Giang Nam Kiều Nương Tử

Chương 5




Những ngày kế tiếp, Tô Thải Tần đều đến phòng thu chi tìm hiểu vấn đề nợ nần của Âu Dương sơn trang, công việc thực kinh khủng. Nàng trời sinh tính thông minh hiếu học, học tập mạnh mẽ, cá tính quật cường, không chịu thua, thích tìm kiếm vấn đề, sau đó giải quyết vấn đề. Bình thường là không chịu ngồi yên, nếu quá nhiều ngày ưu nhàn, sẽ tự tìm kiếm việc để làm.

Cho nên tuy nói là bất đắc dĩ thay Âu Dương Liệt giải quyết nợ nần, nhưng Tô Thải Tần trong lòng quyết tâm thật sự; Nàng thích nhất giải quyết vấn đề khó khăn, nhất là có liên quan đến tiền tài.

Văn Đức cùng Thúy Lục xem chủ tử nhà mình làm việc mà vui như vậy, đáy lòng cũng cao hứng theo. Nhất là Văn Đức, tiểu thư vội làm việc, sẽ không còn thời gian sai hắn đi làm chút chuyện kỳ quái, hắn cũng ít giật mí mắt. Thiện tai! Thiện tai!

Trong khoảng thời gian này, Tô Thải Tần cùng Âu Dương Liệt phân giường ngủ, Âu Dương Liệt ngủ giường lớn, Tô Thải Tần ngủ ở giường nhỏ một chút bên trong, hai người nghỉ ngơi cũng như bình thường, cũng là bình an vô sự.

Hai người ở chung cũng coi như có thể, Tô Thải Tần trước mặt người khác cho Âu Dương Liệt là phu quân một chút mặt mũi, Âu Dương Liệt cũng bởi vì Tô Thải Tần tận tâm hết sức giải quyết bên vấn đề nợ nần trong trang mà đối nàng có một phần khách khí. Dù sao quản sự tôi tớ không cần lại đến phiền hắn là được, hắn có thể cho chính mình say mê thích vũ kỹ

Trải qua hai tháng, Tô Thải Tần đại khái có một chút khái niệm đối với nợ nần bên trong trang. Chiếu theo tình trạng kinh doanh trước mắt, cho dù lúc trước nàng có trăm vạn của hồi môn cũng chỉ có thể giải quyết khẩn cấp, về lâu dài, Âu Dương sơn trang chung quy là tan hoang…… Thú Tô Thải Tần nàng, coi như tổ tiên Âu Dương Liệt có phúc vận tốt nha.

Hôm nay nàng xem vài nét bút biên lai mượn đồ, chủ nợ là Quần Phương lâu, khoản nợ là một trăm vạn lượng, nàng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi!

Quần Phương lâu là đệ nhất kỹ viện lư châu phủ, do bảo nương Hồng di chủ trì, bên trong các cô nương giỏi ca múa, lại có món ngon, là giấc mộng dịu dàng mỗi nam nhân lư châu phủ đều ao ước. Âu Dương Liệt thường đến chỗ hoa khôi Hồng Phượng, thường thường một lần bao chính là mấy tháng, đến nỗi thiếu nợ trăm vạn lượng do chơi bời trăng hoa.

Một trăm vạn lượng! Có thể đắp một trăm tòa Quần Phương lâu! Một mét thạch chào giá bất quá một hai ngân, tiện nghi thì ba,bốn tiền, còn có, sở hữu toàn bộ kỹ nữ Quần Phương lâu, hơn nữa bất động sản cũng không vượt qua ba vạn lượng bạc, Âu Dương Liệt ở kỹ viện ăn kim ăn ngân a?! Lão bản lâu kia thật đúng là dám lừa Âu Dương Liệt, Âu Dương Liệt cũng cứ như vậy ngây ngốc bị lừa…… Như thế nàỳ Âu Dương gia chuyên làm việc thưởng tiền a!

Hừ! Coi như ngươi vận khí không tốt, gặp phải Tô Thải Tần ta!

“Vương Phúc!”

“Vâng, phu nhân.”

“Nợ nần Quần Phương lâu là chuyện gì xảy ra?”

“Bẩm phu nhân, đây là hành vi trước kia của trang chủ, hiện tại tuyệt đối sẽ không như vậy.”

Này Vương Phúc cư nhiên nghĩ nàng đang ghen? Âu Dương Liệt đi tới kỹ viện nàng sẽ không để ý, hiện tại hắn tới kỹ viện nàng càng thích, chỉ cần hắn không chạm vào nàng thì tốt rồi. Bất quá hình như sau khi thành thân hắn không tới kỹ viện nữa– bởi vì không có nợ thêm.

“Vương Phúc, ta biết. Trang chủ là nam tử tốt luôn lo cho gia đình, thành thân xong sẽ không đến Quần phương lâu, ta rất rõ ràng.”

Tô Thải Tần không quên trước mặt người khác cho Âu Dương Liệt ít mặt mũi. Nàng thực hiểu được tuy rằng Âu Dương Liệt ở mặt ngoài không thèm để ý ánh mắt người khác,nhưng trong lòng vẫn là hy vọng có thể được người khác đồng ý.

Nàng nở nụ cười một chút, “Trang chủ vì trang vụ, đi qua đi lại cũng vất vả. Ta thân là con dâu Âu Dương gia, hy vọng có thể thay trang chủ san sẻ việc nhà, cho nên mới muốn tìm hiểu nợ nần này như thế nào có, cũng không phải tra khảo tội, ngươi không cần lo lắng. Vương Phúc,nợ Quần phương lâu một trăm vạn lượng ,nợ như vậy cũng có chút kỳ quái, ngươi có ý kiến gì?”

Phòng thu chi Vương Phúc phảng phất thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Bẩm phu nhân, trang chủ trước kia đến Quần phương lâu, đều là chọn hoa khôi Hồng Phượng, có khi vài ngày, có khi cả tháng, bởi vậy chi tiêu cũng liền đặc biệt lớn. Trang chủ thường thường kêu Hồng di, cũng chính là lâu chủ Quần phương lâu viết số lượng chi tiêu, sau đó ký tên giải quyết, cho nên mới có tờ phiếu nợ này.”

