Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 45: Chuyện xấu của Uyển Như




Edit: hoacodat

Nửa đêm mưa to, tới sáng ngày thứ hai mới chuyển sang mưa lất phất, nhưng cũng chưa có dấu hiệu ngừng, thời điểm Thừa An tới, Uyển Nhược vừa mới rửa mặt xong.

Hai tỷ đệ che dù, đi tới sân Đại Dương thị thỉnh an, vào viện của tổ mẫu, vừa đến ngoài hành lang, nhìn thấy một đám nha đầu bà tử đều khuôn phép, quy củ đứng thẳng ở hành lang, bộ dạng đều run run rẩy rẩy.

Uyển Nhược và Thừa An vừa vào nhà, nhìn thấy Đại Dương thị, Lão thái gia, Tô Triệt, ngay cả người có thai như Vương thị cũng vừa mới ngồi xuống, sắc mặt người nào cũng vô cùng nghiêm túc, quì ở phía dưới là đại nha đầu Thúy Liễu hầu hạ bên cạnh Uyển Như, còn có một gã đầy tớ lạ mặt, cả hai người cũng bị nước mưa làm ướt sũng, xiêm áo dính cả lên người, nghĩ chắc đến đây cũng không lâu, trên người mặc dù ướt át, phía dưới cũng không ướt nhiều, chỉ là run rẩy từng cơn.

Thúy Liễu có chút nhếch nhác, mặt mày xanh xao, môi trắng bệch, đầu bù tóc rối, không biết là do mưa làm ướt hay tại làm sao. Nha đầu bà tử tâm phúc trong nhà, còn thừa lại cũng chỉ ở bên ngoài đi đi lại lại, Uyển Nhược và Thừa An đi đến hành lễ, Đại Dương thị sắc mặt hơi trầm chầm chậm nói:

“Biết hai đứa các con là hai hài tử tốt, ngoài trời như vậy, còn biết tới đây thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu hiểu tấm lòng của các con, thôi đi ngay đi, trở về phòng của các con, đọc sách viết chữ đánh đàn vẽ tranh đều được, bên ngoài đường đi trơn trượt, nên cẩn thận chút……

Nói vài ba lời liền đuổi Uyển Nhược và Thừa An về, hai người vừa mới vào viện của Uyển Nhược, bên ngoài liền có người đến báo tin, nói Thập Nhất gia trong cung đang tìm Thừa An thiếu gia có chuyện gì đấy? Thừa An cũng không trì hoãn, cùng Uyển Nhược nói hai ba câu, quay người liền đi.

Uyển Nhược vào trong nhà, nhỏ giọng nói:

“Như Ý, ngươi đi tìm người trong viện của tổ mẫu hỏi thăm một chút, sáng sớm hôm nay đã xảy ra chuyện lớn gì thế?”

Như Ý vừa đáp lời định đi, lại bị bà vú vừa bước chân vào kéo lại:

“Chuyện như vậy, tiểu thư còn chưa nghe được tin tức cũng thật tốt quá, dù sao cũng không phải chuyện nâng mặt mũi gì, nghe được còn làm bẩn tai tiểu thư.”

Như Ý lại nói:

“Ma ma nói ra lời này, chẳng phải càng làm chúng ta tò mò muốn biết hơn sao, tiểu thư nhà chúng ta cũng không phải là thiên kim tiểu thư nhà bình thường không hiểu chuyện, ma ma nói cho chúng ta nghe, có lẽ cũng không trở ngại gì, nếu che giấu, để ở trong lòng, trở thành một bụng tâm sự, cũng không ổn.”

