Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 17: 17: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân





Nửa tiếng sau, máy kéo dừng ở cổng chợ đêm.

Nơi này chỉ là một trấn nhỏ của Vân Nam, quy mô chợ đêm không lớn.

Trên đường, mấy người nghe chủ nhà nói, đa số người bản xứ trẻ tuổi đã ra ngoài làm việc cả rồi, ở lại hầu như là người già thuần phác, hiếm khi theo dõi người nổi tiếng.

Ý là, họ đi dạo chợ đêm không cần lo sẽ bị người hâm mộ đuổi theo.
Quả nhiên, khi họ xuống xe, những người xung quanh thấy họ có ngoại hình xuất chúng nên nhìn trong chốc lát, ngược lại còn cảm thấy người quay phim sau họ có sức hấp dẫn hơn, thế là cứ nhìn chằm chằm người quay phim.

Sau khi được nhân viên giải thích là chỉ quay chương trình, họ bèn xem thêm một lúc rồi giải tán.
Để không bắt mắt quá, mấy người quyết định chia nhau ra.

Chủ nhà chia nhóm, ông và ông Vương một nhóm, Phùng Viện và Lý Thi Vận một nhóm, còn lại Giản Tinh đương nhiên cùng nhóm với Thẩm Tiêu.

Mỗi nhóm một người quay phim.
Hai người đi trên phố, Thẩm Tiêu đội mũ lưỡi trai, che hết nửa mặt.

Giản Tinh thì chẳng có gì cả, ở Kinh Đô cậu còn không lo bị nhận ra, huống chi là ở đây.
Ban đầu Thẩm Tiêu vẫn cúi gằm mặt, đi một lúc, chắc chắn không gây ra nhốn nháo gì anh mới ngẩng đầu lên.

Anh bắt đầu dắt Giản Tinh hỏi đông hỏi tây, gặp cái gì chưa được ăn là mua thử ngay, không ngon thì bỏ vào túi, ngon cũng không ăn quá nhiều.
Giản Tinh thi thoảng đề cử mấy món, những món cậu đề cử đều ngon tuyệt cú mèo.
Giản Tinh không quên họ đang quay chương trình ẩm thực, vừa ăn vừa giới thiệu món ngon, gặp cái gì chưa ăn, cậu còn hỏi chủ quán tên và nguyên liệu hoặc cách làm ra chúng.
Thẩm Tiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu mà cười tủm tỉm, phối hợp với cậu hoàn thành việc quay phim.

Rõ ràng là đang ghi hình chương trình, tâm trạng anh lại thoải mái trước nay chưa từng có.

Ánh mắt anh bất giác dừng trên gương mặt tươi cười rạng rỡ kia, dần dà không rời nổi mắt.
Trên trấn có hai con phố, hai người đi rất chậm, cả tiếng mới đi hết một phố.

Đang định chuyển sang phố còn lại, đằng trước đột nhiên rối loạn, sau đó có người chạy về bên này.

Hai người không có tâm trạng góp vui, định ngược dòng đi về.
Đúng lúc này, Giản Tinh nghe thấy tiếng trò chuyện trong đám người.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trấn của chúng ta có ngôi sao.”
“Hả, ngôi sao nào lại đến trấn nhỏ của chúng ta?”
“Hình như là một idol nữ biết hát biết nhảy, bị cháu gái nhà ông Ngô bán hoa nhận ra, có cả máy quay nữa.”
“Đi đi đi, đi xem xem.”
Trong trấn, ở cái nơi gà nhà ai bị trộm cũng truyền khắp hang cùng ngõ hẻm này, tin tức chẳng mấy chốc đã lan khắp chợ đêm, vô số người kéo đến đó hóng.

