Hào Môn Sủng Hôn

Chương 35




Ed: Chúc mọi người có một kì nghỉ lễ vui vẻ =)

---------

Tư Thần cảm thấy tai mình đã sinh ra ảo giác, hoặc là mình vẫn còn đang nằm mơ mà thôi, căn bản không thể nào tin được lời mẹ mình nói.

Nhưng anh thực sự hiểu rất rõ mẹ mình, mẹ anh tính tình dịu dàng, kiên nhẫn, tuyệt đối sẽ không dối lừa anh, hơn nữa bà cũng không có lí do gì mà phải dùng lời nói dối này để lừa chính con trai mình cả.

Nhưng Nghiễm Ngọc đúng là đàn ông, không ai hiểu rõ điều này hơn anh cả, dù là cơ thể hay tính cách của y, cũng chưa từng giống phụ nữ một chút nào.

Tư Thần xoa xoa mi tâm, trong lòng nhất thời có phần hỗn loạn, không nhịn được bỏ điện thoại xuống, đưa mắt kiểm tra lần nữa, đúng là số điện thoại từ nhà.

"Tiểu Thần? Có đang nghe mẹ nói không?" Tống Lan Phục nói xong thì cũng hơi hối hận, dù sao trên đời này cũng hiếm ai lại có thể tiếp thu được chuyện kì lạ tới vậy, nhưng nếu chuyện này bà không nói ra thì hai đứa trẻ kia có khi sẽ không tài nào phát hiện ra được, còn có thể làm lộ thân phận của đứa bé kia, người làm mẹ là bà nói ra trước, dù sao tới lúc đó cũng sinh con ra, hai người này còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì mọi chuyện sẽ càng náo loạn hơn.

Tư Thần cau mày, trầm mặc một chút rồi mới nói: "Mẹ, có phải là mẹ nghĩ nhầm rồi không? Nghiễm Ngọc, em ấy là đàn ông." Anh nhớ rằng ngay khi kết hôn đã nói rất rõ cho mọi người trong nhà biết, anh muốn kết hôn với đàn ông, đối phương còn là người đàn ông anh đã yêu trong nhiều năm qua.

Lúc ấy thái độ của người trong nhà không ai tỏ ra phản đối một cách rõ ràng, nhưng cũng không có ai ủng hộ, phản ứng này anh hoàn toàn hiểu được, hơn nữa lúc ấy Nghiễm Ngọc cũng không phải là tự nguyện gả cho anh, cho nên hẳn cũng không để tâm tới chuyện người nhà của anh không tới tham dự lễ cưới.

Tống Lan Phục khẽ thở ra một hơi, sau đó dùng ngữ khí trịnh trọng nói với anh: "Chuyện này đương nhiên là mẹ đã biết rồi, Tiểu Thần, có một vài chuyện bây giờ vẫn chưa tới lúc nói ra, không thể cho con biết được, nhưng con phải nhớ kĩ, đừng kể tình huống thân thể của nó với bất kì một ai, bằng không rất có thể nó sẽ gặp phải nguy hiểm, mẹ sẽ không lừa gạt gì con, chuyện đứa bé hai đứa cũng phải rất cẩn thận, ngoài hai đứa ra thì tuyệt đối đừng để bất kì ai biết tới chuyện này nữa, con hiểu chưa?"

Tư Thần nghe tới chuyện Nghiễm Ngọc có thể gặp nguy hiểm thì lo lắng ngay, muốn hỏi thẳng rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng lại ngừng lại, mẹ anh đã trịnh trọng như vậy, chuyện nhất định rất quan trọng, lúc này không tiện tra hỏi tới cùng.

"Con biết rồi."

Ở những việc quan trọng, Tống Lan Phục vẫn rất yên tâm về con trai mình, có điều những chuyện nhỏ trong bà lại không quá yên tâm, liền nghiêm túc dặn: "Chăm sóc vợ con cho thật tốt, đừng để nó mệt quá, đứa nhỏ khoảng năm tháng sẽ được sinh ra, con phải chăm sóc nó thật tốt, trước khi sinh ra đừng để người khác nhìn ra sự khác thường, nhất định phải cẩn thận, đừng để bất kì ai biết được, hiểu chưa?"

Tư Thần vẫn có cảm giác lơ lửng về chuyện đứa con, mẹ anh dặn dò họ phải cẩn thận tận mấy lần, anh liền hiểu rõ tính nghiêm trọng trong đó, "Con biết rồi mẹ, mẹ cũng nghỉ sớm đi, cũng không còn sớm nữa."

