Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Tống Tướng Quân có lẽ hiểu lầm. Người cứu Ta, còn chịu một kiếm vì Ta là Tống Tứ công tử.”Nữ Nhân thật không nghĩ đến Tống Chấn Xương lại có thể mở miệng khen Tống Hoài Phong. Tống Hoài Phong ngoài ngạo mạng ra, không có dũng khí, cũng chẳng có mưu mô. Lại còn dám gôm hết cái tốt ở đâu ra gán lên cho Hắn. Đúng là nực cười…
“Tống..Tứ..Ra là Hoài Ân, đứa con nay trước nay yếu nhược, nhưng là lần này may mắn… Dù sao thật hảo khi Tống gia có thể trợ một phần lực, tỏ lòng trung thành.” Tống Chấn Xương bản thân xấu hổ, liếc nhìn Tống Hoài Phong, mặt già nua của Hắn sắp bốc cả hỏa khí.
Tống Hoài Phong chính là căm tức trong lòng. Hắn khó khăn lắm mới từ doanh trại trở ra, lại còn được phần nào ưu ái làm Phó vệ tướng. Nhưng là lần này công hộ giá Hắn lại chẳng thể có.. Tống Hoài Ân, hảo lắm…Ta không tha cho Ngươi.
Tống Hoài Thái thì một bộ vui vẻ khi Tống Hoài Phong càng ngày càng làm mất niềm tin tưởng của Tống Chấn Xương đối với Hắn. Nhưng là trong mắt Tống Hoài Thái lại xoẹt qua một tia nguy hiểm..Tống Hoài Ân này, dù thế nào cũng phải loại trừ.
Nữ nhân nói xong những gì cần để Tống Chấn Xương hiểu ý, liền quay trở lại mã xa. Trong mắt Nàng chính là ý cười không dứt. Tiêu Nguyệt cùng Phương Hoa thì đã hiểu phần nào dụng ý..Chỉ là hai Nàng thật sự là không biết tại sao Tiểu Thư cứ nhắm đến tên Tống Hoài Ân kia.
“Phong nhi..Ngươi, Hoài Ân đâu..” Tống Chấn Xương tức giận.
“Hắn..” Tống Hoài Phong chưa kịp nói dứt câu thì đã thấy A Hán cùng Hoài Ân bước ra.
Hoài Ân cùng A Hán vừa ra khỏi Vân Sơn Tự, không nghĩ đụng mặt ngay Tống Chấn Xương cùng hai Huynh đệ Tống Hoài Phong cùng Tống Hoài Thái. Hoài Ân nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp,Hoài Ân cùng A Hán tránh sang một bênh đi về phía mã xa. Chỉ là không nghĩ đến Tống Chấn Xương đột nhiên xoay lại gọi.
“Ân nhi.. Mấy ngày qua Ngươi đi đâu, sức khỏe đã hảo hơn sao. Theo Phụ thân cùng về phủ.” Tống Chấn Xương phải trang hảo một bậc, Hắn phải tỏ ra lo lắng cho Hoài Ân,dù sao Hoài Ân cũng là con trai Hắn. Lần này hộ giá Tống gia chắc hẳn được công cao, có khi còn được lợi lớn.
“Ta..”
“Nếu không còn gì thì sớm cùng nhau lên đường..” Tống Chấn Xương chặn ngay lời Hoài Ân. Hắn nhất định không để Hoài Ân rời đi đâu nữa, mệnh Hoài Ân có gì Hắn không quan tâm, Nhưng mệnh Quận chúa mà có gì thì cả Tống gia lâm nguy. Tống Chấn Xương cho binh lính của Hắn nhanh đến mã xa của Hoài Ân.
A Hán biết là không ổn, nhưng nhìn Hoài Ân, lại tình cảnh hiện tại. Chỉ sợ nói không đi không được.Chỉ là đi cùng bọn Người của Tống gia đúng là cảm thấy chán ghét vô đối.
“Tứ đệ đã lâu không gặp..Ngươi vẫn là hảo chứ, nhưng nhìn Ngươi sức khỏe không hảo.” Tống Hoài Thái đánh giá Hoài Ân, Hắn còn lo lắng Hoài Ân gây ảnh hưởng, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại chỉ sợ không chịu nổi một búng.
“Tứ Đệ, lần này chỉ là ăn may thôi.Lần sau thì chưa chắc.” Tống Hoài Phong mỉa mai, nhưng nói gì thì Hắn cũng cảm thấy Hoài Ân đúng là rất may mắn. Hai lần đều gây chú ý đến hai Nữ nhân lại còn là đệ nhất mỹ nữ.
