Hãn Phu

Chương 24




Nếu đều đã là một loại người, cục cưng bọt biển tội gì làm khó bọt biển cục cưng.

Lục Hãn Kiêu còn đặc biệt kéo hình xăm dưới vạt áo hắn ra xem xét, chứng minh lời hắn ta nói không phải giả, chỉ là xăm không giống thật, quá sỉ nhục bọt biển rồi.

"Người anh em," Lục Hãn Kiêu ngồi xổm xuống, cà lơ phất phơ nói: "Vị em trai này của tôi bị các người đánh đến đầu rơi máu chảy, cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, các người nếu muốn đàm phán thì ra ngoài uống chút trà, chỗ này tôi còn một túi lá trà Long Tỉnh thượng hạng, có thể chậm rãi cùng các người bình phẩm."

"Không cần không cần không cần!" Người đàn ông xăm mình lắc đầu như trống tỏi, "Tôi không thích uống trà, chỉ thích uống coca."

A a, anh còn thích uống cocacola?

Lục Hãn Kiêu thiếu chút nữa là xin số điện thoại để kết làm bạn bè.

Người đàn ông xăm mình đứng dậy, chào hỏi một tiếng, cả đám người liền nhanh chóng chạy trốn.

"Đợi chút." Lục Hãn Kiêu gọi người lại.

"Đại ca, anh còn có gì phân phó?" Người đàn ông xăm mình căng thẳng cười gượng.

Lục Hãn Kiêu móc ra năm trăm đồng, "Việc nào ra việc ấy, đây là tiền thuốc thang. Đứa em trai này của tôi còn đi học, sinh viên không hiểu chuyện, đây là chút thành ý, chuyện vừa rồi các ngươi quên đi."

Người đàn ông xăm mình vừa nghe liền hiểu cảnh cáo của Lục Hãn Kiêu.

"Đa tạ đại hiệp, vậy tôi xin đi trước."

"Hình xăm ngang hông của anh xăm ở chỗ nào?" Lục Hãn Kiêu chuyển đề tài cực nhanh, vỗ vai người đàn ông kia, hạ thấp giọng nói: "Từ xa nhìn như cục cứt vậy, ngày mai tôi giới thiệu cho anh một tiệm xăm, thế nào?"

Lục Hãn Kiêu tính cách chính là kỳ lạ như thế, một giây trước còn đao kiếm gặp nhau, một giây sau liền có thể xưng huynh gọi đệ, tình hữu nghị vạn vạn tuế.

Con trai dì Tề còn ở trong kêu gào, "Không thể thả bọn họ đi!"

Dì Tề bèn xuất một chiêu Nhất Dương Chỉ, "Con còn có mặt mũi nói chuyện! Để con đi học, con lại dám đi chọc lưu manh, để một đống người vì con mà bận tâm!"

Dì Tề tính tình hung dữ, thế mà lại cởi giày, vung giày đánh cậu.

Chu Kiều vội vàng ngăn cản, "Dì đừng đánh, trên người cậu ấy còn có vết thương."

Lục Hãn Kiêu đi tới, vừa thấy tư thế này liền a một tiếng, "Việc này có gì đâu mà phải tức giận, thời đại này, không vì yêu mà đi chân trời góc biển mấy lần thì không phải là sinh viên."

Đầu Chu Kiều đổ mồ hôi nghe anh nói hươu nói vượn.

Lục Hãn Kiêu vội vàng phủ nhận, "Hồi đại học anh được nhận học bổng, bí kíp chính là không tán gái."

"..."

Thiên tài mới tin anh.

Dì Tề lo lắng nhìn qua Lục Hãn Kiêu, "Cháu cùng Kiều Kiều không bị thương chứ?"

"Thân thể vô cùng tốt." Lục Hãn Kiêu vỗ vỗ ngực, "Trước đây, ông nội thường xuyên đưa cháu đi luyện Thái Cực quyền, cho nên cơ ngực của cháu so với người bình thường cũng lớn hơn."

Chu Kiều một lời khó nói hết, yên lặng dịch ra xa một chút.

Lát sau, Lục Hãn Kiêu cứng rắn kéo Chu Kiều ra ngoài nộp tiền thuốc, vừa ra khỏi phòng bệnh, anh không vừa ý lên án: "Em vừa rồi tại sao lại đứng xa như vậy?"

