Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 24




Nhận được sự đồng ý, Hạ Minh Du xúc động kiềm chế khóe miệng đang muốn cười đểu của mình. Khởi động xe tiếp tục chạy đi.

Dọc theo đường lớn chạy thẳng một mạch về phía trước. Một quán cà phê  quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Cái này hình như là……

“Đường này hình như không phải về nhà em.” Phương Vũ cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không bình thường, đưa ra dị nghị.

“Phải, là về nhà anh.” Hạ Minh Du hết sức trấn tĩnh trả lời.

Quẹo qua một ngã rẽ, xe đã tiến vào một tiểu khu sang trọng. Một đường lái thẳng vào trong.

“Nhà của anh?”

“Đúng vậy.”

“Về nhà của anh…… làm gì?” Linh cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt.

“Ôm em.” Vẻ mặt Hạ Minh Du chân thành thẳng thắn, không hề xấu hổ mà nói như vậy.

“Cái gì cơ……” Phương Vũ cảm thấy bên tai nổ đùng một tiếng, toàn bộ gương mặt như bị thiêu đốt cực kỳ đỏ. Cái câu này nghe vào sao lại…… tà ác như vậy.

“Là chính miệng em đồng ý với anh, không được phép đổi ý.” Hạ Minh Du liếc nhìn sang Phương Vũ, khóe miệng nở một nụ cười.

Chẳng lẽ “ôm một chút” không phải là ôm kia sao….

Nhưng mà lúc này, xe đã lái vào bãi đỗ trong tầng hầm.

Trước kia, Phương Vũ cùng Hạ Minh Du gặp nhau đều là ở quá cà phê Dida gần tiểu khu hắn ở. Nhà của Hạ Minh Du cậu chỉ mới ghé qua một lần, khi đó là cậu đến cùng với Đan Đồng. Nhưng cũng chỉ ngồi một lát liền rời đi.

Thật không ngờ lại có thể tới đây lần nữa, hơn nữa tình cảnh còn khác xa với lúc trước.

Dừng xe, tắt máy.

Hạ Minh Du đè lên Phương Vũ, ở trên ghế ngồi bá đạo hôn cậu. Mặc dù không phải là lần đầu tiên hôn môi, nhưng phản ứng của Phương Vũ vẫn ngây thơ như vậy. Hạ Minh Du có thể cảm nhận được thân thể cậu vô thức cứng lại. Nhưng ngay sau đó, dưới mơn trớn âu yếm môi lưỡi của Hạ Minh Du, lại dần dần xụi lơ.

Hạ Minh Du cố tình dùng lưỡi trêu chọc đầu lưỡi Phương Vũ. Đến lúc Phương Vũ sắp không thở nổi hắn cũng không chịu buông, ngược lại còn càng xâm nhập làm sâu hơn nụ hôn, dịu dàng liếm mút trong khoang miệng mẫn cảm khiến thân thể trong ngực nhẹ nhàng run rẩy. Vì vậy, trong xe yên tĩnh, cũng chỉ nghe được tiếng nước thỉnh thoảng vang lên trong lúc nhiệt tình hôn môi, làm cho người ta đỏ mặt thẹn thùng.

Phản ứng của Tiểu Vũ thật đáng yêu….

“Ưm….. ưm…..” Miệng bị lấp kín bởi nụ hôn nên chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Bởi vì rõ ràng cảm nhận được cái tay của người nào đó đang không an phận trên người mình, áo không biết lúc nào đã bị cởi ra, thắt lưng cũng đã bị tháo, ngón tay thon dài không có ý tốt kéo quần cậu xuống, sau đó ác ý mà dừng lại trên bụng dưới trơn bóng đã lộ hết ra bên ngoài, đặt lên đó bắt đầu xoay xoay vẽ vòng tròn, không hề có ý định tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.

Từng trận điện giật cùng tê dại từ bụng dưới truyền đến. Dường như cái tay đang phủ trên da thịt cậu cứ hữu ý vô tình hướng xuống dưới, lúc sắp sửa chạm vào cái bộ vị mẫn cảm nào đó lại cố tình không chịu đụng vào, rõ ràng là có ý xấu muốn khiêu khích khiến cho Phương Vũ xấu hổ mà phản ứng càng nhiều.

Trong xe lúc này là một cảnh tượng vô cùng kiều diễm.

Tại nơi công cộng như bãi đậu xe, rất có khả năng bị mọi người phát hiện. Mặc dù đang bị tình dục khống chế, nhưng Phương Vũ vẫn còn sót lại một chút lý trí.

Tại sao chỉ là đồng ý cho hắn “ôm một chút” lại biến thành cái tình cảnh này. Huống chi cậu còn chưa có nói sẽ chấp nhận lời tỏ tình của hắn, đã tự chủ trương mà động tay động chân với cậu…… Đáng sợ hơn chính là, cậu một chút năng lực phản kháng cũng không có….

