Không lâu sau, cách vách vang lên tiếng động khe khẽ, cả tầng nhà rung rung, giống như có ai đó đang nhảy, một lúc sau thì không còn tiếng gì nữa.
Khóe môi Thẩm Tiêu càng cong hơn, mệt suốt một ngày, anh nhanh chóng thiếp đi.
Ngủ sớm, dậy cũng sớm.
Hôm nay Thẩm Tiêu làm bữa sáng, chuông kêu cái là anh dậy ngay.
Rửa mặt xong, anh đi thẳng sang gõ cửa phòng bên cạnh.
Một lúc sau cửa mới mở, Giản Tinh nhập nhèm nhìn anh: “Chào anh Thẩm.”
Thẩm Tiêu thấy quầng mắt cậu thâm sì, nhíu mày: “Không ngủ ngon à? Hôm qua thức khuya hả?”
Giản Tinh gật đầu: “Vâng.”
“Làm gì?”
“Giải đề, tính toán mô men lực, góc hướng tâm và tốc độ quay của cơ thể dưới mỗi động tác nhảy ạ.”
Thẩm Tiêu: “…”
Một lần nữa không hiểu cậu nói gì, Thẩm Tiêu sầm mặt, nhắc nhở cậu: “Cậu đang ghi hình chương trình đấy.”
Giản Tinh xấu hổ: “Xin lỗi, sau này em không thế nữa.”
Thấy Thẩm Tiêu đứng im trước cửa phòng mình, Giản Tinh chớp mắt: “Anh Thẩm, anh tìm em có việc gì ạ?”
Thẩm Tiêu im lặng một lúc mới nói: “Hôm nay đến lượt tôi làm bữa sáng.”
Giản Tinh sững người, nhanh chóng hiểu ý của anh, cười nói: “Anh Thẩm, anh đợi em một chút.”
Năm phút sau, Giản Tinh ra khỏi cửa, tinh thần phấn chấn, chẳng hề còn dáng vẻ ngái ngủ lúc nãy.
Hai người đến phòng bếp, Giản Tinh hỏi Thẩm Tiêu: “Anh Thẩm, anh biết làm món nào không?”
“Bít tết.”
Lúc Thẩm Tiêu nói vẫn luôn nhìn Giản Tinh, thấy cậu không chỉ không chê, thậm chí còn tỏ ra sùng bái, sự thấp thỏm âm thầm lập tức tan biến, bất giác nảy sinh cảm giác không tồi.
Mắt Giản Tinh sáng lên: “Em nghĩ ra nên làm gì rồi.”
Đến lúc những người khác dậy, bữa sáng đã bày đầy trên bàn.
Trung Tây kết hợp, mỗi người một đĩa kèm dao dĩa.
Trong đĩa có bít tết vừa chín tới, ăn kèm với trứng rán, ngô luộc và cải xanh.
Hoa quả bày trong đĩa riêng, bên cạnh còn có một cốc sữa bò.
Màu sắc bắt mắt, mới nhìn đã thèm.
Mọi người hết nhìn Thẩm Tiêu lại nhìn Giản Tinh, cuối cùng dừng ở chỗ Giản Tinh.
Giản Tinh cười nói: “Đều do anh Thẩm làm đấy ạ.”
Thẩm Tiêu ngồi cạnh cậu, mím môi không nói, chỉ có nhúm tóc vênh vểnh sau gáy để lộ suy nghĩ của anh.
Bên cạnh, chủ nhà và đạo diễn đang mừng rỡ xem phát lại.
Thẩm Tiêu đeo tạp dề bận rộn trong bếp, thần sắc nghiêm túc chuyên chú, kết hợp với gương mặt đẹp đến mức làm người khác căm phẫn, căn bếp đơn giản bỗng như phim điện ảnh.
Giản Tinh đeo tạp dề cùng kiểu đứng bên cạnh anh, kiên nhẫn hướng dẫn.
Hai gương mặt bổ mắt kết hợp với chiếc tạp dề hoạt hình dễ thương, đứng tách ra thì không ai hợp với căn bếp, nhưng đứng cùng nhau không hiểu sao lại có hương vị của gia đình êm ấm đến lạ.
Hai người vỗ đùi đen đét, sắp hot rồi!
Mấy vị khách mời hưởng lộc mà sợ, được ăn cơm do thị đế làm, chắc họ là những người duy nhất trong giới giải trí mất.