“Trang chủ không thấy số lượng quá lớn sao?” Tô Thải Tần tùy tay lật một chút nợ nần trên bàn ra.

“Hồi phu nhân, trang chủ đối với tiền tài là người rất không cẩn thận, huống chi là ở nơi son phấn như vậy, sợ cũng không nhìn kỹ.”

Vương Phúc lời nói hàm súc, Tô Thải Tần nghe rõ ràng. Nam nhân tại kỹ viện nhìn kỹ giấy tờ là sẽ bị cười, huống chi Âu Dương Liệt là trang chủ Âu Dương sơn trang, tự nhiên càng không thể nhìn kỹ số nợ, như vậy chọc người chê bai, nói đường đường một cái trang chủ còn tính toán chi li. Quần Phương lâu có lẽ hiểu được điểm này, mới dám đem số nợ nâng cao ngất trời.

“Kia ngươi xem, nợ nần Quần phương lâu này xác nhận bao nhiêu mới hợp lý?”

“Hồi phu nhân, lão nô không đến Quần phương lâu, cũng không biết bên trong chi tiêu như thế nào. Nhưng hiện tại một thước thạch bất quá hơn tám tiền, quyên một giá trị ngân sáu tiền, cho dù là phí dụng hoa khôi Hồng Phượng, phí sửa soạn hành lý, cấp cao thấp trong lâu tiền thưởng, ẩm thực của trang chủ, tất cả hẳn là sẽ không vượt qua ba ngàn ngân lượng.”

Xem ra Vương Phúc đối giá hàng còn rất có khái niệm, không giống Âu Dương Liệt ăn thước không biết giá thước.

“Trang chủ đối với số lượng này cũng chưa ý kiến?”

“Hồi phu nhân, trang chủ cho dù có ý kiến, cũng không thể khác. Trên tờ ký nợ là chữ ký của trang chủ, trang chủ lại không muốn nhờ vả người khác, khiến cho nợ nần càng tích càng nhiều.”

Này Âu Dương Liệt thật đúng là rõ đầu rõ đuôi thưởng tiền không, từ kỹ viện đến lúc thành thân vẫn là như vậy…… Ai! Hôm nay coi như nàng Tô đại cô nương rủ lòng từ bi, cứu nam tử đang lún sâu vào biển nợ đi!

Tô Thải Tần cúi đầu suy nghĩ một chút, “Ta đã biết, việc này ta sẽ giải quyết. Vương Phúc, hôm nay ta hỏi cái này Quần phương lâu chuyện, không thể để trang chủ biết, hiểu chưa?”

“Vâng, phu nhân.” Vương Phúc mấy ngày này đối Tô Thải Tần thật đúng là bội phục sát đất, nàng dặn dò mọi chuyện, hắn tôn sùng như thánh chỉ, không dám không tuân theo.

Phòng thu chi yên tĩnh như vậy, mà ở chính sảnh phía trước lại mưa rền gió dữ. Chính sảnh Âu Dương sơn trang truyền đến thanh âm Âu Dương Liệt đang rống giận, ồn ào, mơ hồ hỗn loạn.

“Ta nói Âu Dương trang chủ, khoản tiền này đã tích hai năm, nay hẳn là thanh toán đi! Thê tử ngươi cũng cưới, năm mới sắp đến, nợ nần một ngàn lượng này, ngươi tính khi nào thì trả đây?”

Người đang nói là Lỗ chưởng quỹ, nghề của hắn là làm than đá, dầu thắp. Âu Dương sơn trang từ mấy năm trước nợ góp một khoản tiền chậm chạp chưa trả lại, khiến cho hắn hai năm nay cũng lỗ lã theo, còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng chống đỡ không được. Chỉ cần lấy lại của Âu Dương gia một ngàn lượng bạc, lập tức giảm bớt đi dược phần nào, cho nên hôm nay hắn muốn đòi lại một ngàn lượng bạc này.

“Lỗ chưởng quỹ, việc này ta không rõ ràng lắm, ngươi tìm Vương Phúc đi.” Âu Dương Liệt ghét nhất bị người khác tới cửa thúc giục. Bị đòi nợ thật không có mặt mũi; Rõ ràng ngày đó Âu Dương gia hướng bọn họ mua hàng hóa là bọn họ cầu mong, hôm nay lại thúc giục trả tiền, người khác thiếu bọn họ tiền, là có thể tùy ý nhục nhã người khác , làm cho hắn nhìn thực buồn nôn.

“Âu Dương trang chủ, trên giấy nợ ghi nợ tiền là Âu Dương sơn trang, tức là Âu Dương sơn trang thiếu nợ, tự nhiên là tìm trang chủ, nào phải tìm phòng thu chi đâu!”

“Bên trong trang là do Vương Phúc quản……”

Âu Dương Liệt nói còn chưa hết, Lỗ chưởng quỹ ngữ điệu mang châm chọc nói: “Nếu có nợ không tìm chính chủ, ngược lại tìm phòng thu chi, như vậy ai muốn làm trang chủ cũng được, ai muốn làm tiểu nhị phòng thu chi nha? Này Vương Phúc cũng thật đáng thương!”

“Ngươi lời này là ý tứ gì?” Âu Dương Liệt không hờn giận nhìn chằm chằm sắc mặt con buôn Lỗ chưởng quỹ.

“Ta là nói người trong phòng thu chi của Âu Dương sơn trang là đáng thương nhất thiên hạ. Trang chủ mặc kệ hết thảy, toàn bộ giao cho Vương Phúc…… Vương Phúc đáng thương kia đã là người cao tuổi, không chịu nổi ép buộc như vậy a! Không thể tưởng được Âu Dương sơn trang cũng sẽ rơi vào kết cục hôm nay, ngay cả một ngàn lượng bạc cũng nợ hai năm. Sớm biết vậy lúc trước sẽ không đem hàng hóa đưa tới Âu Dương gia, hiện tại cũng sẽ không như vậy ngay cả tiền vốn cũng không trả được .” Lỗ chưởng quỹ cay nghiệt nói.

