Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 20: Sát lại gần nhau thêm chút nữa




Tạ Xuân Hồng cùng Dịch Hồi quả nhiên là giống như một đôi uyên ương mới vừa sa vào biển tình, mỗi ngày cùng nhau đi làm cùng nhau tan ca, cùng nhau mua thức ăn nấu cơm, thỉnh thoảng Dịch Hồi còn đưa cô đi ra ngoài tụ tập cùng bạn bè.

Ở chung với nhau mới phát hiện ra nhiều điều trước kia chừng từng chú ý tới, Tạ Xuân Hồng cho tới bây giờ vẫn không nghĩ Dịch Hồi nhìn bề ngoài có vẻ là người gia trưởng nhưng cá tính lại rất trẻ con, anh thường ngồi xem phim truyền hình hơn nữa lại xem thể loại phim khiến Xuân Hồng trợn tròn mắt, cô nghĩ mãi vẫn không ra, đàn ông không phải là thích xem loại phim đề tài hành động hay chiến trang hay sao? Riêng Dịch Hồi lại cực kỳ thích xem truyền hình dài tập Đài Loan hay xem kịch hài không nội dung.

Cô tưởng cuộc sống của Dịch Hồi sẽ khác hoàn toàn với cô, phòng ốc luôn được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, chăn xếp vuông vức như miếng đậu hủ, bàn chải đánh răng và khăn lau mặt phải đặt phẳng phiu đúng vị trí…Phải biết rằng Tạ Xuân Hồng trước kia sống một mình, thường thường ăn ở rất tùy tiện, không thể nói cuộc sống rối loại nhưng cũng không thể nào là một cuộc sống khuôn phép kỷ luật giống như quân đội được.

Làm sao phụ nữ như cô lại sạch sẽ ngăn nắp không bằng bạn trai, Tạ Xuân Hồng cảm thấy rất áp lực.

Xuân Hồng dẫn theo Dịch Hồi đi tụ tập cùng nhóm bạn thân, làm cho Dịch Hồi thích thú thật lâu. Nhưng rất nhanh chóng nhận ra bạn tốt của cô thuộc thể loại người nào thì sự hào hứng đột nhiên lại biến mất.

“A, anh họ quả nhiên thật lợi hại, em không nghĩ cuối cùng anh vẫn đem được Xuân Hồng đặt trong lòng bàn tay!” Phương Tình vừa nhìn thấy anh liền mỉm cười kỳ quái

Dịch Hồi lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó khẽ mỉm cười đối với những người còn lại: “Chào các em”

Nhị Hỉ vô cùng nhiệt tình dùng nụ cười sáng lạn chào đón anh, nói liên hồi không dứt: “Đại Boss quả nhiên rất mạnh mẽ, không hổ danh đế vương tấn công núi băng lãnh cảm kia, khó trách Xuân Hồng chẳng thể nào tìm ra được người con gái nào chê “phần cứng” của anh, về phương diện thể lực có thể làm hài lòng bất của ai….”

“Khụ khụ...” Tạ Xuân Hồng hoảng hốt ho khan mấy tiếng, dưới bàn dùng chân hung hăng đạp cô một cái.

Nụ cười Dịch Hồi cứng đờ trên mặt, rất nhanh cười như không cười nhìn Xuân Hồng, thì thào vào tai cô hỏi: “Phần cứng? thế lực? là anh nghe lầm chỗ nào sao?”

Tạ Xuân Hồng hơi đỏ vành tai, cười xấu hổ nói: “Nhị Hỉ đầu óc phát dục không được bình thường, lời trẻ con không ý tứ gì, anh đừng nghe cô ấy tán hươu tán vượn!”

Cố Mạch ôn nhu dịu dàng cười rộ lên: “Thật sự chúc mừng hai người….”

Cuối cùng cũng có một phụ nữ bình thường, Dịch Hồi thở phào nhẹ nhõm, giơ ly lên đáp lễ cô: “Cám ơn.”

Nụ cười của Cố Mạch thêm rạng rỡ: “Không cần khách sáo, chúc anh có thể vượt qua kỳ hạn yêu đương của Xuân Hồng.”

Dịch Hồi dừng một chút, nghi ngờ nhìn cô.

“À, Xuân Hồng của chúng ta yêu rất nhiều nhưng cho tới bây giờ không có cuộc tình nào vượt quá hai tháng.”

“Cố Tiểu Mạch, cậu không nói xấu mình thì cậu chết à!” Tạ Xuân Hồng nổi nóng rồi đứng lên, “Mình đi toilet!”

Dịch Hồi mỉm cười nhìn mọi người, đứng dậy đuổi theo Xuân Hồng.

