Bởi vì ưa thích, cho nên dù bạn tốt đã rời đi nhưng vẫn duy trì thói quen đánh tennis.
Bởi vì kiêu ngạo, tình nguyện đánh với bức tường cũng không muốn tìm người khác đánh cùng.
Trong đầu Đường Trọng nhanh chóng phác thảo ra đặc thù tính cách của Tô San.
Kỹ thuật dẫn bóng của Tô San vô cùng tốt, vung vợt có lực, giao bóng tinh ranh chuẩn xác. Nhắm chỗ nào đánh chỗ đó, gần như không có sai lầm gì.
Đường Trọng căn bản không có kinh nghiệm chơi tennis, hắn ở trường học và ngục giam Hận Sơn cũng không có sân tennis như thế này. Vốn còn tưởng phong cách không khác mấy so với cầu lông, người khác đánh tới thì mình đánh trả lại.
Giờ hắn mới biết là nhầm rồi, bị đấu pháp hoa lệ của Tô San áp chế, năng lực phản ứng cùng vận động thần kinh của hắn không có công dụng quá lớn. Mặc dù cố cứu được bóng lên thì cũng bị Tô San trở tay đập vào góc chết.
Một séc bốn trái, Tô San thắng cả bốn, nhanh chóng chiếm được phần thắng ở séc đầu tiên.
Ván đầu tiên, Đường Trọng một điểm cũng không thắng, tài nghệ của hai bên vốn không phải cùng một trình độ.
- Ván thứ hai. - Tô San lấy khăn lông đã chuẩn bị trước để lau mặt nói:
- Nếu như ván thứ hai anh cũng không thắng điểm nào, vậy thì hủy bỏ tư cách tập cùng của anh.
Đường Trọng híp mắt nở nụ cười.
Tô San quả nhiên là Tô San, hoặc có thể gọi là "Tô Tam" vốn ở trong nhật ký của Đường Tâm.
Nàng khoan dung, nhưng cũng hà khắc. Nàng không thích bị những kẻ tài trí tầm thường lượn lờ xung quanh, bởi vì những kẻ này gia tăng gánh nặng cho nàng.
Mà nàng đã nói với Đường Tâm một câu thế này: chị không làm chúa cứu thế.
Bởi vì kỹ thuật dẫn bóng và lực lượng của Đường Tâm ngang với nàng, hai người đánh có thua có thắng, cho nên, Đường Tâm là bạn cầu tốt nhất và duy nhất của Tô Tam.
- Cho tôi mượn dùng khăn lông. - Đường Trọng đưa tay nói.
Tô Tam nhìn hắn một cái nói:
- Chúng ta còn chưa quen thuộc đến mức có thể cười đùa như vậy.
- Tôi không nói đùa. - Đường Trọng vẻ mặt thành thật:
- Tôi nói thật tình.
Vì thế, Tô San cất luôn khăn lông, một lần nữa đi đến chỗ phát bóng hô:
- Ván thứ hai.
Đường Trọng cười cười, đổi chỗ với Tô Tam.
Ba trái đầu tiên, Đường Trọng đều thất bại.
Một trái cuối cùng, Tô San phát ra một cú bóng cao tương đối khó, hơn nữa còn là một trái bóng cao gần lưới. (bóng cao là thế này ợ)
Đường Trọng nhanh chóng chạy bước nhỏ, cánh tay duỗi thẳng, đồng thời hạ thấp cổ tay ra bên ngoài, thân thể nghiêng sáu lăm độ về phía trước, hất trái bóng lên.
Vụt.
Trái bóng màu vàng mang theo tiếng gió xoay tròn vượt qua lưới, bay về hướng bên trái của Tô San.
Tô San chạy tới đón bóng, nhưng vẫn chậm một bước.
Bộp.
Tennis đập xuống đất, không ở ngoài biên.
Tô Tam xoay người nhìn Đường Trọng, khóe miệng cười khẽ.
- Có phải tôi đã qua khảo hạch rồi không? - Đường Trọng cười hỏi.
- Ván thứ ba. Anh thắng hai trái, coi như vượt qua khảo hạch. - Tô San nói.
Ba trái đầu tiên, Đường Trọng chỉ tiếp được một trái.
Nói cách khác, nếu hắn không tiếp được trái cuối cùng, thì sẽ bị Tô San hủy bỏ tư cách cùng luyện tập.
Vẫn là Tô Sát phát bóng.
Nàng đứng nguyên tại chỗ, ngưng thần nhìn Đường Trọng ở đối diện.
Đường Trọng đề phòng, khom người xuống, nắm thật chặt cái vợt trong tay.
Tô San nhếch miệng, vẽ nên một vòng cung duyên dáng.
