Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 52: Giao đấu




Hai tên sát thủ tách khỏi đội hình, hướng mũi kiếm về phía chiếc xe. Thuỷ Trúc rút kiếm phóng khỏi xe ngựa, lập tức lao vào ứng chiến. Hạ Vy biết mình không có võ công, sợ làm vướng chân mọi người, nên sống chết bám lấy chiếc xe, không dám ló mặt ra ngoài.

Lê Nguyên Phong tiến thoái lưỡng nan. Nếu chạy đến bên xe ngựa bảo vệ Hạ Vy, sẽ vừa khiến bọn sát thủ biết người trên xe là điểm yếu của hắn, vừa tăng nguy cơ Lê Ứng Thiên phát hiện ra nàng còn sống. Nếu hắn không đến tiếp ứng, rất có thể Thuỷ Trúc sẽ không chống đỡ nổi hai tên sát thủ kia. Sở trường của nàng ta trước giờ vốn không phải là kiếm thuật.

“Dương, sang phía Thuỷ Trúc!” Lê Nguyên Phong ra lệnh cho phu xe.

Tình thế hiện tại, phu xe và Thuỷ Trúc đối phó bốn người, Lê Nguyên Phong và Lê Ứng Thiên đối phó bảy người. Sau một hồi giằng co qua lại, phe sát thủ chết quá nửa, phía Lê Nguyên Phong cũng bị vài vết thương, tuy là không nghiêm trọng.

Đang giao chiến quyết liệt, một tên sát thủ đang tấn công Lê Nguyên Phong bỗng bất ngờ chuyển hướng, phóng lên xe ngựa. Lúc tấm màn tung lên, hắn đã tình cờ nhìn thấy một cô gái đang nép ở góc xe, có vẻ như không biết võ công. Trận chiến đang nghiêng về phía có lợi cho kẻ thù, nên nếu may mắn, hắn có thể dùng nàng ta để uy hiếp những người kia.

Việc duy nhất mà hắn không ngờ tới, chính là do quá chủ quan, hắn đã không lường trước được việc người trong xe đã thủ sẵn một bình bình rượu to tướng, đập thẳng vào đầu hắn khi hắn chỉ mới vén màn ra. Một bình, rồi lại một bình. Trong cơn choáng váng, biết bản thân không còn sức dùng kiếm đối phó nàng, hắn chọn cách đâm một nhát vào lưng ngựa để trả thù, rồi ngã xuống.

Con ngựa bị thương hí một tiếng vang, xé gió băng băng phóng trên đồi. Lê Nguyên Phong phát hiện ra sự cố liền lập tức đuổi theo.

Lê Ứng Thiên hợp sức với Thuỷ Trúc và phu xe đối phó những tên sát thủ còn lại. Đến khi giải quyết xong, Lê Nguyên Phong và chiếc xe ngựa đã không còn dấu vết.

“Trên xe có thứ gì quý giá sao?” Lê Ứng Thiên quay sang Thuỷ Trúc. Lúc nãy tập trung đánh nhau nên hắn không để ý những việc xảy ra trong xe ngựa.

“Bẩm thánh thượng, di vật của hoàng hậu vẫn còn ở trên xe.” Thuỷ Trúc nhanh chóng bịa ra một lý do.

Lê Ứng Thiên bắn pháo hiệu, triệu tập đội cận vệ, gấp rút tìm tung tích Lê Nguyên Phong.



Ngồi trên chiếc xe ngựa đang phóng đi với tốc độ kinh hồn, Hạ Vy nhất thời không biết phải giải quyết thế nào. Nếu lúc này mà nhảy xuống, quán tính lớn như vậy sẽ rất nguy hiểm. Vì vậy, nàng quyết định chờ đến khi bầy ngựa chạy đến mệt lả rồi dừng lại.

“Mau nhảy xuống!” Lê Nguyên Phong kêu lớn, dùng hết tốc lực đuổi theo.

“Cái gì?” Hạ Vy lớn tiếng hỏi lại. Ở khoảng cách xa như vậy, nàng không nghe rõ được tiếng hắn.

“Nhảy!” Hắn hét lên.

Nàng nghe vậy, liền vội vàng ba chân bốn cẳng liều mạng phóng ra.