Ăn sáng xong, nhiệm vụ hàng ngày bắt đầu.
Không có gì khác ngoài nấu ăn.
Đầu bếp làm gì, khách mời làm theo đó.
Trước khi bắt đầu, chủ nhà và đạo diễn kéo Giản Tinh sang một bên nói một thôi một hồi, Giản Tinh chỉ ngoan ngoãn nghe theo.
Một vị khách mời tạm thời thấy vậy, đưa mắt ra hiệu.
Một người trong đó bước đến, vờ như ngang qua, láng máng nghe thấy hai câu.
Chủ nhà: “Tiểu Tinh à, lát nữa nấu nướng cậu đừng giữ vốn, cứ thể hiện toàn bộ thực lực ra.
Bếp trưởng hỏi gì cậu cũng phải nghiêm túc trả lời đấy.”
Đạo diễn: “Tốt nhất là phát huy vượt trội, chú ý vị trí máy quay chính, đối diện ống kính.”
Người nọ nhíu mày, quay lại rỉ tai với hai người khác, ánh mắt ba người nhìn Giản Tinh có vẻ soi xét và khinh thường.
Giản Tinh bàn xong, lúc quay lại, nhóm khách mời tạm thời đi đến cạnh cậu, vờ như tán gẫu.
“Cậu Giản, cậu với đạo diễn trò chuyện vui vẻ thế, hai người thân nhau lắm à?”
Giản Tinh trả lời: “Đạo diễn dặn tôi lúc nấu ăn nhớ chú ý ống kính.”
“Sao cậu Giản lại đến tham gia chương trình này vậy?”
Giản Tinh không nghĩ nhiều, thẳng thắn nói: “Gần đây không có vai diễn nào thích hợp với tôi, người đại diện tranh thủ cho tôi chương trình này.”
Ba vị khách mời nghe vậy, dường như càng chứng minh suy đoán của mình là đúng.
“Sao người đại diện nhà cậu biết anh Thẩm sẽ đến đây vậy?”
Giản Tinh chớp mắt: “Anh Phó không biết mà.”
“Không biết mà để cậu đến à?” Ba người rõ ràng không tin.
Nhà ai mà không cho nghệ sỹ nhà mình trốn xa ra chứ, cũng chỉ có mấy người không có chống lưng như họ mới bị tống đến đây làm bia đỡ đạn.
Giản Tinh nhìn họ, mím môi không nói.
Thẩm Tiêu đứng đằng xa, nhìn cảnh ấy, anh đi tới, nói với Giản Tinh: “Sắp bắt đầu rồi, đi thôi.”
Dứt lời bèn quay người đi thẳng, từ đầu đến cuối không thèm để ý ba người kia.
Giản Tinh ngẫm nghĩ, nói: “Anh Phó bảo tôi tới là vì tôi biết nấu ăn.
Đạo diễn nói với tôi cũng là vì tôi biết nấu ăn.
Tôi chỉ nấu ăn, sẽ không tranh giành ống kính đâu.”
Ba người thấy cậu nói toạc cả ra, mặt mũi có vẻ xấu hổ: “Chúng tôi không phải…”
Nhưng Giản Tinh đã quay người đi theo Thẩm Tiêu rồi.
Đến khi đi xa, Thẩm Tiêu mới hỏi: “Có giận không?”
“Không ạ.”
Thẩm Tiêu nói: “Ừ, không cần phải giận.
Sau hôm nay là không gặp lại nữa rồi, chỉ là người lạ mà thôi.”
Chẳng mấy chốc, Ngôi Nhà Hoa Đào chào đón ba vị đầu bếp.
Không ai chú ý, lúc ba người xuất hiện, có một người trong nhóm khách mời biến sắc.
Chủ nhà giới thiệu ba người đều là những đầu bếp nổi tiếng hàng đầu về ẩm thực Tứ Xuyên, dẫn dắt ba người lần lượt thể hiện quan điểm về ẩm thực.
Giản Tinh nhận thấy, từ lúc ba vị đầu bếp xuất hiện, ống kính của người quay phim hầu như đều nhắm vào họ, lúc tương tác cũng lấy họ làm chính.
Câu hỏi sẵn có xoay quanh văn hóa gia đình và ẩm thực Trung Quốc, cực kỳ phù hợp với chủ đề chương trình.
