Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 51




Liễu Hân Linh mới vừa uống một hớp trà, liền nghe thấy bên ngoài thanh âm nha hoàn thỉnh an, trong lòng biết là Sở Khiếu Thiên trở lại, liền mỉm cười đi ra ngoài đón.

Nhìn thấy nàng ra ngoài, Sở Khiếu Thiên nhíu mày, không nói gì, dắt tay của nàng đi vào phòng.

Trở lại trong phòng, nha hoàn đem trà bánh dâng lên, Sở Khiếu Thiên liền phất tay cho các nàng đi xuống, kéo Liễu Hân Linh cùng ngồi trên trường tháp gần cửa sổ. Nơi này gió tương đối lớn, khá là mát mẻ, khi bước vào tháng sáu, Liễu Hân Linh sợ nóng, cho nên nếu không có chuyện gì thì liền sẽ chọn ngồi chỗ gần cửa sổ, Sở Khiếu Thiên biết thói quen của nàng, liền cũng thích cái vị trí gần cửa sổ này.

"Mới vừa rồi tìm cha hỏi rõ ràng rồi hả?" Liễu Hân Linh một bên vừa châm trà cho hắn vừa hỏi.

Sở Khiếu Thiên hiển nhiên không có cái tư tưởng đại nam nhân, có một số việc hắn cũng không ngại nói cho thê tử, cũng sẽ không gạt Liễu Hân Linh, thậm chí trước khi đi tìm An Dương vương hỏi chuyện Mai Nghiệp Bân cũng đã cùng Liễu Hân Linh nói rõ, làm cho Liễu Hân Linh lúc trước hoàn lo lắng một trận, sợ hai cha con này không có việc gì lại cãi vã.

"Cha nói hắn không có con riêng." Sở Khiếu Thiên rất trực bạch trả lời.

Liễu Hân Linh đổ mồ hôi, nam nhân này, hình như chưa bao giờ biết cái gọi là uyển chuyển hàm súc, nàng có thể tưởng tượng mới vừa rồi bộ dáng An Dương vương lại bị tức giận tới mức phát run, thật đáng thương.

"Nếu cha nói không có, liền không có vả lại ta tin tưởng hắn. Chỉ là, nương tử, cái Mai Nghiệp Bân gì đó,ta vẫn cảm thấy rất ghét. hắn nói hắn là người của Mai gia Thông Châu, cũng không biết là có phải thật hay không, hôm nào phải đi điều tra một chút lai lịch của hắn. Nương tử, về sau gặp phải tên này, nàng phải cách hắn xa một chút, biết không?"

Liễu Hân Linh cười gật đầu đáp một tiếng, dù sao nàng là một phụ nữ, cũng không dễ dàng gặp được người ngoài, lại không dễ ra cửa, cùng Mai Nghiệp Bân càng thêm khó gặp, căn bản cũng không cần phải lo. Nhưng mà đây chỉ là biểu hiện hắn quan tâm, nàng cũng sẽ không cùng hắn cãi lại, tên này xem ra thật là khờ.

Sở Khiếu Thiên uống một hớp trà, lại nghĩ tới lúc trước phụ thân cùng hắn nói chuyện, ánh mắt hơi sẫm, suy nghĩ một chút, lại cùng Liễu Hân Linh nói chuyện An Thuận vương.

Liễu Hân Linh an tĩnh nghe, nghi ngờ trong lòng được giải đáp, nhưng cũng không có cảm thấy vui mừng. Như An Dương vương lo lắng, An Thuận vương vẫn đối với vị trí cửu ngũ chí tôn này không có chết tâm, chắc chắn trước khi mưu phản sẽ làm ra chuyện không tốt. An Dương vương nhất mạch rất được hoàng thượng tin tưởng cưng chiều, vả lại An Dương vương cũng nắm giữ khá nhiều thực quyền, cũng không chỉ là vỏ trống, Sở Khiếu Thiên lại còn là chỉ huy binh mã trong thành, nếu có thể liên hiệp hai cha con này, tin tưởng An Thuận vương dù có kế hoạch gì cũng có thể có thể dễ dàng hoàn thành hơn. Nhưng là, cha con An Dương vương trừ phi thiếu não rồi, nếu không làm sao có thể từ bỏ vinh hoa phú quý mà đi làm loại mưu phản không tốt này? Coi như cuối cùng cho An Thuận vương mấy ngày nghỉ ngơi đi, có thể nói là mèo vờn chuột a. Cho nên, nếu là An Dương vương nhất mạch không phối hợp, ai biết An Thuận vương có thể hay không lại tiếp tục làm ra mộtchút chuyện đến uy hiếp bọn họ? Giống như phủ trưởng công chúa lần nữa gặp chuyện không may, chính là dấu tích của An Thuận vương, rõ ràng trước binh sau lễ.

