Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Chương 4: Chương 4





Ngón tay hắn theo cái cổ trắng nõn tinh tế, chậm rãi tiến vào lớp vải mỏng bên trong đến bộ ngực sữa , giọng nói đầy mị hoặc.
Nhẹ nhàng hôn hàng mi của nàng, mắt nàng, hôn từng tấc da thịt trên ngũ quan tinh xảo của nàng.
“Nàng có biết, chỉ cần nàng ngoan ngoãn thuận theo trẫm, trẫm nguyện lấy thiên hạ này chia sẻ cùng nàng......”
Hắn có thể cho nàng làm Hoàng hậu, miễn nghi lễ quỳ lạy cho nàng, cho nàng quyền lực cao nhất, những gì hắn có được, nàng cũng sẽ có được, chỉ cần nàng chịu khuất phục, chấp nhận đầu hàng, ngoan ngoãn nằm ở dưới thân hắn mặc hắn trêu đùa.
Một cảm giác đau đớn đột nhiên truyền đến, môi của hắn bị nàng dùng sức cắn một cái, máu tươi đỏ sẫm theo khóe miệng chảy xuống, làm dung nhan tuấn mỹ của hắn tăng thêm vài phần tà mị yêu mị.
Sắc mặt Triệu Nguyên Thừa trầm xuống, bàn tay nắm chặt, ngón trỏ cùng ngón cái gắt gao chế trụ cái cằm nhỏ nhắn của nàng, “Hiển nhiên nàng không muốn uống rượu mừng của trẫm, nếu như vậy......” Cười lạnh một tiếng, hắn bá đạo đem nàng đặt dưới thân,“Trẫm chỉ có thể thưởng cho nàng một ly rượu phạt.”
Hắn thô bạo hôn môi nàng, lúc trước Kỉ Khuynh Nhan cắn hắn đã chuẩn bị tâm lý bị hắn giáo huấn, lực đạo của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nàng không tự chủ được mà run run.
Nàng sợ nam nhân này, sợ bị hắn giết!
Nhìn đến chiến bào của hắn, khi đó hắn một đao chặt đứt đầu của Thượng Quan Sâm, nàng chỉ biết nam nhân này như tên đao phủ khát máu, đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Nàng vô lực phản kháng, chỉ có thể để hắn tùy ý rong ruổi trên người mình, cuối cùng, hắn ở trên người nàng không ngừng ra vào, đau đớn chậm rãi biến thành khoái cảm, khiến nàng không thể kiềm chế mà phát ra âm thanh yêu kiều, như cầu hắn đem ân sủng phóng thích trên người nàng.
Nước mắt chảy xuống, nàng hận nam nhân này, nhưng thân thể của nàng lại ti tiện thừa nhận hắn.

Gần sáng, Triệu Nguyên Thừa tỉnh lại, chỉ thấy Kỉ Khuynh Nhan bị hắn trêu đùa cả một đêm như con mèo nhỏ ngoãn ngoãn, nằm trong ngực hắn ngủ.
Nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, hắn dở khóc dở cười, vì sao tiểu du côn này khi mở mắt lại khác nhau đến vậy?
Nếu lúc nàng thức cũng nhu nhuận như vậy, nghe lời hắn, hắn không phải chịu tra tấn, mà nàng cũng không phải chịu giáo huấn?
Bất đắc dĩ thở dài, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nàng một cái, im lặng không nói một tiếng, nhẹ nhàng đem chăn đắp cho nàng, sai người hầu hạ, mới ra khỏi Vong Ưu Cung.
Trải qua một đêm triền miên, toàn bộ khó chịu cùng phiền chán trong một tháng của hắn toàn bộ đều tiêu trừ, làm cho hắn rất thoải mái.
Hắn cứ tưởng, mình có thể chinh phục được Kỉ Khuynh Nhan, nhưng hóa ra nàng lại chinh phục hắn.
Lúc lâm triều các vị đại thần thi nhau bàn tán, vì một chút việc nhỏ cũng có thể trở thành rắc rối.
Nhưng, Vĩnh Liệt Đế hôm nay tâm tình rất tốt, không hề quát bọn họ câm miệng, lười biếng ngồi trên long ỷ, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, ngồi xem đại thần đấu võ mồm.
Sau hai canh giờ, miệng lưỡi tất cả cũng đã khô, an tĩnh lại, ai oán nhìn về phía Hoàng thượng, chỉ thấy hắn nhàn nhã nuốt ngụm trà xuống, không chút để ý phất tay áo tuyên bố bãi triều.
Lâm triều qua đi, Triệu Nguyên Thừa vốn định đi Vong Ưu Cung, kết quả lại nhìn thấy Tào Kim Linh ốm yếu đứng trước điện của hắn.
Bốn năm trước Tào Kim Linh cùng rất nhiều nữ nhi của các quan viên được tuyển vào cung, cũng vì cha nàng là Tả thừa tướng nên hắn mới cho nàng làm quý phi.
Tuy ở hậu cung tuy thân phận nàng cao quý, nhưng hắn cũng không chú ý đến, bởi vì nàng là người kiêu căng, tính cách điêu ngoa, chỉ vì vài việc nhỏ mà thường xuyên đánh cung nữ.