Giản Tinh đã xem rất nhiều chương trình giải trí ẩm thực, máy quay và tương tác đa phần tập trung vào minh tinh.
Từ đó có thể thấy, chương trình này thật sự muốn làm tốt một chương trình ẩm thực.
Đang nghĩ ngợi, bên tai vang lên giọng của Thẩm Tiêu: “Thấy chưa?”
“Dạ?” Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu không biết đã đứng cạnh mình từ khi nào, “Thấy gì cơ ạ?”
“Mắt bọn họ đang phát sáng kìa.”
Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu, thì ra anh cũng nhận ra rồi.
Đúng vậy, lúc mấy vị đầu bếp này nói đến thức ăn, mắt cứ sáng lấp la lấp lánh, tha thiết muốn chia sẻ văn hóa sành ăn cho tất cả mọi người.
Giọng Thẩm Tiêu lại vang lên: “Thì ra đây thật sự là một chương trình văn hóa ẩm thực, còn chúng ta đều là công cụ quảng bá văn hóa.”
Công cụ? Mắt Giản Tinh sáng như sao, vậy thì làm công cụ tốt nào.
Lúc nấu ăn, ba vị đầu bếp lập tức bước vào trạng thái chiến đấu.
Từ chuẩn bị nguyên liệu, bật lửa, tỉa hoa, trang trí, mặc dù đã làm vô số lần, họ vẫn vô cùng nghiêm túc.
Thao tác thành thạo và cẩn thận, giống như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.
Chủ nhà là người thuyết minh, các đầu bếp nấu ăn nghiêm túc, chủ nhà nói cũng không nhiều, chỉ giải thích đơn giản mấy câu khi đến bước quan trọng.
Mấy vị khách mời tương tác thích hợp, không đến nỗi tẻ ngắt.
Giản Tinh và Thẩm Tiêu đứng cuối cùng, chăm chú quan sát, không nói gì cả.
Đến khi mười món ăn được bày ngay ngắn trên bàn vuông, sắc hương vị đầy đủ, ngay cả cái đầu phượng hoàng trang trí cũng được tỉa sống động như thật.
Tám vị khách mời và chủ nhà ngồi đầy một bàn, đằng sau chiếc bàn là bức ảnh gia đình của dàn khách mời cố định, hệt như ba thế hệ sống chung một nhà.
Mỗi khi các vị đầu bếp giới thiệu một món, dàn khách mời lại thử một miếng, mọi người đều cực kỳ phối hợp, tỏ ra kinh ngạc vì quá tuyệt vời.
Chỉ có Thẩm Tiêu và Giản Tinh là ăn mỗi một miếng bèn ngừng đũa, cũng không nói gì.
Đến món cuối cùng, một vị đầu bếp không kìm được hỏi: “Hai vị không hài lòng với món chúng tôi làm à?”
Thoáng cái, ánh mắt của tất cả mọi người và ống kính đều đổ dồn vào cả hai.
Thẩm Tiêu hơi sửng sốt, đối diện với vẻ mặt ngạo mạn kèm theo sự soi mói và lên án của đầu bếp, nhẹ nhàng nói: “Đồ ăn ngon lắm.”
Đầu bếp rõ ràng không hài lòng: “Nhưng phản ứng của cậu không giống như vậy.”
Thẩm Tiêu chẳng mảy may tức giận vì lời nói có phần hùng hổ của đối phương, chỉ giải thích: “Tôi không quen ăn cay.”
Nghe vậy, tất cả mọi người giật mình.
Món Tứ Xuyên chủ yếu là cay, đối với người không ăn cay, quả thật rất đáng tiếc.
Vị đầu bếp nọ hiểu ra, gật đầu, đoạn nhìn sang Giản Tinh.
Giản Tinh thành thật nói: “Ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của món tiếp theo.”
Đầu bếp sững người, nhìn Giản Tinh thêm mấy lần, cuối cùng không nói gì nữa.
Tiếp theo đến lượt khách mời nấu nướng, ba vị đầu bếp ở bên cạnh hướng dẫn.
Ba vị đầu bếp đều có vẻ ngạo mạn, đây không phải lần đầu tiên họ ghi hình chương trình kiểu này.