Người qua đường nói tiếng địa phương, Thẩm Tiêu nghe không hiểu, Giản Tinh cũng lơ ma lơ mơ.
Thẩm Tiêu thấy cậu dừng lại, hỏi: “Sao vậy?”
Giản Tinh: “Hình như là chị Thi Vận.”
Thẩm Tiêu nhướng mày, không ngờ anh chưa bị nhận ra, Lý Thi Vận đã lộ tẩy trước rồi.
“Chúng ta qua đó.” Một cô gái trẻ gặp tình huống này, e là sẽ sợ lắm.
Giản Tinh kéo anh lại: “Anh Thẩm, anh về trước đi, để em qua là được.”
Thẩm Tiêu còn nổi tiếng hơn cả Lý Thi Vận, nếu có người nhận ra, e là còn nháo nhào hơn nữa.
Thẩm Tiêu nhìn đám đông chen chúc: “Cùng đi, tìm thấy họ thì về luôn.”
Giản Tinh gật đầu, hai người chạy về phía người đông nghìn nghịt.
Giữa đám đông, Lý Thi Vận bị chen tới chen lui, sợ mất cả mật.

Người quay phim và Phùng Viện đều đã bị dòng người tách ra.

Lý Thi Vận hối hận vô cùng, vốn dĩ cô có đội mũ, nhưng thấy không ai nhận ra nên đã bỏ xuống, nào ngờ lúc mua hoa thì bị lộ.
Người xung quanh càng lúc càng nhiều, mọi người xì xào bàn tán, cầm điện thoại chụp cô liên tục.

Nhưng cô hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể lùi lại không ngừng, mãi đến khi bị dồn vào một góc.

Trong góc là một căn nhà mái thấp, trên nóc nhà lúc này cũng có người đứng xem.
Bên dưới, mấy cây sào trúc được bó lại bằng dây thừng dùng để chống mái hiên bị đẩy xiên xẹo.

Đột nhiên, dây thừng đứt phựt, sào trúc mất sự chống đỡ, đổ thẳng vào giữa, mà Lý Thi Vận đang đứng ngay trong đó.
Xung quanh la hét ầm lên, Lý Thi Vận đã sợ phát khóc, quên cả phản ứng.
Đúng lúc này, một hình bóng xông ra khỏi đám đông và lao vọt tới, chắn ngay trước người Lý Thi Vận, giơ tay đỡ cái sào trúc đang đổ xuống.

Mái hiên đổ ập xuống đầu người nọ, may mà nó không nặng, nên người nọ không bị thương, ngặt nỗi bụi bặm mù mịt, khiến người nọ dính đầy tro bụi, trông nhếch nhác khôn tả.
Lý Thi Vận thấy Giản Tinh đột nhiên xuất hiện, mất một lúc mới phản ứng kịp, tủi thân phát khóc.

Cô toan mở lời, đám đông lại hét lên.
“Cẩn thận trên đầu.”
Hai người ngẩng đầu, mấy viên ngói rơi từ trên mái nhà xuống mái hiên, mà người đứng dưới mái hiên lại chính là Giản Tinh, viên ngói rơi xuống sẽ trúng đầu cậu.

Giản Tinh bị mái hiên cản lại, không thể tránh thoát, chỉ có thể giơ tay còn lại lên che đầu, nhưng mãi vẫn không thấy cơn đau kéo đến.
Cảm nhận được sự ấm áp sau lưng, Giản Tinh quay đầu, Thẩm Tiêu đang đứng ngay sau cậu, tay ngăn viên ngói.
Điện thoại xung quanh lập lòe ánh sáng chụp ảnh liên tục.
Ai đó trong đám đông đột nhiên kêu lên: “Ôi mẹ ơi, anh này trông giống anh luật sư trong phim truyền hình tối qua ghê.”
“Luật sư nào?”
“Cái anh trong phim đi kiện cho nông dân đó.”
Một cô gái trẻ chợt hét lên: “Á, là Tiêu thần! Anh ấy là Tiêu thần!”
Giản Tinh nghĩ bụng thôi xong, Thẩm Tiêu đã phản ứng trước: “Đi mau.”

Dứt lời, mặc kệ cánh tay đang chảy máu, anh kéo tay Giản Tinh, tóm lấy cánh tay Lý Thi Vận, nhanh nhẹn lao vào đám đông.