Cha nàng trong triều là trọng thần, hắn mới chỉ lên tiếng giáo huấn vài lời, cũng chưa thực nghiêm khắc dạy bảo.
Nhưng điều làm cho hắn phản cảm đối với nàng, là lúc trước hắn một trận liền đánh bại Thương Việt đem Kỉ Khuynh Nhan lên làm Hoàng hậu, Tào Kim Linh mang theo hậu cung phi tần đến kháng nghị, mà hắn cực kỳ ghét như vậy, vọng tưởng có thể thay đổi quyết định của hắn.
Tuy rằng sự tình cuối cùng cũng được hắn ổn định, nhưng cái khúc mắc vẫn còn ở trong lòng.
Hậu cung đối với hắn mà nói, chỉ là một nơi trang trí đẹp dẽ.
Hắn mười sáu tuổi đăng cơ, đến bây giờ đã mười năm, hắn sở dĩ không có con nối dõi, là vì hắn căn bản không có mưu kế gì, không cần lấy nữ nhân để dựa vào thế lực nhà ngoại, hắn cũng không cho các nàng có cơ hội mang thai.
Lúc trước hắn giết huynh đệ tỷ muội của mình mới ngồi lên được ngai vàng.
Sinh ra trong hoàng cung vốn là một bất hạnh, vì đây là nơi tràn ngập mùi máu, giết chóc, là nơi tàn nhẫn nhất, chuyện gì cũng có thể xảy ra ở hoàng cung này.
Hắn không muốn hài tử của mình cũng giống hắn, vì ngôi vị Hoàng thượng mà tàn sát lẫn nhau.
Chỉ cần một đứa là đủ rồi, là con của ai, là do hắn quyết định, mà từ khi Kỉ Khuynh Nhan xuất hiện, cả hậu cung này đều không xứng đáng.
Hắn có thể cho các nàng danh phận, cho các nàng tiền tài, hưởng thụ cuộc sống sung túc nhưng không cho các nàng lợi dụng con của hắn để gây sóng gió hậu cung.
Cho nên Tào Kim Linh xuất hiện, tâm tình tốt đẹp cả buổi sáng của hắn biến mất, hơn nữa nàng còn cố ý bày ra khuôn mặt ốm yếu, dường như việc nàng bị ốm hoàn toàn là do Kỉ Khuynh Nhan làm
Quả nhiên, Tào Kim Linh đi đến trước mặt hắn, ủy khuất quỳ xuống, luôn mồm kêu hắn làm chủ cho nàng, không khách khí mà chỉ trích Kỉ Khuynh Nhan là một thị thiếp mà kiêu, khẩu khí ngoan độc hận không thể cắt gân, lột da nàng.

“Hoàng thượng, chuyện này người nhất định phải cho thiếp một cái công đạo, lúc trước nàng ta là Hoàng hậu nên thiếp không dám nói, nhưng hiện tại nàng đã là thiếp, còn lăng nhục thiếp thân, nàng làm tổn hại đến lễ giáo, không coi quy củ hoàng cung ra gì, coi Hoàng thượng như không khí, coi Kim Thịnh vương triều ta như cặn bã, nàng ta đáng chết vạn lần, theo lý nên bị giết, mong Hoàng thượng anh minh, đừng bị sắc đẹp mê hoặc, nghiêm khắc trừng trị làm gương cho hậu cung!”
Tào Kim Linh ủy khuất đem chuyện hôm qua vừa khóc vừa kể lại, cuối cùng dập đầu quỳ lạy, lớn tiếng khóc cầu Triệu Nguyên Thừa đem Kỉ Khuynh Nhan vào lãnh cung, hoặc là trực tiếp ban thưởng rượu độc, ba thước vải lụa chấm dứt tính mạng của nàng.
Triệu Nguyên Thừa thủy chung không hé răng lấy một tiếng ngồi ngay ngắn trên ghế làm bằng gỗ tử đàn, vừa uống trà xanh, vừa cầm quạt phe phẩy.
Đến lúc Tào Kim Linh nói xong, hắn liền gấp quạt lại, cúi đầu nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:“Tào phi, trẫm hỏi ngươi, ngươi tiến cung đã bao lâu rồi?”
Nàng không hiểu vì sao Hoàng thượng lại hỏi cái này, suy nghĩ một chút, giơ bốn ngón tay lên,“Thiếp thân đã tiến cung được hơn bốn năm rồi.”
“Ngươi thân là quý phi, phụ thân lại là nhất phẩm đại thần trong triều đình, như vậy từ khi tiến cung hẳn ngươi cũng đã nghe năm đó trẫm ngồi lên ngôi vị này như thế nào.”
Nghe vậy, nghĩ đến các tin đồn, Tào Kim Linh biến sắc, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
Triệu Nguyên Thừa lại mở quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy vài cái, bên môi hiện lên nụ cười lạnh.
Hắn tuy rằng có nhiều kinh nghiệm nơi sa trường lại có võ công cao cường, gương mặt rất tinh xảo tuấn tú, khí chất không giống người bình thường.
Phi tử hậu cung từ khi tiến cung, liền thầm yêu Hoàng thượng, luôn tìm cơ hội để có được sủng ái của hắn.
Nhưng hắn rất ít cười, một khi cười dung nhan tuấn mỹ của hắn lộ ra một chút tà nịnh một chút tàn bạo..
Giờ phút này trong mắt Tào Kim Linh, Triệu Nguyên Thừa chính là có dáng vẻ như vậy.
“Ở trong cung gần năm năm chắc ngươi biết, mẫu thân trẫm lúc trước chẳng qua để một tiểu cung nữ hầu hạ bên người trẫm, ngoài ý muốn mang thai long tử, sau đó đã được ban một ly rượu độc.”
Không để ý sắc mặt nàng ngày càng khó coi, hắn tiếp tục nói: “Từ nhỏ phụ hoàng đã không coi trẫm là con, huynh đệ cũng không coi trẫm là đệ đệ, năm trẫm tám tuổi, ở trong hoàng cung này trẫm ba bữa đều không no, rất đáng thương.”