Nhỉ Hỉ không biết sống chết ở sau lưng lớn tiếng trêu đùa: “Ây da, ân ái như vậy, ngay cả toilet cũng cùng đi… Ha ha, trăm ngàn lần không cần bắt chước ai đó cùng với Lục Hân phát hỏa trong toilet trên máy bay….”

“Đi chết đi Nhị Hỉ!” Phương Tình giận dữ, thuận tay lấy thìa đánh tới.

Tạ Xuân Hồng nghiêm mặt đi đến toilet, đứng ở cửa tức giận quay đầu nhìn anh: “Anh cùng tới đây làm gì?”

Dịch Hồi cười dịu dàng: “Đến để cùng em xoa dịu phát hỏa…”

Tạ Xuân Hồng đỏ mặt xấu hổ, trừng mắt nhìn anh không nói nên lời.

Dịch Hồi ghé sát vào cô, tâm trạng vô cùng tốt nói: “Em khôngphải khen anh là… thật sự có thể thỏa mãn em hay sao?”

Tạ Xuân Hồng đẩy anh ra: “Anh nói bậy bạ gì đó! Mặc kệ anh…”

Nói xong muốn bỏ đi, cổ tay bỗng nhiên bị nắm, tiếp theo là bị một lực lớn kéo trở lại ép dựa vào vách tường.

“Buông ra…”

Dịch Hồi gắt gao ngăn cản cô, đem hai tay cô giữ sau lưng cô, một tay nắm vào eo cô, hung hăng hôn lên môi.

Đại khái bởi vì nơi đây là nơi cao cấp, lại là biệt khu của khách quý, cho nên hành lang thật sự im lặng, trong nhất thời chỉ có thể nghe tiếng thở dốc nhè nhẹ.

Dịch Hồi cương quyết mở xuyên qua hàm răng cô, dùng đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy lưỡi cô mút mạnh, đầu lưỡi bá đạo thăm dò từng tấc trong miệng cô, hơi thở nam tính nóng rực làm cho đầu óc Xuân Hồng không thể suy nghĩ được gì, như đang bồng bềnh giữa không trung, đong đưa đong đưa không chân thật.

Dịch Hồi lưu luyến rời khỏi môi cô, dịu dàng tỉ mỉ liếm môi cô, cúi đầu cười xòa, giọng điệu cũng vô cùng nguy hiểm: “Thế nào? Anh có thể vượt qua kỳ hạn yêu đương của em không?”

Tạ Xuân Hồng ngẩn người, vốn dĩ là anh rất để ý đến chuyện này, khó trách vừa rồi anh lại hôn cô ngấu nghiến như vậy.

Xuân Hồng dùng đầu lưỡi khẽ liếm liếm lên khóe môi của anh đầy khiêu khích: “Anh trai, anh nói đi? Chúng ta ở chung với nhau có vượt qua được hơn hai tháng không?”

Dịch Hồi trầm mặc nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên nhếch miệng cười: “À, những người đó làm sao so sánh được với anh… Huống chi, cũng chỉ có anh làm cho em thấy sự kỳ diệu của thể lực tốt…”

Tạ Xuân Hồng hung hăng đẩy anh ra, hừ lạnh một tiếng: “t*ng trùng điều khiển não, còn không biến xa xa em một chút!”

Dịch Hồi kiêu ngạo cười rộ lên: “Buổi tối trở về chúng ta sẽ từ từ thảo luận…”

Tạ Xuân Hồng tức giận dậm chân, không thèm để ý đến anh, toilet cũng không đi, trực tiếp quay về phòng khách.

Vừa vào cửa liền kêu thầm không được, quả nhân ba cô gái kia đang nhìn chằm chằm bọn họ bằng những cặp mắt kỳ quái, vẻ mặt tràn ngập ý xấu cười hỏi

“Làm sao vậy? Sao lại đứng ở cửa chứ?”

Dịch Hồi đang ở sau lưng cô, trực tiếp nắm tay cô vào phòng

Phương Tình cắn cắn môi, giả bộ làm bộ dáng buồn rầu.

“Anh họ… không nghĩ rằng anh đáng thương như vậy, em trước kia không nên đối xử không tốt với anh…”

Nhị Hỉ thở dài thật sâu: “Mất đi hình tượng em đã sùng bái rất lâu, vốn dĩ trong lòng em anh là tổng tiến công đại nhân … Nào ngờ lại nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng rồi…”

Mặt Tạ Xuân Hồng bình tĩnh, Dịch Hồi lại không hiểu gì cả, muốn biết các cô đang nói về chuyện gì.

Cố Mạch cười cười hiểu biết: “Vốn dĩ là…Vàng treo đầu thương!”