Khi hắn vừa kịp đưa tay đỡ lấy nàng, cũng là lúc chiếc xe ngựa lao xuống vách đá.

Nàng nằm trên người Lê Nguyên Phong, trượt một đoạn dài trên nền đất, nghe rõ tiếng đá sỏi ma sát với thân thể hắn.

“Nguyên Phong, có sao không?” Nàng hoảng hốt lay lay tấm thân bất động.

“Chưa chết.” Hắn yếu ớt đáp lại. “Mỹ nhân, ngươi nhìn vậy mà nặng như voi.”

Nàng mở to mắt nhìn hắn, nhưng ngay sau đó lại rất nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía hông của hắn.

“Có đau lắm không?” Nàng run run chạm vào lưng hắn, biết rõ thể nào lưng hắn cũng bị thương. Con đường này toàn là đá sỏi.

“Ta không sao. Ngươi mau tìm một góc trốn, hoàng huynh có lẽ sắp tìm đến đây rồi.” Hắn vừa nói vừa rút cây sáo ở thắt lưng ra, đưa cho nàng. “Dùng nó liên lạc với ta.”

Đèn lồng đã rơi xuống vách đá cùng với xe ngựa, nên lúc này, nàng chỉ còn có thể dựa vào bóng trăng hắt vào mấy vũng nước đọng trên mặt đất mà mò mẫm tìm đường.

Lê Nguyên Phong gượng người đứng dậy, bước về phía đoàn người đang xôn xao tìm hắn.

“Chủ nhân, có lấy lại được di vật của hoàng hậu không?” Thuỷ Trúc nhau nhảu lên tiếng, tránh cho Lê Ứng Thiên phát hiện sự khác biệt trong lời nói của hai người.

Nhìn ánh mắt buồn bã của Lê Nguyên Phong, Lê Ứng Thiên cũng đoán được là di vật kia đã cùng với chiếc xe ngựa hoá thành ngàn mảnh vụn rồi.

“Ngươi bị thương rồi, về cung băng bó vết thương trước đi rồi hãy về Sơn Nam.” Lê Ứng Thiên lên tiếng. Căn cứ vào dáng đi của Lê Nguyên Phong, vết thương có lẽ cũng không phải chỉ là xây xát bình thường.

“Thần đệ sẽ trở về vương phủ.” Hắn đáp.

“Cũng được, ta sẽ phái ngự y đến.” Lê Ứng Thiên tuy cũng thật sự lo lắng cho Lê Nguyên Phong, nhưng lúc này điều hắn nghĩ đến nhiều nhất là dùng việc dưỡng thương này để hàn gắn tình huynh đệ giữa hai người.

“Không cần, vết thương nhỏ thôi.” Nếu để ngự y phát hiện ra vết thương trên lưng hắn lúc đỡ Hạ Vy, Lê Ứng Thiên chắc chắn sẽ đặt ra nghi vấn.

..

Để tránh việc Lê Ứng Thiên nán lại khu đồi này, Lê Nguyên Phong ngay lập tức trở về vương phủ của mình ở kinh thành. Sau khi chắc chắn hoàng huynh mình đã hồi cung, hắn mới trở lại ngọn đồi ban nãy, đồng thời lệnh cho Thuỷ Trúc chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa theo đến đó.

“Mỹ nhân!” Hắn vừa cầm đèn lồng tìm đường, vừa lớn tiếng gọi; nhưng chẳng hiểu sao, đi lòng vòng một hồi, hắn vẫn không nghe thấy tiếng nàng đáp lại.

Thật ra nàng nghe đã nghe thấy tiếng gọi của hắn từ lâu, nhưng cổ họng nàng lại bị đau sau mấy lần hắt hơi vì gió lớn, nên giọng đã trở nên quá yếu để hắn có thể nghe thấy tiếng nàng.

Sợ hắn không tìm thấy mình sẽ bỏ đi nơi khác, nàng vội vàng rút cây sáo ra, đưa lên miệng thổi. Thổi đến phùng mang trợn má, thổi đến đỏ mặt tía tai, rốt cuộc vẫn là những âm thanh kéo dài vô vị.

“Thật phí cây sáo của ta.” Hắn chậm rãi bước đến trước mặt nàng, giật lại cây sáo, rồi cốc đầu nàng một cái.

