"Các con về nước, cũng không biết về nhà trước mà lại chạy đến nhà họ Giang náo loạn?" Đường Hân trách cứ nhìn Giang Dĩ Mạch: "Dĩ Mạch, không phải tôi làm người mẹ chồng nói cô, nhà họ Giang dầu gì là nhà mẹ đẻ của cô, cô làm như vậy không biết là quá phận sao? Ngay cả tôi làm mẹ chồng cũng nhìn không được."
"Thiệu Thiến tuy không phải mẹ đẻ ra cô, nhưng dù sao bà ấy nuôi dưỡng cô trưởng thành, còn có ba cô là ba ruột của cô? Cô vừa về liền đến nhà họ Giang đoạt tài sản, mọi người còn tưởng rằng phía sau nhà họ Mộ chúng tôi giở trò quỷ!"
Đường Hân tiếp tục chỉ trích.
"Những thứ này mặc dù là việc nhà họ Giang cô, nhà họ Mộ chúng tôi không nên nhiều chuyện, nhưng dù sao cô cũng là con dâu nhà họ Mộ, truyền đi nghe lời không tốt."
"Còn có, cô đi đoạt tài sản thì đoạt tài sản, vì sao phải gây chia rẽ quan hệ giữa con tôi với Hạo Thiên? Nhà họ Đường chúng tôi là dòng họ độc đinh, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, cô ăn nói thế nào với nhà họ Đường chúng tôi?"
Mẹ chồng đùng đùng quở trách một trận.
Đến một câu cuối cùng mới đúng trọng điểm.
Bà căn bản không phải bất bình thay cho người phụ nữ họ Thiệu, mà đau lòng cho cháu trai ngoại bảo bối của bà.
Giang Dĩ Mạch cũng không yếu thế, phản bác nói: "Mẹ, con là giúp Thiên Thần không đáng sao, Đường Hạo Thiên biết rõ Giang Mỹ Kỳ là vị hôn thê của Thiên Thần mà vẫn làm lớn bụng của cô ta, coi như trí lực Thiên Thần vĩnh viễn dừng lại ở một đứa trẻ, nhưng hắn cũng không thể khi dễ Thiên Thần như vậy, Thiên Thần là anh họ của hắn! Loại súc sinh ăn cỏ gần hang cho dù là bị bóp chết cũng xứng đáng! Mẹ, người là mẹ của Thiên Thần, nhất định rất đau lòng cho Thiên Thần, nhưng người không phải khó chịu, con đã giúp người giáo huấn đôi cẩu nam nữ kia rồi!"
Lần này Đường Hân không tìm ra lời để chỉ trích Giang Dĩ Mạch, một câu cũng không nói được.
Dù cho một bụng tức giận đè nén ở trong lòng không ra được.
Hạo Thiên cũng thật là, người phụ nữ nào không tìm, lại cứ muốn động đến người phụ của anh họ hắn.
Giang Dĩ Mạch tiếp tục nói: "Mẹ, con đã giúp Thiên Thần báo thù, đánh cho người phụ nỡ phản bội Thiên Thần kia sanh non!"
Đường Hân kinh ngạc trợn to hai mắt: "Nhưng cô ta là em gái cô!"
"Thiên Thần là chồng của con, con tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào khi dễ anh ấy, cho dù là em gái cũng không tha thứ!"
Nếu Giang Mỹ Kỳ thật coi mình là chị gái, cũng sẽ không ở sau lưng cướp đoạt vị hôn phu của mình.
Đường Hân đột nhiên có chút sợ hãi người con dâu này, coi thường tình thân như vậy, nếu mai sau có một ngày cùng mình đối địch, chẳng phải cũng đối xử tàn nhẫn với cả mình sao?
Trong gia đình nhà giàu có chuyện tranh giành tài sản cũng không phải hiếm lạ, bây giờ cô ta không nể tình thân cướp đoạt tài sản nhà họ Giang, sợ là mai sau cũng đến tranh giành tài sản nhà họ Mộ.
"Dĩ Mạch, mẹ biết con cũng đau lòng cho con mẹ, con che chở cho con mẹ như vậy mẹ rất vui mừng, nhưng dù sao con cũng phải nghĩ đến tình thân, chuyện gì cũng cần phải suy nghĩ thoáng ra, trong lòng không thể quá u ám."
