Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 44: Ý định ác độc




Edit: voi còi

Thánh chỉ vừa đến, liền không thể cứu vãn, thái giám tuyên chỉ chân trước vừa đi, chân sau Uyển Như liền nhào vào bên chân Tô Triệt, nức nức nở nở khóc đến thê thảm, Tô Triệt còn chưa lên tiếng, Tô lão thái gia trước nhăn mày lại, đối với bà tử phía sau quát lên:

"Còn không đem tiểu thư của các ngươi đỡ về phòng đi, ở chỗ này khóc sướt mướt, nhưng nếu truyền đi, làm nhục thể diện hoàng gia, trên dưới trong phủ chúng ta cũng rơi xuống tội danh chém đầu."

Bà vú của Uyển Như và nha đầu Thúy Liễu vội vàng đi lên đỡ nàng, ai biết Uyển Như nhưng lại nổi cơn điên, tránh thoát hai người, thẳng tắp vọt tới trước mặt Vương thị, Uyển Nhược sợ hết hồn, tay mắt lanh lẹ, ngăn ở trước người mẫu thân, đưa tay đẩy, Uyển Như lảo đảo ngã xuống, bị nàng đẩy ra, đầu đập trên mặt đất, ngẩng đầu lên cái trán bị đụng rách, máu đỏ tươi theo trán tích tách chảy xuống, nhìn thấy mà ghê.

Uyển Nhược khẽ ngạc nhiên, mình rõ ràng không dùng khí lực lớn như vậy, không khỏi nhìn tay mình ngẩn người, bên kia Tô Triệt đã không phân tốt xấu quát lên:

"Uyển Nhược, Uyển Như là thân tỷ tỷ, mặc dù nàng có làm cái gì không nên, ngươi có thể nào dùng lực lớn như vậy xô đẩy nàng, tuổi còn nhỏ, sao lòng dạ như thế ác độc." (ed: lão khốn, sau này suýt chết mới hối hận, ta nhổ, bực bội)

Uyển Nhược sửng sốt, còn chưa lên tiếng, Vương thị lại lạnh lùng cười một tiếng:

"Lời này của lão gia thật hay, nếu lần này Uyển Như đánh rơi hài tử trong bụng thiếp (xẩy thai), vậy cũng hài lòng như ý rồi, mới vừa rồi nếu Uyển Nhược không bảo vệ thiếp, không nói chính xác hiện tại ngã quỵ đúng là thiếp rồi, lòng dạ ác độc? Mẫu tử chúng ta chưa từng hơn được nàng, này xa gần thân sơ trong lòng lão gia thật là rất rõ ràng."

Vuốt bụng, thở dốc một hơi, lúc này Tô Triệt mới tự hối hận lỡ lời, đưa tay tới đỡ Vương thị, Vương thị nâng nâng tay, tránh thoát:

"Uyển Nhược, hai mẫu tử chúng ta trở về, ở chỗ này không biết làm phiền mắt của người nào, quay đầu lại vì sao lại chết cũng không biết chết thế nào đâu."

Uyển Nhược đáp một tiếng, đỡ Vương thị tiến vào, đại Dương thị ở một bên nhìn thật rõ ràng, trong lòng cũng không nhịn được đập thình thịch, cẩn thận nhìn chằm chằm Uyển Như một lát, những năm này hẳn là thiếu chút nữa nhìn nhầm, tâm tư nha đầu này xác thực bất chánh, ánh mắt lạnh lẽo, phất tay một cái:

"Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Đỡ tiểu thư nhà ngươi trở về, chuẩn bị sẵn sàng, qua hai ngày trong cung sẽ tới đón người."

"Không, không, con không vào cung, con không đi, đều là cái tiện nha đầu Uyển Nhược làm hỏng, nàng hận con làm hỏng nhân duyên của nàng, lúc này mới làm chuyện xấu cho con vào cung, phụ thân con không đi, con không vào cung, thái tử không phải người tốt. . . . . ."

Thấy nàng càng nói càng kỳ cục, Tô lão thái gia vội nói:

"Mau che miệng của nàng lại kéo vào bên trong đi, nói hươu nói vượn như vậy, cũng không phải là làm cho Tô gia họa diệt môn sao."

Uyển Như ô ô mấy tiếng, bị bà tử kéo xuống, Tô Triệt có chút sững sờ, hắn chỉ là trách Uyển Nhược đẩy quá độc ác, không chút nào cố niệm tình tỷ muội, sao cuối cùng thành như vậy, đại Dương thị liếc hắn một cái khe khẽ thở dài, đứa con trai này có lúc thật không khôn khéo, quay người quay về nội phủ.