Ném cầu lên trên cao, đợi đến khi rơi đến chỗ thích hợp thì dồn lực đánh mạnh.
Sau đó, Đường Trọng đần ra nhìn quả bóng nhỏ bay qua lưới, bay qua đầu hắn, bay qua cả vạch biên, bay về phía cửa lớn.
Tô San phát một quả tự sát.
Đường Trọng không chiến mà thắng.
- Xem ra thượng đế cùng mỹ nữ đều đứng ở bên tôi. - Đường Trọng trả lại cái vợt tennis và nói.
Tô San nhận lấy vợt tennis, lấy một khăn lông sạch sẽ khác lau chùi nhẹ nhàng. Đặc biệt chỗ mà Đường Trọng vừa cầm lại càng cường điệu lau đi lau lại rất rất rất nhiều lần.
Nàng cất hai cái vợt tennis vào túi xong, thì đeo lên vai nói:
- Thua thì mời bữa khuya đi.
- Để tôi. - Đường Trọng đưa tay muốn nhận lấy cái túi vợt của nàng. Làm một thân sĩ, đây là việc hắn phải làm.
- Chúng ta còn chưa quen thuộc đến mức cần anh mang vợt giúp tôi. - Tô Tam nói, cự tuyệt sự ân cần của Đường Trọng.
- Cô dùng cái cớ này để cự tuyệt người khác, thật ra rất là đả kích họ đấy. - Đường Trọng kháng nghị.
- Như thế mới có thể được an bình yên lặng. - Tô San không thèm để ý nói.
- Cũng chỉ có cô mới lo lắng cái kiểu như vậy. - Đường Trọng cười nói.
Cửa trường chính là đường học phủ, ban đêm, chỗ này trở thành một con đường để ăn vặt.
Vô số tình lữ sinh viên hoặc là toàn bộ thành viên trong phòng ngủ cùng ra ngoài ăn đồ nướng uống bia. Cái gì mà đậu hũ thúi chiên dầu, gà rán cả xương cùng các thể loại đồ nướng rang rán gì đó đều có chỗ bán, cần cái gì cũng có.
- Muốn ăn gì? - Đường Trọng hỏi.
- Sủi cảo. - Tô San nói.
Tô San đeo túi vợt đi trước dẫn đường, vóc người mảnh mai, chân thon dài, lại mặc quần đùi giày thể thao thích hợp cho vận động, làm cho người ta có cảm giác khỏe khoắn thời thượng.
Trên đường đi tới đã hấp dẫn sự chú ý của vô số nam nữ sinh. Tất cả mọi người đều chỉ chỏ nàng, hiển nhiên, bọn họ đều nhận ra cô gái này chính là nhân vật phong vân trong trường: Tô San.
Đường Trọng đi theo không gần không xa, gần như bị quên lãng. Bởi vì ngoại trừ hắn, còn có mấy nam sinh cũng đi theo không gần không xa như vậy. Đợi đến khi Đường Trọng phát hiện thì hắn đã bị cả một đám nam sinh vây ở giữa rồi.
Cho tới bây giờ, Tô San vẫn có không ít người theo đuổi, Đường Trọng đã sớm chuẩn bị cho điều này.
Đi tới một góc đường, ngồi xuống một quán mì xe đẩy nhỏ.
Tô San quay đầu lại nhìn Đường Trọng một cái, hô:
- Bà chủ, cho hai chén sủi cảo.
- Cô nương, một người sao lại gọi hai chén? - Bà chủ trắng trắng mập mạp cười ha hả chào hỏi khách khứa, thoạt nhìn cũng khá quen với Tô San.
- Hai người. - Tô San nói.
Hai người?
Các nam sinh bám đít tau ngắm mầy mầy ngắm tau, sau đó, một thằng đeo kính cười hắc hắc với bọn hắn, đi đến bên Tô San, ngồi xuống.
- Nha, hóa ra là cậu. - Bà chủ cười ha hả nói, ý vị thâm trường nhìn Đường Trọng hỏi:
- Vẫn quy củ cũ chứ?
- Hai chén lớn, một chén thêm rau thơm, một chén không thêm rau thơm. - Đường Trọng nói.
Mỗi lần đánh tennis xong, Tô Tam và Đường Tâm đều sẽ đi đi qua ăn một chén sủi cảo của Lưu nhị nương. Sủi cảo của Lưu nhị nương có chất thịt tươi mới, vỏ mỏng ngon miệng. Hơn nữa khi trộn xong lại thêm hai giọt dầu vừng, nghe thấy cũng làm cho người ta chảy nước miếng.
Mỗi lần hai người đều gọi hai chén sủi cảo nhỏ, nhưng có một lần, Tô Tam nói với Đường Tâm thật ra nàng có thể ăn hết một chén lớn.
