Hào Môn Sủng Hôn

Chương 20: Trò khôi hài




Lời này của Sở Nghiễm Ngọc thực sự quá độc địa, ít nhất là đối với mấy vị công tử bột này mà nói thì đúng là như vậy.

Mấy vị thiếu gia này cũng coi như là nổi tiếng ở Lan thành, nhưng lại không thể nào so được với thiếu gia chính quy nhà họ Sở, không những không thể so được với, chúng còn không thể không nịnh bợ thiếu gia nhà họ Sở, bởi nếu chúng không kịp nịnh bợ thì sẽ bị những kẻ khác tới nịnh bợ đẩy xuống.

Nịnh bợ người khác là một chuyện, mà bị người lột ngay tấm da mặt ném xuống dưới đất, vạch trần toàn bộ mọi chuyện thì lại là một chuyện khác, huống chi mắng chúng còn là người chúng đã từng không quản ngại tới thể diện để đi nịnh bợ, bây giờ ngã từ trên cao xuống cũng còn không bằng chúng!

Mấy tên công tử bột nhất thời không nhịn được, Tống thiếu gia kia không nhịn được mắng một câu đ*t, cười lạnh nói: "Các anh em, đừng ngơ ngẩn ra đó nữa, mau bắt nó lại mang vào trong phòng riêng đi, hôm nay cho Sở thiếu gia nếm thử sự lợi hại của cả đám chúng ta... thiếu gia Sở Hạo đã nói, chúng ta thấy nó thì chỉ cần hưởng thụ, không phải khách khí, xảy ra chuyện này coi như là do nó hết!"

"Anh Tống nói phải, miệng nó cứng như thế, hôm nay chúng ta nhất định phải làm cho nó □□□□, miệng mềm ra một chút, đàn ông mới thích chứ..." Mấy kẻ khác nghe gã nói vậy liền cười vang cả lên, đầy mặt không có ý tốt, giơ tay về phía cậu muốn chộp cậu tới.

Trong đại sảnh rộng rãi của Đỏ Nhạt không quá náo nhiệt, chúng đứng gần cửa chính lại gây ra sự huyên náo lợi hại tới vậy, những kẻ khác sao có thể không nhìn thấy được, có điều không phải là chuyện liên quan tới mình thì liền thờ ơ, ôm tâm thái xem kịch vui, không muốn tự gây phiền toái cho bản thân. Có điều phản ứng của những người này cũng là rất bình thường, dù sao trước đó Sở Hạo cũng đã buông lời, trong cái đất Lan thành này, đương nhiên cũng không có mấy ai dám đối nghịch với gã.

Sở Nghiễm Ngọc cười lạnh một tiếng, một phát đã bắt được ngay cái móng heo đang duỗi tới của gã kia, thừa dịp vị thiếu gia kia chưa kịp phản ứng, cậu nhấc chân, không chút lưu tình đạp cho vị thiếu gia uống say tít mù người nồng nặc mùi rượu này ngã chổng vó.

Tống thiếu gia sửng sốt một chút, nhất thời giận dữ, lập tức nhào tới, miệng mắng: "Mày cái con hàng ti tiện này còn dám phảng kháng à, ông đây hôm nay nhất định phải cẩn thận giáo huấn cho mày một trận!"

Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, một phát bắt lấy tay gã, miệng thấp giọng hô: "Tiểu Hắc."

Tiểu Hắc là cái tên cậu đặt cho rắn đen nhỏ, rắn đen nhỏ cũng không có thẩm mỹ nhận thức gì, đương nhiên cảm thấy cái tên này không tồi, nghe thấy giọng cậu liền lập tức xông từ trong tay áo của cậu ra, há mồm một cái liền cắn lên cổ tay của Tống thiếu gia kia.

Tống thiếu gia chỉ cảm thấy trên cổ tay đau đớn một hồi, không thể khống chế mà gào lên một tiếng thảm thiết, tiếng kêu như heo bị chọc tiết này vang lên trong đại sảnh, lần này đúng thật đã tạo nên một âm thanh vang vọng, làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh đều không nhịn được phải đưa tay lên che tai lại.

