Gần Thêm Một Chút

Chương 56




Bác Mộ Trì nhún vai: “Tớ như thế đấy.”

Đàm Thư không có cách, thương lượng với Bác Mộ Trì xem hai người nên tìm cớ gì để đi cùng nhau.

“Đi xem phim?” Trì Lục kinh ngạc: “Giờ này ấy à?”

Đàm Thư: “Dạ, cháu có một bộ phim điện ảnh rất muốn xem, vốn định chờ Đâu Đâu về rồi xem chung.”

Bác Mộ Trì ngồi cạnh gật đầu điên cuồng: “Con xem xong rồi về ạ.”

Bác Duyên: “Ba đưa hai đứa nhé?”

“Không cần, không cần.” Bác Mộ Trì vội vàng từ chối: “Ba, con với Đàm Thư kêu xe đi là được, con sẽ đeo khẩu trang nên không ai nhận ra đâu.”

Thấy cách nói chuyện kích động như thế của cô, Bác Duyên và Trì Lục liếc mắt nhìn đối phương một cái, cả hai có chút bất đắc dĩ.

“Đi đi.” Trì Lục không cản cô: “Xem phim xong muốn về thì gọi điện thoại cho ba con, bảo ông ấy đi đón con.”

Bác Mộ Trì chớp mắt, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng.”

Ra khỏi cửa nhà, hai người hai mặt nhìn nhau.

Đàm Thư: “Gọi xe trước nhé?”

Bác Mộ Trì gật đầu: “Tới trước cổng khu nhà đi.”

“Vậy thân ai nấy kêu.” Đàm Thư nói: “Tớ sợ cậu không kịp tới trạm tàu cao tốc.”

Nói rồi, cô ấy hỏi Bác Mộ Trì: “Hay là đi chung với cậu tới trạm tàu cao tốc rồi mới về nhỉ?”

Trong cuộc sống, Đàm Thư đã quen việc chăm sóc cho cô.

Bác Mộ Trì dở khóc dở cười, vội vàng từ chối: “Không cần, tự tớ đi được, cậu về tới nhà thì nhớ báo tớ biết.”

Đàm Thư bật cười: “Được.”

Gọi được xe, hai người đi tới hai địa điểm khác nhau.

Trên đường tới trạm tàu cao tốc, hai người luôn nói chuyện phiếm qua Wechat.

Đến lúc này Đàm Thư mới nhớ tới việc nhiều chuyện, không nhịn được hỏi cô: “Sau khi đón được Phó Vân Hành thì tính làm gì?”

Bác Mộ Trì: “Về nhà thôi.”

Đàm Thư: “Chỉ thế thôi hả?”

Bác Mộ Trì: “Không thì sao nữa?”

Đàm Thư: “Anh ấy tranh thủ thời gian về thăm cậu, vậy mà cậu chỉ đón anh ấy về nhà thì có phải lãng phí quá rồi không.”

Bác Mộ Trì hỏi tùy ý: “Vậy nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì?”

Đàm Thư: “Chắc là tớ sẽ nhào tới bày tỏ sự cảm động của mình?”

Bác Mộ Trì: “? Cậu nhiệt tình nhỉ?”

Đàm Thư: “Mỉm cười:)”

Bác Mộ Trì: “Tụi tớ còn chưa nói thẳng mà.”

Đàm Thư: “Vậy các cậu nói thẳng luôn cho tớ nhờ!!”

Bác Mộ Trì thật lòng cảm thấy giờ phút này Đàm Thư giống như một bà mẹ già đang nhọc lòng.

Nhắc tới chuyện này, cô phì cười rồi gửi lại cho cô ấy một đoạn tin nhắn thoại: “Để nói sau.”

Đàm Thư: “...”

Hai người nói đông nói tây, chờ Đàm Thư về đến nhà, Bác Mộ Trì đến trạm tàu cao tốc thì cuộc trò chuyện mới kết thúc.

Bác Mộ Trì rướn cổ lên nhìn, chuyến tàu cao tốc mà Phó Vân Hành ngồi bị trễ năm phút, đến giờ vẫn chưa tới.