Dịch Hồi nhất thời làm mặt lạnh, ánh mắt bén như dao nhìn quanh mọi người, làm cho các cô phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ngược lại, Tạ Xuân Hồng rất bình tĩnh, thả người ngồi xuống ghế, động tác vén tóc quyến rũ lay động lòng người nói: “Hôn nhau thôi, các cậu ngạc nhiên cái gì chứ… Quả nhiên phụ nữ đã kết hôn, cả ngày chỉ biết rãnh rỗi nhiều chuyện!”

Phương Tình cười rộ lên, chuyện khuê phòng bí mật của người khác thật không nên bàn luận tới, huống chi đây lại là chuyện của anh họ cô.

“A, anh họ, chị họ, các người ăn đi, không nên khách sáo…”

Tạ Xuân Hồng liếc cô một cái, cũng không phản đối, động đũa bắt đầu ăn.

“Chị họ” cách xưng hô này thật sự làm cho Dịch Hồi sung sướng cả người, mỉm cười nâng ly có ý bảo cô em họ rất biết điều của mình.

Lúc chào tạm biệt, Phương Tình lặng lẽ thì thầm vào tai Xuân Hồng: “Thật sự là dọa người khác, bị đàn ông ăn sạch sẽ, không có tiền đồ!”

Nhị Hỉ cũng thần thần bí bí lôi kéo cô: “Phải phản công, nhớ rõ phải phản công!”

Cố Mạch nhìn thấy Khải Minh tới đón, mỉm cười, thích thú nói với cô: “Xuân Hồng, roi da và nến đều không nên dùng trên cơ thể của người ta, đừng dọa người khác quá!”

Là có ý gì chứ … Chẳng lẽ Hạ Khải Minh vẫn bị Cố Mạch … Đáng sợ!

Tạ Xuân Hồng tức giân vẫy vẫy tay giống như đuổi ruồi giục các cô mau rời đi.

Trên đường về Tạ Xuân Hồng không nói lời nào, bộ dáng suy tư nghĩ ngợi.

Vào phòng, Xuân Hồng liền thúc giục Dịch Hồi đi tắm rửa trước, sau đó lặng lẽ chui vào thư phòng của Dịch Hồi.

Dịch Hồi sau khi tắm rửa quay ra, thấy Xuân Hồng tươi cười bí hiểm.

“Em làm gì đấy?”

Tạ Xuân Hồng đưa tay từ sau lưng ra, giơ một tấm ảnh chụp phe phẩy: “Này, nhìn tấm ảnh này xem!”

Ảnh chụp một người đàn ông tràn đầy chính nghĩa, mặc quân trang màu lục, làn da trải qua nắng gió đã thành màu mật ong khỏe mạnh, ánh mắt lợi hại, hốc mắt hơi lõm xuống, hơn nữa ánh mắt mang vẻ thâm trầm sâu sắc, mũi thắng thắn, như được đẽo khắc, vô cùng cương nghị.

Dịch Hồi cười cười: “Em tìm thấy ở đâu thế, hình này anh chụp hồi ở quân đội, rất nhiều năm rồi…”

Tạ Xuân Hồng quét mắt nhìn người đàn ông đang mặt áo choàng tắm, một tay chống cằm giơ tấm hình ra ngầm so sánh: “Quả nhiên là mặc quân phục vẫn quyến rũ người khác hơn… Anh có còn giữ lại bộ quần áo đó hay không?”

Dịch Hồi lau tóc lơ đãng nói: “Hình như trong tủ còn cất một bộ…”

Tạ Xuân Hồng nghe xong, lập tức chạy vào phòng lục tung lên.

Đúng là có một bộ quân phục, ngay cả mũ cũng có, tình trạng rất hoàn hảo được treo ngay ngắn trong tủ áo.

“Hắc hắc, mặc vào cho em xem với!” Tạ Xuân Hồng tay cầm bộ quần áo cười tủm tỉm.

Dịch Hồi trăm ngàn lần không muốn, nhưng cô ít khi nào yêu cầu anh làm gì cho cô, anh cũng không nhẫn tâm từ chối, đành bất đắc dĩ thay bộ quân phục vào.

Người đàn ông khi khoát bộ quân trang vào lập tức toát ra khí thế tiểu tướng quân, sắc mặt nghiêm trang thân thể cường tráng, càng làm tăng thêm khí chất đàn ông, làm cho người ta không thể không có cảm giác kính phục.

Tạ Xuân Hồng có chút si mê nhìn anh, quá đàn ông, bây giờ cô thật sự hiểu được tình cảm không thể kháng cự của mẹ cô đối với ba, quyết bất chấp tất cả ra đi cùng ông, nguyện ý vì ông tiêu phí nửa cuộc đời, không oán trách, không hối hận.