Món ăn mà những ngôi sao dựa mặt kiếm cơm này nấu trước giờ đều vô cùng thê thảm, chẳng qua đánh lừa khán giả bằng hậu kỳ mà thôi.
Đối với bọn họ, ẩm thực phải được tôn trọng, không nên bị người ta dùng để tranh giành danh lợi.
Đầu bếp gọi mọi người đến để phân công, dựa theo kịch bản, mỗi người bọn họ đều phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Sắc mặt vị nữ khách mời tạm thời có phần không tốt, Lý Thi Vận đứng bên cạnh cô, vừa hay nhìn thấy, hỏi: “Sao vậy?”
Nữ khách mời chỉ vào người vừa nói trong ba vị đầu bếp, lí nhí: “Tôi từng thấy người này trên TV rồi, là một người khắt khe và hùng hổ nổi tiếng trong giới ẩm thực.
Rất nhiều chương trình từng mời ông ấy làm khách, lần nào cũng phê bình đồ ăn của khách khác tơi bời hoa lá.
Bởi vì ông ấy dám nói thẳng, tay nghề giỏi, danh tiếng tốt, người trên mạng thích ông ấy rất đông.
Những nghệ sỹ bị ông ấy phê bình đều sẽ bị người ta ném đá trắng trợn.”
Những người khác nghe xong liền hiểu được sự lo lắng của cô.
Dựa theo kịch bản, mỗi người phải hoàn thành ít nhất một món.
Đa số các minh tinh đến tham gia chương trình kiểu này để kiếm tiền, đồng thời có cơ hội xuất hiện.
Nếu trái lại còn vì thế mà bị chỉ trích, ít nhiều là lợi bất cập hại.
Nhưng chỉ có mấy nghệ sỹ trẻ mới lo lắng điều đó, mà trong những người này, Thẩm Tiêu và Giản Tinh đều vô cùng bình tĩnh.
Lý Thi Vận phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng ôm chân Giản Tinh, ra vẻ dễ thương thả tim tằng tằng: “Cậu Giản, cậu nhất định phải giúp chị!”
Giản Tinh cười nói: “Được.”
Ba khách mời tạm thời xấu hổ, họ đã được thử tay nghề của Giản Tinh, lúc này mới hiểu mục đích mà đạo diễn và chủ nhà bảo Giản Tinh hãy trổ hết tài năng ra.
Ba người vừa mới nói Giản Tinh thế kia, nhất thời không còn mặt mũi xin lỗi, đành đứng im một góc.
Giản Tinh dường như không để ý đến họ, nói với mọi người biện pháp xử lý của cậu.
Đầu tiên, họ cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu, Giản Tinh cho gia vị của từng món vào các bát nhỏ, xếp theo thứ tự, đặt sang một bên.
Có nguyên liệu và gia vị, dẫu lúc nấu kém đến mức nào, hương vị cũng sẽ không quá tệ.
Còn vấn đề trang trí, mọi người cùng nhau làm những thứ đơn giản, cái nào phức tạp thì Giản Tinh phụ trách.
Lý Thi Vận vỗ tay khen hay, ba vị khách mời tạm thời cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Giản Tinh bằng ánh mắt biết ơn.
Thế là sau đó, tất cả mọi người được xem tám vị khách mời cùng nhau nhặt, rửa, thái đồ ăn, phối hợp chặt chẽ.
Ông Vương phụ trách phần nhẹ nhàng nhất là nhặt rau, những người khác thì mang đi rửa, Phùng Viện giỏi dùng dao, đảm nhiệm việc cắt thái.
Phân công nhẹ nhàng hài hòa, sắp xếp ăn ý, thật sự giống như người một nhà, cả ba vị đầu bếp đều hơi kinh ngạc.
Nhưng người khiến bọn họ kinh ngạc nhất là Giản Tinh.
Họ nhanh chóng nhận thấy, Giản Tinh lấy rất nhiều bát con xếp thành mười hàng, cho các gia vị khác nhau vào từng bát một.
Ban đầu họ còn chưa hiểu, nhưng chẳng mấy chốc đã rõ, đó là tất cả gia vị mà mỗi một món cần, thứ tự không sai chút nào.
Ba người nhìn Giản Tinh chằm chằm.
Giản Tinh chuẩn bị gia vị xong, Phùng Viện cũng đã thái xong mấy thứ.
