Giang Nam Kiều Nương Tử

Chương 6




“Vương Phúc, đây là toàn bộ số nợ Quần phương lâu, ngươi xem xem sao?” Tô Thải Tần đem tờ giấy giao cho phòng thu chi Vương Phúc.

Vương Phúc vừa thấy, quả nhiên là giấy nợ Quần Phương Lâu, gần trăm vạn lượng a! Bên trong trang mắc nợ đảo mắt trả được trăm vạn lượng, phu nhân là làm như thế nào?

Tô Thải Tần chỉ cười cười, “Sự tình giải quyết được là tốt rồi.” Xoay người rời phòng thu chi.

Đám Phương Lâu Hồng kia bất quá là nhân vật bình thường thôi! Người của Âu Dương sơn trang cũng quá thành thật, cứ như vậy ngoan ngoãn bị lừa. Âu Dương Liệt cùng cha hắn Âu Dương Cảnh thực kém nhiều lắm…… Tô Thải Tần cười khẽ một chút, nàng thích người thành thật!

Nghĩ nghĩ, bất giác đã trở lại Vi Đức cư, giương mắt nàng liền thấy, nằm trên mặt đất không phải Võ Tĩnh sao? Xa hơn một chút hình như là…… Văn Đức!

Lại liếc mắt một cái vào trong phòng, không có sáng đèn, nói vậy Âu Dương Liệt nhất định là tức điên, chạy ra bên ngoài rồi. Tuy rằng hai người nằm trên mặt đất thực đáng thương, nhưng bọn hắn hai người bị đánh một chút lại là giá trị trăm vạn lượng bạc!

Tô Thải Tần cười bước vào căn phòng tối om, sờ soạng tìm ngọn nến để thắp, đột nhiên bị một đôi cánh tay sắt hữu lực gắt gao từ phía sau ôm lấy.

Nàng sợ hãi giãy dụa kêu lên, “Buông! Buông!”

Cặp cánh tay sắt kia càng thêm kiên cố, đem Tô Thải Tần thân mật khóa ở trước bộ ngựctráng kiện, khiến nàng không thể nhúc nhích.

Thình lình bị kiềm chế làm cho Tô Thải Tần ngừng giãy dụa, người phía sau rõ ràng so với nàng cao hơn rất nhiều, nàng cảm giác được hắn cúi đầu, thở ra nhiệt khí thổi vào vành tai của nàng, khiến cho nàng một trận run rẩy.

“Hôm nay nàng tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta, nếu không ta tuyệt không tha cho nàng!” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai.

Là Âu Dương Liệt!

“Ngươi…… Ngươi buông trước đã. Ngươi làm ta đau quá a!” Tô Thải Tần dùng thanh âm nhu nhược nói.

“Nói!” Âu Dương Liệt đối thanh âm nàng kêu đau mắt điếc tai ngơ, hai tay vẫn như cũ ôm nhanh thân thể mềm mại trong lòng.

Nga! Cảm giác này thật tốt, vừa mềm vừa thơm. Hơn nữa trong bóng đêm, xúc giác con người lại càng thêm mẫn cảm…… Âu Dương Liệt chưa từng nghĩ tới ôm Tô Thải Tần lại mềm mại như vậy, khiến cho hắn muốn ôm nàng không nghĩ sẽ buông tay.

Tô Thải Tần nhìn hắn không có ý buông ra, bàn tay ngọc liền đặt lên cánh tay sắt của hắn, nam nhân phía sau như bị điện giật run lên một chút, nhưng nàng cũng không phát giác. Nàng hít sâu một hơi, muốn cho chính mình thoải mái một chút, hoàn toàn không chú ý tới chính mình làm như vậy khiến bộ ngực phập phồng làm cho đáy mắt nam nhân phía sau xuất hiện dục vọng, trong bóng đêm càng có vẻ tà mị.

