Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 12: Chương 12




7h sáng tất cả xuất phát gần 4 tiếng đi đưởng họ cũng tới resort SaiGon Mui Ne, khi nhận phòng thì dù không muốn hắn cũng phải chắp nhận một điều là nó và Du Thanh Bọ dĩ nhiên là ở chung với nó. Hắn và Hải Phong một phòng mặc dù không phải người của công ty nhưng với lí do đi cùng để chăm người yêu nên Hải Phong lót tót đi theo (anh này không có gì làm sao ấy mà!) và vì tình nghĩa bạn bè lâu năm hắn phải chia sẻ phòng cùng Phong. Cả đám người bước vào vậy mà hắn, Jack, Phong được đám nhân viên nữ chào đón nhiệt tình mắt không rời, Jack thì không nói gì, hắn mang cái bản mặt băng giá làm người ta tưởng lọt vô chổ nào của bắc cực vậy mà các cô nàng cứ xúm xích “giúp đỡ” hắn được dịp ra oai với ai đó “ta đấy có giá lắm chứ bộ hắc hắc”, Phong thì thấy mình được hoan nghênh cả người nổi tiếng nên cứ cười toe toét. Tới khi “nàng ấy” nện gót giày cộp cộp về phòng anh chàng mới thót tim chạy theo. Ken cũng được hoan nghênh lắm ấy nhưng chưa ai tới đã treo cái bản “muốn chết nhào vô”. Cũng may quản lí resort tới “dẹp yên” nên tất cả mới được về phòng nghỉ ngơi
-Anh giúp em – anh tới giúp nó xách vali về phòng, tự nhiên như trước đây
-Vậy… - nó không muốn hắn nghĩ nhiều nhưng nhìn anh thế nó lại không từ chối được nhìn qua thấy hắn không để ý gì lắm nên đành để anh mang giúp làm “ai đó” không để ý lắm chỉ biết liếc xéo thôi làm gì được.
Một vài người mẫu của SM xì xầm với nhau (bằng tiếng anh nhá)
-Boss của chúng ta galăng nhỉ?
-Cô nghĩ đó là ai chứ ? là Lâm tiểu thư đấy, hai người lớn lên bên nhau..
-Họ xứng đôi nhỉ
-Bla bla bla……………
Những gì họ nói đều lọt vào tai hắn một cách rõ ràng, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì
-Bớt nhiều chuyện đi – người đó quắc mắt liếc mấy cô người mẫu, là Jessica
Nói rồi cô hậm hực đi nhanh về phòng, “tên Jack này cũng đao hoa gớm nhỉ?” hắn cứ đưang giữa sảnh tự sướng với mớ suy nghĩ của mình tới lúc nhìn lại mọi người trong đoàn đã đi hết chỉ còn mấy cô nhân viên mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn đắm đuối. Chỉnh lại áo hắn cũng lo về phòng chứ không tí nữa người ta tưởng hắn là khỉ trong sở thú nữa mà bu lại coi thì mệt.

-Thích thật được ngủ với chị em luôn muốn như thế này lâu rồi hì hì – Du Thanh tung tăng chạy tới chạy lui cứ như đứa trẻ, cô xinh xắn lại hiền lành thế này khiến ai không yêu mến cho được.
-Dì không thích ngủ với Bọ à? – Bọ chớp chớp đôi mắt nhìn cô
-Hihi sao lại không chứ thích nhất ấy – cô thơm má bé (chị em nhà này sở thích giống nhau nhỉ? “già không bỏ nhỏ không tha”)
-Uhm có người còn ngoài cửa chờ em đấy (ai ta?) em không ra là có người “trồng người” ngoài ấy luôn đó – nó nhắc khéo cô em mình
-Hứ kệ,
Nói rồi cô dắt Bọ đi tắm mặc bé la oái oái lớn rồi không tắm với phụ nữ gì đó….. Không xếp đồ ra nữa nó nằm phịch ra giường mắt mở to nhìn trần nhà “hạnh phúc êm đềm này sẽ được bao lâu sẽ đi đến đâu? Càng hạnh phúc khi mất đi càng đau, hạnh phúc chỉ nên nhìn mà không nên tham lam ôm vào người có thật không? Nhất là hạnh phúc của người khác, ông trời ơi hãy cho con thêm thời gian, xin ông” không biết sao nước mắt lại rơi thế này, sao trong lòng lại thấy khó chiụ như thế này, người như muốn nổ tung. Nó nhắm nghiền mắt vẻ mặt đau khổ, nó cảm giác có tay ai vuốt ve má nó rất mềm lại mát rất dễ chịu, bàn tay này nó biết, là hắn là bàn tay hắn mùi huơng của hắn nữa no muốn thấy hắn muốn sờ vào hắn. Nó mở mắt chòang dậy
-Tùng…. – nó ngơ ngác nhìn quanh chỉ mình nó trong phòng, Bọ và cô ở trong phòng tắm, hắn không hề đến nhưng sao lại… sao nó lại cảm giác như thế chứ.
“cộc cộc cộc…” có ai gõ cửa phòng nó, không lẽ Hải Phong chưa đi nữa. Nó mệt mỏi dứng dậy ra cửa
-Thưa, cô là Moon phải không ạ – là một nhân viên của resort
-Có gì không?
-dạ có người nhờ tôi đưa cho cô cái này