“Em…. em phải về nhà.” Vì vậy cậu nhanh chóng đè lại cái tay đang sờ loạn của Hạ Minh Du, thở hổn hển nói.

“Tiểu Vũ, bây giờ về nhà sẽ rất nguy hiểm.” Hạ Minh Du trưng ra cái mặt vô tội mà nhìn Phương Vũ.

“Em phải về nhà.” Gặp phải kẻ xấu, Phương Vũ luôn luôn hiền lành cũng phải lộ ra vẻ mặt đề phòng.

Nhưng mà kháng nghị không có hiệu quả. Bởi vì Hạ Minh Du lập tức đưa tay nắm lấy cái địa phương tư mật yếu ớt kia. Vật nhỏ đáng yêu trong lòng bàn tay dần dần ngóc đầu tỉnh dậy.

“Nha. Tiểu Vũ cũng có phản ứng.” Hạ Minh Du giống như đột ngột phát hiện ra cái gì. Cố ý ở bên tai Phương Vũ lớn tiếng nói.

“Anh…..” Bỗng chốc bị người nắm lấy nhược điểm, Phương Vũ càng không còn sức lực phản kháng, cậu chỉ có thể buồn bực xấu hổ mà để Hạ Minh Du tùy ý làm bậy.

“Tiểu Vũ cũng rất muốn được ôm mà đúng không…..” Hạ Minh Du cố ý ghé sát vào tai cậu nói. Sau đó không ngừng hôn vành tai cậu.

Nói xong còn cố ý tăng thêm động tác trên tay, nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén của Phương Vũ tâm tình hắn liền tốt, dục vọng của hắn từ lâu đã nhịn không nổi.

Lúc Phương Vũ sắp bị hắn làm cho đạt tới cao trào, hắn lại đột nhiên dừng tay lại….

Phương Vũ dùng ánh mắt nhuốm tình dục, xấu hổ cùng mê loạn, khó hiểu mà nhìn hắn.

“Cùng anh về nhà đi…….. Anh muốn ôm Tiểu Vũ…….” Hạ Minh Du dùng thanh âm mê hoặc nói vào tai cậu.

****

Vì vậy đêm nay, trong phòng ngủ rộng lớn thoải mái, trên cái giường lớn mềm mại hai thân ảnh giao triền chặt chẽ. Khoảng cách từ cửa chính tới phòng ngủ, quần áo ném đầy dưới đất, có thể thấy một trong hai người vội vã muốn chiếm hữu đối phương đến cỡ nào.

Thân thể trắng nõn của Phương Vũ rơi xuống nệm giường mềm mại, Hạ Minh Du mở rộng hai chân cậu, hạ xuống từng dấu đỏ trên da thịt non mềm bên trong đùi.

Sau đó dọc theo đùi cậu mà hôn lên.

Chân Phương Vũ bị hắn vuốt ve đến run rẩy.

“Ưm…. chỗ đó……đừng…..” Cho dù cự tuyệt, vẫn là bị một ngụm ngậm vào trong miệng.

Dòng điện tê ngứa từ bụng dưới lan khắp toàn thân.

Hạ Minh Du vừa thưởng thức vật nhỏ đáng yêu, vừa thưởng thức bộ dáng động tình của Phương Vũ.

Phương Vũ đâu chịu nổi khiêu khích mãnh liệt như vậy. Cuối cùng rên rỉ bắn ra.

Hạ Minh Du đã khó nhịn từ lâu, hạ thân vì lửa dục mà dựng đứng. Nhìn bộ dáng Phương Vũ mê loạn dưới thân thì không nhịn nổi nữa, lấy ra tuýp bôi trơn đã chuẩn bị từ sớm.

Phương Vũ giãy dụa vặn vẹo cơ thể muốn tránh đi. Ngón tay đặt vào bên trong chỗ đó cảm giác thật sự rất kỳ quái. Thế nhưng lúc này cậu đã là cá nằm trên thớt. Huống hồ cậu càng giãy dụa lại chỉ càng thêm kích thích đối phương dục hỏa mà thôi.

“Minh Du….. liệu có thể……” Phương Vũ vô lực nhỏ giọng hỏi.

“Đã đồng ý cho anh ôm, em cũng không thể đổi ý….” Biết rõ Phương Vũ muốn nói gì, Hạ Minh Du một hơi từ chối, thanh âm bởi vì tình dục mà khàn khàn.

Đều đã như thế này, hắn làm sao còn nhịn được. Lần trước là bởi vì Tiểu Vũ từ trong nội tâm còn chưa có chấp nhận hắn, hắn sợ nếu thật sự làm sẽ tổn thương cậu, nhưng lúc này không có giống với lúc đó….