“Tốt lắm, ngươi muốn biết gì?” Nàng chưa từng gần sát thân hình một nam tử như thế. Tuy nói Âu Dương Liệt là trượng phu trên danh nghĩa, nhưng từ khi thành thân tới nay, trừ bỏ đêm động phòng hoa chúc ra, hai người cũng không tiếp xúc da thịt, cho nên đêm nay hai thân thể gần sát như vậy làm cho nàng xấu hổ cực kỳ quẫn, cả gương mặt cười đều là một mảnh hồng, may mắn trong bóng đêm nhìn không ra. Nàng hơi chút thả lỏng, cố giữ bình tĩnh, nghĩ rằng chỉ cần hảo hảo nói với hắn, hẳn là không có việc gì.

“Nàng vì sao hôm nay lại tới Quần Phương Lâu? Đây không phải nơi nàng có thể đến.”

Thì ra Âu Dương Liệt là giận nàng đến Quần Phương Lâu a! Tô Thải Tần mỉm cười trong bóng đêm.

“Phu quân, ta đi Quần Phương Lâu là vì muốn giải quyết nợ nần bên trong trang.”

“Cũng không cần nàng tự mình đến kỹ viện! Kêu Vương Phúc đi sẽ tốt hơn.”

“Như vậy thực đúng, nhưng bên trong trang nợ góp bạc ở Quần Phương Lâu cũng không ít, ta sợ Vương Phúc bọn họ không kiềm chế nổi, liền tự mình ra mặt. Mặt khác ta cũng muốn nhìn xem khách nhân ở Quần Phương lâu rốt cuộc là ăn cái gì, dùng cái gì, như thế nào Âu Dương sơn trang chúng ta lại thiếu nợ đến trăm vạn lượng bạc.”

“Ý nàng là ta không thể đi kỹ viện?” Âu Dương Liệt không thích người ta quản thúc hắn, cho dù là thê tử trên danh nghĩa cũng không được, khẩu khí dĩ nhiên là không tốt. Nhưng cái hắn chú ý nhất là Tô Thải Tần một người có nơi có chốn cư nhiên bỏ chạy đến kỹ viện, bên người cũng không có Văn Đức đi theo, nếu gặp chuyện không may làm sao bây giờ?

“Không phải, ta chỉ là muốn đi xem……”

“Không cho phép đi! Về sau không cho phép đến đó nữa!” Âu Dương Liệt bá đạo gầm nhẹ, Tô Thải Tần màng tai thiếu chút nữa bị thủng.

Hừ! Chính mình đi tìm vui, lại không cho nàng đi! Tô Thải Tần cá tính không chịu thua lại trỗi dậy.

“Ngươi có thể đi, vì sao ta không thể đi? Nam nhân đều là như vậy, đem nữ nhân buộc lại, chính mình lại ra bên ngoài hưởng khoái hoạt! Nam nhân ra bên ngoài tìm nữ nhân phong lưu phóng khoáng, nữ nhân chỉ cần cùng nam nhân nói chuyện lại bị coi là lẳng lơ…… Này căn bản không công bằng! Huống chi ta đi Quần Phương Lâu cũng không có làm cái gì a! Chẳng qua là theo……”

“Nàng đi Quần Phương Lâu còn muốn làm cái gì?” Âu Dương Liệt cơ hồ rống lên.

Chẳng lẽ nàng không biết đó là nơi chuyên mua vui của nam nhân sao? Nàng đi tới đó sẽ có nhiều nguy hiểm, nếu không ai che chở bên người nàng, khó bảo đảm không có ai ra tay với nàng. Nàng không thấy khi nàng ở trong phòng của Hồng Phượng ồn ào, khách làng chơi vây quanh ở bên ngoài mê đắm nhìn chằm chằm nàng sao? Chết tiệt!

Âu Dương Liệt chỉ cần nghĩ đến nam nhân khác nhìn chằm chằm Tô Thải Tần mà chảy nước miếng, sẽ không biện pháp chịu được. Nếu không có Văn Đức cùng Võ Tĩnh hai người sống chết kéo hắn đưa lên ngựa, hắn hận không thể cho mấy đám khách ấy một chưởng chếtuôn.

Tô Thải Tần nào biết ý nghĩ trong lòng hắn, nàng chỉ là muốn giải quyết nợ nần với Quần Phương Lâu, tự mình bắt gian. Trước bắt hoa khôi Hồng Phượng, khiến cho tú bà cúi đầu, cuối cùng nàng liền lấy ba ngàn lượng giải quyết nợ nần trăm vạn lượng. Chỉ như vậy, Âu Dương Liệt sao phải ngạc nhiên ?