Nàng không trả đũa hắn như mọi lần, mà bước ra phía sau xem xét vết thương trên lưng hắn.

“Mỹ nhân, chớ có thừa nước đục thả câu mà sàm sỡ.” Hắn chụp lấy tay nàng khi bàn tay ấy định chạm vào lưng hắn.

“Cho ta xem.” Nàng chau mày, kiên quyết nhìn hắn, biết chắc vết thương trên lưng hắn không hề nhẹ.

“Xem cái gì mà xem. Ngươi là loại con gái gì mà lại chăm chăm đòi xem lưng đàn ông vậy hả?” Hắn nói rồi, liền lôi nàng đi xềnh xệch, hướng về phía chiếc xe ngựa đang đợi sẵn. “Ngươi về Sơn Nam trước, ngày mai ta sẽ về sau.”

Nhìn gương mặt ỉu xìu của nàng lúc bước lên xe, hắn biết ngay nàng vẫn còn chưa yên tâm nếu chưa được xem vết thương của hắn, nên đành dịu giọng.

“Đây, muốn gì thì sờ soạng rờ rẫm gì thì sờ soạng rờ rẫm đi.” Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay nàng, đặt lên chà sát ngực mình. “Thế nào, cả người đàn ông được ngưỡng mộ nhất Lạc Việt cũng bị ngươi sờ qua rồi, thoả mãn rồi chứ?”

Nàng biết hắn sợ mình lo lắng, nên cuối cùng đành ngoan ngoãn chui vào xe ngựa.

“Bye bye, nhớ về sớm.” Nàng thò tay ra ngoài, vẫy vẫy. “Tôi sẽ nướng chim đợi anh ăn.” Chịu khó nói năng lễ phép một chút cho hắn vui.

“Bay cái gì mà bay, ta đâu phải chim.”

Nàng phì cười.

Thì ra hắn hiểu lầm chữ ‘bye bye’ thành ‘bay bay’.

*******

Hiện nay, tuy chiến sự ở Phồn Lư đã tương đối ổn định, nhưng quá trình bình định chỉ mới ở bước đầu. Đồng hoá dân Phồn Lư không phải là việc dễ dàng, nhưng giết chóc quá nhiều sẽ sinh oán hận. Vì vậy, cần phải tìm một phương pháp có tác dụng dài hạn, lại không phải tốn quá nhiều binh lực.

“Thánh thượng, Thị trung học sĩ đã đến.” Vinh công công đứng bên ngoài nhỏ nhẹ bẩm báo.

“Truyền hắn vào.”

Ngô Nhân Đức trước vốn làm chức Thượng bảo thiếu khanh, nhờ buổi yến tiệc mừng Vân phi mang long thai mà được thăng lên tam phẩm. Con người này làm quan đã bảy năm, thành tích cũng không có gì đáng kể, nhưng từ khi giao cho hắn việc cứu trợ lũ lụt và phân bố ngân khố trong chuyến đánh Phồn Lư, Lê Ứng Thiên thấy hắn cũng có chút tài năng. Ngô Nhân Đức không phải là thân tín của hắn, nhưng người này lại có hiềm khích với nhà họ Nguyễn vì một số việc riêng, nên cũng có thể xem như dùng được.

“Vi thần tham kiến thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Miễn lễ.”

“Thánh thượng truyền vi thần vào cung, không biết có điều chi căn dặn?”

“Ngồi xuống trước đi.” Lê Ứng Thiên đưa tay ra hiệu cho Ngô Nhân Đức. “Trẫm rất có hứng thú với sách lược bình định Phồn Lư mà khanh ghi trong tấu chương, nên muốn gọi khanh đến cùng bàn luận.”

“Bẩm, những ý tưởng đó đa số đều là do tân khoa trạng nguyên đề xuất với thần. Hiện tại tân khoa trạng nguyên ở xa, không có cơ hội diện kiến long nhan, nên mới nhờ thần tâu lên thánh thượng.”

“Ra là vậy.” Lê Ứng Thiên nâng tách trà lên ngang mặt, nhấp một ngụm. “Lần trước ở buổi yến tiệc, trạng nguyên nêu ra điểm khiếm khuyết trong bài thơ của khanh, chẳng lẽ khanh không để bụng sao?”