Một số loại thịt cần phải ướp, Giản Tinh không giao việc này cho những người khác, kỹ thuật và gia vị ở bước này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cảm giác khi ăn.
Cho gia vị vào bát xong, Giản Tinh bắt đầu tẩm ướp thịt.
Ba vị đầu bếp nhìn động tác của cậu, đồng loạt đứng bật dậy, mặt đầy kinh ngạc.
Giản Tinh không để ý đến họ, cậu để thịt cho ngấm, sắp xếp lượng gia vị cần thiết cho từng món, cuối cùng đi đến bên cạnh Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu và Lý Thi Vận phụ trách công việc chuẩn bị trang trí.
Không biết ba vị đầu bếp có cố ý không, trong mười món ăn, có sáu món phải trang trí rất phức tạp.
Đầu phượng đuôi rồng, chim công xòe cánh, cá chép về trời, đều cực kỳ khó.
Lúc Giản Tinh qua, phần đơn giản hai người đã hoàn thành tương đối, đang bó tay không biết làm phần quan trọng thế nào.
Nhìn thấy cậu, Lý Thi Vận như gặp được cứu tinh, nháy mắt liên tục, Thẩm Tiêu cũng thả lỏng khóe môi đang mím chặt.
Giản Tinh mỉm cười, kèm hai người họ hoàn thành nốt công việc.
Ba người quay lưng vào đầu bếp đằng sau, các đầu bếp không nhìn thấy, dứt khoát đi đến đứng cạnh họ, càng nhìn càng sửng sốt.
Giản Tinh cầm dao cắt tỉa lưu loát, chưa đến một phút, một cái đầu phượng đã ra đời.
Lý Thi Vận đắp thêm mắt, nó thật sự sống động như thật, chẳng thua kém tác phẩm của ba người họ chút nào.
Sau đó, ba người tiếp tục cùng nhau hoàn thành những món đồ trang trí khác.
Lúc mấy cái đĩa được đặt lên bàn, trông chúng giống hệt những gì các đầu bếp vừa làm, khiến tất cả mọi người choáng váng.
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Thẩm Tiêu bật ngón cái khen cậu.
Giản Tinh cười rộ lên.
Họ đã là hai người bạn có bí mật riêng với nhau rồi.
Chuẩn bị xong tất cả, tiếp đến là phần nấu.
Giản Tinh sắp xếp theo thứ tự thời gian, người đứng bếp đầu tiên là Lý Thi Vận.
Đối mặt với ống kính, cô dường như hơi căng thẳng.
Giản Tinh đứng sau lưng cô, thủ thỉ: “Đừng sợ, bọn em ở ngay phía sau đồng hành cùng chị.”
Cô quay đầu, những người khác đang đứng sau cô như người bảo vệ.
Thấy vậy, cô đột nhiên không sợ gì nữa.
Thì ra đây là cảm giác của gia đình.
Thế là sau đó, ống kính ghi lại khung cảnh thế này.
Một cô gái hồng hào bé nhỏ rõ ràng là một tay mơ, luống cuống cầm thìa xào nấu, bảy người khác ở bên cạnh giúp đỡ.
Đưa nguyên liệu giúp, đưa gia vị giúp, đưa nước giúp, đưa đĩa giúp, nhắc nhở nên làm thế nào cho.
Nhìn kết quả cuối cùng, mọi người cùng nhau hoan hô.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba,…
Đến lượt Thẩm Tiêu, họ chào đón một cao trào nho nhỏ.
Món của Thẩm Tiêu là gà thái hạt lựu xào ớt, một món Tứ Xuyên nổi tiếng.
Trong món này, ớt nhiều hơn gà.
Đối với người không thích ăn cay như Thẩm Tiêu, chỗ khó nhất khi làm món này chính là anh bị sặc ớt đến nỗi chảy nước mắt liên tục.
Thế là mọi người bắt gặp cảnh này, một anh đẹp trai nhan sắc ngút ngàn đeo tạp dề cầm cái xẻng mím chặt môi vừa xào vừa khóc, mọi người thì vừa buồn cười vừa thương thay.
Giản Tinh không đành lòng, nói: “Anh Thẩm, hay để em giúp anh nhé.”
Thẩm Tiêu đảo mắt, không từ chối: “Ừ.”
Thế là đổi thành Giản Tinh cầm thìa, Thẩm Tiêu làm trợ thủ cho cậu.
