HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 2: Thành phố thây ma
Bầu trời vần vũ, mây xám mịt mù. Andy kinh ngạc nhìn thời tiết biến hoá khôn lường ngoài trời. Dành cả buổi sáng nghiên cứu Việt Nam, đã đủ cho anh biết thứ gọi là ‘tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt’. Giống như thành phố Ngọc Trai, tại Hồ Chí Minh cũng chỉ có hai mùa mưa nắng. Mà thời điểm này, lại phù hợp đúng vào tháng sáu mưa dầm của thành phố.
Andy thở phào nhẹ nhõm khi buổi huấn luyện ngoài trời bị huỷ bỏ. Anh không biết nói sao với họ về việc mình không thích đứng dưới ánh nắng gay gắt. Ở Việt Nam cũng có vài truyền thuyết về quỷ hút máu. Cũng giống như bất kỳ thế giới nào khác, người ta khuyên rằng nên đóng cọc nhọn vào tim quỷ hút máu khi nó đang ngủ say. Andy vẫn còn chưa muốn chết sớm như vậy.
Thay vào đó, anh chuyển nhóm binh sĩ mà mình phụ trách vào hội trường đổ nát của doanh trại. Andy đã soạn được danh sách của gần chục loại quái vật mà đại tá Công Chính đã đưa cho mình ngày hôm qua.
Máy chiếu bật lên và hình ảnh một tên hề quái đản có lồng ngực là một lổ trống xuất hiện. Nó có tay chân dài loẳng ngoẳn và di chuyển như một con nhện bò trên đường.
-Người Bán Kem! - Andy giới thiệu tên con quái vật.
Cả đám người ngồi bên dưới chắc chắn là rất kinh ngạc với cái tên này, thế nhưng bọn họ kiên nhẫn ngồi im, hết sức trật tự nghe tiếp bài giới thiệu.
-Tên hề có một cái mấu sừng tam giác giống hệt kiểu nón của những người bán kem. Đặc biệt là thứ chất dịch mà con quái vật này phun ra có tác dụng ăn mòn ghê gớm khi chạm vào vật chất.
Anh nhấn nút, chuyển sang tấm hình mờ nhạt tiếp theo. Con quái vật đang phun độc về phía người chụp hình nó. Tuy tấm hình rất thảm liệt, là một bằng chứng nữa về sự hy sinh của người trinh sát, nhưng Andy buộc phải lấy ra giới thiệu với mọi người, chính vì muốn cứu họ trong tương lai.
-Thứ trung hoà được chất dịch của Người Bán Kem chính là muối. Khi bị chất dịch trúng vào người, nên ngay lập tức dùng nước muối để rửa. Nước muối cũng có tác dụng khử trùng vết thương rất tốt. Nhưng các bạn cũng biết thành ngữ “đau như xát muối” rồi đấy. Vì vậy, tôi khuyên mọi người nên chuẩn bị tinh thần thật kỹ, khi đối đầu với loài này.
Trước hết Andy muốn truyền đạt cho bọn họ cách tránh xa và tự chữa trị khi đụng độ chất độc của các loài quái vật. Sau đó anh mới bắt đầu chuyển sát phân tích cấu tạo cơ thể, và các điểm yếu có thể dùng để công kích vào. Trong suốt ba tiếng đồng hồ, vị giảng viên bất đắc dĩ chỉ có thể dạy về năm loài quái vật phổ biến và có số lượng nhiều nhất. Các chủng loại mà đại tá Công Chính cung cấp còn nhiều, nhưng Andy vẫn đang tiếp tục nghiên cứu và phân loại.
Sau buổi cung cấp lý thuyết ban sáng, thì buổi chiều là giờ thực hành chế tạo vũ khí. Andy dạy họ cách làm đạn muối, boom thảo dược và cách viết các loại bùa trừ tà. Họ được thử nghiệm vũ khí trên con Cà Kheo mà trung đội bắt được mấy tháng trước. Do không biết cách giết con quái vật này, nên họ cứ nhốt mãi nó trong tầng hầm.