“Trạng nguyên chỉ là thấy sao nói vậy, thần nào phải kẻ nhỏ nhen mà để bụng việc ấy.” Ngô Nhân Đức ôn tồn đáp. “Vả lại, thần vốn thích những người tính tình bộc trực.”

Những việc xảy ra ở buổi yến tiệc lần trước, chỉ có hắn, Lê Nguyên Phong và tân khoa trạng nguyên là biết sự thật đằng sau. Hắn không muốn quan viên triều đình chia bè kết phái, nên cũng không nói rõ việc mình đã sắp xếp ở buổi tiệc với Ngô Nhân Đức. Không ngờ, Ngô Nhân Đức lại là người rộng lượng đến vậy. Chẳng những không chấp nhặt chuyện xưa, mà còn lên tiếng tiến cử người đã từng phê bình tác phẩm của mình.

“Tuy thần không phải là người khơi nguồn ý tưởng, nhưng những điểm quan trọng, trạng nguyên đều đã đề cập với thần.”

“Thế thì tốt.”

Phồn Lư có ba tôn giáo lớn, từ trước chiến tranh đã luôn gây hấn với nhau. Nếu Lạc Việt thành công thêm dầu vào lửa, khiến mâu thuẫn của họ ngày một lớn, sẽ có thể dựa vào thế lựa này đàn áp thế lực kia. Kẻ thua sẽ bỏ xứ mà đi, kẻ thắng ở lại cũng phải chịu không ít tổn thất. Đó không phải đơn thuần chỉ là phán đoán, mà là thực tế đã từng xảy ra trong lịch sử Phồn Lư. Có điều, quy mô lúc ấy vẫn còn khá nhỏ.

Ngoài việc âm thầm kích động đập phá các công trình tôn giáo để gây mâu thuẫn, các biện pháp kinh tế cũng cần được đưa vào để tăng thêm hiềm khích. Cổ nhân có câu,‘có thực mới vực được đạo’. Ảnh hưởng thần quyền ở Phồn Lư tuy lớn, nhưng miếng ăn mới là yếu tố dễ lay chuyển con người nhất.

Trước tiên, Lạc Việt sẽ cho thuyết khách tìm đến những nhân vật đứng đầu từng tôn giáo ở Phồn Lư, đề xuất họ dâng lên cống vật để nhận được sự bảo trợ của triều đình Lạc Việt, được hậu thuẫn để trở thành tôn giáo chủ chốt ở Phồn Lư. Tiếp đó, triều đình Lạc Việt sẽ chọn lấy một tôn giáo dễ diều khiển nhất, lấy một phần ruộng đất của tôn giáo thứ hai ban cho giáo dân tôn giáo đó, rồi đánh thuế giáo dân tôn giáo thứ ba để đền bù cho tôn giáo thứ hai.

Giáo dân của tôn giáo thứ nhất ngồi trên cao mà an nhàn hưởng lợi; giáo dân của tôn giáo thứ hai mất đi đất hương hoả của tổ tiên, còn đồng tiền nhận được lại chẳng đáng bao nhiêu; giáo dân của tôn giáo thứ ba thiệt thòi nhất, chỉ có mất đi mà không có nhận.

Tuy mọi người đều biết người đề ra chính sách ấy là triều đình Lạc Việt, nhưng triều đình Lạc Việt thì ở xa, còn kẻ giành quyền lợi của họ thì ở ngay sát vách, nên họ sẽ quay sang thù hận kẻ trực tiếp được nhận tiền, nhận đất của mình hơn là thế lực hùng hậu ban ra cái chính sách kia. Đó là cái tâm lý ‘giận cá chém thớt’, hay thù vặt, ‘dễ thì làm khó thì bỏ’ rất thường tình của những người dân tầm nhìn còn nông cạn.

Cuộc chiến ấy, ai thắng ai thua đối với hắn không quan trọng. Bởi vì cuối cùng, thật ra tất cả bọn họ đều thua.

Sau khi bàn bạc với Ngô Nhân Đức, Lê Ứng Thiên đã có thể tạm có một giấc ngủ ngon.

Dĩ nhiên, đó là bởi vì hắn vẫn chưa biết Ngô Nhân Đức làm việc cho ai, tân khoa trạng nguyên là thủ hạ của người nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.