“Câm mồm! Âu Dương sơn trang không phải nơi để ngươi giở thói ngang ngược!” Âu Dương Liệt rống lên.

“Nhớ ngày đó Âu Dương gia ở Giang Bắc có thể nói là hô phong hoán vũ, sao biết khi vào trong tay ngươi, Âu Dương gia liền mắc nợ liên miên…… Chậc chậc, thật sự là phú quý chỉ được 3 đời a!”

Âu Dương Liệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một đôi mắt kích động biến thành màu đỏ, giơ tay muốn đánh xuống.

“Âu Dương trang chủ, hôm nay ta đến cũng mang theo một nhóm sai dịch nhà quan, ngươi nếu động thủ đánh chủ nợ ta, là muốn ngồi tù. Có phải hay không a? Mọi người!”

Lỗ chưởng quỹ nhìn nha dịch phía sau, những người này sớm biết ưu việt của hắn. Hắn biết Âu Dương Liệt võ công rất cao, nếu không tìm bảo tiêu, sao dám kiêu ngạo như thế; Lũ quan sai cũng vui vẻ nhận lấy tiền công, bởi vì hiện tại Âu Dương gia nợ tiền, cho dù hắn không động thủ đánh người, vẫn có khả năng đưa hắn quay về nha môn hỏi tội. Bất quá bởi vì trong quá khứ Âu Dương gia ở Giang Bắc thế lực khổng lồ, có thể không chọc hắn thì cũng đừng chọc hắn, bọn họ chính là đến cho có mặt, bảo đảm an toàn của Lỗ chưởng quỹ thôi.

Âu Dương Liệt chịu đựng khuất nhục này, hận không thể đem Lỗ chưởng quỹ chém thành hai nửa(6 mảnh số đẹp ca ạ….Liệt : Ta thích số 9), Lỗ chưởng quỹ lại có chỗ dựa là bọn quan sai, khiến Âu Dương Liệt răng nanh nghiến chặt, nhưng không cách nào xử hắn. ( để em, *đá đít tên Lỗ mãng*,ngươi cút đi,không cần ngươi đóng nữa…Tác giả: Song Nhi,để im nào,lát ta cho 1 ổ hồ điệp nha…vâng ạ*khoanh tay im lặng*….)

“Ta nói Âu Dương trang chủ, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu ngươi còn không lấy một ngàn lượng ra, ta thực lo lắng cho ngươi phải đến làm công cho cửa hàng của ta để giải quyết nợ nần a — không không không, một ngàn lượng bạc sợ là ngươi làm đứa ở cả đời còn không trả xong, như vậy tính ra, vẫn là ta chịu thiệt đây! Ha ha ha……” Lỗ chưởng quỹ kiêu ngạo nở nụ cười.

Âu Dương Liệt cuồng giận đến liều lĩnh xông lên phía trước, đang muốn một chưởng đánh chết tên họ Lỗ kia –

“Là ai dám để cho phu quân thân ái của ta đi làm đứa ở a?” Một tiếng nói thanh thúy từ bên ngoài truyền vào.

Là Tô Thải Tần!

“Phu nhân!” Quản sự nô bộc gia đinh trong chính sảnh đều cung kính hô.

Tổng quản Vương Trung thấy Tô Thải Tần đến, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn vừa rồi xem trang chủ muốn chuẩn bị ra tay đả thương người liền đứng ra che ở phía trước Lỗ chưởng quỹ — không vì Lỗ chưởng quỹ, mà là vì Âu Dương sơn trang. Âu Dương gia hôm nay mắc nợ nhiều như vậy, nếu chủ tử còn mang theo tội danh giết người, Âu Dương sơn trang sẽ bị hủy toàn bộ. Hắn Vương Trung đã ở Âu Dương gia hơn ba mươi năm, tuyệt không cho phép có loại sự tình này phát sinh.

Âu Dương Liệt sắc mặt rất khó xem, “Nàng tới làm cái gì?” Hắn dù chưa cùng Tô Thải Tần là vợ chồng chân chính, nhưng là không muốn cho nàng thấy mình bị chủ nợ nhục nhã.

Tô Thải Tần không trả lời, lạnh lùng mắt quét một chút người trong chính sảnh, nguyên bản đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại. Nàng từ phòng thu chi vội vàng đến chính sảnh, đứng phía trước chính sảnh nghe trong chốc lát, sơ lược biết nguyên nhân sự việc.

“Vị này là Lỗ chưởng quỹ?”

“Chính là ta. Ngươi là……”

“Ta là Tô Thải Tần.” Tô Thải Tần dùng thanh âm bình tĩnh nói xong.

“A! Nguyên lai là Tô gia tiểu thư. Ngưỡng mộ đã lâu!” Lỗ chưởng quỹ vừa nghe là Tô Thải Tần thủ phủ Hấp huyện, thái độ lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, làm cho Âu Dương Liệt tròng mắt thiếu chút rớt ra.

Thật khác biệt nhiều lắm!

Tô Thải Tần tao nhã đi phía trước giữ chặt khuỷu tay Âu Dương Liệt, đưa hắn an trí ở chủ vị chính sảnh, chính mình ngồi ở bên cạnh.

“Tốt lắm, Lỗ chưởng quỹ, ngươi có thể nói vì sao trượng phu ta anh tuấn khôi ngô phải đi làm đứa ở, ta muốn nghe lý do một chút.” Tô Thải Tần vừa xuất hiện, không biết tại sao, Lỗ chưởng quỹ dáng vẻ bệ vệ đã bị đè ép xuống.