Cô gật gù, sau đó tới một góc ở cửa ra vào, vừa đứng chờ vừa nói chuyện với anh.

Bác Mộ Trì: “Bác sĩ Tiểu Phó ~ anh có ăn gì trên tàu cao tốc chưa?”

Phó Vân Hành trả lời tin nhắn rất nhanh: “Vẫn chưa, không đói bụng.”

Bác Mộ Trì: “À, vậy có món nào ăn rất muốn ăn không?”

Phó Vân Hành: “Không có.”

Bác Mộ Trì nhìn câu trả lời của anh, nghẹn một lúc. Cô đang tính gửi cho anh một biểu tượng tức giận thì Phó Vân Hành lại gửi tin nhắn tới nữa.

Anh hỏi cô muốn ăn cái gì.

Bác Mộ Trì: “Em ăn cơm rồi.”

Phó Vân Hành: “Anh biết.”

Anh dừng một lúc, gõ xuống mà ý cười đong đầy trong đôi mắt: “Muốn ăn mấy món em đang thèm.”

Nói như thế, khiến bọn họ như thân mật hơn một chút.

Nhận được tin nhắn này, Bác Mộ Trì cong môi. Cô nhìn khắp nơi xung quanh, ôm di động đi vào một cửa hàng cạnh đó.

Xếp hàng mua bữa tối cho Phó Vân Hành xong thì đúng lúc chuyến tàu cao tốc của anh tới.

Bác Mộ Trì nhận được hai chữ “tới rồi” do anh nhắn tới, nhấn mở chia sẻ vị trí trên Wechat.

Một lát sau, di động của cô có cuộc gọi tới.

“Tìm chỗ ngồi đi.” Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến: “Chắc khoảng mười phút nữa anh mới ra tới.”

Bác Mộ Trì bật cười: “Biết rồi ạ, em không vội.”

Phó Vân Hành “ừm” một tiếng, không hỏi cô vì sao vẫn tới trạm tàu cao tốc.

Đáp án đã có sẵn trong lòng, hỏi ra thì có vẻ dư thừa.

-

Phó Vân Hành ra trạm, vừa ngước mắt đã thấy người đang đứng đợi mình ở cách đó không xa.

Người ở trạm tàu cao tốc này rất nhiều, rộn ràng nhộn nhịp, đám đông chen chúc, hoàn cảnh ồn ào.

Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là anh đã tìm được cô, cũng như cô có thể nhìn thấy anh ngay lập tức vậy.

Cách một khoảng không xa, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong phút ngắn ngủi.

Bác Mộ Trì đeo khẩu trang, ánh mắt tỏa sáng rực rỡ.

Ngay lập tức, Phó Vân Hành nhấc chân bước về phía cô.

Đã không gặp một khoảng thời gian, bây giờ đột nhiên thấy thì tự dưng lại không biết nói gì.

Hai người đứng thật sự gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Ngay lúc Bác Mộ Trì đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, thì đột nhiên Phó Vân Hành cất tiếng hỏi: “Tắm rồi à?”

Anh ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt trên người cô.

Bác Mộ Trì sửng sốt, vành tai hơi nóng lên: “Dạ.” Cô đáp lời, không kìm được hỏi: “Đây là câu đầu tiên anh muốn nói khi nhìn thấy em?”

“Không phải.” Phó Vân Hành thành thực nói: “Có rất nhiều lời muốn nói, đợi lát nữa sẽ nói với em.”

Bác Mộ Trì “à” một tiếng, cũng không hỏi anh tại sao không nói bây giờ.

Cô nghĩ rằng, chắc là do không tiện.

Phó Vân Hành nhìn thứ cô xách trong tay, cười nói: “Muốn ăn McDonald?”

Bác Mộ Trì gật đầu, cười tủm tỉm nhìn anh: “Ăn không?”

“Ăn.” Cô cũng mua rồi, sao mà Phó Vân Hành từ chối được chứ?

Bác Mộ Trì cong môi: “Vậy đợi lát nữa lên xe rồi ăn.”

Phó Vân Hành: “...”

Hai người kêu taxi, lúc nói địa chỉ, Phó Vân Hành chần chờ một lúc mới đọc địa chỉ nhà anh thuê.

