy bút, giúp nàng mài mực.
Kỉ Khuynh Nhan trầm ngâm một lúc lâu, cầm bút viết, bên môi giương lên nụ cười xấu xa.
Kết quả vào lúc ban đêm, chỉ thấy tiếng tăm lừng lẫy Tào Kim Hạo truyền khắp đại sảnh của Túy Tiên Lâu, nhưng khác ở chỗ, đều làm mọi người buồn cười..
Bởi vì sau lưng hắn không biết khi nào đã có tờ giấy viết ‘Phụ thân ta Tào tướng gia, quyền thế ngất trời; muội muội ta Tào quý phi, tâm can của Hoàng thượng; ta là Tào Kim Hạo, mọi người gọi ta là Tào ác thiếu, trong Túy Tiên Lâu ta chính là con chó, gâu gâu gâu! Ai không phục tùng ta ta liền cắn, gâu!’
Khách tới Túy Tiên Lâu đều để tìm hoan mua vui, không muốn gây chuyện, nhưng rất nhiều người bị hắn cướp đi cô nương bên mình mà sinh oán hận..
Nay thấy Kỉ Khuynh Nhan chơi xấu hắn, đều không nói một lời, trơ mắt nhìn hắn bị xấu mặt, trong bụng cười thầm.
Cô nương trong Túy Tiên Lâu đều hận hắn thấu xương, nên càng không nói là hắn bị người chơi xấu sau lưng.
Cô nương hầu hạ Kỉ Khuynh Nhan đều che miệng cười trộm, mọi người đều rất thoải mái.
Đến đêm, nàng giả bộ uống rượu, không muốn cho người hầu hạ, mở cửa phòng, bỏ chìa khóa xuống, thu thập tư trang cho ngày mai..
Giằng co một buổi tối, nàng rất mệt nhưng lại không thể ngủ, cũng không biết qua bao lâu, mới nặng nề ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.