Đường Hạo Thiên biết bà cô tức giận thật, vội vàng giải thích: "Cô thật xin lỗi, là con nhất thời không khống chế được."
"Hay một câu nhất thời không khống chế được, con đối ai cũng có thể không khống chế được sao lại cứ không khống chế được với vị hôn thê của anh họ con? Con để mặt mũi nhà họ Mộ chúng ta ở chỗ nào?" Đường Hân giận dữ hỏi, khí thế bức người.
Bà đối xử với người nhà họ Đường luôn luôn tốt, cho đến bây giờ hòa ái dễ gần, không bộc lộ dáng vẻ cao ngạo uy nghiêm này.
Đường Hạo Thiên có chút bị sợ, Trương Vân không nỡ nhìn con trai của mình, muốn đi lên che chở, bị chồng giữ lại.
Đường Chấn biết tính tình của em gái, nếu hôm nay không cho em gái một công đạo, quan hệ hai nhà về sau sợ rằng sẽ nguy hiểm.
Giơ tay lên đánh con trai một bạt tai: "Thằng khốn khiếp này, làm ra loại chuyện này còn có mặt mũi chạy đến trước mặt cô của mày gây xích mích, mặt mũi nhà họ Đường đã bị mày làm cho mất hết rồi!"
Trương Vân vội vàng bước lên phía trước che chở: "Có chuyện gì từ từ nói, đánh con trai làm cái gì?"
"Hôm nay tôi không giáo huấn nó, không biết về sau nó còn có thể làm ra cái gì nữa!"
Đường Chấn giơ tay lên liền đánh Đường Hạo Thiên một trận, xuống tay rất nặng.
Đường Hạo Thiên che mặt, không ngừng giải thích.
"Thật xin lỗi, ba, con đã biết sai rồi, mẹ, cứu con..."
"Mày còn dám cầu cứu? Xem tao đánh chết mày không!" Đường Chấn tức giận giáo huấn con trai, đột nhiên ngực nhói đau một cái, "A..."
"Lão Đường!" Trương Vân vội vàng đỡ lấy chồng: "Lão Đường, ông làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Bác sỹ nói ông bị huyết áp cao, không thể tức giận."
Đường Hân cũng vội vàng đỡ lấy Đường Chấn: "Anh..."
Đường Chấn xua tay: "Tôi không sao."
Nhưng sắc mặt của ông ta thoạt nhìn cực kém.
Dù sao cũng là anh hem ruột, Đường Hân không đành lòng khiến anh trai mình khó xử.
"Hạo Thiên, lập tức quỳ xuống nhận sai với cô con!" Đường Chấn gầm lên giận dữ.
Đường Hạo Thiên phịch một tiếng quỳ xuống: "Cô thật xin lỗi, con biết sai rồi, xin người tha thứ cho con."
Làm ra loại chuyện này đâu chỉ một câu xin lỗi là có thể tha thứ?
"Con bảo cô làm thế nào để tha thứ cho con?" Đường Hân tức giận nói, nghĩ đến mình không biết chuyện lại còn đi khuyên răn Giang Dĩ Mạch một trận, kết quả bị nghẹn một câu cũng không nói được.
"Cô, con bằng lòng buông tha Kỳ Kỳ." Đường Hạo Thiên quỳ trên mặt đất cúi đầu nói.
Đường Hân sửng sốt: "Giang Mỹ Kỳ vừa sinh non, con liền vội vàng chia tay với cô ta..."
"Cái gì? Kỳ Kỳ sanh non..." Trương Vân buột miệng kêu, bị chồng ở bên cạnh kéo mới biết mình lỡ nói sai.
Đây là cháu trai nhà họ Đường bọn họ, bà bí mật gặp qua Giang Mỹ Kỳ, làm siêu âm B chứng tỏ là con trai.
Bà vốn định chờ đứa bé sinh ra sẽ làm chồng mình mềm lòng mà đồng ý hôn sự của bọn họ, kết quả đứa bé còn chưa sinh ra đã mất rồi.