Chu Kiều nói: "Tôi không thích người có ngực lớn."

"Vậy em cũng không thích chính mình sao." Lục Hãn Kiêu ném lại một câu, huýt sáo đi trước.

Lúc Chu Kiều phản ứng lại, cô đã vô ý thức cúi đầu, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ như ráng chiều.

So sánh độ không biết xấu hổ, anh đúng là không ai bằng.

Xong việc ở bệnh viện, Lục Hãn Kiêu lái xe đưa con trai dì Tề về trường học, dì Tề vẫn chưa hết lo lắng, nói muốn đi cùng con trai, lát nữa mới ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Chu Kiều vừa nghe, không muốn đâu. Cô mới không thèm ở cùng chỗ với người đàn ông ngực lớn này!

Lục Hãn Kiêu chẳng buồn để ý, quơ quơ chìa khóa xe, "Đi thôi."

Sau đó xoay người quay lưng, khóe miệng cong lên, dương dương đắc ý.

"Đến sân trường, cảm giác cả người đều trẻ ra một vòng." Lục Hãn Kiêu đem xe dừng trước cửa, hai người đi bộ ra ngoài.

Chu Kiều nhíu mày, "Một vòng là mười hai tuổi, anh chắc chắn?"

"Làm sao? Nghi ngờ anh? Anh không giống như mười sáu tuổi sao?" Lục Hãn Kiêu bước chậm lại đợi cô, "Chao ôi? Em cách xa anh như vậy làm gì?"

Chu Kiều đưa hai ngón tay ra, biểu hiện số hai, "Khoảng cách 2m, an toàn."

Lục Hãn Kiêu nhìn chằm chằm đầu ngón tay cô, nhướn mày, sau đó cũng đưa hai ngón ra, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, phối hợp nói:

"Tách- bật điện."

Chu Kiều sững sờ, tay cũng quên thu lại.

Lục Hãn Kiêu cười đến ôn nhu, trực tiếp nắm lấy ngón trỏ của cô, không buông tha bất cứ cơ hội giở trò lưu manh nào.

"Bé trai mười sáu tuổi cần một cô bạn gái, như vậy mới phong cách."

Lúc này, bỗng một cậu học trò béo đi tới, mở miệng chính là: "Chú ơi! Cho cháu hỏi đến Dật Phu Lâu đi như thế nào?"

Mặt Lục Hãn Kiêu liền cứng lại, cổ như cái ốc vít rỉ, chầm chậm quay qua, vẻ mặt cười nhưng trong lòng không cười nhếch khóe miệng, "Cậu gọi tôi là gì?"

Cậu học trò béo mơ hồ cảm thấy không ổn, nhấp nháy mắt, chạy tóe khói.

"Gặp mặt liền nhận thân thích loạn xạ, béo là có lý sao!" Lục Hãn Kiêu vừa phiền lòng, lại nhìn thấy Chu Kiều, "Em còn cười."

Tay hai người đã buông ra, Chu Kiều gãi gãi chóp mũi, "Được, không cười nữa, chú à."

Tâm tình bị đè nén của Lục Hãn Kiêu đến nhanh, đi cũng nhanh, anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói: "Anh đói rồi, muốn ăn khuya."

Cạnh trường học đúng là muốn ăn cái gì cũng có. Hai người đi lòng vòng xung quanh, cuối cùng Lục Hãn Kiêu vừa ý một nhà hàng lẩu cay Tứ Xuyên.

Một cái bàn hình chữ nhật to, ở giữa là một nồi lẩu lớn, khách ngồi xung quanh bàn, muốn ăn gì thì lấy cái đó.

Lục Hãn Kiêu chưa từng ăn, cảm thấy vô cùng mới mẻ, "Cái này là cái gì?".

Chu Kiều nói: "Rong biển."

"Còn cái này?"

"Cây nấm."

Lục Hãn Kiêu cầm lên một bó to, Chu Kiều vội ngăn lại, "Chao ôi, anh ăn hết được sao?"