Mọi người reo hò chiến thắng khi Andy làm mẫu lần đầu tấn công vào các vùng khớp như trục chuyền của một chiếc cần cẩu lớn. Nghệ thuật cận chiến là cả một môn học phức tạp, mà người ta cần phải được rèn dũa trong thời gian dài. Andy không mong họ có thể trở thành HUNTERS chỉ sau vài ngày ngắn ngủi như thế này. Nhưng việc mọi người tiếp nhận những bài học của anh nhanh chóng đến thế, khiến Andy vô cùng kinh ngạc. Sự thích nghi và sức sáng tạo cuả người lính Việt Nam làm anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cứ như thể họ vừa sinh ra đời đã cầm súng chiến đấu cùng quái vật rồi vậy.
Sau hai tuần, Andy xin phép rời doanh trại ba ngày để đi săn. Những bài học của trung đội sẽ hoàn thiện hơn, nếu anh tìm được những lực lượng giúp đỡ khác. Hơn nữa, anh vẫn còn nhiều chuyện cá nhân để theo đuổi. Tìm mồi cho một con rồng và theo dấu vết của một con quỷ, cuộc sống của Andy đã đủ bận rộn rồi.
Anh tỏ ra thật khiêm nhường khi từ chối sự hỗ trợ của Công Chính. Cần gì một chiếc xe khi anh đã có vật cưỡi tuỳ thân. Vulcanos xuất hiện trong sự trầm trồ kinh ngạc cuả những tay lính canh. Công Chính xoay xoay bàn tay trong không trung, thể hiện rằng mình sẽ thôi ngạc nhiên bởi những trò kỳ dị nữa. “Dù sao, anh ta cũng đến từ thế giới khác!” Đại tá râu rậm tự an ủi mình.
Andy nhẹ nhàng phóng lên lưng con hoả long, hoàn toàn bình thản khi con rồng vỗ cánh phóng lên cao. Thậm chí Andy còn mỉm cười thân thiện và vẫy tay chào mọi người dưới đất. Lên tới độ cao nhất định, anh thu lại nụ cười. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt và cảm giác hoang mang tràn ngập trong lòng. Cái bụng của Vulcanos rất hợp thời vang lên òn ọt, đánh thức người kỵ sĩ khỏi những suy nghĩ lộn xộn. Andy lại mở miệng cười, nắm lấy khẩu súng trường trong tay và lên đạn canh cách.
-Như đã hứa, chúng ta đi săn thôi.
^_^
Họ bay dọc vùng rìa ngoài, không muốn đến gần đánh thức lũ quái vật. Đám thằn lằn xanh hèn mọn cũng bị nhốt bên ngoài vách ngăn của công trường, chúng có nhiệm vụ dọn dẹp các thây ma đi lạc đến chỗ này. Lũ quái vật cũng không ưa gì thây ma lắm. Những xác chết quơ quào cứ làm phiền chúng, mà thịt lại chẳng ăn được. Bọn chúng chỉ thích người sống, thịt tươi và các sinh vật máu nóng mà thôi.
Với một pháo đài di động như Vulcanos thì Andy khó mà có điểm tựa chắc chắn khi bóp cò. Nhưng đầu ngắm bằng lazer có ưu thế tuyệt vời của nó. Anh chỉ việc lia súng, khi cái chấm đỏ xuất hiện trên thân mục tiêu thì siết cò, mà chẳng cần nhọc công ngắm bắn làm gì.
Vulcanos lao xuống như một chú chim cắt đớp lấy miếng mồi đang giãy dụa. Con rồng đậu lên một toà nhà cao tầng, hí hửng xé xác banh xác con mồi ra. Từ hồi được thả ra đến nay, nó chưa bao giờ được ăn uống thoả thuê đến vậy. Đến khi những tia nắng đầu tiên của mặt trời vừa xuất hiện, thì con rồng đã vô cùng no nê rồi.
Bọn họ bắt đầu đi tìm một toà nhà cao tầng sạch sẽ để nghỉ ngơi. Con rồng cần có thời gian tiêu hoá những thứ đang căng phồng trong bụng. Chủ nhân máu lạnh của nó thì lại không ưa ánh sáng mạnh cho lắm. Một cơ thể dẻo dai, đầy sức mạnh cũng phải đi kèm với cái giá xứng đáng. Andy bây giờ phải tận lực tránh xa ánh nắng như vô vàn những con quái vật bóng đêm khác.