“Là như vậy. Tô cô nương –”

“Lỗ chưởng quỹ, thỉnh gọi ta Âu Dương phu nhân. Ngươi không thấy phu quân của ta ở chỗ này sao?” Tô Thải Tần cấp cho Âu Dương Liệt một cái mỉm cười sáng lạn khiến Âu Dương Liệt nhìn xem tâm hồn đều nhanh bay.

Nàng…… Rất đẹp! Rất đẹp!

“Âu…… Âu Dương phu nhân, là như vậy, quý trang nợ tiền 2 năm chưa hoàn trả, cho nên……”

“Cho nên ngươi muốn phu quân ta đi làm đứa ở?” Tô Thải Tần âm điệu lạnh lùng uy nghiêm không thể kháng cự. Nữ tử tung hoành thương trường quả nhiên không giống bình thường, lời vừa ra khỏi miệng, khiến cho người khác biết nàng không phải là người dễ bị bắt nạt.

Lỗ chưởng quỹ trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh. “Không…… Ta chỉ là cùng Âu Dương trang chủ nói giỡn một chút, ha ha ha!” Hắn xấu hổ cười vài tiếng.

“Lỗ chưởng quầy, chúng ta Âu Dương gia là nợ ngươi bao nhiêu, mà ngươi có lá gan cùng phu quân ta vui đùa như vậy?”

“Ha…… Không…… Không nhiều lắm, chỉ một ngàn lượng bạc!” Lỗ chưởng quỹ xấu hổ nở nụ cười vài tiếng, run rẩy nói.

“Lỗ chưởng quỹ, ngươi là đùa Tô Thải Tần ta sao? Một ngàn lượng bạc, ngươi muốn phu quân ta đi làm đứa ở, còn quấy rầy ta dạo chơi hoa viên…… Chậc! Lỗ chưởng quỹ, ngươi cũng thực không có ý tứ.” Tô Thải Tần nếu không phải người đàn bà chanh chua chửi bóng chửi gió, âm điệu rất lạnh thì cũng là khí thế khinh người.

“Âu Dương phu nhân, chúng ta vốn chỉ làm ăn nhỏ, một ngàn lượng đối với phu nhân tuy rất ít, nhưng đối với cửa hàng chúng ta lại là cứu mạng a. Thuận tiện hôm nay, sao không thanh toán luôn, có thể cứu cửa hàng tiểu nhân a!”

Đi! Lỗ chưởng quỹ khi nào thì biến thành làm ăn nhỏ ? Không nghĩ tới gặp gỡ Tô Thải Tần,tên họ Lỗ khẩu khí mềm đi rất nhiều.

“Ân, cũng đúng. Bất quá, ta nghĩ ngươi hẳn là nói lời xin lỗi tướng công ta?” Tô Thải Tần nhìn Âu Dương Liệt bị người khác nhục nhã, trong lòng thực không thích thú.

“Âu Dương phu nhân, nợ nần hoàn trả, xin lỗi cũng không muộn a!” Lỗ chưởng quỹ mắt lộ giảo hoạt, tà khí nói. Hắn sợ Âu Dương Liệt không có tiền, nếu hắn xin lỗi mà không lấy lại được tiền, không phải tổn hại mặt mũi hắn sao? Huống chi Tô Thải Tần gả đến Âu Dương gia cũng không có của hồi môn, nàng còn muốn bắt cái gì? Cho nên hắn sống chết cắn vào nợ nần, muốn Tô Thải Tần hoàn tiền trước.

“Lỗ chưởng quỹ, ngươi cho chúng ta Âu Dương sơn trang không có tiền để trả, ngay cả một ngàn lượng cũng không có ư? Vương Phúc, chúng ta phòng thu chi hiện tại có hay không có một ngàn lượng bạc?”

Ở một bên Vương Phúc vừa nghe, cảm thấy chấn động, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng. Phòng thu chi lý hiện tại ngay cả một trăm lượng đều không có a! Nếu thành thật đáp, chúng mục nhìn trừng hạ, Âu Dương gia khẳng định hạ không được đài; Nhưng muốn Vương Phúc hắn nói dối, hắn lại làm không được.

“Vương Phúc! Nói mau.” Tô Thải Tần một bộ dáng điệu nữ chủ nhân quản lý việc nhà.

“Bẩm…… Bẩm phu nhân,…… Phòng thu chi trước mắt không có!” Vương Phúc khó khăn trả lời.

Mọi người nghe vậy, thở dốc vì kinh ngạc, nhất là Âu Dương Liệt, có lẽ từ khi chui ra trong bụng mẹ tới nay chưa từng mất mặt như vậy. Nếu có thể, hắn sẽ đánh chết mỗi người ở đây, sau đó chính mình tự sát!

“Ha! Âu Dương phu nhân, xin thứ lỗi,ngươi tuổi còn nhỏ,nhưng khẩu khí thực không nhỏ nha. Cho dù là thủ phủ Hấp huyện, gặp được Âu Dương sơn trang tan nát như thế, cũng khó xoay chuyển a! Ta xem như vậy đi, tướng công ngươi đến cửa hàng của ta làm đứa ở, ngươi cũng có thể cùng đến làm, kiếm miếng cơm ăn.”

Ngay tại khi Âu Dương Liệt muốn liều lĩnh xông lên phía trước, nhất định phải đem tên họ Lỗ ăn sống nuốt tươi –

“Lỗ chưởng quỹ, phòng thu chi của nhà ta xác thực không có tiền, nhưng tướng công của ta có!”

Di? Âu Dương Liệt lao ra đi phía trước, không thể tin được những gì chính tai nghe thấy. Nữ nhân này nói bậy bạ gì đó? Hắn như thế nào có một ngàn lượng bạc, nữ nhân này là ý định làm cho hắn mất mặt sao?

Âu Dương Liệt nhe răng trừng mắt nàng, Tô Thải Tần cười dài. đem bàn tay nhỏ bé bạch ngọc mò vào trong ngực rắn chắc của Âu Dương Liệt.

Nàng…… Nàng muốn làm cái gì? Âu Dương Liệt sững sờ tại chỗ. Này không khỏi cũng quá lớn mật đi! Ban ngày ban mặt, cho dù là vợ chồng, cũng tuyệt không ai tán tỉnh trước mặt mọi người, cái này rất không hợp lễ giáo.