Có thể nhịn được mới là lạ!

Sau đó hắn nở một nụ cười vô cùng xấu xa, thân dưới đĩnh một phát, lập tức tiến vào cái nơi ấm áp chật hẹp kia.

“Ha~~~…” Phương Vũ vô thức mà rên rỉ, lại bị Hạ Minh Du dùng miệng ngăn chặn lại.

Cơ thể bắt đầu luật động.

Hạ Minh Du thở dốc dồn dập, cùng với cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, hắn dùng ngón tay mân mê đùa giỡn hai điểm trước ngực Phương Vũ.

Quả nhiên, làm điều này cùng người mình thích sẽ mang đến cảm giác mãnh liệt và ngọt ngào như vậy.

Tuy rằng lúc đầu có chút đau đớn, thế nhưng sau khi thân thể được va chạm, từng làn từng làn sóng cảm giác kỳ lạ từ đốt sống lưng thẳng tắp chạy dọc khắp toàn thân, kích thích vật nhỏ ở phía trước lại lần nữa ngẩng đầu.

Cảm giác ngọt ngào từ chỗ kết hợp khiến hai người dần dần lâm vào trạng thái mê loạn.

“Tiểu Vũ là lần đầu tiên sao…” Hạ Minh Du hỏi bên tai Phương Vũ. Mặc dù hắn biết bản thân rất có thể chính là người đàn ông đầu tiên của cậu, thế nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói ra.

“Ừm….” Trong lúc giao triền, Phương Vũ thẹn thùng gắt gao nắm chặt ga giường. Hạ Minh Du mở cờ trong bụng. Tiếp tục ở bên trong tình triều mãnh liệt mà hỏi cậu.

“Em…. còn…. còn yêu anh không?”

Phương Vũ nhìn hắn một cái, nhưng chỉ đỏ mặt không nói lời nào.

Xấu hổ sao…. Hạ Minh Du ác ý đẩy nhanh động tác dưới thân. Nhất thời trong phòng chỉ có thể nghe được âm thanh cơ thể va chạm cùng tiếng nước dâm mị.

Thứ đang chôn trong cơ thể cậu nóng rực, mang đến từng đợt khoái cảm mãnh liệt, vòng eo mảnh khảnh nhịn không được mà run rẩy.

“Tiểu Vũ là đang vặn eo nghênh hợp với anh sao….. Xem ra là rất thích được anh ôm nha….” Hạ Minh Du nói ở bên tai Phương Vũ. Hạ thân đang ở bên trong địa phương bí ẩn kia lại càng mạnh mẽ mà tùy ý làm bậy.

Phương Vũ không thể nói ra lời phản bác, bởi vì khoái cảm đang càng lúc càng mãnh liệt.

Hạ Minh Du đột nhiên dừng lại động tác, cười xấu xa nói.

“Tiểu Vũ, em còn yêu anh không? Không nói yêu anh, sẽ không cho em bắn, hắc hắc.” Hạ Minh Du xấu tính cố ý đẩy mạnh một cái, sau đó lại dừng lại.

Hắn còn đưa tay bịt chặt lỗ nhỏ, không cho Phương Vũ xuất ra. Phương Vũ đã sớm ý loạn tình mê làm sao chịu nổi trêu chọc như vậy của hắn, khoái cảm mãnh liệt tích tụ trong người lại không thể phát tiết, chỉ có thể run rẩy lên tiếng:

“Rất thích…. thích anh….”

“Nói lại lần nữa….”

“Ưm…. thích……….”

Hạ Minh Du trong lòng vui sướng, cuối cùng đã nghe được Phương Vũ chính miệng nói còn thích hắn, cũng không thể kìm nén được: “Tiểu Vũ, anh cũng thích em….”

Lúc sắp đạt cao trào, hắn dùng thanh âm khàn khàn mà thổ lộ ở bên tai Phương Vũ.

“Anh thích em….. Rất thích, rất thích.”

Sau đó ———

Một trận run rẩy, hai người đồng thời đạt đến cao trào.

Trong giây phút có được Phương Vũ này, tất cả những khoảng trống cùng không cam lòng trước đây dường như trong chớp mắt đều đã được lấp đầy.

Phương Vũ ở bên cạnh hắn chờ đợi 6 năm. Từ rất lâu đã khiến hắn bất tri bất giác sinh ra cảm giác không thể xa rời sâu sắc.

Mặc dù đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, nhưng bây giờ cũng không tính là quá muộn.

Nghĩ tới đây, liền cúi người xuống, không để ý tới Phương Vũ nhỏ giọng kháng nghị, lại bắt đầu một bữa tiệc mới.

– Hết chương 24 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.