"Mẹ, trong lòng con không u ám, chuyện Giang Mỹ Kỳ với Đường Hạo Thiên lên giường, không phải vứt bỏ mặt mũi nhà họ Giang mà là mặt mũi nhà họ Mộ, nếu người ngoài biết con trai lớn nhà họ Mộ để chính em họ mình cho đội nón xanh, nên nghĩ như thế nào?"
Đường Hân nói không lại Giang Dĩ Mạch, chuyện này quan hệ đến nhà họ Đường, chỉ có thể thừa nhận cái lý này.
Nhưng khẩu khí này làm thế nào cũng nuốt không trôi.
Lập tức bảo người chuẩn bị xe tự mình đến nhà họ Đường.
Mẹ của Đường Hạo Thiên là Trương Vân nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ này của Đường Hân, cảm thấy không ổn, cười nói: "Em chồng, sao em lại đến đây?"
"Chị dâu, Hạo Thiên đâu?"
"Tìm Hạo Thiên có chuyện gì sao?" Trương Vân nhìn Đường Hân, mơ hồ cảm thấy không tốt: "Hạo Thiên nó cả ngày không ở nhà, có thể ở trong công ty cùng với ba nó."
"Chị dâu, em hỏi chị, chuyện Hạo Thiên với Giang Mỹ Kỳ chị có biết không?"
Ánh mắt Trương Vân né tránh: "Em chồng, em muốn uống gì trước không? Chị đi làm cho người em..."
"Đừng đánh trống lảng với em!" Đường Hân coi như đã nhìn ra, việc này bọn họ đều biết, chỉ gạt bà ra.
"Chuyện Giang Mỹ Kỳ mang thai các người đã sớm biết đúng không?"
Trương Vân không nói, nhưng vẻ mặt đã nói lên bà ta cái gì đều biết.
"Chị dâu, lập tức gọi điện thoại cho anh trai em với Hạo Thiên trở về!"
Trương Vân biết tính tình của em chồng, lập tức gọi điện thoại cho chồng với con trai trở về.
Đường Hạo Thiên từ bệnh viện đi về, vừa mới bước vào phòng khách, Đường Hân giơ tay lên quăng hắn một bạt tai.
Đánh cho tất cả mọi người sửng sốt.
Nhà họ Đường luôn một rễ một mầm, Đường Hân giống với anh trai chị dâu bà coi Đường Hạo Thiên trở thành hi vọng nhà họ Đường, tương lai nhà họ Đường toàn bộ dựa vào hắn, đối đãi hắn giống như con trai ruột của mình, chưa từng đánh hắn một cái, hôm nay lại không giải thích được giơ tay lên là một cái tát.
"Hạo Thiên, cô đối với con không tệ?" Đường Hân hỏi: "Nhưng sao con lại tính kế với cô?"
"Hôm nay con gọi điện thoại nói với cô thế nào?" Đường Hân hỏi: "Con nói Giang Dĩ Mạch chia rẽ quan hệ con với Thiên Thần, làm hại con thiếu chút nữa bị Thiên Thần bóp chết."
Trương Vân khẩn trương nhìn con mình, chú ý đến vết bầm trên cổ hắn, đau lòng hỏi: "Hạo Thiên, không sao chứ?"
Đường Hân không để ý đến Trương Vân đang khẩn trương cùng đau lòng, nói tiếp: "Cũng bởi vì Giang Dĩ Mạch trở về nhà họ Giang tranh giành tài sản, bất kính với cha mẹ của cô ta, nháo nhà họ Giang không được bình yên, con nhìn không vừa mắt giúp nhà họ Giang nói đôi câu, kết quả Giang Dĩ Mạch lên mặt với con, khiêu khích Thiên Thần đối phó con, là như thế này sao?"
Sắc mặt Đường Hạo Thiên có chút khó chịu, có lẽ đoán được bà cô đã biết tất cả.
"Nhưng sự thật là gì đây?" Đường Hân hỏi: "Hạo Thiên, Thiên Thần là anh họ con, con biết Giang Mỹ Kỳ là vị hôn thê của nó, con còn làm cô ta lớn bụng, lại còn quay đầu trả đũa, con thật làm ... cô thất vọng đã yêu thuơng con nhiều năm như vậy!"