Cho nên, hiện An Dương vương rất lo lắng cho an nguy phủ trưởng công chúa cùng phủ An Dương vương, mặc dù đã cho gia tăng thủ vệ của hai phủ, nhưng là sợ có thời điểm lơ là sơ suất. Chỉ sợ đến lúc đó An Thuận vương trực tiếp ra tay đối với thế tử vương phủ, đến lúc đó Sở Khiếu Thiên có thể tránh thoát một hai lần, nhưng có thể may mắn tránh thoát ba bốn lần thậm chí n lần sao?

Nghĩ như vậy, Liễu Hân Linh cũng có chút bận tâm.

"Linh nhi, Ngũ thúc này là một tên ngu ngốc, còn không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, về sau cẩn thận một chút. A, còn nữa, về sau cũng không cần để ý tới những thứ tùy tiện tới trong phủ chúng ta, đặc biệt là tiểu tử Tạ Cẩm Lan kia." Sở Khiếu Thiên nghiến răng sèn soẹt, mặt vặn vẹo. Bởi vì Tạ Cẩm Lan mỗi lần tới niềm vui thú lớn nhất chính là trực tiếp nhào tới trong ngực Liễu Hân Linh cọ tới cọ lui, Sở Khiếu Thiên mỗi lần ngửi được mùi vị đứa bé trên người nàng, cũng sẽ mất hứng nửa ngày.

Liễu Hân Linh trầm mặc, tiếp tục bất đắc dĩ gật đầu.

Liền ngay cả dấm của đứa bé cũng đều ăn được. Nàng phải nói nam nhân này ngây thơ tới mức nào rồi, hay là nói nam nhân này đã yêu mình tới không còn cách nào nên tự mình làm khổ mình đây?

Nghĩ như vậy, cả người liền nổi da gà, vội vàng lắc đầu bỏ đi cái ý tưởng không đáng tin cậy này, là thực khó tin đi.

"Ah, nương tử không thoải mái sao?" Sở Khiếu Thiên kỳ quái hỏi.

"không có." Liễu Hân Linh cười đến rất dịu dàng, tự nhiên sẽ không nói mình bị một cái ý tưởng kinh hãi làm cho lạnh cả người.

Sở Khiếu Thiên vừa nhìn nàng cười như vậy thì lại có chút tâm ngứa, thấy trong phòng cũng không có ai, mới vừa rồi phải nói chuyện, liền đem bọn nha hoàn cũng gọi đi ra ngoài —— liền nhào tới trực tiếp đem thiếu nữ nhỏ nhắn ôm đến trong ngực, vui mừng cọ xát, cuối cùng thõa mãn than một tiếng.

"Nương tử, mới vừa rồi mẹ nói muốn đem hai nữ tử vào Ôm Tâm viện làm nha hoàn thông phòng."

"......"

Liễu Hân Linh trầm mặc, nam nhân này cũng quá thành thực đi, để cho nàng có loại cảm giác nói không nên lời. Hơn nữa, loại thời điểm này, nàng cũng không biết có thể nói cái gì. Thành thật mà nói, mặc dù biết sẽ có một ngày như thế, nhưng hiện nghe được hắn nói ra, trong lòng vẫn là có chút không vui đi, cảm thấy đặc biệt kìm nén.

"Chỉ là ta không có muốn, họ quá xấu làm ta đau mắt." Sở Khiếu Thiên trực tiếp đem cả quyết định cùng ý tưởng của chính mình nói ra, sau đó nâng cằm của nàng lên, mặt vui mừng hỏi, "Nương tử, cảm thấy vui mừng sao?"

"Mẹ không có tức giận chứ?" Liễu Hân Linh tránh không trả lời hắn, chỉ hỏi một vấn đề khác.

Sở Khiếu Thiên khẽ cau mày, An Thuận không phải đã nói nếu nữ nhân biết trượng phu vì nàng mà cự tuyệt nữ nhân khác, nhất định sẽ rất vui mừng sao? Chẳng lẽ tiểu tử An Thuận có chút chuyện tình này cũng không làm nên hồn?