Một đĩa gà thái hạt lựu xào ớt được hoàn thành dưới sự hợp tác của hai người, sắc hương vị có cả.
Thẩm Tiêu bưng đồ ăn, khóe môi cong lên, nhìn vào ống kính nói: “Đây là tác phẩm tôi và cậu Giản đã hoàn thành cùng nhau, thơm lắm.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn anh, hành vi của anh rõ ràng là chủ động cho Giản Tinh hưởng ké tiếng tăm của mình, song không ai đố kị.
Sau Thẩm Tiêu là Phùng Viện, lần này xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Lúc dầu sôi, Phùng Viện không cẩn thận đánh rơi mấy giọt nước, dầu nóng lập tức bắn tung tóe.
Thấy một giọt dầu sắp văng vào mặt mình, Phùng Viện sợ điếng người.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay từ bên cạnh chợt vươn tới, dùng mu bàn tay che chắn cho bà, làn da trắng nõn lập tức phồng rộp.
Thẩm Tiêu là người phản ứng đầu tiên, anh nắm tay Giản Tinh bỏ vào bồn nước bên cạnh.
Một lúc sau những người khác mới phản ứng kịp, nhân viên công tác vội vàng chạy lên kiểm tra vết bỏng của Giản Tinh, an ủi Phùng Viện vẫn hết hồn chưa thôi.
Để tay trong nước một lát, cơn bỏng tan đi nhiều, Giản Tinh nói: “Không sao, vết thương nhỏ, mấy ngày là khỏi thôi.”
Cậu cười nói với Thẩm Tiêu: “Cảm ơn anh Thẩm.”
Thẩm Tiêu nhìn bọng nước trên tay cậu, mím môi không nói.
Phùng Viện đi tới, cảm ơn cậu: “Tiểu Tinh, cảm ơn cháu.”
Giản Tinh lắc tay: “Cô Phùng, không sao, cháu không đau.”
Nhân viên bôi thuốc trị bỏng cho cậu, chương trình tiếp tục.
Lần này Phùng Viện rất cẩn thận, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Cuối cùng còn Giản Tinh, nhiệm vụ của cậu là hoàn thành ba món ăn khó nhất.
Mặc dù một mình cậu cũng làm được, nhưng Giản Tinh vẫn nhờ những khách mời còn lại giúp đỡ.
Có điều, chỉ dựa vào động tác xóc chảo điêu luyện kia là đã đủ để tất cả mọi người biết, tay nghề của cậu cực kỳ tốt.
Dưới sự chung tay cố gắng của mọi người, mười món ăn đồng dạng được bày trên một chiếc bàn vuông khác.
So sánh với các món trên chiếc bàn còn lại, chúng không hề thua kém.
Mấy người nhìn đĩa thức ăn mà đều không dám tin là do chính tay mình làm, tất cả vỗ tay hoan hô.
Lúc lòng bàn tay Giản Tinh và Thẩm Tiêu chạm vào nhau, đối diện với nụ cười xán lạn của cậu, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sao ở trong mắt đối phương.
Chủ nhà đứng cạnh đạo diễn cười ha hả: “Đây chẳng phải một gia đình đấy ư.”
Đạo diễn cảm khái: “Đúng thế, đây là chương trình bất ngờ nhất, đáng mừng nhất của tôi.”
Ba vị đầu bếp ngồi vào bàn, nếm thử đồ ăn.
Họ sẽ đưa ra kết quả cuối cùng, quyết định gia đình Ngôi Nhà Hoa Đào liệu có hoàn thành nhiệm vụ thành công không.
Ba vị đầu bếp nhìn nhau một cái, đoạn cầm đũa lên, bắt đầu thử món.
Qua mỗi một món, sắc mặt ba người lại nặng thêm một phần.
Nhất là ba món cuối cùng do Giản Tinh làm, mỗi món ba người đều thử hai lần, nhai kỹ trong một phút.
Sau đó, trong ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, ba người nhìn nhau, đứng dậy bước đến chỗ Giản Tinh.
Người lúc trước nói cậu và Thẩm Tiêu đã không còn chút kiêu ngạo và khinh thường nào trên mặt, ông nói lời từ tận đáy lòng: “Đây là bàn tiệc ngon nhất tôi từng được ăn trong rất nhiều chương trình ẩm thực tôi đã tham gia.”
