Trong lòng Đường Hạo Thiên ngỡ ngàng, chậm rãi đưa tay khoác lên vai của Mộ Tử Duệ.
“Tôi và Mỹ Kỳ là thật tâm yêu nhau.”
“Chính mẹ của Giang Mỹ Kỳ nói muốn gả con gái của bà ta cho anh trai tôi, vì muốn hợp tác với công ty nhà họ Mộ.”
“Giang Dĩ Mạch cũng là con gái của bà ấy.” Đường Hạo Thiên thay Thiệu Thiến tìm cớ giải vây.
“Là con gái ruột của bà ta sao?”
“Mặc kệ có phải là ruột hay không, tất cả đều là con gái của bà ấy.”
Cho tới bây giờ Mộ Tử Duệ cũng chưa từng chán ghét Đường Hạo Thiên như lúc này: “Anh biết rõ Giang Mỹ Kỳ là vị hôn thê của anh trai tôi, mà anh còn ngủ với cô ta, chuyện này sớm muộn gì mẹ tôi cũng sẽ biết!”
“Tử Duệ, anh đừng tức giận, không phải anh thích loại phụ nữ như Giang Dĩ Mạch sao, tôi sẽ giới thiệu cho anh, anh em chúng ta cần gì phải vì một người phụ nữ mà gây gổ không vui, anh nói có đúng không?”
Đường Hạo Thiên cũng không muốn vì vậy mà trở mặt với Mộ Tử Duệ, hơn nữa nếu cô Đường Hân biết chuyện này, thật sự sẽ rất phiền toái.
Quan hệ giữ cha mình và cô rất tốt, nếu chuyện này rơi vào tai cha mẹ của mình, chắc chắn mình sẽ gặp phiền toái lớn.
“Trừ Giang Dĩ Mạch, ai tôi cũng không cần!”
Đường Hạo Thiên bị giọng nói kiên định của anh ta làm cho ngây ngẩn cả người: “Anh thích Giang Dĩ Mạch đến như vậy sao? Tính tình của cô ta kém như thế, trừ dáng người không tệ ra, những cái khác có gì đáng giá để anh thích đến vậy chứ? Nếu anh thích xinh đẹp . . . . . .”
“Không liên quan gì đến xinh đẹp.”
“Vậy tại sao anh lại thích cô ta? Anh phải biết, coi như cô ta không gả cho anh họ, thì anh và cô ta cũng không thể nào.” Đường Hạo Thiên nói: “Bởi vì trước đây cô ta là vị hôn thê của tôi!”
“Đúng vậy!” Mộ Tử Duệ tức giận, không để ý đến hình tượng rống lên: “Cũng bởi vì cô ấy là vị hôn thê của anh, cho nên tôi chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn cô ấy móc tim móc phổi thích anh, trong đôi mắt của cô ấy trừ anh ra cũng không nhìn đến một ai khác nữa, cho dù tôi có làm bất kỳ điều gì vì cô ấy, thì trước khi cô ấy gả vào nhà họ Mộ của chúng tôi, cô ấy cũng không hề biết tôi là ai!”
Đường Hạo Thiên nhìn phản ứng dữ dội của Mộ Tử Duệ: “Sao anh lại thích cô ta? Tôi không hiểu được?”
Mộ Tử Duệ nở nụ cười: “Nếu có một người phụ nữ nào bởi vì tôi ngã bệnh, không quan tâm đến trời đang rất lạnh, mặc cho nửa đêm mưa to gió lớn chạy đi mua thuốc cho tôi, kết quả lại khiến mình bị lạnh mà ngã bệnh, thì tôi nguyện ý cả đời này chỉ nhìn một mình cô ấy, quyết không nhìn người phụ nữ khác.”
Anh ta còn nói: “Nếu một người phụ nữ nào bởi vì tôi thuận miệng nói đùa một câu, mà chạy xuống sông tìm một ngày một đêm, vì muốn tìm về một chiếc nhẫn hoàn toàn không hề tồn tại, thì tôi nguyện ý chăm sóc cô ấy cả đời, tuyệt đối sẽ không phản bội cô ấy!”
Sắc mặt Đường Hạo Thiên hơi khó coi: “Tử Duệ, yêu cầu của anh cũng quá thấp rồi. Giang Dĩ Mạch đối với tôi như vậy, tôi rất cảm ơn cô ta, thế nhưng đó không phải là yêu, tôi đối với Mỹ Kỳ mới thật sự là yêu, ban đầu nếu không phải do cô ta tình nguyện nói yêu tôi, khiến người lớn hai nhà cho chúng tôi đính hôn, thì tôi yêu Mỹ Kỳ cũng không đến nỗi khổ cực như vậy.”