Vì vậy công lao càng lớn càng vất vả của An Thuận lại một lần bị chủ tử nhà mình oán giận, tội danh là làm việc không mang lại ích lợi gì.

An Thuận: Thế tử gia, nô tài là oan uổng a, nô tài thật đoán không ra thế tử phi nghĩ như thế nào a......

"Mẹ không nói gì." Thấy nàng phản ứng bất đồng dự đoán của mình, Sở Khiếu Thiên cũng có chút vô vị tẻ nhạt, "Họ muốn làm nha hoàn thông phòng của bản thế tử cũng không có đủ tư cách, xấu như vậy, ta mới không cần đấy."

Này nếu là xinh đẹp, chính là cần sao?

Liễu Hân Linh thầm than, trong lòng không có cảm giác, chỉ có thể ép buộc mình không phải như người đàn bà bình thường chanh chua dây dưa chuyện này. Nhưng là, nàng vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu đấy. Xem ra, Ôm Tâm viện này sớm muộn sẽ có người mới tới, đến lúc đó nha, nàng lại không muốn một đầu ngón tay nhấn chết các nàng đâu, tùy cho Sở Khiếu Thiên đem các nàng trực tiếp một cước đạp ra ngoài cửa đi?

Liễu Hân Linh đang nhập thần thì đột nhiên trên môi đau nhói, mở mắt liền thấy gương mặt phóng đại của hắn tiếp cận quá gần, hơn nữa sống mũi anh tuấn của hắn chạm trên mũi của nàng, hai hơi thở cơ hồ khó phân biệt.

Sở Khiếu Thiên lè lưỡi liếm liếm môi của nàng, lại cắn hai cái, rốt cuộc vẫn chưa thỏa mãn buông nàng ra, hỏi: "Nương tử, nàng hi vọng ta có nha hoàn thông phòng sao?"

Liễu Hân Linh nhìn hắn, sắc mặt hắn nghiêm túc, hai mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào mình, cũng không biết hắn lúc này đang nghĩ gì, để cho nàng trong lòng bỗng dâng lên một cỗ chủ ý, trước tiên nàng phải phân tích tâm tình của hắn, để nói ra đáp án cho đối phương hài lòng. Nhưng rất nhanh, sự trầm mặc của nàng làm cho hắn tức giận, mắt xếch hếch lên tràn đầy sát khí, mặt hung ác nhìn chằm chằm nàng, thậm chí tay dây dưa trên bờ eo cũng siết chặt, khiến xương cốt nàng trong lúc nhất thời cũng có chút đau.

Bất đắc dĩ, Liễu Hân Linh không thể làm gì khác hơn là đưa ra một đầu ngón tay điểm trụ lại gần mặt củahắn, rốt cuộc quyết định tuân theo tâm ý của mình nói tới: "không hi vọng có nữ nhân khác, chỉ là bà bà nơi đó...."

Lời của nàng chưa nói xong, đã khiến cho nam nhân đột nhiên áp tới hôn ngăn lại.

Sở Khiếu Thiên đá văng chiếc bàn để trên trường tháp ra, cũng không quản thanh âm này có thể hay không khiến nha hoàn giữ cửa bên ngoài nghĩ có chuyện mà xông vào, trực tiếp đè lên nàng hung hăng hôn sâu, hôn đủ rồi, áp cái trán trên trán nàng, mặt vui mừng nói: "...Linh nhi, chỉ cần nàng nói không thích, thì ta cũng không cần. Mẹ nơi đó không cần lo lắng, ta sẽ nói cùng người." nói xong, lại không nhịn được hôn nàng đến sưng đỏ môi, "Linh nhi, ta thật vui mừng! Linh nhi, nàng cũng thích ta, đúng không?"

Câu nói sau cùng, thanh âm cũng có chút bị đè nén, rõ ràng giọng nói là nghi vấn, nhưng vẻ mặt cũng rất hung ác, một bộ dáng "nhất định phải thích" phách lối bá đạo, giống như chỉ cần nàng nói chữ " không", lập tức sẽ bị nam nhân này hung tàn sát phạt một trận.