Tám người hoan hô thắng lợi.
Vị đầu bếp nọ đoạn ngừng, bổ sung: “Thậm chí, có món còn làm ngon hơn chúng tôi.”
Ông chỉ vào ba món Giản Tinh làm, trước ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, hỏi Giản Tinh: “Cậu từng học nấu ăn rồi à?” Họ đã phát hiện ra từ đầu, việc kiểm soát độ lửa và gia vị của mười món này, tất thảy đều nhờ Giản Tinh đứng bên cạnh nhắc nhở.
Giản Tinh gật đầu: “Vâng.”
Đầu bếp gật gù: “Không biết thầy của cậu là?”
Giản Tinh không giấu giếm: “Thầy La Vũ.”
Sắc mặt ba vị đầu bếp đồng loạt thay đổi, đạo diễn và chủ nhà cũng vô cùng kinh ngạc.
“Chẳng trách, chẳng trách! Thế thì không lạ nữa rồi.”
Lý Thi Vận thắc mắc: “Thầy La Vũ là ai?”
Đầu bếp giải thích thay Giản Tinh: “Ông là đầu bếp được kính trọng nhất trong giới đầu bếp Trung Quốc.”
Ông quay đầu hỏi Giản Tinh: “Tôi rất hiếu kỳ, tại sao cậu không tiếp tục học nấu ăn theo ông ấy?”
Vị đầu bếp nghiêm mặt, âm ỉ cơn giận.
Mọi người đã đoán ra, chắc là ông nghĩ Giản Tinh từ bỏ nấu nướng bước chân vào giới giải trí vì khinh cái nghề đầu bếp này.
Mọi người bất giác lo thay cho Giản Tinh.
Đây là một câu hỏi trí mạng, trước ống kính, nếu Giản Tinh trả lời không tốt, sau khi chương trình phát sóng, không biết sẽ có bao nhiêu người mắng mỏ cậu.
Giới giải trí là nơi không chứa nổi một hạt cát.
Giản Tinh lại chẳng băn khoăn gì, nói thật: “Sau này tôi phải học đại học.”
Đầu bếp ngạc nhiên lần nữa: “Cậu học ông ấy từ khi nào?”
“Trong kỳ nghỉ sau khi thi đại học, đúng lúc thầy La Vũ nhận học trò mới, tiện thể dạy tôi luôn.”
“Thế là cậu chỉ học có ba tháng?” Đầu bếp kinh hoàng, hai vị đầu bếp sau lưng ông cũng kinh ngạc không kém.
“Vâng.”
Sự kinh ngạc của vị đầu bếp biến thành nỗi tiếc nuối.
Ông thở dài, hỏi một vấn đề khác: “Mười món này có vị hơi khác với những món chúng tôi làm, tại sao?”
Những người khác không hiểu, không phải giống hệt à? Khác chỗ nào?
Giản Tinh chớp mắt, trả lời: “Đây là tiệc gia đình do Ngôi Nhà Hoa Đào cùng nhau hoàn thành, ngoài ba vị đầu bếp thì người thưởng thức chính là chúng tôi.
Nhà mình nấu nướng, đương nhiên phải chú ý từng người trong nhà.
Ông Vương không ăn được đồ quá cứng, thế nên có mấy món chúng tôi nấu lâu hơn một phút, thích hợp với người già hơn.
Cô Phùng không thích dầu mỡ, tất cả các món đều giảm dầu một phần tư.
Anh Thẩm không ăn được cay, có món cho ít ớt hơn.
Nếu nhất định phải cho thì cũng bỏ hạt, sau khi nấu, vị chỉ cay nhè nhẹ.
Với cả ba vị khách mời tạm thời không thích quá mặn, thế nên giảm muối một phần sáu.”
Ba khách mời được Giản Tinh gọi tên thì giật mình, không ngờ lúc họ tán gẫu với nhau trong lúc ăn cơm, Giản Tinh đều ghi nhớ.
Đầu bếp nhìn Giản Tinh chăm chú, thật lâu sau, ông hỏi câu cuối cùng: “Trong mắt cậu, món ngon và gia đình có quan hệ thế nào?”
Giản Tinh sửng sốt, trả lời: “Món ngon là gia vị tăng thêm hạnh phúc gia đình.”