"Ừ." Tống Lan Phục đáp lại một tiếng, cuối cùng vẫn bổ sung thêm: "Tiểu Thần, không cần biết xảy ra chuyện gì, con hãy nhớ nói cho mẹ, và cả ông nội biết, mọi người trong nhà sẽ giúp con."

Khóe miệng Tư Thần hơi cong lên, "Con biết rồi mẹ, mẹ đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Cúp điện thoại, trở về phòng ngủ, Sở Nghiễm Ngọc đã ngủ say sưa. Tư Thần ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ của y, trong mắt không tự chủ ánh lên sự cưng chiều, đưa tay xoa xoa đầu y, ngay sau đó anh nhớ tới lời mẹ nói, ánh mắt không tự chủ chuyển tới vùng bụng y, trong lòng lại bắt đầu xoắn xuýt, anh không biết có nên dám tin rằng nơi này có con trai của mình hay không.

Nhưng ý niệm này một khi đã chui ra, thì sâu trong nội tâm của người đàn ông kiêu ngạo liền bắt đầu bành trướng khó có thể ức chế, đối với một người đàn ông mà nói, sợ rằng chẳng có chuyện gì có thể làm cho một người đắc ý hơn việc mình đã làm cho vợ mình mang thai! Dù là Tư Thần thì cũng không ngoại lệ!

Tư Thần ho nhẹ một tiếng, vội ép sự bành trướng này xuống. Sở Nghiễm Ngọc có lẽ là nghe thấy tiếng động, trở mình trên giường, Tư Thần nhất thời không còn dám phát ra tiếng động gì nữa, sợ quấy rầy giấc ngủ của y, gián tiếp làm cho con mình cũng ngủ không được ngon...

Tối hôm đó Sở Nghiễm Ngọc ngủ tới đất trời tối tăm mù mịt, Tư Thần thì lại không thể nào ngủ ngon nổi, cả đêm trong đầu đều là con con con, trong nhà phòng nào cũng có trẻ con, từng đứa nhỏ như con mèo, nằm úp sấp, ở đâu cũng có, đứa này khóc đòi sữa, đứa kia tiểu ra bỉm, khóc càng lúc càng lớn tiếng hơn, làm cho Tư Thần bận tới đầy đầu toàn là mồ hôi, trong nhà cứ như một cái chợ. Một lúc sau anh lại thấy Sở Nghiễm Ngọc yên tĩnh ngồi dưới mái hiên sưởi nắng, trong lòng bế một đứa trẻ thuộc về hai người họ, một lớn một nhỏ đều ngẩng đầu lên nở nụ cười với anh, nhất thời trong lòng anh mềm nhũn...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tư thiếu gia luôn có chất lượng giấc ngủ rất tốt cũng phải đeo hai vành mắt đen sì. Hạnh phúc và phiền não xoắn xuýt lấy nhau...

Trong lòng chú Tần cảm thán tuổi trẻ thật là tốt, có điều vẫn rất uyển chuyển nhắc anh cho dù có trẻ tuổi thì cũng phải biết tiết chế.

Tư Thần: "..."

Bởi tối qua cả hai đều quá điên cuồng, nên gần trưa Sở Nghiễm Ngọc mới rời giường, ngày hôm qua bữa tối cũng không ăn, lúc này đã đói tới mức ngực dán vào lưng, khi ngồi dậy liền cảm thấy toàn thân rã rời không chịu nổi.

"Em ăn gì đó trước đã rồi hãy ngủ tiếp." Tư Thần ôm y dựa vào đầu giường, sau đó đặt một cái bàn lên giường, bưng đồ ăn tới.

Sở Nghiễm Ngọc nhận lấy khăn lau mặt anh đưa, nói: "Sao anh không đi làm?"

Tư Thần hầu hạ y thật tốt, lộ ra nụ cười mỉm trên mặt, "Sợ em mệt lại không có ai chăm."

Sở Nghiễm Ngọc nở nụ cười, biểu hiện của Tư Thần hết thảy đều rất bình thường, y cũng không phát hiện gì.

Trong lòng Tư Thần vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện đứa bé, bây giờ anh có chút không biết nên để Nghiễm Ngọc tiếp thu chuyện mình đang mang thai thế nào, cũng cân nhắc không biết nên để Nghiễm Ngọc chịu đựng "đả kích" này ra làm sao, hay là anh càng phải nên xoắn xuýt hơn về việc chăm sóc đàn ông mang thai như thế nào? Hay nên khiến cho bản thân vui vẻ vì có con?

