*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Kiêu Kỳ gãi gãi đầu, nhìn Tiêu Thần ôm túi đồ đứng sững sờ ngay cửa phòng tắm, cặp chân khiến anh lần nào nhìn thấy cũng phải trợn tròn mắt lên không dời đi được. Anh đẩy Tiêu Thần vào phòng tắm, lúc buông tay ra còn tranh thủ nhéo eo Tiêu Thần một cái.
Tiêu Thần lảo đảo một hồi cũng đi vào phòng tắm, ngay ở trước mặt Tư Kiêu Kỳ đóng cửa phòng tắm cái rầm. Tiêu Thần đứng dưới vòi sen để cho dòng nước dội thẳng vào mặt mình, ý nghĩ ‘dừng lại đúng lúc’ lại ập tới.
Quen nhau với Tư Kiêu Kỳ khiến anh cảm thấy bất an, có một loại cảm giác mất khống chế rõ rệt, giống như tất cả cảm xúc của mình đều bị đối phương chi phối. Điều này khiến Tiêu Thần cảm thấy rất bất lực, anh trước giờ rất ghét cái cảm giác bị động thân bất do kỷ như thế này.
“Lúc nào mở miệng thì được nhỉ?” Tiêu Thần vừa dùng tay chà chà dầu gội vừa suy nghĩ, không để ý bọt rơi vào mắt, mắt khó chịu tới mở lên không nổi thì nghe thấy tiếng mở cửa, một thân thể ấm áp dần nhích lại gần.
“Mắt có khó chịu không?” Bàn tay to lớn xoa xoa mặt anh, gạt hết bọt dầu gội xuống.
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, để cho dòng nước xối cho sạch sẽ.
“Haizzz, cậu không sợ uống phải nước à,” Âm thanh trầm thấp mang theo chút ý cười vang lên, đồng thời trên tay cầm khăn lông lau lau mặt anh, “Để tôi lau cho, cậu gội đầu thôi mà cũng có thể gội thành cái dạng như vầy.”
Tiêu Thần giành lấy khăn tự mình lau, mở mắt nói: “Anh vào đây làm gì?”
“Tắm,” Tư Kiêu Kỳ nói như chuyện đương nhiên, “Nam Thủy Bắc Điều là một công trình vô cùng vĩ đại đó, tốn mất mấy trăm triệu chứ không ít đâu.”
*Nam Thủy Bắc Điều –南水北调工程 – Dự án vận chuyển nước Bắc-Nam, là một dự án đang được kiến nghị xây dựng ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa để chuyển nước từ sông Dương Tử (Trường Giang) ở phía Nam lên sông Hoàng Hà ở phía Bắc Trung Quốc.
“A?” Tiêu Thần có chút ngây người.
“Để có nước cũng không dễ dàng gì,” Tư Kiêu Kỳ lắc lắc hông, mạnh mẽ vây chặt Tiêu Thần lại, “Vì vậy hai người tắm chung sẽ tiết kiệm hơn.”
Tiêu Thần đứng bên ngoài vòi sen, bực mình nhìn cái tên mặt dày này, không nói nên lời.
“Tắm nhanh!” Tư Kiêu Kỳ dùng tay kéo người vào lồng ngực, đứng bên dưới vòi sen, bàn tay thô to không mang theo một chút dục vọng nào nhẹ nhàng kì cọ người Tiêu Thần, chà sạch sẽ hết bọt xà phòng. Không khí mờ ám bao trùm hai người, tuy rằng hai người đứng rất gần nhau nhưng trong lòng lại bình tĩnh đến lạ.
Tiêu Thần bị hơi nóng lan ra có chút choáng, trong lòng rối tinh rối mù, anh tiện tay lấy một cái khăn trên giá lau người rồi mở cửa phòng tắm.
“Tiêu Thần,” Âm thanh trầm thấp của Tư Kiêu Kỳ vang lên, anh từ phía sau ôm lấy eo Tiêu Thần, ngập ngừng nói, “Tuần sau…tôi đến nhà cậu…Thất Gia Kiều đón cậu nha?”