Hắn dùng quạt nhẹ nhàng nâng cằm Tào Kim Linh lên, tươi cười trên mặt làm cho người khác sợ hãi.
“Tào phi, trẫm sở dĩ có được địa vị ngày hôm nay, là tự tay giết bảy huynh đệ, hạ độc phụ thân, sự việc diễn ra như vậy cũng làm cho trẫm hiểu ra được một chân lý - muốn sống, muốn người khác phục tùng mình, chỉ có một biện pháp duy nhất chính là trở thành người đứng đầu thiên hạ!”
Hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, còn nói: “Trẫm chưa bao giờ sợ sử quan (người chép sử sách) viết về trẫm tốt xấu như thế nào, trẫm cũng chưa bao giờ để ý đến cái gì mà vị vua anh minh."
“Trẫm vứt bỏ sinh mệnh để được ngồi lên vị trí này, thầm nghĩ được sống vui vẻ, tự tại, về phần tổ tông gia pháp, quy định hoàng cung, cái gì quy phạm đạo đức, đối với trẫm chả là cái gì, trẫm ghét nhất người khác đem gia pháp ra giáo huấn trẫm......”
“Nhưng Hoàng thượng, Kỉ Khuynh Nhan nàng......”
“Kỉ Khuynh Nhan là nữ nhân của trẫm, trẫm cho nàng cái gì, nàng có thể có được gì. Trẫm có thể trong một ngày liền cho nàng địa vị, cũng có thể trong một đêm khiến nàng mất tất cả, mặc kệ trẫm đối với nàng như thế nào, là việc của trẫm, không đến lượt người khác nhúng tay.”
Hắn nham hiểm nhắc nhở.
Tào Kim Linh sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, run run nhìn khuôn mặt vừa tuấn mỹ vừa vô tình của hắn.
“Chẳng lẽ Hoàng thượng không để ý suy nghĩ của phi tử sao?” Nàng đột nhiên khóc thất thanh,“Hoàng thượng, trong hậu cung, không chỉ có mỗi Kỉ Khuynh Nhan, còn có rất nhiều nữ nhân, người bên trọng bên khinh như vậy, đối với thiếp thân bất công, đối với hậu cung bất công, đối với toàn bộ triều đình cũng không công bằng a!”
“Như vậy, Tào phi, trẫm hỏi ngươi, ngươi hướng trẫm đòi công bằng vậy ngươi có nghĩ tới, thiên hạ này rất không công bằng hay không? Nếu công bằng, vì sao có người phiêu bạt khắp nơi, vì sao có người trời sinh tàn tật, vì sao có người vừa sinh ra lại chỉ là một nô tài?"
“Vì sao trẫm rõ ràng là hoàng tử, từ nhỏ đã phải chịu lạnh chịu đói, thiếu thốn nhiều thứ, lại suýt chết dưới tay của huynh đệ?” Hắn vô tình cười,“Tào phi, thế gian không có công bằng, ngươi lại đòi trẫm công bằng, vậy trẫm đòi ai công bằng đây?”
Không để ý tới sắc mặt trắng bệch của nàng, Triệu Nguyên Thừa đứng dậy, nhìn nàng chật vật,“Gây sóng gió sẽ chỉ làm ngươi chết sớm thôi, sẽ không có lợi gì cho ngươi đâu, tự giải quyết cho tốt đi.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, lưu lại Tào Kim Linh không cam lòng rống lên khóc thất thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.