Nói chung, tam quan của Tư thiếu gia đã bị vỡ nát vào tối ngày hôm qua, còn là bị mẹ ruột của mình tự tay đánh nát, cảm xúc này thực sự không thể nào tốt nổi...

Sở Nghiễm Ngọc ăn, cũng cảm thấy tầm mắt của anh đã dính lên người mình thì không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, "Làm sao? Nhìn tôi làm gì?"

Lúc này Tư Thần mới thu tầm mắt lại, ho nhẹ một tiếng: "Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng."

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

...

Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy hai ngày nay Tư Thần có gì đó là lạ, luôn chẳng hiểu ra làm sao mà ngẩn người với mình, ngay cả buổi tối cũng không chọc ghẹo y nữa, nếu không phải là Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy mình hiểu khá anh rõ thì sắp cho là người này đã gây ra chuyện có lỗi gì đó với mình rồi.

Y nghiêm túc nghĩ lại một chút, tự giác thú nhận ngoài hôm đó xảy ra chuyện đầu bếp thanh niên kia thì hai ngày nay cũng không trêu chọc gì anh, nghĩ tới nghĩ lui, hay là do đầu bếp trẻ kia nhỉ...

Lại nói tới đầu bếp trẻ, ngày thứ ba, Lộ Hồng Vũ quả nhiên theo đúng hạn tới đây báo danh, thanh niên mặc bộ quần áo có thể cho là tốt nhất, đẹp nhất đối với cậu, tóc cắt ngắn, lộ ra vầng trán cao rộng và khuôn mặt không lớn, toàn thân trông sạch sẽ, nhu hòa.

Nhìn khuôn mặt kia, trong lòng Sở Nghiễm Ngọc thấy thương cảm, cái thứ vận mệnh này, có đôi lúc làm cho người ta vô cùng bất đắc dĩ.

"Tiên sinh, không biết hôm nay tôi nên làm gì?" Lộ Hồng Vũ rất kích động, lại hồi hộp, đây có thể coi là công việc "lương cao" đầu tiên của cậu, cậu muốn bắt tay vào làm ngay.

Sở Nghiễm Ngọc lấy lại tinh thần, đưa bản đồ của nông trường cho cậu xem, nói: "Tôi muốn phát triển nông trường này, gieo trồng nhiều loài cây ăn quả, sẽ có rất nhiều bạn bè tới dùng cơm, nghỉ dưỡng, mỗi ngày cậu chỉ cần phụ trách nấu cơm là được, sau này nếu như bận quá thì tôi sẽ tìm người tới hỗ trợ cậu, tiền lương của cậu cũng sẽ theo đó mà tăng lên."

Lộ Hồng Vũ hiểu ngay, mô hình này không khác gì nông gia nhạc ở quê nhà của họ, có điều chỉ khác là chủ nhân căn biệt thự này rất có tiền, người tiếp đãi chắc chắn đều là bạn bè của y.

Sở Nghiễm Ngọc dự định như vậy, y biết lần này ông cụ họ Đường gọi mình tới, chờ tới sau khi y trở lại, chuyện Đường Viêm được thuốc của y chữa cho khỏi hẳn bệnh nhất định sẽ được bàn tán trong giới, lúc đó người tới tìm y xin thuốc có thể sẽ nối liền không dứt, đương nhiên không phải người nào y cũng cứu, nhưng cũng không muốn biến trong nhà thành cái chợ, còn có thể quấy rầy tới những người khác, lúc đó chuyển tới nông trường này thì sẽ tốt hơn nhiều.

"Mấy ngày này chắc cậu cứ tạm ở trong nhà đã, làm trợ thủ cho bếp trưởng trong nhà, bếp trưởng rất lợi hại đó, cậu có thể học chút tay nghề từ anh ta, tôi đã thông báo rồi, cậu chỉ việc chú ý tới là được."

Lộ Hồng Vũ nghe vậy thì rất vui, Sở Nghiễm Ngọc đồng ý cho cậu lương cao như vậy, còn cho phép cậu học tay nghề với bếp trưởng, đối với cậu mà nói thì quả thực như một đĩa bánh bự từ trên trời rơi xuống.