“Ngươi không cần lớn tiếng như vậy! Lỗ tai của ta nhanh bị ngươi rống cho thủng mất. Ngươi đến Quần Phương Lâu tìm vui, còn ta? Hừ! Cùng tú bà ở bên trong cò kè mặc cả.”

“Cò kè mặc cả? Chẳng lẽ nàng……” Âu Dương Liệt muốn tức chết mà, hắn thú nàng vào cửa rốt cuộc là dạng nữ nhân gì a!

“Âu Dương Liệt, ngươi đừng đem ý nghĩ dơ bẩn này đổ lên người ta, ta cái gì cũng không có làm, chính là cùng với Hồng di nương thương lượng nợ nần bên trong trang mà thôi. Tin hay không tùy ngươi.”

“Thật sự chỉ có như vậy?” Âu Dương Liệt khẩu khí rõ ràng dịu đi rất nhiều.

“Ngươi không tin, vậy thì đưa hưu thư cho ta, ngày mai ta sẽ trở về Hấp huyện, nợ nần của Âu Dương gia ngươi tự giải quyết đi!” Tô Thải Tần cũng tức giận.

Nghe thấy nàng muốn trở về Hấp huyện, Âu Dương Liệt không tự giác hai tay càng nắm chặt lại. Tô Thải Tần bị ép chặt, khiến cho nàng thực sự khó thở, giãy dụa nói: “Ta không phải đã nói rồi, ta ở Quần Phương Lâu chính là thương lượng nợ nần, không có bị người khác chạm qua...... Ngươi mau buông tay a! Chẳng lẽ ngươi còn muốn kiểm tra ta sao?!” Tô Thải Tần căn bản không chú ý tới chính mình nói cái gì, chỉ vội vàng giãy dụa. Hắn nếu không buông tay, nàng sẽ chết vì thiếu không khí mất!

Thân thể mềm mại trong lòng không ngừng vặn vẹo ở trong ngực hắn vuốt ve, cái mông đầy đặn ma sát vật nam tính của hắn, Âu Dương Liệt đáy mắt toát ra dục vọng nồng đậm, ngọn lửa trong mắt càng ngày càng rực nóng hơn.

“Được, ta kiểm tra một chút!” cánh tay vung lên, hắn đem Tô Thải Tần ném lên trên giường lớn.

“Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?” Tô Thải Tần bị ném đến choáng váng đầu óc, muốn làm rõ sự tình.

“Như nàng nói, kiểm tra một chút!” Âu Dương Liệt ý vị thâm trường phun ra câu nói.

“Cái gì...... Cái gì? Âu Dương Liệt, ngươi không được lại đây...... Ngươi không được đụng vào ta! Dừng tay!” Tô Thải Tần bối rối kêu trong bóng đêm.

“Ta là phu quân của nàng, nàng là do ta danh chính ngôn thuận cưới vào cửa, ta đương nhiên là có quyền chạm vào nàng!” Âu Dương Liệt thản nhiên công khai chủ quyền, bàn tay cũng không nhàn rỗi, áo khoác của Tô Thải Tần nháy mắt đã bị hắn xé rách.

“A! Không...... Lúc trước chúng ta đã nói, ngươi...... Ngươi sẽ không chạm vào ta......” Tô Thải Tần giờ phút này thanh âm đã run rẩy không ngừng.

“Ta sẽ không chạm vào nàng. Ta chỉ là muốn kiểm tra nàng mà thôi!” Bàn tay to lớn vung lên, quần áo trong ngoài đều bị cởi bỏ, Tô Thải Tần cả người trần truồng cảm thấy thẹn thùng hút ngụm khí lạnh.

“Không!” Nàng cơ hồ khóc kêu lên.

“Van cầu ngươi...... Không cần như vậy...... Ta thật sự không bị người khác chạm qua, ngươi phải tin tưởng ta......” Nàng vội vàng dùng tay che chắn.

Âu Dương Liệt có một thân võ nghệ cho nên chắn cũng không thể cản hắn. Hắn đem Tô Thải Tần kiềm chế dưới thân, làm cho nàng không thể nhúc nhích, một đôi tay ngọc bị áp chế hai bên đầu.