“Khụ khụ…Vậy thì Đại ca cùng Nhị ca cứ giống như Ta thì chẳng phải được chú ý sao.”
“Tứ đệ, nói thì nói vậy. Dù sao Người Ta cũng chỉ tò mò phía sau mặt nạ kia là gương mặt thế nào. Nghĩ mà xem, nếu thấy nhan sắc thật sự của Ngươi thì còn Nữ nhân nào dám. Nói ra cũng là Quận chúa thật đáng thương, nghe nói bị Tứ đệ dọa sợ rồi.” Tống Hoài Phong ở trong quân doanh nghe không ít chuyện, chỉ là những gì Hắn nghe là bát quái trong những chuyện bát quái.
“Đại ca, chúng Ta đi thôi. Đừng cùng phế vật so bì..” Tống Hoài Thái biết Tống Hoài Phong không hiểu rõ chuyện. Rõ ràng là Quận chúa có tình ý với tên Phế vật này. Chỉ là Tống Hoài Thái không rõ nguyên nhân xác thực, Hắn cũng nghĩ là do khuôn mặt xấu xí cùng địa vị mới làm cho tên phế vật này chẳng dám trèo cao. Vậy chẳng phải hảo sao..
Tống Hoài Phong cùng Tống Hoài Thái nhanh chóng lên mã. Hoài Ân một bộ yếu nhược được A Hán dìu vào mã xa. Tống Chấn Xương đã cho Người đánh mã, vì vậy mà A Hán cùng Hoài Ân đều ở bên trong.
“Thiếu gia…Thật sự phải cùng đi sao.”
“Xem xét tình hình, hiện tại không phải là lúc gây rắc rối. Vừa tới kinh thành Huynh giúp Ta dò xét nơi cụ thể của vị Tân nương. Còn hiện giờ chỉ có thể an phận theo bọn họ. Dù sao Đoàn đưa kiệu hoa cũng là một đường chung, chuyện thích khách đêm qua chắc hẳn bọn họ cũng lo sợ, vì vậy mà một đường xuất phát đi phía sau, tuy không gần nhưng cũng là làm họ thấy an toàn.”
“Vâng…Thiếu gia, công lực của Người.” A Hán thấy bộ dạng Hoài Ân không khác nào Người không có công lực, lo lắng vẫn chưa giải hết Uyển Nhuyễn Hương.
“Yên tâm, Ta đã hồi phục. Chỉ là nhãn quang có chút mờ ảo. Nghỉ một giấc sẽ ổn.”
“Hảo..Ta ra bên ngoài, sẵn tiện quan sát..”
“Hảo..Cẩn trọng”.
“Vâng.”
Hoài Ân cùng A Hán một đường chính là quá đổi yên bình. Quan binh cứ thế tiến,chẳng mấy chốc đến kinh thành. Tống Chấn Xương cùng Tống Hoài Phong thì tiếp tục hộ tống Nữ Nhân kia trở về. Còn Hoài Ân cùng Tống Hoài Thái trở về Tống Phủ.
“Thiếu gia..Đúng là hôm nay Tống Hoài Thái có gì đó rất lạ. Lại chẳng thèm châm chọc.”
“Hắn trông có vẻ như có việc gấp. Nếu thảnh thơi thì đã kiếm chuyện, trở về đây đúng là cảm giác khó thở. Chỉ có trong biệt viện cũ chí ích cảm thấy thoáng đãng hơn.”
Hoài Ân mới mấy ngày không trở về, nhìn mọi thứ đã đóng bụi, nhìn cũng biết chẳng ai bén mãng đến.Hoài Ân phát hiện bức họa bị mất, Nàng tự cười giễu, Nàng là hi vọng Nhược Yên đến tìm Nàng. Cũng hi vọng Người lấy bức họa đi là Nàng ấy..Chỉ là hi vọng, cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.
“Thiếu gia..Bức họa..” A Hán chú ý bức họa Hoài Ân đã hai ngày đêm không ngủ mà thảo lại chẳng thấy đâu nữa.
“Không thấy đâu cũng tốt, đỡ phải nhìn họa nhớ Người. Tống Phủ hôm nay trông sẽ rất bận rộn, vì đón Tống Hoài Phong mà Đại Nương tổ chức tiệc linh đình. Huynh nhanh chóng đi dò la đường đi..”
“Vâng, Ta đi ngay..”
“Dò la được thì trở về, đừng tự ý hành động..”
“Hảo.”