Những người đằng sau chưa biết xảy ra chuyện gì, vẫn ra sức xô đẩy về phía trước.
Tay trong tay Thẩm Tiêu, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm, cánh mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng, tim Giản Tinh đập thình thịch.

Cậu không dám ngừng bước, gấp rút đuổi theo bước chân anh.
Ba người gian nan tách đám đông ra, bắt gặp người quay phim và Phùng Viện đang lo sốt vó, thấy họ thì nhanh chóng chạy đến.
Thẩm Tiêu quả quyết nói: “Rời khỏi đây trước đã.”
Người quay phim đã đoán được tình hình đại khái, vội hộ tống mấy người rời đi, đồng thời thông báo cho những người khác.

Về đến chỗ đỗ xe, chủ nhà và ông Vương đã ra đến nơi, đạo diễn đã thay bằng một chiếc xe van, mấy người lên xe rồi đi ngay.
Xe vừa lăn bánh, Giản Tinh lập tức nhờ nhân viên băng bó vết thương cho Thẩm Tiêu.
Lý Thi Vận khóc nói: “Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người.”
Mọi người an ủi cô.

Đối với một ngôi sao, chuyện thế này là quá bình thường.

Trở thành người của công chúng, đến việc dạo phố đơn giản cũng không được.
Giản Tinh cười nói: “Chị Thi Vận đừng bận lòng.

Mọi người chạy đến xem chị chứng tỏ là họ thích chị mà.”
Cậu chỉ vào mình: “Nhìn em này, không đội mũ cũng chẳng ai nhận ra.”
Lý Thi Vận bị cậu chọc cười.
Thẩm Tiêu nhướng mày, hiếm khi anh cười đùa, nói với Giản Tinh: “Chàng trai, hưởng thụ khoảng thời gian tự do hiện tại đi nhé, sau này không có nữa đâu.”
Giản Tinh không hiểu, nhưng những người khác hiểu.

Khi chương trình này phát sóng, Giản Tinh sẽ không còn là kẻ vô danh nữa.
Đạo diễn bảo lái xe chạy thẳng đến bệnh viện trên trấn, nhưng bị Thẩm Tiêu ngăn lại: “Không cần đâu, vết thương nhỏ, băng bó là được rồi.”
Dứt lời, anh nhắc: “Lúc nãy ở trên trấn ba người chúng tôi đều bị chụp ảnh rồi.”
Nét mặt đạo diễn lập tức thay đổi, Thẩm Tiêu là ai chứ, nếu lộ ra chuyện anh bị thương trong chương trình này mà không xử lí tốt, cả chương trình sẽ đi tong.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Thi Vận kể lại mọi chuyện.
Đạo diễn nghe xong nghĩ mà sợ, nếu Lý Thi Vận xảy ra chuyện, hậu quả không tưởng tượng nổi.

Ông nhìn Giản Tinh cảm kích: “Tiểu Tinh, hôm nay vất vả cho cậu rồi.”
Không thể đến bệnh viện nữa, chiếc xe chạy về Ngôi Nhà Hoa Đào.

Có nhân viên từng học sơ cứu khẩn cấp bèn lấy hộp y tế ra, cẩn thận bôi thuốc và băng bó cho Thẩm Tiêu.
Họ đã bị lộ mặt ở trên trấn, việc Thẩm Tiêu đang tham gia chương trình này chắc chắn không giấu được nữa.


Đạo diễn và chủ nhà đều gấp rút đi bàn bạc với nhà đài xem nên xử lí chuyện này thế nào.
Vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đến khi mọi người bình tĩnh lại thì mới hơn tám giờ.

Lý Thi Vận bị hoảng sợ, Phùng Viện đi an ủi cô.

Ông Vương thấy thấm mệt, đã về phòng nghỉ ngơi.

Giản Tinh không buồn ngủ, bèn ngồi trong sân học với Tiểu Phi, hôm nay cậu dạy tiếng Anh cho cậu bé.
Thẩm Tiêu xuống nhà uống nước, tình cờ nghe thấy Giản Tinh với Tiểu Phi đang trò chuyện với nhau bằng tiếng Anh.