Đường Hân giờ mới hiểu được thì ra quay đầu lại bà là một kẻ ngu.
"Anh, anh đối với em cũng thật tốt, không uổng phí em mặc dù gả đến nhà họ Mộ nhiều năm lại còn một lòng hy vọng nhà họ Đường, khắp nơi hướng về nhà họ Đường!"
Cơn tức giận của Đường Chấn lắng lại một cái, ngực đau nhức dần dần chuyển biến tốt, "Hân Hân, Hạo Thiên làm chuyện vô liêm sỉ anh đều biết, anh cũng giáo huấn nó một trận, nhưng chuyện đã phát sinh không quay đầu lại được, anh còn cầu xin em không cần bởi vì chuyện này mà phá hủy tình cảm anh em vài chục năm của chúng ta. Ba mẹ chỉ có hai anh em chúng ta, nếu như bọn họ biết an hem chúng ta bất hòa, nhất định sẽ chết không nhắm mắt!"
"Đừng mang ba mẹ ra đây!" Đường Hân tức giận: "Anh, không phải người làm em gái như em nói anh, anh nhìn Hạo Thiên làm ra chuyện gì đi!"
"Hân Hân, đều là người làm anh trai này có lỗi, không có quan tâm dạy con trai cho tốt, để nó làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này. Có lẽ anh nói ra em không tin, cho tới bây giờ anh không định để cho Giang Mỹ Kỳ vào cửa, loại phụ nữ đã có vị hôn phu, lại còn cùng vị hôn phu của chị gái mình thông đồng làm bậy, nhà họ Đường tuyệt đối không cho phép cô ta vào cửa!"
Mặc dù miệng Đường Chấn nói như thế, nhưng trong lòng lại có chút đau lòng cho đứa cháu trai còn chưa sinh ra đời kia.
"Anh, em họ Đường, mặc kệ nhà họ Đường phát sinh chuyện gì, có bao nhiêu có lỗi với em, em đều có thể chịu đựng, nhưng Mộ Đình có thể chịu sao? Lấy tính tình của Mộ Đình, nếu để anh ấy biết những thứ này, anh cảm thấy nhà họ Đường với nhà họ Mộ còn có thể tốt giống như trước sao?"
Đường Hân còn nói: "Anh, năm đó Thiên Thần làm sao trở thành ngốc nghếch, chẳng lẽ anh đã quên sao?"
Đường Chấn vội vàng nói: "Hân Hân, Mộ Đình bên kia em nhất định phải giúp anh, Hạo Thiên là cháu trai ngoại duy nhất của em, cũng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Đường chúng ta."
Ông ta một cước đá Đường Hạo Thiên quỳ trên mặt đất: "Còn không nhanh cầu xin cô con tha thứ!"
Đường Hạo Thiên lập tức ăn nói khép nép cầu xin: "Cô, con biết sai rồi, con cầu xin cô tha thứ cho con, con thật là nhất thời không khống chế được, là Kỳ Kỳ cô ta một mực quyến rũ con..."
"Được rồi!" Đường Hân chưa từng thất vọng đối với đứa cháu ngoại như vậy, dám làm không dám thừa nhận, vừa gặp phải chuyện lập tức làm con rùa đen rúc đầu, đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu Giang Mỹ Kỳ.
Nếu nó thoải mái thừa nhận, cố ý muốn cùng với Giang Mỹ Kỳ, có lẽ bà còn cảm thấy đứa nhỏ này có cốt khí, là yêu chân thành.
Dù sao chuyện đã sớm phát sinh, bà vừa phát cáu một trận, cho nó một cái cảnh cáo, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng tính cho qua.
Nhưng biểu hiện hôm nay của nó, làm cho bà thật sự là...
Ai!
Đường Hân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Đây là cháu trai ngoại mà bà đặt hy vọng sao?