Bác Mộ Trì cũng không thấy bất ngờ, thật ra cho dù Phó Vân Hành muốn về nhà, cô cũng sẽ ngăn cản. 

Bởi vì tạm thời cô chưa nghĩ ra nên giải thích với Trì Lục tại sao đi xem phim lại gặp được Phó Vân Hành, còn về nhà chung với anh.

Nói địa chỉ xong, bên trong xe im lặng trong phút chốc.

Bác Mộ Trì quay đầu nhìn anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt nhìn sang của anh.

“Anh nhìn em làm gì?” Cô cất tiếng trước.

Phó Vân Hành ngước mắt lên, nói không nhanh không chậm: “Muốn nhìn.”

Bác Mộ Trì không ngờ anh lại thành thật như thế. Cô cảm thấy lỗ tai có hơi nóng, khóe môi dưới khẩu trang nhếch lên cao, trong đôi mắt cũng có ý cười sắp tràn ra.

“Vậy được.” Cô hào phóng nói: “Vậy cho anh nhìn đấy.”

“Sao lại tới đây?” Lúc này Phó Vân Hành mới hỏi cô.

Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Muốn thì đến thôi.”

Muốn đến đón anh, thế nên tới thôi.

“...”

Hai người nói chuyện cứ như đánh đố vậy, tài xế taxi nghe thấy mà như lọt trong sương mù, chỉ cảm thấy mấy đôi yêu nhau bây giờ đúng là thú vị.

Ông ấy nương theo kính chiếu hậu trong xe để nhìn hai người, muốn chen vào đôi câu, lại cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ quá tốt, nếu bản thân lên tiếng thì có vẻ đột ngột quá.

Bỗng dưng, ông ấy nhìn thấy chàng trai tuấn tú nắm lấy tay cô gái.

Chú tài xế nhướng mày, thu hồi ánh mắt.

Tay bị Phó Vân Hành nắm lấy, Bác Mộ Trì có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của anh một cách rõ ràng.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy ngón tay của mình như nóng lên.

Bác Mộ Trì rũ mắt nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Vân Hành, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bây giờ anh nắm tay em mà không thèm báo một tiếng rồi à?”

Phó Vân Hành khựng lại, khép hờ mi nói: “Vậy bây giờ anh hỏi nhé?”

Bác Mộ Trì cạn lời: “Thôi bỏ đi.”

Cô mất tự nhiên nói: “Tha cho anh lần này đấy.”

Nghe cô nói như thế, Phó Vân Hành nắm tay cô chặt hơn một chút.

“Sao ra khỏi nhà được thế?” Anh hỏi.

Bác Mộ Trì lúng túng: “Sao anh biết là em tìm cớ đi ra?”

Sao lại biết à?

Phó Vân Hành nở nụ cười, anh hiểu Bác Duyên và Trì Lục, sắp tới giờ đóng cổng rồi, bọn họ cũng không yên tâm để Bác Mộ Trì ra cửa, trừ khi cô có bạn hoặc là có lý do có thể thuyết phục bọn họ.

Bác Mộ Trì nhìn nụ cười trên mặt anh, mặt nóng lên, nói: “Em nhờ Đàm Thư nói giúp em.”

“Hửm?”

Bác Mộ Trì: “Tụi em nói là đi xem phim, ba mẹ em dặn dò vài câu rồi để tụi em đi.”

Phó Vân Hành cứng họng, nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Chỗ anh ở hình như không có bộ phim nào hay cả.”

“...” Bác Mộ Trì trầm mặc một lúc, dùng tay khác sờ lỗ tai, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không xem... cũng được mà.”

Cô chỉ muốn ở cạnh anh nhiều thêm một chút thôi.

Phó Vân Hành hiểu ý cô, bàn tay nắm lấy tay cô dùng thêm chút sức, trước khi tới nơi thì hỏi cô về tình huống chuyện buổi chiều.

Bác Mộ Trì thành thật kể hết.

Hai người trò chuyện, không bao lâu thì xe đã dừng lại trước cổng khu dân cư.