Nghe phát âm chuẩn và lưu loát của cậu, anh hơi bất ngờ.

Anh không quấy rầy hai người, ngồi vào một chiếc ghế tựa trong sân, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giản Tinh đưa Tiểu Phi về phòng, đang định lên tầng nghỉ ngơi, trong sân chợt vang lên tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại của Thẩm Tiêu đổ chuông.

Anh nghe máy, giọng nói tội nghiệp của Bạch Đồ truyền từ bên kia tới: “Sếp ơi, em dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ hết rồi, em đảm bảo lần này thật sự không còn một hạt bụi nào cả.”
Thẩm Tiêu ừ một tiếng, cúp máy.
Giản Tinh thấy anh chỉ mặc áo hoodie, bèn lên nhà lấy thêm cái chăn mỏng, bước đến cạnh cái ghế và đưa nó cho anh.
“Anh Thẩm, đêm lạnh lắm.”
Thẩm Tiêu nhìn cậu, anh không từ chối, nhận tấm chăn và đắp lên người.
Giản Tinh hâm nóng hai cốc sữa bò, mang ra đưa cho anh một cốc, còn cậu thì ngồi vào một chiếc ghế đẩu bên cạnh anh, ngẩng đầu ngắm sao.
Thẩm Tiêu hỏi: “Cậu học tiếng Anh ở đâu vậy?”
“Ở trường ạ.”
Thẩm Tiêu ngước mắt nhìn cậu, trong nước, rất ít học sinh có thể nói chuyện bằng tiếng Anh lưu loát như vậy.
“Thành tích tiếng Anh của cậu tốt lắm à?”
“Vâng, không tệ lắm.”
Thẩm Tiêu nhướng mày, hỏi tiếp: “Tại sao lại dạy đứa bé kia?”
“Vì trùng hợp là em biết mà.” Giản Tinh trả lời như lẽ đương nhiên.
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Không phải ai cũng sẵn lòng tốn nhiều thời gian cho một người lạ như vậy.”
Giản Tinh lắc đầu: “Tiểu Phi không phải người lạ, bọn em là bạn bè rồi, còn kết bạn weixin nữa.”
Uống một hớp sữa, cậu chân thành nói tiếp: “Mẹ em nói, con người phải có lòng biết ơn.

Ông Vương dạy em cách làm một diễn viên giỏi, em cũng coi như có đi có lại thôi.”
Thẩm Tiêu nhìn nụ cười của cậu, đột nhiên nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Dạ?” Giản Tinh không hiểu.
“Kết bạn.”
Giản Tinh tròn xoe mắt.
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Sao, không muốn?”
“Không không không, muốn, muốn chứ.” Giản Tinh vội lấy điện thoại ra kết bạn với Thẩm Tiêu.
Nhìn ảnh đại diện của anh trong danh bạ của mình, Giản Tinh cười toe: “Không ngờ có ngày em lại được kết bạn weixin với anh Thẩm.”
Thẩm Tiêu nhìn dáng vẻ kích động của cậu, mỉm cười: “Vui thế cơ à?”
Giản Tinh cười rạng rỡ: “Anh Thẩm là người bạn thứ hai của em trong giới giải trí này đấy.”
Thứ hai?
Độ cong nơi khóe môi Thẩm Tiêu hạ xuống một chút: “Người đầu tiên là ai?”
“Đạo diễn Lâm ạ.”

“Đạo diễn Lâm nào?”
“Là đạo diễn Lâm Lập.”
Thẩm Tiêu hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn dáng vẻ vô tư của Giản Tinh, anh chợt bật cười.

Giản Tinh không biết, nhưng anh biết, cả cái giới phim ảnh này, số diễn viên có thể kết bạn với lâm Lập chưa đến mười ngón tay.
Đêm hôm ấy, chương trình chưa phát sóng đã nghênh đón chiếc hotsearch đầu tiên.
Bức ảnh ba người Thẩm Tiêu ở trong chợ đêm bị tung lên mạng, chỉ trong vòng mười phút, một chiếc hotsearch tên “Tiêu thần đang quay chương trình giải trí!” lập tức ngồi chễm trệ trên đầu bảng.