Chuyện nông trường, Sở Nghiễm Ngọc đã bảo La Phong tìm công nhân khởi công quy hoạch một lần nữa, đúng lúc những mầm cây đang trồng trong nhà cũng đã hoàn toàn khôi phục lại như trước, liền đào cả đất lên, chuyển chúng tới đó trồng, kim điêu tự mình giám sát công việc, còn cố ý để Sở Nghiễm Ngọc pha loãng nước suối núi Hoa Quỳnh ra, tưới cho những mầm cây kia.

Nước suối họ mang về không ít, loại nước suối này, cho dù khi mang về dùng thùng tùy tiện đựng thì cũng không sinh bụi bặm, rêu mốc gì cả, luôn trong veo, Sở Nghiễm Ngọc để chú Tần tập trung, đậy kín lại, cất trong phòng kho cách vách, khóa kĩ lại, không để những cái thùng này làm cho người hầu bị vấp ngã.

Những mầm cây này vốn bị dời tới dời lui liên tiếp, hơi héo úa nhưng khi tưới nước suối pha loãng vào thì liền khôi phục lại rất nhanh, đồng thời cũng chưa tới một ngày, đã mọc cao lên cả một đoạn dài, làm cho Sở Nghiễm Ngọc phải giật mình. Bởi không yên tâm để cho những người khác đụng tới những thứ này, cho nên y đều tự tay làm mọi chuyện.

Mấy ngày nay La Phong luôn theo sát tiến độ ở nông tường, bởi người mời về làm khá đông nên chỉ mất khoảng một tuần, nông trường nhỏ đã được quy hoạch lại một cách hoàn chỉnh, dựa theo yêu cầu của Sở Nghiễm Ngọc, còn xây dựng một loạt nhà gỗ bên cạnh, bên ngoài là một loạt những hàng cây, ở một phía khác còn có thể nhìn thấy phong cảnh hồ nước dưới núi, khi hạ chuyển mình sang thu, gió trên núi thổi, ngắm cảnh sắc của ngọn núi, vô cùng thích ý.

Rắn đen nhỏ và chim khách nhỏ, cùng với kim điêu lớn ở đây cũng có ổ riêng thuộc về chúng, rắn đen nhỏ mới đầu còn không muốn lắm, bởi ở dưới chân núi ngày nào cũng có chú Tần quản gia chuẩn bị các loại thịt và món ngon hầu hạ, trên núi chắc chắn không có ai chuẩn bị, không ngờ ngay sau đó Sở Nghiễm Ngọc để Lộ Hồng Vũ cũng lên núi cùng luôn, nấu thức ăn cho mấy yêu tu nhỏ, đồng thời có thể giúp để ý quan sát toàn bộ nông trường luôn, Lộ Hồng Vũ vì cảm kích Sở Nghiễm Ngọc, nên còn nhọc lòng hơn cả chú Tần, thịt cho bọn yêu tu ăn đều đã xử lí kĩ càng, vì vậy đám yêu tu lại một lần nữa bị loài người chinh phục.

Mặt khác để trên núi được thuận tiện hơn, Sở Nghiễm Ngọc còn tự mình bỏ tiền xây một con đường bộ trên núi, cũng tốn không ít tiền, hai bên đường trồng từng hàng cây phong, bởi vậy giao thông thuận tiện hơn nhiều, đã có đường, lái xe chỉ cần tốn hai phút là có thể tới được nông trường nhỏ, tiện vô cùng. Thôn dân trên núi cũng đạt được nhiều lợi ích, hơn nữa Sở Nghiễm Ngọc vừa nhìn đã biết là người có tiền, không còn ai dám tới đây gây sự nữa, trái lại Lộ Hồng Vũ mấy lần nghe nói nông trường có việc thì đều làm giúp cả.

Ngày hôm đó Tư Thần tan làm về nhà, nghe nói Sở Nghiễm Ngọc lên núi, thì quần áo cũng chưa kịp thay đã nhanh chóng lái xe lên núi, mới xuống xe đã thấy vợ mình đang cầm xẻng đào đất, giật thót, nhanh chóng nhảy xuống xe, giật xẻng ra khỏi tay y, chỉ lo vợ thiếu gia nhà mình không cẩn thận lại đụng vào bụng, mà trong đó chính là con trai của anh đó!

Sở Nghiễm Ngọc chẳng hiểu ra làm sao, lườm cho anh một cái, "Anh lại nổi điên cái gì đấy?" Cái tên này gần đây đúng là gan lớn bằng trời, còn dám quản trái quản phải y, y nhất định phải tìm thời gian thích hợp chỉnh đốn, giáo dục lại một chút mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.