Nhưng…… Nha! Hảo mềm mại, cảm giác thật thoải mái…… Âu Dương Liệt kinh ngạc phát giác nửa thân dưới của hắn đã muốn có phản ứng, một cỗ dục vọng mãnh liệt chạy thẳng lên não, thực muốn ôm lấy Tô Thải Tần, xé rách xiêm y của nàng, kia bộ ngực sữa tuyết trắng, đùi ngọc thon dài……

Ba! Tô Thải Tần từ vạt áo Âu Dương Liệt rút ra hai tờ giấy.

Nàng…… Nàng đang làm cái gì?

Âu Dương Liệt phảng phất đang trong ảo tưởng kích tình chợt bị người rót một chậu nước lạnh, nhưng lại là rất lạnh rất lạnh nước rất lạnh.

“Lỗ chưởng quỹ, ngươi hãy nhìn xem đây là cái gì?” Tô Thải Tần đem hai tờ giấy quăng cho Lỗ chưởng quỹ, Lỗ chưởng quỹ vừa thấy, cư nhiên là một ngàn lượng bạc ngân phiếu! ( ta dí vào mặt ngươi,nhìn rõ chưa hả,ghét thế không biết).

Lỗ chưởng quỹ nghẹn họng nhìn trân trối. Này Âu Dương Liệt cư nhiên mang theo nhiều bạc trong người như vậy!

“Lỗ chưởng quỹ, không cần khách khí, ngươi hé ra chút chút. Một tấm ngân phiếu khác…… Vương Phúc!” Tô Thải Tần nhìn Vương Phúc liếc mắt một cái, Vương Phúc lập tức tiến nhanh tới rút tờ ngân phiếu ấy ra khỏi tay tên họ Lỗ.

Một ngàn lượng thế nào…! Hắn biết rõ trên người trang chủ tuyệt không có bạc, bạc này là của phu nhân. Mặc dù không biết phu nhân dùng biện pháp gì “Sinh” Ra hai ngàn lượng, nhưng ít ra một ngàn lượng này có thể dùng. Ân…… Trước hoàn trả tiền nợ cho Triệu lão bản.

“Vương Phúc, về sau bên trong trang chúng ta chờ hàng dầu thắp sẽ không cần làm phiền Lỗ chưởng quỹ.”

“Vâng! Phu nhân.” Vương Phúc cung kính trả lời. Hắn đã sớm xem Lỗ chưởng quỹ không vừa mắt. Nay thật sự là hả long hả dạ a!

“Này…… Âu Dương phu nhân, không cần như vậy, về sau quý trang có yêu cầu nhỏ (tiểu nhân) sẽ phục vụ……” Lỗ chưởng quỹ khôi phục lại thành con buôn tham lợi ,bộ dáng đáng khinh.

“Lỗ chưởng quỹ, ngươi là không phải nên xin lỗi phu quân ta ư?” Tô Thải Tần đánh gãy lời hắn nói.

“Đúng…… Thực xin lỗi, Âu Dương trang chủ, nhỏ (tiểu nhân) vừa rồi thất lễ, ngài đại nhân đại lượng, không cần cùng nhỏ (tiểu nhân) so đo. Ngày sau bên trong trang cần gì, hoan nghênh trang chủ tùy thời sai phái.”

Tiểu nhân? Tên “tiểu nhân” này vừa rồi còn muốn hắn làm đứa ở! Âu Dương Liệt mắng thầm trong lòng.

“Tướng công, như vậy chàng vừa lòng chưa?” Tô Thải Tần hướng Âu Dương Liệt mỉm cười ngọt ngào một chút.

Âu Dương Liệt vốn không phải lòng dạ hẹp hòi người, người khác đắc tội hắn, chỉ cần thành tâm thành ý xin lỗi, hắn phần lớn sẽ không so đo; Huống chi trước mắt tình huống hỗn loạn, đối mặt Tô Thải Tần hỏi, hắn chỉ có gật đầu qua quýt.

“Vương Phúc, tiễn khách!” Tô Thải Tần hạ lệnh đuổi khách.

“Âu…… Âu Dương phu nhân……” Lỗ chưởng quỹ vẫn mong ở lại Âu Dương sơn trang bàn chuyện làm ăn.

“Đúng rồi,các vị sai gia vất vả. Văn Đức!” Văn Đức lập tức đưa tên quan sai cầm đầu mười lượng bạc. Đi theo Tô Thải Tần lâu như vậy, hắn tự nhiên biết ý tứ chủ tử.

“Mời các vị sai gia dùng trà, ngày sau còn thỉnh các ngươi chiếu cố nhiều đến Âu Dương sơn trang, ngày khác trang chủ vào kinh, chắc chắn sẽ thay các vị nói tốt vài câu.” Tô Thải Tần lời nói cao minh, ngày sau cho dù có chủ nợ tới cửa, quan sai tất sẽ không vì chủ nợ xuất đầu lộ diện. Quan phủ không ra mặt, sự tình dễ làm rồi.

“Không cần! Không cần! Phu nhân quá lời. Chúng ta cáo từ.” Quan sai cầm tiền, lui ra ngoài.

“Âu Dương……” Lỗ chưởng quỹ vẫn không buông tay.

“Tiễn khách!” Tô Thải Tần cũng không thèm nhìn hắn.

Lỗ chưởng quỹ bị đuổi đi, trong phòng không còn người ngoài, tổng quản Vương Trung cùng Vương Phúc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Thật tốt quá, phu nhân, tên họ Lỗ kia hôm nay cuối cùng cũng phải kinh ngạc!”

“Tên đó từ đầu năm luôn thúc giục tiền!”

“Ta sớm xem hắn không vừa mắt! Có mấy đồng tiền dơ bẩn liền tự cho là rất giỏi.”

“Phu nhân anh minh a!”