^_^
Bữa ăn no nê và chỗ ngủ êm ái quả nhiên là liều thuốc tốt nhất cho mọi trạng thái. Họ thức dậy khi mặt trời đã biến mất về hướng tây, chỉ còn sót lại vài tia nắng le lói cuối ngày. Andy tiến vào tầng thương mại của toà nhà để ‘mua sắm’ những thứ cần thiết. Thật ra anh ta chỉ muốn đi tìm một bộ đồ mới và vài sản phẩm chăm sóc vệ sinh cá nhân.
Một ma cà rồng quý tộc luôn chăm lo cho dáng vẻ bề ngoài cuả mình trong mọi trường hợp. Cho dù anh ta bị giết chết, cũng nên chết với một cái đầu được chải gọn gàng và bộ quần áo được ủi li thẳng đứng.
Andy xuất hiện với một diện mạo mới, chỉnh chu sạch sẽ như chuẩn bị đi vũ hội ban đêm. Râu được cạo sạch, tóc tai gọn gàng, bộ com lê phẳng phiu và chiếc kính mát thời trang trên mặt. Làn da trắng toát của anh cứ sáng bóng như trân châu dưới ánh đèn. Andy giắc thêm các loại vũ khí trên người, sau đó khoát áo choàng dài bên ngoài.
“Một tên gangster đúng không? Tôi đã từng nhìn thấy bộ dạng này trong một quyển sách.” Con rồng khụt khịt mũi vì mùi nước hoa nồng đậm Andy xịt trên người.
“Coi nào, đây là đồng phục của thanh tra ở sở cảnh sát đấy chứ. Ta cảm thấy tự tin hơn khi ăn mặc thế này.”
“Ăn mặc thì liên quan gì đến tự tin.”
“Ồ, ngược lại, nó đóng vai trò rất quan trọng trong lúc chiến đấu đấy.”
“?”
“Người tự tin thì có khả năng giành phần thắng cao hơn!” Andy cười lớn, vỗ vỗ đầu Vulcanos như thể nó chỉ là một chú chó nhỏ. Đây là con rồng của anh, vật nuôi của anh.
Vẫn như cũ, con rồng tông phần cửa kính phía trước toà nhà để thoát ra. Nó không phải là kẻ khéo léo với những thứ mong manh dễ vỡ. Đêm nay, họ mạo hiểm xông pha vào thế giới khác, thế giới cuả những sinh vật phép thuật thuộc về thành phố lạ lẫm.
^_^
Lần đầu tiên Andy mang theo cả một sinh vật to lớn như Vulcanos vào trong cõi u minh. Anh cảm thấy đuối sức nhanh chóng, cứ như một cơn đột quỵ truỵ tim mạch. Điểm đen trong cõi u minh chồm tới, rứt từng mảng sự sống bao quanh người anh. Dù đã nén lại, chuẩn bị thêm nhiều năng lượng, nhưng Andy cũng không chống đỡ nổi cơn đói khát vô độ của thế giới này.
Đột nhiên, áp lực giảm bớt, Andy dường như chẳng còn nhận ra điểm đen ở chỗ nào nữa. Anh kinh ngạc nhìn con rồng, cảm thấy cái vẻ nhàn hạ, lười biếng đưa mắt khám phá thế giới xung quanh nó thật kỳ dị.
“Vulcanos, ngươi đang làm điều đó sao? Ngươi trả phí thông hành cho cả hai chúng ta.”
“Điều này có là bao, loài rồng là sinh vật phép thuật mạnh mẽ nhất. Tôi đã nói với ngài rồi mà.”
“Ồ vâng, ngươi đã nói. Nhưng ta không ngờ lại mạnh đến mức này.”