Trong ảnh, Giản Tinh bảo vệ Lý Thi Vận, Thẩm Tiêu giơ tay cản viên ngói rơi xuống, bảo vệ hai người trước mặt.

Chẳng mấy chốc, đề tài Tiêu thần cứu người cũng bị đẩy lên hotsearch.
Fan của Thẩm Tiêu thi nhau chạy đến khen ngợi thần tượng nhà mình.

Lý Thi Vận cũng nhanh chóng bị nhận ra, càng chắc chắn là họ đang quay chương trình.

Thế là cư dân mạng ùa vào weibo của Lý Thi Vận hỏi họ đang quay chương trình gì.
Còn về Giản Tinh, vô số cư dân mạng thắc mắc: Cái cậu đẹp trai này là ai?! Cùng ghi hình chương trình với Tiêu thần, chắc chắn không phải hạng tép riu.

Nhưng họ đã so sánh với tất cả những ngôi sao đẹp trai trong giới giải trí mà đều không phải, cuối cùng đưa ra một kết luận có khả năng cao nhất.
Đó là nhân viên của chương trình.
Lúc nhận được điện thoại của Phó Nguyên, Giản Tinh đã đi ngủ rồi.

Cậu hé mắt nhìn cái tên trên điện thoại, mơ màng nói: “Anh Phó, sao vậy ạ?”
Bên kia điện thoại, Phó Nguyên kích động hỏi: “Tiểu Tinh, cậu cùng ghi hình với Tiêu thần à?”
Giản Tinh mơ mơ hồ hồ, mãi một lúc mới phản ứng kịp: “Anh Phó, sao anh biết?”
Họ đã ký thỏa thuận giữ bí mật, không thể kể chuyện trong chương trình cho người khác.
Phó Nguyên kích động nói: “Bọn cậu lên hotsearch rồi.”
“Hotsearch?” Giản Tinh tỉnh táo hơn một chút, mở weibo, thấy hai chiếc hotsearch liên quan đến Thẩm Tiêu.
“Ồ, thì ra mọi người biết cả rồi.”
Phó Nguyên: “…”
Đây là phản ứng đầu tiên nên có khi lên hotsearch à?
Mãi không nghe thấy tiếng Phó Nguyên, Giản Tinh hoài nghi: “Anh Phó?”
Phó Nguyên hít sâu mấy hơi mới nói: “Không sao, cậu ngủ đi.”
Giản Tinh ngoan ngoãn chúc ngủ ngon rồi cúp máy.

Cậu nhìn Thẩm Tiêu đứng bảo vệ sau lưng cậu và Lý Thi Vận trong bức ảnh, mỹ mãn ngủ thiếp đi.
Ở nơi khác, Phó Nguyên bất đắc dĩ thở dài vì đứa trẻ lơ ngơ nhà mình.

Nhìn vô số bình luận “Mong anh giai bảo vệ chị Lý Thi Vận ra mắt ngay và luôn” được để lại dưới hotsearch, lòng Phó Nguyên đến là ngứa ngáy, nhưng cuối cùng vẫn ngừng ý đồ dựa hơi.
Bây giờ Giản Tinh hoàn toàn không có danh tiếng, nếu bám vào hotsearch của thị đế một cách vụng về, nhất định sẽ bị người ta dẫn dắt sang hướng xấu.

Nổi bằng tai tiếng cũng là nổi, nhưng Giản Tinh không thích hợp với con đường ấy.
Có cơ hội mà không được dùng, Phó Nguyên khó chịu hết biết, lòng ấm ách chua xót, anh phải rót cốc nước lạnh tu sạch một hơi mới bình tĩnh lại.
Anh đứng trước cửa sổ, nhìn trời đêm trong thành phố, ánh mắt dần nóng lên.
Đứa trẻ ấy cuối cùng cũng sắp tỏa sáng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.