Tô Thải Tần bình tĩnh ban đầu biến mất, nàng không thể tin Âu Dương Liệt sẽ không phân rõ phải trái như vậy, mãnh liệt như vậy!

Kỳ thật cho dù nàng thực bị người khác chạm, nàng cùng Âu Dương Liệt cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, Âu Dương Liệt thật sự không cần tức giận như thế; Nhưng Tô Thải Tần giờ phút này mất bình tĩnh, không nghĩ nổi cái gì nữa. Âu Dương Liệt lại kỳ quái, rõ ràng chỉ là hữu danh vô thực,sao biểu hiện của hắn lại như trượng phu ăn dấm chua nha.

“Nếu nàng không bị người khác chạm qua, cần gì phải sợ ta kiểm tra đây?” Thanh âm kiềm chế cực độ vang lên bên tai Tô Thải Tần, từ thanh âm thổi nhiệt khí vào lỗ tai, làm cho Tô Thải Tần cả người mềm nhũn vô lực.

Không...... Không thể...... Còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ nhìn thấy hết thân thể của nàng...... Chờ hắn nhìn đến...... Không! Không cần!

Tô Thải Tần chảy xuống hai hàng thanh lệ, hỗn loạn lắc đầu, biểu hiện nàng cực đoan không muốn.

Âu Dương Liệt say mê làn da ngọc trắng mịn của thân thể bên dưới, ngón tay thô ráp không ngừng di động trên thân mình nõn nà, đến mức đem khiến cho hắn một trận thở gấp. Hắn vuốt ve xương quai xanh tinh tế, bờ vai trơn mềm, bàn tay lại trượt xuống, vuốt ve đầu nhũ hoa thẳng cứng, ngón tay ở đỉnh phong mà lưu luyến bồi hồi, hai đóa hồng mai theo lực đạo tăng mạnh của ngón tay mà có vẻ đỏ hồng không thôi.

Tay hắn tiếp tục đi xuống, xoa xoa cái bụng bằng phẳng của nàng. Tô Thải Tần cực lực muốn tránh thoát. Không...... Không thể xuống lần nữa đi!

Bàn tay to lại xuống chút nữa, tìm kiếm chỗ thần bí làm nam nhân điên cuồng......

“Không! Van cầu ngươi...... Kiểm tra đến đây là đủ rồi...... Không cần...... Không cần xuống chút nữa!” Tô Thải Tần cảm thấy xấu hổ cực kỳ, nàng không cần bất luận kẻ nào nhìn đến thân thể của nàng.

“Ta muốn nàng! Tần nhi!” Âu Dương Liệt vùi đầu vào mái tóc thơm tho của nàng, thấp giọng nỉ non, đó là thanh âm tràn ngập dục vọng, trong bóng đêm càng có vẻ mê người.

Âu Dương Liệt nói ra lời nói xuất phát từ sâu trong nội tâm của hắn. Hôm nay ở Quần Phương Lâu thấy người bên gối trước đây là Hồng Phượng, hắn chỉ cảm thấy chán ghét, hiện tại ôm Tô Thải Tần, hắn mới hiểu được, từ thời khắc tháo bỏ khăn trùm đầu của nàng trong đêm động phòng, cảm xúc dễ chịu khi chạm vào nàng chui vào lòng bàn tay hắn đến giờ vẫn còn,là vì hắn muốn nàng!

Kiểm tra chỉ là cái cớ, nàng cho hắn một cái cớ thực tốt!

Tô Thải Tần nghe Âu Dương Liệt thâm tình nói nhỏ xong, đôi mắt tràn ngập nước mắt sửng sốt một chút. Nàng cũng coi như đã gặp vô số người, một người chân thành hay không, nàng chỉ cần nói chuyện nghe ngữ điệu của họ là biết. Âu Dương Liệt nói nhỏ trong bóng tối, thật là lời nói trong đáy lòng hắn.

Hắn không phải khi dễ nàng, hắn là thật sự yêu nàng!

Từ khi nào thì bắt đầu? Nàng không biết. Nàng chỉ biết là Âu Dương Liệt nói nhỏ cũng không phải do dục vọng nhất thời, đó là thổ lộ thâm tình a! Nàng muốn đem thân mình giao cho hắn sao? (ồ zia,đúng a đúng a…)

Không! Nàng không cần bất luận kẻ nào nhìn dấu vết kia! Tuyệt không muốn!