Bà vú chỉ chỉ nàng một cái:

“Như Ý thật là mồm mép, ngày thường không nói năng nhiều, tính tình nhìn rất hào phóng rộng rãi, nếu thật muốn xảo trá, còn hơn nhiều so với mấy tiểu nha đầu nhiều chuyện ở bên ngoài, chỉ là tiểu thư cũng biết, Lưu bà tử trực đêm ở cửa hông hoa viên trong phủ nhà chúng ta, cùng lão nô có họ hàng xa, thường ngày cũng hay lui tới, hình như nghe nàng ta nói, lúc nửa đêm ngày hôm qua mưa lớn như vậy, Thúy Liễu trong phòng Đại tiểu thư, lén lút chạy ra vườn, cùng Phong Nhị gặp riêng với nhau, không ngờ kinh động đến bà tử trực đêm, bắt quả tang, trời còn chưa sáng đã đưa đến viện lão thái thái rồi.”

Như Ý nói:

“Thúy Liễu gan cũng thật lớn, bình thường thấy nàng ta và mấy gã đầy tớ bên ngoài nói đôi ba câu, sao lại nửa đêm gặp gỡ riêng tư.”

Bà vú hừ một tiếng:

“Còn có thể làm gì? Chó cùng dứt giậu, chắc là sợ cùng đi theo tiểu thư nhà nàng vào cung thái tử, sẽ không còn ra được nữa, cũng không cần thể diện gì nữa, thừa dịp nửa đêm trời mưa, liền định cùng Phong Nhị cao chạy xa bay, cũng không biết chừng.”

Uyển Nhược hỏi:

“Bên người có đem theo thứ gì đáng tiền không?”

Bà vú lắc đầu:

“Cái này cũng chưa có ai nói qua.”

Uyển Nhược cười nói:

“Vậy được rồi, nếu có tâm tư cao chạy xa bay, nào có đạo lý không mang tài vật gì, nhất định là có nguyên nhân khác……”

Bọn họ bên này đoán mò lung tung náo nhiệt, Đại Dương thị bên kia lại chính là Tam đường hội thẩm (tra hỏi ba mặt một lời), lúc nửa đêm Thúy Liễu riêng tư chạy đi gặp gã đầy tớ, bị bà tử trực đêm vén màn bắt tại trận, đưa tới lão thái thái bên này, hai người Thúy Liễu và Phong Nhị đều quỳ dưới mái hiên đến trời sáng, lão thái thái thức dậy, bà tử phía dưới mới đi về.

Lão thái thái bị dọa đến giật mình, biết đây không phải là chuyện nhỏ, liền gọi Lão thái gia, Tô Triệt, Vương thị đều đến, thư tín cũng đã lục soát mang cả ra ngoài, là được cất giấu ở trong ngực Phong Nhị, sợ mưa làm ướt, dùng túi giấy dầu bọc lại.

Cho thấy là thư viết khá vội vàng, có chút viết ngoáy, lại chính là bút tích của Uyển Như, chỉ nói hai ngày sau sẽ đi chùa Sơn Tự dâng hương, cần phải gặp nhau lần nữa để nói chuyện tình cảm lúc trước, thư này đưa thế nào, đưa đến nơi nào, ai nhận, thực tế không cần tra hỏi, Thúy Liễu và Phong Nhị cả hai người đều nhận tội mà kể ra hết.

Thì ra từ sau khi lần đầu tiên Uyển Như và Ngạn Hồng gặp nhau tại Sơn Tự ở ngoại thành, hai người đã âm thầm liên lạc với nhau, Uyển Như bên này bảo Thúy Liễu cầm hai cây trâm, mua chuộc gã đầy tớ Phong Nhị chăm sóc hoa cỏ trong vườn, nếu có thư tín, Thúy Liễu liền len lén giao cho Phong Nhị tìm cớ nào đó đi ra ngoài, đưa cho gã đầy tớ họ Triệu của Liễu phủ tên là Tiền Tứ, Tiền Tứ liền chuyển cho Liễu Ngạn Hồng.