“Nói như vậy, là Giang Dĩ Mạch sai sao?” Mộ Tử Duệ nghe Đường Hạo Thiên nói thế, liền coi thường anh ta từ trong đáy lòng: “Vậy tại sao anh không nói ra sớm một chút chứ? Như vậy tôi cũng có được cơ hội!”
Anh nhìn thấy tình cảm của cô dành cho em họ của mình là Đường Hạo Thiên, thì vẫn nhẫn nhịn, nhưng trong lúc vô tình anh lại phát hiện ra Đường Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ thân mật như vậy thì còn tưởng rằng cơ hội của mình đã tới.
Kết quả, cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu mến trở thành vợ của anh trai mình.
“Tử Duệ, cho dù tôi nói sớm với anh một chút, thì cô Đường Hân cũng sẽ không đồng ý cho anh và Giang Dĩ Mạch ở chung một chỗ đâu.” Chuyện này Đường Hạo Thiên là rõ ràng nhất: “Mẹ của Giang Dĩ Mạch chết sớm, tất cả tài sản nhà họ Giang đều nằm trong tay của mẹ Kỳ Kỳ, cô Đường Hân sẽ không để cho anh cưới một người không có chút trợ giúp nào cho sự nghiệp của anh như Giang Dĩ Mạch được.”
“Làm sao anh biết là không đồng ý? Nếu như Giang Dĩ Mạch có thể mang thai đứa bé của tôi, cho dù mẹ tôi không đồng ý, thì ba tôi cũng sẽ đồng ý, ở nhà họ Mộ chúng tôi, tất cả mọi chuyện đến cuối cùng đều do cha tôi định đoạt!”
Ở trước mặt Đường Hạo Thiên, Mộ Tử Duệ cũng không giấu giếm tình cảm của mình dành cho Giang Dĩ Mạch.
Lúc trước anh đã sớm tính toán rất tốt, tìm một cơ hội khiến Giang Dĩ Mạch phát hiện ra vị hôn phu và em gái của mình đồng thời phản bội, nhân lúc cô đau khổ anh sẽ nghĩ biện pháp để đến gần cô, chỉ cần có thể cưới được cô, anh không ngại dùng đến thủ đoạn.
Nhưng anh còn chưa kịp bắt đầu, thì tất cả đã kết thúc.
“Tử Duệ, anh và Giang Dĩ Mạch thật sự ở cùng một chỗ?” Đường Hạo Thiên cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Chuyện này anh ta nghe Đường Hân nói với cha mẹ của mình, trong lòng còn cảm thấy rất không có khả năng.
Mặc dù anh họ Mộ Thiên Thần là một kẻ ngốc, nhưng dù sao bọn họ cũng là anh em ruột, Tử Duệ không đến nỗi sẽ ngủ với người phụ nữ của anh trai mình.
Mộ Tử Duệ không nói gì, Đường Hạo Thiên cho rằng anh ta đang ngầm thừa nhận.
“Đó là lần đầu tiên của cô ấy có đúng hay không?” Nhắc tới chuyện này, Đường Hạo Thiên vẫn còn tức tối trong lòng.
Trong thời gian anh ta lui tới với Giang Dĩ Mạch thì cũng từng đề cập tới vấn đề hai người ở chung một chỗ, nhưng Giang Dĩ Mạch lại dùng loại lý do hoang đường sứt sẹo là muốn để dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn để cự tuyệt.
Cuối cùng không phải cũng lên giường với em chồng sao.
Đúng là người phụ nữ đê tiện!
Mộ Tử Duệ đứng lên: “Chuyện này không có quan hệ gì với anh.”
Kể từ khi Giang Dĩ Mạch gả cho anh trai của mình, anh phát hiện ra Đường Hạo Thiên càng ngày càng không vừa mắt, rất khinh thường những hành động và việc làm kia của anh ta, không muốn thông đồng làm bậy với thứ người như thế.
“Sau này khi anh đến nhà tôi, nếu không có việc gì thì đừng tìm tôi!”
“Tử Duệ, vì một Giang Dĩ Mạch, anh thật sự muốn trở mặt với tôi sao?”
Mộ Tử Duệ không trả lời, sải bước rời đi.
Ngay khúc quanh trên hành lang, một cô gái đang đi tới liền đụng vào trong ngực anh, Mộ Tử Duệ đẩy cô gái ra, cúi đầu thì thấy Giang Mỹ Kỳ!