Nhưng...... Cho dù về sau muốn cô đơn đến già, nàng cũng có quyền lợi hưởng thụ một lần cá nước thân mật đi!

Đối với chuyện gì nàng cũng tràn ngập hiếu kỳ, đối với chuyện nam nhân cùng nữ nhân hoan ái rất không hiểu. Nam nữ giao hoan là chuyện trọng yếu như vậy sao? Vì sao mọi người ở mặt ngoài đều không nói, nhưng lại bí mật chịu ảnh hưởng? Hiện tại nàng có cơ hội nếm thử việc mây mưa, có gì không thể?

Nhưng là, Âu Dương Liệt nếu nhìn đến thân thể của nàng, sẽ thực thất vọng đi! Còn có sự kiện...... Không cần! Nàng không cần nam nhân chạm vào nàng!

Ngay tại thời điểm Tô Thải Tần đang khó xử, trong cơ thể đột nhiên có một vật lạ khiến nàng cảm thấy sợ hãi. (chỗ này chưa nha,chưa nha * cười gian*…Vân Nhạc:cô đủ tuổi chưa*đập bốp phát vào gáy*…Tôi đủ rồi nha.)

“Không! Không cần!” Tô Thải Tần hét lên một tiếng, vốn đình chỉ muốn giãy dụa nhưng nàng lại dùng lực.

“Nàng thực chặt!” ngón tay Âu Dương Liệt chạm đến huyệt khẩu đóa hoa non mềm mà can thiệp, chưa có nước(nguyên văn là nước bọt,ta định ghi là xuân triều a *đỏ mặt*), biểu hiện này nghĩa là thân thể đối sự vuốt ve của nam nhân thật sự xa lạ.

Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng vê lên đóa hoa mà xoa bóp, hy vọng làm cho nàng quen với thân cận của mình. Tuy rằng vật nam tính dưới thân đã muốn dâng trào, nhưng hắn không muốn như vậy đã tiến vào nàng, sẽ làm bị thương nàng a.

Âu Dương Liệt cẩn thận tỉ mỉ đầy nhu tình, Tô Thải Tần cũng không biết, nàng chỉ biết là không muốn nam nhân chạm vào nàng. Trong lòng cực độ kích động làm cho nàng ra sức giãy dụa, hoàn toàn đã quên vừa rồi còn muốn nếm thử một chút ý niệm cá nước thân mật trong đầu.

Đối với giãy dụa của Tô Thải Tần, Âu Dương Liệt làm ngơ,không thèm để ý, nhưng muốn vào bên trong nàng thì cần dung lực, hắn sợ chính mình làm đau hoa huy*t nhi non mềm của nàng, bất đắc dĩ, hắn rút ngón tay ra ngồi dậy.

Tô Thải Tần chưa kịp thở dài nhẹ nhõm một hơi, Âu Dương Liệt thân thủ mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy nàng, cùng nhau tựa vào đầu giường có đệm, hai người chân quấn lấy nhau ở trên giường. Tô Thải Tần không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ cần hắn không dùng ngón tay xằng bậy nữa thì tốt rồi.

Nhưng nàng cũng không có nhiều thời gian may mắn, Âu Dương Liệt dùng chân mạnh mẽ ôm lấy đôi chân thon dài của nàng, kéo sang hai bên.

Hai chân thon thả,mượt mà của nàng lập tức bị mở rộng,theo đó,chỗ bí mật giữa hai chân của nàng cũng hoàn toàn bại lộ, múi thịt(bản raw nha,raw nha,ta không biết nha) chỗ cánh hoa lập tức cảm nhận được khí lạnh tràn vào, hơi co lại một chút.

“Không!” Tô Thải Tần thật sâu đổ rút một hơi.

Nàng không nghĩ tới Âu Dương Liệt lại dùng tư thế mất mặt như vậy! Quá mất mặt a! Nàng cho tới bây giờ chưa từng như vậy(Tất nhiên,tỷ mà rồi thì Liệt ca..hộc máu chết vì tức a)!