Cứ như vậy, hai người lui tới, tổng cộng cũng hơn nửa năm, đến ngày hôm nay mới bị phát hiện, đây thật là một vụ tai tiếng rất lớn, Đại Dương thị vốn đang kinh ngạc, thời điểm nhận thánh chỉ, cả người Uyển Như giống như một cái xác không hồn, nhưng qua buổi trưa, lại ăn mặc sạch sẽ tới đây nói với bà, trước khi vào cung muốn đi chùa miếu dâng hương một chút, nguyện có thể được Phật tổ che chở, cũng cầu phúc cho tổ phụ tổ mẫu và phụ mẫu……

Nghĩ tới, cũng chỉ còn lần này mà thôi, chờ vào cung là họa hay phúc, phải nhìn vào tạo hóa của chính nàng, nào biết, Dương thị bên này mới vừa đồng ý, đến nửa đêm lại xảy ra sự việc này, thật đúng là ông trời có mắt, phát hiện sớm, nếu làm cho nàng ta đưa thư này ra ngoài, đi, chùa Sơn Tự dâng hương thì nhất định sẽ gặp riêng tư, sau khi riêng tư gặp mặt không chừng liền dám bỏ trốn.

Uyển Như đã có tâm tư như thế, chuyện gì mà nàng ta còn không làm được, Đại Dương thị cũng không hiểu, chính mình mấy năm nay tự dạy dỗ Nữ tắc, Nữ huấn, Nữ giới, cũng đều đọc để chỗ nào rồi.

Nếu nói Đại Dương thị đối với Uyển Như còn có chút tình cảm tổ tôn (bà cháu), Tô Triệt càng thêm cố niệm thân nữ (yêu thương con gái), nhưng Tô lão thái gia là người rất rõ ràng, chuyện như vậy nếu như lúc trước, cùng lắm chỉ là một chuyện xấu, truyền ra ngoài chỉ khó nghe một chút.

Nhưng hôm nay Uyển Như đã là thiếp của thái tử, hoàng thượng cũng hạ thánh chỉ, nàng ta chết cũng là người của thái tử, vào cung, cùng nam nhân khác cấu kết, Tô phủ cũng miễn cưỡng thoát tội, hôm nay đây vẫn còn ở trong phủ, nếu cùng nam tử khác gặp mặt riêng tư thậm chí bỏ trốn, một cái mũ chụp xuống làm mất mặt thể diện hoàng gia, chính là họa diệt môn.

Trên mặt Tô lão thái gia vừa giận lại vừa sợ, may mắn chuyện không thành, nếu không, cả Tô phủ có thể liền bị hủy trong tay của nha đầu này, tôn nữ (cháu gái) cái gì? Đây quả thực là diệt môn tai tinh (ngôi sao gieo họa chết cả nhà, nôm na hiểu là cái sao chổi)

Nghe Đại Dương thị bảo người hầu đi gọi Uyển Như, Tô lão thái gia khoát tay lên nói:

“Chuyện hôm nay đã hiểu rõ ràng, còn kêu nàng ta tới làm gì, Lý Phúc, ngươi đi tìm mấy gia đinh cường tráng bà tử mạnh khỏe, canh giữ ngoài sân nhà Đại tiểu thư cho ta, mỗi ngày chỉ đưa cơm nước vào, không cho nàng ta ra cửa nửa bước, nếu có sơ suất, bà tử trông coi không tốt sẽ liên lụy đến già trẻ một nhà nhà các ngươi, sau này cũng không cần người hầu trong phủ, Tô phủ mặc dù rộng rãi, cũng không nuôi nô tài vô dụng đến bực này.”

Lý Phúc vội đáp, liếc nhìn Thúy Liễu và Phong Nhị hai người đang quỳ trên đất một cái, vội vã đi ra ngoài, ở trong lòng nói, đây thật là khuê nữ cái mẹ gì, thực tế là đây đi.

Tô lão thái gia thấy Lý Phúc đi ra ngoài, liếc nhìn hai người đang quỳ trên đất, càng thêm ghét cay ghét đắng:

“Hai người này tất cả đánh loạn côn một trận, tìm người môi giới bán đi, bán xa xa chút.”