Tiêu Thần rất muốn nói “Chúng ta dừng lại ở đây đi”, nhưng đến cuối vẫn là im lặng cầm tay Tư Kiêu Kỳ đi ra ngoài.
***
Tư Kiêu Kỳ sau khi chở Tiêu Thần về tới bệnh viện thì đi đến ngân hàng một chuyến, sau đó trực tiếp đi tới tiệm lẩu.
Hơn bốn giờ chiều, bên trong tiệm lẩu rất ít người, Kiều Hâm với Trình Tử đang ngồi sau bàn đếm tiền.
Tư Kiêu Kỳ kéo một cái ghế ra ngồi xuống, từ trong ví lấy ra hai ngàn đưa cho Trình Tử, “Chú phải đi rồi à, không phải nói tuần sau mới đi sao?”
“Đi sớm, vừa dịp có xe chở hàng tới, em đi theo luôn.” Trình Tử cho tiền vào một cái phong thư, cẩn thận gập mép phong thư lại rồi cho vào ba lô.
Kiều Hâm rót một tách trà cho Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ nhìn tách trà, im lặng mấy giây rồi nói với Trình Tử, “Nếu như không gấp thì chú tới ở với mẹ nuôi hai ngày đi.”
“Em định tới An Gia Bảo ở một tuần, nhà của mẹ nuôi bây giờ lộn xộn lắm, năm ngoái em tới phòng ốc cũng bị nứt ra hết trơn.”
Phỉ Phỉ ở bên cạnh nói xen vào: “Sửa cái nhà đó sửa hết bao nhiêu tiền cho đủ đây.” Nói xong, xoay người vào trong lấy ra hai ngàn đưa cho Trình Tử.
“Chị dâu, em có tiền.” Trình Tử xua xua tay.
“Tiền của cậu là đào ra chắc, cậu cũng không phải có tiền rồi thì không cần tiền của chúng tôi chứ?” Phỉ Phỉ để tiền lên bàn, không cho Trình Tử cơ hội nào để từ chối.
“Còn nữa, đại ca anh không cần bỏ tiền ra đâu,” Kiều Hâm cũng nói theo, “Anh mỗi tháng gắng gượng lắm mới được hơn bốn ngàn, phải đưa cho mẹ nuôi hai ngàn, còn lại để sống cũng không dễ dàng gì, mấy cái này coi như chế đi.”
“Anh… thì trước cứ để anh ứng cho,” Tư Kiêu Kỳ nặng nề nói, “Tình huống hiện tại của tụi mày anh còn lạ gì, anh cũng không đến nỗi chút tiền này cũng không có. Thật ra…cứ coi như là anh cho mẹ nuôi dưỡng lão đi.”
“Đại ca anh thật cmn chán!” Trình Tử hừ một tiếng, “Có chút chuyện mà anh cứ như lải nhải cả năm rồi.”
“Trình Tử mày đừng để ý đại ca làm gì, thời kì mãn kinh của ổng đang tới.” Kiều Hâm dùng cùi chỏ chọt chọt Trình Tử.
Tư Kiêu Kỳ để cái tách xuống, mắng Kiều Hâm, “Tiểu Kiều, chú đang ngứa người phải không?”
“Đừng gọi em là ‘Tiểu Kiều’ nữa”, Kiều Hâm bực bội nói.
Tư Kiêu Kỳ toét miệng cười, ngồi kế bên Trình Tư gõ gõ bàn nói, “Đừng giỡn nữa, anh có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Đại ca Tư, anh nói cho em biết trước, chuyện em nói với anh về cái xe đó, anh nghĩ sao rồi.” Trình Tử một mặt nghiêm túc.
Tư Kiêu Kỳ ngồi thẳng lưng, trầm ngâm một chút rồi nói: “Thật lòng mà nói, anh không muốn làm vận chuyển.”