Trong đại sảnh mọi người ca ngợi Tô Thải Tần cùng cười mỉa Lỗ chưởng quỹ, Âu Dương sơn trang cuối cùng cũng yên ổn.

Đang lúc quản sự bên trong trang thất chủy bát thiệt hết sức, Âu Dương Liệt vẻ mặt xanh mét xoay người rời đi, không ai chú ý tới.

Nhưng nàng chú ý tới!

◆ ◆ ◆

Thảm thảm! Tiểu thư lại s hắn đi làm chuyện cực khổ. Hắn đời trước nhất định là làm chuyện xấu cao ngất trời, đời này mới bị phạt trở thành người hầu của tiểu thư…… Trời ạ! Âu Dương Liệt người cũng như tên, tính tình cương liệt, lại có một thân hảo võ nghệ, hy vọng…… Hy vọng đến lúc đó trang chủ không đem hắn ngũ mã phân thây(5 con ngựa xé xác a) là tốt rồi. Ai!

Văn Đức mặt mày ủ rũ đi đến Vi Đức cư, từ xa chợt nghe thanh âm vỡ vụn của gỗ, thanh âm đồ sứ vỡ tan, tiếng đánh ván cửa, còn có……tiếng Võ Tĩnh cầu xin.

“Trang chủ, chớ đập nữa,tiếp tục đập nữa, toàn bộ mọi người sẽ là vẻ mặt đau khổ.”

“Cút ngay đi! Toàn bộ cút ra ngoài cho ta!” Thanh âm cuồng nộ rung động toàn bộ căn phòng.

“Trang chủ!” Võ Tĩnh cơ hồ muốn khóc thét lên.

“Võ Tĩnh!” Văn Đức thấp giọng gọi hắn.

“Văn Đức, ngươi tới thật đúng lúc. Mau tới khuyên can trang chủ, nếu không toàn bộ Âu Dương sơn trang sẽ bị trang chủ hủy mất a!”

Mấy ngày nay, Võ Tĩnh đã cùng Văn Đức kết thành bạn tốt. Văn Đức vốn là người tốt, Võ Tĩnh cũng không có toan tính, dù sao đều là xem sắc mặt chủ tử mà sống, hai vị chủ tử cũng không xung đột, cần gì phải tính toán nhiều như vậy đâu? Vì thế hai nam hài này liền trở thành hảo bằng hữu.

“Võ Tĩnh, ngươi đừng hoảng. Ta có chủ ý tốt, có thể làm cho trang chủ không hề đập phá này nọ, nhưng cần giúp đỡ của ngươi.”

“Văn Đức ngươi thương xót ta, nói mau đi!” Võ Tĩnh vẻ mặt cầu xin.

Vì thế Văn Đức liền kéo Võ Tĩnh kiên, hai cái đầu ghé vào nhau, khe khẽ nói nhỏ một hồi lâu.

“Như vậy được không?” Võ Tĩnh vẫn là không yên tâm.

“Yên tâm, không có nam nhân nào là không thích cái này. Trang chủ là nam nhân nha!”

“Là…… Đúng vậy, bất quá……”

“Nghe ta ,không sai đâu!” Văn Đức tự tin tràn đầy phụ giúp Võ Tĩnh đi gõ cửa Vi Đức cư, cũng không quản bên trong sóng gió ầm ầm hô to –

“Trang chủ, Võ Tĩnh có ý này, có thể giúp ngươi hết buồn bực.”

Võ Tĩnh vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn Văn Đức, còn không kịp tức giận,cửa Vi Đức cư đã mở ra.

Âu Dương Liệt hé ra khuôn mặt xanh mét trừng Võ Tĩnh, còn liếc mắt Văn Đức đứng ở bên cạnh. Kỳ thật Âu Dương Liệt mặc dù ở trong phòng đập đồ này nọ, nhưng hắn đã sớm biết hai người này ở ngoài phòng khe khẽ nói nhỏ. Võ Tĩnh theo hắn mấy năm nay, khi hắn tức giận tuyệt đối không dám gõ cửa, dùng ngón chân cúi đầu cũng biết là Văn Đức bên người là do Tô Thải Tần ra chủ ý. Hắn bản là không mở cửa, nhưng nghĩ lại, thật muốn xem Tô Thải Tần muốn chơi trò gì,cho nên liền mở cửa.

“Còn không mau nói!” Âu Dương Liệt thô thanh gào thét Võ Tĩnh sững sờ tại chỗ.

“Trang…… Trang chủ, ta…… Ta là nghĩ, trang chủ đã một thời gian không…… Không tới……” Võ Tĩnh nhìn Văn Đức liếc mắt một cái, Văn Đức lại là sự không liên quan mình ngẩng đầu nhìn trời.

Xem trang chủ trừng mắt chính mình, Võ Tĩnh trong lòng than thở, nói ra. “Trang chủ, ta nghĩ ngươi một mình ở trong này đập phá cũng không phải biện pháp hay, chẳng bằng đến Quần Phương lâu trước tìm một cô nương giải buồn, sau có thể biết trong lâu có cô nương mới, nghe chút mới mẻ cũng tốt.”

Võ Tĩnh một hơi đem kế sách của Văn Đức nói xong, cúi đầu không dám nhìn Âu Dương Liệt, sợ hắn đánh một quyền, chính mình liền chịu khổ.

Âu Dương Liệt không nghĩ tới Võ Tĩnh sẽ đưa ra loại đề nghị này, con ngươi đen có một tia hoài nghi. Bất quá hắn dù sao cũng là nam nhân, chỉ cần nghĩ đến cô nương, tự nhiên là có hứng thú.