Tô lão thái gia xử lý chuyện xấu hổ mất mặt này, trong lòng buồn bực muốn chết, cũng không muốn ngây ngô ở đây thêm nữa, đứng lên đi, Lão thái gia đi, lão thái thái cũng phất phất tay, bảo Tô Triệt và Vương thị đi xuống.

Tô Triệt cũng không ra sảnh trước mà đi theo Vương thị, lại trực tiếp vào nhà Vương thị, vừa đi vào, Tô Triệt liền nói:

“Sao đang êm đẹp, thái tử lại nhớ đến Uyển Như? Lại nói, thường đi vào cung là Uyển Nhược nha!”

Vương thị nghe thế, tâm cũng lạnh hơn nửa:

“ Ý tứ lời này của gia, thái tử nên nâng Uyển Nhược vào nhà mới đúng đi, đáng tiếc ta sinh Uyển Nhược quá mức bình thường, không bằng đại tiểu thư diễm danh lan xa, nếu ta là Thái tử gia, cũng sẽ không chọn Uyển Nhược mà chọn Uyển Như.”

Nói xong, thở dài:

“Cũng đã nhiều năm như vậy, lòng gia vẫn còn thiên vị như vậy, ta thật không hiểu, Uyển Nhược rốt cuộc cũng không phải là người gia tâm ý, khắp nơi chắc là hận nàng không được kết quả tốt đi, không biết, còn tưởng là ta mang từ bên ngoài vào, không phải là khuê nữ ruột thịt của gia!”

Vương thị nói mấy lời vô cùng nản chí này, Tô Triệt sửng sốt, vội nói:

“ Này càng ngày càng nói bậy rồi, Uyển Nhược tất nhiên là hôn khuê nữ của ta, trong lòng ta không hề nghi ngờ, phu nhân toàn nghĩ chuyện xấu thôi, sao phu nhân lại đa tâm như vậy.”

“Đa tâm?”

Vương thị hừ một tiếng:

“Không phải thiếp thân nghi ngờ, gia hỏi ra lời này, chẳng phải là nói, chuyện Uyển Như như vậy là nghi ngờ ta âm thầm làm hư sao? Gia thật xem trọng thiếp thân rồi, đừng nói ta, chính là Hiền phi nương nương ở trong cung, phi tần hoàng thượng yêu mến, chuyện ở trong cung thái tử, cũng không dám chen vào nửa câu, lại nói, lời nói hành động Uyển Như không biết tiết chế, không biết sao, lại truyền ra bên ngoài, vị thái tử gia này của chúng ta, đều biết là đặc biệt thích cái này, nhìn trúng Uyển Như quả thật có chút kỳ quái…...”

Đợi Tô Triệt đi, Vương thị mới thở dài nói:

“Ma ma, ngươi đi thông báo Uyển Nhược một tiếng, ngày mai nếu mưa ngừng, vẫn trở về nhà lão thái thái bên kia đi! Trong phủ này trên dưới nào có người nào chân tâm thật ý đối tốt với mình, ta đây suy nghĩ lời nói vừa nãy của gia, cả người đều lạnh lẽo, cũng đã mấy năm rồi, rốt cuộc hắn vẫn còn thiên vị hai mẫu tử Chu Ánh Tuyết.”

Vương ma ma thấy bà có chút buồn bực, vội vàng khuyên nhủ:

“Phu nhân cũng phải nghĩ thoáng đi! Hôm nay cho dù khó khăn hơn nữa, so với lúc ở Ký Châu cũng tốt hơn rất nhiều rồi, lại nói, hôm nay trong bụng phu nhân có hài tử, nên lấy lòng khoan dung bảo trọng làm đầu, dù sao Đại tiểu thư làm ra cái chuyện xấu này, mặc dù lão gia có thiên vị, cũng không che chở được nàng ta, vào cung thái tử, chỉ bằng tính tình của nàng ta, nàng ta làm sao tốt được, chỉ là một cuộc nhân duyên của Nhị tiểu thư nhà chúng ta, lại bị nàng ta làm lỡ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.