Vẻ mặt nghiêm nghị tan biến, vị đầu bếp cười, nói với chủ nhà: “Mỗi một món đều cực kỳ ngon, đều có mùi vị của gia đình, họ đã hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo.”
Tất cả mọi người nhiệt liệt hoan hô, ngay cả nhân viên xung quanh cũng vỗ tay bồm bộp.
Thẩm Tiêu nhìn Giản Tinh, giống như nhìn kho báu lấp lánh.
Đạo diễn cười toét miệng, một chương trình ẩm thực có thể đạt hiệu quả thế này đã hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của ông.
Bữa tiệc gây sốc các đầu bếp.
Để lỡ đầu bếp thiên tài vì giới giải trí.
Không ngờ diễn viên nào đó lại là học trò của thầy La Vũ.
Bất cứ đề tài nào cũng có thể khiến chương trình sốt xình xịch.
Tiếp theo đương nhiên là thời gian dùng bữa.
Thức ăn nguội cả rồi, mọi người chung sức đun nóng lại, ba vị đầu bếp còn làm thêm mấy món.
Giản Tinh dùng phần cá trích còn thừa để nấu canh, sánh, nồng, tươi, thơm, Thẩm Tiêu ăn hẳn hai bát.
Trong ống kính, tất cả mọi người đều vui vẻ ăn uống, trò chuyện và cười nói.
Tách, hình ảnh bữa tiệc gia đình đầu tiên của Ngôi Nhà Hoa Đào được ghi lại.
Ăn xong, ba vị đầu bếp và khách mời tạm thời lần lượt rời đi.
Lúc chia tay ở cổng, ba vị khách mời tạm thời cuối cùng không nhịn được nữa, họ cảm ơn và xin lỗi Giản Tinh.
Lúc nãy họ còn lo Giản Tinh sẽ không giúp mình, nhưng thật ra là do họ đã nghĩ nhiều rồi.
Giản Tinh nói: “Tôi không giận, các bạn nghi ngờ không sai.
Vốn dĩ kể cả chương trình này có tệ hơn nữa thì tôi cũng không có tư cách tham gia.”
Ba người sững sờ, họ hiểu ý của cậu, bèn thật lòng chúc phúc: “Sau này cậu Giản sẽ có tư cách tham gia bất cứ chương trình nào.”
Thẩm Tiêu đặt hết khung cảnh này trong mắt, khẽ nhếch môi.
Trước kia, chương trình kiểu này thường phải quay đến nửa đêm.
Đạo diễn cũng không ngờ sẽ ghi hình thuận lợi như vậy, chưa nhá nhem tối đã kết thúc rồi.
Ông bàn bạc với chủ nhà, cảm thấy không thể lãng phí một cơ hội tốt, thế là quyết định kéo mấy vị khách mời cùng nhau lên trấn dạo chợ đêm, cho mọi người thả lỏng, cũng tạo thêm cảnh quay cho chương trình.
Dàn khách mời đương nhiên sẽ không từ chối sự sắp xếp của đạo diễn.
Thế là, đợi chương trình sắp xếp xe xong, mấy người bèn xuất phát lên trấn.
Bên chương trình thuê máy kéo trong thôn, dàn khách mời đều ngồi đằng sau, ông Vương tuổi đã cao ngồi ở ghế phụ.
Ban đầu mọi người còn hơi sợ, nhưng họ nhanh chóng bị thu hút bởi tầm nhìn rộng thoáng, tốt hơn ngồi ô tô rất nhiều, hơn nữa còn cảm thấy rất mới mẻ.
Xung quanh là đồng ruộng mênh mông, trời vẫn chưa tối hẳn, mây trôi lững lờ, ráng chiều le lói những tia sáng cuối cùng, kéo cái bóng của mấy người trên xe ra xa mãi.
Phùng Viện bắt đầu ngân nga, là một bài ca dân tộc hôm nay bà học được từ người bản địa trên trấn, giai điệu rất đơn giản, Lý Thi Vận nghe mấy lần là thuộc, cũng cất tiếng hát theo.
Khung cảnh này đẹp đẽ quá đỗi.
Trên con xe sau, đạo diễn nhìn hình ảnh được ghi lại, ông tin rằng, những đen đủi mà chương trình đã gặp phải trong thời gian đầu có lẽ đều là vì khoảnh khắc này đây.