Quần Phương lâu? Ân, cũng đã lâu không đi rồi. Vừa rồi chuyện ở chính sảnh khiến hắn thực không thoải mái. Rất giống con rối bị Tô Thải Tần đùa nghịch, hắn trong lòng rất buồn bực ;cho nên Âu Dương Liệt cảm thấy đã có vài phần nguyện ý, nhưng……

Văn Đức nhìn ra Âu Dương Liệt do dự, liền làm ồn rêu rao, “Trang chủ, nghe nói Quần Phương lâu mấy ngày qua có vài vị cô nương mới, tiểu nhân muốn đi nhìn một cái phu nhân không cho phép; Nếu là theo trang chủ đi, tin tưởng phu nhân hẳn là sẽ không trách tội tiểu nhân. Trang chủ ngài xin thương xót”

Văn Đức nói còn không có nói xong, Âu Dương Liệt liền đi nhanh về phía trước, hướng chuồng ngựa, để lại Võ Tĩnh cùng Văn Đức đứng ngốc tại chỗ. Một lúc sau, hai người cùng kêu lên, “Trang chủ, đợi tiểu nhân a!” (Á, ta tưởng ca sẽ từ chối, thật là ức chế mà, đánh chết ca đi).

◆ ◆ ◆

Quần Phương lâu đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, người đến người đi, rất náo nhiệt.

“Âu Dương trang chủ, ngươi đã lâu không tới chỗ chúng ta, hôm nay thật hiếm có nha, thật sự là khách quý…… Người đâu! Kêu Thúy Hồng ra, hảo hảo tiếp đón Âu Dương trang chủ!” Quần Phương lâu Hồng di mặt mày hớn hở xum xoe với Âu Dương Liệt.

“Thúy Hồng?”

“Đúng vậy. Trang chủ, Thúy Hồng mới tới Quần phương lâu vài ngày trước, bộ dạng thanh tú, đàn cầm cũng rất khéo tay. Nàng lập tức tới ngay, như thế này……” Hồng di nói còn chưa nói xong, đã bị Âu Dương Liệt đánh gãy.

“Không cần, ta tìm Hồng Phượng.” Âu Dương Liệt bước thẳng tới phòng hoa khôi Hồng Phượng.

“Ai! Trang chủ dừng bước, Hồng Phượng gần đây không thoải mái !” Hồng di đuổi theo Âu Dương Liệt hô to.

“Không thoải mái?” Âu Dương Liệt dừng cước bộ.

“Đúng vậy!” Hồng di một đôi mị nhãn mất tự nhiên vòng vo chuyển, thoáng chần chờ nói, “Nàng…… Nàng hôm nay…… Gặp hồng. Trang chủ, ngươi biết đấy, nữ nhân gặp nguyệt sự, cho nên không tiếp ngươi được a!” Hồng di mất tự nhiên cười cười.

“Ta đây càng muốn đi xem nàng!” Âu Dương Liệt cước bộ càng nóng nảy.

“Ai! Không, trang chủ, ngài không cần…… Ai, dừng bước a, chậm đã!” Hồng di đuổi theo phía sau Âu Dương Liệt.

Âu Dương Liệt thân hình cao lớn, bước chân lại mau, lập tức đi tới phòng hoa khôi Hồng Phượng, ngoài cửa phòng mơ hồ nghe thấy bên trong có người đang thì thầm, Âu Dương Liệt chần chờ trong chốc lát.

“Âu Dương trang chủ, Hồng Phượng hôm nay thật sự không thoải mái, ngươi vẫn là lần khác tìm nàng đi!” Hồng di mấy câu nói đó cơ hồ dùng để kêu. Thanh âm nói nhỏ trong phòng Hồng Phượng lập tức đình chỉ.

Hồng di động thân che ở trước của phòng Hồng Phượng, miệng nói: “Âu Dương trang chủ, ngươi đại nhân đại lượng, để Hồng Phượng nghỉ ngơi……”

“Tránh ra!” Âu Dương Liệt nổi giận rống, tay vung lên, bảo nương Hồng di bị sang một bên, cửa phòng phịch một tiếng mở ra.

Trong phòng màn mỏng đã buông,trong giường chỉ có Hồng Phượng, nhưng Âu Dương Liệt tinh mắt nhìn thấy có một thân ảnh từ cửa sổ nhảy xuống, đang muốn tiến nhanh tới xem xét, chỉ nghe Hồng Phượng kêu thảm thiết một tiếng: “A!”

“Hồng Phượng, làm sao vậy?” Âu Dương Liệt tiến đến vén màn, chỉ thấy Hồng Phượng nhíu lại mày liễu, thấp giọng kêu đau đớn.

“Hồng Phượng, có đau lắm không a? Ngươi nguyệt sự đến không nên lộn xộn, nằm nghỉ ngơi nhiều a!” Hồng di cũng tiến vào nhắc đi nhắc lại, ngầm đưa ánh mắt ra hiệu.

Hồng Phượng gật nhẹ đầu, tỏ vẻ nhận được ám chỉ. Nguyên lai Hồng Phượng trong phòng vừa rồi có người, tú bà mới không muốn Âu Dương Liệt vào phòng; Ở bên ngoài cao giọng ám chỉ ,đứng trước của phòng trì hoãn đủ cho Hồng Phượng có thới gian tiễn khách làng chơi đi.

“Nương, nơi này ta có thể ứng phó, ngươi trước đi ra ngoài đi!”

“Kia ngươi hảo hảo chiêu đãi Âu Dương trang chủ a! Ta trước đi xuống.”

Hồng di vừa nũng nịu vừa tức giận nói, sau đó rời khỏi phòng, đóng cửa lại, nhìn thoáng qua Văn Đức cùng Võ Tĩnh đứng bên ngoài đầu gác, cười quyến rũ nói: “Hai vị muốn có cô nương bồi không?”

Văn Đức lập tức cười nói: “Không cần. Chúng ta phụ trách an toàn cho trang chủ.”

Hồng di liếc hai người bọn họ, cũng không rầy rà, xoay người bước đi.

Trong phòng, Hồng Phượng nũng nịu yếu ớt nói, “Trang chủ, lâu rồi không tới Quần phương lâu tìm thiếp, thiếp nhớ chàng chết mất.”

Hồng Phượng đổ mồ hôi đầm đìa trên giường, nửa thân thể ngọc để trần, nàng dùng chăn khéo léo che giấu hồng ấn trên người.