Sở Nghiễm Ngọc đứng ngay gần phải chịu tạp âm không nhịn được chậc một tiếng, rồi vứt tay gã ra. Tống thiếu gia mông đặt trên đất, cánh tay bị cậu vứt ra rũ xuống như không còn xương cốt gì, trên trán vã đầy mồ hôi lạnh, cơ thể càng co quắp lại, miệng còn hơi sùi bọt mép lên.

Quản lý của Đỏ Nhạt lần này cuối cùng cũng để ý tới chuyện xảy ra ở đây, chạy tới ngay lập tức.

"Có chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra? Tống thiếu gia bị làm sao vậy?" Quản lý nhìn thấy bộ dáng của Tống thiếu gia cũng sợ hết hồn, nhanh chóng gọi người tới đỡ gã lên.

Sở Nghiễm Ngọc chẳng buồn dây dưa với chúng thêm nữa, xoay người muốn đi, quản lý kia lại không muốn bỏ qua cho cậu, hô lên với cậu: "Vị tiên sinh này xin chờ một chút."

Người này cũng không phải là không biết Sở Nghiễm Ngọc, nhưng lại cố ý không gọi ra tên họ của cậu, hơn nữa bên này xảy ra chuyện lớn như vậy, gã cũng không ra, hẳn chính là cá mè một lứa với Tống thiếu gia này.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài đã làm gì với Tống thiếu gia vậy? Vì sao đột nhiên cậu ấy lại đau thành như vậy? Ngài cứ vậy mà đi, chúng tôi cũng không dễ ăn nói." Quản lý kia ăn nói tới ôn hòa nhã nhặn, nhưng vừa nói đã đẩy hết trách nhiệm lên người cậu.

Sở Nghiễm Ngọc lúc này đã cảm thấy cực kì mất kiên nhẫn, tâm tình đang tốt lại bị những kẻ này làm hỏng, quay đầu lại liếc mắt nhìn gã một cái, lại đưa mắt nhìn Tống thiếu gia đã được đỡ dậy, cười khẽ, giơ tay sửa lại tay áo của mình một chút, ung dung thong thả đáp: "Vì sao gã lại đau thành như vậy, làm sao mà tôi biết được chứ, không phải là đã ăn phải thứ không nên ăn ở chỗ anh đấy chứ."

Trong lòng quản lý chùng xuống, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười nói: "Tiên sinh, lời không thể nói thì đừng nói lung tung, tôi thấy thế này, không bằng ngài đưa cậu ấy tới bệnh viện trước đi đã? Dù sao Tống thiếu gia cũng bởi vì cậu nên mới nháo nhào lên thành thế này, trách nhiệm này chúng tôi không gánh được đâu."

Gã này dây dưa mãi không buông, trong lòng Sở Nghiễm Ngọc càng thêm buồn bực, dứt khoát nói: "Đã vậy, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát thì thế nào?"

Trong lòng quản lý vô cùng coi thường cậu, đang muốn nói tiếp, lại thấy cậu xoay người nhìn về phía mấy người đang đi tới từ cửa lớn, khi quản lý thấy được một người trong số những người đó thì hơi kinh ngạc một chút, theo phản xạ gã định tới nói chuyện với đối phương, nhưng người kia lại không hề chú ý tới gã, ngược lại, khi nhìn thấy Sở Nghiễm Ngọc đứng cạnh gã, trên mặt người kia lại tỏ ra kinh hỉ, gần như là bước nhanh tới đây ngay.

"Sở thiếu? Ngài có thể gọi cho tôi để tìm chỗ mà." Người kia rảo bước tới trước mặt Sở Nghiễm Ngọc, ngữ khí hoàn toàn cung cung kính kính.

Sở Nghiễm Ngọc cũng không quen biết hắn, nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn một cái, "Anh là..."

"Xem tôi kìa, gấp đến độ quên không tự giới thiệu luôn." Trên mặt người kia hiện lên vẻ ngại ngùng, "Tôi là giám đốc của Huyền Sắc, Đổng Lương Tuấn, ngài cứ gọi thẳng tên tôi ra là được, Sở thiếu, là thiếu gia Tư Thần bảo tôi xuống dưới đón ngài, ai ngờ tôi có việc trì hoãn nên mới xuống muộn, không gặp được ngài, để ngài phải đợi lâu rồi, thực sự xin lỗi."