Tài xế quay đầu lại nhìn về phía hai người, cười nói: “Chỗ này đúng không?”

Phó Vân Hành gật đầu, quét mã trả tiền: “Cảm ơn.”

Tài xế cười: “Không có gì.”

Ông ấy nhìn Bác Mộ Trì, khen rằng: “Trông bạn trai của người đẹp tuấn tú thật đấy.”

“...”

Bác Mộ Trì sửng sốt, đáp lại qua loa: “Có chút ạ.”

Nghe được câu trả lời của cô, Phó Vân Hành hơi ngạc nhiên nhìn cô một cái, đuôi lông mày hơi nhướng lên cao, dắt cô bước vào khu nhà.

-

Vào giờ này, đúng lúc là thời điểm náo nhiệt của khu dân cư.

Khu đất trống trước cổng có các cô, các chú, các ông, các bà đang nhảy quảng trường. Đi vào khu dân cư rồi, hai người không chỉ ngửi được mùi thơm mát của cỏ cây và mùi hoa đặc trưng vào ngày xuân, mà còn có mùi thức ăn bay ra từ các hộ gia đình. 

Đương nhiên, trong những hương vị này còn có tiếng khóc ồn ào của những đứa trẻ còn mặc bỉm, tiếng ba mẹ đang dạy con mình học bài, mang đậm hơi thở cuộc sống.

Lúc vào thang máy, trong thang máy đã có không ít người.

Phó Vân Hành dắt cô bước vào, mãi vẫn chưa chịu thả tay cô ra.

Hai người yên tĩnh, không nói chuyện với nhau.

Đi theo Phó Vân Hành vào nhà, Bác Mộ Trì mới không nhịn được nói:

“Vân Bảo.”

Phó Vân Hành khom người sắp xếp gọn gàng giày cô đã thay ra, nhỏ giọng đáp: “Sao?”

Anh dắt cô đi vào phòng tắm: “Rửa tay đi.”

“...”

Bác Mộ Trì cạn lời, chỉ đành rửa tay trước.

Lúc cô rửa tay, Phó Vân Hành đứng bên cạnh nhìn.

Tầm mắt hai người đối diện nhau, Bác Mộ Trì phản ứng chậm chạp nói: “Anh rửa không?”

“...” Phó Vân Hành: “Rửa.”

Bác Mộ Trì nhìn đôi bàn tay xinh đẹp của anh, đôi mắt đảo vài vòng trong phòng tắm.

Lúc Phó Vân Hành đóng vòi nước lại, bỗng dưng Bác Mộ Trì nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ nhà cách vách, là tiếng một nam một nữ đang nói chuyện.

Cô nghe vào tai, nhưng không nghĩ nhiều: “Vân Bảo ơi, cách âm chỗ anh ở không được tốt lắm.”

Lần trước tới cô đã phát hiện rồi, ở phòng khách cũng có thể nghe thấy tiếng truyền tới từ nhà hàng xóm.

Nghe nói như thế, động tác lau tay của Phó Vân Hành hơi dừng lại: “Kỳ hạn thuê còn một năm nữa.”

“?”

Bác Mộ Trì sững ra: “Dạ?”

Nói cái này với cô làm gì.

Phó Vân Hành nhìn cô, cúi đầu nói: “Nếu em cảm thấy không tốt, có thời gian anh sẽ nói với chủ nhà.”

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, bỗng nhiên Bác Mộ Trì như hiểu ra điều gì đó,

Cô lúng túng, vành tai và hai gò má ửng đỏ: “Không hiểu anh đang nói gì.”

Cô giả ngu: “Hơn nữa, em cũng đâu nói là không tốt.”

Phó Vân Hành cười, tới gần cô: “Không phải nói là không tốt.”

Anh hơi dừng lại một chút, rũ mắt nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Nhưng hình như có hơi bất tiện.”

“...”

Bác Mộ Trì muốn tránh ánh mắt của anh nhưng lại bị anh túm lấy, khiến cô không có chỗ để trốn.

“Anh làm...”

Còn chưa nói dứt lời, Phó Vân Hành lại bất ngờ hỏi cô: “Sao vừa rồi không phủ nhận?”