"Ăn không hết cũng không sao, anh đây cái gì cũng không có, chỉ có nhiều tiền." Lục Hãn Kiêu dùng chiếc đũa vớt một viên tôm viên, gắp cho Chu Kiều, "Anh có hai quả trứng, cho em một quả, ăn xong hai ta có thể cùng tu tiên!"

"..."

Lời nói của anh có thể đừng hạ lưu như vậy hay không

Lục Hãn Kiêu cố ý, lại gắp một cái chân giò cho Chu Kiều, "Đem thứ quý giá nhất của anh tặng cho em, em có thể chậm rãi nhấm nháp nó, dù sao nó cũng hơi dài."

"..."

Còn nói lung tung, tôi sẽ báo cảnh sát đó.

Đầu Chu Kiều đổ mồ hôi, vội nói sang chuyện khác. Nói với ông chủ, "Giúp tôi đảo mặt cá một chút."

Lục Hãn Kiêu vừa nghe, chỉ thiếu điều không vỗ tay, "Quá tuyệt, Kiều Kiều, phía dưới để anh ăn, anh nhất định sẽ ăn sợi mì thật sạch sẽ."

Chu Kiều lập tức đứng dậy che miệng anh, đỏ mặt nói: "Anh nói bậy bạ cái gì vậy?!"

Lục Hãn Kiêu bị cô bổ nhào đến, thân thể liền ngửa ra sau, trong mắt chứa đầy vui vẻ, mơ hồ không rõ nói, "Ăn bát mì còn bị đánh, Kiều Kiều em đúng là người phụ nữ đanh đá mà!"

Chu Kiều che miệng anh càng chặt hơn, Lục Hãn Kiêu lè lưỡi, ở lòng bàn tay cô nhẹ nhàng liếm hai ba vòng.

Chu Kiều ngẩn ra, vội đem tay dời đi như trốn, lòng bàn tay nắm thật chặt.

Lục Hãn Kiêu vẫn tỏ vẻ không có việc gì, thèm nhỏ dãi hỏi ông chủ, "Mì sắp xong chưa? Tôi đói muốn chết rồi."

"Tới đây tới đây." Kỹ thuật của ông rất cao, đổ một cái liền rót mì đầy bát anh.

Lục Hãn Kiêu cắt thêm chút hành lá nhỏ, cuồng nhiệt ăn, nói lẩm bẩm, "Vừa trơn vừa co giãn, nước còn vô cùng nhiều, ăn thật là ngon!"

Chu Kiều cúi đầu, dùng đũa chọc xúc xích trong chén, tâm trạng hệt như bị lửa thiêu cháy.

Một bữa lẩu cay Tứ Xuyên mà có thể ăn hết hai trăm đồng, dạ dày Lục Hãn Kiêu đúng là danh bất hư truyền.

Sau đó hai người về nhà trọ, Chu Kiều hiển nhiên là tức giận, dọc đường không buồn nói cùng anh nửa câu.

"Sao thế? Ăn lẩu cay Tứ Xuyên chưa no?" Lục Hãn Kiêu chặn người trước cửa phòng ngủ, có chút buồn cười, "Nếu chưa ăn no, anh lại dẫn em ra ngoài ăn, tức giận cái gì chứ?"

Chu Kiều: "Tôi không tức giận."

Lục Hãn Kiêu: "Lúc vào cửa em hung hăng đạp một đạp vào dép anh, đừng cho là anh không nhìn thấy."

Chu Kiều: "Dép của anh cản đường tôi."

Lục Hãn Kiêu khẽ cúi đầu, cười nhìn cô, "Giẫm xong sẽ hết giận sao? Có muốn tới giẫm luôn hai chân anh không?"

Anh duỗi chân phải ra, đôi dép xám xen lẫn xanh lắc lắc, "Tiện thể thưởng thức tất của anh một chút đi, hôm nay lại là cục cưng bọt biển này."

Chu Kiều nhảy lên, không chút lưu tình đạp xuống một cước, lại còn lấy đà trên không trung.

"Chao ôi f*ck!!" Lục Hãn Kiêu đau đến mức mặt trắng bệch, co chân phải loi choi, "Em thực sự giẫm sao! Hôm nay anh còn cho em ăn trứng của anh, em có lương tâm hay không hả!".

Chu Kiều lạnh lùng nhìn qua, "Lương tâm bị chó ăn rồi."