Liễu Hân Linh bị hắn ép tới có chút buồn bực, nhưng thấy hắn lúc này vẻ mặt thực là quá mức nguy hiểm, liền nhịn xuống kéo lên kích động của hắn. Mà cái chữ “cũng” nghe được kia làm trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cỗ ý nghĩ ngọt ngào. Trước kia thường nghe nói, thổ lộ trước chính là chịu thua, cho nên đây coi như là hắn thổ lộ trước chứ?

Vì vậy, đối với nam nhân khẩn trương chờ đợi ở bên trong, Liễu Hân Linh mím môi cẩn thận gật đầu một cái, coi như là đáp lại hắn.

không có kiểu cố làm như không hiểu, cũng không có kiểu không chịu thừa nhận, thích chính là thích. Mặc dù nam nhân này bên ngoài danh tiếng không tốt, thỉnh thoảng làm việc cũng kích động nóng nảy, nhưng hắn tốt đối nàng không cần phải nghi ngờ. Có lẽ, trừ cha mẹ, trên cái thế giới này không còn có người giống như hắn chỉ là đơn thuần mà đối với nàng tốt như vậy a.

Thấy nàng gật đầu, Sở Khiếu Thiên đầu óc có chút mơ hồ, hình như trong lúc nhất thời nhớ không nổi điều này đại biểu cái gì, cho đến khi thiếu nữ phía dưới mở một đôi mắt ngập nước ấm áp nhìn hắn, trên mặt mang nụ cười dịu dàng, trong nháy mắt có loại cảm giác bị xấu hổ.

Vì vậy, ác bá nam xấu tính xưa nay lần đầu tiên bị đỏ mặt.(ta nhớ là có vài lần rồi nha~~)

Liễu Hân Linh cười đưa tay sờ gương mặt đang đỏ lên của mỗ nam có chút không biết phải làm sao, rõ ràng lúc trước còn tích cực như vậy chờ đợi nàng trả lời"Có thích hay không"..., hiện nàng trả lời, nam nhân này ngược lại trưng ra một bộ dáng ngượng ngùng, ánh mắt đều có chút ít mơ màng, để cho nàng nghĩ muốn khi dễ.

Vì vậy, Liễu Hân Linh không khách khí tiếp cận lên khuôn mặt hắn, trên môi hắn hôn một cái, sau đó cười khanh khách nhìn hắn.

Sở Khiếu Thiên rất muốn khống chế nhiệt độ trên mặt, nhưng lúc vừa nhìn tới nàng mỉm cười, trên mặt lại không có tiền đồ rồi, không cần soi gương, hắn cũng biết mặt của mình rất đỏ, không khỏi thầm mắng mặt của mình quá không có tiền đồ, như vậy còn gì gọi là nam tử hán đây?

"Phu quân, ta thích a ~~"

Liễu Hân Linh đem đầu hắn kéo xuống, tới bên lỗ tai hắn nói, cuối cùng còn liếm cắn xuống, để cho hắn thiếu chút nữa nhảy về phía sau đứng dậy, nhưng lại bị nàng ôm chặt, khó có thể nhúc nhích.

Nếu như nói mới vừa rồi nàng gật đầu làm cho hắn vui mừng cũng khiến cho cả trái tim ngập tràn hạnh phúc, vậy hiện tại loại vui vẻ này coi là cái gì đây? Sở Khiếu Thiên không biết làm sao để biểu đạt cái loại tâm tình phức tạp vừa mừng rỡ lại vừa ngọt ngào đó, chỉ có thể đem mặt hướng tới nàng, trực tiếp hôn xuống.

Khi tình yêu đến mức nồng nàn thì tứ chi triền miên là chuyện đương nhiên.

Liễu Hân Linh có chút run rẩy hứng lấy nụ hôn vừa vội lại hung ác của hắn, mặc dù môi cũng bị hắn cắn đau, nhưng không có đẩy hắn ra.

Sắc trời đã tối, bởi vì không có ánh sáng cho nên bên trong phòng có vẻ sâu kín âm thầm, mặt trời đã ẩn vào chân trời, một vệt nắng chiều từ bệ cửa sổ lén chiếu lên khuôn mặt một nam nhân.

Trong phòng mờ mờ, trên trường tháp không đủ rộng, hai thân thể dây dưa thật chặt cùng nhau.

Trước ngực hồng mai cao vút bị cắn một hớp, khiến cho nàng kêu nhỏ một tiếng, rất nhanh lại bị ngăn lại bởi một nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi dây dưa liếm mút, để cho thân thể nàng cũng không khỏi tự chủ run rẩy.