Sở Nghiễm Ngọc cũng không ngờ rằng Tư Thần lại sắp xếp chu đáo tới vậy, đối phương đúng là có việc bận cậu đương nhiên sẽ không trách tội, liền gật đầu với hắn, cười nói: "Giám đốc Đổng khách khí rồi, tôi cũng vừa mới đến được một lúc thôi."

"Được rồi, vậy mời Sở thiếu theo tôi lên tầng chứ? Thiếu gia Tư Thần sẽ tới đây ngay thôi." Đổng Lương Tuấn khách khí dẫn cậu đi sang bên kia đại sảnh, ở đó có thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất.

Sở Nghiễm Ngọc còn chưa kịp nói gì, mấy con ma men công tử bột đã ồn ào ngay, "Đi cái gì mà đi?! Nó còn chưa nói rõ mọi chuyện đâu đấy, ai cho phép nó đi?!"

Quản lý kia lại là người biết nhìn mặt người khác, lúc này thấy Đổng Lương Tuấn khách khí với Sở Nghiễm Ngọc như vậy, mồ hôi lạnh trên trán liền chảy xuống, căn bản không dám nói chen vào, còn né sang bên cạnh hai bước, rõ ràng là muốn tỏ ra không hề liên quan tới mấy con ma men thích bám dính lấy người khác kia.

Có điều Sở Nghiễm Ngọc lại không muốn làm theo ý gã, nghiêng đầu liếc mắt nhìn quản lý kia, tận tới khi thấy đối phương vã mồ hôi hột trên trán, mới cười nói: "Xem ra mấy đại thiếu gia này, còn cả quản lý của Đỏ Nhạt đây, có vẻ không hề muốn để cho tôi đi nhỉ."

Đổng Lương Tuấn có thể ngồi ở vị trí giám đốc của Huyền Sắc, đương nhiên cũng không phải là người bình thường, chỉ mới nhìn thoáng qua đã hiểu là có chuyện gì xảy ra, trong lòng thầm mắng vừa nãy mình quan sát không được cẩn thận, nếu không phải do có con ma men kia tự dưng chạy tới nói, hắn cũng không phát hiện ở đây đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt lạnh lẽo, khi hắn quay đầu nhìn quản lý kia, ngữ khí đã thay đổi hoàn toàn, "Có chuyện gì đã xảy ra? Sở thiếu là khách quý của chúng tôi, không phải là người anh có thể trêu chọc!"

Quản lý vừa nghe được lời này của hắn liền sợ tới run người, khách quý của Huyền Sắc, cho gã một trăm lá gan gã cũng không dám đắc tội!

Trên bản chất, Sở Nghiễm Ngọc tuyệt không phải là người lương thiện gì cho cam, trên người cậu có một phẩm chất đặc biệt của người thương nhân, chính là rất biết nắm bắt cơ hội, lúc này cậu cười một cái, nói: "Cũng không thể trách được vị quản lý này, anh ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho khách của mình mà thôi."

Quản lý kia không biết tính cách của Sở Nghiễm Ngọc, còn tưởng cậu là người đại nhân đại lượng không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như mình, gật đầu nói phải liên tục, đầy mặt cảm kích nhìn Sở Nghiễm Ngọc, căn bản không dám nói thừa một chữ.

Sở Nghiễm Ngọc nói xong, dù bận nhưng vẫn ung dung đợi một lúc, bỗng lời nói lại xoay chuyển hoàn toàn, "Có điều chỉ là nhận thức người không được tốt cho lắm, mắt cũng không được ổn, thấy rõ ràng là hươu, anh lại nói nó là ngựa, tôi thấy vị trí quản lý này của anh, có vẻ không có cách nào đảm nhiệm được rồi."