“Làm sao vậy?” Dịch Hồi cau mày, không được tự nhiên gỡ mũ xuống.

Tạ Xuân Hồng chớp mắt hoàn hồn, nhớ tới lời mấy chị em thì thầm bên tai: “Ân cần dạy dỗ”, lập tức nở nụ cười phong lưu quyến rũ.

Xuân Hồng đi về phía anh, vươn những ngón tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh, hai mắt quyến rũ ngước nhìn anh: “Đúng thật là…mê hoặc lòng người.”

Ánh mặt Dịch Hồi chợt tối lại, trầm giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Xuân Hồng mỉm cười ngây thơ vô tội, chớp mắt trả lời: “Không phải đã nói rồi sao, thật là quyến rũ… Em đương nhiên là cầm lòng không được…”

Tay Xuân Hồng hoạt động không ngừng, rút thắt lưng của anh ra, bắt đầu chậm rãi lôi lôi kéo kéo quần áo anh.

“Đừng làm càng!” Dịch Hồi tức giận cầm lấy tay cô, “Em đang đùa với lửa!”

“Sao?” Xuân Hồng kiễng chân ghé sát vào lỗ tai anh thì thầm: “Chẳng lẽ anh không muốn?”

Tạ Xuân Hồng cắn môi, vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu… Quyến rũ lòng người!

Hô hấp của Dịch Hồi trở nên dồn dập, ánh mắt tối lại không thể nhìn rõ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em xác định là muốn như vậy? Em không sợ?”

Tạ Xuân Hồng nhướng một bên lông mày: “Chỉ sợ người bị thiêu cháy trước ….là anh!”

Dịch Hồi nếu không động thủ thì không phải là đàn ông, vừa chuẩn bị cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, liền bị cô nghiêng đầu trốn thoát.

Xuân Hồng cười khanh khách, đẩy anh ra nói: “Anh trai, đừng nóng vội, chuyện gì cũng phải từ từ!”

Nói xong liền sải bước đi vào trong.

Loại chuyện như vầy dù sao cũng là lần đầu tiền, cô có to gan lớn mật cũng không khỏi đỏ mặt cứng nhắc, không biết tiếp theo sẽ làm như thế nào.

Dịch Hồi hung hăng thở dốc vì kinh ngạc, cầm bàn tay bé nhỏ của cô kéo cô lại: “Như thế nào? Không biết à? Để anh trai dạy em…”

Tạ Xuân Hồng đỏ mặt, nhớ tới kế hoạch “Phản công” đêm nay, khẽ cắn môi dồn sức lên bàn tay, các ngón tay linh hoạt chủ động khiêu khích các vùng nhạy cảm của anh.

Dịch Hồi không thể nhịn được nũa, nhanh chóng bỏ mớ quần áo chướng mắt trên người cô, gắt gao ôm cô vào trong lòng.

Tạ Xuân Hồng vòng tay ôm cổ anh, hai chân giống như hai con rắc uốn quanh eo anh, chủ động hôn lên môi anh.

Dịch Hồi bị sự chủ động nhiệt tình của cô làm cho kinh ngạc, không cần dùng chút sức lực nào cũng ép được cô cố định vào tường.

“Thế nào, thể lực của anh trai có phải là không tốt lắm…” Nói xong, Dịch Hồi cắn nhẹ vành tai cô, một tay nâng mông cô, một tay vuốt ve bầu ngực mượt mà mềm mại, động tác thay đổi rất nhanh, làm cho hơi thở Tạ Xuân Hồng liên tục đứt quãng

“Anh trai, chậm một chút…”

Rèm cửa sổ bị gió thổi tung lung lay đong đưa, ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiếu vào cơ thể của cặp đôi đang ôm nhau trên giường, càng làm nổi bật vẻ bình yên dịu dàng.

Dịch Hồi trở lại yên tĩnh, ôm cô thật chặt nói: “Hôm nay như thế đã đủ nhiệt tình chưa?”

Tạ Xuân Hồng tựa đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Anh không thích?”

Cô sẽ không nói ra bản thân mình phản công bất thành, ngược lại bị ăn đến xương cốt cũng không còn, quả nhiên là thật sự dọa người.

Dịch Hồi đang chuẩn bị nói câu gì đó trêu chọc cô, đã thấy cô vội vàng vùng dậy đứng lên, bọc tấm chăn phóng vào toilet.

Dịch Hồi sửng sốt, ngẫm nghĩ một hồi sau đó mới đột nhiên hiểu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.