-Uhm cảm ơn cô
Nó mở mảnh giấy vừa nhận chỉ thấy vọn vẹn 4 chữ “ra hồ bơi đi ,kí tên J” không hiểu đầu đuôi thế nào nhưng nó có cảm giác người gửi này nó cần phải gặp. Nó định đi nhanh rồi về nên không nói với Du Thanh
Buổi trưa nên hồ bơi khá vắng vẻ chỉ có 1 người đang bơi qua bơi lại dưới hồ nó nheo mắt nhìn thử xem là ai nhưng vẫn chưa nhận ra.
Người đó trồi lên nhìn nó, là ánh mắt chán ghét
-Cô là…. – nó nhìn cô gái trước mặt nó không nhớ tên nhưng nó biết cô ta là 1 trong các người mẫu của SM
-Giả vờ hay nhỉ? – cô ta leo lên đứng đối diện lên tiếng trong sự khó hiểu của nó - mặc kệ cô muốn diễn tuồng gì chỉ một điều thôi cô buông tha cho anh ấy đi
-Cô nói ai chứ, tôi chả làm gì ai cả - haizz đã mệt mỏi mà còn gặp cô gái kì lạ này nữa
-Cô đúng là cáo già, đã quyến rũ Jack bây giờ mồi chài Nguyên Gia Tùng, vậy cũng thôi cô nắm được Nguyên Gia Tùng thì cũng nên buông Jack ra, cô có biết vì cô mà anh ấy đau khổ thế nào không hả? cô là loại người gì……
Nó sững người trước những gì cô ta nói nó là loại con gái đó sao? Nó xấu xa thế sao, không phả...i nó đâu muốn làm ai đau nhất là người tốt nhu Jack nó càng không muốn.
-Cô nói bậy, tôi không có – nó vừa nói vừa lùi về phía sau, mà phía sau nó là hồ bơi, càng lùi càng gần

-Nè cô.. – cô ta nhìn nó như vậy vội kêu rồi đưa tay ra nắm lấy nó
Nhưng cô vừa chạm vào nó thì nó đã rơi tõm xuống hồ, tay chân luống cuống chưa biết thế nào
-Jessica em làm gì thế - anh ở đâu chạy tới quát cô.
Lần đầu tiên thấy anh giận giữ với cô như vậy,không thèm nhìn cô không phút chần chừ anh nhảy ngay xuống hồ vì anh biết nó không biết bơi.
Tình ngay lí gian người ngoài nhìn vô lúc nó và cô ta như vậy thì đúng là cô đẩy nó ngã. Đem nó uống một bụng nước lên bờ, cố gắng làm cho nước sặc nước ra bớt, sắc mặt anh còn tệ hơn nó tím đi vì giận, ánh mắt cũng không còn nét nhu thuận thường ngày mà thay vào đó là ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Jessica đứng kế bên có phần hoảng sợ khi thấy anh như vậy.
-Sao em làm vậy hả?
-Không…không phải em..
-Jack ….
Nghe tiếng nó gọi anh quay phắt lại
-Không.. không do cô ấy – nó khó nhọc lên tiếng
-Em không cần nói đỡ cho cô ta, anh đưa em vào phòng
-Anh ….

Không để ý lời nó biện hộ dùm Jessica anh khẩn trương bế nó đã ngất (do suy nghĩ nhiều + cơ thể suy nhượt … ấy ạ)vào nhưng hắn đã không biết từ đâu đến đón nó từ tay anh, ánh mắt sắt lạnh nhìn anh và Jessica, anh không muốn buôn tay nhưng
-Giải quyết chuyện của anh đi, nếu cô ấy còn xảy ra chuyện gì tương tự tôi không biết mình sẽ làm gì đâu - hắn tia ánh mắt lạnh lẽo về phía Jessica lời nói như đe doạ, khiến cô rùng mình.
Thì ra lúc nó ngã hắn cũng nhìn thấy nhưng lại chạy tới chậm hơn anh một chút đành đứng nhìn xem diễn biến.
Buông tay? phải buông thôi anh còn chuyện phải làm không thể để nó gặp nguy hiểm, nếu hôm nay anh không tới kịp thì.…Anh không dám nghĩ tới điều đó, anh biết Jessica làm thế nguyên nhân là từ anh
-Đi đâu – anh gằn giọng khi thấy Jessica bỏ đi
-Ở lại có tác dụng sao? Anh tin em sao? Anh chỉ tin vào con cáo già như cô …
-Không cho cô sĩ nhục cô ấy – anh tiến tới nhằm yết hầu cô mà bóp chặt cứ như muôn bẻ gãy nó
Mặc cho Jessica đau đớn khó chịu vùng vẫy anh vẫn không lơi tay
-Không cần biết lỗi của ai, hãy nhớ kĩ cho tôi nếu động tới cô ấy lần nữa tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là sống không bằng chết – anh rít lên rồi buông tay quay bước.
Jessica quỵ xuống ho sặc sụa, đau cô rất đau nhưng không phải vì anh bóp cổ mình mà từ tim, nỗi đau len lõi từ tim lan ra, sao anh có thể vội vàng quy chụp vội vàng kết tội cô sao lại thốt ra những lời tàn nhẫn với cô. Cô taht65 sự với anh không có chút gia trị này sao? Càng đau cô càng hận nó, mọi chuyện đều do nó, cáo già như nó không giở trò thì cô đâu bị anh ….
Hận! nó đáng hận vì nó mà người cô yêu ghét bỏ cô vì nó mà tim cô bị bóp nát tất cả là vì nó. Nước mắt dàn dụa nhưng không dấu đi được sự căm phẫn trong mắt cô.
Khóc ? không được khóc nữa, nếu cứ khóc khác nào nói cho người khác biết mình yếu đuối, đó không phải tác phong của cô. Quệt nước mắt đứng dậy cô rời đi, nói chính xác là chạy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.