Uyển Nhược đỡ Vương thị vào viện, mới phát hiện Thừa An một mực đi theo ở phía sau cách đó không xa, Uyển Nhược hướng hắn nháy mắt, Thừa An mới khẽ gật đầu, đi đường vòng, đi viện bên kia của Uyển Nhược.

Vào phòng, Vương thị ngồi ở trên giường gạch mới nói:

"Ngược lại Thừa An lại thật tâm thật ý đối tốt với con, lại không có chú ý đến thân tỷ tỷ của hắn bên kia, so với phụ thân của con cũng mạnh hơn, chỉ là, dù sao cách cái bụng chính là cách tầng sơn, về sau cũng muốn đề phòng một chút mới phải, chớ một vị che chở hắn."

"Cũng không phải vậy sao." Vương ma ma pha trà dâng lên nói:

"Những năm này, lão nô còn nói đại tiểu thư tính tình chính xác đã thay đổi, lại quên rằng, giang sơn dễ đổi, khi còn bé lòng dạ đã độc ác như vậy, trưởng thành, làm sao có thể trở nên hiền hòa lễ độ, này tâm tư dưới đáy lòng thật là thật khó liệu, rõ ràng là nàng làm hỏng nhân duyên của nhị tiểu thư, hiện nay bị ác báo, rồi lại đổ ở trên đầu Nhị tiểu thư của chúng ta, chỉ là, nhắc tới cũng kỳ quái, sao Thái tử gia lại nhớ tới vị đại tiểu thư nhà chúng ta, chẳng lẽ danh tiếng cũng đã truyền vào trong cung rồi, có lẽ là Hiền phi nương nương nhà chúng ta nghe tin từ hôn này, cho Nhị tiểu thư hả giận đấy ."

Vương thị vội nói:

"Lời này không cho nói càn, hôm nay Hiền phi nương nương đâu còn có tâm trạng gì, thôi, lúc đầu ta còn nghĩ tới đem nàng đuổi xa xa, nhưng cũng không nghĩ tới tầng này đi."

Vương ma ma nói:

"Phu nhân chính là quá thiện tâm rồi."

"Không phải là ta thiện tâm, ngươi không có nhìn thấy. Hôm nay ý kia của lão gia nhà chúng ta, mặc dù ngoài miệng không nói, trong đầu còn là thiên về đại nữ nhi của hắn, chỉ đáng thương Uyển Nhược của ta. . ."

Nói xong, nước mắt lại rơi xuống, Uyển Nhược vội vàng dùng khăn lau trên mặt cho mẫu thân nói:

"Mẫu thân yên tâm, Uyển Như không hại tới con được. . . . . ."

An ủi Vương thị vừa thông suốt, Uyển Nhược mới ra ngoài, trở về viện của mình, vừa vào nhà chỉ thấy Thừa An nằm nghiêng trên giường gạch, trong tay cầm bài viết chữ to mà hôm qua nhàn rỗi nàng đã viết một bài rất nghiêm túc, không khỏi xuy một tiếng cười nói:

"Mọi người nói lòng ta lớn, ta coi, lòng của Thừa An càng so với ta lớn hơn hết sức đi."

Thừa An buông chữ to trong tay nhìn nàng:

"Lời này của Nhược Nhược từ chỗ nào nói lên."

Uyển Nhược nhếch miệng cười, lại không trả lời hắn, Phúc nhi bưng trà đi vào, nhanh miệng nói tiếp:

"Thừa An thiếu gia thật chẳng lẽ một điểm cũng không có nhớ tới tình tỷ đệ nhất mẫu đồng bào?" (tỷ đệ ruột thịt cùng một mẹ)

"Nhất mẫu đồng bào?"

Thừa An lạnh bạc cười cười, trong lòng suy nghĩ, chính xác đúng là nhất mẫu đồng bào, nếu nàng tới hại Nhược Nhược của hắn, hắn có gì cần phải nhớ, từ trước đây hắn chỉ biết, trong cuộc đời của hắn quan trọng nhất chính là Nhược Nhược, nguyên nhân chính là cái duyên cớ này, nên hiện tại hắn mới không bỏ được như thế, ném không ra, rời không được.

Nếu hắn đi vào lúc này, mặc dù là hiểu biết rõ luôn có ngày gặp lại, nhưng lòng của hắn luôn là treo treo, giống như hôn sự của Nhược Nhược, từ nhỏ đính hôn, còn không nói không có sẽ không có.