“Tại sao? Em cảm thấy cơ hội rất tốt a, Mạnh Khánh Hoa nói mặt tiền với công nhân đã lo xong hết rồi, chúng ta chỉ cần vào ăn thôi. Đại ca Tư anh chỉ cần vào quản lý, nhiều nhất cũng chỉ là kiếm khách hàng, kì thực khách hàng Mạnh Khánh Hoa cũng lo không ít, anh vừa nhàn lại vừa kiếm được không ít tiền.”
Tư Kiêu Kỳ xoay xoay cái tách, một vòng lại một vòng, ở trong góc chỉ nghe được tiếng soạt soạt do tách ma sát với mặt bàn tạo nên.
“Anh không muốn làm vận chuyển có hai lý do,” Tư Kiêu Kỳ từ từ nói, “Thứ nhất, anh tuy rằng quen với Mạnh Khánh Hoa đã lâu nhưng cũng không có thường xuyên liên hệ, đối với hắn thế nào cũng không quá rõ. Các chú cũng biết, vận chuyển phải lo đủ thứ, nào là sửa xe ở đâu, chỗ nào đáng tin cũng quan trọng như mạng mình vậy. Cũng chính vì vậy anh mới không dám tùy tiện giới thiệu bạn bè tới một chỗ mà anh còn không biết phải sửa xe chỗ nào. Thứ hai là…”
Tư Kiêu Kỳ ngừng lại một chút, giống như, đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, lát sau mới kiên định nói: “Thứ hai, anh muốn sáng lập lại ‘An Tiệp’.”
“Thật sao?” Kiều Hâm với Trình Tử đồng thời kêu lên, tới Phỉ Phỉ cũng trợn tròn hai mắt.
Tư Kiêu Kỳ dùng sức gật gù: “Anh không cam tâm, trong đó đều là tâm huyết của anh với một người anh em…Anh thật không cam lòng.”
Kiều Hâm đứng lên, đụng phải làm cái ghế ngã ngửa trên mặt đất.
“Đại ca…” Mặt gã đỏ lên, hai tay nắm thành nắm đấm đứng ở đó, giống như có một bụng tâm sự lại không biết nói từ đâu, nghẹn cả nửa ngày mới phun ra được một câu: “Anh cần tiền, anh em có thể giúp.”
Tư Kiêu Kỳ cười hì hì nói: “Cửa tiệm này của cậu còn chưa ổn định, có thể được như vầy là tốt lắm rồi, tiền ở đâu ra nữa chứ, quên đi.”
“Anh đừng có xem thường người khác,” Kiều Hâm không vui, một bộ dạng hận không thể đem hết tiền trong nhà ra cho Tư Kiêu Kỳ xem, bao gồm cả tiền mình tranh thủ cất làm của riêng.
Tư Kiêu Kỳ phất tay nói: “Anh biết các chú có lòng, có điều anh cũng chỉ mới nghĩ tới thôi, còn chưa đâu vào đâu mà.”
“Anh,” Trình Tử ngồi bên cạnh kích động nói, “Anh có suy nghĩ này là tốt rồi, thật lòng, tụi em đều sợ là anh cứ tiếp tục như thế…Lúc anh không đồng ý làm vận chuyện, tụi em đều nghĩ anh…”
“Không chịu cầu tiến?” Tư Kiêu Kỳ coi thường cười một cái, “Yên tâm, con người anh đây trước giờ đều hâm mộ vinh hoa phú quý, không có tiền thì một ngày anh cũng không qua được, chút tiền lương đó còn không đủ để anh ăn cơm đây. Bởi vậy, để được ăn cơm phũ phê sớm muộn anh cũng phải gầy dựng lại An Tiệp.”
“Có bản lĩnh!” Trình Tử dùng sức vỗ bàn một cái.
“Quá thoải mái,” Kiều Hâm cười, “Ở lại nhà em ăn tối đi, em mời khách.”