Liễu Hân Linh ôm đỉnh đầu chôn trước ngực mình, đầu trống rỗng, cho đến khi cảm thấy hai chân mình bị tách ra, một cái tay nâng mông của nàng, một phân thân cực lớn đi vào nàng, thật sâu lấp đầy thân thể của nàng, khiến nàng không thể tiếp tục chịu được mà rên rỉ ra tiếng.

"Khiếu Thiên......"

Cái chuyện thân thể tương liên mang tới cảm giác thân mật nhất làm nàng không nhịn được kêu tên của hắn.

Hình như là bởi vì cả hai mới vừa hiểu rõ tâm ý lẫn nhau cho nên dễ dàng động tình bừa bãi, đâu để ý được lúc này bản thân đang ở phương nào.

Sở Khiếu Thiên ôm chặt nàng trong ngực, lần lượt đem nàng đoạt lấy, than thể thỏa mãn, nhưng trong lòng cảm thấy không đủ thỏa mãn, còn có biện pháp nào để cho hắn có thể cùng nàng gần sát nhau hơn nữa đây?

Trong nháy mắt, hắn không nhịn được lại đè lên nàng, mạnh mẽ mà đem mình đẩy mạnh, như vậy, có thể lại được gần nàng.

Liễu Hân Linh bị hắn điên cuồng động than đụng phải có chút muốn ngất xỉu, đưa tay nghĩ từ chối, lại bị hắn mau hơn một bước dùng sức đưa tay kiềm chế nơi đỉnh đầu. Bởi vì hành động quá mau và nhiều khiến ánh mắt hắn có cảm giác thật mờ mịt, mơ hồ trong ánh sáng, trên khuôn mặt anh tuấn của nam tử cũng ửng hồng, mặt như quan ngọc, rơi vào trong sự kích tình khó có thể thoát khỏi, khiến nàng trong lúc nhất thời không đành lòng đẩy hắn ra.

Khi hắn thật sâu đoạt lấy nàng thì hắn bên tai nàng khàn khàn thì thầm: "Linh Nhi, nàng vẫn tốt như vậy sao?"

Vẫn tốt như vậy sao?

Nàng có chút mờ mịt, vẫn...... là như thế nào?

Rất nhanh, nghi vấn của nàng bị hắn phân tán trong tình triều, trong thân thể trong đầu, chỉ còn lại nam nhân này.

Sắc trời càng ngày càng mờ, trên trường tháp gần cửa sổ, hai cái bóng dáng quấn quýt, nặng nề thở dốc thanh âm rên rỉ hỗn hợp. hắn mấy phen đoạt lấy, Liễu Hân Linh giống như co quắp trên giường, thủy mâu hơi khép, tứ chi mềm yếu, trong đầu vẫn có mấy phần muốn ngất xỉu, lười biếng đến nỗi một chữ cũng không muốn nói.

một cái nam nhân xích lõa thân thể một bên người nàng, bàn tay vì nàng vén lên tóc mai ướt mồ hôi, sau đó đem một dải tóc đen nhánh của nàng thuận tay từ từ vuốt vuốt.

"Nương tử, còn tốt đó chứ?" Sở Khiếu Thiên quan tâm hỏi, thanh âm khàn khàn lộ ra một cỗ thoả mãn.

Liễu Hân Linh híp mắt buồn ngủ, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Sở Khiếu Thiên xoay người nàng lại để cho nàng nằm sấp dựa vào trước ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng bóng loáng, ôm nữ nhân này, trong lòng càng thỏa mãn, không khỏi nhẹ giọng nói ra: "Lần đầu tiên nhìn thấy nàng cười đến rất đẹp mắt là lúc bị ngã từ cây xuống. đã lâu rồi ta đều nhớ một màn kia, bởi vì, người nọ ngã như vậy mà còn sống thật tài quá."

"Cái gì?" Liễu Hân Linh khẽ chống thân lên, mở to hai mắt nhìn hắn. Chỉ tiếc, trong bóng tối, nàng chỉ có thể loáng thoáng nhìn được hình dáng hắn, cũng không rõ vẻ mặt của hắn như thế nào.

Sở Khiếu Thiên cười cười, "Linh nhi, trước khi thành thân ta có thấy nàng."