“Dĩ nhiên là còn mạnh hơn mức này ấy chứ. Tôi còn chưa có trưởng thành đâu đó.” Vulcanos khụt khịt mũi, giống như nó đang nén nụ cười tự mãn lại vậy. “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi tìm những vị thần.” Andy trả lời nó.
^_^
Họ lệch bệch trong thành phố câm lặng. Những thây ma bên ngoài cõi u minh vẫn vật vờ đi lại trên đường, không thể nhận ra những kẻ ở cách đó một tầng phép thuật. Bên trong cõi u minh là một thế giới khác, thế giới của chân lý, thế giới của sự thật. Bóng tối không thể che lấp được những dấu vết của phép thuật tồn tại trong thành phố này. Nhưng con yêu tinh nhãi nhép như địa y mọc tràn lan ở những chỗ thường xảy ra bất hạnh. Những con châu chấu ăn hạnh phúc bay như một đám mây trên bầu trời. Và xa xa là thành phố treo của loài yêu tinh, tăm tối, không có lấy một ánh sáng.
Loài yêu tinh là giống tinh linh của tự nhiên. Yêu tinh gió, yêu tinh cây, yêu tinh nước ... chúng có một đặc điểm chung là rất nghịch ngợm và ưa thích những thứ lấp lánh. Chẳng thể nào tưởng tượng ra thành phố của yêu tinh lại chẳng có chút ánh sáng như thế này.
Bản thân cuả yêu tinh cũng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc phụ thuộc vào chủng loại. Không còn ánh sáng, cũng đồng nghĩa với chẳng có yêu tinh nào. Chúng đã chết hoặc là bỏ đi hết. Yêu tinh vốn không ưa các loại quái vật xấu xí. Hay đúng hơn là chúng coi thường toàn bộ những giống loài không có đôi cánh trong suốt giống mình.
Còn một thứ sinh vật khác thường có trong thành phố. Những con yêu quái chó mặt người, yêu quái sưu tầm mắt, yêu quái bắt cóc trẻ con ... Các tạo vật phép thuật gần gũi với con người nhất, có hình dáng giống người nhất, và đôi khí được sản sinh ra bởi loài người. Tương tự như yêu tinh, bọn ma quái cũng biến mất không còn mống nào.
Hi vọng thứ ba, tìm kiếm những con người có linh lực. Những kẻ có thể buông ra lời nguyền rủa người khác, xung quanh chỗ họ ở sẽ có dính đầy dấu vết của linh ngôn. Những người thông linh, tiên tri đều để lại một một đám mây như sương mù bao quanh. Những kẻ sở hữu âm dương nhãn, những kẻ trừ tà, bắt quỷ thì luôn dán đầy bùa chú xung quanh mình.
Andy rời khỏi cõi u minh, kinh hoàng nhìn cả con đường đều có dấu ấn phép thuật. Tại sao Công Chính bảo rằng thế giới này không tin phép thuật, nhưng họ lại có các hình thức trấn ểm khắp nơi. Mở bản đồ ra, anh phát hiện mình đang ở chỗ quận năm của thành phố. Nhà nào cũng treo hổ phù, gương bát quái chiếu yêu, sư tử đá giữ cửa, bên trong còn có dấu tích thờ cúng thần vật theo tôn giáo. Tượng cầu may, lưới bắt giấc mơ, hình nhân giấy thế mạng, tranh viết linh ngôn ... Những thứ không hề hiếm lạ gì.
“Đây là một xã hội tôn thờ phép thuật thì có!” Ở Việt quốc, Andy chưa bao giờ nhìn thấy những vật phẩm tín ngưỡng nhiều đến mức này.
Tương tự như yêu tinh, các loại ma xó, thần tài, thổ địa đều đồng loạt biến mất. Chẳng còn dấu tích gì của tiên, phật, thần, thánh ... ở trong các đền chùa. Thật sự là Ôn thần khủng bố đến mức vậy sao? Cả những sinh vật có quyền năng, chuyên bám trụ như thành hoàng cũng bỏ đi.
Hy vọng của Andy càng lúc càng vơi dần cũng như thành phố chết chóc này vậy. Cuối cùng, anh chỉ còn có thể đặt niềm tin vào linh hồn của thành phố.
Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=64167