Ba người vô cùng vui vẻ bắc nồi lên, một giờ trước Tư Kiêu Kỳ còn đi ăn mì thịt bò với Tiêu Thần nên giờ chưa cảm thấy đói, nên chỉ ngồi uống chút rượu. Ba người khui một chai Kim Lục Phúc, ngồi nháo vừa ăn vừa tán gẫu. Nói tới chuyện An Tiệp thì vẫn chưa đâu vào đâu, Tư Kiêu Kỳ cũng không bàn nữa, liền đánh trống lãng tới chuyện thành gia lập nghiệp.
Kiều Hâm có hơi ngà ngà say bám vào Tư Kiêu Kỳ hỏi ngày hôm qua anh đi chỗ nào: “Anh khai mau, hôm qua anh đi đâu? Em xuống tầng hầm tìm anh không thấy!” (Ôi cái giọng điệu như quản chồng thế này =)))), trong truyện ngoài trừ 2 anh thì thích em Hâm nhất, ciu ciu không tả TT^TTTT)
“Sao chú không gọi điện cho anh?” Tư Kiêu Kỳ cười nói. (Còn cái giọng điệu ôn nhu cưng chiều này là sao _(:3ゝ∠)_, thứ lỗi em chỉ là con fan não tàn của Tư đại ca uhuhu)
“Em đâu có ngốc như vậy,” Kiều Hâm chỉ chỉ chóp mũi mình nói, “Lỡ như anh đang làm việc, em gọi tới làm anh bị giật mình thì tính sao?”
“Mau cút!” Tư Kiêu Kỳ chửi một câu, tiếp tục uống bia.
“Ôi ôi ôi,” Kiều Hâm nói đến nhiệt tình, hỏi Tư Kiêu Kỳ, “Nói thật đi, hôm qua anh đi đâu? Đi với ai?”
“Đi hát karaoke với bạn.”
Kiều Hâm từ trên ghế nhảy lên, nắm lấy đầu Tư Kiêu Kỳ hít sâu một cái. Tư Kiêu Kỳ giật mình nhảy lên, một tát đẩy Kiều Hâm ra: “Giống như chó vậy, chú làm gì thế?”
Kiều Hâm chỉ chỉ vào đầu Tư Kiêu Kỳ nói: “Tóc anh mới gội, mùi hương bình thường, rõ ràng là dầu gội chuyên dùng trong khách sạn.”
Tư Kiêu Kỳ hất tóc, câm nín.
“Còn nữa,” Kiều Hâm khoát khoát tay, “Tại sao trong tiệm lại có chỗ làm mì? Đại ca, anh ở trong cửa tiệm của em làm việc em không phản đối, dù sao cũng phải nói để em dọn dẹp a.”
“Nhảm nhí!” Mặt Tư Kiêu Kỳ có chút đỏ lên, “Anh chỉ tới ăn bát mì thôi.”
“Là ai, là ai,” Kiều Hâm như đầu trộm đuôi cướp lay lay bả vai Tư Kiêu Kỳ, quan tâm người đó là ai, “Cùng với bác sĩ Tiêu hả?”
Trình Tử không biết bác sĩ Tiêu là ai, liền liều mạng ấn lấy bả vai còn lại của Tư Kiêu Kỳ muốn nghe anh kể lại từ đầu, Tư Kiêu Kỳ gỡ tay hai người xuống lạnh nhạt nói, “Không có gì đâu, đừng đoán mò.”
“Ôi ôi ôi làm sao mà không có gì được?” Kiều Hâm không tha nói, “Anh không coi anh em ra gì a, có người yêu cũng không nói với anh em một tiếng.”
“Chú nghĩ nhiều quá rồi đó!”
“Là…bạn giường? Anh đè bác sĩ Tiêu đúng không?” Kiều Hâm càng nói giọng càng cao, “Anh, anh thật quá trâu bò, mị lực năm đó vẫn không giảm chút nào.”