“Cái gì?” Bác Mộ Trì không kịp phản ứng.

Phó Vân Hành lời ít mà ý nhiều: “Tài xế.”

Bác Mộ Trì hiểu ra ngay.

Cô giật mình, nhìn người gần trong gang tấc, vẻ mặt có chút mỏi mệt nhưng ánh mắt lại rất sáng, rất sâu lắng này một lúc, bỗng nhiên không muốn trốn tránh nữa, cũng không muốn kéo dài thêm.

“Thì là... không muốn phủ nhận thôi.”

Cô nhìn thẳng vào Phó Vân Hành rồi hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn có bạn gái sớm một chút sao?”

Phó Vân Hành rũ mắt, một hồi lâu vẫn chưa nói chuyện.

Bác Mộ Trì giơ tay, kéo quần áo của anh, kinh ngạc nói: “Không phải là anh thật sự không...” Từ muốn còn chưa nói ra miệng, Phó Vân Hành đã đưa tay sờ vào vành tai của cô, nhỏ giọng nói: “Nghĩ kỹ chưa?”

“Rồi ạ.” Bác Mộ Trì trả lời.

Cô đã nghĩ kỹ từ lâu.

Có điều vì lúc trước xấu hổ nên không nói thôi, cũng vì không tìm được cơ hội thích hợp.

Cô nâng hàng mi, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lúc này của anh, do dự nói: “Anh cảm thấy nhanh quá à?”

Chẳng lẽ cô cần phải kéo thêm một khoảng thời gian nữa sao?

Ánh mắt Phó Vân Hành nhìn cô sáng rực: “Anh không cảm thấy thế.”

“... À.” Bác Mộ Trì bị anh nhìn đến ngượng ngùng, cô mím môi: “Vậy sao phản ứng của anh lúc này... cứ như không thấy vui lắm ấy.”

Cô không biết người khác đột nhiên có người yêu thì sẽ thế nào, nhưng cô nghĩ chắc là không bình tĩnh giống như Phó Vân Hành đâu.

Nghe thấy cô nói vậy, Phó Vân Hành nâng mắt nhìn: “Cái này anh không thừa nhận.”

Bác Mộ Trì nhìn anh: “Sao?”

Phó Vân Hành giơ tay, kéo cô tới gần trước người mình hơn, cúi đầu xuống, hơi thở lúc nói chuyện lướt qua má và môi của cô: “Anh nói, anh đâu có không vui.”

Bác Mộ Trì: “Nhưng anh...”

“Anh sợ nếu anh biểu hiện sự vui vẻ ra ngoài sẽ dọa em sợ mất.” Phó Vân Hành nói rất thành khẩn.

Nghe vậy, Bác Mộ Trì liếc anh: “Sao mà nó dọa người được?”

Cô không tin đâu.

Cô hậm hực nói: “Em cũng không phải ba tuổi...” Hai từ con nít còn chưa nói ra miệng, thì Phó Vân Hành lại bất ngờ ghé sát vào hơn. Lúc này, anh không chỉ để hơi thở chạm lên má cô, mà cọ cả chóp mũi lên má cô, thậm chí còn có xu thế tiến sát vào hơn.

Hàng mi Bác Mộ Trì run lên, trái tim nhảy lên tới cổ họng.

Trong phòng khách yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Vào giây phút bối rối này, cô không phân biệt nổi tiếng tim đập đinh tai nhức óc này là của mình hay là của Phó Vân Hành.

“Anh...” Môi Bác Mộ Trì khẽ nhúc nhích, nhìn động tác của Phó Vân Hành: “Có phải muốn hôn em không?”

Cô hỏi thẳng.

Phó Vân Hành “ừm” một tiếng: “Có bị dọa không?”

Bác Mộ Trì sững sờ, trả lời theo bản năng: “Không...”

Còn chưa kịp nói hết thì chữ cuối cùng đã bị Phó Vân Hành nuốt vào, biến mất không thấy đâu.

Lúc hơi thở nóng bỏng hạ xuống thì môi Bác Mộ Trì có cảm giác ướt át ấm áp. Phó Vân Hành đã hôn lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.