Chỉ là Nhược Nhược nói qua nhân định thắng thiên (con người có thể thắng thiên nhiên), hắn tin tưởng, chỉ cần hắn chịu đựng, sớm muộn gì có một ngày, hai người có thể ở chung một chỗ lâu dài, chính là cái ý niệm này chống đỡ lấy hắn, phải trở nên mạnh mẽ, hắn trở nên càng mạnh, Nhược Nhược mới có thể càng bảo đảm, đạo lý này là năm ấy sau khi Nhược Nhược bị trói bắt đi, hắn đã ngộ ra, mà nếu muốn trở nên mạnh nhất, thì nhất định phải báo thù.

Uyển Nhược quét mắt nhìn Thừa An, xoay người lại trợn mắt nhìn Phúc nhi một cái:

"Ngươi lại thích nói hươu nói vượn."

Phúc nhi le lưỡi, làm mặt quỷ rồi lui xuống, Thừa An lôi kéo tay của Uyển Nhược ngồi xuống, nghiêm túc nhìn nàng:

"Nhược Nhược có tin ta hay không?"

Nói xong, đem tay nàng đặt tại trên ngực mình:

"Ta thề, nơi này chỉ có Nhược Nhược, đời này kiếp này cũng sẽ không có người khác."

Uyển Nhược sửng sốt, không khỏi bị hắn đầu độc, trực lăng lăng theo dõi hắn, lúc này Thừa An dị thường nghiêm túc, ánh mắt đen thui thâm thúy nhưng cũng trong suốt, mơ hồ có hai ngọn lửa dường như muốn toát ra, rốt cuộc ngọn lửa này là cái gì, Uyển Nhược đoán không ra, có lẽ căn bản là nàng không muốn đi đoán.

Uyển Nhược rút tay về, mặt có chút hồng nhàn nhạt:

"Càng lớn càng thích nói bậy rồi, ngươi là đệ đệ của ta a, đời này đều như vậy."

Ánh mắt Thừa An u ám, Uyển Nhược đem ly trà nhét vào trong tay hắn, lầm bầm một câu:

"Thái tử thê thiếp đông đảo, vì sao đang êm đẹp lại nhớ tới Uyển Như . . . . . ."

Chợt nhớ tới, tuy nói Thừa An tâm lớn, nhưng sự kiện này cũng không tiện nói lúc hắn đang ở bên cạnh, liền ngừng miệng.

Thừa An âm thầm cười lạnh, làm thiếp của thái tử coi như có phúc nữa, tuy nói hôn sự Uyển Nhược cũng không yêu thích gì, hắn cũng ước gì không thành, nhưng Uyển Như tranh giành làm nhục Nhược Nhược là sự thật, nếu là hắn. . .

"Thừa An nghĩ gì thế? Mặt cũng âm trầm, tựa như trời bên ngoài, trời muốn mưa đấy. . . ."

Tiếng nói nhỏ vừa dứt, một tiếng sấm ì ùng vang lên, mưa to tầm tã rơi xuống. Uyển Nhược lại rất hăng hái:

"Như Ý đem cửa sổ này chống lên, ta và Thừa An vừa nhìn mưa vừa đánh cờ chẳng phải tuyệt vời sao."

Như Ý hì hì cười một tiếng nói:

"Thật mệt cho tiểu thư vẫn còn có ý định nhàn hạ này."

Trong miệng nói xong, nhưng vẫn tới đây vén màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu ngọc bích lên, Uyển Nhược nằm ở trên cửa sổ nhìn một lát, nàng nhìn mưa mất hồn, Thừa An lại nhìn nàng ngẩn người, Như Ý sợ mưa hắt vào phòng, sợ luống cuống, liền cầm hương, thêm vào trong lò hương Thanh Ngọc ở trên bàn đối diện, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Thừa An bình tĩnh nhìn tiểu thư mất hồn, cái bộ dáng đó, Như Ý nhìn trong nội tâm hồi hộp hạ xuống, mặt nhịn không được cũng có chút hồng.

******

"Thập Nhất gia, bên ngoài trời mưa, người ở đây đứng trong hành lang đi, một lát lại ướt quần áo, không bằng vào đi thôi!"