“Không…không phải,” Tư Kiêu Kỳ nhíu chặt lông mày, anh không thích Kiều Hâm nói như vậy, vừa nghe tới hai chữ “bạn giường” trong lòng lập tức khó chịu.
“Không phải?” Kiều Hâm nghẹn một hồi, “Vậy là bác sĩ Tiêu nằm trên?”
“Câm miệng!” Tư Kiêu Kỳ phát hỏa, anh bỏ một hạt đậu phộng vào trong miệng nhai nhai, hận không thể nhai xương Kiều Hâm.
“Đại ca…” Kiều Hâm hiển nhiên là hiểu lầm ý hai chữ “Câm miệng” của Tư Kiêu Kỳ, cảm thấy bộ dạng này của Tư Kiêu Kỳ rõ ràng là thẹn quá hóa giận, gã lắp bắp nói, “Thật sự…đặt anh…nằm…A.”
“Thật cái rắm!” Tư Kiêu Kỳ lạnh lùng nói.
“Vậy hai người rốt cuộc ai trên ai dưới vậy?” Kiều Hâm một bộ dạng muốn hóng chuyện.
“Đừng nhắc tới bác sĩ Tiêu nữa,” đầu óc Tư Kiêu Kỳ có chút loạn, mỗi lần Kiều Hâm hỏi “Ai trên ai” đều nhắc nhở anh quan hệ của anh và Tiêu Thần chính là như vậy. Khi nào có nhu cầu thì lên giường, xuống giường liền thành người qua đường.
Tư Kiêu Kỳ biết, loại quan hệ này đơn giản nhất cũng là rõ ràng nhất, nhưng là anh vẫn cứ một mực không thích, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Thần trên xe buýt anh đã cảm thấy hứng thú. Lúc lái xe thì luôn nghĩ đến hắn, nhìn thấy hắn, thậm chí có lúc còn đánh thức hắn, nhìn hắn hơi hơi nhíu mày, từ trong mộng tỉnh dậy, sau đó lại loạng choạng đi tới cửa sau ngáp một cái. Chờ hắn đi xuống xe đứng ở trạm xe còn có thể nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn. Nếu như gặp lúc mình cao hứng, còn có thể chạy tới bệnh viện An Hải cùng hắn loạn thành một đoàn…
Người này không ăn hải sản nhưng lại thích KFC, không thích vị gà truyền thống nhưng lại thích cà phê kem, tám chín phần là cung xử nữ vì hắn còn dọn cả phòng tắm của khách sạn, hắn không nói nhiều nhưng người rất tốt, trên giường rất rất lạc quan, hắn…Mẹ nó, xuống giường là thì liền không nhận người quen…
Cà phê kem
Một người như vậy, cả người đều toát ra một suy nghĩ – tôi không phải dễ kiểm soát đâu!
Nhưng là… Tư kiêu Kỳ gãi đầu, anh vẫn cứ muốn kiểm soát hắn đấy, anh thích nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Tiêu Thần khi nằm dưới thân mình, thích cảm giác khi Tiêu Thần ôm cổ, tay nắm chặt bả vai mình, thích mỗi khi hai chân Tiêu Thần quấn lấy eo mình. Rõ ràng, chỉ cần khi ở trên giường, hắn như thế nào mình cũng đều thích…
Còn lúc xuống giường… Thật sự là tan nát cõi lòng!
Kiều Hâm vốn còn muốn tìm hiểu thêm chút nữa, nhưng khi nhìn tới sắc mặt Tư Kiêu Kỳ, nghĩ tới cái tên đi chung với anh chàng đẹp trai thì biết điều liền ngậm miệng lại.
“Tiểu Kiều!” Tư Kiêu Kỳ đột nhiên vỗ bàn một cái, Kiều Hâm run cầm cập.
“Chú nói…bác sĩ Tiêu đi với người khác mướn phòng hai tiếng sau cũng chưa đi ra?”
“Thật đó!” Kiều Hâm giơ tay phải lên, “Em vẫn ngồi canh suốt ở đại sảnh khách sạn, bác sĩ Tiêu thật sự không có đi ra, đợi mãi không thấy nên tụi em đi về luôn.”