“Nàng thật sự không thoải mái như vậy sao? Đổ nhiều mồ hôi như vậy.” Âu Dương Liệt ngồi xuống giường.

“Ân…… Chỉ cần trang chủ đến thăm thiếp, không thoải mái nho nhỏ này tính cái gì.” Hồng Phượng đôi mắt quyến rũ khép hờ, một đôi tay ngọc liền hướng trong ngực Âu Dương Liệt tìm kiếm.

Âu Dương Liệt không biết tại sao trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác chán ghét. Hắn vốn định đến Quần phương lâu vui chơi, nhưng sau khi Hồng Phượng chạm vào, cả người liền không thích hợp. Hồng Phượng tay nhỏ bé với vào dao động trong vạt áo, hành động này làm cho hắn nhớ tới Tô Thải Tần; Nhưng Tô Thải Tần đụng chạm làm cho hắn hưng phấn, còn tay của Hồng Phượng lại làm cho hắn cảm thấy chán ghét.

“Hồng Phượng, nàng thân thể không thoải mái, vẫn là nghỉ ngơi nhiều, ta lần khác lại đến!” Âu Dương Liệt nói xong chuẩn bị rời đi.

Nhưng Hồng Phượng không đồng ý. Khách nàng tiếp giống Âu Dương Liệt anh tuấn cường tráng nhiều tiền như vậy là hiếm thấy, nhất là hắn ở trên giường biểu hiện phóng túng làm nàng thèm nhỏ dãi. Vừa rồi lão nhân có tiền kia căn bản không có thỏa mãn nhu cầu của nàng, đối mặt Âu Dương Liệt anh tuấn cao ngất, sao có thể buông tha? ( Tác giả,cho ta hỏi ai đóng vai hồ ly tinh này thế….Vân Nhạc:…)

Hồng Phượng nhanh tay cầm lấy vạt áo Âu Dương Liệt, dung lực giật một nửa xuống dưới. “Đến đây! Người ta rất nhớ chàng!” Cả người dán trước ngực Âu Dương Liệt, dùng hai má mềm mại vuốt ve ngực cường tráng của Âu Dương Liệt.

Âu Dương Liệt một lòng thầm nghĩ nhanh rời đi, đang muốn đẩy mỹ nhân trên người ra, cửa phòng phút chốc bị phá toang.

“Dâm phụ lớn mật, dám câu dẫn tướng công nhà ta!” Tô Thải Tần mắt hạnh mở to trừng mắt Hồng Phượng.

Trong phòng lập tức xuất hiện 4,5 vị quan sai, người người mặt lộ vẻ hung ác, chờ Tô Thải Tần chỉ huy, bắt được Hồng Phượng quần áo không chỉnh.

“Sao…… Sao lại thế này a?” Hồng di nghe tiếng đuổi tới, nhìn đến quan sai gia đang tóm con gà đẻ trứng vàng của mình, trong lòng cả kinh nhảy một chút.

“Nữ nhân này câu dẫn tướng công nhà ta, ta báo quan bắt gian, chính là như vậy. Quan gia, đem dâm phụ không biết liêm sỉ này về nha môn, ta muốn huyện thái lão gia đòi lại công đạo cho ta!”

Hồng di nhìn phu nhân trước mắt mặc tơ lụa, khí thế kinh người, cảm thấy không hay. “Xin hỏi phu nhân là……”

“Ta là Âu Dương phu nhân, Âu Dương Liệt là trượng phu của ta. Hôm nay dâm phụ Quần Phương lâu các ngươi câu dẫn phu quân ta, cho nên ta tới bắt gian.” Tô Thải Tần bộ dáng đương nhiên trả lời.

“Nhưng là…… Phu nhân, chỗ chúng ta là nơi để mua vui, nam nhân đến đây là cam tâm tình nguyện, không thể nói có gian tình đi!”

“Các vị nhìn xem, nữ nhân này quần áo không chỉnh tề, vạt áo của tướng công ta bị nàng nắm chặt, nàng còn bắt tướng công ta thoát y, này không phải dụ dỗ là cái gì? Tướng công ta làm người luôn luôn quang minh lỗi lạc, không thể tưởng được dâm phụ này lợi dụng điểm này dụ dỗ tướng công ta…… Quan gia, các ngươi xem đúng không? Hôm nay ta nhất định phải đem dâm phụ này đến quan phủ cho huyện thái lão gia thẩm vấn, nàng không chịu sẽ đánh nàng năm mươi đại bản, xem nàng có nói hay không!” Tô Thải Tần làm bộ bắt gian tại giường lên mặt chỉ trách.

“Âu Dương…… Âu Dương phu nhân, tha mạng a!” Vừa nghe vậy, Hồng Phượng đau khổ cầu xin tha thứ. Nếu đánh năm mươi đại bản, nàng còn có thể sống sao?

Âu Dương Liệt đang muốn lên tiếng, liền bị Văn Đức, Võ Tĩnh đẩy đi ra ngoài, liên tục đẩy lên ngựa,chạy thẳng về Âu Dương sơn trang.

“Phu nhân, chuyện gì cũng từ từ thôi! Tất cả chúng ta đều có thể thương lượng, không cần cứ bắt Hồng Phượng như vậy, nàng thân mình nhu nhược, nhịn không nổi thô bạo như vậy.” Hồng di nhìn con gà nhà mình bị mấy tên sai nha lôi đi, rất đau lòng.

“Muốn thương lượng sao? Hảo!” Tô Thải Tần nháy mắt,mấy tên quan gia liền thả Hồng Phượng đang khóc sướt mướt.

Sau đó,những người không phận sự miễn vào, thanh âm thương nghị trong phòng không ngừng vang, chẳng khác gì cò kè mặc cả ở chợ một lúc lâu sau, Tô Thải Tần cười dài bước ra khỏi phòng, giống như vừa thương lượng mua được củ cải trắng.

Để lại tú bà Quần Hương lâu căn răng ngậm miệng, căm hận không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.