Liễu Hân Linh gật đầu, "Ừ, thật may là khi đó không có nói cho cha mẹ biết lại to gan lớn mật mà đi leo tường vào nhà người ta a." Khi đó nàng nảy ra kinh sợ, trong đầu cũng không coi trọng đoạn hôn nhân này, nam nhân này thì ra là còn có nhiều bộ mặt như vậy.

"không phải cái này!" Mặt của Sở Khiếu Thiên có chút hồng, thật may là hiện không có đèn, nếu không lại mất thể diện, "Khi đó ta muốn biết rõ ràng nữ nhân bị hoàng thượng chỉ hôn cho là ai thôi. Cha mẹ bọn họ cũng không cùng ta thương lượng lại để cho hoàng thượng chỉ hôn, ta tự nhiên là không vui lòng mà cưới nữ nhân mình không biết là của nhà nào rồi, bởi vì không muốn cưới những thứ nữ nhân khác, cho nên liền muốn đi xem một chút nữ nhân phải kết hôn là ai, nếu không hợp tâm ý, phải đi tìm hoàng thúc thu hồi thánh chỉ, nhưng ai biết, sẽ thấy ở nơi đó......" Sau đó, cũng chỉ là nhìn đến nhập thần thôi, lại không biết bị đồ từ nơi nào bay tới nện rớt xuống tường.

Nghĩ tới, Sở Khiếu Thiên có chút oán hận, "Nương tử, khi đó ly trà kia đập đến rất đau."

"Đáng đời, ai bảo lúc ấy chàng khốn khiếp lại có thể làm ra chuyện đó!" Liễu Hân Linh nói xong, theo trí nhớ sờ sờ cái trán của hắn bị đậplúc đó, coi như là an ủi.

một vị thế tử gia nào đó rất nhanh liền bị vuốt lông, lại một mặt vui vui vẻ vẻ hướng mặt nàng hôn một cái.

"Này chàng lần đầu tiên ở nơi nào nhìn thấy ta?" Liễu Hân Linh tiếp tục tò mò hỏi, nếu lần đầu tiên gặp mặt không phải ở Liễu gia, nàng liền nhớ không nổi nơi nào đã cùng hắn gặp mặt, sau đó để cho hắn sinh ra phán đoán. Cảm giác, thế nào kỳ quái như vậy đây?

"Hai năm trước."

Sở Khiếu Thiên nói ra thời gian, liền im lặng. Liễu Hân Linh tiếp tục truy vấn, Sở Khiếu Thiên thế nào cũng không chịu nói, thậm chí còn khẳng định, loại chuyện như vậy nói xong ánh nắng cũng không còn đẹp, cho nên hắn không nói.

Liễu Hân Linh giận đến âm thầm tốn hơi thừa lời, lại một lần nữa xác định nam nhân này chính là toàn nhìn lén!

"Nương tử, mới không phải toàn nhìn lén! Đều là quang minh chánh đại mà nhìn!" Sở Khiếu Thiên lý lẽ hùng hồn nói.

Liễu Hân Linh bĩu môi, nàng đã mặc kệ thế tử gia này lý lẽ hung hồn đi xem thứ gì, cảm thấy bụng có chút đói đói, chậm rãi đem nam nhân đặt đến một bên.

"Đói bụng."

Sở Khiếu Thiên vừa nghe, đối với cử động của nàng đặt mình sang một bên không có gì bất mãn, vội vàng xuống giường mặc y phục, sau đó ra ngoài phân phó nha hoàn chuẩn bị bữa tối, sau khi phân phó xong, mình lại lập tức chạy trở về, lấy y phục nàng từng cái từng cái mặc vào cho nàng, động tác kia vẻ mặt kia, nghiễm nhiên giống bộ dáng một cái trung khuyển thủ hộ chủ.

Liễu Hân Linh không nhịn được nhân cơ hội sờ sờ đầu của hắn, ánh mắt của nam nhân cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng thoải mái nheo lại để cho nàng càng cảm thấy, người này thực ngoan, tựa như cùng loại khuyển, thật đáng yêu.

Ăn xong bữa tối, vì ăn quá no, nên cả hai chậm bước trên đường mòn rải sỏi ở trong viện.

Hai tay nắm tay, vừa tản bộ bên vừa nói chuyện phiếm không dứt, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thưởng thức một mảnh ánh trăng an tĩnh, nghe côn trùng trong bụi cỏ kêu nhẹ nhàng, mùa hè ban đêm thật yên tĩnh khiến tâm cũng say mê theo cùng.

Giờ khắc này, năm tháng an bình thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.