Nàng muốn phản kháng, nàng không muốn như vậy!

Nhưng, phản kháng như thế nào đâu? Hai tay bị một cánh tay sắt của hắn chặt chẽ ôm lấy, toàn bộ thân mình bị ôm ở trong lồng ngực rộng lớn, chính nàng cũng mơ hồ cảm giác được cái mông đang bị vật nóng bỏng của hắn chạm vào, hai chân lại bị chân của hắn cuốn lấy, cho nên nàng động cũng không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chân mình bị mở rộng ra.

Hôm nay ánh trăng lại đặc biệt sáng ngời, trong phòng tuy rằng không có ánh nến, nhưng người có nhãn lực tốt vẫn đang có thể nhìn được những nơi người khác không thể nhìn tới -- mà Âu Dương Liệt chính là người nhãn lực tốt.

Hắn nhìn hai chân Tô Thải Tần bị kéo ra thật mê người, ánh trăng chiếu xuống, mơ hồ còn nhìn thấy hình dạng huyệt khẩu, cửa vào màu hồng phấn kia...... Bàn tay to lớn của hắn đã khẩn cấp hướng huyệt khẩu tìm kiếm.

“Không...... Dừng tay a! Ngươi đừng như vậy!” Tô Thải Tần vẫn chưa từ bỏ ý định khóc lóc kêu hô.

Một ngón tay len vào(BS: ựa,ựa,ựa,….Không hiểu sao ta….máu ta đâu hết rồi …VP: chai rồi làm gì còn nữa mà phun.....BS:*liếc mắt nhìn đểu*)!

Không! Không cần a! Tô Thải Tần điên cuồng lắc đầu,gương mặt tràn lệ.

Không thể động đậy ,nàng chỉ có trơ mắt nhìn hai chân chính mình bị kéo ra hết cỡ, tùy ý ngón tay hắn ở nơi riêng tư ra vào dao động. (BS: VP ơi,tiếp máu cho ta….ặc ặc…VP: làm gì có chảy đâu mà tiếp. Ta phải để dành cho ta nữa a...BS: *cầm dép lên phi* VP:*mang chảo sắt ra đỡ* *nháy mắt cười đểu*)

Không...... Tô Thải Tần cơ hồ tuyệt vọng muốn chết đi.

Ngón tay thứ hai.

Không! Không cần! Không thể!

A! Đau quá --

Khi ngón tay thứ hai của Âu Dương Liệt cùng tiến vào, Tô Thải Tần cảm thấy trong cơ thể căng ra cực độ, hai căn ngón tay ở trong cơ thể mãnh liệt đánh sâu vào, làm cho nàng cực không thoải mái, toàn bộ đầu cháy rừng rực, nàng không thể tự hỏi, chỉ có thể cuồng loạn lắc đầu, thất thanh khóc nức nở.

Âu Dương Liệt ở bên tai nàng thở gấp, bờ ngực rộng lớn theo nhịp thở nhấp nhô lên xuống, ma sát vào tấm lưng ngọc ngà của nàng, nàng cảm thấy trên lưng như có một giàn hỏa thiêu; động tác ngón tay càng nhanh, phía sau thở dốc càng thêm dồn dập.

Ngón tay thon dài hữu lực ở trong nơi riêng tư nữ tính cuồng loạn sờ soạng, bá đạo ra vào, muốn dấy lên dục diễm nhụy hoa của nàng, nhưng kỳ quái là hoa huy*t nhi vẫn buộc chặt như cũ, mặc dù đã có chút ướt át, nhưng chưa thể tiếp nhận vật to lớn cứng rắn của hắn. Âu Dương Liệt rất muốn cho nàng có một chút thời gian để ẩm ướt, nhưng hắn cũng sắp nhịn không được.

Phút chốc hắn đem Tô Thải Tần buông ra đặt ở dưới thân, đặt chính mình vào giữa hai chân, hai cánh tay sắt ôm lấy đầu gối của nàng, khiến cho hoa huy*t mềm mại rộng mở, nhiệt năng nam tính nhắm ngay huyệt khẩu, toàn bộ thân hình hướng lên trên đi vào......

“A --” Thiên hạ dưới thân kêu đau một tiếng.