“Chú…không bỏ sót chứ?”
“Không đâu!” Kiều Hâm lắc đầu, “Em không có rời đại sảnh dù chỉ một…”
Kiều Hâm bỗng nhiên nghẹn một hồi, gã len lén nhìn Phỉ Phỉ một chút, Phỉ Phỉ bình tĩnh đứng lên đi vào nhà bếp.
Tư Kiêu Kỳ nhìn gã chằm chằm.
“Em…giữa chừng có đi chung với Phỉ Phỉ tới quầy mua hai cái gato.”
Tư Kiêu Kỳ một hơi uống sạch ly bia, Kiều Hâm len lén đẩy cái ghế ra cách xa mình một chút, thăm dò hỏi, “Đại ca?”
“Không sao,” Tư Kiêu Kỳ lấy ra một chiếc đũa từ trong nồi, “Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Vẻ mặt Kiều Hâm như đưa đám: “Đại ca anh thật sự chỉ là ‘thuận miệng’ thôi sao?”
***
Tư Kiêu Kỳ thật sự chỉ là “thuận miệng”, nhưng nhờ “thuận miệng” mà tâm trạng tốt lên không ít, thậm chí còn dung túng cho Kiều Hâm kể với Trình Tử về chuyện của bác sĩ Tiêu. Tư Kiêu Kỳ từ tiểm lẩu quay về căn phòng nhỏ ở dưới tầng hầm của mình, cởi quần áo xong liền lên giường ngủ, trong lòng tràn đầy chờ mong mà ngủ một mạch tới sáng, sau đó sáng thứ hai mười giờ có thể ghé đón con mèo kia rồi. Đáng tiếc, hơn một giờ sáng Tư Kiêu Kỳ do đói bụng giật mình tỉnh dậy.
Anh sờ sờ bụng, nhớ tới chiều hôm qua đi ăn mì với Tiêu Thần, cơm tối chỉ ăn qua loa vài lát rau. Anh không cần mở tủ lạnh cũng biết trong đó ngoại trừ đồ uống thì không còn gì khác, nóc tủ có mì ăn liền nhưng hình như nhà không có nước sôi…
Tư Kiêu Kỳ bực bội kéo chăn lên che đầu, định ráng ngủ cho quên đói, nhưng anh vừa nhắm mắt lại đã nghĩ đến một chuyện:
Mình ăn một nồi lầu còn đói bụng tới tỉnh dậy, con mèo đó ăn có một tô mì làm sao chịu nổi?
Tư Kiêu Kỳ tức khắc ngồi bật dậy.
Lời tác giả:
Tiểu Thất Tiểu Thất đừng giận mà, nghe ốc sên nói cái đã. Hôm trước Thẩm Tiêu đấu khẩu, ngôn từ hoàn toàn không có tiết tháo.
Thẩm bà còn chỉ về hướng đông nói nhà của Tư Kiêu Kỳ là nhà xác. Việc này tuy rằng ốc sên biết hết, nhưng cũng chỉ biết sống chết mặc bây.
Oan có đầu nợ có chủ, Thẩm bà nhất định phải chịu trách nhiệm. Tiểu Thất Tiểu Thất ngươi xem, ốc sên rõ ràng là bị oan mà.
Làm ta nhiều ngày ngủ không ngon, trong đầu cứ hiện lên cái hình ảnh nhà xác. Tiểu Thất Tiểu Thất tha cho ta đi mà, ta không muốn nằm mơ nữa đâu.
Nghe lời ốc sên chỉ đường, ra ngoài quẹo phải tới kiếm Thẩm Bằng đi.
Editor: Mà sao chương sau lại dài hơn chương trước vậy uhuhu
Nghỉ lễ xong rồi, mọi người lấy lại tinh thần, tiếp tục cố gắng, cố gắng ha ᕦ(ò_óˇ)ᕤ