Cậu nói xong Đổng Lương Tuấn đã hiểu rõ được ý cậu ngay, "Sở thiếu nói rất có lý, xin ngài chờ cho một chút." Hắn nói xong liền cầm điện thoại lên gọi điện, chưa tới mấy giây sau, đã thấy vài người trông giống như vệ sĩ đi từ trong mấy góc ra.

"Ném toàn bộ những kẻ này ra ngoài đi, để chúng vĩnh viễn không được vào Lan thành nữa, miễn lại làm ô uế đôi mắt của Sở thiếu." Giọng nói của Đổng Lương Tuấn nhàn nhạt, tựa như đang bảo người vứt mấy túi rác đi vậy.

Sở Nghiễm Ngọc hơi nhíu mày, vị giám đốc của Huyền Sắc này cũng thật quá bá khí, mấy thiếu gia kia nói thế nào cũng là mấy tên công tử bột, nói đuổi ra khỏi Lan thành là đuổi được ngay? Nhà họ Sở cũng chưa chắc đã có được bản lĩnh này.

"Chúng mày, chúng mày muốn làm gì?!"

"Tao nói cho chúng mày biết, bố tao chính là Trần Hoành Thắng, chúng mày, chúng mày, ai dám động đến tao!"

Mấy thiếu gia say khướt kia còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra, bị vệ sĩ xách như xách mấy con gà nhép lên, thấy chúng kêu gào mà cũng như mắt điếc tai ngơ, trực tiếp xách ra ngoài cửa lớn. Chỉ còn lại vị quản lý kia mặt mày xám xịt, cho dù không bằng lòng nhưng cũng không dám nhiều lời thêm, có vẻ đã hiểu quá rõ chuyện trong Huyền Sắc.

"Sở thiếu, mời ngài lên tầng ngồi một chút, đừng để mấy tên khốn này phá tan tâm tình của ngài tối nay." Đổng Lương Tuấn mỉm cười giơ tay ra mời cậu.

Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Bộ dáng này của anh thật giống xã hội đen."

Đổng Lương Tuấn nhất thời đầy mặt vô tội, "Sở thiếu thực đúng là đã quá đề cao tôi rồi, tôi chỉ là một lương dân mở một cửa hàng nhỏ mà thôi."

Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng không rõ ý tứ.

Lúc này bên cạnh cũng vang lên một chuỗi tiếng cười thanh nhuận, kèm theo tiếng vỗ tay nhẹ, "Cậu thật là thú vị, đã lâu rồi tôi chưa gặp được người vừa thông minh lại đẹp như vậy."

Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, liền thấy một người trẻ tuổi mặc quần áo dày, kín mít trong khi thời tiết đã vào tiết giao mùa giữa xuân và hạ, người này sắc mặt tái nhợt, đang cười híp mắt nhìn mình, sức khỏe cậu có vẻ cũng không tốt, khuôn mặt tái nhợt mang theo nét yếu ớt, đôi môi cũng tái tới làm người đau lòng, người gầy gò tới mức cảm giác chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay người đi.

Sở Nghiễm Ngọc quan sát cậu một hồi, nhíu mày hỏi: "Đường Viêm?"

Đường Viêm cười càng thêm lớn tiếng, có điều cậu vừa cười lập tức lại thật bi kịch, cậu che miệng ho khan, Đổng Lương Tuấn lo lắng đi tới vỗ vỗ lưng cho cậu, "Viêm thiếu, không sao chứ?"

Sở Nghiễm Ngọc nhìn ra sức khỏe của cậu vô cùng không tốt, có điều Đường Viêm cũng là một người không chịu khuất phục, ho khan một hồi, khụ khụ tới lợi hại xong, còn che miệng vừa cười với nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Cậu thật sự quá thông minh, sao nào, có muốn vứt bỏ tên đại muộn tao Tư Thần kia, đi cùng với tôi không, tôi ôn nhu, thú vị hơn cậu ta nhiều lắm đó nha."

Sở Nghiễm Ngọc buồn cười trong lòng, lắc đầu, ngoài miệng lại nói: "Không cần, tôi lại thích cái tên đại muộn tao kia cơ."

Tư Thần lòng như lửa đốt, đang định bước vào từ cửa lớn sửng sốt một chút liền đứng khựng lại tại chỗ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.