Lục Hãn Kiêu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội, "Anh chưa ăn mà. Bây giờ đến ăn thử xem."

Để chiếm chút tiện nghi, làm chó cũng được sao, Lục Hãn Kiêu làm bộ muốn nhào tới cọ ngực cô. Chu Kiều bị hù dọa thét chói tai né tránh.

Lục Hãn Kiêu khập khiễng học tiếng chó sủa, "Gâu gâu gâu."

Chu Kiều giơ tay lên, dở khóc dở cười đập anh, "Anh... cái người này thực sự là..."

"Nói lời phải giữ lời, hôm nay em không để anh ăn một miếng, lão tử sẽ lập tức làm em!"

Chu Kiều hung hăng đẩy anh ra, "Tôi tức giận rồi!"

Tỏ rõ thái độ, cô xoay người rời đi.

Lục Hãn Kiêu vừa nhìn liền thấy không ổn, vội vàng thay đổi chiến thuật, biến đổi nét mặt, cứ như vậy ngã xuống sàn nhà, thống khổ kêu la, "Thật là đau, chao ôi, thật là đau quá!"

Chu Kiều bị anh chọc khiến toàn thân nóng rang, giả vờ không nghe thấy.

Tiếng Lục Hãn Kiêu càng lớn, "Dạ dày của tôi, ôi, đau."

Vừa nghe đến dạ dày, Chu Kiều có chút mềm lòng, lẽ nào vừa nãy xuống tay quá nặng, đúng lúc dạ dày anh ta bị viêm, có phải thật sự bị làm sao rồi không?

Thấy Chu Kiều do dự, Lục Hãn Kiêu thừa thế xông lên, lồm cồm bò tới, dựa gần vào chân, đáng thương kéo lấy làn váy cô, "Kiều Kiều, lại đau giống như lần trước đó, bên trong như bị dao đâm, hừ hừ, tất cả là tại lẩu cay Tứ Xuyên hôm nay."

Chu Kiều nghiêng đầu, gửi một ánh mắt ghét bỏ

Lục Hãn Kiêu tiếp tục diễn, rê.n rỉ than thở, "Thôi bỏ đi, anh chịu được, trước kia ở tiểu khu cũng có một người trẻ tuổi đã bị đau dạ dày, đi viện về vẫn sống rất tốt, chỉ là một ngày ba bữa đều cần có người đút."

Chu Kiều: "..."

Lục Hãn Kiêu thừa thế xông lên, lại ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, qua trái ba vòng qua phải ba vòng, "Thật đau, thật là đau. Kiều Kiều mau cứu mạng!"

Chu Kiều bị anh dọa đến tâm phiền ý loạn, trực giác mách bảo là anh diễn trò, nhưng lại lo lắng anh thật sự có chuyện.

Sau một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô vẫn ngồi xổm xuống, thanh âm mềm nhũn: "Đau ở chỗ nào?"

Lòng Lục Hãn Kiêu bắt đầu bay lượn thoải mái, vẻ mặt lại là chịu đựng, đáng thương cầm lấy tay cô, từ bụng mình bắt đầu một đường kéo lên trên, "Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này."

Tay Chu Kiều bị buộc sờ qua tim can phổi thận của anh, cuối cùng dừng ở vị trí trái tim.

Ánh mắt Lục Hãn Kiêu chợt nghiêm túc, cầm tay cô ngày càng chặt, "Xuỵt, đừng nói chuyện."

Chu Kiều ngơ ngẩn.

Lòng bàn tay lúc này, tất cả cảm nhận đều là nhịp tim của anh, từng tiếng một, mạnh mẽ mà chân thực.

Lục Hãn Kiêu không hề do dự, ôm lấy cổ cô, dùng sức kéo người xuống. Chóp mũi hai người gặp nhau, ngực kề ngực, hô hấp kịch liệt, tiếng tim đập cũng gia tốc.

Hơi thở ấm nóng của Lục Hãn Kiêu quanh quẩn rồi truyền đến, thanh âm anh nhẹ nhàng, còn mang một tia cầu xin tha thứ, "Kiều Kiều ngoan, thương thương nam thanh niên 30 tuổi vẫn còn độc thân đi, để anh có bạn gái, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.