Đường Trọng cũng có thể ăn hết một chén lớn, cho nên hắn gọi hai chén lớn.
Đường Tâm và Tô Tam đều không ăn rau thơm. Đường Trọng lại thích, nên hắn kêu một chén có rau thơm và một chén không.
Bà chủ nhìn về phía Tô San, Tô San gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi.
- Được rồi, chờ một chút. - Bà chủ đáp ứng, bước nhanh đi làm gấp.
- Anh không ăn rau thơm? - Tô San hỏi, rõ ràng là để dò xét.
Bởi vì nếu Đường Trọng nói "ăn", vậy thì chén sủi cảo không rau thơm kia là gọi cho Tô San. Anh làm sao mà biết tôi không ăn rau thơm chứ?
Còn nếu Đường Trọng trả lời "không ăn", vậy thì chén sủi cảo có rau thơm kia chẳng phải để cho Tô San hay sao?
Hơn nữa còn có ý nói dối kiểu "thật ra tôi ăn rau thơm, anh chỉ gọi một chén có rau thơm, vậy thì anh không ăn rồi".
- Tôi có thể ăn có thể không ăn. - Đường Trọng cười nói:
- Cô thích món ăn cón rau thơm, vậy thì tôi sẽ ăn chén không có. Nếu như cô không thích, vậy thì tôi sẽ ăn chén có rau thơm. Cũng không biết khẩu vị của cô, chọn khác nhau cho cô dễ chọn lựa.
- Cách trả lời của anh đã thêm cho anh không ít điểm. - Tô San nói.
- Xem ra tôi còn có chút thiên phú lấy lòng con gái. - Đường Trọng cười nói.
- Nhưng mà tôi không thích đáp án này. - Tô San nói.
-...
Đường Trọng cảm thấy, câu thông với loại con gái thông minh thế này thật khó khăn.
Rất nhanh, hai chén sủi cảo lớn đã được đưa lên.
Quả nhiên giống với trong nhật ký của Đường Tâm, thơm ngon sướng miệng, làm cho người ta không nhịn được mà đưa lưỡi ra để ăn.
Tô San ăn rất nhanh, chọn một đôi đũa gắp lên, chờ hơi nguội một chút rồi đưa vào trong miệng.
Lúc còn đang nhấm nháp trong miệng, chiếc đũa lại nâng lên lần thứ hai.
Lúc chỗ trong miệng được ăn xong thì sủi cảo trên đũa cũng đã nguội, có thể ăn tiếp.
Cuộc sống tràn ngập kinh nghiệm a. Đường Trọng cũng học theo, nhai nuốt nhanh như gió.
Nhưng thật khác biệt, Tô San ăn điểm đạm nho nhã, làm cho người ta có cảm giác chân thật không ra vẻ.
Đường Trọng lại ăn như sói như hổ, cũng không đẹp như Tô San. Đáng nhắc tới chính là, hắn cũng tự nhiên không ra vẻ.
Rất nhanh, Đường Trọng đã ăn xong một chén lớn.
Một chén sủi cảo có hai mươi mốt viên, điều này chẳng khó khăn gì với Đường Trọng cả.
- Ngon thật. - Hắn khen ngợi:
- Bà chủ, cho một chén lớn nữa, nhiều rau thơm một chút.
Lo lắng Tô San cho rằng mình là cái máy tiêu hóa, hắn giải thích:
- Vận động xong thật dễ tiêu hóa thức ăn. Buổi tối ăn một chén mì căn bản chưa đủ no.
Ý nói là, cả tối tôi chỉ ăn có một chén mì, cho nên bây giờ ăn nhiều một chút cũng là đương nhiên.
- Quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến mức anh phải giải thích cho tôi mấy chuyện này. - Tô San nói.
- Có kẻ nào đi cùng với cô mà bị đả kích chạy mất hay không? - Đường Trọng hỏi.
- Tạm thời không có. - Tô San trả lời.
- Hy vọng tôi không phải người đầu tiên. - Đường Trọng cười nói.
Chén sủi cảo lớn nhiều rau thơm còn chưa đưa lên, quán nhỏ mà bọn Đường Trọng ngồi đã bị một đám người bao vây.
Đường Trọng nhìn đám người chi chít xung quanh, nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của bọn họ nói:
- Cô ăn no chưa? No rồi thì đi trước đi.
- Tại sao? - Tô San hỏi, giống như không để những biến đổi to lớn xung quanh vào trong mắt.
Đám người vây quanh kia, đám người vui mừng nhìn người khác gặp họa kia, còn có lệ khí và sự ác độc trong mắt họ, Tô San mặc kệ tất cả.
- Quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến mức cô phải theo tôi chịu đòn. - Đường Trọng cười khổ nói.