Tiểu Xuân Tử đứng ở bên cạnh Triệu Hi không ngừng mở miệng khuyên hắn, vị gia này của bọn họ nghe tiếng gió đoán trời sắp mưa, bất quá thái giám truyền chỉ cũng đã đi rồi, hắn còn có cái gì không yên lòng đây, cần gì phải đứng ở bên ngoài chờ, ý chỉ của hoàng thượng vừa xuống, đại cô nương của Tô gia kia chính là không muốn lấy cũng phải gả cho, không, không nên coi là gả, vào cung của thái tử, vậy cũng thật sự coi như là cửu tử nhất sinh.

Không đề cập tới người khác, chính là cung nữ trong cung vừa nghe nói cung thái tử có việc cần làm, chân run bụng cũng lo lắng không nhỏ, phải nói vị thái tử gia này của bọn họ cũng gây quá mức, những năm trước đây còn che giấu, mấy năm này quyết định vò đã mẻ lại sứt, nói cũng thế, ý tứ của hoàng thượng, ai còn không nhìn ra nữa, thánh tâm hướng vào người nào, hôm nay cũng rất rõ ràng rồi.

Vị Thập Nhất gia này của chúng ta nơi nào nơi đó đều tốt, đã có nghiệp chướng một đời chính là vị nhị tiểu thư trong Tô phủ kia, trong lòng Tiểu Xuân Tử càng thấy được không phải chuyện tốt gì, nhìn ý kia của hoàng thượng, chắc chắn cho Thập Nhất gia cưới một tiểu thư gia môn vừa ý vị trí chánh phi, nhưng chánh phi này, nói đến nơi đó, cũng không thể là vị nhị tiểu thư kia của Tô phủ.

Này còn thôi rồi, nếu Nhị tiểu thư là vị cam tâm làm sườn phi cũng may, cùng lắm thì, Thập Nhất gia cưới chánh phi, lần nữa nạp Nhị tiểu thư làm tiểu thiếp, nhưng vị nhị tiểu thư kia, Tiểu Xuân Tử cũng thực sự biết, trên mặt nhìn rất độ lượng, trong mắt cũng là cái chủ nhân không thu một hạt cát, chớ nói sườn phi, nói lời rất bất kính một chút, mặc dù tương lai Thập Nhất gia có một ngày, phải trèo lên Đại Bảo (ngai vàng), lập nàng làm hậu, không nói chính xác người ta có nguyện ý hay không đấy.

Vượt qua cũng tính không phải, có thể nhường cho vị gia này để xuống, Tiểu Xuân Tử cảm thấy, so với cưới nhị tiểu thư còn khó hơn rất nhiều đi, mắt nhìn thấy, trước mặt một tiểu thái giám vào Sương Vân điện, mới coi là thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu thái giám khắp người đều là nước, cũng bất chấp, đến hành lang , vội vàng quỳ xuống dập đầu, Triệu Hi khoát khoát tay:

"Ý chỉ đã đến Tô phủ? Gặp được mọi người Tô gia chưa? Là tình cảnh như thế nào? Ngươi nói tỉ mỉ một chút cho ta nghe."

Thật ra thì tiểu thái giám kia đi theo đại thái giám một chuyến đi tuyên ý chỉ, trở lại liền bị đưa tới Sương Vân điện đáp lời, trong lòng cũng trực đả rung động, trong cung người nào không biết, hai cái địa phương cần đi vòng qua, một là cung thái tử, một chính là Sương Vân điện của Thập Nhất gia.

Cung thái tử cũng may, dù sao hắn cũng chỉ là tiểu thái giám, sẽ không như thế nào, còn Sương Vân điện nếu là đụng phải lúc Thập Nhất gia không thoải mái, nếu là bỗng nhiên bị đánh, không nói chính xác mạng nhỏ sẽ không có.

Cố tình vị Thập Nhất gia này của bọn họ có tên là hỉ nộ vô thường, cũng không biết lúc nào thì không vui, vì vậy, tiểu thái giám tới nơi này trả lời, cũng đánh mười hai vạn phần cảnh tỉnh.

Cũng may tiểu tử thái giám này cũng là cơ trí, xưa nay nghe nói Thập Nhất gia chào đón vị nhị tiểu thư của Tô phủ, liền thay đổi biện pháp khen Uyển Nhược vừa thông suốt, quả nhiên Triệu Hi mừng rỡ, không khỏi không có phát giận, còn thưởng mấy viên kim qua tử (tiền bằng kim loại) cho hắn.

Tiểu thái giám ra khỏi Sương Vân điện, không khỏi lau mồ hôi, trong lòng coi là hoàn toàn có người tâm phúc, mặc dù vị nhị tiểu thư kia của Tô phủ không thành được Thập Nhất vương phi, không nói chính xác trong cung này cũng là chủ tử kim quý nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.