Nam tính mới có tiến một nửa, đúng như hắn dự đoán, nàng thật chặt, cũng quá nhỏ, không thể hoàn toàn thừa nhận vật thật lớn của hắn, huống chi hoa kính nhi cũng chưa có ướt át hoàn toàn.

Đau quá!

Tô Thải Tần cảm giác duy nhất chính là đau, nàng nhanh chóng cau mày liễu, cả gương mặt nàng nhăn lại.

“Tốt rồi Tần nhi, thả lỏng, lập tức liền trôi qua thôi!” Âu Dương Liệt cắn răng, tựa hồ thừa nhận thống khổ tương đối lớn.

Tô Thải Tần từ hai mắt đẫm lệ nhìn thấy bộ dáng Âu Dương Liệt thống khổ, nghĩ rằng loại sự tình này đau như vậy, như thế nào có người thích làm đây? Nàng hai mắt ngập nước lắc đầu, thì thào nhớ kỹ: “Không cần...... Đau quá......”

Âu Dương Liệt lại thử tiếp tục xâm nhập, vẫn là khóc sướt mướt liên tiếp kêu lên đau đớn, hắn đành phải yên lặng bất động trước, chờ huyệt khẩu nhỏ hẹp quen với sự tiến vào của hắn. Hắn cúi đầu đem nhũ hoa ngậm vào miệng, nhẹ nhàng gặm hôn, đầu lưỡi linh hoạt vòng quanh đỉnh núi cứng ng hy vọng kích thích thân thể làm cho nàng thả lỏng.

Lần nào hắn cũng dùng kỹ xảo như vậy trên người nữ nhân khác, dùng đến trên người Tô Thải Tần một chút hữu ích cũng đều không có, huyệt khẩu vẫn như cũ,xuân triều ít ỏi(cái này là nước dãi,nước bọt,..ặc ặc), mà của nàng nhỏ hẹp kẹp lấy dục vọng nam tính của hắn, tuy rằng chỉ có tiến một nửa, nhưng vẫn làm hắn điên cuồng. Hắn muốn hoàn toàn có được nàng, ngay bây giờ!

Âu Dương Liệt rốt cuộc quản không được cái khác, đem đùi ngọc thon dài nâng lên đặt trên vai mình, đem một nửa nam tính vừa tiến vào hoàn toàn rút ra, thắt lưng cùng mông lại dùng một chút lực, phân thân nam tính lập tức nhập vào hoa huy*t tận gốc, thẳng hướng sâu trong hoa tâm.

Nga! Cảm giác mất hồn làm cho Âu Dương Liệt than nhẹ ra tiếng.

Thật chặt! Thật ấm áp!

Nam tính bị vách thịt ấm áp bao quanh, ở chỗ sâu trong hoa tâm hình như có cái gì ma sát ngay phía trước đỉnh mẫn cảm, thoải mái cực kỳ.

Nhịn không được kích thích, hắn bắt đầu dao động ra vào. Sợ Tô Thải Tần không chịu nổi, hắn còn cố ý thả chậm tốc độ, nhưng, không còn kịp rồi......

Âu Dương Liệt thấy kỳ quái nàng như thế nào không hô đau, cúi đầu thì thấy Tần Nhi của hắn đã ngất đi, sắc mặt trắng bệch, nước mắt còn chưa khô. Hắn nhìn thiên hạ trong lòng mặc dù không nỡ, nhưng vì bản năng nam tính, hắn cuồng dã yêu cầu ở trên người nàng. Tối nay, trong đầu hắn rốt cuộc không dung nổi người khác, hắn chỉ cần nàng!

Ánh trăng lẳng lặng chiếu vào hai thân mình trần trụi, nam nhân cường tráng ,cơ bắp mồ hôi đầm đìa, trên mặt anh tuấn lộ vẻ dục vọng dâm dã(nguyên văn nha), càng tăng thêm xuân sắc trong phòng. Ở giữa ngân quang ngoại lệ duy nhất đại khái là Tô Thải Tần đang nhắm chặt hai mắt, nước mắt tràn ngập khuôn mặt.

----Cả đời này đã định trước là thiếu nợ nàng.----

----Thỉnh cho phép ta dùng chân tình ở bên nàng vĩnh viễn không rời.----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.